Hồi 101


Hồi 94
Tiêu Lang thi tuyệt kỹ cứu nguy

Thẩm Mộc Phong thấy hai bên còn kéo dài cuộc ác chiến không thể phân thắng bại trong nhất thời. Hắn không nhẫn nại được bụng bảo dạ:
- Cục diện này đến bảo giờ mới kết thúc? Như vậy há chẳng thương tổn đến uy danh của Bách Hoa Sơn Trang? Trước mắt quần hùng ta chẳng thể điều động nhân mã kéo ra vây đánh biết làm thế nào?
Tài trí như Thẩm Mộc Phong mà lúc này cũng chưa nghĩ ra được biện pháp thoả đáng. Bổng trong trường đấu bật lên hai tiếng rú làm kinh động quần hùng.
Mọi người ngảnh đầu nhìn ra thấy Mã Văn Phi và Ðơn Hoành Chương đều lùi lại bốn bước đứng đối lập.
Nguyên hai người trong lúc kịch đấu đã đụng nhau một chiêu mà nội lực tương đương đều bị chấn động bật lên tiếng la kinh hãi rồi lùi lại bốn bước.
Ða số quần hùng chăm chú theo dõi tình hình cuộc đấu mà chẳng một ai lên tiếng can thiệp.
Bổng nghe Ðơn Hoành Chương cười lạt nói:
- Tại hạ được nghe danh Mã tổng thủ lãnh từ lâu, bữa nay tương hội quả nhiên danh bất hư truyền.
Gã rút trường kiếm ở sau lưng ra đánh "soạt" một tiếng.
Mã Văn Phi mỉm cười đáp:
- Không dám! Không dám.
Y cũng rút quạt trong bọc ra.
Ðơn Hoành Chương nói:
- Tiểu đệ muốn lãnh giáo những chiêu thức bằng binh khí của Mã tổng thủ lãnh.
Mã Văn Phi đáp:
- Dĩ nhiên tại hạ xin bồi tiếp.
Ðơn Hoành Chương rung động trường kiếm toé ra một luồng ngân quang nhưng chưa tấn công Mã Văn Phi. Gã vung kiếm hai cái rồi thu kiếm về đứng dương mắt lên nhìn đối phương. Mã Văn Phi thấy thế kiếm của Ðơn Hoành Chương trong lòng cũng hơi kinh hãi, y biết hai nhát kiếm vừa rồi là đối phương mượn cơ hội để đề tụ chân khí. Bây giờ mà gã ra tay tấn công tất tấn công một chiêu đất lỡ trời long.
Nguyên những người sử kiếm mà không ra tay một cách khinh xuất đều tuyệt nghệ cao siêu. Huống chi Ðơn Hoành Chương là tay kiếm thuật tinh thâm thì dĩ nhiên gã phát chiêu mãnh liệt vô cùng.
Mã Văn Phi không dám khinh địch, tay cầm quạt vung xoè ra đồng thời ngấm ngầm đề tụ chân khí. Trong đầu óc y xoay chuyển ý nghĩ cự địch.
Lúc này cuộc chiến giữa đại hán áo đỏ và Tư Mã Càn đã đến lúc khẩn trương vô cùng.
Tư Mã Càn đánh ra một chiêu. Chưởng pháp cực kỳ thần tốc. Bóng chưởng mịt mờ, song trong thế chưởng cấp bách này ẩn dấu khí lực hùng hậu.
Bao nhiêu người trong trường thấy Tư Mã Càn cải biến thế đánh một cách đột ngột đều cho là võ công của y cũng như tính cách điên khùng đều rất cao thâm khiến người ta khó mà lường được.
Ðại hán áo đỏ tuy kiêu dũng quyền thế nặng như chuỳ, nhưng bị thế công thần tốc của Tư Mã Càn đoạt mất tiên cơ. Dù hắn vung quyền đánh tới tấp cũng không chiếm được ưu thế.
Thẩm Mộc Phong dường như không ngờ Tư Mã Càn mình mang tuyệt kỹ mà cũng không ngờ Mã Văn Phi đột nhiên ra tay viện trợ. Lúc trước hắn chắc mắm nắm được phần thắng nhưng bây giờ tình hình lại biến đổi khác thường. Trừ phi hắn hạ lệnh cho cao thủ tiếp viện vây đánh không thì chưa biết đến bao giờ mới phân thắng bại.
Bổng Ðường thái thái ngửng mặt trông sao trên trời cười ha hả hỏi:
- Thẩm Mộc Phong? Thời khắc ước hẹn đã tới chúng ta thanh toán với nhau chứ?
Thẩm Mộc Phong róc chung rượu uống rồi cười đáp:
- Phu nhân đừng nóng nẩy. Thẩm mỗ đã nói là không sai lời.
Ðường lão thái thái nói:
- Chúng ta động thủ mau một chút thì lão nhân cũng có thể về Tứ Xuyên sớm hơn.
Thẩm Mộc Phong hỏi:
- Sao? Phu nhân tự tin thắng được tại hạ chăng?
Ðường lão thái thái đáp:
- Ít ra cũng có thể để đại trang chúa được coi thủ pháp phóng ám khí mới mẻ của Ðường gia.
Thẩm Mộc Phong cười khanh khách nói:
- Cái gì chứ cái đó Thẩm mỗ đã biết rồi. Nghề phóng ám khí của Ðường gia ở Tứ Xuyên đã lừng danh võ lâm từ mấy trăm năm thì dĩ nhiên phu nhân có chỗ tự phụ. Nhưng...
Ðường lão thái thái biến sắc hỏi:
- Nhưng làm sao?
Thẩm mộc phong đáp:
- Nhưng tại hạ lại không phải là người sợ ám khí.
Ðường lão thái thái cười lạt hỏi:
- Bây giờ đại trang chúa còn khoe khoang lỗ miệng mà không e rằng quá sớm ư?
Thẩm Mộc Phong đáp:
- Phu nhân không tin thì lát nữa sẽ rõ.
Bổng nghe trong trường đấu Tư Mã Càn nổi lên tràng cười rộ lẫn với tiếng rầm thét phẫn nộ của đại hán làm chấn động toàn trường.
Mọi người quay đầu nhìn ra thấy đại hán áo đỏ trợn cặp mắt tức giận. Song quyền vung múa như bay, miệng không ngớt quát tháo như con mãnh thú phát điên muốn vò mồi cầu xé.
Tư Mã Càn thái độ rất ung dung. Y huy động song chưởng một cách nhàn hạ đấu với đại hán áo đỏ.
Y không muốn tỷ đấu nội lực với đối phương nữn vì phát giác ra đại hán áo đỏ đã mất hết nhân tính khác nào con mãnh thú liều mạng.
Mã Văn Phi cùng Ðơn Hoành Chương đã đấu vào chỗ khẩn yếu, cả hai bên đều trổ hết tài năng để mong thủ thắng.
Người ngoài cuộc cũng hồi hộp trong lòng có khi còn hơn cả người đang tỷ đấu, nhất là Tiêu Lĩnh Vu và Thẩm Mộc Phong.
Bóng người lướt xuống rất nhanh mọi người đều nhìn rõ y là một đại hán cao lớn lưng gù vào hạng trung niên mặt đỏ trán dô, mày rậm miệng rộng đầu đội nho cân mình mặc trường bào. Chòm râu đen chùng xuống trước bụng. Hắn chính là Huyết ảnh tử Thẩm Mộc Phong đại trang chúa ở Bách Hoa Sơn Trang.
Lúc Thẩm Mộc Phong còn cách mặt đất chừng ba trượng thì đột nhiên rời khỏi dây lụa cho tấm thân cao lớn từ từ hạ xuống.
Tiêu Lĩnh Vu biết Thẩm Mộc Phong mục lực ghê người nhìn rõ cả những điều nhỏ bé nên không dám nhìn hắn vội quay đầu ra chỗ khác.
Thẩm Mộc Phong chắp tay thi lễ nói:
- Các vị chẳng quản đường xa vì nể Thẩm mổ mà tới đây tham dự đại hội khiến Thẩm mỗ vô cùng cảm động.
Quần hào trong trường đứng cả dậy chắp tay đáp lễ.
Thẩm Mộc Phong khoan thai vào ngồi chủ vị ở chính giữa quay mặt về phía Tây.
Hắn đảo mắt ngó quanh một lượt rồi nói:
- Còn mấy vị ở xa chưa tới kịp. Chắc các vị đây đói bụng cả rồi, vậy chúng
ta cứ nhập tiệc, bất tất phải chờ họ nữa.
Hắn nói rồi giơ tay phải cao lên vẩy một cái.
Bao nhiêu mỹ tỳ ở trong các bụi hoa. Ở bốn mặt lập tức xuất hiện bưng rượu thịt vào.
Bọn tỳ nữ này đều được huấn luyện rất nghiêm minh động tác cực kỳ mau lẹ mà không rối loạn. Chỉ trong khoảng khắc rượu nhắm đã bày la liệt trên bàn.
Tiêu Lĩnh Vu liếc mắt thoáng qua thấy mười mấy bàn tiệc mà đa số chỉ có hai ba người ngồi một bàn. Toàn trường không tới ba chục người chàng rất lấy làm kỳ tự hỏi:
- Chẳng lẽ Thẩm Mộc Phong chỉ mời có bấy nhiêu tân khách? Kỳ hơn nữa là cả bọn Chu Triệu Long và Kim Hoa phu nhân cũng không xuất tịch dự yến. Phải chăng bọn họ đều bị phái đi việc khác?
Bổng thấy Thẩm Mộc Phong nâng chung rượu lên lớn tiếng mời:
- Bữa nay tiểu đệ mời các vị đến tham dự hội nghị, có hai việc nhỏ xin trình bày. Một là bắt đầu từ bữa nay Thẩm Mộc Phong tái xuất giang hồ. Hai là giới thiệu cùng các vị một nhân vật hậu tiến.
Thanh âm lão tuy ấm ớ một chút nhưng nhưng tiếng nào cũng rõ tựa hồ từ trong miệng bắn ra khiến người nghe chấn động tâm thần.
Mã Văn Phi ngấm ngầm kinh hãi nghĩ thầm:
- Lão này nội công tinh thâm ít người bì kịp.
Lại thấy Ðường lão thái thái đầu tóc bạc phơ đột nhiên đụng đầu gậy xuống đất rồi nói:
- Lão thân gần đến ngày về hưu, không ngờ trước khi qui ẩn lại được dời Tứ Xuyên vượt đường ngàn dặm đến phó hội cùng Thẩm đại trang chúa.
Thẩm Mộc Phong tủm tỉm cười đáp:
- Như vậy đủ tỏ phu nhân có lòng quá yêu Thẩm Mộc Phong. Thẩm mỗ cảm kích vô cùng:
Ðường lão thái thái cười lạt nói:
- Lão thân tuổi đã ngoại bảy mươi nhưng không thích dài dòng. Lão thân tới đêm nay rồi sáng mai phải về Tứ Xuyên, e rằng không rảnh để tham dự đại hội quần hùng của Thẩm đại trang chúa vào lúc trưa mai.
Thẩm Mộc Phong cười hỏi:
- Phu nhân đến đã lật đật ra đi cũng lật đật, như vậy há chẳng mỏi mệt quá ư.
Ðường lão thái thái đáp:
- Ðại trang chúa bất tất phải nhọc lòng. Chuyến đi này của lão thân đã ấn định thời giờ từ trước không muốn tranh cãi nữa.
Thẩm Mộc Phong nói:
- Ðã vậy tại hạ không dám miễn cưỡng. Lão phu nhân trong lúc mang bịnh mà còn giá lâm làm vẻ vang cho Bách Hoa Sơn trang vô cùng.
Hai mái tóc của Ðường lão thái thái tung bay, cặp mày bạc của mụ dương lên, mụ lạnh lùng ngắt lời:
- Lão thân cầm quyền Ðường gia ba chục năm, chưa bị ai uy hiếp. Lần này Thẩm đại trang chúa bức bách lão thân phải dời Tứ Xuyên thân hành tới đây thì thật là cao minh vô cùng!
Thẩm Mộc Phong cười khanh khách nói:
- Ðường phu nhân dạy quá lời.
Tiêu Lĩnh Vu cảm thấy bữa tiệc đêm nay sơ d có ít người tham dự chắc là đã có an bài. Không chừng đây chỉ là những nhân vật mà Thẩm Mộc Phong đem lòng ngờ vực. Chàng mong vụ này chóng kết liễu để khỏi có chuyện rắc rối vào cuộc đại hội trưa mai.
Bổng nghe Ðường lão thái thái lớn tiếng:
- Mục đích lão thân đến đây chắc Thẩm đại trang chúa đã hiểu rồi?
Thẩm Mộc Phong từ từ nâng ly rượu lên uống một hớp lớn cười đáp:
- Lão phu nhân tuổi tác như vậy mà nóng tính quá. Phu nhân không sợ tức hơi làm tổn hại đến thân thể sao?
Ðường lão thái thái tức giận nói:
- Lão thân không muốn tranh hơi với đại trang chúa. Câu chuyện của chúng ta giải quyết ngay bây giờ hay còn đợi lúc nữa.
Thẩm Mộc Phong đáp:
- Bây giờ chưa hết canh một, còn lâu mới sáng. Hay hơn hết là lão phu nhân hãy dùng cơm rượu. Thẩm mỗ đã quyết định tái xuất giang hồ, chẳng lẽ còn chạy đi đâu?
Ðường lão thái thái tuy trong lòng phấn khích khó bề nhẫn nại, nhưng bị Thẩm Mộc Phong nắm đằng chuôi chẳng thể phát tác. Mụ chống trượng hằn học nói:
- Lão thân không thể để chậm quá canh ba.
Thẩm Mộc Phong cười đáp:
- Hay lắm! Tại hạ nhất định phúc đáp Ðường phu nhân trước canh ba.
Ðường lão thái thái không nói gì nữa nhắm mắt tỉnh toạ. Bổng thấy thoa trâm cài tóc của mụ đột nhiên rớt xuống. Tóc bạc tiêu loạn tung bay phấp phới.
Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ:
- Ðường lão thái thái phẫn nộ thế này, nhất định trong lòng cực kỳ uất ức. Mụ tức giận mà trâm rơi tóc tán thì nội công mụ dĩ nhiên vào hạng ghê gớm.
Thẩm Mộc Phong nâng chung rượu trước mặt lên uống một hơi rồi cười nói:
- Trong các vị đây ai có mối thù hận gì với tại hạ thì xin nói hết ra.
Mã Văn Phi động tâm toan mở miệng thì người ngồi trước mặt là Tư Mã Càn đột nhiên cất tiếng hỏi:
- Tại hạ là Tư Mã Càn muốn thỉnh giáo Thẩm đại trang chúa hai việc được chăng?
Cặp mắt lạnh như điện của Thẩm Mộc Phong nhìn thẳng vào mặt Tư Mã Càn hắn trầm giọng hỏi lại:
- Tư Mã huynh có điều chi dạy bảo?
Hiển nhiên hắn lộ vẻ bất ngờ về cử động của Tư Mã Càn.
Tư Mã Càn hắng đặng một tiếng rồi hỏi:
- Những nhân vật ít ra là trăm vị đã tới Bách Hoa Sơn Trang mà sao chỉ có hai, ba chục người tham dự bữa tiệc tẩy trần tối hôm nay? Phải chăng Ðại trang chúa có dụng ý gì? Ðó là điều tiểu đệ chưa hiểu.
Mã Văn Phi động tâm nghĩ thầm:
- Người này coi bề ngoài có vẻ điên khùng mà trên thực tế lại là một nhân vật rất hiểu đạo lý.
Thẩm Mộc Phong buông tiếng cười rộ rồi hỏi lại:
- Sao Tư Mã huynh lại tự khiêm đặt mình vào hạng tử vong? Thẩm mỗ có điều chưa hiểu về điểm này.
Tư Mã Càn cười lạt đáp:
- Thẩm đại trang chúa không có ý đưa bọn tại hạ vào tử địa thì sao lại.
Thẩm Mộc Phong cả cười ngắt lời:
- Phải chăng Tư Mã huynh muốn nói Thẩm mỗ đã hạ thủ chất kỳ độc vào rượu thịt.
Tư Mã Càn đáp:
- Về thủ pháp hạ đẳng này tưởng người có địa vị như Ðại trang chúa không thèm làm mới phải. Huống chi trong những vị ngồi đây chẳng thiếu gì cao thủ võ lâm, dù Ðại trang chúa có hạ độc vài thức ăn cũng không thể làm chết hết được.
Thẩm Mộc Phong biến sắc lạnh lùng nói:
- Tư Mã Càn! nếu ngươi giở trò ly gián thì đừng trách Thẩm mỗ vô tình trở mặt đưa ngươi vào đất chết cho hợp với lời nói tự khiêm của ngươi.
Quần hào dự tiệc hầu hết đã nghe danh tàn ác của Thẩm Mộc Phong lại toàn là những lại toàn là những nhân vật từng trải giang hồ, lại thấy Thẩm Mộc Phong đột nhiên biến sắc lại buông lời cảnh cáo không để Tư Mã Càn can thiệp vào việc của hắn, bất giác đưa mắt nhìn về phía Tư Mã Càn.
Tư Mã Càn thấy quần hào chú ý đến mình thì trong lòng cao hứng cười khanh khách đáp:
- Thẩm đại trang chúa tuy thi hành thủ đoạn một cách bất ngờ và vô cùng kín đáo nhưng chẳng thể nào bịt mắt Tư Mã Càn này được.
Thẩm Mộc Phong cười lạt hô lớn:
- Quân điên rồ ngu xuẩn, buột miệng nói càn, hãy bắt lấy hắn cho ta.
Bổng nghe có tiếng quát tháo rồi hai người từ trong bụi hoa nhảy vọt ra xông xộc xông vào.
Mã Văn Phi đột nhiên phát sinh hảo cảm với Tư Mã Càn trầm giọng hỏi:
- Tư Mã huynh. Có cần tiểu đệ trợ lực không?
Tư Mã Càn đáp:
- Mã huynh bất tất phải nhọc lòng.
Hắn đảo mắt nhìn về phía hai người xông tới thì chúng đã dừng bước, Người mé tả lối 25,26 tuổi vận võ phục màu xanh, lưng đeo trường kiếm.Người mé hữu mặt áo màu hồng mặt trơ như gỗ không lộ vẻ gì.
Tiêu Lĩnh Vu ngoảnh đấu trông ra rồi khẻ bảo Mã Văn Phi.
- Mã huynh. Hắn tử áo xanh mé tả là đại đệ tử của Thẩm Mộc Phong tên gọi Ðơn Hoàn Chương. Người mé hữu mặc áo hồng là một trong Bát đại huyết ảnh của hắn.
Hai hán tử còn cách Tư Mã Càn chừng bốn, năm thước đều dừng lại.
Hắn tử áo xanh mé tả lạnh lùng hỏi:
- Ngươi tự ý chịu trói hay còn chờ bọn ta ra tay.
Tư Mã Càn cười khanh khách nói:
- Trong rượu và đồ nhắm của Ðại trang chúa không có thuốc độc nhưng định thả Kim Tâm Cổ độc quanh đây.
Hắn nói câu này mọi người đều kinh hãi. Tuy số đông quần hào chưa đến miền Vân Quí và chưa nhìn thấy giống Kim Tầm Cổ độc song đều biết tiếng chất độc của giống tầm vàng ờ Miêu cương cực kỳ lợi hại, nên ai nấy đều chấn động tâm thần, khiếp sợ tái mặt.
Thẩm Mộc Phong mắt đầy sát khí nhưng chỉ thoáng qua hắn trở lại bình tỉnh cười ha hả nói:
- Tư Mã huynh. Ngươi quả là người ngày nói chuyện mộng mỵ.
Tư Mã Càn lạnh lùng đáp:
- Ðại trang chúa bưng mắt anh hùng thiên hạ thì được nhưng đừng hòng bịt mắt Tư Mã Càn này.
Ðơn Hoành Chương đứng trước bàn tiệc Tư Mã Càn đã thủ thế chuẩn bị nhưng còn chờ lệnh Thẩm Mộc Phong mới dám động thủ.
Thẩm Mộc Phong vẻ mặt âm thầm ngó nhìn tình thế xung quanh thấy phần lớn quần hào ra chiều phần khích. Nếu lúc này hắn xử quyết Tư Mã Càn thì ai nấy đều tin rằng họ đã trúng phải chất độc Kim Tầm và xông lại hết sức liều mạng.
Hắn thấy quần hào đều là những nhân vật bản lãnh cao cường, nếu toàn trường chiến đấu thục mạng thì được thua chưa biết nhưng chắc chắn Bách Hoa Sơn trang tất có một số đông bị tổn thất.
Thẩm Mộc Phong không muốn mạo hiểm mà chỉ cần trấn an quấn hào hay khiến bọn họ chỉ bán tính bán nghi rồi sẽ xử trí con người cuồng ngạo.
Quyết định rồi hắn cười nói lớn:
- Tư Mã huynh có điều gì xích mích với Thẩm mỗ hoặc với người trong Bách Hoa sơn trang thì cứ gọi đích danh Thẩm mỗ ra khiêu chiến mới là hảo hán. Còn dùng cách ly gián thì thật là thủ đoạn đê hèn.
Tư Mã Càn đáp:
- Những câu tại hạ nói toàn là sự thực, Thẩm đại trang chúa còn muốn cãi cối thì tiểu đệ...
Thẩm Mộc Phong không để Tư Mã Càn nói hết lời hắn cười rộ chẹn họng:
- Các vị ngồi đây đều bản lỉnh cao cường nội công tinh thâm. Người ta chỉ thử vận khí là biết ngay có trúng độc hay không.
Tư Mã Càn đáp:
- Cái đó e rằng Thẩm đại trang chúa đã tiên liệu cả rồi...
Thẩm Mộc Phong ngắt lời:
- Tư Mã huynh đây mắc chứng điên khùng. Hắn nói gì các vị cũng đừng cho là thật. Các vị hãy ngấm ngầm vận khí để xem có trúng độc không? Con người cuồng ngạo giở trò ly gián thì còn việc gì chẳng dám làm? Thẩm mỗ dù độ lượng đến đâu cũng khó bề nhẫn nại.
Hắn lại vẫy tay một cái nói tiếp:
- Bắt lấy hắn cho ta.
Ðơn Hoàng đã chuẩn bị sẵn sàng, vừa nghe lệnh liền phóng năm ngón tay điểm tới chụp cổ tay mặt Tư Mã Càn.
Tư Mã Càn co tay mặt lại tránh thế chụp của đối phương. Tay trái hắn quét một cái nhanh như điện chớp.
Mã Văn Phi ngồi trên tiệc quan sát chỉ cách đó không đầy bốn năm bước nên biết rõ hai người lúc động thủ chỉ kình và chưởng lực cực kỳ lợi hại. Y ngó thấy Tư Mã Càn tránh đòn phản kích thì không khỏi khen thầm:
- Hảo công phu.
Ðơn Hoành Chương được Thẩm Mộc Phong truyền thụ võ công há phải hạng tầm thường? Hắn vung tay thẳng thẳng nghinh tiếp một chưởng của đối phương.
Bổng nghe đánh "bộp" một tiếng như đập vào da thuộc mà cả hai người đều bị chấn động lùi một bước.
Ðơn Hoành Chương dường như không ngờ con người coi bề ngoài có vẻ điên khùng mà võ công lại ghê gớm đến thế bất giác hắn ngẩn người ra.
Ðơn Hoành Chương còn đang ngơ ngác thì Tư Mã Càn đã vung song chưởng tấn công theo thế liên hoàn. Chớp mắt hắn tung ra liền tám chiêu bức bách Ðơn Hoành Chương phải lùi lại hai thước.
Thẩm Mộc Phong nghĩ Ðơn Hoành Chương phải lùi hoài bị tổn thương đến thể diện. Bất giác hắn sinh lòng phẫn nộ đã toan phát tác bổng Ðơn Hoành Chương biến đổi thế thủ thành thế công phóng ba chưởng liền cũng bức bách Tư Mã Càn phải lùi một bước. Gã liền nhân cơ hội này giơ tay vẫy một cái.
Ðại hán áo đỏ mặt lạnh như tiền từ nãy đến giờ vẫn đứng bên Tư Mã Càn như pho tượng gỗ. Hắn thấy Ðơn Hoành Chương vẫy tay liền lén lút phóng chưởng đánh vào sau lưng Tư Mã Càn.
Mã Văn Phi la lên:
- Tư Mã huynh! Coi chừng kẻ đánh lén.
Tư Mã Càn đang chống cự với Ðơn hoành Chương ở mặt trước, nghe tiếng cảnh giác vội xoay tay đánh lại.
Hai chưởng đụng nhau, Tư Mã Càn trong lòng kinh hãi nghĩ thầm:
- Nội lực thằng cha này xem chừng còn mạnh hơn cả gã áo xanh. Nếu hai tên giáp công hai mặt thì cuộc chiến này nguy hiểm vô cùng!
Hắn còn đang ngẩm nghĩ thì đại hán áo đỏ đã vung quyền đánh tới tấp.
Mã Văn Phi thấy đại hán áo đỏ phóng những thế quyền cực kỳ hung hãn, còn Ðơn Hoành Chương thế chưởng lại rất mau lẹ. Hai luồng lực đạo giáp công khác hẳn nhau.
Tư Mã Càn mặt trước phải chống lại những biến thế kỳ ảo của Ðơn Hoành Chương, mặt sau lại phải ngăn chặn quyền lực mãnh liệt của đại hán áo đỏ.
Cuộc ác chiến kéo dài hai ba chục chiêu. Tư Mã Càn đã toát mồ hôi trán.
Quần hào trong trường đối với Tư Mã Càn đã có quan niệm khác trước. Ai cũng nghĩ thầm:
- Không ngờ con người, điên điên khùng khùng kia võ công lại cao cường đến thế.
Mã Văn Phi nổi lòng thương tiếc anh hùng, thấy Tư Mã Càn sắp thua tới nơi, trong lòng bất nhẫn đứng phắt dậy, chống tay xuống mép bàn nhảy vọt tới. Tay mặt y vung ra đón tiếp thế chưởng của Ðơn Hoành Chương. Miệng y nói:
- Tư Mã huynh hãy đối phó với người áo đỏ. Còn nhân vật này để tiểu đệ chống đỡ.
Y chưa dứt lời đã đánh ra ba chưởng về phía Ðơn Hoành Chương.
Tư Mã Càn tuy là kẻ hiếu thắng, nhưng tự biết mình đồng thời khó lòng chống nổi thế công của hai người. Nếu còn miễn cưỡng độc lực chống đỡ thì mình chẳng chết cũng trọng thương, nên hắn thấy Mã Văn Phi ra tay viện trợ cũng nảy lòng cảm kích, và đem toàn lực đối phó với đại hán áo đỏ.
Ðại hán áo đỏ phóng ra những quyền chiêu chưởng thế cực kỳ lợi hại khiến người quan chiến không rét mà run.
Những cao thủ võ lâm ra chiêu tấn công bức bách đối phương quay về thế thủ song trong chiêu thế tấn công của mình cũng có một phần thủ. Ðằng này đại hán áo đỏ ra chiêu chỉ mong đả thương bên địch. Có lúc môn hộ sơ hở cũng không để ý Vì thế mà quyền lực của y cực kỳ uy mãnh.
Tư Mã Càn đã biết nội lực đại hán rất thâm hậu, không thẳng thắng đón tiếp chiêu thức của đối phương nữa, liền thi triển những thế công mau lẹ kỳ ảo để bức bách đối phương phải quay về chống đỡ.
Cuộc ác chiến giữa Mã Văn Phi và Ðơn Hoành Chương ở vào thế quân bình.
Hai bên công thủ đều dùng kỳ chiêu đánh nhau được hai chục hiệp vẫn chưa phân thắng bại.

Truyện Hồi 101 Hồi 1 Hồi 2 Hồi 3 Hồi 4 Hồi 5 Hồi 6 Hồi 7 Hồi 8 Hồi 9 Hồi 10 Hồi 11 Hồi 12 Hồi 13 Hồi 14 Hồi 15 Hồi 16 Hồi 17 Hồi 18 Hồi 19 Hồi 20 Hồi 21 Hồi 22 Hồi 23 Hồi 24 Hồi 25 155&chuongid=9">Hồi 9 Hồi 10 Hồi 11 Hồi 12 Hồi 13 Hồi 14 Hồi 15 Hồi 16 Hồi 17 Hồi 18 Hồi 19 Hồi 20 Hồi 21 Hồi 22 Hồi 23 Hồi 24 Hồi 25 Hồi 26 Hồi 27 Hồi 28 Hồi 29 Hồi 30 Hồi 31 Hồi 32 Hồi 33 Hồi 34 Hồi 35 Hồi 36 Hồi 37 Hồi 38 Hồi 39 Hồi 40 Hồi 41 Hồi 42 Hồi 43 Hồi 44 Hồi 45 Hồi 46 Hồi 47 Hồi 48 Hồi 49 Hồi 50 Hồi 51 Hồi 52 Hồi 53 Hồi 54 Hồi 55 Hồi 56 Hồi 57 Hồi 58 Hồi 59 Hồi 60 Hồi 61 Hồi 62 Hồi 63 Hồi 64 Hồi 65 Hồi 66 Hồi 67 Hồi 68 Hồi 69 Hồi 70 Hồi 71 Hồi 72 Hồi 73 Hồi 74 Hồi 75 Hồi 76 Hồi 77 Hồi 78 Hồi 79 Hồi 80 Hồi 81 Hồi 82 Hồi 82 Hồi 84 Hồi 85 Hồi 86 Hồi 87 Hồi 88 Hồi 89 Hồi 90 Hồi 91 Hồi 92 Hồi 93 Hồi 94 Hồi 95 Hồi 96 Hồi 97 Hồi 98 Hồi 99 Hồi 100 Hồi 101 Hồi 102 Hồi 103 Hồi 104 Hồi 105 Hồi 106 Hồi 107 Hồi 108 Hồi 109 Hồi 110 Hồi 111 Hồi 112 Hồi 113 Hồi 114 Hồi 115 Hồi 116 Hồi 117 Hồi 118 Hồi 119 Hồi 120 Hồi 121 Hồi 122 Hồi 123 Hồi 124 Hồi 125 Hồi 126 Hồi 127 Hồi 128 Hồi 129 Hồi 130 Hồi 131 Hồi 132 Hồi 133 Hồi 134 Hồi 135 Hồi 136 Hồi 137 Hồi 138 Hồi 139 Hồi 140 Hồi 141 Hồi 142 Hồi 143 Hồi 144 Hồi 145 Hồi 146 Hồi 147 Hồi 148 Hồi 149 Hồi 150 Hồi 151 Hồi 152 Hồi 153 Hồi 154 Hồi 155 Hồi 156 Hồi 157 Hồi 158 Hồi 159 Hồi 160 Hồi 161 Hồi 162 Hồi 163 Hồi 164 Hồi 165 Hồi 166 Hồi 167 Hồi 168 Hồi 169 Hồi 170 Hồi 171 Hồi 172 Hồi 173 Hồi 174 Hồi 175 Hồi 176 Hồi 177