Hai người ăn tối trong một nhà hàng sang trọng. Ông Lập có vẻ thích không khí yên tĩnh nơi đây. Trọng nói:- Thỉnh thoảng em vẫn đến đây ăn tối. Giá cả tuy hơi đắt nhưng bù lại chúng ta có cảm giác thật thoải mái và dễ chịu. Em gọi thêm món bò bít tết nhé? Bò bít tết ở đây ngon tuyệt.Ông Lập thoáng suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý. Trọng gọi kêu thêm thức ăn và hai cốc rượu chát.- Nếu anh thích, mỗi tuần chúng ta đến đây ăn tối nhé? Ông Trọng gật đầu, nhấp một ngụm rượu chát:- Được rồi. Ta quyết định như thế này nhé, cứ vào mỗi thứ Bảy chúng ta sẽ đến đây ăn tối. Chú có ý kiến gì không?- Em hoàn toàn nhất trí. Nhưng..Đọc được ý nghĩ của Trọng, ông Lập nói:- Chú không phải lo. Anh biết cách sắp xếp thời gian nếu lúc nào bận anh sẽ gọi điện cho chú.Trọng bỗng lái câu chuyện sang hướng khác:- Anh chị vẫn sống vui vẻ chứ?Ông Lập im lặng. Không khí vui vẻ quanh bàn ăn bổng chùn xuống. Trọng uống một hớp nhỏ rồi đặt cốc xuống bàn:- Anh Trọng này, anh cần quan tâm đến chị Thương nhiều hơn nữa. Chúng ta đã khiến chị ấy đau khổ nhiều rồi. Chị ấy không đáng phải bị đối xử như thế. Em cảm thấy mình có lỗi với chị ấy.Ông Trọng khẽ thở dài:- Hơn ai hết, anh biết rõ điều này. Nhưng chuyện tình cảm không thể gượng ép. Thật sự anh đã rất cố gắng nhưng không thể. Mọi thứ bỗng trở nên quá khó khăn. Anh đã cố hết sức..- Anh phải cố thoát ra những ám ảnh nghiệt ngã. Dù sao hai người đã từng chung sống với nhau hơn hai mươi năm và đã có hai mặt con. Anh hãy cư xử với chị ấy như trước kia.Cả hai cùng nhìn nhau im lặng. Tiếng vĩ cầm réo rắt khiến cảnh vật xung quanh phủ một lớp sương buồn.- Cháu Vy có nói với em, chị Thương bắt đầu nghiện rượu. Anh có biết chuyện này không?Ông Lập gật đầu. Giọng Trọng hoảng hốt:- Rõ ràng sự việc đã hết sức nghiêm trọng. Nếu anh không có những thay đổi tích cực chắc chắn hậu quả sẽ còn nặng nề hơn. Hạnh phúc gia đình là quan trọng, anh đừng bao giờ đánh mất nó.- Chú bảo anh phải làm gì đây? Anh thật sự khó xử vô cùng. Tất cả đều diễn ra trái với ý muốn của anh. Anh thấy mình bất lực..- Em cũng có một phần trách nhiệm trong chuyện này. Anh đừng khiến em phải khó xử khi đối diện với chị ấy. Anh nên dành thời gian ở bên chị ấy nhiều hơn. Chị Thương cần được sự quan tâm, chăm sóc của anh. Chị Thương yêu anh, yêu hơn tất cả mọi thứ quý giá trên đời, nếu không, hạnh phúc gia đình đã tan vỡ từ lâu rồi. Ông Lập nói làu bàu:- Đấy có phải là hạnh phúc hay là bi kịch..