Tiêu Lĩnh Vu nói:- Hỡi ơi! Ðáng tiếc là mấy vị bằng hữu của tại hạ chưa tới đây. Họ nhất định có kế hay.Mã Văn Phi hỏi:- Phải chăng huynh đài muốn nói đến Trung Châu nhị cổ?Tiêu Lĩnh Vu đáp:- Thương Bát là người túc trí đa mưu lại lịch duyệt phong phú. Khó có ai lừa được y.Mã Văn Phi tủm tỉm cười nói:- Tiểu đệ đã để ý đến những bụi hoa có tẩm đuốc đủ để soi sáng một đêm, vậy tại hạ đi lấy về sáu bó.Gã nói rồi xoay mình đi ngay.Tiêu Lĩnh Vu hỏi:- Tại hạ cùng đi với tổng thủ lãnh được chăng?Mã Văn Phi đáp:- Không cần. Huynh đài lên nghỉ một lúc.Dứt lời gã tung mình vọt đi mất hút.Sau khoảng thời gian chừng như uống cạn tuần trà, Mã Văn Phi lật đật ôm bó đuốc chạy về.Tư Mã Càn thấy y thở mạnh chắc là đã xảy ra cuộc ác đấu, vừa thò tay ra đón lấy bó đuốc vừa cất tiếng hỏi:- Phải chăng huynh đài đã gặp phục kích?Mã Văn Phi đáp:- Tiểu đệ chạm trán phục binh, trong lòng nóng nảy nên đánh hai tên bị trọng thương để lấy sáu bó đuốc chạy về.Tư Mã Càn nói:- Chúng ta liên tiếp làm khó dễ Bách Hoa Sơn Trang, chắc Thẩm Mộc Phong chẳng chịu bỏ qua, không chừng hắn điều động nhân mã đến bao vây. Vậy ta phải thắp đuốc lên để hắn khó lòng thi hành quỉ kế.Y vừa nói vừa ôm đuốc chạy ra.Tư Mã Càn đã ngắm tình thế bốn mặt, cắm sáu bó đuốc và đốt cháy lên.Sáu bó đuốc lửa cháy phừng phừng soi sáng bốn mặt ra xa chừng ba trượng.Mã Văn Phi thấy sáu bó đuốc cháy rất mạnh, trừ phi gặp mưa to gió lớn không thì chẳng thể nào tắt được. Dưới ánh đuốc sáng tỏ, bất luận người nào võ công cao cường đến đâu cũng khó lòng thoát khỏi vòng giám thị.Mã Văn Phi yên tâm tắt đèn trong nhà rồi cười nói:- Xin hai vị ngồi tỉnh toạ điều dưỡng trước đi. Ðể tiểu đệ canh gác cho.Tư Mã Càn mỉm cười đáp:- Bây giờ mới canh ba đêm còn dài những hai trống canh, Thẩm Mộc Phong có phát động cuộc vây đánh cũng phải trong vòng một giờ nữa mới khởi sự.Ba người luân lưu phòng bị không sơ hở một chút nào.Ngờ đâu sự tình lại ra ngoài điều tiên liệu của ba người, mặt trời lên cao rồi vẫn chẳng xảy ra chuyện gì.Tư Mã Càn thấy ánh dương quang soi sáng khắp trần gian mà sáu ngọn đuốc vẫn còn cháy bùng bùng thì thong thả ra ngoài tắt đuốc đi.Tiêu Lĩnh Vu và Mã Văn Phi vẫn băn khoăn về thương thế của Phụng Trúc liền vào phòng coi, thấy thị vẫn nằm yên hai mắt nhắm nghiền, môi thở đều đều dường như ngủ say. Nét mặt hồng hào không có chút gì tỏ ra người bị thương hay mắc bệnh.Mã Văn Phi thở phào một cái nói:- Xem chừng nọc rắn trong người thị tiêu trừ hết rồi. Ðộc Thủ dược vương quả nhiên có tài cải tử hồi sinh.Tiêu Lĩnh Vu nói:- Giả tỷ lão chịu cải tà qui chính cứu người giúp đời tạo phúc cho biết bao nhiêu lê dân! Ðáng tiếc lão lại là người cô độc kiêu ngạo mình mang y thuật thông thần mà không trị bệnh nhiều người.Hai người đang nói chuyện Tư Mã Càn tiến vào bảo:- Con nhỏ này đã phục hồi sinh cơ, hai vị bất tất phải quan tâm. Giờ ngọ bữa nay là tiệc chính, Chỉ còn hai giờ nữa là tới. Ðêm qua chúng ta lật đật không được nghỉ ngơi vậy nên nhân lúc này tỉnh toạ một hồi để đến trưa còn đi dự yến và không chừng phải tham dự một cuộc ác chiến.Mã Văn Phi đáp:- Ðúng thế. Ðêm qua Thẩm Mộc Phong đã bỏ cơ hội vây đánh thì chắc ban ngày hắn không dám phái người đến hạ độc thủ.Ba người ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa sảnh đường lại, ngồi xếp bằng vận khí điều dưỡng.Tiêu Lĩnh Vu nội công tinh thâm. Chàng ngồi không đầy một giờ đã hành công xong. Chàng mở mắt thấy hai người kia đang vận công đến lúc khẩn yếu.Chàng toan đứng lên bổng nghe có tiếng bước chân, liền nhắm mắt lại ngồi yên.Chàng thấy Phụng Trúc gót sen thoăn thoắt từ trong phòng ngủ đi ra vào thẳng sảnh đường. Hai mắt thị đăm chiêu nhìn ba người rồi cúi đầu trầm ngâm dường như có việc trọng đại.Tiêu Lĩnh Vu động tâm nghĩ thầm:- Ðêm qua thị vì tình thế bức bách mà phải mạo hiểm đem hai thứ độc vật đưa tới Vọng Hoa Lâu, nhưng thị ở đây lâu ngày bị Thẩm Mộc Phong uy hiếp, tâm thần đã bị kiềm chế thì dù nảy lòng bội phản cũng không dám hành động. Thị có chân tâm cải tà qui chính hay không khó mà biết được, nhưng hiện giờ coi vẻ mặt thị hiển nhiên đang tính toán chuyện mưu đồ ta phải để ý mới được.Chàng liền ngấm ngầm phòng bị, lẳng lặng chờ xem diễn biến.Phụng Trúc cúi đầu ngẫm nghĩ hồi lâu đột nhiên khẻ buông tiếng thở dài rồi cất bước chậm chạp tiến về phía Tư Mã Càn.Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ:- Quả nhiên tập quán lâu ngày khó mà phản bội. Những người như Kim Lan, Ngọc Lan thật là hiếm có.Chàng liền vận tụ hội Tu la chỉ lực để chờ đợi, hể thấy Phụng Trúc có cử động bất trắc là lập tức hạ thủ đánh chết thị ngay.Nhưng Phụng Trúc đi vòng qua người Tư Mã Càn khẻ mở cửa ra đi.Tiêu Lĩnh Vu chau mày tự hỏi:- Con nha đầu này đi đâu? Làm gì?Nhưng thị không có cử động nào tổn hại đến cho Mã Văn Phi và Tư Mã Càn nên chàng cũng nhẫn nại chưa động thủ. Chàng muốn theo dõi thị mở cửa đi đâu, liền đề khí nhảy vọt ra cửa sau để nhìn theo.Phụng Trúc trong lòng lo lắng, hành động rất cẩn thận. Thị vừa đi về phía trước không ngớt đảo mắt nhìn bốn phía.Tiêu Lĩnh Vu trong lòng rất lấy làm kỳ tự hỏi:- Xem chừng thị không phản bội chúng ta, nhưng thị phải biết chính mình đang ở trong hoàn cảnh cực kỳ nguy nan mà còn mạo hiểm đi làm chuyện gì?Chàng đang ngẩm nghĩ thì thấy Phụng Trúc tiến vào trong Hoa Thụ trận rồi mất hút.Tiêu Lĩnh Vu lẩm bẩm:- Hỏng bét! Không hiểu con nha đầu này có quyết định gì?Chàng chú ý nhìn ra thấy bóng người chuyển động trong rừng hoa, bốn mặt chạy loạn lên mà sắc phục khác nhau. Có người mặc trường bào khoát áo choàng, có kẻ nai nịt gọn gàng hay mình mặc vỏ phục, lại cũng nhiều người đeo binh khí bên mình, chàng khoan tâm tự nhủ:- Cuộc đại hội anh hùng vào giữa trưa sắp đến nơi, chắc anh hùng hảo hán ở Tam sơn ngũ nhạc đều đến cả. Những người này đều tính tình hào phóng, muốn khép họ vào qui cũ thật là chuyện khó khăn. Thẩm Mộc Phong quyết không đến nổi đối phó với Phụng Trúc trước mặt quần hào.Tiêu Lĩnh Vu ẩn ở cửa sau chừng một khắc, bổng thấy Phụng Trúc tay bưng một cái mâm gỗ từ lùm hoa lật đật đi ra.Lần này động tác của thị rất mau như người chạy vậy. Chỉ trong nháy mắt đã tới cửa phòng.Tiêu Lĩnh Vu nhẹ nhàng lùi lại năm bước.Khinh công của chàng tuyệt diệu nên cử động không phát ra một chút âm thanh nào.Phụng Trúc trong lòng hồi hộp chỉ lo có người rượt theo. Thị vào nhà rồi xoay tay đóng cửa. Thị ngửng đầu lên liền phát giác ra Tiêu Lĩnh Vu đứng cách chừng bốn thước liền gật đầu mỉm cười khẽ hỏi:- Tiêu huynh dậy lâu chưa?Tiêu Lĩnh Vu đáp:- Mới dậy đây. Cô nương vừa dời khỏi căn nhà này đi ra thì tại hạ dậy.Phụng Trúc nói:- Cái mạng của tiểu tỳ đáng lý chết rồi, nhờ các vị cứu mới sống lại.Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:- Nếu độc thủ dược vương đã cứu cho thị tất thị không vui lòng, vậy chẳng nói nữa là hơn.Chàng liền đáp:- Cô nương vì mang độc vật mà bị hại, bọn tại hạ mà không cứu được thì thật là một việc đáng ân hận suốt đời.Chàng liếc mắt ngó thấy trên mâm gỗ đặt bốn món thức ăn nguội và một đỉa bánh bao.Phụng Trúc nhìn món ăn trên mâm khẽ nói:- Theo chỗ tiểu tỳ biết thì bữa đại yến trưa hôm nay, Thẩm Mộc Phong đã dự định bảy phương pháp để ám hại quần hào. Tiểu tỳ thân phận thấp hèn chỉ biết sơ qua là họ ngấm ngầm hạ độc. Thị ngửng đầu nhìn ra ngoài nói tiếp:- Thẩm Mộc Phong đã nhờ một người bạn thân chế ra thứ thuốc độc mang tính không màu sắc, không mùi vị. Nghe nói thứ phấn bột đó ai ăn phải nhiều, chất độc không phát tác ngay mà sau bảy ngày mới lên cơn.Tiêu Lĩnh Vu hỏi:- Có phải thuốc độc đó hòa vào thức ăn và rượu không?Phụng Trúc đáp:- Hạ độc vào đâu tiểu tỳ chưa được nghe qua, không dám nói quyết, nhưng chắc hòa vào rượu thịt. Vì thế tiểu tỳ lấy trộm một ít thực vật để các vị điểm tâm trước đi. Trưa hôm nay đừng ăn uống nữa hoặc giả khỏi trúng độc.Mã Văn Phi và Tư Mã Càn nhân lúc hai người nói chuyện đã luyện công xong.Tư Mã Càn đứng dậy trước hỏi:- Sao cô nương biết những thực vật này không có chất độc.Phụng Trúc đáp:- Cái đó tiểu tỳ cũng không rõ mà chỉ đoán là họ chưa hại mình vào lúc này.Mã Văn Phi nói:- Bây giờ chúng ta đều đói bụng. Nếu mâm thực vật này họ chưa hạ độc thì nên ăn cho thật no một bữa.Phụng Trúc từ từ đặt mâm gỗ xuống nói:- Tiểu tỳ đã qua một lần chết, trong lòng đã bớt sợ tử thần nên đối với Thẩm đại trang chúa cũng không đến nỗi sợ như trước nữa.Tiêu Lĩnh Vu buột miệng la lên:- Người Kim Lan và Ngọc Lan cũng thế này đây ạ...?Lòng chàng chợt cảnh giác vội ngưng lại không nói nữa.Phụng Trúc hỏi:- Sao? Mã huynh có biết hai vị đại tỷ Kim Lan và Ngọc Lan ư?Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ:- Trước tình thế này mà ta không nói tất khiến thị sinh dạ hoài nghi.Chàng liền hắng đặng một tiếng rồi tiếp:- Phải rồi! Hai.cô nương đó thường ở với tại hạ.Phụng Trúc hỏi:- Hai tỷ tỷ sau khi dời khỏi Bách Hoa sơn trang vẫn giữ thân phận nữ tỳ hay sao?Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:- Hỏng bét! Nếu mình nói nữa e rằng sẽ lộ tẩy hết. Phụng Trúc thấy mình làm thân phận tôi đòi mà Kim Lan, Ngọc Lan lại ở với mình thì cho là chúng cũng là nha đầu.Mã Văn Phi đã nhận ra Tiêu Lĩnh Vu ở vào tình trường khó nói liền đỡ lời:- Hai vị cô nương đó tuy tự nhún mình làm nữ tỳ, nhưng bọn tại hạ coi các cô như em gái.Phụng Trúc hỏi:- Hai vị tỷ tỷ bữa nay có đến tham dự anh hùng đại hội không?Tiêu Lĩnh Vu vội đáp:- Các cô ấy không tới.Phụng Trúc nói:- Ðáng tiếc ôi là đáng tiếc.Mã Văn Phi lấy làm kỳ hỏi:- Ðiều chi đáng tiếc?Phụng Trúc đáp:- Trong hai vị tỷ tỷ thì chỉ có Ngọc Lan cô nương là một nha đầu võ công rất cao thâm, nên bọn nữ tỳ ở Bách Hoa sơn trang rất kính trọng y. Nếu hai cô tới đây tất được bạn hữu giúp rất nhiều phương tiện. Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:- Không ngờ Kim Lan, Ngọc Lan lại còn có chỗ đắc dụng như vậy.Lại nghe Phụng Trúc nói tiếp:- Lan cô nương mà vẩy tay một cái thì hơn trăm tên tỳ nữ có đến phân nữa đi theo y.Mã Văn Phi và Tiêu Lĩnh Vu tuy đồng tâm hiệp lực để cự địch nhưng hai bên lại bố trí riêng biệt, không ai hiểu nhau về cách an bài của đối phương. Sau bữa yến tiệc tẩy trần đêm qua, hai người đã hết nghi kỵ nhau, nhưng kế hoạch là việc trọng đại chẳng ai muốn nói ra.Phụng Trúc đảo cặp mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào mặt Mã Van Phi hỏi:- Kim Lan và Ngọc Lan tỷ tỷ hiện giờ ở đâu?Mã Văn Phi chưng hửng, tiếp theo gã cười mát đáp:- Chỗ hai cô ẩn thân hiện giờ chưa thể nói được, xin Phụng cô nương lượng thứ cho.Gã lấy chiếc đũa bằng ngà voi trong bọc ra dúng vào thực vật mà Phụng Trúc vừa đem đến thì quả nhiên không có chất độc. Ba người liền cùng ăn vào.Thì giờ thấm thoát, chẳng mấy chốc đã đến giờ ngọ tức là thời khắc Thẩm Mộc Phong hội yến quần hùng.Bổng nghe trên Vọng hoa lâu nổi lên ba tiếng chuông đồng. Một tên đại hán áo xanh vội chạy tới dừng bước ở ngoài cửa cách chừng bốn năm bước chắp tay hỏi:- Mã gia có ở nhà không?Mã Văn Phi thủng thẳng bước ra hỏi lại- Ông bạn có điều chi dạy bảo?Hán tử áo xanh đáp:- Tiểu nhân vâng lệnh đến mời tổng thủ lãnh bốn tỉnh là Mã đại gia.Mã Văn Phi đáp:- Chính là tại hạ.Ðại hán áo xanh nói:- Trên Bách Hoa sơn trang đã bày tịch vị cho Mã gia. Tiểu nhân vâng lệnh đến mời Mã gia nhập tịch.Mã Văn Phi vẩy tay nói:- Biết rồi.Ðại hán áo xanh trở gót đi ngay.Mã Văn Phi nhìn Phụng Trúc hỏi:- Cô nương đi dự yến với bọn tại hạ hay ở nhà chờ?Phụng Trúc lạy phục xuống đất nói:- Tiểu tỳ được Mã gia bảo vệ trong lòng rất cảm khích.Mã Văn Phi nghiêng mình ngắt lời nói:- Cô nương có điều chi cứ đứng dậy nói, tại hạ không dám nhận đại lễ.Phụng Trúc từ từ đứng dậy nói:- Lúc sống dù tiểu tỳ không được theo hầu Mã gia thì chết đi xin luôn luôn chầu chực bên cạnh. Mã Văn Phi hỏi:- Sao cô nương lại nói câu này?Phụng Trúc nhăn nhó cười đáp:- Bất luận tiểu tỳ theo Mã gia phó yến hay ở lại trong nhà cũng khó lòng thoát chết. Nhưng trước khi chết tâm linh được thoát khỏi gông cùm thì cái chết đó cũng ngậm cười nơi chín suối.Mã Văn Phi nói:- Cuộc đại yến anh hùng bữa nay kết quả ra sao, bây giờ chưa thể biết được, cô nương khiếp sợ như vậy chẳng là thừa ư?Tư Mã Càn đột nhiên xen vào:- Nếu cô nương quả có lòng muốn bỏ chỗ tối đến chỗ sáng thì nên đi theo bọn tại hạ dự cuộc anh hùng đại yến. Có chết cũng chết một cách oanh liệt.Tiêu Lĩnh Vu nói:- Hai vị cô nương như Kim Lan và Ngọc Lan lúc rời khỏi Bách Hoa Sơn Trang cũng uỷ thủ ý vĩ như cô nương lấy cái chết làm vui, nhưng đến bây giờ các cô vẫn sống một cách bình yên. Phụng Trúc thở dài đáp:- Các vị có lòng chiếu cố khiến cho tiểu tỳ cảm kích vô cùng?Tư Mã Càn ngang nhiên nói:- Cô nương đừng sợ hãi gì, cứ mạnh dạn đi theo bọn tại hạ là được.Phụng Trúc nghiến răng đáp:- Bất quá đến chết là cùng. Tiểu tỳ đã hai kiếp người, chết cũng không đáng.Tư Mã Càn cả cười:- Không sao đâu! Cô nương chẳng phải là người yểu tướng. Tại hạ có thể bảo đảm quyết cô không gặp nguy hiểm.Lại nghe tiếng bước chân vang lên, một đại hán áo xanh chạy đến ngoài cửa lớn tiếng hô:- Cuộc đại yến bắt đầu. Cung thỉnh Mã tổng thủ lãnh lên dự tiệc.Mã Văn Phi cười đáp:- Bọn ta đi đây.Rồi gã ra ngoài trước.Tư Mã Càn nói:- Xin cô nương theo sát Mã tổng thủ lãnh, tại hạ đi sau bảo vệ.Phụng Trúc đánh bạo đi theo Mã Văn Phi. Tư Mã Càn theo sát Phụng Trúc.Tiêu Lĩnh Vu đi sau cùng.Bốn người đi xuyên qua khu vườn hoa đến nhà đại sảnh rộng lớn.Trước cửa đại sảnh trên một tấm biển đề bốn chữ "Anh hùng đại yến".Toà sảnh đường này lúc lâm thời mới dựng ra, cao hai trượng vuông bốn trượng, trên căng vải. Nhà rạp có cả thảy bốn mươi tám cái cột.Trong sảnh đường đã bày rượu thịt nhiều bàn đã có người ngồi.Một ả nữ tỳ áo xanh trước ngực cài bông hoa hồng ra đón, khẽ hỏi:- Nô tỳ xin các hạ cho biết đại danh.Mã Văn Phi đáp:- Tại hạ là Mã Văn Phi.Nữ tỳ áo xanh cười nói:- Té ra là Mã tổng thủ lãnh! Mã đại gia.Thị đưa mắt nhìn Phụng Trúc ngẩn người hỏi:- Phụng Trúc tỷ tỷ đấy ư?Phụng Trúc đáp:- Chính ngu tỷ đây.Thiếu nữ áo xanh lấy làm kỳ hỏi:- Tỷ tỷ đến đây làm chi?Phụng Trúc nhăn nhó cười đáp:- Ta theo Mã gia đến phó yến.Nữ tỳ áo xanh lộ vẻ ngơ ngác muốn nói lại thôi. Thị xoay mình đi trước dẫn đường Tiêu Lĩnh Vu chuyển động mục quang không thấy Trung Châu nhị cổ cùng bọn Kim Lan đâu. Chàng chắc những người này đã cải trang để che dấu bản tướng.Nữ tỳ áo xanh đưa Mã Văn Phi ngồi ở mé tả bàn thứ hai, thị khẽ nói:- Tịch vị của Mã gia ở chỗ này đây.Mã Văn Phi rảo bước đi vào chỗ ngồi, miệng nói:- Ða tạ cô nương.Thị áo xanh nghiêng mình thi lễ rồi lùi ra.Tư Mã Càn và Tiêu Lĩnh Vu ngồi bàn riêng biệt, Phụng Trúc ngần ngừ muốn ngồi mà không dám ngồi.Mã Văn Phi khẽ bảo:- Cô nương bất tất phải sợ hãi. Cứ ngồi xuống đó.Phụng Trúc nhắm mắt lại ngồi xuống khẽ nói:- Tiểu tỳ có việc khẩn cầu ba vị.Mã Văn Phi hỏi:- Việc gì?Phụng Trúc đáp:- Nếu tiểu tỳ bị Thẩm đại trang chúa phát giác, xin các vị đừng để cho hắn bắt sống tiểu tỳ đem đi. Hỡi ơi! Lúc đó e rằng tiểu tỳ không đủ khả năng để tự tử nữa. Xin ba vị giúp cho một tay.Tư Mã Càn hỏi:- Giúp cô tìm cái chết ư?Phụng Trúc đáp:- Các vị giúp cho tiểu tỳ chết được để khỏi bị họ bắt sống rồi trừng trị theo luật lệ trong bang là một điều hân hạnh. Ðột nhiên trong sảnh đường nhốn nháo cắt lời của Phụng Trúc.Mọi người ngảnh đầu trông ra thấy Thẩm Mộc Phong đầu đội nho cân, mình mặc trườn bào tiến vào. Hắn đưa mắt nhìn quần hào hai bên gật đầu thi lễ.Cái lưng gù của hắn không ảnh hưởng gì đến thái độ cùng cử chỉ. Hắn cất bước vẫn oai vệ, nét mặt rất trang trọng.Chu Triệu Long theo sau Thẩm Mộc Phong không ngớt vòng tay thi lễ.Kim Hoa phu nhân, Ðộc Thủ dược vương đi sau Chu Triệu Long. Sau cùng là một gã thiếu niên mặt mũi tuấn tú mình mặc võ phục, ngoài khoát áo choàng lưng đeo trường kiếm.Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:- Gã này chắc là kẻ mạo danh ta.Thẩm Mộc Phong vào chủ vị ngồi xuống trước. Bọn Kim Hoa phu nhân lục tục ngồi xuống theo.Thẩm Mộc Phong cầm chung rượu trước mặt giơ lên nói:- Sự hiện diện của quần hào thật là hân hạnh cho Thẩm mỗ. Thẩm mỗ rất cảm khích. Xin mời các vị hãy cạn chung này.Rồi hắn uống một hơi cạn sạch.Quần hào trong sảnh đường tuy cũng nâng chung rượu lên nhưng rất ít người thật sự uống vào, còn hầu hết đều kề chung rượu vào môi rồi lại đặt xuống, có người không làm bộ giả vờ uống nữa.Nên biết trước khi Thẩm Mộc Phong chưa về ẩn ở Bách Hoa Sơn Trang đã khét tiếng hung tàn. Hễ nghe đến tên hiệu Huyết ảnh tử Thẩm Mộc Phong là lại nhức đầu tìm cách rút lui.Thẩm Mộc Phong đảo mắt nhìn quần hào. Tuy dãy nhà quí khách mà chỉ có năm ba người là chân chính uống rượu. Bất giác hắn mửn cười nói:- Xin các vị vững tâm uống rượu đi. Ba tuần rượu chưa hết thì Thẩm Mộc Phong quyết không hạ độc đâu.Bổng nghe thanh âm trầm giọng cất lên hỏi:- Phải chăng Thẩm huynh có ý bảo bọn tiểu đệ rượu ngon nhắm tốt chỉ được ăn chỉ được ăn mấy miếng đầu là không sao, chứ đừng ăn no phải không.Tiêu Lĩnh Vu ngoảnh đầu nhìn ra thì thấy người đó mình mặc bào tía. Râu tóc bạc phơ, khí thế uy mãnh. Trong tay lão đang cầm chung rượu.Thẩm Mộc Phong cười mát nói:- Các hạ coi Thẩm mỗ là bạn hay là thù?Lão râu tóc bạc đáp:- Lão phu đã hai mươi năm chưa vào giang hồ. Vậy mà Thẩm huynh mời phải đến ngay, tức là coi trọng Thẩm huynh lắm rồi.