Mại Á quán trưởng không hề nói một tiếng nào, cẩn thận quan sát từng chi tiết trên thạch điêu ‘Mộng Tỉnh’. Thời gian chầm chậm trôi qua. “Da Lỗ lão đại, người đó đã xem suốt 2 giờ rồi.” Lôi Nặc từ trong người lấy ra một cái đồng hồ nhỏ, nhìn một chút rồi nói. Da Lỗ lắc đầu, khẽ nói: ”Đừng nóng vội, cứ để Mại Á bá bá xem cho kỹ. Mại Á bá bá là tổng quản của Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán, khẳng định là là hậu nhân của Phổ Lỗ Khắc Tư đại sư. Tin rằng, phán định của ông ta là vô cùng chính xác. Không biết tác phẩm này của lão tam rốt cuộc đạt tới cấp bậc nào?” Lôi Nặc cũng thong thả gật đầu. Gần 3 giờ... Mại Á quán trưởng đứng dậy, thở ra một hơi: “Nghe nói tác phẩm này tên là Mộng Tỉnh?” Ông ta dò hỏi. Da Lỗ gật đầu đáp:”Đúng vậy, lão tam hắn tự mình đặt cái tên đó.” Mại Á quán trưởng khẽ gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn thạch điêu Mộng Tỉnh than vãn: "Ta không thể không nói rằng, vị thạch điêu Lâm Lôi kia đúng là một thiên tài, có thể so sánh với thiên tài Phổ Khắc Lỗ đại sư. Mặc dù tác phẩm của hắn so với Phổ Khắc Lỗ tư đại sư có chút chênh lệnh về bút họa điêu khắc, nhưng cũng là một tác phẩm có linh hồn, đạt tới cảnh giới đỉnh cao.” Mại Á quán trưởng than vãn. “Bút họa điêu khắc?” Da Lỗ nghi hoặc hỏi. Mại Á quán trưởng gật đầu đáp: ”Đúng, bất quá tác phẩm này có một chút hà tỳ, nhưng cũng làm cho kẻ khác phải cảm thấy kinh ngạc, sợ hãi. Hà tỳ chính là, xử lý những đường cong cơ thể còn một chút khiếm khuyết. Nhưng tác phẩm của Lâm Lôi huynh đệ này, có thể xem là phi thường. Dùng mắt nhìn, hiệu quả tuyệt đối có thể so với vài món tác phẩm của Phổ Lỗ Khắc Tư đại sư. Chủ yếu là, tác phẩm này có thể tích rất lớn.” Mại Á quán trưởng cảm thán nói: ”Một tác phẩm truyền thế mỗi một nét, đều hao phí tâm huyết kinh người, chỉ cần một lần không cẩn thận có thể làm hỏng cả tác phẩm. Từ đó có thể thấy, để xuất hiện một thạch điêu khó như thế nào. Lâm Lôi hắn làm ra năm thạch điêu, làm cho kẻ khác phải khâm phục chính là linh hồn của năm bức thạch điêu này. Hơn nữa, cái ý nghĩ vô cùng rõ ràng. Nếu ta đoán không sai, người huynh đệ lấy kinh nghiêm từ một lần thất tình.” Ánh mắt của Mại Á quán trưởng dĩ nhiên nhìn ra ý tứ của năm thạch điêu này. “Mộng Tỉnh, có thể khắc ra năm thạch điêu này, thật làm cho người ta sợ hãi.” Ông ta không thể không than vãn vài tiếng. “Mại Á quán trưởng, người nói tác phẩm của huynh đệ ta đạt tới cấp bậc nào? Có bằng tác phẩm của Phổ Lỗ Khắc Tư đại sư không?” Lôi Nặc lên tiếng hỏi. Mại Á quán trưởng nhướng mày: ”Kỳ thật, ta cũng không thể xác định được. Ta nói với ngươi như thế này, tác phẩm này có thể coi là đạt tới cấp bậc cao thủ, chỉ là so với Phổ Lỗ Khắc Tư đại sư thì có một số điểm đặc thù riêng. Bút họa của tác phẩm này hết sức rõ ràng, liền lạc. Từ đầu đến cuối, có thể nói năm kiện thạch điêu này là một chỉnh thể hoàn mỹ. Đây chính là phong cách điêu khắc độc lập, độc hành mà ta mới nghe lần đầu, mới thấy lần đầu.” Mại Á quán trưởng than vãn. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve trên bức thạch điêu. Da Lỗ vội vàng nói “Mại Á bá bá, cái tác phẩm này rốt cuộc đạt tới cấp bậc nào?” Mại Á quán trưởng bất đắc dĩ đáp:”Ta cũng không xác định được. Từ phương pháp đánh giá truyền thống, tác phẩm này xem như đạt tới cấp bậc đại sư, ít nhất nét độc đáo chính là có thần, có linh hồn trong tác phẩm không thể nghi ngờ. Bút pháp điêu khắc của hắn đã biểu đạt loại thần vận này.” “Phương pháp giám định truyền thống?” Da Lỗ, Lôi Nặc đều nghi hoặc nhìn Mại Á quán trưởng. Mại Á quán trưởng gật đầu, nói: ”Phương pháp giám định truyền thống là phương pháp giám định của đại đa số thợ điêu khắc. Nhưng ta cảm giác…. khi xem xét tác phẩm của Lâm Lôi, tác phẩm vô cùng hoàn mỹ, không một chút khuyết điểm. Thạch điêu tồn tại vốn để cho người ta xem. Hiệu quả của việc xem xét quyết định tất cả, có thể nói như vậy. Lâm Lôi có thể không được công nhận là thạch điêu tông sư, nhưng tác phẩm này được đánh giá rất cao, đủ để xếp vào 'Thập Đại Thạch Điêu'.” Mại Á quán trưởng cười nói. Không phải thạch điêu tông sư, nhưng tác phẩm được xếp vào ‘Thập Đại Thạch Điêu’. Thật là từ trước đến giờ, chưa từng xảy ra việc quái dị như vậy, nhưng Mại Á quán trưởng không phải đã nói sao, sự tình này có thể phát sinh. “Ồ!” Da Lỗ, Lôi Nặc gật gật đầu. Kỳ thật, đây là khuyết điểm của Bình đao lưu phái điêu khắc. Dù sao, sử dụng bình đao trong việc tạo đường cong, không thể bằng được những công cụ chuyên môn. Lâm Lôi sử dụng bình đao, có để đạt tới hiệu quả này cũng được xem là cao thủ. Nhưng ngay cả thạch điêu đại sư, khi điêu khắc, xử lý nét bút còn có khuyết điểm. Bình đao phái, kỳ thực nó cũng có ưu điểm như tính liền mạch. Còn với người khác, điêu khắc phải không ngừng thay đổi công cụ. Nhưng Bình đao phái điêu khắc phải là Địa hệ ma pháp sư, tâm linh dung hợp với thiên địa mới có thể bắt đầu điêu khắc. Loại điêu khắc này ngược lại, có để đề cao sự tăng trưởng của Tinh thần lực. “Lâm Lôi hắn ở đâu?” Mại Á quán trưởng dò hỏi. Da Lỗ lắc đầu đáp: ”Lão tam hắn dù sao cũng là ma pháp sư, hắn dành đa số thời gian cho tu luyện, hắn hiện tại đang khổ tu tại Ma Thú sơn mạch. Ta cũng không rõ khi nào hắn trở về.” “Da Lỗ, ngươi có thể thay thế Lâm Lôi, đáp ứng cho Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán tác phẩm này không?” Mại Á quán trưởng đề nghị. “Không được.” Da Lỗ trả lời rõ ràng, “Không có sự đồng ý của lão tam, ta không thể quyết định.” Mại Á quán trưởng tiếp tục nói: ”Mang trưng bày được không? Dù sao các tác phẩm của Lâm Lôi cũng đều được trưng bày ở Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán.” Da Lỗ biết rất rõ ý nghĩa của tác phẩm này đối với Lâm Lôi, nó đại biểu cho một đoạn tình cảm thống khổ của hắn. Lâm Lôi có đồng ý mang đến trưng bày hay không còn rất khó nói. Hắn không muốn làm Lâm Lôi khó xử. “Không được, ta là người phụ trách giữ, cho nên triển lãm mại điêu phải chờ cho đến khi lão tam trở về mới được.” Da Lỗ trịnh trọng nói. Đã 2 tháng ở Ma Thú sâm lân, Lâm Lôi vẫn trầm tư bên ‘Tử Huyết’ nhuyễn kiếm. Theo như nhìn nhận của hắn thì đây là thanh vũ khí tốt nhất, về độ sắc bén lục cấp ma pháp sư bình thường không thể chống đỡ được. Mà sắc bén chỉ là một đặc điểm nhỏ của Tử Huyết kiếm mà thôi. Ưu điểm của nó là cương nhu tùy tâm, tốc độ cực nhanh, ẩn chứa sát khí lớn. Khi phát hiện ra Tử Huyết nhuyễn kiếm, Lâm Lôi đã dùng để giết vài ma thú, Tử Huyết nhuyễn kiếm này ẩn chứa một loại năng lượng kỳ dị. Một kiếm bổ ra, hội tụ trong tự nhiên một loại sát khí kỳ dị. Loại sát khí này so với long uy gần giống nhau, tuy không kinh khủng như long uy nhưng trong chiến đấu, sát khí này có hiệu quả rất lớn. Đêm tối, giữa vùng Ma Thú sâm lâm là cả một bầy Phong lang, mỗi con Phong lang đều nhìn chằm chằm vào Lâm Lôi điên cuồng rống lên giận dữ, nối tiếp nhau xông vào tấn công hắn. Thân hình phiêu động, giống như cơn gió xuyên qua bầy sói. Trong tay hắn, trường kiếm như một vầng sáng xanh lưu chuyển. Tử Huyết thần kiếm sau khi được quán thâu Phong hệ ma pháp lực, tốc độ không những nhanh hơn, đồng thời quỹ tích huy động lại càng thêm phiêu hốt, căn bản là không có lực cản. Trong đám mây đen nhanh chóng lóe lên vầng sáng màu xanh. Quỹ tích phiêu hốt quỷ dị, mỗi lần lóe lên đều có một, hai con Phong lang bị chém thành hai nửa. Phong lang chỉ là tứ cấp ma thú. Ở giữa mấy trăm Phong lang, cũng chỉ có một ít con là ngũ cấp mà thôi. Hai thủ lĩnh là lục cấp, lúc này Lâm Lôi bảo trì trạng thái thân người, lực lượng lục cấp chiến sĩ. Đừng nói là lục cấp chiến sĩ, cho dù là thất cấp chiến sĩ, cùng mấy trăm Phong lang chém giết, phỏng chừng cũng không dám. Dù sao cũng chỉ có một mình, mà Phong lang móng vuốt rất sắc bén, thân thể Lâm Lôi cũng bị móng vuốt cào xé làm đổ máu không ít. Trừ phi tiến vòa trạng thái ‘Long Hóa’. "Hống!" Một lang nha cực nhanh phóng tới, miệng đỏ lòm như máu. "Chíu!" Tử Huyết thần kiếm lóe lên, trực tiếp chém đầu nó làm hai nửa. Tử Huyết thần kiếm tốc độ đích thực là rất nhanh. Chỉ thấy tàn ảnh, Lâm Lôi đã giết chết một Phong lang. Bầy Phong lang rốt cuộc sợ hãi, chúng không sợ chết nhưng không biết chết như thế nào. Bọn chúng đều không dám xông lên tiếp. "Ngao..." Hai Phong lang thủ lĩnh ở phía sau ngửa đầu rống lên, tất cả Phong lang đồng loạt rút lui. Thanh âm bi phẫn của bầy Phong lang từ phía xa truyền lại, hiển nhiên đồng bọn bị chết mà vẫn không săn được con mồi. Lâm Lôi động tay, cái bóng màu tím hiện lên. Tử Huyết thần kiếm quấn quanh eo hắn. “Đối phó với bọn chúng, căn bản không cần phát huy lực công kích chính thức của Tử Huyết”. Trường bào Lâm Lôi dính vài vết máu, đó là máu của Phong lang lưu lại. Giữa bầy sói, tiến hành giết chóc từ đầu chí cuối. Đối phó với bầy sói, chỉ cần tốc độ và độ sắc bén là đủ. Tử Huyết thần kiếm khi thì thẳng tắp, khi thì khúc chiết, lực công kích giảm đi vài phần. “Lão đại ngày càng lợi hại a.” Bối Bối hưng phấn nhảy lên vai Lâm Lôi, hắn cười nói: ”Ngươi cũng không kém a”, hít sau một hơi, rồi chậm rãi thở ra. Lâm Lôi nhìn lại xung quanh, lại nhìn cái túi trên vai. Hai tháng nghiên cứu phương pháp sử dụng Tử Huyết thần kiếm, Lâm Lôi cũng có một bao đầy ma tinh hạch. “Hai tháng qua, ta vận dụng lực công kích của Tử Huyết thần kiếm đạt tới cảnh giới cao nhất. Bình cảnh, nếu muốn gia tăng, chỉ có thể gia tăng lực tay cùng lực bản thân.” Trong 2 tháng, Lâm Lôi từ rút kiếm, xuất kiếm, sử kiếm các phương diện đều tiến hành nghiên cứu. Mục tiêu là nhanh hơn, cố gắng đạt tới trạng thái nhanh nhất. Hơn nữa, hắn đối với Phong hệ nguyên tố hiểu biết không ít, khiến cho Lâm Lôi rất nhanh lĩnh ngộ được kiếm pháp ảo diệu. Vừa rồi hơn một trăm Phong lang vây công, cũng không làm hắn bị thương một chút nào. Đây chính là thành tích tốt nhất đạt được, Lâm Lôi cũng không nghĩ mình có thể đạt tới thành tích này. ”Đạt tới bình cảnh, cũng nên từ Ma Thú sâm lân trở về.” Buổi sáng. Ánh mặt trời chiếu sáng khắp mặt đất. Tử Huyết thần kiếm quấn quanh eo, trên vai một túi đầy ma tinh hạch, mang trường bào lấm tấm vết máu đã khô, Lâm Lôi bước vào cửa Ân Tư Đặc học viện. Bối Bối đứng trên vai hắn. “Rốt cuộc đã trở lại.” Lâm Lôi đã thấy Ân Tư Đặc học viện, tâm linh cảm thấy tĩnh lặng. Ân Tư Đặc học viện và Ma Thú sâm lân là hai thế giới trái ngược nhau, ở chỗ này không ai dám lạm sát, đều có khí độ tốt đẹp. Còn Ma Thú sâm lân là thế giới của kẻ mạnh, kẻ yếu sẽ bị giết chết, giết chóc mọi thời khắc đều có thể phát sinh. “Là Lâm Lôi”, người giữ cửa Ân Tư Đặc ma pháp học viện tự nhiên biết Lâm Lôi là nhân tài của học viện, đương nhiên không ngăn trở. Lâm Lôi thong thả gật đầu với người thủ vệ, rồi tiến vào học viện. Trên đường không ít đệ tử nhìn thấy Lâm Lôi, đều nhỏ giọng xì xào với nhau. “Là Lâm Lôi. Nhìn xem. Trên người hắn còn có vết máu, chắc vừa từ Ma Thú sâm lâm trở về, nghe nói hắn năm ngoái đi tới đó nên không tham gia kỳ kiểm tra hàng năm. Ở đó bốn tháng, tại Ma Thú sâm lân ở tận bốn tháng, thật là lợi hại a.” “Địch Khắc Tây trong kỳ kiểm tra năm ngoái đã đạt tới Lục cấp ma pháp sư, bằng Lâm Lôi nhưng không có tham gia trắc thí” Nghe những lời này Lâm Lôi chỉ mỉm cười, hướng ký túc xá của mình đi tới. Ở đó ba người Da Lỗ, Lôi Nặc, Kiều Trì đang chuẩn bị đi ăn sáng. “A, lão tam, ngươi đã trở về rồi.” Lôi Nặc là người đầu tiên đứng dậy, hưng phấn kêu lên. Da Lỗ, Lôi Nặc, Kiều Trì cả ba người đều vui mừng vọt tới, Lâm Lôi mỉm cười nhìn ba vị huynh đệ của mình. (Hết chương 5) Chương 6: Thân thỉnh tất nghiệp Gian giữa Đức Lập tửu điếm. Lâm Lôi, Da Lỗ, Lôi Nặc, Kiều Trì bốn người tùy ý ngồi vào hai bên bàn. Trên bàn bầy ra đầy ắp hơn mười loại thức ăn, bên cạnh rượu và hoa quả cũng không ít. Bốn huynh đệ lúc này vừa ăn uống, vừa đàm luận về các loại sự tình phát sinh. “Lâm Lôi, sau khi ngươi đi vào Ma Thú sâm lâm thì có đợt tiến hành trắc thí hàng năm. Năm ngoái Địch Khắc Tây sau khi kiểm tra, rốt cuộc đã đạt tới lục cấp ma pháp sư. Vì ngươi vốn căn bản không tham gia trắc thí cho nên có người nói, ngươi không bằng Địch Khắc Tây, thực sự là… Theo ta mấy kẻ đó vốn không biết rằng, ngươi đã sớm đạt đến lục cấp ma pháp sư cảnh giới.” Lôi Nặc bất bình. Lâm Lôi mỉm cười nâng chén rượu lên uống. Lục cấp ma pháp sư? Từ khi tiến vào trạng thái điêu khắc ‘Mộng Tỉnh’, sau mười ngày đêm Tinh thần lực đã tăng lên gấp mười lần, khiến cho Lâm Lôi từ lục cấp trực tiếp thăng lên thất cấp ma pháp sư. Theo tính toán thì hiện Tinh thần lực đang ở mức thất cấp ma pháp sư thượng đẳng. “Lão tứ, ngươi cũng không phải không biết tính lão tam, loại chuyện này hắn căn bản là không thèm để ý, nếu để ý thì mỗi năm đã không bỏ qua kì trắc thí đó.” Da Lỗ cười nói, “Đúng rồi, lão tam, khi vừa khai giảng, Hi Nhĩ Mạn thúc thúc đã tới tìm ngươi.” Lâm Lôi dừng lại nhìn về phía Da Lỗ, lập tức hỏi: ”Hi Nhĩ Mạn thúc thúc có chuyện gì không?” Mỗi năm, Lâm Lôi đều trở về nhà, duy có năm vừa rồi hắn vì khổ tu ở Ma Thú sâm lâm nên không trở về. “Cũng không có gì, chỉ thấy ngươi một thời gian dài không về nhà nên lo lắng ngươi gặp phải sự tình gì thôi.” Da Lỗ tùy ý đáp, sau đó tiếp tục nói: “Được rồi, có một việc mà ta phải nói cho ngươi rõ. Ngày Hi Nhĩ Mạn thúc ngươi tới thì tổng quản của Phỗ Lỗ Khắc Tư hội quán cũng tới, mục đích chính là vì thạch điêu Mộng Tỉnh.” Lâm Lôi kinh dị hô lên một tiếng: ”Tổng quản? Ông ta làm sao mà biết ta có thạch điêu Mộng Tỉnh?” Lúc này Lôi Nặc mới lên tiếng: ”Đều trách ta không tốt, lúc trước Da Lỗ phái người đưa thạch điêu của ngươi từ sau núi trở về, lúc ấy ta nghĩ không có ai biết sự trân quý của thạch điêu nên đã để lại gian giữa của ký túc xá. Không ngờ rằng Áo Tư Thác Ni hắn lại trực tiếp đến tìm ngươi, đi thẳng vào ký túc xá liền vừa vặn nhìn thấy thạch điêu Mộng Tỉnh. Sau đó, chính hắn nói cho Mại Á quán trưởng kia.” Lâm Lôi thong thả gật đầu. “Lâm Lôi, vị tổng quản kia còn muốn ngươi bán bức thạch điêu Mộng Tỉnh này? Dù không bán, cũng muốn Mộng Tỉnh được trưng bày ở Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán, ngươi có đồng ý không?” Da Lỗ nhìn Lâm Lôi. Lâm Lôi có chút chần chừ, rồi lắc lắc đầu. ”Ta tạm thời không muốn công bố Mộng Tỉnh với công chúng. Hơn nữa, ta cũng không thiếu tiền.” Đối với Lâm Lôi mà nói, Mộng Tỉnh đại biểu cho một đoạn tình cảm của hắn. Đương nhiên, sau khi điêu khắc xong Mộng Tỉnh, tâm cảnh của hắn cũng thay đổi. Đặc biệt là kinh nghiệm ở vùng Ma Thú sâm lâm, bị quần long vây công trong Mê vụ sơn cốc. Dưới lòng đất, được thấy hai siêu cấp ma thú chém giết lẫn nhau, thậm chí thiếu chút nữa thì bị giết chết, điều đặc biệt là thành công uống vào long huyết rồi trở thành Long huyết chiến sĩ. Đối với tất cả kinh nghiệm đã trải qua, với Lâm Lôi mà nói, một đoạn ký ức về Ngải Lệ Tư đã trở thành mờ nhạt. Lâm Lôi cũng nhận ra rằng, biết quý trọng những cái trước mắt mới là điều quan trọng nhất. ”Nếu phụ thân mà biết ta đã có thể biến thân thì chắc rằng sẽ vô cùng cao hứng.” Lâm Lôi nghĩ tới phụ thân mình. Hoắc Cách cả đời mong muốn con mình trở thành Long huyết chiến sĩ. Tiểu Ốc Đốn sở hữu huyết mạch Long huyết chiến sĩ, Lâm Lôi bây giờ cũng có thể Long hóa. Thậm chí, năng lực còn đạt tới bát cấp sau khi Long hóa. Nếu tin tức này mà nói cho Hoắc Cách biết, rằng cả hai con trai mình đều có thể trở thành Long huyết chiến sĩ, khẳng định ông ta sẽ rất cao hứng và kiêu hãnh. Lâm Lôi có thể đoán được giá trị của thạch điêu Mộng Tỉnh. Hắn cũng hiểu rằng nếu đặt ở Ô Sơn trấn thì sẽ không an toàn, cho nên hắn tiếp tục nhờ Da Lỗ trông giữ thạch điêu Mộng Tỉnh. Ra khỏi tửu điếm, bốn người sánh vai nhau đi trên đường. “Da Lỗ lão đại, lão nhị, lão tứ, có một việc ta phải nói cho các ngươi biết.” Lâm Lôi suy nghĩ trong chốc lát, rồi mở miệng nói. Nhìn thấy bộ dạng nghiêm trang của Lâm Lôi, Da Lỗ, Kiều Trì, Lôi Nặc ba người không khỏi tập trung chú ý.”Ta chuẩn bị mấy ngày tới đây sẽ tốt nghiệp.” Lâm Lôi cảm thấy khó khăn khi phải nói ra điều này. Tốt nghiệp cũng có nghĩa là rời khỏi Ân Tư Đặc học viện, rời xa ba hảo huynh đệ. Lâm Lôi từ năm chín tuổi, tiến vào Ân Tư Đặc học viện, tới bây giờ đã 17 tuổi, cũng đã tám năm rồi. Trong tám năm đó, cũng đã kết giao với nhiều huynh đệ, không quản điều kiện vật chất, đó là những người huynh đệ tốt. Hắn không muốn chia tay những huynh đệ của mình. Nhưng mỗi người trong đời dù sao cũng có hoài bão riêng. Một khi tốt nghiệp, tước vị quý tộc, đất đai, quân đội một chút rồi sẽ tới, đến lúc đó chính mình sẽ kiên quyết bước lên phía trước. “Tốt nghiệp?” Da Lỗ, Kiều Trì, Lôi Nặc ba người nhất thời chấn động. Da Lỗ là người đầu tiên phản ứng, nói: ”Lão tam, ngươi vì sao lại tốt nghiệp, tốt nghiệp Ân Tư Đặc học viên có cái gì tốt đây? Chúng ta bốn huynh đệ ở cùng một chỗ không phải tốt hơn sao? Hơn nữa, Ân Tư Đặc học viện so với bên ngoài còn an toàn hơn.” Kiều Trì, Lôi Nặc hai người cũng vội vàng khuyên bảo. Lâm Lôi lắc đầu, nói: ”Không được, chúng ta không thể cứ mãi trốn tránh ở Ân Tư Đặc học viện mà không tiếp xúc với thế giới bên ngoài.” “Lão tam, ngươi bây giờ là lục cấp ma pháp sư. Lục cấp ma pháp sư bên ngoài mặc dù là cao thủ, nhưng mạnh hơn ngươi có rất nhiều người. Chi bằng… ngươi tiếp tục tu luyện đến thất cấp ma pháp sư, sau đó tốt nghiệp cũng không muộn.” Kiều Trì đề nghị. Trong mắt bọn Kiều Trì, tu luyện ma pháp sư có hai cửa ải lớn khó vượt qua. Đó là từ cửu cấp ma pháp sư lên đến Thánh vực, thứ hai là từ lục cấp lên thất cấp ma pháp sư. Từ cửu cấp ma pháp sư để đạt tới Thánh vực, cho dù Tinh thần lực đầy đủ, Ma pháp lực rất mạnh, cũng cần phải vượt qua một chặng dài năm tháng. Mà từ lục cấp ma pháp sư lên thất cấp ma pháp sư cho dù là thiên tài nhân vật, bình thường cũng phải mất đến hơn mười năm công phu. “Ta đã đạt tới thất cấp ma pháp sư.” Lâm Lôi trực tiếp trả lời. “Thất cấp ma pháp sư!?” Da Lỗ ba người như bị lôi điện bổ trúng, hoàn toàn lặng người đi. Địch Khắc Tây là thiên tài nhân vật, mà đến năm 16 tuổi mới đạt tới lục cấp ma pháp sư. Muốn vượt lên thất cấp ma pháp sư, cần khắc khổ tu luyện ít nhất 30 năm nữa mà Lâm Lôi… hắn năm nay chỉ mới 17 tuổi! “Lão tam, ngươi đã đạt tới thất cấp ma pháp sư rồi sao?”Da Lỗ căn bản không thể tin được loại sự tình này. ”Lão tam,ngươi không gạt chúng ta đấy chứ?” Kiều Trì cũng không tin tưởng. Còn Lôi Nặc thì nhìn Lâm Lôi chằm chằm, một lời cũng không thể phát ra. ”Chi chi~~” Bối Bối trên vai Lâm Lôi bất bình kêu lên, không ngừng hướng về phía ba người. Lâm Lôi nghe được âm thanh bất bình của Bối Bối: ”Lão đại, sao ba tên tiểu tử này lại không tin ngươi. Lão đại, làm một ma pháp cấp 7 cho chúng xem.” Lâm Lôi liếc nhìn Bối Bối: ”Bối Bối không được làm loạn.” Bối Bối ra vẻ oan khuất, liếc mắt nhìn Lâm Lôi không dám lên tiếng. ”Bối Bối, năng lực càng ngày càng mạnh.” Lâm Lôi trong lòng cười thầm, sau đó nhìn về phía ba hảo huynh đệ của mình: ”Da Lỗ lão đại, các ngươi đều không tin ta sao. Chờ ngày mai sau khi tốt nghiệp, ta chứng minh cho các ngươi xem.” Da Lỗ, Kiều trì, Lôi Nặc đều biết con người Lâm Lôi, đó không phải là loại người thích nói dối. “Lão tam, ngươi thực sự đạt tới Thất cấp ma pháp sư rồi ư?” Kiều Trì khẽ hỏi. Lâm Lôi thong thả gật đầu: ”Nếu không, để ta thi triển một chút Phi hành thuật.” Lâm Lôi bắt đầu niệm chú ngữ, Da Lỗ ba người lẳng lặng đứng nhìn. Một lát sau, xung quanh người Lâm Lôi xuất hiện một vòng khí lưu, đồng thời cả người bắt đầu bay lên. Hắn bay không cao lắm, cách mặt đất chừng khoảng 20 thước, nếu cao hơn căn bản mọi người không thể nhìn thấy. “Đây là Phiêu phù thuật.” Lôi Nặc nói. Phiêu phù thuật chính xác là ma pháp phi hành. “Thấy rõ rồi chứ.”Lâm Lôi cả người hướng tới bầu trời, bay đi bay lại, đại khái hơn 10 thước sau đó nhanh chóng hạ xuống. Khi còn cách mặt đất 20 thước, thì dừng lại bảo trì trạng thái lơ lửng trên không. Bảo trì trạng thái này một lúc, sau đó mới đáp xuống đất. “Phi hành thuật?” Da Lỗ ba người thực sự khiếp sợ. Màn biểu diễn của Lâm Lôi mặc dù rất đơn giản nhưng biểu đạt rất rõ ràng, có thể phi hành trong không trung tuyệt đối là ‘Phi Hành Thuật’. “Chào, Lâm Lôi đã lâu không gặp ngươi. Không nghĩ khi nhìn thấy ngươi, lại thấy ngươi biểu diễn năng lực a.” Xa xa, một gã thanh niên mỉm cười từ bên cạnh đi tới, vừa rồi nhìn từ xa động tác phi hành của Lâm Lôi, đối với cường đại chiến sĩ mà nói, để phi hành hơn 10 thước là rất khó, cả Ân Tư Đặc học viện này đều biết, Lâm Lôi là thiên tài ma pháp sư, nhưng cũng là một cường đại chiến sĩ. Có người đã từng thấy hắn dễ dàng nâng cự thạch ngàn cân ở phía sau núi ký túc xá. Lâm Lôi, Da Lỗ đi tới tiếp đón, là bọn bằng hữu cạnh phòng ký túc xá. “Lão tam, ngươi thật sự đã đạt tới thất cấp ma pháp sư, sao mà có thể nhanh vậy được?" "Mới có một năm a.” Kiều Trì là người đầu tiên kinh hô. “17 tuổi đạt tới Thất cấp ma pháp sư. Trời ơi, lịch sử Ngọc Lan đại lục của chúng ta đã có thiên tài nào lợi hại như vậy chưa?” Lôi Nặc cũng kích động kêu lên. Da Lỗ nhìn Lâm Lôi, hai mắt tỏa sáng: ”Ta chờ mong xem ánh mắt của ban lãnh đạo học viện tiến hành kiểm tra lão tam khi tốt nghiệp.” …………. Buổi sáng ngày hôm sau, trên một mảng đất thường xuyên được sử dụng để tiến hành thí nghiệm ma pháp của Ân Tư Đặc Học viện, hơn ba mươi pháp sư đều tập trung tại chỗ này. Trên thực tế, kiểm tra ma pháp tốt nghiệp chỉ cần bốn ma pháp sư là đủ. Bình thường, sư phụ Ân Tư Đặc ma pháp học viện tịnh không có việc gì làm, bọn họ nghe nói Lâm Lôi tốt nghiệp bèn náo nhiệt kéo nhau tới. Bình thường, đệ tử đạt tới lục cấp ma pháp sư đều học tại năm thứ 6 một thời gian sau đó mới có thể tốt nghiệp, loại này căn bản không cần tiến hành kiểm tra tốt nghiệp, cho nên kiểm tra tốt nghiệp là rất hiếm có. Ba mươi ma pháp sư phụ, cùng Da Lỗ, Kiều Trì, Lôi Nặc ba tên đệ tử. Trong ba mươi ma pháp sư phụ này, còn có phó viện trưởng Đức Lan Đặc, theo như lời ông ta nói: ”Học viện chúng ta có hai thiên tài, một trong số đó tốt nghiệp, đương nhiên là ta muốn xem.” “Lâm Lôi, ngươi hãy sử dụng chút Địa hệ ma pháp ‘Địa Đột Thương Trận’, căn cứ theo độ lớn nhỏ cùng với phạm vi, chúng ta có thể phán định cấp bậc ma pháp của ngươi.” Một gã tiến hành trắc thí mở miệng đề nghị. Nếu đạt tới lục cấp ma pháp sư, tự nhiên có thể tốt nghiệp. Lâm Lôi thong thả lắc đầu. Đám sư phụ vây xem không khỏi một trận nghi hoặc, Đức Lan Đặc phó viện trưởng khuyến khích: ”Lâm Lôi ngươi không phải là muốn tốt nghiệp hay sao?” “Ta muốn sử dụng Phong hệ ma pháp.” Lâm Lôi cười nói. Đức Lan Đặc phó viện trưởng cùng đám người đều nở nụ cười, bọn họ đều biết Lâm Lôi sở hữu song hệ ma pháp. Kiểm tra thực lực ma pháp sư chủ yếu là kiểm tra Tinh thần lực. Vô luận là kiểm tra hệ nào thì đều có thể phán định mức độ cường đại của Tinh thần lực. “Ngươi sử dụng đi.” Đức Lan Đặc phó viện trưởng cùng ba mươi vị ma pháp sư phụ cười nhìn Lâm Lôi. Lâm Lôi lúc này bắt đầu niệm ma pháp chú ngữ cấp bảy ‘Phi Hành Thuật’, nhẩm niệm trong chốc lát, khí lưu bắt đầu vờn quanh người Lâm Lôi. Cả người đột nhiên bay lên, sau đó phiêu dật tùy ý phi hành trong không trung, khi thì rẽ ngoặt, khi thì phi xuống, khi thì cực tốc phi hành. “Phi... Phi hành thuật?” Ba mươi ma pháp sư phụ đều ngây ngốc, bọn họ đều hiểu được Phi hành thuật là cấp bậc gì. “17 tuổi - Thất cấp song hệ ma pháp sư, điều này….” Đức Lan Đặc phó viện trưởng có chút ngây ngốc. Ân Tư Đặc ma pháp học viện đã tĩnh lặng khá lâu rồi, sợ rằng một đoạn thời gian tới sẽ không thể tĩnh lặng được nữa. (Hết chương 6)