Chương 2

Nam với tay tắt đèn, thầm cám ơn cô bạn đã cho mình một tối nghe nhạc thật đã. Cô biết Khanh có chuyện muốn tâm sự với mình, nhưng Nam cố tình làm như không biết.
Sau đêm nay, Khanh sẽ có dịp suy nghĩ kỹ hơn chuyện cô muốn chia sẻ, và tuần sau khi cảm xúc đã lắng xuống, câu chuyện của Khanh sẽ rõràng, mạch lạc hơn, và chắc chắn cô ấy đã có quyết định rõ rang cho vấn đề của mình.
Sau hai năm làm bạn với Khanh, Nam học được cách giúp bạn tốt nhất không phải là lắng nghe chăm chú khi bạn cần, mà lắng nghe khi bạn đã tĩnh tâm tĩnh trí.Nam chập chờn bước vào giấc ngủ không yên lành của mình như thế. Ở phòng bên cạnh, Khanh ngồi nhìn chăm chú ra cửa sổ, những lời nói dịu dàng của Quang cứ văng vẳng bên tai,
-Anh biết em vẫn còn yêu anh. Anh biết điều đó mà.Khanh, hãy cho anh cơ hội nhé.Hãy cho cả hai đứa mình một cơ hội nữa.Thời gian qua anh khổ sở lắm rồi, em cũng đã có cơ hội chứng tỏ mình là ngườ iphụ nữ độc lập rồi mà.
Khanh đã không nhịn được cười khi Quang hằn học:
-Cái cô gái gì đó ở chung với em đã tẩy nảo em rồi. Cô đó có phải đồng tính không vậy? Em cẩn thận nhé, anh nghe nói nhiều cô Việt Kiều ở Mỹ về có vấn đề lắm đó. Đi về với anh đi Khanh.
Được trở về với anh, được có với anh những ngày ngọt ngào nồng ấm yêu nhau như lúc đầu luôn là mơ ước của Khanh. Cô đã tưởng tượng ra cảnh này bao nhiêu lần rồi, vậy mà khi Quang nói ra, cảm giác duy nhất mà Khanh có là ‘bìnhlặng.’ Cô không vui, không buồn, không giận, không ghét, chỉ bình lặng mà thôi. Cô mỉm cười dịu dàng bảo anhcho cô một tuần suy nghĩ câu trả lời, và khi thấy sự thất vọng lẫn giận dữ của anh, cô lại muốn thốt lời xin lỗi rồi kịp thời kiềm lại được. Cô không cần phải xin lỗi nữa, không cần xin lỗi về những điều mình không làm sai. Cô đã mất hai năm để học được điều đó, và chỉ trong 5 phút ngồi nói chuyện với Quang, cô đã suýt mất đi tự chủ của mình. Đúng, cô đã suýt mất đi sự tự chủ của mình chỉ trong vòng 5 phút, cô không thể trở về vớ ianh. Chuyện gì sẽ xảy ra giữa hai người nữa, vòng lẩn quẩn ấy sẽ lập lại. Cô bé mồ côi luôn them khát tình yêu, luôn cố gắng làm người xung quanh vừa long kể cả khi phải hy sinh hạnh phúc riêng mình. Và Quang sẽ lại chán cô như anh đã chán, sẽ lại quan hệ với những người phụ nữ khác bên cạnh cô, vẫn luôn nói yêu cô mà lại cứ phản bội cô và làm cô mù mờ trong tình yêu của anh bằng cách làm cho cô thấy ngoài anh ra không ai yêu cô như thế, dù rằng anh luôn phản bội cô. Trái tim Khanh đau thắt, cô đứng phắt dậy, một cách vô thức đi về phía chỉ tủ cuối giường, lấy ra chiếc dao con quen thuộc đưa lên cổ tay mình.  Chỉ một vết cắt nữa thôi, chỉ một vết cắt thì nỗi đau trong tim sẽ nhẹ hơn một chút.  Bàn tay phải Khanh run run, run run, rồi cô ngừng lại, thở phào. Không thể, cô không thể làm điều này nữa. Khanh nhẹ nhàng bỏ con dao xuống bàn, nhìn nó chăm chú rồi mỉm cười. Cô biết mình đã có thể vĩnh biệt Quang, hôm nay, và vĩnh biệt cả con dao này.