Người dịch: Trần văn Nuôi
Chương 10

     eter bước lên đồi, vừa đi vừa ngẫm nghĩ về những điều vừa trao đổi cùng ông Propter. Mặt trời đã xuống thấp về phía lâu đài. Barcelone thất thủ. Tây Ban Nha, Anh, Pháp, Đức, Mỹ cũng đáng thất thủ, chúng thất thủ ngay trong thời kỳ chúng đang vươn lên, chúng phá hoại những cái gì chúng đang xây dựng. Nhưng mỗi một con người chúng ta hoàn toàn có khả năng không để mình thất thủ. Chúng ta hoàn toàn có khả năng chống cái ác, nó không thể là điều bắt buộc đối với ta.
Mặt trời đã lặn. Buổi hoàng hôn dường như là hiện thân của sự bình yên, sự bình yên không cần phải tìm hiểu gì hết. Peter đưa mắt nhìn xa về phía dãy núi chập chùng. Phải từ giã một tầm nhìn huy hoàng như thế này thật đáng tiếc. Anh đi lần vào tòa lâu đài, tới thang máy, mở cửa vào với bức Vermeer. Anh nhấn nút trên cùng.
Lên cao, lên sân thượng. Niềm yên tĩnh của đất trời đang ở trên ấy.
Thang máy dừng. Anh mở cửa bước ra khỏi ca bin. Bể bơi yên lặng ngời sáng. Anh nhìn từ mặt nước lên bầu trời, rồi anh vòng bể bơi tới bức tường chắn để nhìn xuống cánh đồng bên dưới.
- Cút đi! - Tiếng ai nghe nghẹn ngào.
Peter giật nẩy người quay lại. Anh nhìn thấy Virginia nằm dài trong bóng tối lờ mờ dưới chân anh.
- Cút đi! Không ngửi được!
- Xin lỗi cô. Tôi không biết. - Anh lúng túng nói.
- A! Anh đấy ư? - Cô gái mở mắt về mặc dầu trời đã nhá nhem tối, anh vẫn nhận ra là cô đang khóc.
- Tôi tưởng là Obispo. Hắn vừa mới đi tìm lược cho tôi. - Cô lặng im một lúc rồi nói - Peter, tôi đang khổ chừng nào!
- Đau khổ? - Câu ấy cùng với giọng ấy đã phá hủy hoàn toàn sự yên tĩnh của đất trời. Anh băn khoăn ngồi bên cạnh cô trên chiếc đi-văng (dưới cái khăn tắm, anh thấy rõ cô chẳng có tí quần áo nào che thân) - Đau khổ?
Virginia đưa tay che mặt và cô khóc nức nở.
- Tôi không thể nói được ngay cả với thánh nữ Đồng trinh nữa. Không thể nói được. Xấu xa quá...
- Em yêu! - Anh van vỉ nói, như thể anh van vỉ cô hãy sung sướng. Anh đưa tay lên vuốt ve mái tóc cô - Em yêu!
Bỗng có tiếng động ầm ầm ở đầu kia bể bơi. Tiếng chân chạy, tiếng gầm nghe không rõ câu gì. Ông Stoyte đâm sầm chạy tới, tay cầm cái gì như là một khẩu súng.
Peter vừa đứng lên thì ông Stoyte nổ súng.
Mấy phút sau Obispo xuất hiện, tay cầm cái lược. Hắn thấy ông già đang quỳ gối, tay cầm chiếc khăn mặt, thấm máu giữa hai vết thương trên đầu Peter. Lỗ đạn vào rất bé, rõ nét, lỗ ra to toang hoác.
Quỳ trong bóng đêm bức tường chắn, Em bé cầu kinh.
- Đức bà Maria đầy ơn phước, cầu cho chúng con là kẻ có tội bây giờ cho đến giờ lâm tử. Amen. - Cô tiếp tục cầu nguyện nhanh nhanh giữa hai tiếng nấc. Chốc chốc cô lại co thắt người nôn oẹ. Lời nguyện dừng lại một chút, rồi cô lại tiếp tục ở chỗ vừa dừng:
-... có tội. Bây giờ cho đến giờ lâm tử Amen. Đức bà Maria đầy ơn phước...
Obispo mở miệng toan nói câu gì nhưng lại ngưng bặt, rồi lại lẩm bẩm:
- Lạy Chúa! - Hắn lặng lẽ đi vòng bể bơi, cẩn thận nhặt khẩu súng đút túi. Rồi hắn gọi ông Stoyte. Lão già giật nảy người, vẻ mặt sợ hãi, nhăn nhúm, ông quay lại, và khi nhìn thấy Obispo, ông tỏ vẻ mừng rỡ:
- Ơn Chúa, anh đấy ư? - Rồi ông chợt nhớ đấy chính là người mình định giết. Nhưng tất cả chuyện ấy đã xảy ra từ hàng triệu năm rồi, cách đây hàng triệu cây số. Sự việc gần gũi, khẩn cấp, không phải là Em bé, không phải là cuộc tình, không phải là ân oán mà là cái sợ. Và Cái kia, đang nằm trước mắt.
- Anh phải cứu lấy nó. Anh nói với nó là do rủi ro. Tôi sẽ trả tiền cho nó, bao nhiêu cũng được... Miễn là vừa phải - Thói quen làm ông buột miệng - nhưng anh phải cứu nó. Ông gắng sức từ từ đứng lên và chỉ cho Obispo chỗ ông vừa ngồi.
Obispo lập tức lùi lại. Ông già Stoyte người đầy máu, và hắn thì hắn không muốn làm hỏng bộ đồ mới, giá bảy mươi lăm đô-la của hắn.
- Cứu nó? Ông điên à? Hãy nhìn những mảnh sọ dưới đất kia kìa!
Trong bóng tối, đằng sau hắn, Virginia không ngừng cầu kinh, không ngừng sụt sịt. Nghe thấy thế, cô liền kêu lên liên tục:
- Ở dưới đất! Ở dưới đất!...
Obispo nổi giận quát:
- Câm mồm! Biết chưa!
Tiếng kêu của Virginia chấm dứt, rồi vài giây sau là tiếng nôn ọe, rồi tiếng cầu kinh lại liên tục:
- Đức bà Maria đầy ơn phước, cầu cho chúng con là kẻ có tội bây giờ cho đến giờ lâm tử Amen. Đức bà Maria đầy ơn phước cầu cho chúng con là kẻ có tội...
Bác sĩ Obispo đứng trên chân trái, giở cao mũi giày phải, trỏ vào cái xác chết, nói với ông Stoyte:
- Nếu cần phải cứu ai đó, thì người ấy chính là ông đấy nhé! Cái xác kia sẽ đi cùng với ông đấy. Treo cổ hoặc là tù chung thân.
- Nhưng đó một tai nạn. - Ông Stoyte hổn hển nói - Tôi muốn nói rằng những chuyện kia... chỉ là một sự nhầm lẫn. Tôi không có ý định giết hắn. Tôi có ý định... - Ông đừng bặt mồm ngáp như muốn nuốt xuôi những câu định nói.
- Ông có ý định giết tôi. Giết tôi! - Obispo nói và hắn cười. Nụ cười hung hãn mỗi khi hắn cảm thấy khó chịu trước một câu khôi hài định nói. Biết là lão già không dám làm gì, hơn nữa khẩu súng đang nằm trong túi hắn, hắn kéo dài câu đùa và nói:
- Nói chung, kết quả chuyện rình rập thường là thế.
Im lặng kéo dài. Virginia vẫn lẩm bẩm:
-... bây giờ cho đến giờ lâm tử Amen. Đức bà Maria đầy ơn phước...
- Tôi không hề có ý định. - Ông Stoyle nói - Một cơn điên, thế thôi. Tôi không làm chủ được cơn điên...
- Ông sẽ nói chuyện đó với tòa án.
- Tôi xin thề, tôi không biết. Thực ra là... - Giọng ông Stoyte chuyển từ khàn khàn sang những tiếng kêu the thé rất tức cười. Mặt ông tái mét vì sợ.
Bác sĩ Obispo nhún vai.
- Có thể như vậy. Nhưng không biết cũng chẳng giảm được tội. - Hắn lại đứng trên một chân để có thể ghếch mũi giày sang trọng về phía cái xác chết.
- Vậy anh bảo tôi phải làm gì? - Ông Stoyte sợ quá, giọng nói như là hét.
- Sao hỏi tôi chuyện đó?
Ông Stoyte định cầm lấy cánh tay Obispo trong một cử chỉ van lơn. Hắn lùi ngay lại:
- Đừng chạm vào người tôi! Ông hãy nhìn tay ông kìa!
Ông Stoyte nhìn hai bàn tay. Ngón tay ông to bè như những củ cà rốt đẫm máu; máu khô đọng dưới móng dẻo quánh như đất sét.
- Lạy Chúa, ôi, lạy Chúa! - Ông lẩm bẩm...
-... cho tới giờ lâm tử Amen. Đức bà Maria đầy ơn phước...
Nghe tiếng “lâm tử” ông lão Stoyte rùng mình như bị roi quất:
- Obispo - Ông hổn hển nói - Obispo! Nghe tôi nói đây. Anh hãy cứu tôi ra khỏi tình cảnh này. Hãy cứu tôi!
- Sau khi ông định giết tôi? - Mũi giày hai màu vàng trắng lại chỉ về hướng cũ như lần trước.
- Đừng để người ta bắt tôi...
- Tại sao không?
- Đừng! - Đừng để bắt tôi! - Ông Stoyte gần như la lớn.
Bác sĩ Obispo cúi xuống cái đi-văng xem có máu ở đó không, rồi hắn kéo quần, ngồi xuống đấy, giọng có vẻ ngọt ngào:
- Đứng mãi mỏi cả chân.
Ông Stoyte van nài:
- Tôi sẽ thu xếp. Anh đừng tiếc công. Tôi biếu anh bất cứ thứ gì. Bất cứ thứ gì anh đòi hỏi.
Lần này trong giọng nói ông lão không thấy có hơi hướm “miễn là vừa phải” nữa.
- À, bây giờ ông nói nghe được đấy! - Bác sĩ Obispo nói.
-... đầy ơn phước, cầu cho chúng con là kẻ có tội bây giờ cho đến giờ lâm tử Amen. Đức bà Maria đầy ơn phước cầu cho chúng con kẻ có tội bây giờ... - Bé em vẫn lẩm nhẩm cầu kinh.
- Ông nói nghe được đấy! - Bác sĩ Obispo nhắc lại.