Dịch giả: Trăng Ngàn
Chương 6

     ột làn sương mù dày đặc từ ngoài eo biển di chuyển vào sâu trong nội địa, vì thế Julia và Paul phải mất lâu hơn thường lệ để về được tới nhà. Khoảng một giờ sáng, cuối cùng Julia cũng lái chiếc Buick chạy vào con đường tráng nhựa và đậu ở nhà để xe liền với căn nhà trệt có vách làm bằng nhựa vinyl màu trắng của họ. Căn nhà có ba phòng ngủ xây cách đây ba mươi bảy năm, là một nhánh gồm những gia đình gần giống nhau trong một khu của tầng lớp lao động ở Lakeside. Nó là điển hình của một “ngôi nhà khởi nghiệp”, nghĩa là bù đắp cho những phẩm chất kém của nó là giá rẻ và có tính cách tạm thời, hoặc Julia và Paul nghĩ thế khi họ dọn đến đây bốn năm trước. Giá cả phù hợp và nó có một cửa sổ lồi ra ở phòng khách trông ra một cây liễu rủ rất bề thế ở sân trước. Mãi nhiều tháng sau khi họ dọn tới, Julia mới nhận ra rằng cây liễu rủ mà cô yêu thích sẽ là nguồn an ủi chóng vánh bởi sự cằn cỗi của nó vào mùa đông kéo dài hơn những chiếc lá mùa hè phơi phới.
Không ai nói một lời từ khi rời hồ ba mươi phút trước. Một mùi ói mửa kinh tởm vây lấy Paul, anh đang nhìn xuống xem cái gì còn sót lại từ lúc anh nôn oẹ trên một chiếc giày của mình. Julia tắt máy và đèn pha. Cô ngồi sau tay lái nhìn trừng trừng về phía trước, những ngón tay bấu chặt tay lái đến nỗi làm lòng bàn tay cô tê cứng.
Paul mở cửa và quay sang Julia.
“Cưng à, em vào không?”
Julia nhìn ra cái sân sau rộng một phần ba mẫu của họ, cái sân tận cùng bằng một đường ranh không rõ ràng với nhà hàng xóm. Dưới ánh trăng, những cái sân sau nổi rõ những bãi cỏ xanh dài, ghế xích đu và nhà chơi của trẻ em. Chính lúc đó Julia mới nhận ra rằng sân sau của nhà cô là cái duy nhất không có những bộ xích đu, ngay lập tức mắt cô đầy lệ. Mắt cô mờ đi, trong đầu đầy những hình ảnh của tất cả những lần họ cố gắng có con, những mũi kim tiêm thuốc chữa vô sinh đâm vào mông cô, việc lấy nhiệt độ và canh giờ như thế nào cho đúng.
“Julia?” Paul nói.
“Hử?”
Julia buông tay lái và chùi nước mắt.
“Em khóc. Ôi cưng à. Đừng lo lắng nữa. Sẽ không sao đâu. Chỉ là chúng ta phải bỏ lại sau lưng cả đêm nay, thế thôi”.
Julia lắc đầu, mở cửa và ra khỏi xe. Cô hít sâu vào, mở cửa sau và chậm chạp leo ra khỏi xe. Cô lại hít một hơi sâu, mở khóa cửa sau và bước vào nhà ngang qua phòng giặt, sát bên nhà bếp thiết kế theo kiểu bếp dưới tàu và khu phòng ăn. Julia bật đèn lên và tì vào chậu rửa. Ngay lúc Paul bước vào, cô ngước lên. “Em sợ quá Paul. Em vẫn nghĩ chúng ta nên gọi cảnh sát”.
Cô với tay lấy chiếc điện thọai treo trên tường nhưng Paul đã chặn tay lên ống nghe không cho cô nhấc nó lên.
“Đợi đã nào. Em định nói gì?”
“Em không biết. Em chỉ biết mình phải nói một điều gì đó”.
“Chúng ta có thể nói về chuyện đó không?”
“Có gì để nói? Chúng ta giúp ném một cái xác xuống hồ”.
“Đó là một tai nạn”, Paul nói.
“Đúng. Và chúng ta phải thuật lại tai nạn đó. Điều chúng ta đã làm là sai rồi. Em cảm thấy buồn nôn về chuyện đó”.
“Anh cũng vậy”, Paul nói “nhưng bây giờ nói cho cảnh sát nghe thì có lợi gì chứ?”
“Có lẽ em sẽ ngủ ngon hơn nhiều khi biết em đã làm đúng”.
“Em xem, vấn đề là ở đó. Điều gì là đúng chứ?”
“Nói cho cảnh sát biết”.
“Không cần thiết. Con tàu đã rời sân ga rồi khi mà chúng ta giúp đẩy cái xe xuống nước. Chúng ta là những kẻ tòng phạm, cưng à. Dấu vân tay của chúng ta ở khắp xe. Nếu bây giờ đến cảnh sát thì tất cả chúng ta sẽ dính vào những rắc rối nhảm nhí. Em có muốn đi tù vì đã giúp bạn mình che giấu một cái chết bất ngờ không?”
“Em không biết”, Julia nói. “Em chỉ không thể tin nổi chúng ta đã làm điều đó. Ối trời ơi!”
“Cái gì?”
Julia nhìn xuống cổ tay mình. “Cái đồng hồ của em. Nó biến mất rồi”.
Julia lao vào phòng ngủ, kiểm tra bàn phấn, nơi duy nhất cô để nó khi nó không có trên cổ tay cô. Cô mở đèn lên và đến ngay chỗ cái tủ phọt-mi-ca lớn, món đồ gỗ duy nhất trong phòng không phải là đồ rẻ tiền. Có một ít tiền lẻ, một chiếc máy thu thanh dư ra của nhà và chìa khóa xe, một hộp đựng nữ trang nhưng không có đồng hồ. Cô vội vàng xem xét chậu rửa trong phòng tắm. “Nó không ở đây”.
“Nó sẽ xuất hiện”. Paul nói.
“Em biết tối nay em có đeo nó mà”. Julia nói lao trở lại chiếc Buick. Paul ở lại trong phòng ngủ ở đó anh có thể nghe tiếng mở cửa xe, rồi tiếng đóng sầm lại mấy phút sau. “Chúa ơi”, anh lẩm bẩm với chính mình “Mình sẽ mua cho cô ấy một cái đồng hồ khác”.
Trong khi chờ Julia trở lại, Paul ngồi ở chân chiếc giường cỡ lớn suy nghĩ. Thực sự điều gì đã xảy ra ở hồ chứa? Lizzie làm gì khi nhảy với anh chàng đó? Cô ta cố giấu điều gì đó. Người đàn ông đó lái một chiếc xe rất đắt tiền. Có nghĩa là anh ta giàu có. Nhưng liệu anh ta mang theo bao nhiêu tiền mặt? Chuyện gì khác đã xảy ra ở đây. Có lẽ họ tìm được gì đấy và định bán nó đi. Chúa biết là họ cần tiền. Chuyện đó phải như thế thôi. Họ đã phát hiện cái gì đó và lấy đi. Nếu không tại sao họ lại không chịu gọi cảnh sát.
“Chúng ta phải trở lại đó”, Julia hét lên gần hết hơi.
“Em đang nói về chuyện gì thế? Trở lại đâu?”
“Cái đồng hồ của em. Chắc nó bung ra khi em kiểm tra mạch của anh ta. Em nghĩ nó vẫn còn trên xe. Chúng ta phải lấy lại cái đồng hồ”.
“Em điên hả?”
“Anh không hiểu đâu. Đó là cái đồng hồ anh tặng em nhân kỷ niệm một năm ngày cưới. Anh đã khắc vào đó ‘Tặng Julia. Paul’ Anh nhớ không?”
“Julia, đã một giờ sáng rồi đó”.
“Đây là điều chúng ta sẽ làm”, Julia nói. “Chúng ta sẽ trở lại đó, lấy cái đồng hồ và chùi sạch những chỗ chúng ta đã chạm đến. Làm thế thì sẽ không còn dấu vân tay nào, vì thế khi về nhà chúng ta sẽ gọi cảnh sát, không có gì phải lo lắng cả. Nhưng chúng ta phải lấy lại cái đồng hồ. Anh phải hình dung ra rằng nếu họ phát hiện ra cái xác và cái đồng hồ ở đó thì người họ tìm là em chứ không phải là Lizzie”.
“Julia, chuyện này thật điên rồ. Bây giờ là nửa đêm. Làm sao em thấy được cái gì chứ?”
Cô chạy ù ra khỏi phòng ngủ vào nhà bếp, điên cuồng tìm hết kệ này đến kệ khác của phòng để thức ăn chật chội của họ. Cô đẩy gói bột trộn sẵn để làm bánh, những hộp trà thảo dược, hỗn hợp cacao nồng nặc, những hũ nhỏ, hộp gia vị và thảo mộc bằng kim loại và những xấp khăn giây. Những bịch khoai tây chiên để mở rớt trên sàn nhà cùng với dao thìa bằng nhựa còn sót lại từ món thịt nướng vĩ nhân ngày chiến sĩ trận vong từ tháng trước, cô không ngừng lại để nhặt mọi thứ lên. Bỗng dưng một nụ cười nở trên khuôn mặt cô. Cô với tay vào tận trong cùng của cái tủ có ngăn kéo và lôi ra một cái đèn pin không thấm nước quá khổ màu đen.
“Ối trời ơi!” Paul nói, “Em đi thật đó hả?”
“Anh không hiểu sao? Nếu cảnh sát tìm thấy cái đồng hồ trong xe với cái xác, thì họ sẽ chẳng cần dấu vân tay nữa. Họ sẽ đến đây ngay và lôi con lừa ngu ngốc là em đây vào tù”.
“Chuyện đó có khả năng như thế nào nhỉ?”
“Khá tốt, em có thể nói vậy. Anh nghĩ có bao nhiêu thằng Paul và con Julia ở Lakeside này?”
“Julia, chúng ta không biết chiếc xe chìm sâu chừng nào đâu”, Paul nói. “Còn anh cũng không phải là một tay bơi cừ”.
“À, còn em thì bơi giỏi”, Julia nói. Chỉ cần anh giúp em tìm cái ống thở và cặp chân vịt. Tất cả những điều anh phải làm là đứng trên bờ cầm khăn lông chờ em lên. Em hình dung nước sẽ ấm. Được không? Em nghĩ anh làm được điều đó.
“Anh cho là như vậy”, Paul ngần ngại nói. “Nhưng nếu chúng ta gặp bất cứ ai, bất cứ chiếc xe nào hoặc bất cứ điều gì, chúng ta sẽ ra khỏi đó ngay, có được không?”