Phần bốn: Đỉnh Điểm 1918 - 1950
Chương 49

Emma tháo giày, cởi bỏ chiếc áo dài rất đẹp nàng vẫn mặc ở cửa hàng, tháo các đồ nữ trang, đặt chúng trên bàn trang điểm. Cởi đồ lót, nàng chui vào chiếc áo lụa dài người hầu gái đã để sẵn cho nàng và vội vã vào phòng tắm.
Khi đứng trước chiếc gương bầu dục mạ vàng, buộc mái tóc mới làm bằng chiếc khăn voan, nàng mỉm cười như nàng vẫn luôn luôn mỉm cười mỗi khi bước vào căn phòng đặc biệt này của tòa biệt thự mới. Nó thật quá lộng lẫy, khi Blackie đưa nàng coi những bản thiết kế đầu tiên để sửa lại, nàng đã bảo với anh trông nó giống như đường nối giữa tòa đại sảnh bằng gương ở Versailles và phòng ngủ của một cung nữ. Chưa nói đến cái đã sửa sau này, mới nói đến cái trước thôi nàng cũng chưa bao giờ từng thấy - khi nàng cùng Arthur Ainsley đi Paris để hưởng tuần trăng mật ba năm trước. Nàng có nhẹ nhàng phản đối vì cái đồ sộ ghê gớm của nó nhưng Blackie khăng khăng giữ ý kiến của mình, khuyên nàng nên nghe theo phán đoán của anh. Nàng rất ngạc nhiên thấy mình thực sự thích phòng tắm khi anh hoàn thành trang trí bên trong, nàng thấy rất hài lòng vì sự lộng lẫy của nó.
Tường lát đá hoa màu hồng, được ngăn bằng những tấm gương lớn chạy suốt từ sàn lên trần, phản chiếu từ khắp phía. Trần vòng cung màu xanh nhạt với hình những con cá heo màu hồng, trong biển xanh và những chùm đá hồng, hai con cá heo ánh bạc đang quẩy ở đầu và cuối bồn tắm. Trên một chiếc bàn gương nhỏ, có rất nhiều nước hoa Pháp và dầu thơm để tắm và những bình pha lê bịt bạc đựng các loại kem và nước để xoa người. Blackie cũng để cả một chiếc ghế dài bọc lụa hồng cùng với một bàn để uống cà phê. Ở phía bên kia một giỏ khổng lồ để những tạp chí thời trang và kinh tế. Không khí của phòng tắm rất phụ nữ và cái phòng duy nhất này trong ngôi nhà đã trở thành bến bờ bình yên của Emma, một nơi nghỉ ngơi nàng có thể lui về sau những ngày bận rộn ở cửa hàng.
Emma đổ dầu tắm Floris vào nước mà người hầu gái đã chuẩn bị và cởi áo khoác, nàng bước vào chậu tắm. Nàng duỗi đôi chân dài, ngâm mình trong làn nước xúc hương thơm ngát, ý nghĩ của nàng hướng về buổi vũ hội nàng sẽ tổ chức tối nay. Từ ngày nàng lấy Arthur, họ đã tổ chức tiệc tùng liên tục, nhưng bữa tiệc tối nay là sự kiện lớn nhất nàng có từ trước tới nay. Vũ hội là để mừng lễ đính hôn của Frank với Natalie Stewart, con gái của mộtt chính trị gia nổi tiếng ở London, một cuộc hôn nhân mà Emma đã đồng ý ngay từ đầu và nàng đã nhiệt tình giúp đỡ cho thành. Không những Natalie là một cô gái dễ thương, Emma còn nhẹ nhõm trong lòng khi thấy em nàng thoát khỏi móng vuốt của Dolly Mosten. Natalie là dòng dõi quí tộc và nếu như vẻ đẹp thanh cao của nàng dường như phần nào mong manh, Emma biết nó chứa đựng một trái tim mạnh mẽ và một nghị lực thép. Càng ngày Emma càng thấy Natalie nhắc nàng nhớ tới Laura thân yêu của mình.
Emma không tiếc một chút gì cho bữa tiệc này, nàng quyết định đối xử thật đẹp đối với cuộc hôn nhân của Frank. Ngôi nhà trông thật lộng lẫy, mỗi phòng tiếp tân rộng thênh thang đều rực sáng với những đồ cổ và những bức họa đủ màu sắc và vô vàn lá hoa xuân. Vì ngôi nhà sang trọng này to gấp ba lần ngôi nhà trước đây của nàng ở Anh, nên nó phải được trang hoàng một cách hấp dẫn hơn và Emma đã trở thành bà chủ duyên dáng và sự tế nhị của nàng đã làm tất cả các vị khách thoải mái.
Gian hàng cung cấp của nhà Harte đã soạn một bữa ăn tối tuyệt vời, mọi món ăn đã được bày trên một chiếc bàn dài trong phòng ăn với đầy đủ nghi thức, Emma nghĩ tới thực đơn nàng chọn. Đó là hai món soup, soup nấu đông và soup cải xoong, cá hồi hun khói. Tôm hùm, thịt bò Wellington, thịt gà, chim trĩ băm viên, thịt cừu quay, đậu Pháp, quả ép, bánh xốp kem, bánh hạnh nhân, đủ các loại đồ uống, gồm champagne, rượu vang trắng và đỏ, rượu táo, nước quả ép, cà phê và trà. Nó nhiều đến nỗi có thể làm hài lòng những người khó tính nhất, Emma chắc chắn như vậy, nàng ghi nhận công của những người đầu bếp nhà Harte, những người đã làm quá cả sức mình để tổ chức bữa tiệc hôm nay.
Một trăm vị khách sẽ ăn bên những chiếc bàn nhỏ phủ khăn hồng và những chiếc ghế mạ vàng đã được sắp ở phòng ăn, ở thư viện và phòng buổi sáng. Sau bữa tiệc tối, sẽ có nhảy bên ngoài hành lang dài trông ra những mảnh vườn, những người không thích nhảy có thể trò chuyện trong hai phòng khách xa hoa - Ban nhạc thuê cho buổi tối đã tới và khi nàng rời hành lang các nhạc sĩ đang bày nhạc cụ của họ. Văng vẳng nhẹ nhàng trong không khí đêm đưa lại giai điệu của những bài dân ca mà ban nhạc dạo thử. Mọi thứ đã sẵn sàng đâu vào đấy. Nàng không bỏ qua cái gì và có cả một đội quân nhỏ những người hầu bàn và các cô hầu cùng với các nhân viên của nàng giúp trông nom các vị khách. Arthur trước đó đã bảo với nàng là đã tổ chức mọi thứ có hiệu quả như một vị tướng lập kế hoạch cho một chiến dịch. Emma nhắm mắt lại, thấy người tê mê khi những căng thẳng của một ngày trôi đi.
Trong khi, ở dãy phòng bên cạnh. Arthur Ainsley đang mặc quần áo cho buổi tiệc tối, anh ta cũng bận rộn với những chi tiết bề ngoài của mình như Emma với kế hoạch cho buổi dạ hội vậy. Anh ta bước lùi khỏi chiếc gương lớn nhìn ngắm hình mình hết sức cẩn thận, tập trung, hài lòng trước cái anh ta thấy.
Ở tuổi ba mươi hai, Arthur vẫn còn mang dáng vẻ của một chú chàng đang tuổi thiếu niên, dáng vẻ này càng rõ rệt vì lối ăn mặc đỏm dáng và điệu bộ lịch sự kiểu đàn bà của anh ta. Anh ta kéo tay áo dưới tay áo vét ra một chút, sửa lại cái khuy đính trên áo và với tay lấy cái lượt trên tủ com mốt. Lần thứ tư anh ta chải mái tóc sáng mềm của mình, uốn từng làn sóng đưa một ngón tay đã cắt sửa hàng ria mép mà anh ta ưa thích. Sau đó anh ta để chiếc lượt xuống, đứng thẳng người, say mê với hình ảnh của mình.
Thật đáng tiếc, Arthur Ainsley chẳng có gì đáng chú ý trong tính cách của anh ta. Suốt đời, anh quá bận tâm đến cái vẻ đẹp bề ngoài của mình đến độ không làm một chút cố gắng nào để đạt được cái khả năng bên trong. Do đó, anh ta là cái vẻ của một người đàn ông và sự nông cạn hời hợt của anh ta làm cho anh ta chỉ để ý thấy cái gì sờ sờ trước mắt. Không phải không thông minh, được học hành ở những trường tốt nhất, tuy thế Arthur quá lười nhác, tự thị, anh ta hoàn toàn không thể suy nghĩ lâu được một cái gì nghiêm chỉnh. Anh ta chỉ chăm chăm tìm vui thú và nhu cầu liên tục phải thỏa mãn ngay tức thì của anh ta về bản chất thật ấu trĩ. Vì vậy, mặc dù anh ta thích những biểu hiện, những phô bày của bên ngoài của sự giàu có và thành công, nhưng anh ta lại không có khả năng đạt được chúng cho bản thân mình, vì không thích làm việc vất vả, thiếu cần mẫn và không có sức mạnh để tập trung.
Arthur lùi ra khỏi gương, liếc nhìn đồng hồ bỏ túi bằng bạch kim và kim cương của mình. Anh đã đóng bộ quá sớm và bây giờ phải tiêu phí một tiếng nữa trước khi quan khách tới vào lúc mười giờ. Anh ta thò tay vào một trong những ngăn cửa tủ commode và lấy ra một chai rượu. Anh ta bắt đầu rót ra một ly rồi lại do dự, nhăn mặt khi nghĩ là Emma không tán thành.
Arthur Ainsley đã tìm nơi nương náu trong be rượu mười tám tháng qua, kể từ khi anh nhận thấy mình không có khả năng đi lại với Emma. Anh ta tin rằng anh ta uống vì sự bất lực của mình, nhưng thực tế, anh ta uống để tìm mọi cố gắng. Đổ là tại rượu bao giờ cũng dễ hơn là với những lý do thực sự thiếu sót của mình, nó đầy phức tạp, tự xem xét bản thân mình là điều xa lạ với bản chất khoác lác của Arthur và vì vậy anh ta không hiểu nguyên nhân. Sự thật, anh ta đã trở nên bất lực với Emma vì anh ta đồng tính luyến ái mà chưa phát hiện ra và vì sợ anh ta là tất cả những cái mà anh ta không phải.
Emma không hề làm gì để anh ta mất sức mạnh đàn ông. Nàng chỉ đơn giản mình là chính mình cũng đã gây cho anh ta những tổn hại đến sự tự tin và hài lòng về bản thân rồi. Vì vậy bây giờ anh ta đi tìm những người phụ nữ đề cao được lòng tự kiêu đàn ông của mình. Chủ yếu mục tiêu của anh ta là những cô bán hàng, những cô hầu bàn và các cô gái bán bar, những người lấy làm hãnh diện vì sự chú ý của anh đã quị lụy anh.
Tình cảm của Arthur đối với Emma luôn luôn dao động. Anh ta thường xuyên ham muốn nàng, thế nhưng nỗi lo sợ ám ảnh là không thành công trong việc làm tình đã làm anh xa lánh nàng, anh cần sức mạnh và sự khôn ngoan của nàng nhưng đồng thời lại bực tức với nó, anh ta khoe khoang về những thành tựu của nàng nhưng lại ghen tị và thấy không an toàn bởi vì trong sự nghiệp của mình, anh ta không thể đọ nổi. Theo cách của mình, Arthur yêu Emma. Điều bất hạnh là anh ta cũng có nhiều cái bực với nàng mà cội rễ là cái bất lực ghê gớm của anh ta. Điều ấy biển hiện ở cơn giận cố nén và đôi khi anh ta thấy thực sự ghét nàng.
Luôn luôn bị cuốn hút bởi Emma ngay từ khi nàng lấy Joe Lowther, anh ta đã theo đuổi nàng một cách vô vọng sau khi chiến tranh kết thúc. Thế rồi đột nhiên, vào đêm hội của Blackie O’Neill, Arthur, nhân cơ hội quyết tâm năm mới, đã tỏ tình với nàng. Sau khi ve vãn liên tục 3 tháng trời, họ đã cưới nhau vào mùa xuân 1920.
Arthur vẫn tin rằng Emma cũng say mê anh như anh say mê nàng, tính tự phụ tự đắc của anh ta không cho phép anh ta nghĩ khác. Sự thật, Emma lấy anh vì những lý do hoàn toàn khác. Cái hàm ý khủng khiếp của sự yên lặng của Paul McGill và việc anh không hề đến nước Anh đã tàn phá nàng và nỗi buồn của nàng trở nên đau đớn không sao chịu nổi. Nỗi cô đơn ngày một tăng của nàng đã khiến nàng đánh giá lại cuộc đời mình. Suy xét thông thường đã dẫn nàng tới kết luận là không có tương lai gì cho nàng với Paul, nàng thừa nhận rằng mong mỏi anh không những chỉ là ngu ngốc và còn tự hủy diệt mình không sao tránh nổi. Nàng cố gắng gạt bỏ Paul hoàn toàn ra khỏi tâm trí nàng, quyết định sẽ phải sống một cuộc sống bình thường hơn vì các con nàng cũng như chính nàng. Tin chắc rằng mình sẽ không bao giờ có thể có được một tình yêu cao đẹp như nàng đã có với Pên, nàng đi tìm một người bạn đồng hành, một người đàn ông có thể sống dễ chịu. Nàng cũng muốn một người bố cho các con nàng và một người đàn ông thích hợp cho mái nhà nàng. Tóm lại, nàng sẵn sàng thỏa hiệp, sẵn sàng chấp nhận cái ít hơn vì sự cần thiết và tin rằng tình yêu lớn chưa hẳn đã là điều tiên quyết cho một cuộc hôn nhân hạnh phúc.
Lúc đầu, vui vui vì những lời tỏ tình hết sức sốt sắng của Arthur, Emma đã đi đến chỗ coi anh ta là một giải pháp hoàn hảo cho những vấn đề khúc mắc của nàng. Anh ta là một người lịch sự, xuất thân từ một gia đình tốt. Anh ta cũng có duyên và xử sự một cách thanh nhã trong hầu hết mọi trường hợp. Anh ta vui vẻ, chú ý tới những nhu cầu của nàng và thích nàng. Hơn nữa, Emma yêu cái đẹp, nàng có bản năng thẩm mỹ mạnh mẽ và nàng thấy Arthur hấp dẫn. Nếu anh không khơi dậy sự đam mê lớn trong nàng thì anh cũng không làm nàng khó chịu, nàng đã khẳng định là có thể dễ dàng tha thứ những mặt về thể xác trong tình yêu vợ chồng, và kết luận những yếu tố khác trong quan hệ của họ còn quan trọng hơn đối với nàng. Emma biết là Arthur yếu thế nhưng lạ thay, nàng nhắm mắt làm ngơ những khuyết điểm trong tính cách của anh vì nhiều lý do cơ bản. Arthur không đe dọa nàng; nàng nhận ra là anh không bao giờ can thiệp vào công việc làm ăn của nàng hoặc cách sống của nàng; theo bản năng, nàng biết nàng sẽ luôn luôn ở thế mạnh. Ngoài những lý do này, anh có một cách thức chinh phục các con nàng và đối xử với chúng một cách tự nhiên khiến nàng cảm kích.
Emma muốn xóa bỏ Paul McGill bằng cách gắn bó trong một mối quan hệ mới. Nàng quyết định cưới nhanh chóng và Arthur tỏ ra là một ứng viên thích hợp nhất ở chân trời. Vốn là người giải quyết công việc nhanh chóng, nàng lao lên phía trước, hành động hơn là chờ đợi. Hành động thiếu thận trọng xưa nay chưa từng có cúa nàng làm cả anh em nàng cũng như Blackie choáng váng, nhưng tất cả đều vấp phải sự kiên quyết lạnh lùng của nàng khi họ định can thiệp, nên tất cả đều lập tức rút lui vì họ đều nhận ra khuyên can nàng là điều vô ích khi cái đầu ương ngạnh của nàng đã quyết.
Emma đã nhận ra sự sai lầm của mình một cách đau đớn chỉ sau khi cưới một vài tuần, nhưng lúc ấy đã quá muộn. Nàng đã có mang trong tuần trăng mật. Chẳng phải lâu la gì để phát hiện được ra rằng cái duyên của Arthur chỉ là giả, sự sắc sảo của anh ta thường là độc ác cũng ngang với nó làm người ta vui. Anh ta hay cáu kỉnh, cái nông cạn và sự lười nhác của anh ta làm ngàng ghê sợ. Hơn nữa, thứ tình dục của anh ta không biết chán, giống như của Joe Lowther trước đây nhưng có điều Arthur tinh tế hơn và không làm nàng kinh tởm vì thể xác. Tuy thế, chẳng bao lâu Emma thấy việc làm tình của họ nặng nề, bởi vì nàng chỉ yêu và muốn có Paul.
Nhưng nàng phải thành thật thừa nhận là đã phạm sai lầm, và bởi vì nàng coi trọng nghĩa vụ của mình, Emma đã cố gắng giữ nền nếp văn minh và kích thích lòng ham muốn khi cần thiết. Lúc đầu, sự kết hợp tương đối bình ổn, hầu hết là do sự giả vờ tài tình của Emma. Arthur, không biết những tình cảm của nàng, anh ta như mở cờ trong bụng vì số may đã có được một người đàn bà đẹp và thành đạt, anh đắm mình trong uy tín của Emma và hưởng sự sung sướng do tiền bạc của nàng đem lại. Nói chung, anh biết điều và an phận. Không may, sau khi sinh đôi, Robin và Elizabeth, đẻ năm 1921, anh ta trở nên lơ là và tùy tiện đối với Emma, anh ta tin rằng hôn nhân của mình là vững chắc vì bây giờ đã là cha của hai đứa con với nàng và vững tâm ở sự trung thành của nàng.
Trong thời gian Emma sinh, Arthur đã đi lăng nhăng và khi đã tìm được sự kích thích trong những quan hệ bất chính, anh ngày càng thấy là khó từ bỏ nó. Thế rồi khi anh và Emma lại tiếp nối quan hệ vợ chồng, anh không thể nhóm được ngọn lửa đầy đủ cho cuộc yêu đương. Sau nhiều lần tai hại như vậy, Arthur đã lui vào phòng riêng. Anh nhẹ người vì Emma không bao giờ hỏi sự vắng mặt của anh ở giường này. Anh ta vẫn cho rằng như vậy là vì nàng quá bận rộn với công việc, với con cái, với nhà cửa quá lớn, và nỗi lo là lại có mang quá sớm sau lần sinh đôi. Anh không bao giờ nghĩ nàng yêu một người đàn ông khác và càng ngày sự tự mãn của anh ta càng tăng cả cái kiêu căng của anh ta nữa.
Trong khi Arthur chiêm ngưỡng cái dung nhan của mình thì Emma bước ra khỏi bồn tắm, và chà cho khô người. Nàng đứng một lúc trước một tấm gương lát tường, ngắm nhìn thân thể mình một cách thích thú. Đôi vú nàng đầy, cao và rắn chắc, bắp đùi tròn, bụng tHall thả. Nàng đã giữ được dáng vóc của mình mà chỉ tháng tới nàng đã 34 và đã sinh bốn con, thì thật là trẻ trung một cách lạ thường. Hình dáng nàng không có chút gì là béo xệ nhờ ở kế hoạch bận rộn của nàng và nàng không thích những thức ăn quá bổ do sự thiếu thốn lúc thiếu thời. Nàng quay đi, mặc chiếc áo lụa và đi vào phòng ngủ.
Ngồi ở bàn trang điểm, Emma cầm chiếc lược bạc có khắc tên, đầu nàng nghiêng về một bên. Nàng sung sướng là đã quyết định cắt mái tóc tuần trước. Nàng thích kiểu tóc mới đang hết sức thịnh hành này. Kiểu tóc này thích hợp với nàng và với kiểu áo mới đặc biệt nàng may ở cửa hàng Vionnet và Chanel. Có tiếng gõ cửa mạnh, thình lình, Emma quay người lại thì Arthur bước vào. Emma chằm chằm nhìn chồng, ngạc nhiên vì sự xuất hiện bất ngờ của anh. Nàng khép hai vạt áo lại, cố nén khó chịu vì sự đột nhập của anh. Dạo này nàng thấy khó lòng giữ được cái vẻ thân mật với anh.
- "Ồ, Arthur anh làm em giật mình".
- "Thế à!".
Mắt Emma nhìn vào cốc rượu trong tay anh. "Anh bắt đầu hơi sớm đó, có phải không nhỉ?", nàng nói, cố giấu sự bực bội.
- "Trời ơi, em đừng có bắt đầu như thế nữa!". Anh ta kêu lên và bước lại bên chiếc sofa bọc nhung vàng. Anh buông mình xuống và nhìn nàng với một cái nhìn căm ghét. "Em thật là khó chịu quá, em thân yêu. Nói thật, em là một người làm mất thú của người khác".
Emma thở dài, nàng nhận ra tâm trạng của anh. "Chúng ta còn có cả một buổi chiều dài. Em không muốn anh... ".
- "Say và làm xấu mặt em chứ gì, cưng", Arthur ngắt lời. "Emma không bao giờ nên lo ngại. Chúa ngăn không cho điều đó xảy ra", anh ta nói đốp lại vẻ cao ngạo. "Vậy anh phải làm gì suốt buổi tối? Đi trong bóng của nữ hoàng sao??".
Phớt lờ lời châm chọc, Emma quay sang bàn trang điểm, cầm lọ nước hoa Geurlain L’Heure Bleu, nàng chấm chấm phía sau tai và không muốn gây chuyện, nàng lái sang chuyện khác. "Em nhận được một lá thư rất dễ thương của Kit hôm nay. Nó gửi lời thăm. Nó thích trường lớp lắm. Em rất mừng là đã gửi nó tới Rugby. Nó rất phấn khởi".
- "Đấy là ý kiến sáng suốt của anh, có phải không?". Arthur nhếch một nụ cười đắc ý. "Anh có rất nhiều ý kiến hay, chỉ cần em tạo cho anh lấy một nửa dịp thôi. Ngược lại em coi anh như một thằng ngu".
Sau một lát yên lặng, Emma nói: "Em phải mặc cho xong quần áo. Anh vào có chuyện gì đặc biệt không đấy, Arthur?".
- "Ồ, có, lạy Chúa!", Arthur vừa trả lời vừa ngước mắt nhìn lên. "Anh nghĩ anh nên xem danh sách khách mời một chút. Để làm cho trí nhớ tươi lại".
- "Ồ trên bàn của em đấy". Emma nghiêng người trên ghế, lấy đôi hoa tai kim cương tuyệt đẹp trong hộp nữ trang ra và đeo vào tai một cách lơ đãng.
- "Một đám đông khá là nổi danh", Arthur nhận xét, dõi tên trong danh sách và chú ý tên một số các bà đẹp có thể tán tỉnh được. Đột nhiên muốn chuồn, anh ta quẳng danh sách lên bàn rồi lách ra cửa. "Anh nghĩ anh phải xuống nhà xem một cái". Anh ta rút đồng hồ ra: "9 giờ 30 rồi. Thôi anh đi để em mặc áo".
- "Cám ơn anh. Thế thì tốt quá". Emma nhìn anh thủng thỉnh đi ra. Nàng lắc đầu, suy nghĩ về Arthur. Nếu anh ta là thằng ngốc thì nàng phải là đứa đại ngốc. Tất cả những sự lăng nhăng này đều do lỗi ở nàng. Kể cũng lạ, trong công việc làm ăn buôn bán, nàng không bao giờ mắc cùng một khuyến điểm lần thứ hai, thế mà lại liên tục phạm sai lầm trong cuộc đời riêng của nàng. Yêu David Kallinski nàng đã cố tình lấy Joe. Yêu Paul McGill, nàng lại lao vào cuộc hôn nhân với Arthur. Nhưng tình huống mỗi lúc một khác, nàng tự nhủ. David là điều ngăn cấm đối với nàng bởi vì đạo giáo của mẹ anh. Paul đã bỏ nàng vì anh không cần nàng. Dù sao, hình như nàng có khuynh hướng chọn lầm chồng. Tuy thế, Joe là một người tử tế, nàng trầm ngâm, trong khi Arthur là đồ vô giá trị. "Lấy vội vã, ăn năn lâu dài", nàng nói và nhớ lại lời báo trước của em mình. Khốn khổ cho cái tính ương bướng của mình, nàng lẩm bẩm.
Emma đứng lên một cách vững vàng. Nàng không thể nghĩ tới cuộc hôn nhân bất hạnh tối nay. Nàng sẽ nghĩ tới nó sau ngày mai. Nàng vội vã mặc áo và đứng nhìn mình trong gương của tủ đứng. Chiếc áo dài của nàng bằng lụa màu xanh nước biển. Mỗi lần nàng chuyển động, dù nhẹ đến mấy, thì chiếc áo dài lại lượn lên thay đổi màu y như những gợn sóng biển chuyển từ xanh sang sẫm rồi tím. Chiếc áo làm tăng hình vóc thon thả, làm rõ màu mắt không có gì có thể so sánh nổi với nàng. Với kim cương và ngọc, nàng là hiện thân của trang nhã. Nếu hình dáng bề ngoài là cái đáng kể, thì rõ ràng là nàng có tất cả mọi thứ. Một người chồng đẹp trai, lũ con dễ thương, của cải và quyền thế. Thế giới thèm khát địa vị nàng.
Chiếc đồng hồ để trên bệ lò sưởi điểm mười tiếng làm Emma bừng tỉnh khỏi những suy tư. Nàng rời phòng ngủ, đứng sững ở đầu cầu thang cuốn một lát. Rồi nàng nâng một bên váy, lướt xuống thang để chào đón những vị khách đầu tiên vừa mới đến. Nụ cười tuyệt vời của nàng vẫn nguyên vẹn, nhưng trái tim nàng đầy sầu muộn.