Những ngày sau đó không khí trong nhà trở nên nặng nề như có đám tang. Mỗi sáng ngủ dậy, tôi đều thấy mắt mẹ sưng húp, thần sắc như người ốm dậy. Ba tôi thì thê thảm hơn, ông bạc nhược, dật dờ như hồn ma bóng quế. Dường như cả ngày hai người chẳng nói với nhau câu nào. Tôi và anh Khương cũng hóa câm. Sau giờ học không ai bảo ai vội vào phòng riêng, khóa cửa lại, thu mình vào thế giới riêng tư của mình. Ngôi nhà bỗng hóa thành lữ quán, và mỗi người đóng vai một lữ khách xa lạ.. Tuy nhiên dù muốn dù không, chúng tôi mỗi ngày phải họp mặt ít nhất một lần vào bữa ăn tối. Bao giờ cũng vậy, mẹ ngồi cạnh nồi cơm, tôi ngồi bên trái mẹ, anh Khương ngồi bên phải mẹ. Và ba ngồi đối diện mẹ. Chúng tôi ăn trong im lặng thậm chí nghe chỉ có tiếng hàm răng nghiến thức ăn là vang lên một cách nhẫn nại. Ăn hết bát cơm, ba đưa bát cho mẹ, mẹ đón lấy, xới cơm và đưa bát lại cho ba, tất cả diễn ra trong im lặng. Cả tôi và anh Khương mẹ cũng làm như thế. - Sao nhà mình lạ thế? Không ai nói chuyện với ai cả. – tôi là người đầu tiên lên tiếng trước.Mẹ lừ mắt nhìn tôi rồi lấy đũa gõ mạnh lên mâm:- Ăn đi. Nói hoài không biết mỏi miệng à.Tôi đặt bát xuống mâm hết nhìn mẹ rồi quay sang nhìn ba, mắt ngân ngấn nước. Tôi cố kiềm nén không bật lên tiếng khóc nhưng không thể, nước mắt cứ tuôn trào một cách vô thức:- Con ghét ba, con ghét mẹ. Tôi đẩy ghế đứng dậy và chạy vội về phòng, áp mặt vào gối khóc nức nở. Chuyện gì đã xảy ra trong ngôi nhà này, tôi miên man tự hỏi. Anh tôi cũng bỏ dở bữa ăn rúc vào thế giới cô đơn của mình.Trời tối rất nhanh. Căn phòng thiếu ánh đèn tối tăm như hũ nút, tôi cứ thế nằm dài trên giường, trò chuyện với bóng đêm. Bỗng cánh cửa mở toang. Ánh đèn né - on chớp chớp mấy cái rồi phát sáng. Mẹ đang đứng trước tôi:- Giận mẹ hả, con gái?Mẹ ngồi xuống bên cạnh, đưa tay chạm nhẹ vào người tôi. Tôi ró người lại, mặt quay vào vách cố tình làm mình làm mẩy.- Mẹ xin lỗi con. Mẹ đã không đúng. Bao nhiêu ấm ức trong lòng bỗng vỡ òa ra như cơn đại hồng thủy. Tôi không nhớ mình đã khóc, đã kể lể những gì. Nhưng tôi đọc được sự ăn năn trên gương mặt mẹ:- Tại sao vậy hả, mẹ? Nhà ta từng sống rất vui vẻ. Con không hiểu giữa ba mẹ đã xảy ra chuyện gì? Nhưng dù có xảy ra chuyện gì to tát đến đâu nữa chẳng lẽ mọi người không thể tha thứ được cho nhau. Tại sao ba mẹ không thể sống vui vẻ với nhau như trước kia?Mẹ khóc. Những giọt nước mắt lăn tròn trên gương mặt mệt mỏi, lo lắng và tuyệt vọng. Tự nhiên tôi thấy thương mẹ quá. Bao nhiêu giận hờn bỗng chốc bay vào không khí. Hai mẹ con cứ thế ôm nhau khóc muồi mẫn như mưa, khóc như chưa bao giờ được khóc. Đêm đó, tôi có được giấc ngủ ngon lành. Sáng dậy, tôi thấy ba ngồi úp mặt ngủ vùi trên bàn làm việc bên cạnh máy vi tính. Có lẽ, ba đã thức suốt đêm.