Tôn Bất Tà đạp chân lên sợi gân bò, người bên ngoài vẫn không thấy điều chi khác lạ.Lão liền hạ thấp giọng xuống nói:- Đoạt lấy binh khí.Tiếp theo lão lớn tiếng hỏi:- Chuyện chi vậy? Vào đây mà nói.Cánh cửa kẹt mở. Hai gã đồng tử áo xanh bước vào. Chúng thấy người Tôn Bất Tà đã thoát khỏi sợi gân bò bất giác giật mình kinh hãi đứng ngẩn người ra.Đến lúc hai gã bình tĩnh lại rút kiếm ra thì Thương Bát và Đỗ Cửu ẩn ở hai bên cửa đã ập lại.Hai nhân vật này là cao thủ võ lâm nên ra chiêu cực kỳ mau lẹ. Hai tên đồng tử đã bị điểm trúng huyệt đạo. Tôn Bất Tà cúi xuống lượm hai thanh trường kiếm, đóng cửa lại khẽ nói:- Chúng ta được hai thanh kiếm này uy lực tăng lên rất nhiều. Công việc khẩn cấp hiện giờ là làm sao lấy được chiếc chìa khoá để mở hình cụ cho các vị.Thương Bát hỏi:- Sao không hỏi hai tên này xem sao?Tôn Bất Tà đáp:- Phải đấy! Mình thử coi.Lão cúi xuống giải khai huyệt đạo cho một tên.Đồng tử áo xanh giương mắt nhìn Tôn Bất Tà một cái, toan đứng phắt dậy. Không ngờ huyệt đạo hai chân còn bị phong toa? không đứng lên được.Tôn Bất Tà cầm trường kiếm khoa lên chỉ vào cổ hắn, nói:- Nếu ngươi la lên một tiếng là lão khiếu hoá giết ngươi ngaỵĐồng tử áo xanh lạnh lùng nói:- Thuyền lớn đậu ở giữa sông, bốn mặt lại có hai mươi bốn con thuyền nhỏ hậu vệ. Các vị muốn tẩu thoát e rằng khó hơn cả lên trời.Tôn Bất Tà lạnh lùng đáp:- Cái đó ngươi bất tất phải quan tâm. Lão khiếu hoá muốn hỏi ngươi mấy câu, ngươi có chịu trả lời không?Đồng tử áo xanh chau mày chưa kịp đáp.Tôn Bất Tà lại hỏi tiếp:- Ai giữ chiếc chìa khoá mở hình cụ?Đồng tử áo xanh đáp ;- Cái đó do Tiêu Dao đạo gia cất giữ.Tôn Bất Tà lạnh lùng nói:- Lão khiếu hoá không tin như vậy.Đồng tử áo xanh đáp:- Tiểu tử nói thế là sự thực, còn tin hay không là tuỳ lão giạĐỗ Cửu lại nói:- Lão tiền bối bất tất phải phí lời với chúng. Trước hết hãy giết hai thằng mặt chuột này đi để chúng ta lấy vốn lại rồi sẽ tính.Tôn Bất Tà khẽ di động mũi kiếm nhọn đưa lên trên nói:- Lão khiếu hoá mà nổi lòng tàn độc thì cái mặt xinh đẹp của ngươi sẽ bị rạch mấy đường, khiến cho ngươi biến thành xấu xa như quỷ sứ.Đồng tử áo xanh dường như thương xót bộ mặt tuấn tú, liền biến sắc hỏi:- Tại sao không giết ta đỉTôn Bất Tà cười đáp:- Giết ngươi ngay chẳng hoá làm phước cho ngươi.Bỗng nghe tiếng bước chân vọng vào, có người đang đi tới khoang thuyền. Tôn Bất Tà đưa mắt nhìn Thương Bát, Đỗ Cửu rồi lại điểm huyệt tên đồng tử áo xanh.Bỗng nghe ngoài cửa có tiếng gõ lách cách, rồi thanh âm như tiếng nhạc vàng của thiếu nữ cất lên hỏi:- Các vị có lấy thêm rượn thịt nữa không?Đỗ Cửu mở cửa khoang thuyền nói:- Mời cô nương vào đây.Bóng người thấp thoáng. Một thiếu nữ mặc áo màu lục tiến vào trong khoang.Thương Bát vung chỉ điểm huyệt đạo ở sau lưng thị nhanh như chớp. Lại thấy ánh hào quang lấp loáng. Một thanh bảo kiếm đã phóng tới nơi.Nguyên bọn đồng tử cùng thị tỳ này đều trải qua những cuộc huấn luyện đặc biệt, chúng cơ cảnh phi thường. Nếu ả nữ tỳ thứ nhất bị điểm trúng huyệt đạo thì ả thứ hai lập tức phóng kiếm đâm tới.Thương Bát chau mày nói:- Con nha đầu này ghê gớm thực!Đỗ Cửu lạnh lùng nói:- Đừng để thị chạy đi.Hắn né mình xông ra ngoài khoang thuyền.Tôn Bất Tà còn mau lẹ hơn, lão đề tụ chân khí vọt ra ngoài khoang thuyền trước Đỗ Cữu một bước.Thiếu nữ áo lục kia đã lui ra mất rồi.Thương Bát cười khanh khách rút lấy bảo kiếm đeo bên lưng thiếu nữ áo lục bị điểm huyệt rồi nói: - Hành tung của chúng ta bị lộ, vậy chẳng cần ẩn nấp làm chi nữa.Tôn Bất Tà từ từ lui vào trong khoang nói:- Trên con thuyền này bố trí rất nhiều cơ quan mai phục. Xông ra e rằng không bằng cố thủ ở đây.Tiêu Lĩnh Vu gật đầu:- Thế cũng được. Bắt giặc cần phải bắt chủ tướng. Nếu ta bắt sống được Tiêu Dao Tử thì lo gì chẳng khiến Tứ Hải Quân Chủ phải đưa chìa khoá ra.Chàng chưa dứt lời chợt nghe tiếng bước chân cấp bách. Tiêu Dao Tử mặt giận hầm hầm dẫn bốn tên đồng tử và bốn tên nữ tỳ lật đật chạy đến.Tôn Bất Tà nói:- Quả nhiên chính Tiêu Dao Tử đến khai chiến. Võ công của hắn rất cao cường, e rằng lão phu không thể bắt sống được hắn.Lại nghe Tiêu Dao Tử tức giận lớn tiếng:- Các vị đều là những nhân vật có địa vị trong võ lâm mà còn không giữ lời hứa.Tôn Bất Tà đáp:- Binh bất yếm trá. Lão khiếu hoá đã sống gần hết cuộc đời mà chưa thấy ai giữ nghĩa khí trong khi đối địch.Tiêu Dao Tử nói:- Lý thuyết của lão là lý thuyết chày cối.Lão ngừng lại một chút rồi đột nhiên nổi lên tràng cười khanh khách.Đỗ Cữu lạnh lùng đáp:- Lão đeo hình cụ vào người anh em ta thì có khác gì dùng lời xảo trá.Tiêu Dao Tử dừng tiếng cười đáp:- Bần đạo trước nay chủ trương tàn ác, cần bắt người khuất phục rồi mới thu dụng. Tệ Quân Chủ lại chủ trương từ thiện, lấy đức phục người để thu dụng.Tôn Bất Tà lạnh lùng ngắt lời:- Những chuyện vớ vẩn lão khiếu hoá nghe đã nhàm tai.Đỗ Cữu nói theo: - Tình thế trước mắt đã rõ ràng lắm rồi. Đạo trưởng muốn hoà hay chiến thì quyết định đi.Tiêu Dao Tử lạnh lùng đáp:- Các vị bẻ gãy được gân bò cột lão khiếu hoá, nhưng lại không có cách nào mở được hình cụ, người còn đeo xiềng mà dám hỏi hoà hay chiến ư?Đỗ Cữu đáp:- Thứ hình cụ nhỏ mọn ấy không làm ảnh hưởng gì mấy đối với bản nhân.Tiêu Dao Tử đủng đỉnh bước tới. Khi đến trước cửa khoang thuyền lão chậm rãi nói:- Các vị nên biết bần đạo là con người cẩn thận đã đề phòng cả rồi. Bây giờ các vị chịu buông khí giới bó tay nghe lệnh thì còn một sinh cơ.Tiêu Lĩnh Vu cười lạt nói:- Nếu bọn tại hạ bó tay chịu trói thì đã chẳng gây nên diễn biến này.Tôn Bất Tà giơ trường kiếm lên hỏi:- Lão mũi trâu kia! Lão có dám quyết một trận tử chiến với lão khiếu hoá không?Tiêu Dao Tử đảo mắt nhìn Tôn Bất Tà đáp:- Chẳng lẽ bần đạo lại sợ lão?Tôn Bất Tà nói:- Hay lắm! Chúng ta đánh nhau kỳ cho đến lúc kẻ sống người chết mới chịu buông taỵLão sợ Tiêu Dao Tử biến đổi chủ ý liền giơ trường kiếm đâm tới.Tiêu Dao Tử rung cây phất trần trong tay xô ra một luồng kình phong quết vào thân kiếm.Lão lạnh lùng đáp:- Nếu không để các vị hiểu võ công của bần đạo một chút, chắc các vị không chịu nhắm mắt.Tôn Bất Tà hạ thấp cổ tay thụ trường kiếm về, vung tay trái đánh ra một chưởng. Nội lực của lão cực kỳ hùng hậu, chưởng thế mãnh liệt phi thường.Luồng kình phong nặng như trái núi ào ạt đổ xuống.Tiêu Dao Tử cầm phất trần đánh ra hai chiêu liền. Một luồng kình phong âm nhu từ những sợi tơ nhỏ xô ra hoá giải phát chưỡng cường mãnh của Tôn Bất Tà không còn thấy tăm hơi đâu nữa.Tôn Bất Tà ngấm ngầm kinh hãi tự nhủ:- Lão mũi trâu này quả là ghê gớm! Ta không thể coi thường.Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, tay cầm trường kiếm đột nhiên vung lên thành ba bông kiếm hoa, chia ra đánh tới ba đại huyệt trước ngực Tiêu Dao Tử.Tiêu Dao Tử cười lạt quét ngang cây phất trần nhằm đánh vào thân kiếm.Tôn Bất Tà nghĩ thầm:- Ta thử coi công lực của lão mũi trâu xem sao.Lão liền không nhường nhịn nữa, nhằm cây phất trần đánh tới.Thanh trường kiếm bằng thép nguyên chất đụng vào những sợi tơ phất trần bật lờn thành những tiếng rỡ rào.Những sợi tơ mềm mại quấn lấy thanh trường kiếm.Tôn Bất Tà ngầm vận nội công ra thanh trường kiếm rồi đứng yên không nhúc nhích.Tiêu Dao Tử cười lạt, rung cây phất trần dùng phép cách vật truyền lực, xô một luồng ám kình qua thanh trường kiếm của Tôn Bất Tà để đánh tới.Tôn Bất Tà buông tiếng cười lạt. Luồng nội lực ngưng tụ ở thanh kiếm đột nhiên đẩy mạnh ra. Mũi kiếm rung động đâm tới trước ngực Tiêu Dao Tử.Tiêu Dao Tử vội lùi lại một bước, miệng lẩm bẩm:- Công lực của lão khiếu hoá này thật cao cường.Lão còn đang ngẫm nghĩ thì Tôn Bất Tà đột nhiên lùi lại hai bước cầm ngang thanh kiếm đứng yên.Nguyên lão đã biết luồng nội lực của Tiêu Dao Tử theo thanh trường kiếm đánh thẳng tới mà không chịu né tránh, lão ỷ vào nội công tinh thâm mấy chục năm trời phát động nội kình đã tụ vào thanh kiếm, nhằm đâm vào Tiêu Dao Tử. Giả tỷ đối phương không chịu né tránh thì đòn này đưa tới chỗ lưỡng bại câu thương.Chẳng ngờ Tiêu Dao Tử không muốn thẳng thắn đón tiếp lão tung mình né tránh. Diễn biến này khiến cho Tôn Bất Tà bị hố tọLuồng ám kình của Tiêu Dao Tử đưa lên đánh trúng vai lão.Dù lão ứng biến mau lẹ, vội lui lại hai bước để tránh luồng lực đạo, nhưng vai lão cũng trúng một đòn. Có điều lão bị thương không nặng lắm.Tiêu Dao Tử tuy chiếm được tiên cơ vẫn không lộ chút gì kiêu căng mà còn lùi lại phía sau.Thương Bát vội nói:- Đại ca không nên để cho hắn đi.Tiêu Lĩnh Vu lạng người ra quát lớn:- Đạo trưởng hãy dừng bước.Tiêu Dao Tử đã lùi ra xa đến sáu bảy thước, nghe Tiêu Lĩnh Vu quát đành dừng lại hỏi:- Thí chủ có điều chi dạy bảo?Tiêu Lĩnh Vu đáp:- Tại hạ cũng muốn lãnh giáo mấy chiêu tuyệt học của đạo trưởng. Tiêu Dao Tử ngó xiềng khoá trên tay của Tiêu Lĩnh Vu rồi lão nói:- Bần đạo đã nghe danh môn Khoái kiếm của Tiêu Lĩnh Vu từ lâu. Tiêu đại hiệp là đệ nhất anh tài trong bọn hậu tiến. Nhưng công tử đeo hình cụ lại không có kiếm thì địch với bần đạo thế nào được?Tiêu Lĩnh Vu nói:- Tại hạ tay không lãnh giáo mấy chiêu cũng được.Đỗ Cữu lạnh lùng ngắt lời:- Lão mũi trâu kia! Nếu lão có phải là một nhân vật anh hùng thì hãy tháo hình cụ trên mình y ra.Tiêu Dao Tử lắc đầu đáp:- Bần đạo là con người dầy công hàm dưỡng không để bị ai khiêu khích đâu.Thương Bát lạnh lùng nói:- Nếu đạo trưởng muốn bọn tại hạ quy thuận thì chỉ có một cách.Tiêu Dao Tử hỏi:- Thương huynh có cách gì thử nói nghe xem.Thương Bát nói: - Đạo trưởng hãy tháo hình cụ cho tệ đại ca và cho y mượn một thanh trường kiếm. Đạo trưởng cùng y tỷ đấu một trận để phân thắng bại. Nếu đạo trưởng thắng đươc tệ đại ca thì bọn tại hạ can tâm chịu dưới quyền điều khiển của Tứ Hải Quân Chủ. Tiêu Dao Tử hỏi lại:- Chẳng may bần đạo thua lệnh sư huynh thì sao?Đỗ Cữu cướp lời:- Trường hợp này xảy ra thì đạo trưởng mặt mũi nào mà trông thấy ai nữa, nên chết đi là hơn.Thương Bát nói:- Chết cũng chẳng ích gì, đạo trưởng chỉ việc tha bọn tại hạ là xong.Tiêu Dao Tử tay cầm phất trần nói:- Giả tỷ ba chục năm trước mà các hạ ra điều kiện này thì bần đạo ưng ngay chẳng cần suy nghĩ điều gì.Đỗ Cữu lạnh lùng hỏi:- Bây giờ thì sao?Tiêu Dao Tử đáp:- Bây giờ bần đạo quyết không chịu ưng lời một cách khinh suất.Thương Bát hỏi:- Tại sao vậy?Tiêu Dao Tử nói:- Bần đạo biết mình hành động như thế là quá mạo hiểm.Đỗ Cữu đáp:- Lão không dám thì cứ nói thẳng ra hà tất phải quanh cọTiêu Dao Tử đáp:- Bất luận hai vị chế giễu cách nào bần đạo cũng chẳng bận tậm.Tiêu Lĩnh Vu lớn tiếng hỏi:- Nếu tại hạ đeo hình cụ chỉ dùng tay không mà đỡ được hai chiêu của đạo trưởng thì đạo trưởng tính sao?Lúc này Tôn Bất Tà đã điều dưỡng xong, lão giương to cặp mắt lạnh lùng nói:- Tiêu Dao Tử là người rất tự phụ, Tiêu lão đệ vũ nhục hắn như thế dĩ nhiên hắn không chịu đâu.Tiêu Dao Tử đáp:- Trước nay bần đạo hành động ra ngoài sự tiên liệu của mọi người. Bần đạo ưng chịu như vậy.Tiêu Lĩnh Vu đáp:- Lối đi chật hẹp, mời đạo trưởng vào trong khoang thuyền chỉ giáo.Tiêu Dao Tử quay về phía cửa khoang thuyền nói:- Bần đạo đứng đây để coi võ công kinh người của Tiêu đại hiệp.Tiêu Lĩnh Vu hiên ngang tiến ra hai bước:- Mời đạo trưởng ra taỵTiêu Dao Tử liếc mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu thấy tầm phất trần của mình có thể đánh tới nơi.Lão tính thầm trong bụng:- Gã này còn nhỏ tuổi nhưng đởm lược và hào khí ít kẻ bi kịp.Bất giác lão sinh lòng kính nể Tiêu Lĩnh Vụ Lão nói:- Tiêu đại hiệp đã tay không khi nào bần đạo lại chiếm đoạt tiên cơ. Đại hiệp động thủ trước đi.Thương Bát nói:- Nếu đạo trưởng thấy áy náy trong lòng thì sao bằng tháo hình cụ cho tệ đại cạ.Tiêu Dao Tử cười mát nói:- Bần đạo đã nói rõ hai ba lần: Bất luận các vị dùng thủ đoạn gì cũng không khích động được bần đạo.Tiêu Lĩnh Vu ngấm ngầm đề tụ chân khí rồi giục:- Bây giờ đạo trưởng ra tay được rồi.Tiêu Dao Tử nói:- Hay lắm Tiêu đại hiệp đã anh hùng như vậy, bần đạo xin tuân mệnh. Lão vung cây phất trần định đánh xuống đầu Tiêu Lĩnh VụTiêu Lĩnh Vu thấy những sợi tơ phất lên toa? ra chừng hơn thước vuông nghĩ thầm trong bụng:- Xem chừng muốn tránh cây phất trần còn khó hơn là tránh kiếm. Chàng khoa chân lạng người tạt ngang ra hai thước để tránh khỏi một đòn.Tiêu Dao Tử thu phất trần về cười nói:- Trong khoang thuyền này rộng bất quá hơn một trượng vuông. Bần đạo tưởng chúng ta bất tất phải đánh nữa.Tiêu Lĩnh Vu cười lạt nói:- Đạo trưởng bức bách tại hạ phải động thủ, vậy đạo trưởng hãy coi chừng.Chàng giơ tay mặt lên, một dây chỉ phong đánh ra.Nguyên chàng đã vận chỉ lực từ trước, vừa giơ tay lên là luồng Tu La chỉ lực phóng ra.Luồng chỉ phong vừa mau vừa mạnh rat lờn veo véo.Tiêu Dao Tử không ngờ Tiêu Lĩnh Vu hãy còn nhỏ tuổi mà nội công ghê gớm đến thế. Lão thấy luồng chỉ lực của chàng không phải tầm thường vội vàng tránh sang một bên. Nhưng luồng chỉ phong lượt qua bên mình lão, xuyên thủng tay áo rộng thùng thình của Tiêu Dao Tử vọt ra ngoài khoang thuyền.Bỗng nghe tiếng rú khủng khiếp vang lên, một tên đồng tử áo xanh bị chỉ phong hất ngã xuống sạp thuyền.Tiêu Dao Tử biến sắc la lên:- Kim cương chỉ lực! Tiêu đại hiệp quả nhiên phi thường. Đây là một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm, không hiểu đại hiệp đã học được môn này ở đâu?Tiêu Lĩnh Vu đáp:- Đạo trưởng lầm rồi! Chỉ lực của tại hạ không phải là Kim cương chỉ.Tiêu Dao Tử nói:- Ngoài Kim cương chỉ của phái Thiếu Lâm, bần đạo nghĩ không ra còn thứ chỉ lực nào uy mãnh đến thế.Đỗ Cửu lạnh lùng xen vào:- Thế thì đạo trưởng vẫn còn là người hủ lậu chưa biết gì.Tiêu Dao Tử tuy dầy công hàm dưỡng cũng không nhịn được lời vũ nhục này. Bất giác lão nổi giận nói:- Vì tệ quân chủ có lòng thương tiếc kẻ tài ba, các vị đừng tưởng tệ quân chủ phải ỷ vào các vị mới làm được việc. Các vị đã chọc giận bần đạo là tự rước lấy cái đau khổ vào mình.Tôn Bất Tà nói:- Tiêu Dao Tử? Lão đã cảm thấy cơ hội giết bọn ta qua mất rồi chưa?Tiêu Dao Tử hỏi lại:- Phải chăng Tôn huynh thấy mình thoát khỏi dây trói bằng gân bò mà nói vậy không?Tôn Bất Tà đáp:- Lão khiếu hoá tự tin có thể đối phó được với đạo trưởng. Còn Tiêu đại hiệp và Trung Châu Nhị Cổ tuy mình mang xiềng xích nhưng tưởng cũng đủ lực lượng để tự bảo vệ.Tiêu Dao Tử cười lạt nói:- Nếu bần đạo muốn đưa các vị vào đất chết thì hà tất phải dùng võ công để tỷ đấu?Đỗ Cữu lạnh lùng đáp:- Nếu đạo trưởng định đánh đắm con thuyền lớn này thì anh em tại hạ đành chịu. Có điều bọn tại hạ phải kiếm mấy người đem theo xuống âm cụnzg.Tôn Bất Tà cười nói:- Lão khiếu hoá xin đưa Tiêu Dao đạo trưởng.Thương Bát nói:- Trung Châu Nhị Cổ lãnh mấy tên đồng nam đồng nữ.Tiêu Lĩnh Vu nói:- Phiền đạo trưởng chuyển bẩm lên Tứ Hải quân chủ là Tiêu mỗ muốn tìm hiểu võ công của lão nhận giạTiêu Dao Tử nét mặt xanh xám, sát khí bừng bừng. Hiển nhiên con người đầy hàm dưỡng cũng bị quần hào chọc giận cho nổi sát khí.Lão cười lạt nói:- Các vị đã muốn coi thử phương pháp giết người của bần đạo, bần đạo phải tuân mệnh.Tôn Bất Tà đột nhiên vung trường kiếm lên nói:- Bữa nay lão khiếu hoá đã chạm trán đạo trưởng trong trường hợp này. Nếu đạo trưởng muốn rời khỏi nơi đây một cách bình yên hãy kiềm chế lão khiếu hoá này trước đã.Lão chưa dứt lời bỗng thấy một tên đồng tử áo xanh hấp tấp chạy tới khẽ nói với Tiêu Dao Tử mấy câu rồi lật đật chạy đi.Tiêu Dao Tử tuy cố giữ vẻ điềm nhiên nhưng con người từng trải giang hồ như Tôn Bất Tà hiểu là tên đưa tin kia đã đưa một tin không đẹp tới.Lão tính thầm:- Lúc này hắn đang tâm thần bất định. âu là ta xông ra ngoài cửa khoang thuyền đẩy hắn vào rồi hợp lực với Tiêu Lĩnh Vu và Trung Châu Nhị Cổ kiềm chế hắn tưởng cũng không khó. Nếu chiếc chìa khoá hình cụ ở trong mình hắn thì sẽ giải khai hình cụ cho mọi người không thành vấn đề nữa. Khi đó muốn đánh hay muốn lui là ở nơi mình.Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ lão ngầm vận chân khí, chẳng nói năng gì đột nhiên nhảy vọt về phía khoan thuyền. Tay cầm trường kiếm múa lên thành một luồng kiếm khí dày đặc.Tiêu Dao Tử chợt cảnh giác, vung cây phất trần nhằm đánh tới Tôn Bất Tà.Luồng lục đạo trong cây phất trần vừa nhu vừa cương. Tôn Bất Tà vung kiếm lên đón bị hất ngược trả lại.Tiêu Dao Tử đánh một đòn cản Tôn Bất Tà không ra ngoài được, rồi huy động phất trần tấn công tới tấp.Tôn Bất Tà vung kiếm phản kích. Thế là hai người khai triển cuộc đấu ác liệt.