Dịch giả: HƯƠNG LAN
- 13 -
TRẬN CHIẾN GIỮA NHỮNG LỜI THỀ VÀ HỒN THIÊNG

Charlie đóng ập cửa chuồng chuột lại, nhưng vì vài tờ giấy ghi lời thề đã lẻn được vào trong. Chúng bay thẳng đến Billy và bám dính lên mọi phần thân thể của thằng bé, Billy hét toáng lên, vì đau hay vì sợ, Charlie không biết. Nhưng khi nó cố rứt đám giấy ra khỏi người Billy, nó thấy mỗi tờ giấy đều có một cái mép xanh lá cây rực rỡ, nắm chặt vào da thịt nó ngay lúc nó sờ vào.
Tancred và Lysander cũng đang giật rứt giấy, và cả chúng cũng bị cắn, bởi những linh hồn hiểm ác, hay cái thứ gì đó nằm trong đống giấy ghi lời thề chết người của mụ Florence de Grey. Cứ thế, hễ bứt được tờ giấy nào ra, thì những tờ khác lại lao phập vào Billy. Chúng cố xé tan giấy ghi lời thề, nhưng từng mảnh vụn giấy li ti vẫn cứ lịa bay ngược về và bám rịt vào Billy. Khi chúng vo giấy thành cục, giấy liền vặn vẹo trong lòng tay, cắn ngón tay và đốt bỏng gan bàn tay. Những tờ giấy bị vo tròn thì cứ bung ra lại và tấn công tiếp.
“Tụi mình phải tống chúng ra!” Lysander hét om sòm, trong khi Billy lăn lộn la thét và bứt tóc.
“Mở cửa ra, Charlie, chút xíu thôi,” Tancred thét. “Để anh thổi chúng ra.”
“Lỡ chúng vô thêm thì sao?” Charlie nói, hết cả hơi.
“Phải liều thôi,” Tancred bảo nó.
“Chúng có mười hai tờ - anh đếm rồi,” Lysander nói. “Nào nào, tụi mình cứ thử đi.”
Mỗi tờ giấy ghi lời thề được rứt khỏi người Billy liền bị một luồng hơi lạnh tống xuyên qua một lỗ cửa tí nị mà Charlie hé ra. Sau đó Charlie sập cửa lại ngay lập tức. Thủ thuật di dời này không dễ chút nào, vì Tancred cần nhiều chỗ để dồn sức tạo được một luồng hơi mạnh; và khi Charlie muốn tới được cửa chính, nó cần phải né cho xa cánh tay quay tít của cậu bé bão tố.
Tiến trình diễn ra chậm chạp một cách đớn đau, nhưng cuối cùng tất cả bọn giấy ghi lời thề cũng bị đuổi đi và bốn kẻ cư ngụ trong chuồng chuột đổ gục xuống băng ghế, an toàn, ít nhất là được một lúc. Bàn tay chúng đầy những vết bầm đỏ loét, nhưng mặt Billy còn thảm hại hơn cả hai bàn tay. Sắc mặt tái mét của nó càng khiến cho những đường lằn đỏ thẫm hiện lên rõ rệt hơn. Vùi mặt trong lòng bàn tay, thằng bé khụy xuống sàn nhà và bật khóc nức nở.
“Nín đi nào, Billy,” Lysander nói, vỗ về đôi vai gầy guộc của thằng bé. “Bây giờ xong rồi mà.”
“Không xong. Không xong,” Billy khóc ròng. “Và tất cả là lỗi tại em.”
“Không phải lỗi tại em,” Tancred tuyên bố. “Nhưng dù sao em cũng đúng một điều. Đúng là chưa xong. Trước hết, tụi mình sẽ ăn sáng bằng cách nào đây? Anh chết đói rồi.”
Lysander bỗng bắn cho Tancred một tia nhìn cảnh cáo, khi mặt Billy bắt đầu nhă nhúm lại.
Bọn giấy ghi lời thề bâu kín cửa sổ, nhưng, nhìn hé qua một lỗ hổng tí xíu chen giữa chúng, Charlie thấy được một chút quang cảnh ngoài sân. Không thấy bóng dáng Gabriel đâu, nhưng Charlie thấy được bốn trái trứng chiên, vài lát bánh mì nướng và một ít thịt heo muối giòn trông mê ly, tất cả đều nằm dưới bùn. Cảnh tượng thiệt u uất. Nó vừa định quay vào thì bắt gặp gương mặt Gabriel dòm ra từ cửa sổ nhà bếp. Gabriel giơ hai ngón tay cái lên ra hiệu với nó, và Charlie chợt có một hy vọng điên cuồng là một kế hoạch giải cứu bọn chúng được hoạch định xong.
Một đám mây giấy thình lình sà xuống, cuốn phăng niềm hy vọng của Charlie, khi gương mặt khiếp đảm của Gabriel biến mất đằng sau bọn lời thề có cạnh xanh lá cây, đeo bám dai như đỉa. Chúng bu kín cửa sổ nhà bếp như một đàn dơi rít om trời.
“Gabriel không ra được chỗ tụi mình,” Charlie nói một cách u uẩn. “Nhưng có lẽ sau một lúc bọn lời thề tâm độc này cũng sẽ suy yếu thôi. Có thể chúng sẽ ngủ hoặc chết.”
“Chúng sẽ không bao giờ chết,” Billy lúng búng.
“Nếu bão không thể hạ được chúng thì anh không biết cái gì có thể hạ được đây,” Tancred nói vẻ buồn hơn.
Một sự thinh lặng đầy thất vọng nhự trị trên bốn kẻ bị giam cầm. Bụng Tancred sôi ùng ục, Billy chùi gương mặt lấm lem nước mắt của nó bằng mu bàn tay và Charlie rớt phịch xuống sàn bên cạnh Billy, cảm thấy vô vọng.
Bỗng nhiên, Lysander loan báo:
“Sẽ giết được chúng!”
Cả bọn nhìn nó, và Charlie hỏi:
“Bằng cách nào?”
“Tổ tiên của anh,” Lysander nói. “Họ hùng mạnh hơn đám lời thề tầm thường này nhiều. Nhưng để gọi được họ, anh cần phải ra ngoài.”
Tancred nhảy đỏng lên:
‘Không được đâu Sander. Vậy là tự sát. Chúng phải có cả ngàn cái ở ngoài kia. Chúng sẽ ăn tươi nuốt sống bồ hoặc… hoặc đập bồ đến chết.”
“Không.” Cậu bé châu Phi mỉm cười. “Tổ tiên của mình sẽ bảo vệ mình.”
Rồi nó bước hẳn ra cửa:
“Tancred, bồ phải giúp mình. Nếu bọn quỷ quái đó luồn vô trong khi mình mở cửa, thì phải có một luồng gió thổi sau lưng mình để xua chúng đi. Bồ sẵn sàng chứ?”
Nhưng trước một sự ra đi quyết liệt như thế thì biết sẵn sàng thế nào? Một khi chí Lysander đã quyết, thì nó không bao giờ do dự. Trước khi Charlie kịp có thời gian để nghĩ cho chín, thì cửa đã mở ra và Lysander lao ra ngoài. Tancred vươn cánh tay hậu thuẫn khoát một hình vóng cung về phía bọn giấy ghi lời thề đang cố lọt vào trong. Một tờ lọt vào được trước khi cửa đóng sập lại, nhưng khi cái vật hung ác ấy bay về phía Billy, Tancred đã chụp được, và với sự giúp sức của Charlie, Tancred đã tống tiễn tờ giấy qua cửa bằng một luồng gió hơi khác.
“Úi! Bọn nó đang mạnh lên kìa,” Tancred nói, xem xét đôi bàn tay mình. “Coi này! Những vết cắt sâu hơn.”
Charlie dòm trân trân vào những vết cứa đâm toạc những ngón tay của Tancred. Chúng cần băng cá nhân khẩn cấp.
“Đây! Em có một cái khăn tay.” Billy lôi từ trong túi quần ra một chiếc khăn mùi xoa trắng một cách dị thường và đưa nó cho Tancred.
“Bà Florence bảo em luôn luôn phải có sẵn một cái khăn tay bên mình để dùng khi cần. Em nghĩ bà ấy nói đúng.”
Charlie buộc bàn tay cho Tancred, nhưng máu bắt đầu thấm qua chiếc khăn và Billy rên rỉ:
“Ôi, không. Em hy vọng anh sẽ không chảy máu tới chết.”
“Đương nhiên là không rồi, đồ ngốc.” Tancred giấu bàn tay ra sau lưng. “Nghĩ đến Sander kìa! Nó còn tệ hơn anh.”
“Sander!” Charlie hét lên.
Cả ba đứa bổ nhào ra cửa sổ. Cách đây một tích tắc, cửa sổ còn bị giấy phủ đầy, thế mà giờ nó đã quang quẻ, và những kẻ chứng kiến sợ khiếp vía thấy rằng bọn lời thề đã tụ lại vào một kẻ thù to lớn, quyết vây đánh cái thân hình bất động kia.
Khoảnh sân tối đến mức như thể hoàng hôn sớm vùa buông xuống. Nhưng những đứa trẻ vẫn thấy được Lysander vùi mặt vào hai tay, trong khi bọn giấy viền xanh lá cây bu quanh nó, đâm, chọc và cắn xé bất cứ chỗ nào có thể cắn xé. Bọn giấy phụt ra tiếng vù vù giận dữ càng lúc càng lớn cho đến khi Billy Raven không thể chịu nổi nữa.
“Chúng sẽ giết anh ấy mất,” Billy kêu lên.
“Suỵt!” Charlie nhắc nó. “Để nghe nào.”
Mới đầu rất mập mờ, sau rõ dần lên từng giây, tiếng trống cuồn cuộn đến trong không trung.
“Tổ tiên của Lysander đến đấy,” Charlie nói.
Một nụ cười bừng sáng cả gương mặt Tancred:
“Nghe thấy không, Billy?”
Billy gật đầu. Trước kia đã có lần nó được nhìn thấy linh hồn tổ tiên của Lysander chiến đấu. Nó biết thế là cảm đám có cơ sống sót rồi.
Khi tiếng trống dội vào trong sân, đám giấy ghi lời thề xem ra mất đi sức mạnh của chúng. Vài tờ lảo đảo bứt ra khỏi đồng bọn, tựa hồ như chúng hoang mang. Bầu trời bỗng tối đen như mực, và Charlie tự hỏi có phải các vị tổ tiên ấy mang theo màn đêm để làm nổi bật vầng sáng chói lọi của họ không.
Tiếng trống dồn dập hơn và đám trẻ theo dõi cũng dí sát mặt vào cửa sổ hơn, chờ những hồn thiêng hiện ra. Thêm nhiều tờ lời thề nữa bị mất tập trung. Chúng bay lều phều khỏi Lysander và trôi vô định lên trời.
Một màn sương vàng chóa bỗng vắt ngang qua bóng tối, và Lysander ngẩng đầu lên khi tờ lời thề cuối cùng từ bỏ cuộc tấn công, bay lên lờ phờ, bất định trên đầu nó. Những hình thù kỳ dị bắt đầu định hình giữa màn sương: những thân hình cao lớn, mặc áo chùng trắng, những bàn tay vẫn chưa lộ ra, cho đến khi, cùng với một tiếng trống đột ngột, mỗi thân hình giương ra một món vũ khí sáng lóa. Thương, giáo, gươm, rìu giơ lên, cùng với một tiếng ngâm nga huyền bí hay lãng đãng trong không trung.
Cảm thấy cái chết đang cận kề, bọn lời thề tấn công kẻ thù bằng nỗi điên giận hung tàn. Nhưng lần lượt, bọn giấy bị chém vụn. Những cạnh sắc xanh lá cây lóe lên một cái thiệt mau, rồi tắt lịm, cùng lúc những lời thề biến thành những tờ tro. Vài tờ trong số chúng, cố thoát được, bay bổng lên bầu trời đen kịt. Nhưng những hồn thiêng cũng bay được, và mỗi cú đào thoát đều bị cắt đứt bằng một nhát gươm sáng chói hoặc một mũi giáo lóe rực.
“Giống pháo bông quá, nhỉ?” Billy nói với giọng trầm trồ.
Charlie và Tancred phải công nhận.
Không ai có thể nói chắc chắn cuộc chiến đã kéo dài bao lâu, bởi vì thời gian dường như níu hơi thở lại, cho đến khi màn sương chói lòa bắt đầu mờ đi, và hình thù cuối cùng biến mất.
Chính bầu không khí yên lặng thuyết phục Charlie rằng bọn chúng đã được an toàn. Tiếng trống đã ngưng và những tiếng xè xè điên cuồng của đám giấy cũng đã dứt. Lysander nhảy cỡn lên không, hét lên chiến thắng.
“Chúng chết rồi, chuồn rồi, các chàng trại. Ra đây!”
Charlie mở cửa chòi, hơi sờ sợ. Những đám mây xám xịt đã bay đi. Nó ngỏng cổ nhìn bầu trời buổi sáng, điểm vài đường vân xanh da trời và vàng óng.
“Ra mau lên!” Lysander giục giã.
Chúng chắc mẩm là mặt mũi Lysander sẽ chằng chịt thương tích, nhưng hóa ra nó hoàn toàn không sây sát gì. Những vết cắt trên mình cả bọn cũng mờ đi; ngay cả những vết thương trên mặt Billy cũng co lại, chỉ còn như những đường chỉ li ti đang biến đi thật nhanh.
“Thuốc hay quá chừng,” Tancred nói, đẩy Charlie một cái từ phía sau.
Khi Charlie loạng choạng bước ra ngoài, nó thấy trên sân đầy tro là tro. Lớp tro dày phải gần ba phân và lốp phốp dưới chân chúng.
“Bồ thành công rồi, Sander!” Tancred hét vang, chân đạp lên lớp vụn giấy chết xám xịt.
Cánh cửa sau của gia đình Silk bật mở, và cùng một tiếng hét vang trời, Gabriel ùa ra nhập bọn. Bốn thằng bé chạy quanh sân, đá tung đám tro lên trời và cười ngặt nghẽo. Niềm khoan khoái của Charlie lớn đến độ nó không thể thở được và tiếng cười của nó xen lẫn những pha nấc cụt.
Những cơn nấc cụt chợt dứt khi nó nhận thấy Billy, đang đứng chơ vơ một mình trong cửa chuồng chuột. Thằng bé mỉm cười, nhưng đôi mắt to màu đỏ của nó trông vẫn sợ hãi như hồi nãy, khi những tờ lời thề lao bắn vào người.
“Chuyện gì vậy, Billy?” Charlie nói.
Từ từ, tiếng cười ngưng dẫn, và Charlie cùng mấy anh lớn bước lại chỗ thằng bé bạch tạng.
“Giờ em thoát rồi đấy, Billy,” Tancred nói, nhưng ngay cả khi nói thế, thì nó và tất cả bọn kia đều nhận thấy là điều đó không đúng.
“Em sẽ đi đâu bây giờ?” Billy nhướn ánh mắt khổ sở lên nhìn bốn anh lớn.
Câu hỏi của nó được trả lời, một cách tạm thời, bởi bà Silk. Bà gọi cả bọn vào ăn sáng.
Bầu không khí trong nhà Silk thật rộn ràng. Ba chị gái của Gabriel cứ lách chách luôn miệng, nói lía lia suốt bữa sáng ngon lành và tú hụ đó. Đám giấy bay đó là gì vậy? Ai đã đốt chúng vậy? Ai đánh trống vậy? Trận chiến trong sân bị một màn sương dày đặc che kín, và không ai trong nhà thấy được chuyện gì xảy ra. Họ chỉ biết là sẽ rất nguy hiểm nuế cứ liều ra ngoài.
Ông Silk, đang viết lia viết lịa vào một cuốn sổ lớn, cuối cùng cũng ngơi tay và quát:
“Im lặng, các cô nương! Không sao suy nghĩ được!”
“Nhưng nó là cái gì vậy?” April, cô em út, khăng khăng hỏi.
“Đó là một hiện tượng mà không việc gì phải bàn tới cả,” ông bố nói. “Đến bạn thân nhất của con cũng không nên nói.”
“Nó có dính líu gì tới quái tật của Gabriel không ạ?” Mai, người chị giữa, hỏi.
“Em đã nói hoài với chị trước giờ rồi, đừng có gọi đó là quái tật của em!” Gabriel hét tướng lên. Nó không hòa thuận với Mai cho lắm.
Charlie tự hỏi làm thế nào mà bà Silk vẫn phân phát được cái bữa sáng đã nấu rất hoàn hảo và vẫn luôn rót trà được chính xác đến đúng cái vệt màu nâu trong tách. Bà lượn quanh bếp, khẽ ngâm nga hát và mỉm cười một mình, và Charlie kết luận chắc bà đã phải thở phào nhẹ nhõm lắm nên giời trông mới vui sướng được như vậy. Phải chịu cảnh những lời thề khát máu và những hồn thiêng cổ xưa đánh nhau tong sân sau chắc hẳn chẳng dễ chịu chút nào.
Tancred, nghiến ngấu phần ăn sáng của mình với một thời gian kỷ lục, hỏi thế còn mớ đồ ăn bị rớt xuống bùn thì sao.
Bà Silk ngạc nhiên ngước lên, và June, cô chị cả trong số các chị Gabriel, đáp:
“Em không muốn ăn nó đấy chứ?”
Lũ bạn của Tancred hồi hộp chờ câu trả lời của nó, nhưng trước khi nó kịp mở miệng, thì bà Silk đã nói chắc nịch:
“Đàn gà sẽ giải quyết tất.”
Lũ gà đã chạy trốn ngay khi bọn lời thề xuất hiện, nhưng giờ qua cửa sổ, đã thấy chúng hớn hở tới đám tro tàn. Gabriel sức nhớ ra lũ chuột của mình và liền phóng vù đi để bảo đảm chúng đã phục hồi sau cuộc tấn công vào chuồng. Nó trở lại và thông báo rằng tất cả đều khỏe, ngoại trừ con Rita, con chuột cưng nhất của nó, không đẻ nhiều chuột con như lúc trước nó đếm sơ.
Tin này khiến Lysander nhảy dựng khỏi bàn, kêu lên:
“Mẹ! Mẹ sắp sinh!”
“Hôm nay à?” Bà Silk nói, phút lo lắng khiến bà rót nhầm trà vào bình sữa.
“Ồ không, cũng còn lâu,” Lysander trấn an bà. “Nhưng ba cháu đi vắng và mẹ cháu cái gì cũng hay lo.”
“Dĩ nhiên rồi,” bà Silk nhất trí. “Cháu nên chạy về nhà đi, Lysander. Ngay bây giờ!”
Lysander vẫy mọi người một cái vui vẻ và vụt biến đi:
“Gặp lại nhe, mấy bồ!”
Charlie luôn cảm thấy an tâm mỗi khi có Lysander bên cạnh. Giờ Lysander về rồi, đúng lúc cả bọn đang cần sự có mặt và lời khuyên của anh ấy nhất. Tancred là một đồng minh mạnh mẽ, dĩ nhiên rồi, nhưng tính khí cậu bé bão tố này không biết đâu mà lần. Cần phải đưa ra một quyết định về vụ Billy. Nhà của gia đình Silk sẽ không còn an toàn nổi với mụ Florence hoặc gia đình Bloor nữa.
Điện thoại reng trong hành lang và bà Silk ra nhấc máy.
“Charlie, mẹ cháu gọi.”
Charlie chạy vào hành lang và cầm ống nghe lên:
“Chào mẹ”!
“Charlie, có chuyện gì vậy con?” Giọng bên kia nói. “Gabriel gặp rắc rối hả? Con có về để…”
“Bình tĩnh, mẹ,” Charlie cứng cỏi. “Con ổn mà. Nhưng Billy hơi có chuyện một chút và tụi con đang bàn cách giải quyết. Nó chạy trốn.”
“Chạy trốn?” Tin tức của Charlie chẳng làm mẹ nó an tâm một tí xíu nào. “Nhưng mà Charlie…”
“Con chưa thể về ngay được. Con không biết việc này sẽ mất bao lâu nữa.”
“Thế phải mất bao lâu?”
“Mẹ cứ kể hết chuyện xảy ra cho Ông cậu Paton nghe, được không mẹ? Mẹ đừng lo lắng mà. Con không sao mà. Thiệt đấy.”
Khi Charlie đặt lại ống ngeh xuống, nó để ý thấy một con bướm trắng đậu trên tay áo nó. Con bướm xòe đôi cánh ra, để lộ đầu cánh óng ánh bạc.
“Lại mày nữa,” Charlie nói.
Con bướm bay đi nhưng Charlie không kịp thấy nó đi đâu. Charlie trở lại nhà bếp.
“Cháu nghĩ cháu và Billy cần phẩn đi bây giờ,” nó nói với bà Silk. “Cám ơn bác, bữa sáng ngon tuyệt.”
Bà Silk đáp là bà sẽ rất vui nếu được đón tiếp Charlie, nhưng bà muốn biết chính xác nó và Billy định đi đâu. Charlie cũng đang tự hỏi điều này và nó không biết phải trả lời bà như thế nào.
“Tụi nó sẽ đi về nhà cùng với cháu,” Tancred tuyên bố.
Nó đứng lên đột ngột đến nỗi một làn gió thổi tung khăn trải bàn, khiến những hạt đường và vụn bánh mì bay tốc lên không. Ba cô chị của Gabriel khoái chí vỗ tay rần rần. Chúng nài nỉ Tancred làm lại lần nữa, nhưng Tancred cười bẽn lẽn, nói nó không thể “cứ muốn là làm” được, và thế là một luồng gió gắt lùa dao, nĩa, dĩa, tô va vào nhau lách cách.
Đến lúc này thì bà Silk bắt đầu lo lắng:
“Nếu Billy bị ngược đãi thì phải báo cho ai đó biết chớ,” bà nói. “Cảnh sát… hay… hay những tổ chức xã hội chẳng hạn.”
Bà quay qua Billy:
“Có lẽ con nển trở lại Học viện, Billy. Ít ra thì ở đó con sẽ an toàn.”
“Kh… Không!” Billy lắc đầu nguầy nguậy.
“Cứ để nó đi,” ông Silk khuyên vợ. “Chắc chắn nó sẽ an toàn ở Ngôi Nhà Sấm.”
Tancred và cha nó, cả hai đều là những người tạo được bão, và quanh ngôi nhà ấy luôn có gió gào sấm nổ sét đánh. Chắc chắn đó là nơi an toàn nhất trong thành phố vào lúc này, và Charlie nhẹ cả người vì Tancred đã ra một quyết định cho một việc vượt quá tầm của Charlie.
“Ông cậu Paton của cháu sẽ giải thích vì sao Billy không thể quay lại,” nó nói với gia đình Silk.
Cả gia đình dồn ra ngưỡng cửa để nhìn ba thằng bé đi khỏi. Trông như thể chúng đi nghỉ mát hơn là đi tìm chỗ trốn.
Khi ra tới cổng, Billy thình lình quanh lại và hỏi:
“Chuyện gì xảy ra với những con mèo vậy?”
"Mèo nào, cưng? Bác chả thấy con mèo nào cả,” bà Silk đáp.
“Ồ, chắc là bọn chúng về nhà rồi,” Billy buồn bã nói.
Tới lúc bắt đầu bước lên đoạn đồi dài, thì Billy mệt lả vì cuộc chạy hồi sáng sớm. Hai đứa kia cứ phải ngừng lại trong khi Billy lê lết bước theo, thở khò khà khò khè. Cuối cùng Tancred bảo Billy leo lên lưng cho nó cõng, và nó cõng thằng bé đi suốt con đường mấp mô quanh co dẫn lên khu rừng trên đỉnh đồi.
Charlie buông một tiếng thở dài nhẹ nhõm khi cánh cổng nhà Tancred hiện ra trong tầm mắt. Có hai tấm biển đóng vào cổng. Một tấm ghi NGÔI NHÀ SẤM và tấm kia đề COI CHỪNG THỜI TIẾT. Khi chúng lê được gần đến cổng, Charlie bỗng nghe thấy có tiếng vó ngựa. Nó cố lờ âm thanh đó đi; nhưng khi không thể chịu đựng sự căng thẳng lâu thêm được nữa, nó nhìn lại. Con đường vắng tanh, nhưng tiếng vó ngựa càng lúc càng lớn hơn.
Tancred quay lại, và Billy ngó qua vai Tancred, nói:
“Lại con ngựa ma nữa. Nó theo tụi mình.”
Charlie thét lên thất hồn và cắm cổ chạy về phía cổng. Nó không thèm tháo chốt cổng, cứ thể quăng mình phóng qua và rớt xuống lối đi rải đá ở phía bên kia cánh cổng.
“Cái gì ám em vậy, Charlie?” Tancred gọi.
“Đó là Borlath!” Charlie lắp bắp. “Nó đuổi theo em. Lẹ lên, hai người. Làm ơn đi!”
Billy tuột khỏi lưng Tancred và bắt đầu leo qua cánh cổng.
“Em không nghĩ nó sẽ làm anh đau đâu!” Thằng bé hét lên.
“Em biết nhiều quá nhỉ!” Charlie la lên. Nó bắt đầu chạy dọc lối đi.
Một tiếng hí hoang dã, chói óc làm rung màng nhĩ Charlie. Con ngựa chắc hẳn đã tông đổ cánh cổng bởi vì Charlie đã nghe tiếng vó ngựa nện trên nền đất ngay sau lưng nó.
“Chạy vào rừng!” Tancred gọi. “Nó không thể bắt được em ở đó. It nhất thì bắt cũng không dễ.”
Charlie lốc thốc chạy khỏi con đường nhỏ.
“Nó là ngựa ma,” Charlie rền rĩ. “Nó sẽ tìm ra em ở bất cứ nơi đâu.”
Charlie liêu xiêu chạy vào một tàn cây và dựa lưng vào một thân cây lớn, cố lấy lại hơi.
Một sự thinh lặng chết chóc bao trùm khắp khu rừng. Gió đã tắt và mọi cành lá cọng cỏ đều im phắc. Charlie nhắm mắt lại. Có lẽ nó đã an toàn. Nó bắt đầu nghe thấy tiếng Tancred và Billy lê bước qua những bụi cây về phía nó. Một luồng gió ấm áp thổi sượt qua má nó. Hơi thở chăng? Một cái gì đó ươn ướt và bờm xờm chạm vào tai nó.
Một tiếng rền sâu dội khắp toàn thân Charlie và nó đổ gục xuống đất.