Phần Ba: Cao nguyên 1914 - 1917
Chương 40

Bá tước Kitchener được chỉ định làm Bộ trưởng chiến tranh và đã chiêu mộ được đội quân một trăm người tình nguyện với lời kêu gọi đầu tiên của ông. Wilson Churchill đã cho hạm thuyền chuẩn bị sẵn sàng và trong khoảng từ 6 đến 12 tháng, bốn sư đoàn đầu tiên của lực lượng viễn chinh Anh đã vượt qua eo biển, hai sư đoàn tiếp theo thứ năm và thứ sáu tiếp theo vào đầu tháng chin. Không một chiếc tàu nào bị đắm, không một ai bị thiệt mạng, đó là một chiến thắng đối với Churchill một người được gửi gấm về quân sự của Hải quân Hoàng gia Anh. Số còn lại của Anh quốc được động viên ra mặt trận với tốc độ nhanh chóng khủng khiếp và không một công dân nào nao núng khi những ngày đen tối trôi qua.
Tiếng súng tháng tám gầm lên qua tháng chín, tháng mười, tháng mười một và tháng mười hai năm 1914 và sang đến năm 1915. Nó đem lại tàn sát, hoang tàn và nghèo khổ. Hàng trăm ngàn thanh niên, niềm hy vọng của một thế hệ mới đã ngã xuống trên những chiến trường đẫm máu của Pháp và Bỉ.
Sự thiệt hại thật là khủng khiếp đối với người Anh và đồng minh của họ, huỷ diệt hay tồn tại. Họ hiểu đây không phải là một cuộc chiến tranh để giành một pháo đài hay một đất nước mà là để giành quyền bất khả xâm phạm của bất cứ một dân tộc nào được sống và được phát triển như nó mong muốn.
Như bất cứ một người thong minh nào, Emma Harte Lowther thường suy xét tình trạng sau chiến tranh, tình huống họ sẽ gặp phải và tương lại của công việc làm ăn buôn bán, như nàng không dừng lại một cách thái quá ở những năm tháng trải dài phía trước. Ưu tiên của nàng dành cho những cái phải giải quyết ngay. Nàng không làm ngơ với những cơ hội thương mại đang tự nó đến, nàng cũng không bỏ việc tích luỹ tiền, và mỗi khi nàng thấy áy náy một chút trong lương tâm về việc kiếm lợi trong chiến tranh, thì nàng vội xua tan nỗi buồn bực của mình với cái lập luận logic sau: Phải có ai đó sản xuất ra quân phục cho những người lính chiến đấu, và nếu như nàng không làm thì người khác cũng sẽ làm. Sự thực thì họ cũng đang làm rồi. Đại đa số các nhà sản xuất vải của miền nam Riding đang làm vải kaki cho lực lượng hải quân và không quân của Anh quốc, các nước đồng minh và hang triệu mét vải đang được chế tạo từ những máy dệt ở Yorkshire để may quần áo cho lực lượng quân đội.
Gần đây, Emma chợt nhận ra rằng những ngày gần đây nàng hoàn toàn mải mê công việc và xao lãng gia đình. Nhưng những cảm giác tội lỗi được gạt sang một bên vì sự thúc ép của công việc và sự nhận thức được rằng nàng không còn sự lựa chọn nào khác mà phải đi theo một hướng đó. Nàng lao đi từ công ty Harte, nhà kho Gregson, nhà máy Layton và nhà máy sản xuất vải với một tốc độ đến chóng mặt, tự tay làm hết mọi việc một cách hữu hiệu vừa êm đẹp mà lại kiên quyết. Thế nhưng, ngày lại không bao giờ đủ dài cho nàng. Nàng thấy nhẹ nhõm vì công ty Harte vững vàng. Mặc dù việc kinh doanh hơi lùi lại ở một chừng mực nào đó, nhưng nàng không thấy có một sự thoái trào nào nghiêm trọng. Kho hang chứa ở kho Gregson còn đang kéo dài vì nàng vì nàng đã để dành nó một cách dè sẻn và nàng cũng tìm ra nhiều cung cấp mới. Nhà máy Layton dưới sự điều hành đầy tài năng của Ben Andrew được tiến hành trôi chảy và nhà máy đã có được những hợp đồng khổng lồ với Nhà nước một cách dễ dàng, nhanh chóng hơn nhiều địch thủ của nàng. David và nàng tạm thời cắt đường dây sản xuất cửa hang quần áo phụ nữ khi chiến tranh bắt đầu và toàn bộ sản xuất của nhà máy chuyển sang sản xuất quân phục. Tóm lại, mọi thứ đều ổn định, các cơ sở kinh doanh của nàng vững vàng và đặc biệt xưởng sản xuất và nhà máy tiến hành một cách hết sức hiệu quả và kiếm ra tiền nở rộ như hoa.
Nhưng giờ đây, trong buổi chiều tháng chạp lạnh lẽo năm 1915, đầu óc Emma không bận rộn vì công việc. Ngồi bên cạnh người lái xe trong chiếc xe riêng của công ty Harte trên đường đi gặp David, trí óc nàng bận rộn với những ngày nghỉ Giáng sinh. Nàng quyết định biến nó thành một ngày hội thực sự mặc dầu sự khan hiếm và tâm trạng ủ ê bao trùm lên tất cả mọi người.
Frank sẽ đến ở một vài tuần và nàng mong chờ điều đó với nỗi hồi hộp của một đứa trẻ, thích thú sẽ lại được gặp em trai. Tháng mười một cậu đã bị thương, nhưng may vết thương không nặng. Cậu bị trúng đạn ở vai phải và được đưa về Anh để điều dưỡng. Nếu như Wilston được nghỉ phép về nữa thì gia đình thật là đầy đủ, nhưng nàng cũng biết một cách thực tế điều đó khó lòng có thể thực hiện. Hải quân đang chiến đấu dữ dội và tin tức trên tất cả các mặt trận đều đen tối. Tuy nhiên, vẫn có cây Noel, một bữa cơm gà tây với chiếc bánh pudding mận và tất những thứ truyền thống, rượu vang hâm nóng và quà cho mọi người. Điều quan trọng hơn cả, Frank cần tình thương yêu, sự nghỉ ngơi và tất cả những tiện nghi của gia đình mà nàng có thể có được.
Xe đến nhà máy quần áo ở đường Ióoc trong vòng ba phút. Emma bảo người lái xe đợi, nàng vội vã vào trong. Khi bước vào căn phòng David, nàng ngạc nhiên Abraham Kallinski đang ngồi thoải mái với David.
Người bạn cũ của nàng đứng lên ôm hôn nàng nồng nhiệt, đôi mắt đen và sáng của ông lấp Lánh sau cặp kính. Ông ngắm nàng một cách thán phục và nói: “Ồ, Emma, trông cô thật tuyệt vời. Gặp lại cô thật mừng quá. Bao lâu rồi.”
Emma mỉm cười. “Bác có khoẻ không? Bác gái thế nào?”
- “Bà ấy khoẻ. Tôi khoẻ. Nhà tôi luôn luôn nhắc đến cô. Bà ấy nhớ cô. Emma ạ. Tôi nhớ cô.”
- “Cháu xin lỗI dạo này xao lãng cả hai bác”. Emma nói. Một nụ cườI ân hận thoáng trên môi nàng. “Nhưng công ăn việc làm đã choán mất tất cả thì giờ của cháu những ngày gần đây.”
- “A đúng rồI, cô Emma bé nhỏ của tôi đã trở thành một nữ tycoon(!) “, Abraham kêu to vừa nhìn nàng với lòng trìu mến và tự hào. Nàng tiếp tục làm ông kinh ngạc với những thàng công của mình, những thàng công mà ông cho là xuất sắc nhất nàng lại là một phụ nữ.
- David đang đứng sững sau bàn giấy, rõ ràng là vật lộn với một núi công việc, giấy tờ. Anh cười: “Ba đừng nói nghe có vẻ ngạc nhiên thế ba. Con vẫn luôn tiên đoán Emma sẽ tiến xa mà”. Anh bứơc qua bàn nắm lấy hai vai nàng, hôn lên má nàng. Hai cánh tay nàng tự động vòng qua người anh. Nàng cảm thấy sức mạnh của bàn tay nắm chặt nàng khi mà sức ép của những ngón tay nàng dần tăng. Họ lùi lại, vẫn không thôi giữ lấy nhau, để cùng nhìn nhau thật lâu.
- Abraham Kallinski nhìn hai người, cái nhìn của ông bố, ông bỗng thấy buồn lòng: con trai tôi. Con trai tôi. Con trai tôi. Nó ôm hôn cô ấy quá lâu. À mà ta biết cái nhìn ấy trong con mắt một ngườI đàn ông! Mình cầu Chúa để vợ nó Rebecca và Joe không bao giờ để ý thấy. Hắn giọng Abraham nói: “Nào, Emma. Cháu đến đây ngồi bên bác”. Ông chỉ chiếc ghế trước bàn làm việc của David.
Nàng ngồi xuống và nói: “Không có chuyện gì chứ phải không? TạI sao anh lại cần gặp em khẩn cấp như vậy,David?”
David ngả người trong chiếc ghế, đôi mắt xanh lanh lợi của anh chăm chú nhìn vào mắt nàng. “Tôi có một đề nghị và tôi hy vọng là em sẽ bằng lòng. Và tiến hành với nó”.
- Emma khe khẽ cười. “Anh biết là em tin ở sự suy xét của anh một cách tuyệt đối mà. Cái gì vậy?”
- “Gần đây ba mệt mỏi căng thẳng quá đi. Ba muốn thư thái chút ít. Không làm việc quá căng nữa”. David châm một điếu thuốc. “Chúng tôi đã thảo luận vấn đề của ba và tôi nghĩ tôi có một giải pháp có lợi cho cả hai bên. Tôi thấy chúng ta có thể nhập công ty của ba với công ty của chúng ta, việc chuyển nhà máy và quản lý của ba sang tương đối không có vấn đề gì. Điều đó sẽ giúp ba để khỏi phải hoàn toàn điều hành một mình. Tất nhiên ba vẫn ở đó, nhưng ba sẽ không phải làm việc nhiều tiếng đồng hồ dài nữa”. Davidnhìn nàng chờ đợi:
- “Thế em nói thế nào?”
Ngay lập tức nhận ra cái tiềm năng khổng lồ trong đề nghị này và thấy trứơc phương cách bành trướng đơn giản nhưng nhanh chóng. Emma không cần phải nghĩ đến lần thứ hai. “Đó là một gợi ý tuyệt vờI”. Nàng quay lại Abraham: “Bác Kallinski, nều cháu làm như vậy bác có vui lòng không?”
“Có, Emma ạ. Cả bà Janessa cũng thế. Bà ấy lo lắng về bác. Lo lắng đến độ bác cũng lo lắng về sự lo lắng của bà ấy”, ông đáp lại bằng một tiếng cười giễu cợt.
- “Vậy thì chúng ta hãy kết hợp hai công ty,David”, Emma nói. “Em hoàn toàn tán thành. Và bây giờ đúng là thời gian thích hợp để làm điều đó”.
- “Có rất nhiều chi tiết cần phảI làm. Emma. Nhưng trước khi chúng ta đi vào những chi tiết đó, tôi muốn để em biết tình cảm của riêng tôi về ý kiến trên”, David nói. “Nếu em đồng ý, tôi nghĩ chúng ta nên mua ngay công ty của ba bằng một giá thích đáng có thể để cho ba một khoản lợi khá. Dù sao thì ba tôi đã dành nhiều năm để xây dựng nên nó. Chúng ta có thể để ông làm giám đốc công ty mẹ và trả ông tiền lương giám đốc. Tôi cũng nghĩ ông nên được chia lợi nhuận như chúng ta. Thêm vào đó, ông nên nhận một khoản tiền lương điều hành nhà máy. Em thấy những điều khoản này như thế nào Emma?”
- “Em đồng ý với anh, David. Ba nên có một cái gì đó được ưu đãi cho bao nhiêu năm trời làm việc. Anh và ba nên nghĩ tới và đặt một cái giá khá. Bất cứ anh quyết định thế nào, em đều có thể chấp nhận hết, em chắc chắn như vậy”. Nàng lắc đầu cười và nhìn David một cách trìu mến. “Em không tưởng tượng được sao anh lại nghĩ rằng em có thể từ chối. Cơ bản việc này là việc của anh, David. Anh điều hành nó và anh là người có cổ phần chính”.
- “Em là người quan trọng và là người cùng chung với tôi”. Anh mỉm cười, trong lòng nhẹ nhõm. “Tốt, ba và anh sẽ làm dự thảo. Sau đó em và anh sẽ thông qua những chi tiết cuốI cùng. Rồi sẽ nói chuyện với Frederisk Aimsley và nhờ ông ấy lập thoả ước trong vòng một tuần chi đó”.
- “Tuyệt”, Emma nói. Nàng xoay người trong ghế và hướng sự chú ý sang Abraham, hỏI ông về những hợp đồng của ông với nhà nước, việc cung cấp vải, nhân lực của ông và tổng sản lựơng của ông. Trong khi họ bứơc vào một cuộc nói chuyện kéo dài, David ngồi ngả người, nhìn Emma chăm chú.
Mặt trời mùa đông đang ùa vào qua của sổ, tắm nàng trong ánh sáng rực rỡ của nó. Nàng quả thực có sắc đẹp đặc biệt của người Anh trong tuyệt vời vào lúc ban ngày, David nghĩ. Cái vẻ đẹp không thể bắt chước đựơc đó mà Gainsborough và Romney (!)đã làm cho bất tử. Và kể cũng lạ thay, Emma lại không biết rằng nàng là một hoa khôi. Rõ ràng nàng không có thói hư danh và đó cũng là một phần của cái duyên dáng của nàng. Nàng quá tươi trẻ rực rỡ, đầy sức sống mãnh liệt gần như là đam mê. Chẳng phải là điều ngạc nhiên, nàng có sức lôi cuốn không thể cưỡng đối với đàn ông mọi lứa tuổi, Davidnghĩ. Lạ thay, nàng cũng không biết tới điều đó nữa.
- “Anh có đồng ý thế không,david?”
Giật mình, David nhỏm dậy. “Xin lỗi, tôi đang mải đãng trí.” “Em nói, em nghĩ chúng ta nên kiểm soát ngay. Bằng cách củng cố lại lực lựơng lao động, chúng ta có thể tăng sản xuất và cho cả hai nơi hoạt động một cách có hiệu quả hơn. Ba anh cũng đồng ý như thế”. “Một ý nghĩ tuỵêt vời! Tôi sẽ cho Victor chuyển tới đó ngày mai”. Anh nhìn cha: “Như vậy đựơc không ba?”
- “Ba rất sung sướng em nó trở lại”, Abraham nói. “Như vậy là ba yên lòng, mẹ con cũng yên lòng”.
Emma đứng lên. Hai ngườI đàn ông cũng đứng lên. “Nếu các vị tha lỗi, tôi xin phép đựơc đi”, nàng nói. “Tôi đã hứa với Edwina hôm nay tôi sẽ về nhà sớm để giúp cháu trang trí cây Noel. Nó mong lắm. Tôi không muốn làm cháu nó thất vọng”.
- “Đúng, cháu không đựơc làm như vậy”, Abraham nói. “Thất hứa với đứa trẻ là điều sai lầm”. Ông nhìn xoáy vào David. “Điều mà con thường xuyên làm với các cháu nội của ba”, ông nói và thở dài nặng nề.
- “Nhưng chỉ vì công việc mà ba”, David chống chế.
- “À, phải rồi. Công việc. Lúc nào cũng công việc. Ờ Emma, thôi cháu đi nhé. Cho bác gởi lời thăm Joe”.
- “Và cho cháu gởi lời thăm bà Kallinsli bác nói hộ là cháu sẽ đến thăm”.
- “Tôi sẽ tiễn em ra”, David nói, giúp Emma mặc áo khoác, anh nắm lấy cánh tay nàng.
Cây Noel đúng tầm cỡ đây, Emma nghĩ vậy. Nàng cố ý chọn cái cây đặc biệt này mặc dù có thể kiếm được loại to hơn cốt để tránh bày biện phô trương, điều nàng cảm thấy không thích hợp trong thời chiến. Người trong nhà đã cấm nó vào chậu tối hôm trước, bây giờ nó ở trên chiếc bàn tròn ở góc phòng khách gần lò sưởi. Emma lùi lại, nghiêng đầu sang một bên, ngắm nhìn nó với cặp mắt phê phán. Đó là một cây thông non màu xanh thẫm, cành lá xum xuê.
- “Chào Emma. Về sớm thế em”.
Emma quay ngoắt lạI khi Joe vào phòng khách, anh sải bước đến bên lò sưởi, hai tay xoa vào nhau.
- Chào Joe. Vâng, em đã hứa với Edwina giúp nó trang trí cây Noel”.
- “Ồ nhỉ. Anh quên khuấy đi mất”.
Tiếp tục mở những gói trang trí. Emma vừa kể cho anh nghe về cuộc gặp gỡ của nàng với gia đình nhà Kallinski. “Em nghĩ kết hợp lực lượng là một ý kiến rất hay, có phải không anh?”, nàng kể xong, liếc nhìn ah qua vai.
Joe cau mặt. “Anh cũng không chắc. Như vậy có nghĩa là thêm nhiều công việc và sự lo lắng cho em?”
- “Tại sao lại cho em? David chịu phần vất vả đối với công việc đó”. “Anh thấy là cả hai người ngay bây giờ thôi cũng đã có đủ trên đĩa của mình rồi đấy. Nhất là em”.
Giọng Joe có vẻ cay nghiệt, anh luôn luôn chống lại sự đổi mới.
- “Đừng tiêu cực như thế, Joe. Đôi khi em không hiểu anh”, Emma nói lặng lẽ. “Vả lại còn có cả ông Kallimski nữa. Gần đây ông không được khoẻ. Xáp nhập lại là giải pháp tốt nhất cho ông”.
- Ông già đó có thể bán sản nghiệp của mình cho một người nào khác”. Joe gợI ý.
- “Đúng, ông có thể làm như thế. Nhưng tại sao lại làm như thế? Tự nhiên là ông đến với David”, Emma giải thích. “Vả lại, Abraham Kallinski bao giờ cũng tốt với em. Em sung sướng đựơc làm cho cuộc đời ông bớt đi một chút gánh nặng”.
- “Anh chỉ nghĩ tới em thôi, Emma. Tuy nhiên, nếu em tin đó là một ý kiến tuyệt vời rồi, thì anh còn phê bình ai? Em và David dù sao thì cũng luôn luôn làm những cái mà hai người muốn đối với nhà máy”.
- “Chúng tôi luôn luôn nói với anh những kế hoạch của chúng tôi”, nàng đáp lại mau lẹ, nhận ra vẻ không hài lòng trong giọng nói của anh.
- “Ừ, anh biết. Chỉ sau sự việc thôi”.
- “Ồ, Joe, xin anh đừng chua chát thế, sắp đến Noel rồi. Chúng ta đừng cãi vã nữa!”
- “Cãi vã! Ai đang cãi vã!” Joe phản ứng. “Thật vậy, Emma, anh không thể mở miệng ra mà không bị em kết tội là …” – Anh ngừng ngay lại và giọng anh thay đổI trở nên dịu dàng hơn khi anh nói. “Kìa, cưng. Vào đi. Đừng đứng ở đấy”.
Emma quay lại. Edwina đang chần chừ ở lối đi. Nó nhảy chân sáo qua phòng. “Ba! Ba!”. Cô bé gọi, chạy lao vào Joe. Anh nhắc bổng nó lên quay vòng tròn. Chiếc áo màu nhung xanh của nó phồng lên và mái tóc dài chấm lưng của nó màu vàng nhạt đến nỗi gần như bạc bay ở phía sau, lóng lánh trong ánh đèn. Nó cười vang sung sướng, sau khi quay một vòng nữa, Joe đặt nó xuống sàn, giữ hai cánh tay cho nó đứng vững.
- “Con không chóng mặt chứ, thiên thần của ba?”
- “Không, ba ạ”. Nó ngước lên cười với anh, khuôn mặt nhỏ với đôi má lún đồng tiền xinh xắn.
- “Đây con này”, Emma nói. “Mẹ đang đợi con. Mẹ đã mở những gói đồ trang trí ra và chúng ta có thể bắt đầu”.
- “Chào mẹ”. Edwina nói mà không nhìn Emma. Nó nắm lấy bàn tay Joe. “Ba, ba giúp con trang trí cây nhá. Nhá ba nhá. Ờ, ba nói ừ đi ba”. Nó đưa đôi mắt sáng màu bạc nhìn anh một cách khẩn.
Joe cườI vỗ lên đầu con bé. “Tất nhiên ba sẽ giúp con, cưng” Edwina lôi anh tới bên cây. Nó trèo lên chiếc ghế đầu Emma đã để bên cạnh, vẫn nắm lấy cánh tay Joe.
Emma tay cầm quả chuông bạc. “Mẹ để cái này ở đâu nào, con yêu?” nàng hỏi, mỉm cười với đứa con gái chín tuổi của mình.
Edwina không trả lời, nó ngứơc nhìn Joe và nở một nụ cười tươi rói: “Ba nghĩ nên để nó ở đâu bả?”
- “Ố, ba cũng không giỏi những chuyện này. Để đây chăng”. Anh chỉ một cành.
- “Mẹ làm ơn cho con quả chuông:.
Emma lặng lẽ đưa cho nó. Edwina lập tức đưa cái chuông cho Joe. “Ba để chuông lên cây, ba. Ba muốn để chỗ nào thì để. Con nghĩ ba phải là ngườI đầu tiên.”
Cái thủ tục nho nhỏ này kéo dài vài ba phút. Mỗi khi Emma nhặt một thứ lên và đề nghị một chỗ cho nó thì lập tức Edwina cầm lấy; phớt lờ sự gợi ý của mẹ và luôn hỏi ý Joe. Choáng váng, Emma loạng choạng bước xa khỏi cây, cảm nhận được một cách sâu sắc sự ngạo ngược này. Nàng là một kẻ thâm nhập, một người thừa: Nàng quay về lò sưởi, nhìn hai ngườI cười sung sướng với nhau. Nàng cảm thấy một nỗi buồn chán nhói lên nhưng vội xua đi ngay. Nàng không nên ghen tị với mối quan hệ của hai người. Nàng nên lấy làm sung sướng khi hai ngườI đó yêu nhau như vậy.
Joe và Edwina mải mê với nhau và với cây Noel họ không để ý thấy Emma lặng lẽ ra khỏi phòng. Nàng khe khẽ khép của lại và tựa vào cánh cửa. Nàng cố nuốt nước bọt, biết có nước mắt ở đằng sau mắt và thấy đau nơi cổ họng. Một lát sau nàng tự chủ đựơc, bước đi của nàng vững vàng khi nàng bước qua phòng lớn lát đá hoa. Nàng lấy áo khoát trong tủ, cầm hai chiếc giỏ trên sàn và vộ vã lướt khỏi nhà.
Đó là một đêm lạnh, tối không trăng, tuyết bay phấp phới. May những ngọn đèn trên những cổng sắt của mỗi nhà vẫn còn đang cháy, ánh sáng lờ mờ của chúng soi đường cho nàng rẽ lối đi phủ đá trước những ngôi nhà lớn ở Tower. Tuyết bắt đầu động lại. Chắc sẽ là một đêm Giáng sinh trắng, đúng như Edwina vẫn cứ tha thiết ước ao. Emma cắn chặt nôi. Giáng sinh đột nhiên mất sức hấp dẫn đối với nàng. Nàng nhớ lại thói xấc xược của Edwina, lòng đầy đau buồn, trí óc nàng vẫn còn mờ mịt vì sự xúc phạm nàng vẫn còn đang cảm thấy.
Một vài giây sau, Emma đẩy cánh cửa của toà nhà cuối cùng trong dãy nơi gia đình O’neillsống. Blackie đã mua nó năm 1913, hai năm sau ngày cướI Laura. Nếu như không phải là toà dinh thự kiểu Georgian mà anh đã nói sẽ xây những năm trước đây thì nó cũng khá đồ sộ và anh đã cải tiến nó rất nhiều.
Cô hầu người Ireland nhỏ bé chào đón nàng một cách vui vẻ. Cô ta đỡ lấy áo khoác và khăn quàng của nàng cùng với những chiếc giỏ, lễ phép hỏi thăm sức khoẻ của nàng. Emma đang định hỏi cô bà O’neill đâu thì Blackie đã xuất hiện trên đầu cầu thang có trải thảm đỏ.
Ở tuổI hai mươi chín, Blackie O’neill làmột người chững chạc đàng hoàng và năm tháng đã đối xử với anh một cách đại độ. Anh và ông cậu Pat của anh làm ăn khá và công ty xây dựng đã lớn lên phát triển thành một trong những công ty lớn nhất ở Leeds. Thành công đến với anh chắc chắn sẽ không phải là một nhà triệu phú như có lần anh đã khoa trương, tuy vậy, anh là một người giàu có và chắc chắn anh sẽ làm mình trở thành một người cực kỳ như anh luôn luôn mong mỏi. Anh ăn mặc lịch sự và đắt tiền. Sau khi lấy Laura, nàng đã khéo léo thuyết phục anh đừng thắt những chiếc cà vạt rợ, những chíêc áo chẽn thêu đầy màu sắc và những đồ trang sức loè loẹt. Hầu hết những nét thô kệch của anh đã được gọt rửa và tới một chừng mực nào đó, anh là một con người hợp thời trang. Cách phát âm Ireland nặng của anh đã biến mất, có chăng chỉ còn là một chút rung nhè nhẹ hầu như không nhận thấy đựơc. Lora có một ảnh hưởng tế nhị và nhẹ nhàng đối với anh, nhưng không làm phương hại đến bản tính tự nhiên của anh. Trong anh vẫn còn rất nhiều con người nghệ sĩ, một đặc điểm mà anh phát hiện là một điều có ích trong công việc.
Anh vẫy tay chào Emma và chạy nhẹ nhàng xuống cầu thang, vẻ mặt vui: “Emma cưng của tôi. Em thật là đẹp đến nhức mắt” anh kêu to, bế bổng cô lên trong tay. Anh quay cô vòng tròn rồi đặt cô một cách chắc chắn trước mặt và theo cách của anh, nâng cằm cô lên và nhìn xuống mặt cô. “Cái bộ mặt gì mà lạ như thế này? Trông em như vừa mất một pound và tìm thấy đồng sáu penny vậy”.
- Emma bật cười không nhịn được, như nàng luôn luôn bị lây cái tính vui vẻ của Blackie. “Em không sao, Blackie. Chỉ hơi khó ở một chút, có thế thôi”
- “Em mà hơi khó ở à? Anh khó mà tin được điều đó”. Anh nhìn nàng thật kỹ. “Em có chắc không có gì làm em buồn phiền không?” Anh vừa hỏi đôi mắt anh vừa quan sát nàng một cách hiểu biết.
- “Không, thật mà. Laura đâu?”
- “Trong phòng khách, đang đợi em đó”. Anh dẫn nàng bước nhanh qua phòng lớn: “Chị ấy nghĩ thế nào em cũng ghé tới”.
Lora đang ngồI bên lò sưởi đan khăn quàng, nàng ném nó xuống, chạy bay lại vớI Emma, ôm nàng âu yếm. “Emma cưng. Chị vẫn hy vọng là em có thời gian đến thăm anh chị tối nay. Em có nhận ra rằng đã gần cả một tuần rồi không?”
Vẻ u buồn trên nét mặt Emma biến đi khi nhìn thấy người bạn thân thiết nhất của nàng. “Em biết. Quả thực em bận lút đầu lút cổ”. Nàng mỉm cười: “Em mang cho chị những thứ chị cần ở cửa hiệu đây. Cho bữa tiệc Noel lớp học chủ nhật. Cô giúp việc đã cầm rồi. Nhân tiện em cũng để thêm một ít thức ăn nữa mà em chắc chị có thể dùng cho trẻ em nghèo”. “Ôi, Emma, em thật tốt quá. Cám ơn em.” Lora khoác tay Emma, hai người bước trở lại lò sưởi, vừa đi vừa trò chuyện.
- “Tôi có thể thấy khi người ta không cần đến một người”, Blackie nói trêu. “Thôi tôi xin để cho hai bà đàn bà nói chuyện với nhau. Nhưng mà nói gòn gọn thôi. Tôi sẽ quay lại ngay để uống mừng ngày Noel với các vị”.
Ngồi trong phòng khách trang trí trang nhã, nghe giọng nói lảnh lót nhè nhẹ của Lora, Emma biết những tình cảm ấm áp và thoải mái đang bao trùm lấy nàng không phải là do sự hiện diện làm cho lòng được an ủi của Laura. NgườI đàn bà dịu hiền này, quá thân thương đối với nàng luôn luôn an ủi được nàng. Laura đang nói tớ buổi liên hoan nàng đã thu xếp cho các trẻ em theo học những lớp ngày chủ nhật của nàng, Emma nghe và nhìn bạn của mình ngày một thêm thích thú. Đêm nay Laura trông hết sức đễ thương. Từ lần xảy ra hai năm về trước, nàng đã hoàn toàn phục hồi sức khoẻ, đang rực rỡ và đầy sức sống. Trong chiếc áo màu xanh thẫm; với mái tóc màu vàng mật búi lại để lộ một khuôn mặt bình tĩnh và dịu hiền, Emma nghĩ trông nàng giống Đức bà hơn bao giờ hết. Laura hạnh phúc với Blackie, điều duy nhất làm hỏng mất niềm vui của nàng là nỗi thất vọng nàng đã không cho anh một đứa con.
- “Buổi liên hoan hình như đã lấy mất của mình hầu hết thời gian mấy tuần vừa qua”, Laura giải thích “Blackie đã tìm cho mình một cây rất đẹp cho phòng lớn của nhà thờ. Ngày mai mình sẽ trang trí nó”.
Emma cứng người lại, nàng biết mặt nàng đang rúm ró.
Laura nhìn lên. Nàng dừng lại, nhìn Emma chằm chằm. “Trời ơi, trông em dễ sợ có chuyện gì vậy?”
Emma lắc đầu. “Không có gì cả. Thật mà”, nàng cố gượng và liếc nhìn nhanh xuống bàn tay mình.
- “Có, có chuyện đấy. Mình biết rõ Emma mà. Nào em, nếu em buồn phiền chuyện gì cứ thố lộ cho chị biết. Nó có thể cũng đỡ đi “.
Emma hắng giọng: “Vâng, tối nay Edwina nó hư với em quá. Điều đó quả thực làm em buồn phiền”. Hít một hơi dài, Emma kể lạI sự việc cây Noel.
Laura cau mày rồi nói: “Con gái bao giờ cũng bám bố, Emma ạ. Em biết điều đó mà. Điều ấy chẳn có gì lạ. Lớn lên rồi nó sẽ hết. Chị chắc đấy chỉ là một giai đoạn sẽ trải qua”.
- “Nó hình như luôn luôn thích chọc hơn em”, Emma đáp lại nhẹ nhàng. “Em không để ý chuyện đó. Em sung sướng thấy hai người thương mến nhau như vậy. Thỉnh thoảng những sự đối sử lạnh lùng như vậy làm em bận lòng. Em đã cố gắng rất nhiều để chiếm được tình cảm của nó”. “Mình biết lắm”. Lora thở dài, nàng đưa người ra nắm lấy cánh tay Emma. “Trẻ con có thể không tử tế như vậy. Chúng không có ý muốn độc ác đâu. Chúng thiếu suy nghĩ, thế thôi”.
- “Vâng, có lẽ chị nói đúng”.
- “Chắc nó là một đứa bé rất khá, có phảI không?”.
- “Vâng, hiểu theo một nghĩa nào đó thì là quá khá. Em vẫn thường nghĩ Edwina đẻ ra đã là ngườI lớn rồI”. Emma suy nghĩ đoạn nói tiếp. “Đôi khi em có cảm giác Edwina sống trong nội tâm, Laura ạ. Nó có thể rất xa xăm. Và nó luôn luôn có một cái nhìn xa xôi trong mắt”.
Lora cười, nàng cố xua nỗi lo lắng của Emma. “Ôi cưng, điều ấy là tự nhiên thôi. Con gái bao giờ chẳng mơ mộng”.
- “Em cũng cho là như thế”, Emma nói, cũng muốn tin như thế.
- “Còn cái xa xăm, mình nghĩ là cháu nó bản tính dè dặt. Ồ hôm nọ, Blackie nói…”
- “Anh nói gì?”, Blackie oang oang từ phía lối đi bước vào phòng. Anh sừng sững trước Laura và Emma, miệng hút xì gà.
- Em định nói với Emma là anh nghĩ Edwina rất thanh lịch với những cử chỉ duyên dáng như một thiếu nữ”, Lora nói với chồng.
- “Đúng thế. Và rất đẹp!”. Anh quay đi và tiến về phía tủ búp phê: “Thưa các quí bà dùng gì ạ?”, anh hỏi một cách vui vẻ, rót cho mình một ly Whiskey.
- “Cậu uống gì, Emma? Hãy uống tí chút lấy một lần”, Laura thúc nhẹ nhàng.
- “Em cũng nghĩ thế!”, Emma cười: “Em nghĩ tối nay em cần phải uống. Cho em xin một cherry. Blackie. Cám ơn”.
- “Laura cưng, em cũng uống thế chứ?”.
- “Vâng. Nhưng ly nhỏ thôi, anh Blackie”.
- “Xin chúc một Giáng sinh vui vẻ cho những quí bà tôi yêu quí nhất”, Blackie nâng cốc và nói vớI điệu bộ lịch thiệp quá cường điệu cố hữu của anh.
- “Chúc một Giáng sinh vui vẻ”, hai ngườI phụ nữ đồng thanh, Emma nói thêm chanh chua nhưng giọng trêu đùa: “Tôi hy vọng tôi là những quí bà yêu qúi nhất của của anh. Chúng tôi sẽ rất tức giận nếu còn những bà nào khác”.
Blackie cười: “Laura nói với anh là vợ chồng anh sẽ đến ăn Giáng sinh ở đằng em. Anh mong ngày đó. Vậy chúng ta phải tận dụng cái buổi tối này để vui vẻ đình đám một chút”.
Cả hai đều chằm chằm nhìn anh: “Anh định nói sao, Blackie?, Laura hỏi.
- “Ồ, có gì đâu em”, anh trả lời trơn tuột, tiếc là mình vừa đưa ra nhận định trên.
- “Blackie, thôi đừng có quanh co nữa. Trả lời em đi nào. Anh có biết gì về cuộc chiến tranh mà chúng em không biết không? Laura hỏi. “Không biết gì hết, không gì hết”, anh nói, lại quay về giọng địa phương nặng nề của mình. “Thôi nào, cưng, đêm nay chúng ta không nói tới chiến tranh”. Anh lại ngồi bên Laura trên sofa và cầm lấy tay vợ. Liếc nhìn Emma một cách cẩn thận, anh nói. “Anh nghe đâu nhà máy của Thompson làm ăn dở lắm. Sản xuất vải vóc tồi và không được Nhà nước đặt hàng nữa”.
- “Em cũng nghĩ thế”, Emma nói không lấy gì làm nhiệt tình. Mặt nàng không thể đoán biết được và nàng khéo léo thay đổi đề tài.
Năm mới đưa đến thêm nhiều tin thất thiệt cho nước Anh và đồng minh. Binh lính chết hàng ngàn trong các chiến hào và tổng số thiệt hại lên đến con số khủng khiếp khiến cả thế giới kinh hoàng. Ngày 4 tháng giêng năm 1916, thủ tướng Henry Asquith đứng trên bục của Hạ viện giới thiệu luật nghĩa vụ quân sự cưỡng bức tất cả những thanh niên chưa vợ đều coi như phải ghi tên nhập quân đội. Luật này gặp phải sức phản đối mạnh mẽ, đặc biệt là những người bảo thủ và những ngườI bảo vệ hệ thống nghĩa vụ quân sự tình nguyện. Nhưng ngày thứ hai, 24 tháng giêng, đạo luật được thông qua lần thứ ba với một đa số phiếu là 347 phiếu, phái phản đối tụt xuống chỉ còn 36. Và vì vậy luật nghĩa vụ bắt buộc có hiệu lực ngày 2 tháng ba.
Mặc dầu biện pháp này chỉ áp dụng cho những ngườI không có gia đình nhưng Emma bắt đầu cảm thấy nỗi hoảng hốt cứ tăng lên từng ngày. Nàng đọc báo cẩn thận, phân tích sự phát triển trong chiến tranh, nhận thức được rằng phải cần đến nhiều binh lính trên cơ sở tiếp tục từng ngày vì những tổn thất, những người có gia đình được gọi tới cũng chỉ là vấn đề hàng tuần nữa thôi. Thế và nàng đúng.
Đọc tờ Tin tức một buổI sáng đầu tháng năm, nàng thấy nỗi sợ hãi của mình đang trở thành sự thực. Nàng nhanh chống đọc bài nói rằng Thủ tướng đã xin phép để đưa vào Hạ viện một đạo luật quân sự mới.
- “Joe, em nghĩ cả những người có vợ rồi cũng buộc phải đăng ký”, nàng lặng lẽ.
Anh nhìn nàng qua chiếc bàn ăn sáng, đôi mắt anh trang nghiêm. “Điều ấy buộc phải đến, Emma. Đã hàng tuần nay Kitchener hò hét thêm người rồi!”.
Emma gật đầu. “Đạo luật mới đề ra là tất cả thanh niên Anh tuổi từ mười tám đến bốn mươi phải có nghĩa vụ đăng ký vào lực lượng quân đội trừ phi được miễn vì lý do nào đó”, nàng mỉm cười nhợt nhạt. “Anh có được miễn vì một lý do nào đó không anh”.
- “Không, em ạ, không”.
Vài ngày sau, nàng buồn bã đọc tin là mặc dầu Quốc hội không thống nhất luật này, nhưng đại bộ phận tán thành. Cuối cùng, ngày 27 tháng năm, đạo luật nghĩa vụ quân sự mới đã được hoàng gia tán thành.
Buổi tối hôm đó Emma ngồi trong phòng khách với Frank, cậu lại đến chơi với họ, bàn chuyện thời sự. “Hoàng gia tán thành – chính xác là cái gì?”, nàng hỏi.
- “Nó có nghĩa là trong thờI kỳ nguy khốn nhất, nước Anh phải quay trở về thời kỳ Norman và Saxon, khi mà nhà vua có quyền lấy lính, lấy tàu hoặc bất cứ động sản nào trong nước của mình vì mục đích bảo vệ Tổ quốc”, Frank nói với chị một cách nghiêm trang. Nàng hiểu. Nhưng hiểu không nhất thiết là làm nhẹ bớt những ý nghĩ phiền muộn của nàng.
Emma trước đây luôn luôn than phiền bằng một giọng ồn ào nhất về sự trì trệ, về thủ tục giấy tờ quan liêu thì nay lại nguyền rủa tính hữu hiệu ghê gớm của nó. Ba người đàn ông nổi bật nhất trong đời nàng đã cùng mọi người ra đi. Trước tiên là David nhập bộ binh, rồi đến Joe và Blackie cùng đi một ngày. Cuối tháng năm họ cùng gia nhập binh đoàn Cao nguyên Seaforth, binh đoàn cũ của cha nàng, binh đoàn mà người Yorkshire đặc biệt thích.
- “Trừ phi tôi không phảI là ngườISeaforth. Blackie đã tuyên bố. “Một người Irelandsống ở Anh, lấy một người Sassenach tách khỏi nhà thờ, phục vụ trong binh đoàn Scottish lại mặc cả váy nữa. Độc đáo, hả?”, Lora và Emma cùng cười với anh, nhưng lòng họ nặng trĩu. Joe và Blackie lập tức được điều đi Ripon để tập luyện. Cả thành phố cổ và ngoạn mục này là một nơi đầy kỷ niệm cũ đối với Emma. Hai tuần lễ sau họ được về nhà nghĩ phép hai mươi bốn tiếng đồng hồ trên đường đi Tilbury lên tàu sang Pháp. Một buổI sáng tháng sáu ẩm ướt, Emma đưa hai người ra ga. Laura đang có mang vẫn đi theo, nhưng khăng khăng không nghe.
- “Trong tình trạng em như thế này, không được, em yêu”, anh nói nhẹ nhàng và vuốt tóc nàng. “Anh không muốn em lo sợ hốt hoảng ảnh hưởng tới em và đứa bé”.
Phút cuối cùng Blackie hầu như phải dùng sức giữ Lora lại, nàng bám bíu lấy cánh tay anh một cách dữ dội, cố kìm nước mắt nhưng không nổi. Nhưng khuôn mặt trắng nhợt căng thẳng của nàng chứa đầy lòng dũng cảm vô bờ khi họ từ biệt nàng. Nàng đứng bên của sổ, một hình ảnh xanh xao ép vào kính, vẫy tay chào ba người khi họ bước xuống lối đi trong vườn và khuất bóng.
Cuộc hành trình tới Leeds là một cuộc hành trình lặng lẽ. Emma lảo đảo khi họ tới nhà ga thành phố. Từng đám lính của nhiều binh đoàn khác nhau cũng như là binh đoàn Cao nguyên Seaforth đứng chật các cửa. Sân ga tối tăm phủ đầy mồ hóng, chật ních hàng trăm người, thiếu phụ và các cô gái mọi lứa tuổi, mọi tầng lớp, những người vợ, những người mẹ và những người yêu tiễn biệt những người đàn ông của họ. Blackie mang ba lô của hai người lên tàu, Emma và Joe đứng trên sân ga, tay nắm tay nhau.”
- “Anh sẽ không sao đâu, em yêu”. Joe nói nắm chặt thêm những ngón tay nàng. “Đừng lo cho anh. Em hãy cẩn thận sức khoẻ và trông nom các con”.
Emma cắn môi, cố giữ bình tĩnh. Joe dịu dàng và chu đáo thật đáng ngạc nhiên trong mấy tháng qua, rõ ràng anh nhận thấy thời gian chia ly đang nhích lại gần và về nhiều khía cạnh, họ đã gần gũi nhau nhiều. “Chính anh mới phải cẩn thận, Joe”, nàng nói dịu dàng.
Vài giây sau Blackie quay lại với họ. Emma với lấy tay anh, kéo lại bên nàng. “Cả anh nữa, Blackie nhé”.
Nàng cố cười:"Cả hai đừng có lâm vào tâm trạng gi.."Nàng dừng lại môi run lên.
Joe nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên:"Nào, nụ cười nổi tiếng của em đâu em yêu?'
_ Em xin lỗi
Còi bắt đầu rúc, từng đám khói trùm lên họ khi những con tầu tăng tốc đi tiếp con đuờng về nam. Blackie quàng tay lên người nàng."Tạm biệt,em gái nhỏ. Ở lại cho mạnh khoẻ và trông nom Laura của anh hộ anh. Coi để cho chị ấy bình thường và đừng để chị ấy buuồn giận".Anh hôn má nàng và mắt anh uớt.
Emma nuốt mạnh, ngước nhìn Blackie."Nhất định. Em hứa. Em không để cho bất cứ cái gì xảy ra với chị hoặc với đứa bé ".
Blackie nhảy lên bục tàu đứng bám vào song cửa quay đi để cho họ một phút riêng tư.
Joe ôm Emma trong tay."Em là người vợ tốt nhất, em yêu."Nhìn thấy nét sợ hãi thoáng qua mặt nàng, anh vội nói thêm."Và vì thế em có thể chắc chắn rằng anh sẽ về với em ".
- Em biết anh sẽ về, anh yêu.Và anh là một người chồng tốt.Joe.Ở đó cẩn thận anh nhá".
Anh gật đầu, nghẹn ngào không trả lời được.Anh hôn nàng một lần nữa, àng thấy nước mắt anh hoà với nước mắt nàng trên đồi má nàng.Joe đột ngột buông nàng ra, nhaỷ lên bậc tàu đứng cùng Blackie.Bánh xe bắt đầu nghiến chói tai trên đường ray và con tàu bắt đầu đi ra.Nó đi chậm đến nỗi Emma có thể bước đi bên cạnh nó, tay vẫn nắm tay Joe.
Đột nhiên,giọng ca đơn côi của một nguời lính cất lên, dịu ngọt mà buồn."Hãy giữ cho ngọn lửa gia đình cháy mãi.Dù trái tim của bạn đang mong chờ..."Một giọng nữa hoà vào, một giọng nữa và lại một giọng nữa cho đến khi cả nhà ga mênh mông rung lên tiếng hát khi những điàn quân trong những chuyến tàu khác và nhiều phụ nữ cất lên điệp khúc và giọng trầm buồn của Blackie cao vút lên trên cả, giọng đẹp và giàu âm sắc như bao giờ.
Con tàu tăng tốc độ. Joe buông bàn tay Emma, nàg đứng tại chỗ giơ tay vẫy chào họ.Và nụ cười chia tay rạng rỡ của nàng vẫn cam đảm mặc dù đôi mắt uớt.Nàng nhìn con tàu cho đến khi nó khuất bóng rồi nàng quay gót ra về, ngả nghiêng vì đám đông chen lấn, mờ vì nước mắt và tự hỏi một cách tuyệt vọng không hiểu nàng có bao giờ nhìn thấy họ nữa không?