Dịch giả: giangjc
Chương 20 & 21
Địa hệ ma pháp (Thượng)

Địa hệ ma pháp (Hạ)

Lâm Lôi trong lòng chấn động hệt như có một ngọn núi lửa đang tuôn trào, hai thứ cảm giác kích động và hưng phấn cứ đan xen mãi không thôi.
“Đức Lâm gia gia, người thực sự có thể dạy ta học ma pháp được chứ?” Nó thực sự khó có thể ức chế nổi niềm hưng phấn nhìn lão Đức Lâm.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc thấy Lâm Lôi như vậy, chòm râu bạc cứ dựng đứng lên: “Lâm Lôi, Đức Lâm gia gia ngươi chính là một Thánh vực ma đạo sư, kể cả thiên phú của ngươi có thế nào đi chăng nữa, ta cũng có thể giúp ngươi học được ma pháp. Đương nhiên, nếu thiên phú kém thì thành tựu của ngươi cũng sẽ rất thấp.”
Lời này của Đức Lâm nếu bị những ma pháp sư khác nghe thấy chắc chắn sẽ vô cùng chấn động.
Trong cái vòng tròn của ma pháp sư, thiên phú là yếu tố quan trọng nhất. Không có thiên phú thì chẳng có cách nào để trở thành ma pháp sư. Đó là điều được rất nhiều người công nhận!
Ấy vậy mà Đức Lâm Kha Ốc Đặc lại dám hùng hồn tuyên bố dù thiên phú có thế nào đi chăng nữa thì cũng có thể bồi dưỡng thành một ma pháp sư. Lời này đối với người khác mà nói thì quả là điều khoác lác, nhưng kẻ nói ra lời này lại chính là một Thánh vực ma đạo sư từ hơn 5000 năm trước.
“Thiên phú thấp, thì thành tựu cũng thấp sao?” Lâm Lôi trong lòng cũng có chút lung lay.
Nó sở dĩ muốn trở thành một ma pháp sư chính là để có thể trọng hiện lại vinh quang của gia tộc Ba Lỗ Khắc. Cho dù không thể đạt đến một trình độ cần thiết, thì cũng có thể thực hiện được nguyện vọng của các đại tộc trưởng Ba Lỗ Khắc gia tộc suốt mấy trăm năm qua – đem truyền thừa chi bảo của gia tộc quay trở về. Chỉ cần thực hiện được điều này cũng là đủ rồi.
Nhưng để làm được toàn bộ những điều này, thực lực là thứ quan trọng nhất.
“Lâm Lôi, đừng lo lắng. Ma pháp thiên phú của ngươi vẫn còn chưa được thi kiểm tra, thì làm sao biết là cao hay thấp? Nói không chừng thiên phú của ngươi lại chẳng vô cùng tốt í chứ.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc vuốt vuốt chòm râu bạc mỉm cười nói.
Được Đức Lâm gia gia trấn tĩnh cũng khiến cho lòng Lâm Lôi dần lắng xuống.
“Đức Lâm gia gia, ma pháp thiên phú thì làm thế nào mà thi kiểm tra được?” Lâm Lôi không khỏi có phần trông ngóng.
“Thi kiểm tra ma pháp thiên phú kỳ thực rất là đơn giản.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc vừa dứt lời, đột nhiên – chỉ nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên. Lâm Lôi nghe thấy bèn lập tức cuống quít đứng dậy, vội vàng thì thầm với Đức Lâm Kha Ốc Đặc: “Đức Lâm gia gia, người mau tránh đi, có người đang đến.” Nếu vị Thánh vực ma đạo sư của Phổ Ngang đế quốc từ hơn 5000 năm trước mà bị người khác phát hiện thì thực là khó mà giải thích.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc mỉm cười, căn bản là không hề nhúc nhích.
“Đức Lâm gia gia” – Lâm Lôi lo lắng.
“Cạch”. Cửa phòng ngủ mở ra. Chỉ thấy quản gia Hi Lý bỗng xuất hiện, vừa nhìn vào trong phòng đã thấy Lâm Lôi tỉnh dậy rồi, liền cười nói: “Lâm Lôi thiếu gia, thật không nghĩ là người lại tỉnh dậy nhanh như vậy. Lâm Lôi thiếu gia bây giờ cảm thấy đã khá hơn chút nào chưa?”
Lâm Lôi lập tức nở nụ cười, gật đầu đáp: “Đa tạ Hi Lý gia gia đã quan tâm, ta bây giờ cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi.”
Trong lòng Lâm Lôi cũng vô cùng khẩn trương, không nhịn được liếc mắt nhìn sang phía Đức Lâm Kha Ốc Đặc đến mấy lần, vẫn thấy ông ta đang đứng nguyên ở đó cười cười: “Đức Lâm gia gia có chuyện gì vậy? Ài, nếu bị phát hiện ra thì sẽ phải giải thích rất là phiền toái.”
“Lâm Lôi thiếu gia, đã đến bữa trưa, người nếu đã tỉnh dậy rồi thì hãy đến cùng ăn đi.” Quản gia Hi Lý mỉm cười nói.
“Ồ, ta biết rồi.” Lâm Lôi lại vừa nhìn thoáng qua phía Đức Lâm Kha Ốc Đặc, lòng đầy nghi hoặc: “Chuyện gì xảy ra vậy? Nhìn dáng vẻ Hi Lý gia gia thì dường như căn bản không hề nhìn thấy Đức Lâm gia gia.”
Quản gia Hi Lý mấy lần thấy Lâm Lôi cứ quay sang khoảng trống phía bên giường mà nhìn lại thì có phần nghi hoặc hỏi: “Lâm Lôi thiếu gia, người đang nhìn cái gì bên cạnh giường vậy? Bộ có đồ vật gì rớt xuống hay sao? Để ta giúp người nhặt lên.”
“Không có, không có gì.” Lâm Lôi lập tức từ trên giường vươn vai đứng thẳng dậy. “Hi Lý gia gia, chúng ta đi ăn trưa thôi.”
Quản gia Hi Lý mặc dù cảm thấy Lâm Lôi phản ứng có chút kỳ quái, nhưng chẳng hề bận tâm nhiều, liền cười cười gật đầu. Lâm Lôi mặc áo quần, giày xong thì lo lắng quay sang nhìn về phía Đức Lâm Kha Ốc Đặc, còn ông ta thì vẫn đứng ở đó nhìn nó mà cười, lắc mình một cái, bỗng chốc đã biến mất trong phạm vi tầm nhìn của Lâm Lôi.
“Biến vào trong Bàn Long giới chỉ rồi.” Lâm Lôi lúc này này có thể cảm nhận được rất rõ ràng bên trong Bàn Long giới chỉ có một linh hồn.
Khác với trước đây, sau khi lấy máu nhận chủ, Lâm Lôi đối với Bàn Long giới chỉ có thể nhận thấy được rằng nó đã tiến lên một cấp độ mới.
“Lâm Lôi, không cần phải nói thành lời, ngươi chỉ cần trong lòng trực tiếp nói với ta là ta có thể nghe thấy. Ngươi là chủ nhân, còn ta là linh hồn của Bàn Long chi giới, chúng ta có thể dễ dàng tiến hành trao đổi qua tâm linh.” Giọng nói của Đức Lâm Kha Ốc Đặc vang lên trong đầu Lâm Lôi.
Điều này khiến Lâm Lôi thực sự bị chấn động.
“Đức Lâm gia gia?” Nó liền lập tức thử nghiệm nói chuyện trong lòng.
“Ta nghe được.” Tiếng Đức Lâm Kha Ốc Đặc lại một lần nữa vang lên trong đầu Lâm Lôi.
Lâm Lôi nhất thời trong lòng sung sướng, bởi đang cố tập trung trao đổi cùng Đức Lâm Kha Ốc Đặc mà không hề chú ý dưới chân, một chân đạp phải cánh cửa. Quản gia Hi Lý đang ở đằng trước liền quay đầu lại, cười nói: “Lâm Lôi thiếu gia, đi đường nên cẩn thận một chút.”
“Biết rồi, Hi Lý gia gia.” Lâm Lôi cười trả lời.
Trong lòng hưng phấn không ngừng cùng Đức Lâm Kha Ốc Đặc câu nối tiếp câu, chẳng mấy chốc mà Lâm Lôi đã bước vào trong phòng khách. Bữa trưa hôm nay tương đối là thịnh soạn, còn có cả một đĩa thịt dê nướng thơm phức. Hoắc Cách nhìn thấy Lâm Lôi tới thì mỉm cười nói: “Lâm Lôi, mau ngồi xuống đi.” Chờ cho Lâm Lôi ngồi vào chỗ, Hoắc Cách liền tự mình gắp miếng đùi dê nướng cho Lâm Lôi.
“Đa tạ phụ thân.”
Lâm Lôi trong lòng hơi kinh ngạc, tình hình kinh tế của gia tộc tương đối khó khăn nên mọi ngày đều chỉ ăn những món rất bình thường. Vậy mà hôm nay lại có cả thịt dê nướng.
Lâm Lôi vốn không biết – trong khi một khối lượng lớn những tảng đá liên tiếp rơi xuống Ô Sơn trấn, không chỉ có người mà còn có vô số gia súc cũng bị đè chết. Hôm nay không chỉ có Ba Lỗ Khắc gia tộc mà cả một số gia đình thường dân trong nhà cũng có được một bữa ăn xa xỉ vô cùng hiếm thấy.
“Đức Lâm gia gia, vừa rồi tại sao Hi Lý gia gia lại không nhìn thấy người vậy?” Lâm Lôi trong lòng thầm dò hỏi Đức Lâm Kha Ốc Đặc.
“Lâm Lôi, ta nói cho ngươi hay, ngoại trừ ngươi ra, những người khác căn bản không thể nhìn thấy ta, bởi hiện tại ta chỉ là tồn tại dưới hình thức của một linh hồn, linh hồn là hư vô – mắt thường không thể nhìn thấy. Chỉ vì ngươi là chủ nhân của Bàn Long chi giới nên mới có thể thấy được ta.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc cặn kẽ trả lời.
Lâm Lôi trong lòng giật mình.
Lúc trước Đức Lâm gia gia có nói rằng ông ta đã chết, bây giờ chỉ còn tồn tại linh hồn mà thôi.
“Đức Lâm gia gia, vậy sau này chẳng phải người có thể tùy ý xuất hiện bên cạnh ta hay sao?” Lâm Lôi trong lòng vui sướng nói.
Lời này vừa dứt, nó đã lập tức thấy bên cạnh mình đột ngột xuất hiện một lão giả mặc trường bào trắng toát, râu tóc bạc phơ. Chính là Đức Lâm Kha Ốc Đặc. Lúc này, Hoắc Cách, quản gia Hi Lý, Ốc Đốn vẫn đang vừa ăn vừa nói chuyện, chẳng hề tỏ vẻ gì khác biệt trước sự xuất hiện của Đức Lâm Kha Ốc Đặc.
“Oa-“
Thấy rõ ràng rằng tất cả mọi người đang ngồi bên bàn đều không cảm nhận được sự tồn tại của Đức Lâm gia gia, Lâm Lôi trong lòng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
“Cũng không hẳn là tất cả mọi người đều không cảm nhận được sự tồn tại của ta. Chỉ cần linh hồn của một người đạt đến trình độ tương đương với ta thì bọn họ đều có thể cảm nhận được ta đang tồn tại. Đương nhiên – chỉ cần ta chui vào Bàn Long chi giới thì người khác dám chắc là sẽ không phát hiện được.” Giọng Đức Lâm Kha Ốc Đặc vang lên trong đầu Lâm Lôi.
“Trình độ linh hồn tương đương với Đức Lâm gia gia?” Lâm Lôi miệng vừa ăn, trong lòng vừa cùng Đức Lâm Kha Ốc Đặc trao đổi.
“Trình độ linh hồn tương đương với ta chính là những Thánh vực cường giả. Chỉ có những Thánh vực cường giả mới miễn cưỡng có thể cảm nhận được sự tồn tại của ta. Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết ở đây chính là… ta xuất hiện bên ngoài Bàn Long chi giới. Nếu ta ở bên trong Bàn Long chi giới thì bọn họ chẳng thể nào phát hiện ra được.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc cười nói.
Lâm Lôi trong lòng gật đầu, đồng thời tay cầm miếng đùi dê gặm từng miếng từng miếng một.
“Lâm Lôi, ăn từ từ thôi.” Hoắc Cách thấy nó như vậy, không khỏi cười nói.
Lâm Lôi quay sang phía cha cười, song vẫn ăn nhiệt tình như cũ. Chỉ trong chốc lát, mối tảng đùi dê nướng lớn đã bị gặm sạch sẽ. Lâm Lôi vỗ vỗ bụng thoải mái, sau đó mới lấy khăn ăn lau miệng rồi đến tay, đứng dậy nói: “Cha, Hi Lý gia gia, con ăn xong rồi, cảm thấy trong đầu vẫn còn một chút choáng váng, xin phép được về phòng nghỉ ngơi trước. Ốc Đốn, gặp lại sau.” Lâm Lôi là người ăn xong trước tiên.
“Đầu vẫn còn choáng váng ư? Vậy mau lui về nghỉ ngơi đi.” Hoắc Cách vội vàng nói.
Buổi sáng phát sinh những chuyện như vậy, đối với Hoắc Cách mà nói là một sự kích động rất lớn. Trong thời khắc lúc đó, ông ta thậm chí đã tưởng rằng Lâm Lôi sẽ bị đá đè chết. Trải qua thời khắc như vậy, thái độ của Hoắc Cách đối với Lâm Lôi rõ ràng đã có sự chuyển biến tốt hơn rất nhiều.
“Ca ca, hẹn gặp lại.” Tiểu Ốc Đốn ngây ngây ngô ngô giơ bàn tay nhỏ bé dính đầy mỡ vẫy vẫy Lâm Lôi.
(Hết chương 20)
Chương 21
Lâm Lôi tức thì chuồn về phòng mình, sau đó từ bên trong đóng chặt cửa phòng lại.
Rất nhanh cởi giầy ra, nó nhảy tót lên giường ngồi: “Đức Lâm gia gia, mau ra đây, giúp ta thi kiểm tra ma pháp thiên phú xem.” Lâm Lôi trong lòng rất khẩn trương, vừa rồi trong lúc còn đang ăn, trong lòng nó cứ nghĩ mãi về chuyện này.
Chỉ thấy một đạo lưu quang mênh mang từ Bàn Long chi giới thoát ra, hạ xuống bên giường, biến thành Đức Lâm Kha Ốc Đặc.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc cười ha hả nói: “Lâm Lôi, đừng có gấp. Điều đầu tiên ta muốn nói với ngươi là… Bởi vì không có công cụ chuyên môn để tiến hành thi kiểm tra, nên ta chỉ có thể kiểm tra thiên phú của ngươi về ‘Địa hệ ma pháp sư’. Còn về phần các hệ khác, không có công cụ thì ta cũng chẳng có cách nào kiểm tra được.”
“Chỉ có thể thi kiểm tra về Địa hệ ma pháp thiên phú?” Lâm Lôi trong lòng có chút thất vọng.
Nó cũng từng nghe qua là muốn thi kiểm tra thiên phú thì cần phải có một số công cụ chuyên môn. Chỉ là nó cứ nghĩ rằng Đức Lâm Kha Ốc Đặc là Thánh vực ma đạo sư, chắc là phải có một số thủ thuật riêng.
“Địa hệ thì làm sao? Lâm Lôi, ta nói cho ngươi biết, Địa hệ chính là hệ mạnh nhất trong số các hệ Địa, Hỏa, Thủy, Phong, Lôi, Quang minh, Hắc ám.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc trên mặt tràn đầy vẻ kiêu ngạo, hiển nhiên đối với Địa hệ vô cùng tự tin. Dù sao thì ông ta bản thân cũng là một Địa hệ Thánh vực ma đạo sư.
Lâm Lôi có phần không tin.
Các hệ hẳn là giống như hình bình hành, Địa hệ làm sao lại có thể mạnh nhất được?
“Đức Lâm gia gia, ta sao lại nghe nói là Hỏa hệ ma pháp công kích cực mạnh, còn Hắc ám hệ thì công kích vô cùng quỷ dị? Vậy thì làm sao mà Địa hệ lại là mạnh nhất được?” Nó nhíu mày nói.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc vốn hòa ái thân thiện, lúc này bỗng có chút tức giận bất mãn kêu lên: “Lâm Lôi, ta nói cho ngươi hay, giữa các hệ ma pháp, nếu đơn thuần chỉ xét về lực công kích thì mỗi hệ lại có những mặt mạnh riêng!”
“Ví dụ như Hỏa hệ, cấm kỵ ma pháp ‘Thiên Hỏa Liệu Nguyên, Địa Hỏa Phần Thành’ một chiêu mà xuất ra thì cả một tòa thành trì to lớn sẽ bị thiêu rụi sạch sẽ. So với Thủy hệ, cấm kỵ ma pháp ‘Tuyệt Đối Linh Độ’ mà xuất ra, sẽ giết chết hơn 10 vạn dân cư chỉ trong nháy mắt. Còn như Lôi hệ, cấm kỵ ma pháp “Thiên Lôi Diệt Thế’ xuất ra thì sẽ có ngàn vạn đạo lôi điện cuồng phách, ai có thể tồn tại được? Phong hệ cấm kỵ ma pháp ‘Hủy Diệt Phong Bạo’ mà phóng ra thì toàn bộ thiên địa chẳng khác nào một cơn lốc đao, kết quả là…”
Đức Lâm Kha Ốc Đặc thở dài một hơi.
Lâm Lôi trong lòng phát run.
Nó cứ luôn cho rằng Hỏa hệ ma pháp công kích là mạnh nhất, bây giờ thì xem ra điều đó chỉ là lời nói cho vui. Vô luận là hệ nào, tới tầng cấm kỵ ma pháp thì đều có uy lực hủy thiên diệt địa.
“Địa hệ thì sao?” Lâm Lôi không hề quên Địa hệ.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc tự tin đáp: “Địa hệ còn có thể khác được sao? Địa hệ cấm kỵ ma pháp ‘Vẫn Thạch Thiên Hàng’ vừa xuất ra, vô số khối vẩn thạch khổng lồ từ trên trời nện xuống, chỉ trong nháy mắt cả một tòa thành trì cũng có thể trở thành hoang phế. Còn có cấm kỵ ma pháp ‘Thiên Băng Địa Liệt’ một chiêu mà xuất ra thì mặt đất rung động chẳng khác nào sóng biển, phòng ốc sụp đổ, địa địa nứt vỡ, những tảng nham thạch phun trào, người chết vô số.”
Lâm Lôi chú tâm nghe đến nín thở.
“Địa hệ, đồng thời cũng có cấm kỵ thủ hộ ma pháp ‘Mạch Động Thủ Hộ’ có phạm vi phòng ngự trên diện rộng. Mạch động thủ hộ một khi xuất ra thì toàn bộ thành trì khắp trên trời, dưới đất, 4 phương 8 hướng đều được phòng ngự, không thể tấn công được. Cho dù đối phương có thi triển ‘Thiên Lôi Diệt Thế’ cũng đều có thể ngăn cản.”
Đức Lâm Kha Ốc Đặc giảng giải một cách sung sướng, sau đó cười cười nói: “Đương nhiên… những thứ ta nói đều là phạm vi hủy diệt của công kích, chứ không đơn thuần chỉ là công kích ma pháp.”
Lâm Lôi gật gật đầu.
Nó có thể hiểu được những lời Đức Lâm gia gia nói đều là một số dạng hủy diệt của các loại cấm kỵ ma pháp.
“Đức Lâm gia gia, dường như Địa hệ cấm kỵ ma pháp thực sự có rất nhiều. Chuyện này là thế nào?” Lâm Lôi nghi hoặc hỏi.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc kiêu hãnh cười cười đáp: “Lâm Lôi, điều này ngươi không hiểu được đâu. Kỳ thực các hệ ma pháp cũng hầu như đều giống nhau, chỉ có trong hoàn cảnh đối địch thì mới khác nhau mà thôi. Ví dụ như trong đại dương thì có vùng thủy vực, Thủy hệ ma pháp cực mạnh. Tại những nơi phong đặc, Phong hệ ma pháp cực mạnh.”
Lâm Lôi trong lòng cũng hiểu được chút ít.
‘Lâm Lôi… Địa điểm chiến đấu của ma pháp sư tại đại lục hầu như toàn là trên mặt đất có phải không? Mà mặt đất lại là nơi mà Địa hệ ma pháp sư chiếm được tiện nghi nhất rồi.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc trên mặt nở nụ cười: “Chỉ cần chân đứng trên mặt đất thì Địa hệ ma pháp sư tự mình đã có được chỗ dựa lớn nhất rồi.”
Lâm Lôi giật mình.
Mỗi hệ ma pháp sư thì đều có những địa điểm mà bọn có có thể phát huy được khả năng tối đa.
Tại Ngọc Lan đại lục, địa điểm để các ma pháp sư chiến đấu đương nhiên hầu hết là trên mặt đất, tự nhiên là Địa hệ ma pháp sư chiếm được nhiều ưu thế nhất.
“Các hệ ma pháp đều lấy việc hấp thu các nguyên tố trên trái đất để dung nhập vào cơ thể, đối với việc cải thiện thân thể thì điều đó là tốt nhất. Mẹ trái đất đối với chúng ta cũng hết sức nhân từ.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc vẻ mặt hiện ra một tia kính ngưỡng. “Khi Địa hệ ma pháp sư chúng ta tọa trên mặt đất, có thể cảm nhận được sự rộng lớn của đại địa, cảm nhận được mạch đập của đại địa, cảm nhận được sự quan tâm của đại địa đối với chúng ta.”
“Địa hệ ma pháp sư, nói về công kích thì trong các cấm kỵ ma pháp có thể tính đến ‘Đại Địa Thủ Vệ’, xét đến tính hủy diệt thì có ‘Thiên Băng Địa Liệt’, ‘Vẫn Thạch Thiên Hàng’, luận về phòng ngự, trong cấm kỵ ma pháp có thể kể đến một loại phòng ngự trên diện rộng là ‘Mạch Động Thủ Hộ’, còn nếu chỉ đơn thuần là đơn thể phòng ngự thì có ‘Đại Địa Thủ Hộ Thánh Khải’, là dạng đơn thể phòng ngự mạnh nhất của Địa hệ ma pháp sư.”
Đức Lâm Kha Ốc Đặc trên mặt tràn đầy vẻ tự tin.
“Đơn thể phòng ngự? Đức Lâm gia gia, Địa hệ ma pháp thì đơn thể phòng ngự là mạnh nhất sao?” Lâm Lôi nghi hoặc nhìn Đức Lâm Kha Ốc Đặc.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc cười nói: “Đánh giá các biện pháp phòng ngự của Địa hệ ma pháp sư, thì lúc mới đầu, thông thường nhất là thổ thuẫn, tường đất cũng vậy. Mà một khi đã trở thành ngũ cấp ma pháp sư liền có thể thi triển ra ‘Đại Địa Thủ Hộ Thánh Khải’. Đây là một dạng ma pháp không ngừng phát triển.
“Tại ngũ cấp, lục cấp ma pháp sư, thánh giáp bao phủ toàn thân là do nham thạch cấu thành. Đến khi đạt đến thất cấp ma pháp sư thì thánh giáp này do ‘Ngọc Thạch’ cấu thành. Trong khi đạt đến bát cấp ma pháp sư thì thánh giáp này được cấu thành từ ‘Tinh Ngọc’. Đạt tới cửu cấp ma pháp sư thì thánh giáp liền đạt đến giai vị ‘Bạch Kim’ cấu thành. Trở thành Thánh vực ma pháp sư, thi triển ‘Đại Địa Thủ Hộ Thánh Khải’ thì thánh giáp sẽ do ‘Kim Cương’ cấu thành, phòng ngự rất mạnh…” Nói đến đây, Đức Lâm Kha Ốc Đặc vẻ mặt có phần đắc ý cười.
Lâm Lôi trong lòng không khỏi thầm than.
Địa hệ ma pháp sư đích xác là một hệ mạnh phi thường. ‘Đại Địa Thủ Hộ Thánh Khải’ đạt tới Thánh vực thì hoàn toàn là do ‘Kim Cương’ hình thành. Lâm Lôi hiểu rõ kim cương thì vô cùng cứng rắn. Hơn nữa, kim cương của Đại địa thủ hộ thánh khải này không phải là kim cương bình thường mà là do ma pháp hình thành, so với kim cương bình thường thì còn cứng hơn.
“A, đúng rồi-“
Lâm Lôi đột nhiên nhớ tới 2 vị Thánh vực cường giả đã chiến đấu trên bầu trời Ô Sơn trấn, nhớ rõ lúc đạo kiếm quang của vị lục y trung niên nhân bổ vào thân người mặc áo tro, khiến tro bào trên người hắn vỡ vụn, để lộ ra bên trong một bộ chiến giáp giống như là bằng kim cương.
Vị Thánh vực ma pháp sư tên gọi ‘Lỗ Địch’ kia đã dựa vào kiện thánh giáp kim cương nọ để chống lại một chiêu công kích của ‘Đế Long’.
“Đó có phải là cấp bậc kim cương của ‘Đại Địa Thủ Hộ Thánh Khải’ không?” Lâm Lôi trong lòng thất kinh.
Ngay đến cả kiếm quang công kích của Thánh vực chiến sĩ cũng đều có thể ngạnh kháng, từ đó có thể tưởng tượng ra lực phòng ngự của nó.
“Cho nên ta mới nói Địa hệ ma pháp là hệ mạnh nhất trong các hệ.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc chòm râu trắng phất phơ, hiển nhiên là vô cùng tự đắc.

Truyện Bàn Long Đôi lời của dịch giả: QUYỂN I : BÀN LONG CHI GIỚI - Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 & 15 Chương 16 & 17 Chương 18 & 19 Chương 20 & 21 Chương 22 & 23 QUYỂN II : TRƯỞNG THÀNH
Chương 1 : Ma thú “Ảnh Thử”
Chương 2 & 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 & 9 Chương 10 & 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 & 15 Chương 16 Chương 17 & 18 Chương 19 & 20 Chương 21 & 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 QUYỂN III: MA THÚ SƠN MẠCH
Chương 1 & 2
Chương 3 Chương 4 & 5 Chương 6 Chương 7 & 8 Chương 9 & 10 Chương 11 & 12 Chương 13 & 14 Chương 15 & 16 Chương 17 & 18 Chương 19 & 20 Chương 21 & 22 Chương 23 & 24 Chương 25 & 26 QUYỂN IV : ĐỒ PHIẾN CHƯƠNG TIẾT
Chương 1
Chương 3 & 4 Chương 5 & 6 Chương 7 & 8 Chương 9 & 10 Chương 11 & 12 Chương 13 & 14 Chương 15 & 16 Chương 17 & 18 Chương 19 & 20 Chương 21 QUYỂN V : THẦN KIẾM TỬ HUYẾT
Chương 1 & 2
Chương 3 & 4 Chương 5 & 6 Chương 7 & 8 Chương 9 & 10 Chương 11 & 12 Chương 13 & 14 Chương 15 & 16 Chương 17 Quyển VI: Phục Cừu Chương 1 & 2 Chương 3 & 4 Chương 5 & 6 Chương 7 & 8 Chương 9 & 10 Chương 11 & 12 Chương 13 & 14 Chương 15 & 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Quyển VII - Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 & 6 Chương 7 & 8 Chương 9 & 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 & 17 Chương 18 & 19 Chương 20 & 21 Chương 22 & 23 Chương 24 & 25 QUYỂN VIII: HÀNH VẠN LÝ LỘ
Chương 1& 2
Chương 3 & 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 16 & Chương 17 & 18 Chương 19 & 20 Chương 21 & 22 Chương 23 & 24 Chương 25 & 26 Chương 27 Chương 28 & 29 Chương 30 & 31 Chương 32 & 33 Chương 34 & 35 Chương 36 Chương 37 & 38 Chương 39 & 40 Chương 41 & 42 Chương 43 & 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 & 48 Chương 49 & 50 Chương 51 & 52 Chương 53 & 54 Chương 55 & 56 Chương 57 & 58 Chương 59 & 60 Chương 61 & 62 Chương 63 Quyển IX : Danh Chấn Thiên Hạ
Chương 1 & 2
Chương 3 & 4 Chương 5 é 6 Chương 7 & 8