Chương 32
Uy Hiếp

    
ần Vũ nghe thấy tiếng Hoàng Tĩnh hỏi, lập tức bừng tỉnh.
Quan hệ giữa hắn và Lập Nhi lúc này không thể để người ngoài biết được. Thực lực bản thân quá yếu! Tần Vũ lập tức hỏi ngược lại:
- Theo Khương Lập? Hoàng Tĩnh cô nương, cô nói thế nào, chẳng lẽ người theo Khương Lập rất nhiều?
- Ồ?
Hoàng Tĩnh nhìn Tần Vũ đầy hoài nghi.
Sâu trong lòng Tần Vũ ngấm ngầm sợ. Vừa rồi Hoàng Tĩnh truy hỏi, bản thân nếu như không tỉnh táo, không chừng còn nói ra hết sự thực.
- Hoàng Tĩnh cô nương, đang nghĩ chuyện gì thế?
Tần Vũ cười nhẹ nói. Trong phút chốc, tâm tình của Tần Vũ đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Hoàng Tĩnh nhìn Tần Vũ mấy lượt, rồi mới nói:
- Người theo Khương Lập muội muội đương nhiên là rất nhiều. Chuyện này có thể liên quan đến một đại bí mật, ta tạm thời vẫn chưa muốn nói cho ngươi biết chuyện này.
- Liên quan đến một đại bí mật? Bí mật gì mà thần bí như vậy?
Tần Vũ cười nói.
Nhưng Hoàng Tĩnh lắc đầu không nói. Kỳ thật bí mật này cũng không được coi là đại bí mật gì. Xét cho cùng, những nhân vật cao cấp thượng tầng trên thần giới cơ hồ đều biết hết. Nếu không cũng sẽ không có bao nhiêu thiên thần theo đuổi Khương Lập rồi. Nhưng mà Hoàng Tĩnh thực sự không muốn đem cái bí mật này nói cho Tần Vũ biết!
- Kì thật, Khương Lập muội cũng thực là đáng thương.
Hoàng Tĩnh thở dài một tiếng.
Tần Vũ giật mình trong lòng, Lập Nhi làm sao? Làm sao lại đáng thương? Nhưng ngoài mặt, Tần Vũ vẫn giả vờ hiếu kì:
- Khương lập đáng thương? Cô ta sao lại đáng thương vậy?
Hoàng Tĩnh lắc đầu thở dài:
- Khương Lập là người của Bắc Cực Khương gia, địa vị cũng có thể coi là cao. Theo lý mà nói, cô ta có thể sống một đời không ưu không phiền. Xét cho cùng, cưỡng bách hôn nhân cũng đã cực ít. Người của thần giới cũng có rất ít kẻ thích người khác mà thích đến điên cuồng. nhưng mà từ sau trận chiến kinh thiên, hoàn cảnh của Khương Lập muội muội liền bất diệu.
- Người theo cô ta nhiều lắm, và thân phận không ít người trong số đó đều cực cao. Người theo cô ta nhiều… nói lên mị lực của cô ta ư? Nếu như quả thật là như vậy thì tốt rồi. Đáng buồn nhất là đám người theo đuổi Khương Lập muội muội, không có mấy người bản thân thích Khương Lập muội muội.
Hoàng Tĩnh thở dài một tiếng.
Một đám người không thích mình lại theo đuổi mình.
Đó quả thật là đáng buồn.
Tần Vũ cảm thấy sâu trong lòng lửa giận nổi lên, nỗ lực duy trì bình tĩnh trên mặt:
- Hoàng Tĩnh cô nương, đám người đó không thích Khương Lập, sao lại theo đuổi cô ta?
- Còn không phải vì có cơ hội trở thành thần vương sao! Hừ, cả đám người đó, người nào người nấy đều muốn trở thành một thần vương mới. Khương Lập muội muội cũng thật đáng thương, cô ta lấy người nào cũng đều… May mắn là còn Khương Lan tiền bối giúp đỡ Khương Lập muội muội, nếu không Khương Lập muội muội đã sớm trở thành vợ người ta một cách bất đắc dĩ rồi.
Hoàng Tĩnh thở dài một tiếng.
Tần Vũ giật mình trong lòng.
Thành vợ người khác? Bốn từ này khiến lòng Tần Vũ bắt đầu khẩn trương. Dù là biết chuyện này chưa phát sinh. Nhưng chỉ cần hơi nghĩ tới cũng khiến trong lòng Tần Vũ phát gấp.
Tần Vũ không biết, nếu như Lập Nhi thật sự trở thành thê tử của người khác, bản thân hắn sẽ làm thế nào!
- Lan thúc, Lập Nhi….
Tần Vũ không khỏi nghiến chặt hai hàm răng. Quyết tâm lúc này dường như đã khắc vào linh hồn của hắn.
- Lập Nhi, nàng kiên trì thêm một khoảng thời gian. Đợi ta có đủ thực lực, nhất định sẽ bước vào Phiêu Tuyết thành một cách quang minh chính đại.
Tần Vũ lúc này thực muốn nếm gai nếm mật, nỗ lực tu luyện.
Đợi đến ngày sau có thành tựu, lại hiện kỳ quang.
- Hoàng Tĩnh cô nương, ngày hôm nay cô nói cho ta những chuyện này, Tần Vũ ta thật là cảm kích vô cùng
Tần Vũ cúi người biểu thị sự cảm tạ lần nữa. Hoàng Tĩnh lập tức cười tít mắt:
- Không có gì, đợi đến ngày sau ngươi đến ngồi trên giường nhìn tiểu kim sơn. Mấy chuyện này cũng sẽ biết thôi.
Hoàng Tĩnh quay đầu nhìn về phía xa, nơi có con hắc long chín đầu “Đàm Cửu”.
- Cái tên Đàm Cửu này nói có chuyện muốn bàn với ngươi. Bây giờ ngươi đi nói chuyện với hắn đi.
Hoàng Tĩnh vừa cười vừa nói, đồng thời thu hồi không gian lĩnh vực xung quanh.
………….
Mái tóc ngắn đỏ thẫm như kim châm dựng lên tua tủa, dưới chân mày kiếm đỏ sẫm là cặp mắt đầy sát khí.
Cửu Thủ Hắc Long ‘Đàm Cửu’ với bộ dạng thiếu niên rắn chắc gương mặt lạnh lùng đang đứng trên không. Gió trong khe núi rít lên xoắn tới, thổi lên người hắn, nhưng Đàm Cửu lại không có chút biến hóa nào.
- Tên Tần Vũ này, hi vọng không muốn sống mái với mình.
Trong lòng Đàm Cửu có chút chuyện khiến hắn lo lắng.
Thân phận của Tần Vũ!
Dưới sự nhận xét của Đàm Cửu, Tần Vũ có vũ khí thượng phẩm thiên thần, lại có cái thần thông tuyệt vời ‘Chỉ Xích Thiên Nhai’ (gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt). Thêm vào đó, bản thân Tần Vũ cũng đã nói qua là hắn có sư tôn. Hôm nay Đàm Cửu hắn động thủ giết Tần Vũ, lúc tối hậu bị Hoàng Tĩnh phá hỏng.
Nhưng Đàm Cửu cũng bắt đầu lo lắng, nếu như Tần Vũ đem chuyện này nói với sư tôn thần bí sau lưng Tần Vũ, nhờ vị sư tôn đó xuất thủ giết hắn, hắn lại phải như thế nào mới là tốt đây?
Cái tâm muốn giết Tần Vũ của bản thân hắn, trong ‘Lục Hợp Diệt trận’, Tần Vũ chắc chắn là đã cảm thụ được.
Đàm Cửu tin là Tần Vũ chắc chắn sẽ phục thù.
Vì đối phương sẽ phục thù, vậy mình tất phải hủy diệt hắn.
Giết Tần Vũ?
Trong đầu Đàm Cửu hiện lên cảnh tượng Hoàng Tĩnh chỉ giơ tay là phá được trận pháp công kích mạnh nhất của hắn, trong lòng phải bỏ qua phương pháp này.
Còn Hoàng Tĩnh ở đó, hắn căn bản không giết được Tần Vũ.
- ‘Chỉ có một biện pháp thôi!’
Đàm Cửu nói thầm trong lòng.
- Đàm Cửu, ngươi không phải là có chuyện muốn nói cùng Tần Vũ sao?
Một thanh âm trong trẻo thình lình vang lên bên người. Đàm Cửu uể oải quay sang bên nhìn, Hoàng Tĩnh mới còn ở xa xa, phút chốc đột ngột đến bên người hắn.
Đàm Cửu lập tức cúi nhẹ người:
- Hoàng Tĩnh đại nhân, chuyện ta nói với y rất ngắn, xin đợi một chút.
Nói xong, cả người Đàm Cửu hóa thành một đạo tàn ảnh, trong phút chốc đã đến bên người Tần Vũ.
- Đàm Cửu, có chuyện gì cứ nói đi.
Tần Vũ cười nhẹ nhìn Cửu Thủ Hắc Long ‘Đàm Cửu’.
Đối mặt với Đàm Cửu này, Tần Vũ cũng đầy hiếu kì. Một con hắc long chín đầu, biến thành hình người không ngờ lại thành hình dạng như một thiếu niên.
Không gian quanh Cửu Thủ Hắc Long ‘Đàm Cửu’ gợn sóng, cũng bao trùm khu vực chu vi một trăm thước.
Không gian lĩnh vực!
Tần Vũ căn bản không tránh né. Bởi vì Tần Vũ tin là, Đàm Cửu trước mặt đã nếm qua năng lực ‘thuấn di’ của hắn, sẽ không làm chuyện ngu xuẩn.
- Tần Vũ, ta chỉ là muốn xin lỗi ngươi.
Đàm Cửu cười nhẹ, nghiêng người nói.
- Nói xin lỗi?
Tần Vũ nghi hoặc nhìn Đàm Cửu, gã Đàm Cửu này không phải là đầu óc có vấn đề chứ. Chẳng lẽ vì chuyện vừa rồi muốn giết mình mà xin lỗi? chuyện này chỉ cần nói xin lỗi là xong sao?
- Ba thủ hạ của ta, ngươi giết chết Hùng Hắc, làm trọng thương hai người còn lại. Còn hủy một thiên thần khí hạ phẩm, ta thân là thủ lĩnh Hắc Long đàm, nếu như ta bỏ qua cho ngươi, chúng làm sao phục ta đây?
Hai chân mày đỏ của Đàm Cửu nhướng lên rồi nói tiếp:
- Ta có thể giết ngươi mà lại không giết, những người ở đây sẽ không phục ta. Rồi sau đó ta sử dụng ‘Lục Hợp Diệt trận’ công kích ngươi, bị Hoàng Tĩnh đại nhân phá mất. Gần trăm vạn thần nhân ở Hắc Long đàm cũng sẽ minh bạch, ta không phải là không vì thủ hạ trả thù, mà là không có năng lực đó. Vậy cũng không trách ta được.
Đàm Cửu nhìn Tần Vũ:
- Tần Vũ, ta nghĩ chắc là ngươi đã minh bạch ý tứ trong lời nói của ta rồi.
Tần Vũ cười lạnh trong lòng: ‘Không phải là muốn để bản thân mình cho rằng Đàm Cửu ngươi muốn giết Tần Vũ ta chỉ là vì bất đ> “Từ thượng cấp thần nhân tới mức hạ bộ thiên thần, thì mất bao lâu đây?” Tần Vũ trong lòng cũng lo lắng, cái nấc thăng cấp này, trên thần giới có cả ngàn ức thượng thiên thần bị khốn không qua được.
Thời gian để đột phá thì rất lâu, không sử dụng được thiên thần chi lực trong thời gian lâu như vậy, ở Huyễn Kim Sơn thế nào cũng bị hoài nghi.
“Hoàng Tĩnh cô nương, trong lòng ta cũng mong muốn tới Huyễn Kim Sơn lắm, chỉ là hiện tại thực lực của ta yếu quá, ngay cả thần chi lực cũng chưa hoàn toàn chuyển hóa. Ta nghĩ rằng để cho công lực cao lên, rồi tới đó cũng không muộn. ” Tần Vũ thuyết phục.
Hoàng Tĩnh gật gật đầu, tựa hồ có chút thất vọng. Bất quá, nàng dù không phải vui vẻ như trước, vẫn hơi cười: “Tốt, tới chừng ngươi muốn đi, chỉ cần tới Huyễn Kim Sơn rồi báo tên ta ra.”
“Đa tạ Hoàng Tĩnh cô nương.” Tần Vũ cảm kích nói.
Tần Vũ ngoài miệng nói vậy, nhưng lúc này trong lòng của hắn vẫn còn một điều làm hắn phiền não: là danh tính của thần giới bát đại gia tộc, gia tộc của Khương Lập là gia tộc nào?
Tần Vũ muốn hỏi Hoàng Tĩnh.
Liếc qua Hắc Long ở bên cạnh, Tần Vũ nhìn về Hoàng Tĩnh dùng thần thức truyền âm: “Hoàng Tĩnh cô nương, ta có một chuyện muốn hỏi, chỉ sợ là quá đường đột.”
Thần giới thần bí nhất, từ thuở xa xưa, bát đại gia tộc nắm quyền lợi tối cao, nhưng danh tính vẫn là một bí mật, có ai nói cho một kẻ tầm thường nhỏ bé chỉ gặp qua vài lần?
Hoàng Tĩnh nghe Tần Vũ thần thức truyền âm, không khỏi có chút kinh ngạc, nàng cũng hiểu là Tần Vũ hỏi như vậy là có bí ẩn gì.
“Hoàng Tĩnh đại nhân, người trò chuyện trước, ta sẽ nói chuyện với Tần Vũ sau.” Hắc Long ‘Đàm Cửu’ thấy biểu tình của Tần Vũ hai người, liền đoán ra là họ có chuyện bí mật cần trao đổi, lập tức đi ra ngoài xa vài dặm.
Chu vi xung quanh người Hoàng Tĩnh nổi lên một trận sóng gợn, nhất thời không gian xung quanh đã bị Hoàng Tĩnh khống chế.
“Tần Vũ, có chuyện gì cứ việc nói ra, trong khu vực này, người ngoài tuyệt đối không thể nghe được câu chuyện của chúng ta.” Hoàng Tĩnh cười nói, “Ta thật muốn biết ngươi muốn hỏi ta chuyện gì!”
Tần Vũ nhẹ hít vào một hơi, rồi chăm chú nhìn Hoàng Tĩnh.
Hoàng Tĩnh cũng cảm nhận được bầu không khí nghiêm túc, trên mặt không hề lộ vẽ đùa cợt nữa.
“Hoàng Tĩnh cô nương, ta chỉ muốn hỏi một chút về bát đại gia tộc cổ xưa nhất ở thần giới, cũng là gia tộc bát đại thánh hoàng, danh tính của gia tộc là gì! Có một họ Khương không? Cũng là một trong những thế lực phải không?” Tần Vũ nói liền một hơi, nói xong cảm thấy đôi tay hơi run rẩy, cả người cũng run lên một chút.
Khẩn trương!
Tần Vũ vô cùng khẩn trương, nhìn Hoàng Tĩnh, chờ nàng trả lời.
Hoàng Tĩnh gương mặt thoáng biến đổi, nhìn Tần Vũ, đôi mày lá liễu cong lên, nghi hoặc hỏi: “Ngươi hỏi về danh tính của bát đại gia tộc? Để làm gì?”
Gương mặt Tần Vũ hơi ửng đỏ, hắn cảm thấy cả người phảng phất như là con kiến bò.
“Hoàng Tĩnh cô nương, ta thật là mong muốn biết được vấn đề này, nó cực kỳ quan trọng đối với ta, cô nương nói cho ta biết được không, trong bát đại gia tộc, có tộc nào mang họ ‘Khương’ không vậy?” Tần Vũ nói không ngừng, càng nói lại càng nhanh.
Ngay cả Hoàng Tĩnh cũng cảm thấy Tần Vũ mang lại cảm giác rất cấp bách.
“Xin lỗi, ta nóng nảy quá, Hoàng Tĩnh cô nương, nếu như là truyện quan trọng không thể nói ra, ta cũng không dám ép. Nếu như có thể nói được… thì ta xin cô nương, nói cho ta biết, được không?” Tần Vũ nhìn Hoàng Tĩnh đầy mong mỏi.
Hoàng Tĩnh trầm mặc một lúc, sau đó mĩm cười: “Thôi được, ta nói cho ngươi nghe, nhưng ta hy vọng là ngươi không nói ra ngoài. Danh tính của bát đại gia tộc không thể tùy tiện nói ra đâu.”
“Đa tạ, ta nhất định sẽ không nói ra ngoài, nhất định sẽ không!” Tần Vũ cuống quít cam kết.
Tự nhiên Tần Vũ cũng biết được, danh tính của bát đại gia tộc đâu thể tùy tiện nói ra ngoài được, mà bây giờ Hoàng Tĩnh lại nói cho mình nghe, trong lòng thật cảm kích nàng.
“Tám đại gia tộc lâu đời nhất ở thần giới có mặt cùng lúc khi thần giới được tạo ra. Danh tính của họ, chỉ có người ở thượng tầng mới biết, mà theo lời ngươi nói là họ Khương thì chính xác là họ của một trong bát đại gia tộc. Hoàng Tĩnh nói tới đây thì nhìn Tần Vũ cười cười.
Hai con mắt của Tần Vũ trở nên sáng rực, như hai vì sao lấp lánh.
“Quả thiệt, quả thiệt.” Tần Vũ cảm thấy như trái tim như cứng lại, cả người trở nên vô cùng khẩn trương.
Hoàng Tĩnh tiếp tục nói: “Thần giới bát đại gia tộc, phân biệt ra là: Hoàng Phủ, Thang, Mộc, Khương, Đoan Mộc, Thân Đồ, Phổ Thai, Chu. Đông Cực thánh hoàng nhất tộc, chính là Hoàng Phủ gia tộc!”
Trong đầu Tần Vũ chỉ hiện lên một ý nghĩ ‘Thần giới đông bộ là thế lực phạm vi của gia tộc Hoàng Phủ’, rồi đẩy nó vào một góc sâu trong trí nhớ, Tần Vũ lại nhìn Hoàng Tĩnh chăm chú như trước, đợi nghe Khương gia là gia tộc nào.
Tần Vũ thấy Hoàng Tĩnh không lên tiếng, không khỏi bức thiết nói: “Hoàng Tĩnh cô nương……”
Hoàng Tĩnh nhoẻn miệng cười: "Ta biết là ngươi nóng lòng, Khương gia, chính là một trong thần giới bát đại gia tộc là Bắc Cực thánh hoàng gia tộc, người của Khương gia đa số đều ở tại Phiêu Tuyết Thành! Tần Vũ, ngươi hài lòng chưa.”
“Phiêu Tuyết Thành, Phiêu Tuyết Thành!”
Chỉ trong nháy mắt, trong đầu Tần Vũ đã tràn ngập ba chữ này, máu huyết trong người như thành một dạng, vào lúc này hắn tựa như không còn chút năng lực nào.
Hoàng Tĩnh thấy Tần Vũ da đều đỏ ửng, cả người như phát ngây ngốc, không khỏi kinh ngạc.
Tần Vũ thân thể run lên, sau đó đề tỉnh lại, lập tức nhìn Hoàng Tĩnh tha thiết nói: “Hoàng Tĩnh cô nương, ta muốn hỏi là cô nương có biết một người con gái tên là Khương Lập không?”
“Khương Lập, hả, ngươi cũng biết Khương Lập muội muội?”
Hoàng Tĩnh kinh ngạc, “Ngàn vạn lần cũng đừng nói cho ta hay là ngươi cũng theo đuổi Khương Lập muội muội đó!”

Truyện Tinh Thần Biến -Tập 3 Quyển 15 Khai Thiên Tích Địa
Chương 1
Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 phandau">Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Quyển 16: Hôn Nhân -Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Quyển 16: Hôn Nhân -Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64