Ba mẹ tôi về hôm trước, thì hôm sau ngoại cũng về Long An. Chúng tôi trở về cuộc sống thường nhật. Sau chuyến nghỉ mát quan hệ của ba mẹ tôi vẫn không cải thiện được bao nhiêu, mặc dù, thoạt nhìn hai người sống có vẻ hạnh phúc, nhưng đấy chỉ là thứ hạnh phúc mong manh dễ vỡ. Mẹ tôi vẫn tiếp tục uống rượu, và ba tôi vẫn thu mình trong chiếc kén cô đơn. - Sao mẹ uống rượu hoài vậy, mẹ?- Đâu có, mẹ đâu có uống. Con nhìn thấy mẹ uống rượu bao giờ?- Đêm hôm qua, con thấy mẹ uống rượu trong phòng ngủ của mẹ.- Con theo dõi mẹ phải không? Ai cho phép con làm việc này?- Con không theo dõi mẹ, con chỉ tình cờ trông thấy. Mẹ đưa mắt nhìn tôi như người có lỗi rồi xuống giọng:- Mẹ buồn quá. - Tại sao mẹ buồn? Tại ba phải không?Mẹ im lặng thở dài:- Tại Thượng đế. Thượng đế tật nguyền!- Mẹ giải thích rõ hơn được không. Con chẳng hiểu gì cả. Thượng đế tật nguyền là nghĩa làm sao?- Đấy là chuyện riêng của mẹ, con không nên biết làm gì. Bổn phận của con là phải học hành thật giỏi. Con phải là đứa con gái ngoan của mẹ.- Nhưng con không thể nào tập trung vào việc học nếu ba mẹ cứ kéo dài tình trạng như thế này. Chuyện gì đã xảy ra với gia đình mình hả, mẹ?Mẹ bỗng nổi cáu:- Chẳng có gì cả. Con đừng hỏi nữa có được không! Tôi vung vằng bước xuống phòng khách, bật ti vi. Trên vô tuyến đang phát bản tin thời sự. Chán quá, tôi định tắt máy thì bên ngoài có tiếng gọi cửa. Tôi nhận ra tiếng của bác tổ trưởng dân phố:- Có ba mẹ cháu ở nhà không? Tôi khẽ gật đầu, nhường lối cho khách vào nhà rồi đi thẳng lên phòng gọi mẹ:- Mẹ ơi, có bác tổ trưởng đến tìm. Mẹ tôi bước ra tiếp khách. Vừa đặt mông lên ghế, bác tổ trưởng nói liền:- Chúc mừng anh chị! Gia đình anh chị được Khương chọn là Gia đình văn hóa cấp thành phố. Toàn phường chỉ có một gia đình anh chị là được chọn. Đoạn bác ta chìa ra chiếc phong bì:- Đây là thư mời. Vinh dự lắm đấy! Chủ nhật này anh chị đưa các cháu đến dự theo địa chỉ trong thư nhé. Nhớ ăn mặc lịch sự và đừng đến muộn. Sẽ có quà tặng và giấy khen của lãnh đạo thành phố đấy. Mẹ cầm chiếc phong bì ngắm nghía một lúc rồi đặt xuống bàn:- Tôi nghĩ, Phường nên chọn gia đình khác. Tôi… Bác tổ trưởng xua tay lia lịa:- Chúng tôi đã bầu bán chán rồi. Chẳng có gia đình nào xứng đáng bằng nhà anh chị cả. Thôi, tôi về đây. Nhớ đi đúng giờ nhé. Tôi cười thầm, không ngờ cái hạnh phúc giả tạo của gia đình tôi cũng đánh lừa được bao người khác.- Con sẽ không đi đâu. Và con nghĩ, anh Hai cũng sẽ như con. Rốt cuộc, hôm Chủ nhật chỉ có mỗi mình mẹ đi dự. Ba tôi bảo bận việc không đến được. Tôi biết, đấy chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi.