Sự vô tri về tình dục của loài người không phải là lỗi của tính kín đáo về tình dục mà là di sản của lịch sử về sự ngu muội trong tình dục. Đi đôi với bước tiến nặng nhọc, chậm rãi của văn minh nhân loại, sự ngu muội về tình dục cũng có một lịch sử độc hại lâu dài, để lại di chứng cho tương lai. Nếu ta đem nhiều việc hoang đường, kỳ quặc liên quan đến tình dục xảy ra trong xã hội hiện đại đặt vào lịch sử của sự ngu muội về tình dục thì có lẽ những cái kỳ quặc đáng chê trách đó không còn đáng chê tránh nữa. Trạng thái mông muội về tình dục của con người khởi đầu từ người nguyên thuỷ. Lúc đó sinh hoạt tình dục của con người và động vật không có gì khác nhau lớn. Con người lúc đó không phân biệt già trẻ, lớn bé, thân sơ, sang hèn mà chỉ phân biệt nam nữ, có nam có nữ là giao hợp với nhau được. Ngay cả nam nữ cùng huyết thống cũng không cấm kỵ, không những anh chị em có thể giao hợp với nhau mà bố mẹ và con cái cũng có thể tính giao. Tình trạng này đã được phản ánh trong truyện thần thoại của nhiều dân tộc. Thuỷ tổ loài người là một cặp anh trai em gái kết thành vợ chồng làm cho nòi giống loài người tồn tại mãi. Sự hỗn loạn trong tình dục của nhân loại trước đây thích nghi với phương thức sinh hoạt sống chung thành bầy của người nguyên thuỷ. Quan hệ tình dục không bài ngoại đó đã được xoá bỏ sự ghen tỵ, tạo ra sự khoan dung làm cho bầy người nguyên thuỷ tăng cường được sức gắn bó nội bộ, hành động liên hợp với nhau, cùng nhau kiếm sống tập thể. Hình thức biểu hiện cụ thể nhất, cực đoan nhất về sự ngu muội tình dục của người nguyên thuỷ là sự sùng bái tình dục. Do nhận thức có hạn, con người nguyên thuỷ đã thần hoá và sùng bái các hiện tượng tự nhiên như trời, đất, mặt trời, mặt trăng, gió mưa, sấm sét, các hiện tượng này đều được người nguyên thuỷ thần hoá. Đồng thời họ cảm thấy quá trình tình dục và sinh nở của bản thân mình cũng kỳ lạ khó hiểu như vậy. Họ không hiểu biết nguyên lý sinh nở của loài người, cảm thấy kỳ lạ khó hiểu khi thấy hạ bộ đàn bà sinh ra một sinh mệnh mới, và họ đều quy cho tác dụng của thần linh. Đã có thần linh thì phải sùng bái, thế là mọi cái liên quan đến sinh dục đều trở thành đối tượng sùng bái. Trước hết là sùng bái bộ phận sinh dục. Người nguyên thuỷ cho rằng bộ phận sinh dục nam có sức mạnh thần kỳ. Khi người Gana cầu hôn với cô gái đáng yêu, họ phải mang theo tinh hoàn của kẻ địch bị họ giết làm bùa hộ mệnh để tăng thêm dũng khí. Phụ nữ Xiri cổ đại mang theo bộ phận sinh dục nam làm bằng gỗ để bảo vệ mình. Khi người Do Thái thề bồi, một tay họ chỉ lên trời còn một tay nữa nắm lấy dương vật để tỏ ý trân trọng. Sau khi người Do Thái làm lễ cắt dái, họ thường dâng cúng bao qui đầu cắt ra cho Thượng đế. Do đó có thể thấy họ rất coi trọng bộ phận sinh dục. Ở Địa khu Tuyên thành Nam An Huy có một tượng đá nhà sư với dương vật đồ sộ, dân địa phương cho rằng nó có tác dụng trừ tà ma, khi đi qua thế nào cũng sờ mó một tý tỏ lòng chiêm ngưỡng. Bộ phận sinh dục nữ lại càng rõ, cũng được người nguyên thủy lạy thánh mớ bái. Trong lễ hội Trinh nữ dân gian ở Ấn Độ cổ và lễ hội Tử cung ở Xiri cổ, người ta đều cúng tế bộ phận sinh dục nữ, người hành lễ không những phải bái lạy mà còn phải hôn hít bộ phận đó, mọi đồ lễ khác đều phải để chạm vào âm hộ rồi mới được hưởng dụng. Phong tục sùng bái bộ phận sinh dục được thể hiện rõ ràng qua bức tượng đá do người nguyên thuỷ để lại. Xem xét các tượng đá đào được ở các di chỉ cổ đại tại Pháp, áo, Ai Cập thấy tạo hình rất thô sơ, thậm chí có khi không đầy đủ ngũ quan tứ chi nhưng bộ phận sinh dục lại được điêu khắc tinh xảo và đậm nét khoa trương. Ngoài bộ phận sinh dục ra, con người còn sùng bái chuyện giao hợp. Người cổ đại coi tính giao là chuyện vừa thần thánh vừa thần kỳ, thậm chí gắn nó với việc sùng bái thần linh. Tại các miếu nữ thần ở Ai Cập, Babilon, người ta bố trí các "Kỹ nữ thần" làm nhiệm vụ thoả mãn tình dục của cánh đàn ông đến cúng bái. Những người này coi kỹ nữ thần là Nữ thần của Miếu, giao hợp với các cô kỹ nữ này tức là cầu thông với Nữ thần, làm cho các cô này khoái lạc tất sẽ được Nữ thần vui lòng. Vì vậy họ làm tình rất mạnh mẽ chỉ sợ các kỹ nữ thần không được thoả mãn. Quốc Vương cũng không lệ ngoại, khi mới lên ngôi nhất định phải đến giao hợp với kỹ nữ thần. Người nguyên thuỷ còn cho rằng giao hợp có tác dụng an ủi và làm cho linh hồn được siêu thoát. Một bộ tộc Indian trước khi đem tù binh ngoại tộc ra xử tử đều cho họ được giao hợp với một cô gái người dân tộc mình vì nghĩ rằng làm như vậy thì linh hồn người chết được siêu thoát không quay lại báo thù. Trong các điệu múa của nhiều bộ tộc nguyên thuỷ còn lưu truyền đến nay đã phản ánh đầy đủ nội dung sùng bái tính giao. Người Chenrax (Brasil), người Guera (Tân Mehico), người Caruao (Guines) đều có điệu múa tượng trưng hành vi giao hợp để cầu xin thần linh phù hộ. Thường vào dịp mùa gặt, mọi người kéo nhau đến một cái hố đào sẵn, đàn ông cầm một cái gậy dài tượng trưng dương vật, vừa hát vừa múa, mô phỏng các động tác giao hợp chọc gậy vào hố. Rất rõ ràng cái hố tượng trưng âm hộ của đàn bà. Sau khi loài người chấm dứt thời đại nguyên thuỷ tiến vào thời đại phong kiến tiên tiến hơn, sự ngu muội trong tình dục không những chưa bị giảm bớt hoặc xoá bỏ mà còn tệ hại hơn. Hình thức biểu hiện của sự ngu muội này trong xã hội phong kiến là cấm dục (cấm tính giao). Các dân tộc đều đã có chuyện cấm dục chỉ khác nhau ở mức độ mà thôi. Cấm dục biểu hiện điển hình nhất, đầy đủ nhất ở châu âu thời Trung thế kỷ. Thời đó giáo hội Thiên chúa La Mã làm chúa tể, có quyền lực tối cao. Giáo hoàng cho rằng sinh hoạt tình dục là nguồn gốc sinh ra tội ác, tình dục là con đường truyền bá tội lỗi. Ai có tình dục sẽ bị coi là ma đưa quỷ ám, cô gái nào khêu gợi tình dục sẽ bị coi là hoá thân của ma quỷ, một số cô gái xinh đẹp có thể làm cho các chàng trai hưng phấn đều bị coi là ma quỷ và bị chém đầu hoặc lên giàn hoả thiêu, hoặc bị đeo một mặt nạ sắt vào đầu để suốt đời không còn ai biết đến bộ mặt xinh tươi ấy nữa. Đặc điểm lớn nhất của cấm dục là đề xướng chủ nghĩa cấm dục. Giáo hội quy định rõ các giáo đồ không được kết hôn, công khai đề xướng sống độc thân, ai thờ kính Chúa đều phải giữ thân, chỉ có các giáo đồ hiếu sắc hoặc những kẻ phàm tục mới kết hôn. Dưới ảnh hưởng của tôn giáo, hành vi cấm dục của kẻ tu hành thời Trung thế kỷ đã ngày càng leo thang, tiến tới mức độ điên cuồng. Có người mặc quần áo dệt bằng lông cứng, có người đeo trên người một tấm sắt nặng, có người cố ý chịu đói khát, mục đích nhằm nén tình dục lại. Có người đã tự rạch mặt hoặc cạo trọc đầu để tránh giao du với phụ nữ. Chủ nghĩa cấm dục thời Trung thế kỷ đã cấm cả vợ chồng có quan hệ tình dục hợp pháp. Các nhà thần học lo lắng nhắc nhở mọi người chú ý, giao hợp là sự kết hợp của các chất ô uế do hai bộ máy bài tiết ra, hành vi tính giao của chồng với vợ chẳng có gì khác về bản chất sự giao hợp của anh ta với gái điếm, cả hai đều là tình dục, đều là tội ác. Để cho nòi giống loài người tồn tại, vợ chồng không thể tránh được chuyện làm tình với nhau nhưng phải hết sức giảm bớt sự ôm ấp, hôn hít, vuốt ve, sờ mó, tức là khi vạn bất đắc dĩ phải giao hợp với nhau cũng vẫn cần tránh không gây ra sự khoái lạc của tính giao. Có người còn phát minh sáng chế ra một cái áo túi ngủ, có đục một lỗ ở giữa, người vợ mặc vào khi đi ngủ, thân thể vùi kín trong áo túi đó. Người chồng muốn giao hợp phải đọc kinh sám hối "Lạy chúa tôi! Con đã có tội từ khi còn nằm trong bụng mẹ" rồi mới được hành động. Anh ta đưa dương vật vào cái lỗ áo đó, như vậy khi giao hợp sẽ không phải tiếp xúc với da thịt vợ. Quan niệm chữ trinh cũng được hình thành áng chừng vào thời gian này. Về ý nghĩa nào đó mà nói, quan niệm trinh tiết là một sản phẩm của chế độ một vợ, một chồng và cũng là sản phẩm của chủ nghĩa cấm dục. Tình dục phóng túng đã là một tội ác thì thủ tiết giữ tròn trinh tiết tất nhiên được coi là thánh thiện rồi. Mức độ coi trọng chữ trinh của con người đã bắt rễ sâu từ thời kỳ đó, nếu một cô gái mất trinh với một chàng trai nào đó thì chỉ còn hai con đường mà thôi: hoặc là phải gửi thân cho anh ta hoặc là tự sát. Đối với nữ giới mà nói, việc vui lòng nhất trong đêm tân hôn ngủ với chồng là có máu màng trinh bị rách chảy ra. Nhiều phụ nữ rất coi trọng việc này, thường dùng khăn tay lau để chứng minh sự trinh tiết của mình. Nếu không thấy máu màng trinh chảy ra, anh chồng có thể nổi cơn giận lôi đình, có người còn giết cả tân nương. Nếu xảy ra chuyện đó, gia đình nhà vợ cũng không dám làm to chuyện, cứ để mặc cho nhà chồng xử lý. Điều nghe thấy mà kinh là ông bố có thể giết cả con gái khi nghe tin cô ta bị mất trinh. Sau thời Trung thế kỷ, lịch sử về sự ngu muội trong tình dục của loài người vẫn chưa kết thúc mà lại được biểu hiện ra dưới cái áo khoác ngoài văn minh giả. Do ảnh hưởng của thời kỳ Trung thế kỷ, đã hình thành quan niệm cố định rất vững chắc của con người đối với tình dục. Tuy tình dục không còn bị coi là một tội ác nhưng lại trở thành một việc nhục nhã. Cứ dính dáng đến tình dục là bị đánh giá thiếu văn hoá. Tình dục là cấm địa nghiêm ngặt của con người. Vào thế kỷ 19 ở châu âu đã xảy ra nhiều chuyện hoang đường đáng cười. Lúc đó các chân đàn dương cầm của nhiều gia đình đều bọc vải bông để người ta không liên tưởng tới cặp đùi người, nhất là đùi phụ nữ. Trên bàn ăn, người ta gọi bộ ức con gà là cổ gà để khỏi liên tưởng tới bộ ngực đàn bà. Trong các tác phẩm văn học, mọi ngôn từ liên quan đến tình dục đều bị xoá sạch, nếu thực sự không xoá được thì tìm đủ mọi cách để tránh né, ví dụ hai chữ "dâm đãng" sửa thành "tư thông", "tinh hoàn" được gọi là "quái vật", "đồng tính luyến ái" sửa thành "tội lỗi đi chệch đường" v.v... Thái độ sợ tình dục như cọp đó tỏ ra rất ngoan cố trong xã hội văn minh hiện đại. Người ta dùng rất nhiều ngôn từ liên quan đến tình dục nhưng rất ít khi đưa vào từ điển. Bạn có thể biết tên tục của bộ máy sinh dục nhưng không biết cách viết chữ đó ra sao, tra từ điển rất khó tìm thấy chữ đó. Trong chuyện trò cũng vậy, nếu bạn dùng các từ ngữ trực tiếp nói đến tình dục, người ta có thể nói bạn thiếu văn hoá. Thế là con người hiện đại đã phát minh ra rất nhiều ẩn ngữ, ví dụ đi ỉa gọi là “đi ngoài", giao hợp gọi là "đi lại". Xã hội hiện đại tuy không cấm dục ghê gớm như thời Trung thế kỷ nhưng cũng áp dụng nhiều thủ đoạn rất nghiêm khắc. Ví dụ trong thế kỷ 19 đã có nhiều tạp chí khoa học và y học bị thu hồi hoặc cấm phát hành với lý do là các tạp chí đó tuyên truyền tình dục. Do loài người thiếu kiến thức về tình dục trong một thời kỳ dài nên tình trạng vô tri về tình dục rất nghiêm trọng. Vô tri trong tình dục là một mặt biểu hiện quan trọng của sự ngu muội về tình dục hiện nay. Ví dụ vấn đề thủ dâm, mọi người đều có tâm lý hoảng sợ thủ dâm. Tâm lý đó phần lớn là do một số nhà khoa học và bác sĩ đã quá cường điệu nó. Có một bác sĩ Hà Lan nói thủ dâm có thể làm cho con người đần độn. Trong cuốn "Tự làm tình", ông Davis Golden nói thủ dâm có thể làm cho tay mọc lông, mắt mờ, vô sinh dù có sinh ra con cái thì đứa trẻ cũng bị dị tật như thiếu cánh tay, thiếu chân v.v... Thậm chí chuyên gia về bí tiểu tiện William Akton còn cho rằng thủ dâm có thể gây ra bệnh tâm thần, trên mặt mọc nhiều mụn trứng cá. Lịch sử ngu muội trong tình dục diễn ra rất lâu dài nên không thể một sớm một chiều mà chấm hết được. Muốn xoá bỏ sự ngu muội, biện pháp hiệu quả nhất là phải tăng cường nghiên cứu khoa học. Loài người lo nghĩ cho bản thân đã lên tiếng nhiệt tình kêu gọi tiến vào khoa học về tình dục.