Người dịch: Trần văn Nuôi
Chương bốn

     hìn từ bể bơi trên tháp cao này, phong cảnh quanh vùng tuyệt đẹp. Anh hãy thả mình trong làn nước trong veo, chỉ cần ngẩng đầu lên nhìn qua khu tường chắn là đủ thấy đồi núi, đồng bằng trong mọi sắc độ xanh, nâu, tím biếc. Thả nổi, nhìn, suy ngẫm - và nếu anh là Jeremy Pordage - anh sẽ nghĩ đến ngọn tháp huyền bí có nhiều phòng kín mà nhà thơ nhắc trong khúc Epipsy:
Nhìn ra khung trời phương Đông.
Ngang tầm gió mát trăng trong...
Còn về phần cô, thì Virginia Maunciple không hề nghĩ ngợi gì. Cô không nhìn ngắm, nghĩ ngợi gì cả, cô ực thêm một ngụm rượu gừng, trèo lên cầu nhảy phía trên cao. Cô dang tay nhảy, chúi mình xuống nước, đoạn cô trồi lên, bất ngờ túm lấy thắt lưng Jeremy dìm xuống nước. Jeremy trồi lên, nước sặc ra đằng mồm đằng mũi, thở hổn hển. Cô gái cười tỉnh bơ:
- Để cho ông cựa quậy tí chút, không thì ông cứ nằm im như bụt.
Và cô nghĩ: “Ô, cái lũ ngợm bác Jo khuân từ đầu về! Một ông Ăng lê đeo kính, đến để nghiên cứu các bộ giáp sắt; một ông ngọng để chăm sóc tranh tượng; một ông khác chỉ nói tiếng Đức để dòm ngó đám đồ cổ và lại đến ông Ăng lê ngớ ngẩn này, mặt thuỗn như mặt thỏ, giọng nói như một điệu nhạc không lời thổi bằng kèn xắc xô”.
Jeremy Pordage chớp chớp cho đỡ cay mắt và vì ông bị viễn thị mà lại không có kính, ông trố mắt nhìn cô gái tơ đang cười ở sát mặt ông, ngắm thân hình cô đang uốn éo chênh vênh trong làn nước. Ông nguôi cơn giận và ông cười với cô.
Cô Maunciple vươn tay vỗ vỗ vào mảng hói trên đỉnh đầu Jeremy, cô nói:
- Này ông bạn, chỗ này bóng ghê quá! Bóng như một quả bóng bida. À! Tôi sẽ gọi bạn là Ngà voi nhé! Ngà voi. Tạm biệt, Ngà voi! - Cô quay lại, bơi tới cái thang, rời khỏi mặt nước. Cô lại gần bàn, uống nốt chỗ rượu, rồi cô tới ngồi lên mép đi-văng - Ông Stoyte đeo kính đen mặt quần đùi, đang nằm trên đó tắm nắng. Cô nói bằng giọng bông lơn âu yếm:
- Thế nào, bác Jo! Bác cảm thấy con tim thanh thản chứ?
- Tôi thấy sung sướng “Bé em ạ!”.
Mà thật vậy. Mặt trời đã xua tan những suy nghĩ đen tối trong ông, giờ thì ông đang sống trong hiện tại, hiện tại ngọt ngào lúc ông tới thăm lũ trẻ ốm đau, lúc Tittelbaum mách cho món lợi hàng triệu đô-la, lúc trời thì xanh, nắng thì ấm, lúc mở mắt ra, người ta thấy bé Virginia cười, làm như bé thật tình yêu bác Jo vậy! Không, không chỉ yêu như cha chú, bởi nghĩ cho cùng thì tuổi tác là cái gì? Là do ta tự cảm thấy, tuổi tác hay không, là do hành động của ta. Riêng đối với “Bé em”, ta có cảm thấy là ta trẻ khôngng nào? Ta có hành động trẻ không nào? Có đấy! Mà còn khá xuất sắc nữa kia!
Ông Stoyte mỉm cười với mình, nụ cười thỏa mãn của kẻ chiến thắng.
- Thế nào, Bé em? - Ông nói to, đặt bàn tay phốp pháp lên đầu gối cô gái.
Cô Maunciple lim dim nhìn ông, cái nhìn bí mật lả lơi, đồng lõa. Cô khẽ bật cười, vươn vai.
- Mặt trời dễ chịu quá! Dễ chịu quá! - Rồi cô nhẳm nghiền mắt, đặt tay sau gáy, vươn vai. Kiểu ngồi ấy làm ngực nẩy, hông thót, và mông nở ra (Các quan thái giám thường bắt các cô gái lần đầu tới gặp Quốc vương Hồi giáo phải ngồi như vậy) Jeremy bất chợt quay lại nhìn thấy, và ông nhận ra đó chính là kiểu ngồi của bức tượng đặc biệt lẳng lơ trên lầu ba, Lăng Beverly.
Qua cặp kính mát, ông Stoyte nhìn cô với một cảm giác chiếm hữu vừa háo hức vừa che chở, Virginia là “Bé em” của ông, không chỉ ở nghĩa bóng mà ở cả nghĩa đen. Tình cảm của ông đối với cô xen kẽ: lúc là tình yêu bố con, lúc là tình dục cường bạo nhất.
Ông nhìn kỹ. Tương phản với mảnh xa tanh trắng trên người, nước da rám nắng của cô trông thật mặn mà. Đường nét mềm mại thanh thoát, vật thể rắn trong không gian, tròn trịa, không góc cạnh. Đôi mắt ông lần dò trên bộ tóc vàng, lần xuống cái trán dồ, đôi mắt cách quãng khá xa, cái mũi thẳng mà khiêu khích rồi cái miệng. Cái miệng này là nét đặc trưng nhất. Gương mặt Virginia trông ngay dại như trẻ con chính là do cái môi trên nó hơi ngắn.
Tính khí trẻ con ở cô bộc lộ ra bất cứ lúc nào. Khi cô kể những câu chuyện nhảm nhí hoặc khi cô thưa chuyện với ngài Giám mục, khi cô dùng trà ở một căn phòng sang trọng, khi cô uống rượu với lũ bạn lúc cô cùng với họ thưởng thức cái mà cô gọi là “cái thứ choai choai” hoặc khi cô chầu lễ ở nhà thờ.
Theo niên lịch thì cô là một phụ nữ hai mươi hai tuổi. Nhưng cái môi ngắn này lúc nào cũng cho cảm giác cô hãy còn là một cô bé chưa tới tuổi ưng chịu. Đối với ông Stoyte đã quá lục tuần, sự tương phản giữa gái tơ và ông lão, giữa lõi đời và thơ dại, tạo ra một sự hấp dẫn choáng váng. Theo cả hai nghĩa đen và bóng, Virginia là một em bé nhưng không chỉ có vậy, cô là một em bé thật sự từ trong ra ngoài.
Con người tuyệt diệu! Bàn tay đặt trên đầu gối cô nãy giờ bất động, bèn từ từ bóp lại. Giữa ngón cái lùn mập và bên ngón cứng cáp còn lại, đang diễn ra một sự co giãn ngọt ngào của da thịt.
- Jinny - Ông nói - Bé em của ta!
“Bé em” mở to đôi mắt xanh, buông xuôi hai cánh tay, toàn thân thư giản, đôi vú đang căng từ từ xuôi xuống như đôi chim đi vào giấc ngủ. “Bé em” mỉm cười nhìn ông.
- Tại sao lại véo em thế, bác Jo?
- Ta muốn ăn thịt Bé em. - Giọng bác Jo như muốn ăn thịt người thật!
- Em dai thịt lắm.
Ông Stoyte cười, hả hê nói:
- Tội nghiệp “Bé em” dai thit.
Em bé dai thịt cúi xuống ôm ông mà hôn.
Jeremy Pordage đang lửng lơ trên cái phao ngắm cảnh, thầm thì ngâm ngợi bài thơ, bỗng tình cờ quay lại. Ông ngượng đến mức chìm nghỉm xuống hồ. Ông trồi lên, bơi tới cái thang, chẳng kịp chờ ráo nước, cứ thế cắm đầu chạy vào thang máy.
- Ồ, lại thế nữa! - Ông nói và nhìn bức tranh của Vermeer. - Lại thế nữa!

*

- Sáng nay tôi vừa làm một cú áp phe. - Ông Stoyte nói khi “Bé em” ngồi thẳng dậy.
- Áp phe gì?
- Áp phe hời. Cú này trúng lắm. Thứ ngon, thứ thiệt.
- Bao nhiêu?
- Một triệu, có khi hơn.
- Bác Jo, em thấy bác cừ lắm! - Giọng cô rất thật. Quả cô thấy ông cừ lắm. Trong thế giới của cô, có một triệu đô-la là đạt tiêu chuẩn cừ. Cha mẹ, bạn bè, thầy giáo, báo chí, quảng cáo, truyền hình, kín hở đều nói vậy. Với lại Virginia rất yêu bác Jo của cô. Bác cho cô nhiều thì giờ nhàn rỗi. Và cô cảm ơn điều đó, ngoài ra cô thích yêu mọi người mỗi khi có dịp, cô thích làm vừa lòng mọi người. Làm mọi người vừa lòng là bé ngoan, dù họ có già một chút như bác Jo đây, dù đôi khi họ đòi cố phải làm những chuyện cô không thích.
- Em thấy bác cừ lắm. - Cô lặp lại.
Được cô gái khen, ông Stoyte thích lắm.
- Ồ chuyện ấy quá dễ! - Ông khiêm tốn nói và ông chờ đợi những lời khen tiếp.
Virginia đáp ứng liền.
- Dễ? Không đời nào! Em nói là bác cừ lắm. Vậy thì bác nên im đi!
Sướng quá, ông Stoyte bốp chặt mớ da thịt săn chắc trong lòng tay, âu yếm siết chặt lại.
- Ta sẽ tặng em một món quà nếu vụ này ăn chắc. Bé em thích gì nào?
- Thích gì hả? Em chẳng thích gì hết!
Cô không nói dối. Cô không thích khơi khơi như vậy. Khi cô thấy thích - một ly kem xô đa chẳng hạn - hay một “thú choai choai”, hay một cái áo choàng lông thú chợt thấy ở cửa hàng, những lúc ấy cô thèm thật, cô thèm muốn điên, không thể chờ đợi được. Còn như những thèm muốn dài hạn, những thèm muốn phải suy nghĩ trước, không, cô không thích những cái đó. Trong phần lớn cuộc đời mình, Virginia hưởng những phút giây hoan lạc nối tiếp nhau nào cô có đếm bao giờ. Còn nếu như buộc phải đếm thời gian thì cô không bao giờ vượt mức. Cái mức ấy là một tuần.
Ngay cả cái thời cô còn làm vũ nữ, lương mười tám đô-la một tuần, cô cũng chẳng bao giờ để ý chuyện tiền nong hay an toàn xa lộ. Cô chẳng thèm lo ngộ nhỡ gặp tai nạn chẳng hạn, thì đâu còn cặp đùi để mà phô trên sân khấu! Rồi bác Jo mò tới. Và từ đó, mọi sự trở nên tốt lành, mọi sự như mọc ra trên cây, một cái cây mọc ra bể hơi, mọc ra cốc tai, mọc ra đồ lót thượng hảo hạng. Chỉ cần với tay, điều ước muốn đã có trên cây, như một quả táo trong vườn hồi xưa, khi cô còn ở Oregon. Quà tặng để mà làm gì? Đòi làm gì? Với lại quá rõ là bác Jo thích cái tính ấy của cô. Làm cho bác Jo vui cô thấy mình rõ là bé ngoan.
- Em đã bảo mà, bác Jo, em không thích cái gì hết.
- Không thích gì hết? - Một giọng nói đằug sau lưng làm cho họ giật mình - Còn tôi thì tôi thích một chuyện.
Làn tóc đen nhánh, nhanh nhẹn, chỉnh tề, nước da mởn như người phương Đông, bác sĩ Sigmund Obispo nhanh nhẹn tiến đến bên cái đi-văng.
- Nói chính xác hơn, tôi muốn tiêm cho con người vĩ đại đây một liều Testerone một phết năm xăng-ti-lít vào tĩnh mạch. Vậy thì nàng tiên hãy biến đi!
Anh ta vuốt nhẹ vai cô gái với vẻ thèm thuồng không giấu diếm. Và khi cô nhường chỗ, quay lưng lại, anh ta vỗ luôn vào cái mông dán mảnh xa tanh trắng.
- Hốp! Dang ra!
Virginia quay ngoắt lại định bảo anh ta không được nhặng lên như thế, nhưng khi đưa mắt nhìn từ tảng thịt lông lá của ông Stoyte tới bộ mặt điển trai kia, bộ mặt vừa đểu cáng vừa nịnh hót, thì cô liền đổi ý. Thay vì nói: Đừng có cà chớn! Cô chỉ bĩu môi rồi cô thè lưỡi, như một sự chấp nhận, như một cử chỉ đồng lõa, một cử chỉ không phải đối với bác Jo.
Tội nghiệp bác Jo, cô nghĩ, lòng tràn đầy thương cảm đối với ông già và xuýt nữa thì cô thấy mắc cở. Chuyện trớ trêu là bác sĩ Obispo đẹp trai quá, anh ta từng ghẹo cho cô cười: cô thích được anh ngắm, thích quát nạt để xem anh ta làm gì cô. Đôi khi cô mắng thật. Những khi anh ta sàm sỡ quá, điều anh ta vẫn thường làm.
- Làm như anh là Douglas Fairbanks con không bằng! - Nàng nói té tát và hết sức bệ vệ, bệ vệ tối đa trong hai mảnh xa tanh trắng dính trên người, nàng bước ra xa, tựa lên lan can nhìn xuống cánh đồng bên dưới. Những bóng người bé như con kiến xê dịch giữa vườn cam. Cô tự hỏi không biết họ làm cái gì dưới đó, rồi cô bỏ qua, trở lại với những vấn đề thú vị hơn.
Vấn đề Sig gã bác sĩ đẹp trai, bởi mỗi khi gần hắn cô đều thấy phấn khích lạ thường, ngay cả khi hắn nham nhở như vừa rồi. Một ngày nào đó; chuyện ấy rồi sẽ xảy ra trong lâu đài này... Ồ, chỉ để xem xem nó ra làm sao thôi. Tội nghiệp bác Jo! Nhưng lẽ ra bác phải nghĩ tới chuyện đó, ở tuổi của bác, và tuổi của cô nữa! Điều hiếm thấy là từ vài tháng nay, cô chưa làm bác nổi ghen, tất nhiên là không kể chuyện cô với hai con bé Enid và Mary Lou. Đấy chỉ là những chuyện qua đường, thú vị thật, nhưng chẳng có gì quan trọng. Còn đối với Sig, nếu “cái đó” xảy ra thì lại là chuyện khác. Bởi vì đối với người đàn ông như Sig, “cái đó” quan trọng hơn nhiều, mặc dù cô không muốn vậy. Đấy là lý do để cô lánh nó kẻo mắc tội. Nhưng sá gì lý do ấy, một người đàn ông hẳn hoi thế kia mà lại đẹp trai nữa (những chàng tóc láng, da nâu bao giờ cũng làm cô mê mệt). Và khi người ta đã uống hai ly, hay là ba ly và người ta thấy hơi rùng mình thì lúc ấy sá gì tội với lỗi. Với lại chuyện dây mơ rễ má, dắt díu vào nhau, trước khi biết nó là cái gì thì nó đã xảy ra. Mà Đức Mẹ Đồng Trinh cũng tỏ ra thông cảm và sẽ tha thứ cho cô. Còn cha xứ Reilly hay xét nét cô nhưng cha lại tham ăn tục uống. Cái tội tham ăn với... cái kia có kém gì nhau.
- Thế nào, ông bệnh nhân ra sao rồi? - Bác sĩ Obispo ngồi xuống chỗ của bé em, nhại thái độ một thầy thuốc thăm bệnh cho thân chủ của mình. Anh ta vui vẻ cực độ. Công việc trong phòng nghiên cứu tiến triển tốt, loại thuốc mới điều chế tiêm cho ông chủ thấy có hiệu quả, cuộc tái vũ trang bộc phát làm tăng giá cổ phần trong các xí nghiệp của ông bố, và rõ là Virginia không còn tử thủ bao lâu nữa - Thế nào, sáng nay người tàn phế ra sao rồi? - Obispo nhại giọng Ăng lê (anh ta có làm việc một năm ở Oxford sau khi nhận bằng tiến sĩ).
Ông Stoyte gầm gừ cái gì nghe không rõ. Thái độ bông lơn của bác sĩ Obispo từa tựa như một câu chửi thề thoải mái, nó làm ông điên tiết, ông cảm thấy tuy làm ra vẻ bông lơn nhưng giọng điệu độc địa của Obispo thật ra là có tính toán. Máu ông Stoyte như sôi lên. Nhưng ông biết huyết áp đang lên theo, đời ông đang bị rút ngắn. Với Obispo ông không được nổi giận, hơn nữa, không thể tống khứ hắn đi, hắn là một cái ung nhọt cần thiết. “Chúa là tình thương và không hề có sự chết” nhưng ông Stoyte hoảng sợ nghĩ rằng ông đã già. Oliispo đã một lần cứu ông khi ông gần hấp hối, hắn hứa sẽ kéo dài cuộc sống của ông thêm mười năm. Nếu các phát minh của hắn thành công thì còn lâu hơn nhiều - hai mươi năm, ba mươi, bốn mươi. Đối với ông, thì sự chế không có chừng. Trong khi chờ đợi... ông Stoyte thở dài não nuột “Chúng ta ai cũng có nỗi khổ riêng, con ạ!...” Ông nhớ lời bà ngoại động viên, khi bà bắt ông uống dầu tẩy giun.
Bác sĩ Obispo đã tẩy trùng kim tiêm, dùng lưỡi cưa nhỏ cắt ống thuốc, hút đầy ống tiêm. Cử chỉ của anh ta thoải mái, chính xác như người biểu diễn. Anh ta vừa là người múa, vừa là khán giả, tự mua tự vỗ tay khen.
- Xong rồi! - Anh ta nói.
Ngoan ngoãn, im lặng, ông Stoyte lăn một vòng trên cái bụng bự như một con voi xiếc.