Chương 10

 
đam Feli đúng giữa thư viện hai tay ôm mặt. ông mệt, kiệt sức thực tế là như vậy, bởi vì ông ngủ rất tồi. Bệnh mất ngủ của ông không có gì là mới. Những ngày gần đây, ông dường như bị nguyền bởi căn bệnh ấy, với những đêm không bao giờ kết thúc. Ngay cả khi ông phải uống đến năm, đôi khi sáu ly poóctô lớn sau bữa cơm chiều, những ly poóctô vang, nhưng vang không làm nổi thuốc an thần cho ông. ông sẽ ngủ một vài tiếng đồng hồ, một trạng thái hôn mê nặng nề như bị đánh thuốc ngủ đè sập xuống ông, nhưng rồi ông đột ngột tỉnh dậy vào nhũng giờ sớm, mồ hôi vã ra, hoặc run sợ, tùy thuộc Ở những cơn ác mộng, đầu óc ông xao động với những nỗi nhớ đau đón vẩn lên và sự phân tích, đánh giá cuộc đời ông, nó không hề làm ông vui. NÓ kéo dài không lâu.
ông chậm chạp đi đi lại lại trong căn phòng, lạc trong suy tư, ông là một người gọn ghẽ, cân đối chừng sáu pút(l) bộ mặt hấp dẫn, thông minh, nhạy cảm, hôm (I) Một pút bằng O.3048m.
nay trông xanh xao, mệt mỏi. Ðôi mắt đẹp của ông màu xanh xám và hết súc sáng hầu như là rực lên, hết sức minh mẫn, chứa một độ sâu và gợi nên trí tuệ, nhưng hôm nay nó viền đỏ và ánh sáng trong đó mờ đi. Nét đáng ngạc nhiên nhất trong bộ mặt có chiều khắc khổ của ông là miệng ông, hết súc ham muốn, mặc dù sự hạm muốn này thường được nén lại và được ngụy trang bằng vẻ nghiêm khắc thường xuyên phảng phất quanh môi ông. Mái tóc nâu nhạt điểm vàng hoe thẳng và đẹp.
ông chải sơ qua trên chiếc đầu thon thả, tóc để dài hơn thời thượng một chút. Do đó mái tóc phía trước luôn luôn xòa xuống vầng trán rộng và ông có thói quen nóng nảy là gạt vội nó ra sau. Bây giờ ông cũng làm như thế khi ông đi đi lại lại trên sàn.
Mà lạ thay, cử chỉ nóng nảy này hình như không bao giờ làm cho đầu ông rối bù, bởi vì Ðam Feli là một trong những người lúc nào trông cũng chải chuốt tề chỉnh bất kể trong tình huống nào hoặc đang làm gì. Bề ngoài của ông không thể chê vào đâu được. Lúc nào ông cũng hết sức sang trọng, hợp với tình thế, phong lưu nhưng không hề lòe loẹt.
BỘ com lê của ông tuyệt hảo, cắt đẹp, chính xác, đó là sự thèm thuồng đối với bạn hữu của ông Ở Luân Ðôn và các cộng sự của ông Ở Li dơ và Brátfoóc. Ðại bộ phận chúng là những vải vóc đẹp từ chính nhà máy của ông hoặc từ nhà máy của các bạn ông - hàng len xe của những máy dệt lớn Ở Ioócshơ, trung tâm nổi tiếng của công nghệ len sợi mà trong đó Ðam Feli là ông hoàng nổi tiếng. Nói tóm lại, Ðam Feli là tinh túy của cách ăn mặc lịch sự. ông ghét tất cả nhũng gì là thứ phẩm hoặc thô nhám và nhược điểm của ông đối với quần áo đẹp là mốt, một trong vài cái ham mê ít ỏi của ông. Ngược lại, ông không bao giờ nghĩ là ngôi nhà ông đang sống không có một chút gì gọi là đẹp. ông hầu như không nhận ra điều ấy.
Sau một vài phút, ông thôi không đi đi lại lại nữa, mà bước qua phòng, tới bên chiếc bàn gỗ mun lớn chạm trổ. ông ngồi xuống một chiếc ghế da đỏ thẫm, nhìn một cách lờ mờ vào cuốn sổ ghi chép công việc của ông. Ðôi mắt ông ngứa ngáy và rực lên vì thiếu ngủ, người đau như dần, đầu ông giần giật không phải chỉ vì mệt mỏi mà còn vì như tư tưởng buồn chán giày vò ông. ông cảm thấy không còn một chút giá trị gì trong cuộc sống của ông nữa. Không niềm vui, không tình yêu, không chút ấm áp không bạn bè, thậm chí không một chút thích thú nào để ông có thể đem nghị lực của mình đặt vào trong đó Không có gì hết... Không gì hết ngoài những ngày cô đơn bất tận kéo dài chậm chạp và tàn nhẫn sang những đêm cô đơn hơn, bất tận, hết ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.
Tất cả sự xốn xang đã trôi đi và mặt ông hốc hác.
Những vệt tím đọng lại trên má dưới mắt, đó là bằng chứng mạnh mẽ của sự tàn phá đêm hôm trước, của những giờ không đếm được ông đã đi đi lại lại trong phòng ngủ, giày vò bới nỗi khổ não mà ông thấy không thể chịu đựng nổi. ấy thế nhưng đó là một bộ mặt trẻ thơ, dù cho nó có sầu muộn và mệt mỏi đến thế nào, Ðam Feli không trẻ hơn nhiều so với tuổi bốn mươi tư của ông.
đời tôi là một mớ hỗn độn khốn kiếp, ông suy nghĩ với nỗi buồn bã trong lòng. Sống dể làm gì? Ta chẳng có gì để mà sống cho nó. Ta ao ước giá như ta có đủ can đảm dể nã một phát vào dầu ta và chấm dứt nó mãi mãi.
Ý nghĩ này làm ông choáng váng đến nỗi ông ngồi thẳng người lên trên ghế và nắm chặt lấy tay ghế. ông nhìn đôi bàn tay của mình. Chúng run run. Ngay trong những giây phút tệ hại nhất, mà gần đây luôn luôn xảy ra, nhưng ông chưa bao giờ nghĩ đến tự tử. Ngày xưa, ông luôn cho rằng tự tử đi đôi với sự hèn nhát, nhung bây giờ ông thừa nhận với mình là có lẽ, đúng về một phương diện nào đó, hành động này cũng cần phải có một lòng dũng cảm. ông bỗng nghĩ rằng chỉ có nhũng kẻ ngu ngốc mới không bao giờ nghĩ tới tự vẫn. Chắc chắn hầu hết những người thông minh đều cân nhắc tới chuyện này, lúc này hay lúc khác! ông tự hỏi. Bởi vì lòng ông nhận ra, với một cảm giác vô vọng bệnh tật răng tri thức về cuộc đời và hoàn cảnh của nhân loại không thể đem lại sự vỡ mộng với nỗi thất vọng. Ðối với ông, nó cũng còn đem lại một cảm giác bơ vơ mà ông thấy ngày càng không thể chịu nổi.
Mặc dù của cải và địa vị của mình, Ðam Feli là một con người bị dằn vặt, một người bị thất vọng cay đắng trong cuộc đời, ông không còn mong chờ Ở hạnh phúc, nhưng ông vẫn ao ước được mãn nguyện và ít nhất Ở sự yên ổn của tâm hồn. Thế những ông không tìm thấy được sự nghỉ ngơi nào khỏi nỗi cô đơn cay đắng, và cái cô quạnh trong tim ông, nỗi đau càng không thể chịu nổi, bởi vì, Ở một chừng mực to lớn, là do cái sáng tạo chính ông. Sự bất mãn và cái vỡ mộng đau đớn của Ðam nảy sinh từ sự phản bội đối với chính ông, tham vọng của ông, mơ ước của ông, và lý tưởng của ông. ÐÓ là cái thất bại của tri thức của niềm tin giáo lý.
Ðam ngẩng đầu lên mệt mỏi và chậm chạp nhìn quanh thư viện, y thể nhìn thấy nó sau một cuộc hành trình dài. ÐÓ là một căn phòng nguy nga, trần cao mênh mông, kích thích lớn với những bức tương gỗ sồi ốp, những bô sách kinh điển và những đồ cổ. Những tấm thảm Ba tư hắt ra nhũng màu ngọc xanh sẫm và màu đỏ lung linh trên nền sàn gỗ nhẵn bóng và một bộ chọn lọc những bức họa di sản quý tộc thêm duyên dáng cho bức tường nhiều giá sách. Một chiếc sô pha chextơfm thoải mái bọc da màu vàng nâu đỏ được đặt bên cạnh lò sưởi gỗ sồi chạm trổ, cùng với nhiều ghế tựa bọc nhung thẫm. Bên cạnh một chiếc bàn thư viện gỗ mun cất đầy báo, tạp chí và họa báo. Ở một góc, một chiếc tủ đứng đen màu hạt dẻ có một chiếc khay bằng bạc và những chiếc bình pha lê đựng rượu poóctó, rượu mạnh, anh đào, uýtxki và gin, cũng như những chiếc cốc phalê Oatfót lóng lánh trong ánh sáng xám Ithat.
Thư viện không buồn tẻ như những phòng khác Ở Feli Hon, Ðam luôn luôn chống lại ý của vợ muốn chất nhũng đồ cổ tạp nham và đồ sặc sỡ rẻ tiền như ông vẫn gọi một cách khinh rẻ những đồ trang sức khác của bà.
Do đó, căn phòng có được một chừng mực nào đó của sự duyên dáng và tư thế, mặc dù một tư thế nam giới. Giống như phòng ngủ của ông dù nó có vẻ nghiêm khắc hơn, nhưng phản ảnh hoàn toàn tính cách và thị hiếu của ông.
Ðam sư dụng hầu hết thời gian của mình trong thư viện trù phi phải tiếp khách, dạo này rất hiếm, đây đã trơ thành bến bờ bình yên của ông, nơi ông khoan khoái đọc và suy tư, không bị quấy rầy trong nỗi cô đơn.
ông lấy chiếc đồng hồ túi ra nhìn giờ. Ðã gần bảy rưỡi mà ông vẫn không thấy dấu hiệu gì của các gia nhân, trừ một người hầu gái trơ trọi đang lau căn phòng buổi sáng. Nguyền rủa sự vắng mặt của quản gia, ông giật chuông, bực bội nhìn lò sưởi lạnh lẽo và trống không.
Trong khi ông đợi Mớcgaroi xuất hiện, bức ảnh bản kẽm của ông trong bộ binh phục ky binh đệ tứ Hu đa đập vào mắt ông. ông quay lại, nhìn nó kỹ hơn, môi mím lại trong khi ông quan sát nó. ông mỉm cười phiền muộn. Một bộ mặt gì vậy. Ðầy mong đợi, trông chờ, và phải, thậm chí cả hạnh phúc nữa. ông hầu như không nhận ra mình.
Mớcgaroi gõ cửa, bước vào phòng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Ðam. "Chào Mớcgaroi", ông nói một giọng lạnh lùng.
Lão quản gia tiến lại phía ông một cách nhẹ nhàng, vừa chỉnh lai chiếc áo vét đen. "Xin chào đại nhân. Tôi tin là ngài ngủ ngon. Hôm nay rất đẹp trời cho cuộc hành trình của ngài tới Li dơ. Nắng, khô ráo và hầu như không có gió Bếp sắp sửa soạn xong bữa sáng hầu ngài. Thưa ngài, bà ta đang chuẩn bị món cá trích muối hun khói cho ngài". Ðiều này được nói lên với sự xúm xoe đến nỗi Ðam phải nhăn mặt và tránh mặt đi để cho Mớcgaroi khỏi nhìn thấy sự ghê tởm trong đôi mắt ông.
Khi Ðam không trả lời, lão quản gia nói tiếp: "Thưa ngài, ngài còn cần gì nữa không ạ, ngoài món cá trích, tôi muốn hỏi vậy ạ?
Thằng ngu, Ðam nghĩ, lúc này nhìn thẳng vào mặt Mớcgaroi, một ngọn lửa thì hay quá, ông nghĩ thế.
',Xin lỗi ngài bảo sao ạ?". Mớcgaroi hình như bối rối. Lão nhìn nhanh xuống lò sưởi trống không và rủa thầm Emma.
- ',Một ngọn lửa, Mơcgaroi!", Ðam nhắc lại! "ở đây đủ lạnh để làm chết cóng cả một con khỉ bằng đồng - Ðam dừng lại, tay che tiếng ho, một thoáng thú vị trong mắt ông khi ông để ý thấy sự lúng túng của Mớcgaroi! - Ư hừm! à, để tôi nói thế này nhé. Không khí Ở trong phòng này sáng nay chỉ có thể so sánh được với vùng bắc cực Tôi thấy hình như tôi cũng thuê đủ gia nhân để có thể phục vụ được cả một chiến thuyền, ấy thế mà tôi lại không có được một vài tiện nghi đơn giản!. Dù cho rất bực bội những điều trên vẫn được nói với sự kiềm chế thường ngày của Ðam bởi vì ông rất ít khi phơi bày sự giận dữ với bất cứ ai, đối với những gia nhân thì lại càng hãn hữu.
Quỷ quá! Sáng hôm nay ông Ở trong một tâm trạng gì vậy Mớcgaroi nghĩ là lão nói một giọng trơn như dầu:
- hết sức xin lỗi ngài. Pô li bị ốm và cô bé kia thì lại chậm. Tôi cũng không hiểu nữa, nếu tôi không để mắt từng phút một thì cô bé đó chẳng làm một việc gì hết.
Tôi đã bảo nó nhóm lò Ở đây từ bao lâu rồi, tôi...".
- Này, thế ông làm sao vậy? ông què à?". Ðam nói xen vào một cách nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt ông là hồ băng giá.
Một vẻ hốt hoảng hiện trên bộ mặt sầu thảm của Mớcgaroi: "Dạ, không, không ạ, tôi sẽ lo việc đó ngay ạ, thưa đại nhân". Lão nói vội vã cúi chào khúm núm liên hồi một cách lật đật.
- "Phải, làm ngay đi!".
"Có ngay, thưa đại nhân?". Lão lại cúi chào và giật lùi ra khỏi phòng.
- "à Mớcgaroi này!".
-,'Dạ, thưa ngài 'Người thợ đấu từ Li dơ đã tới chưa? tên trẻ ấy?".
"Dạ thưa ngài tới rồi. Tới sáng sớm nay. Tôi đã trao cho anh ta danh sách những thứ cần sửa chữa".
- "Tốt. Ðưa cho anh ta tất cả những thứ anh ta cần để làm tốt công việc. Hãy để cho anh ta những điều kiện thuận tiện trong bếp. Thật nhiều thức ăn vào".
Mơcgaroi gật đầu, ngạc nhiên trước sự quan tâm của ông chủ đối với một người lao động bình thường. NÓ vừa làm lão kinh ngạc vừa làm lão thú vị. thưa ngài vâng.
Ngài có thể tin cậy tôi như bất cứ lúc lào. Tôi sẽ sắp xếp Dạ thưa đại nhân, tôi sẽ trả cho anh ta bao nhiêu tiền một tuần làm việc?".
Ðôi mắt xảo quyệt của lão không rời khuôn mặt Ðam.
Ðam cau mặt. "Tôi đã bảo với ông tối qua là anh ta sẽ nhận ghinê cho công việc của anh ta. Trí nhớ của ông tồi đến thế sao?".
',Dạ không, thưa ngài. Tôi thoắt quên, thế thôi!"
- ',Tôi hiểu. à, không sao. Trong thời gian này, tôi sẽ rất biết ơn, nếu như ông lo cho ngọn lửa ngay lập tức.
Tôi đang nhanh chóng biến thành một khối băng. Và tôi cũng muốn một tách trà nóng nữa, Mơcgaroi, nếu như nó không quá khó khăn".
Giọng nói gai gai của Ðam không thoát khỏi sự chú ý của lão quản gia. "Thưa ngài, có ngay ạ", lão vừa nói vừa cúi chào. Lão quay lại và hấp tấp đi, lòng đầy căm giận bà bếp và lũ hầu gái. Tất cả đều chếnh choáng trong đêm khuya, và điều đó làm lão bực tức, lão lẩm bẩm và nhẹ nhàng khép cửa.
Ðam nhìn ra cửa. Mớcgaroi này sinh một tính lạ là quên những câu chuyện về tiền nong, nhất là khi nó có liên quan tới lương cho những công nhân bên ngoài thỉnh thoảng tới Hon làm việc. Lão quản gia cho đến nay đã quá bủn xỉn và điều này làm ông phiền lòng, Ðam nghĩ Mớcgaroi vốn là một gã ngu ngốc, hẳn phải là một bạo chúa trong lãnh địa của lão ta dưới nhà.
ông lắc đầu và lại quay trở lại với bức ảnh thời trẻ trung của ông. ông không cần phải nhìn khuôn mặt ấy để nhắc ông tới binh nghiệp dang dở của ông Gần đây nó luôn luôn Ở trong tâm trí ông. ông đã đi đến chỗ tin rằng cuộc đời của ông hẳn đã rất khác nếu như ông đi theo mục đích chỉ đạo của mình chứ không ngoảnh mặt đi vì trung thành với cha ông. Bây giờ ăn năn là quá muộn, nhưng dù sao thì ông đã ăn năn.
Khi ông đứng đó trong căn phòng tối lạnh, một bóng hình của chính ông hồi còn trẻ lướt qua tâm trí. ông thấy một cậu bé gầy gầy từ Tôn trở về nhà trong những ngày nghỉ, báo cho cha biết với một nỗi hăm hở gần như cuồng tín, ý định nhập ngũ của cậu. Cha cậu không chỉ kinh hoàng mà còn cực lực phản đối ý nghĩ mà ông không tán thành.
Ðam nhớ lại cái quyết tâm của ông mới vững vàng làm sao, sự kiên trì và chiến thuật đầy thuyết phục của ông cuối cùng đã chinh phục được cha ông làm ông thành thật chịu thua.
ông điền chủ già cuối cùng đã chịu thua và dè dặt đồng ý để cho con thi vào Sa nhớt, cậu đã thi đỗ kỳ thi này không mấy khó khăn gì. ông già mình quả đã cư xử rất là tốt đẹp, lúc này Ðam nghĩ, với một chút trìu mến, khi nhớ lại cha ông.
ông điền chủ già Ri chớt Feli là người Ioócshơ cường tráng, ồn ào, một trong những nhà công nghiệp mạnh nhất và giàu nhất Ở miền Bắc nước Anh, với bản năng của một tay cờ bạc đợi thời cơ, con mắt làm ăn tinh quái và một bộ óc sắc như lưỡi thép. Khi Ðam tỏ ra mình là một sĩ quan học viên gương mẫu tại học viện quân sự, thì ông lão đã ném tất cả quyền lực và tiền bạc của mình sau con trai. Khi Ðam tỏ ý muốn nhập một trung đoàn ky binh vì cậu là một ky mã không ai sánh nổi, Ri chót Feli đã làm hết cách để đạt được mục đích đó. Qua của cải của mình và sự quen biết về chính trị, ông đã đạt được một vị trí cho Ðam trong Ðệ tứ ky binh, cùng với khoản chi phí nuôi hai con ngựa và một chuồng ngựa con mà ông đã mua cho cậu con thứ của ông. Vốn là?7897;t người quan sát sắc sảo bản chất con người, ông điền chủ già nhận thấy rằng Ðam có tất cả nhũng thuộc tính tự nhiên mà một người lính đòi hỏi. Anh thích hợp một cách thật là lý tưởng cho cuộc sống nhà binh, bởi anh có một bộ óc mẫn cảm. CÓ chút gì đó của một người lãng mạn, Ðam thèm phiêu lưu ở những miền xa lạ và như một con người bảo hoàng tận trung với những mục đích và tham vọng của nữ hoàng Victoria, anh ao ước được phục vụ quê hương anh và nữ hoàng của anh, trong vương quốc đang bành trướng một cách nhanh chóng.
Ðam vừa được vào đệ tứ ky binh thì người anh trai của cậu Estuat đã bị chết đuối một cách bi thảm trong một tai nạn đắm thuyền. ông điền chủ già tan nát cõi lòng. ông cũng tin răng hòn đá thử vàng của tính cách một người đàn ông là tận tụy với nhiệm vụ. Mặc dù hiểu tính cách của Ðam, nhưng ông vẫn bảo với cậu con thứ của ông rằng nhiêm vụ của anh là trở lại Ioócshơ và giữ vị trí của Étuat trong công việc làm ăn buôn bán của gia đình, một công việc khổng lồ.
Sáng hôm nay, Ðam có thể nhớ lại giọng nói của cha: "Thôi đừng lang thang đây đó trên lưng ngựa trong những bộ binh phục đỏm dáng đàn áp những ngươi dân bản xứ Ở những miền đất xa lạ", ông nói một cách hăm hở, cố gắng nén bót nỗi sầu thương cho Estuat. ÐÓ là một nỗi sầu thương rõ ràng là đau đớn với Ðam, anh buộc phải miễn cưỡng rời bỏ nghiệp của mình. Anh thất vọng một cách cay đắng, nhưng anh đã xử sự theo cách duy nhất anh biết, như một sĩ quan và một con người lịch sự bị ràng buộc bởi luật danh dự và nghĩa vụ đối với gia đình Anh đã chấp nhận chữ hiếu một cách khả ái, lúc ấy anh không nhận ra rằng sự tuân theo mệnh lệnh của cha anh là một sai lầm không sửa nổi. Bây giờ thì ông biết điều ấy. ÐÓ là một sự thật ám anh ông. Khi ông quay trở lại bàn giấy, Mớcgaroi gõ cửa vội vã mang một xô than vào. "Thưa ngài, trà của ngài sẽ được mang lên một phút nữa", lão nói.
- 'Cám on, Mớcgaroi. Nếu ông thắp cho những ngọn đèn Ở cuối phòng sáng lên thì hay quá. Vừa nói Ðam vừa đánh một que diêm và châm ngọn đèn trên bàn rồi kéo cuốn sổ công việc về phía mình. ông nhìn những cuộc hẹn gặp của ông một cách khó chịu. ông đã có một cuộc họp ban giám đốc tại Yoskchire forning Gazette Ở Li dơ, công ty báo chí mà ông la người có cổ phần lớn nhất.
Sau bữa ăn trưa với một người mua vải vóc Ở Luân Ðôn tới, một trong những khách hàng quan trong nhất của ông. Dù sao cũng không phải là một ngày quá nặng nhọc.
ông sẽ tới Li dơ, để nói chuyện với Uynxton, người quản đốc, về sự tiến bộ của Giêron, con trai ông. ông nén một tiếng thở dài. Công việc bắt đầu làm ông phát ngấy.
Không còn gì hấp dẫn nữa. Giờ đây khi nghĩ lại, sự thật thì không hề có cả. ông không quan tâm đến việc theo đuổi tiền tài, sự thật thì ông không bao giờ nuôi tham vọng cho tiền của và quyền lục. Thành công của ông là thành công của bố ông và của ông ông và ông chỉ gặt hái những thành quả mà thôi.
RÕ ràng là Ðam Feli đã tăng của cải ông thừa hưởng, nhưng đối với ông điều đó dường như xảy ra do tình cờ ngẫu nhiên hơn là sự sắc sảo của ông. Như vậy là ông đã làm một việc bất công đối với mình, bởi vì ông có một sự nhạy bén nào đó về công việc, tuy không rõ rệt bằng cha ông, dù sao nó cũng rất sắc sảo. ông được coi như nhà thương lượng ngoan cường mặc dù cái cung cách nói năng nhẹ nhàng của ông, và một số cộng sự của ông thậm chí còn coi ông như một người cơ hội có tính toán giống y như cha ông vậy.
ông đẩy cuốn nhật ký sang bên. Ngọn lửa lúc này cháy sáng và mặc dù cái ấm áp của nó không lan tỏa khắp căn phòng rộng mênh mông, cái cảnh tượng ngọn lửa bùng bùng bay vút trên ống khói làm cho ông vui lên và cái cảm giác lạnh lẽo trước đây bao trùm lấy ông đã bắt đầu lùi đi. Thư viện đã mất bóng u ám của nó.
Mặc dù kiểu của nó về cơ bản là nghiêm khắc và thiếu những đồ cổ lạ, căn phòng vẫn có một không khí dễ chịu toát lên tính chất đàn ông, sự chắc chắn, dòng dõi, tiền bạc từ xưa chứ không phải là giàu xổi.
Mớcgaroi lúi húi bên lò sưởi, sau đó lão dừng bên bàn của Adđam. Lão hắng giọng. Ðam ngước nhìn lên khỏi tờ quyết toán hàng năm của công ty mà ông đang nghiền ngẫm. "Sao, Mớcgaroi, có chuyện gì vậy?".
- thưa ngài, tôi đang tự hỏi không biết có lệnh cho người hầu gái chuẩn bị cùng phòng đó cho bà Vên rai không? Căn phòng xám Ở cánh chính? Bà thích phòng đó, thưa đại nhân, tôi biết điều đó. Tôi luôn luôn muốn bà Vên rai thục sự được thoải mái ạ".
Lần đầu tiên, thái độ bợ đỡ của lão quản gia không làm cho Ðam bục tức. ông ngạc nhiên thấy mình hầu như không để ý thấy điều đó. ông nhìn Mớcgaroi chằm chằm, bàng hoàng trong giây lát. Và rồi ông nhớ ra. Vì quá bận rộn với những vấn đề của mình ông đã quên khuấy mất là cô em vợ mình sẽ tới chiều nay. - ừ' như vậy tốt đó, Mớcgaroi," Ðam thừa nhận, rồi nói nhanh thêm: Và làm ơn xem hộ trà của tôi ra sao rồi và cho tôi biết khi nào lũ trẻ xuống ăn sáng. Tôi sẽ đợi chúng sáng nay". Ðam cho lão quản gia đi bằng cái gật đầu ngắn ngủi.
-, Dạ thưa ngài, vâng. Một cái nhìn trả thù trên nét mặt Mớcgaroi khi lão rời khỏi thư viện, lão vội vã xuống bếp để cho Emma một trận. Con bé làm hại lão, cố tình trùng trình với món trà đó.
Ðam mở ngăn kéo giữa cái bàn giấy và điên cuồng tìm lá thư của ôlivia biết cho ông ông nhận ra rằng sự xem xét nội tâm của mình làm ông hoàn toàn quên lãng.
ông phải kéo mình ra khỏi nổi ưu phiền, lúc này đã trở thành tình trạng thường xuyên, nếu không ông sẽ phát điên mất. điêll như cái người. đàn bà trên gác.
Hầu hết mọi lúc, Ðam cố cưỡng lại sự phỏng đoán về tình trạng tâm thần bất ổn của vợ ông, xua đuổi cái cách cư xử lạ lùng của vợ trong mấy năm gần đây, coi nó như là những u uất của phụ nữ, sự buồn chán nói chung, bệnh tưởng và một sự mơ hồ đặc biệt luôn luôn chế ngự trong tính cách của vợ. lúc nào bà cũng đầy những lo sợ và ảo giác, nhưng cả những điều này nữa, ông cũng chỉ coi là sự tưởng tượng của phụ nữ. Giờ đây ông tự hỏi với một cảm giác tội lỗi nho nhỏ, không biết thái độ của ông là do muốn tự bảo vệ mình mà ra, bởi vì ông không bao giờ muốn tự mình thú nhận rằng Ðam có thể bị mất trí. Chừng nào ông không nghĩ tới điều đó thì ông sẽ không gặp phải cái thực tế ấy.
Giờ đây ông đã gặp nó, ông nhớ lại thỉnh thoảng vợ ông giống như cô ôphêlia điên, đi lang thang ngơ ngẩn loanh quanh Ở những dãy hành lang trên gác, vẻ lờ mờ trên nét mặt nàng, tóc bù rối, khoác chiếc áo choàng tắm bằng sa the bềnh bồng mà nàng thích quấn quanh người như một đám mây giông. Vài tháng trước, trong một chuyến đi công tác tới Luân Ðôn, ông đã miêu tả hành vi của vợ ông với Anđru Wenđon, ban ông, một bác si có danh tiếng, ông này đã nghe một cách kiên nhẫn và đã đề nghị Ðam nên đi khám một bác sĩ ở Li dơ hay tốt hon nữa là chính òng ta, Ðam đã dự định đi. Nhưng khi trở về Feli, ông đã ngạc nhiên và nhẹ nhõm trong người khi thấy sự lạ lùng của nàng đã tan biến đi và nàng dáng như đã hoàn toàn bình thường từ đó.
Mỏng manh, đúng thế nhung không bị ảo tưởng ám ảnh nữa. Nhưng ông biết một cách bản năng và với một cảm giác ghê sợ rằng cái kém lành mạnh mong manh bọc quanh nàng có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.
Giờ đây ông ương ngạnh đẩy lùi cái ý vấn vương này và liếc nhìn lá thư của ôlivia Vên rai. Nàng sẽ tới nhà ga Li dơ bằng con tàu ba giờ ba mươi từ Luân Ðôn. ông sẽ có thể đón tàu của nàng ngay sau bữa ăn trưa của ông. ông hướng sự chú ý vào bảng quyết toán tài chính và ghi chép một vài điểm Ở bên lề rồi qua những tài liệu về công việc khác mà ông đã từng lơ là và đòi hỏi có sự chú ý tức thời của ông.
Khi ông làm việc với những giấy tờ này, Ðam không biết là đã thay đổi một cách dễ nhận thấy. Cái vẻ hốc hác đã biến đi một cách kỳ diệu, và đôi mắt ông đã bừng sáng. Tất cả những điều Ðam có thể hiểu được, trong khi ông làm việc, là tinh thần của ông được nâng lên một cách bất ngờ và hoàn toàn không thể giải thích được. Một tiếng gõ cửa rụt rè. Ðam ngẩng đầu và nói: "Vào đi", ông khẽ cựa mình trên ghế và nhìn ra cửa. Cửa mở chậm chậm và Emma bước vào. CÔ mang một tách trà trên một chiếc khay bạc nhỏ, cô do dự bên cửa.
- "Thưa đại nhân, trà của ngài", cô lẩm bẩm. Tiếng cô hầu như không nghe thấy được. CÔ khẽ nhún mình chào trong khi nói và xuýt nữa thì làm đổ tách trà. Ðôi mắt xanh trang trọng của cô nhìn ông chằm chằm, nhưng không làm một cử động nào để trà cho ông, Ðam nghĩ cô tỏ ra sợ không dám đến gần bàn.
ông mỉm cười một cách yếu ớt. cứ để đó, trên bàn gần lò sưởi", ông nói nhè nhẹ. CÔ làm như được bảo, đặt khay xuống và vội vã quay ra cửa. CÔ lại nhún người chào, quay ra.
- "Ai bảo cô làm như thế Nhún người xuống mỗi khi thấy tôi".
Emma nhìn lại ông, một vẻ hốt hoảng qua nét mặt cô, đôi môi cô mở to, để lộ ra không phải chỉ là sự sợ hãi đối với ông.
CÔ nuốt nước bọt, nói một cách rụt rè: "Thưa đại nhân, Mớcgaroi ạ". CÔ dừng lại, nhìn thẳng vào ông và hỏi bằng một giọng mạnh mẽ hơn. "Tôi làm có đúng không ạ".
ông cố nén một nụ cười. "Có, cô làm đúng. Nhưng nó làm tôi bực mình ghê gớm khi thấy cô cứ nhổm lên nhổm xuống hoài. CÔ không cần phải nhún chào tôi như vậy Tôi có phải là hoàng đế đâu, cô biết đó. Tôi đã bảo Pô li đừng làm thế và tôi cho rằng cô ấy đã bảo cho Mớcgaroi ý muốn của tôi. RÕ ràng là cô ấy không nói. CÔ có thể nói với Mớcgaroi điều tôi vừa nói và đừng làm thế nữa."
-.Vâng, thưa đại nhân".
- Tên cô là gì, cô gái?".
,Emma, thưa đại nhân".
ông gật đầu trầm tư. "Cô có thể đi, Emma, và xin cám ơn cô một lần nữa vì đã đem trà".
Emma lại nhún người chào một cách máy móc, nhưng vội sửa lại ngay và chạy bay ra khỏi phòng. Khi cô xuống cầu thang tới bếp, cô cười khẽ một mình và đó là một nụ cười cau có. Phải chăng ông ta nghĩ cô là con bé ngớ ngẩn và cố gắng xoa dịu cô kiểu như vậy! Lại đi bảo cô không cần phải nhún mình chào như vậy. Dù ông ta có làm gì cũng thế thôi, cô sẽ không bao giờ thay đổi ý kiến về ông. Không bao giờ. Chừng nào cô còn sống.
Ðam bước qua sàn, tới bên lò suối, khuôn mặt của Emma đọng lại với ông. NÓ đánh vào một sợi giây trong ký ức của ông, y như sáng nay khi ông lần đầu tiên để ý thấy cô, nhưng nó mờ ảo ông không thể nào nắm được nó. CÔ ta hẳn phải Ở trong làng, nhưng cô lại không giống bất cứ một ngươi dân làng nào mà ông thì biết từng gia đình một. Cái cau mặt bối rối lại về với khuôn mặt đẹp trai của ông khi ông lần mò ký ức, cố gắng khơi dậy kỷ niệm xưa. NÓ vẫn cứ trôi đi và lảng tránh. CÓ một sự trong trắng, thơ ngây và cao quý trong khuôn mặt tươi trẻ của cô gái và đôi mắt kia đầy một màu xanh Bắc cực thăm thẳm, là đôi mắt chói lòa nhất ông chưa bao giờ nhìn thấy. CÔ nhắc ông nhớ đến một người, nhưng ông không tài nào nhớ ra được người đó là ai.
ông cầm tách trà và chiếc đĩa lót lên, uống nhanh trước khi nó nguội. ông đang ngồi sưởi trước lò sưởi thì có một tiếng gõ cửa nữa. vẫn tiếng gõ nhè nhẹ như lần trước nhưng lần này kiên quyết hơn. Sau khi được lời của ông, cánh cửa mở và Emma lại đứng đó một lần nữa. CÔ dườg như ít lưỡng lự hơn, Ðam nhìn cô chăm chú khi kỷ niệm lại sống dậy một cách lạ lùng, nhưng vẫn không báo được cho ông điều gì.
Trong một giây phút, đôi mắt họ gặp nhau và cả hai không ai có thể dời mắt đi, và Ðam nghĩ một cách kinh hoàng và với một nhận thức đột ngột: sao cô bé này không sợ mình. CÔ ta ghét mình! ông lùi lại trước cái nhìn của cô. Emma nghĩ: ông ta là một con người bần tiện và độc ác, sống bám vào lao động của người khác, trái tim non trẻ và run rẩy của cô rắn lại trước con người này.
Giọng cô mạnh mẽ và lạnh lùng khi cô nói. "ông Mớcgaroi nói tôi báo với ngài là trẻ con đang đợi ông Ở phòng buổi sáng, thưa đại nhân". CÔ nắm chặt cánh cửa để đứng cho vững bởi vì cô còn đang bị choáng váng vì đòn trừng phạt thứ hai cô vừa bị từ bàn tay độc ác của Mớcgaroi.
Ðam gật đầu, ông nhận ra rằng mình có một kẻ thù không khoan nhượng trong người con gái lạ lùng mà lại hấp dẫn này, mặc dù ông không thể hiểu nổi tại sao lại như thế.
CÔ rút lui một cách lặng lẽ không liếc nhìn lại một lần nữa. Ðam nhận thấy cô không cần phải sửa lại cách nhún chào.