Người dịch: Trần văn Nuôi
Chương sáu

     rong phòng ăn nhỏ, đồ đạc rập khuôn phong cách thời kỳ hoàng thân Georges trị vì. Bốn chân bàn là bốn con rồng sơn son. Hai con nữa ở hai bên lò sưởi “Phương Đông rực rỡ” như kiểu người ta quan niệm trong thời kỳ Nhiếp chính ở Anh.
Jeremy nhìn quanh quất tìm người nói chuyện.
Với ông Stoyte chăng? Không được. Cô Virginia cũng vậy, hai cô bạn của cô, đào ciné Hollywood cũng thế. Bác sĩ Obispo với Peter chắc thích chuột hơn là sách.
Có một người… Tiến sĩ Mulge, tiến sĩ triết học, thần học, hiệu trưởng Viện đại học Tarzana. Nhưng ông đang bận ca ngợi cái đại giảng đường mà ông Stoyte vừa lặng cho trường.
Peter Boone ngồi kề cô bạn Hollywood vì vậy anh phải nhìn Virginia qua một mái tóc nâu, một hàng lông mi giả, và một mùi nước hoa sơn chi nồng đậm tưởng như có thể sờ được. Anh chỉ muốn vượt qua chướng ngại, nhìn đôi môi ngắn ngủn của Virginia, cái mũi bé xíu nó làm cho anh muốn khóc lên vì nó xinh quả, hỗn quá, lố bịch mà đẹp như thiên thần. Anh yêu những cái đó ở cô đến đỗi thấy lồng ngực mình trống rỗng chỉ có cô mới đong đày được.
Hai cô nói chuyện về cuốn phim mới của hãng Cosmopolitan nhan đề “Hãy nói chuyện với đôi tất”.
- Chuyện hay đấy chứ, phải không Peter? - Virginia khen.
Peter gật đầu, anh sẵn sàng gật đầu ưng chịu, khen mọi thứ cô khen.
- Chuyện phim đó làm tôi nhớ tới Tây Ban Nha! - Virginia nói.
Jeremy ngẫm nghĩ xem cái gì trong phim dính líu tới Tây Ban Nha. Cosmopolitan, bọn Nazi, Franco, con nhà giàu, vũ khúc trần truồng hay hiện đại hóa? Virginia yêu cầu Peter thuật lại những gì anh đã làm về Tây Ban Nha. Peter ngập ngừng. Cô bạn Hollywood cũng nói vào… Peter chiều ý hai cô.
Anh ấp úng thuật lại thời kỳ anh tình nguyện gia nhập lữ đoàn Quốc tế trong những ngày tháng anh dũng năm 1937. Jeremy lắng nghe Peter nói qua dòng thác hùng biện ầm ào của tiến sĩ Mulge. Câu cú của Peter lủng củng xen lẫn những tiếng lóng dùng ngoài mặt trận, kiểu nói mà trí thức Anh, Mỹ ngày ấy ưa dùng để tỏ vẻ bình dân. Cầu chuyện thật cảm động. Jeremy thấy rõ tình cảm nồng cháy của chàng thanh niên đối với tự do và cũng là lòng dũng cảm của anh, tình yêu đồng đội ở anh thấy rõ rằng chàng Peter mặc dù bị cái môi ngắn cám dỗ, mặc dù bận rộn trong phòng thí nghiệm, nhưng anh vẫn còn nhớ tha thiết cuộc đời ngay ấy. Nhớ những con người gắn bó trong cùng một lý tưởng, cùng chia sẻ hiểm nguy, thiếu thốn, đối diện với cái chết luôn luôn có mặt. Nhớ Tây Ban Nha…
- Thế ý kiến của ông về lao động sáng tạo như thế nào, thưa ông Pordage?
Bị bắt quả tang về tội lơ đãng, Jeremy giật mình.
- Lao động sáng tạo ư? - Ông lúng túng kéo dài thời gian. - Lao động sáng tạo, ồ, vâng, tôi hoàn toàn tán thành ạ. Kiên quyết nhất ạ!
- Tôi rất sung sướng được nghe ông nói như vậy, - Tiến sĩ Mulge nói - Ở Tarzana, quý ông có biết điều tôi mong ước là gì không?
Ông Stoyte và Jeremy đều không trả lời nhưng ông Mulge vẫn nói cho họ biết:
- Đó là biến Tarzaua trở thành trung tâm sống động của nền văn hoá mới sẽ mở ra trên miền đất Viễn Tây này.
Giữa chừng câu chuyện, Peter chợt thấy chỉ có cô bạn Hollywood nghe anh nói thôi. Virginia kín đáo nghiêng ngóng rồi sau đó quay ngoắt sang câu chuyện thầm thì giữa cô bạn bên kia với Obispo.
- Các người nói chuyện gì vậy? - Virginia hỏi.
Obispo chồm về phía cô ta và bắt đầu nói lại. Ba mái tóc chụm vào nhau, cái thì đen bóng như tẳm dầu, cái thì màu nâu lượn sóng rất cầu kỳ, cái thứ ba vàng rực. Nhìn vẻ mặt họ, Peter đoán Obispo đang thuật một câu chuyện mất dạy.
Lúc được Virginia mỉm cười, bảo thuật chuyện Tây Ban Nha, Peter thấy nở nang lồng ngực. Giờ thì nỗi buồn lại bắt đầu chui vào khoảng trống rỗng ấy, một nỗi buồn rối rắm pha lẫn ghen tuông và sợ hãi. Sợ nàng tiên bị hủ hóa, hơn nữa, sợ nàng tiên chẳng còn gì để mà bị hủ hóa nàng tiên trong trắng không hề trong trắng như chàng tưởng. Câu chuyện đang tuôn chảy liền bị tắt. Anh im hẳn.
- Rồi sao nữa? - Cô bạn Hollywood nằn nì với thái độ nhiệt tình và cảm phục người anh hùng. Một anh bạn trẻ nào ở địa vị Peter hẳn lầy làm cảm động, nhưng anh lắc đầu:
- Cũng chẳng có gì!
- Thế còn đội tuần tra, đội tuần tra?…
- A, đội tuần tra thì có gì đáng nói?
Một trận cười ầm ĩ nổ tung, át cả câu nói của anh. Ba cái đầu đồng lõa lập tức rời nhau, cái tóc đen, cái tóc nâu, cái tóc vàng rực rỡ. Peter ngẩng nhìn. Cười cái gì? Peter như người tử đạo, nghĩ lo thay, sợ thay sự sa đọa của nàng.
- … Trên tất cả, - tiến sĩ Mulge nói, - lao động và sáng tạo trong lĩnh vực nghệ thuật, một trường Nghệ thuật xứng đáng với Tarzana, xứng đáng với truyền thống của…
Tiếng cười sặc sụa của đám phụ nữ tiếp tục, đủ sức chọi với sự nghiêm trang đạo mạo của quý ông. Ông Stoyte quay về phía ấy.
- Có chuyện gì vậy? (Nghi lắm! Ông sẽ không tha thứ bất cứ ai nói cho em bé nghe chuyện con heo. Ông không cho phép nói chuyện con heo trong một cuộc họp mặt có quý cô, bà), có chuyện gì mà các người ồn lên như vậy?
Bác sĩ Obispo phải trả lời. Ông nói ông vừa thuật lại cho quý cô, bà nghe một câu chuyện tục ở đài phát thanh. Giọng ông nghe lễ độ ngọt xớt. Ông muốn nói nay là ông Stoyte muốn nghe ông thuật lại câu chuyện ấy?
Ông Stoyte gầm lớn, quay mặt đi.