Chương 61

Thư viện là một phòng lớn, trần cao và những cửa sổ có song nhìn ra ngoài sân. Với kiến trúc kiểu tây phương và panel gỗ thông đầu thế kỷ 18 đã tạo nên một cái nền thật duyên dáng cho những chiếc bàn cổ, một chiếc bàn Chippendale lớn, rất nhiều sách, những chiếc sofa thoải mái bọc vải hoa nhiều màu sắc, những chiếc ghế nhung xanh và những chiếc màn cửa hợp màu.
Emma bước nhanh nhẹn qua tấm thảm Aubusson phủ trên sàn gỗ đen và đứng trước lò sưởi đá khổng lồ có từ năm 1821, khi Pennistone Royal được xây dựng. Bà xòe tay sưởi trước ngọn lửa, rồi nhìn lên đồ trang trí đặt trên hình chạm Ở chính giữa. Thật là thích hợp, bà nghĩ với nụ cười đôi chút hài hước. NÓ miêu tả sự phán xét của Solomon.
Emma quay ngoắt lại khi Emily vội vã vào. CÔ giơ cao chiếc cặp, cười và để nó phía sau bàn làm việc rồi nhẹ lướt về phía lò sưởi, chiếc áo đỏ tung bay. CÔ ôm Emma. "Cháu mê cái áo này quá, bà ạ.
Cám ơn bà đã cho cháu".
Mỉm cười một cách trìu mến, Emma sờ má Emily, cử chỉ âu yếm: "Cháu có thể giữ cả những đôi hoa tai nữa, cưng".
Emi ly há miệng: "ồ, không được! Bà có chắc như vậy không?", Emily nhìn bà chăm chăm, đôi mắt cô lóng lánh. "Bà nói thật rồi.
Nhìn mặt bà cháu biết. ô, bà thật là tuyệt vời. Cám ơn bà. ôi, Trời!". CÔ đột nhiên sững người ợii, mặt ngây ra. "Mẹ cháu phát điên phát cuồng. Mẹ cháu rất tức giận khi nhìn thấy cháu mang nó".
Emma nhịn cười: "Bà nghĩ bà có thể chuyển nhượng đồ trang sức của bà theo kiểu bà thích, Emily. Ðó không phải là việc của mẹ cháu, hoặc không phải là việc của bất cứ ai. Cháu đừng bận tâm về chuyện đó nữa".
Sarah, con duy nhất của Kit, xuất hiện Ở ngưỡng cửa. CÔ là bức tranh tương phản trong chiếc áo nhung xanh, mái tóc màu đỏ vàng xõa tung quanh khuôn mặt tàn nhang làm dịu bớt những đường nét xương xương của cô. Cũng may, nó không giống cha, hoặc ông nó, joe, Emma nghĩ, khi Sarah đến ngồi cùng họ.
CÔ gái hai mươi sáu tuổi khoác vào cánh tay Emma một cánh khăng khít và cau mặt nói: "Cháu cũng không hiểu cha cháu có chuyện gì. Suốt cả buổi tối ông ấy cứ bồn chồn. Cháu tình cờ gặp ông ấy Ở Stone Hall trò chuyện với chú Ro bin. Trông cả hai đều như sấm sét và hình như đang cãi cọ nhau ghê gớm. Cháu hy vọng họ không làm hỏng buổi liên hoan tuyệt vời đêm nay với những trò cãi cọ của họ.
HỌ là những con người không thể chịu nổi như thường lệ".
- bà chắc là không có chuyện gì quan trọng đâu, Sarah ạ. Ðừng lo", Emma nói. "Bà nghĩ. Thế là lũ âm mưu lại giằng xé cổ họng của nhau. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên".
Emily tình nguyện bằng một giọng thở không ra hơi, "cháu nghĩ tất cả các ông bà già khi đến đây, hành động đều có chút lạ lùng. CÓ vẻ bồn chồn hốt hoảng. Bà ạ. Nhất là mẹ cháu. Nhưng bà ấy lúc nào chẳng thần kinh, đồng bóng. ô, thì cần gì đâu. Chúng ta đang vui vẻ".
- "Ðúng thế", Emma nói và lao vào một cuộc thảo luận sôi nổi về công việc làm ăn với các cháu gái của bà.
Những người khác bắt đầu thư thái đi vào dần dần. HỌ ngồi chung quanh phòng hoặc túm tụm thành nhóm. Hilda, người trông nhà, phục vụ cà phê và người quản gia phân phát đồ uống và cigar sau bữa ăn. Blackie đi lại phía Emma, tay cầm ly rượu mạnh, miệng ngậm điếu cigar: "Buổi tối dễ thương, Emma". ông nhìn xuống mặt bà. "Và trông em tuyệt vời, em gái. Nếu anh trẻ hơn hai tuổi thế nào anh cũng xin cưới em. Xin thề trên các chư vị thánh thần là thế nào anh cũng làm như vậy", ông cười, lại chuyển sang tiếng địa phương như ông thường có thói quen gần đây.
- "Không có kẻ điên nào hơn kẻ điên già", Em ma cười. Mặt bà dịu lại" "Và nói đến điên, anh có nghĩa anh nên sử dụng những của này không?", bà hỏi và chỉ vào đồ uống và cigar.
- "ồ tuổi của anh, anh chẳng cần lo lắng đến sức khỏe. Anh đang sống thời gian vay mượn", ông thốt lên và nói tiếp: "Bryan gửi lời chúc mừng em. Anh cũng sung sướng thong báo rằng Geraldine đang chờ đợi đứa cháu nội thứ ba của anh".
- "Xin chúc mừng Blackie. Thật là tuyệt vời..."
Elizabeth có vẻ kích động như lên cơn sốt, chộp lấy Blackie và lôi ông đi, vừa trò chuyện huyên thuyên không nghỉ khi cô ta dẫn ông tới chỗ chồng. Emily và Sarah đi chỗ khác, còn Emma đứng một mình trước lò sưởi lặng lẽ quan sát cảnh tượng. Bà cảm thấy hoàn toàn thoải mái với mình và bà thích thú Ở bên chín đứa cháu nội ngoại mỗi đứa một kiểu đã đem đến cho bà niềm hạnh phúc. Từng đứa một, thế hệ trẻ hướng về bà, bà tắm mình trong tình thương mến toát ra từ lũ trẻ. Và niềm tin là bà đã đúng trong tất cả những điều bà làm để gìn giữ triều đại của mình được củng cố mạnh mẽ hơn bao giờ hết trong bà.
philip, được gọi từ úc về trước đó đã kể lại những giai thoại về những chuyện xảy ra Ở trại cừu, trong khi lắng nghe, lòng bà tràn đầy những kỷ niệm thân yêu về Dunoon và những ngày sung sướng bà đã sống với Paul và Daisy trong ngôi nhà xưa đầy lưu luyến ấy, Paul hẳn sẽ tự hào về các cháu của anh, bà nghĩ. Chúng nó đều trưởng thành, Philip người thẳng như cái cột, thông minh, làm việc chăm chỉ và anh đang chứng tỏ là một nhà kinh doanh giỏi. Cùng với Paula, anh sẽ đảm bảo sự thành công tiếp tục của chúng, những xí nghiệp Mcgill.
Emma liếc nhìn sang đứa cháu gái đang cuốn hút với jim Fairley, cả con người toát ra hạnh phúc, trí óc bà tự nhiên quay trởlại với gia đình nhà Fairley. Bà đã đem đến sự tàn phá cho gia đình đó và bà tự hỏi không hiểu có đáng phải làm như thế không. Nhưng ân hận, tiếc nuối chỉ hao phí thời gian. Bà nhớ lại những lời Paul nói nhiều năm trước. "Thành công là sự trả thù tốt nhất, Emma ạ". CÓ lẽ thành công của chính bà là đủ, thế nhưng không có lòng căm thù đối với gia đình nhà Fairley để thôi thúc thì cũng có thể bà đã không tới được đỉnh điểm. Sự trả thù là đinh thúc. Giờ đây bà đang Ở trong thung lũng của cuộc đời và sau đêm nay, bà có thể nghỉ ngơi, an toàn trong ý nghĩ là tất cả những cái bà đã xây dựng lên không gì có thể xâm phạm được cái thế hệ này và những thế hệ tiếp nối.
Mình phải làm cho rõ ràng. Làm cho xong, bà tự nhủ. Một giờ đã trôi qua và đã đến lúc ra tay. Bà lặng lẽ tách khỏi đám đông trước lò sưởi, đi quanh các vị khách của bà cho tới khi bà đứng trước bàn giấy của mình Ở cuối phòng.
- "Xin mọi người chú ý", Emma vừa nói vừa bước ra sau bàn. Tiếng trò chuyện ầm ĩ vẫn không giảm.
Bà cầm cái chặn giấy gõ mạnh lên tập giấy. Tiếng ồn ngưng lại, họ ngừng nói và tất cả các bộ mặt hướng về bà.
- "Xin mọi người hãy thoải mái. Tôi có một chút công việc gia đình nho nhỏ cần nói với các anh các chị".
Những cái liếc mắt trao đổi của một số người và tất cả đều làm theo lời bà. Khi mọi người đã yên vị, Emma ngồi xuống bàn mở cặp. Bà lấy ra một tập giấy tờ, trải trước mặt, thong thả, từ tốn. ánh mắt của bà gặp mắt jonathan, anh nháy mắt và cười với bà. NÓ giống Arthur Ainsley hơn Ro bin, và vừa nghĩ vừa lật những trang giấy. Một điều tình cờ, tính nết của nó lại giống mình hơn. Bà mỉm cười với jonathan: "Nào cháu hãy lấy cho bà một cốc nước đi, chóng ngoan", jonathan bật ngay dậy và làm người bà bảo. Emma uống một ngụm, nhấm nháp giây phút, cố ý để bọn âm mưu phải điên lên vì lo lắng.
Cuối cùng Emma cầm một tài liệu lên, giọng bà vang vang.
- "Tôi, Emma Harte Lowther Ainsley Ở Pennistone Royal, Yorkshire, với trí óc và thân thể đều khỏe mạnh và tỉnh táo, tuyên bố Ở đây Di chúc cuối cùng của tôi và do đó hủy bỏ tất cả các chúc thư và những bổ sung di chúc khác của tôi".
Một sự sững sờ chung của tất cả mọi người. Emma dừng lại, ngẩng mái đầu bạc lên. Mọi con mắt đều dồn về bà, sự yên lặng trong căn phòng đột nhiên sâu lắng đến nỗi giá một cái kim băng rơi xuống cũng nghe thành tiếng sấm. Emma mỉm cười, cảm nhận một niềm vui ác ý trên những nét mặt kinh ngạc của những đứa con bà. Chỉ có Daisy và các cháu nội ngoại không xao xuyến.
Emma mỉm cười, nhưng mắt bà ánh lên màu thép. "Tôi biết một di chúc do người viết đọc là điều không bình thường, nhưng không có một lý do nào về luật pháp là chuyện ấy lại không thể làm được.
Không chính thống, có lẽ, nhưng mà, tôi lại chưa hề là một người theo những thông lệ".
- "Nhưng như vậy nó có hơi bệnh hoạn không mẹ?".
Elizabeth thốt lên hoang mang, nét mặt cô ta căng thẳng. "Xin đừng ngắt lời tôi! Và không, tôi không nghĩ nó là bệnh hoạn một chút nào", Emma đập đập vào bản di chúc và nói tiếp: "Không thể đọc từng từ tài liệu này, bởi vì nó dài trên một trăm trang. NÓ cũng đầy những thuật ngữ về luật. Vì thế, tôi nghĩ dễ dàng hơn là tóm tắt tất cả lại và nói với các anh các chị bằng một ngôn ngữ đơn giản tôi đã chuyển nhượng gia tư điền sản của tôi như thế nào".
Emma ngả người trong ghế. Ðôi mắt bà lướt khắp phòng, quan sát một cách sắc sảo. Không ai buông ra một lời và bốn tên đã âm mưu chống lại bà trông như thể chúng đã biến thành tượng đá trong ghế của họ.
Ðặt bản di chúc sang một bên, Emma tiếp tục. "Trước khi tôi tiến hành chuyển nhượng tài sản của tôi, tôi muốn làm sáng tỏ một điều. Tôi nghĩ có lẽ có một sự hiểu lầm về đế chế của Mcgill mà tôi được thừa hưởng. Mới đây tôi mới chợt thấy có thể có một số người trong anh chị tin rằng Paul để lại cho tôi tất cả mọi thứ vô điều kiện, và tôi có thể chuyển nhượng tài sản của Mcgill theo kiểu nào mà tôi thích. Tuy nhiên, sự việc lại không phải như vậy".
Bà uống một ngụm nước và chuyển mình trên ghế. Bà nhìn bao quát đám đông và nói một giọng trang nghiêm: "Theo những điều khoản của di chúc và ý nguyện cuối cùng của Paul Mcgill thì cô con gái tự nhiên của ông, Daisy Ainsley Amory được tự động thừa hưởng toàn bộ tài sản khi tôi chết. Từ cô lại chuyển qua hai con của cô, Paula Mcgill Amory và Philip Mcgill Amory được chia làm hai phần bằng nhau giữa hai người khi mẹ họ chết".
Những tiếng rì rầm khe khẽ nổi lên, Emma giơ tay ra hiệu yên lặng. "Sinh thời của mình, Daisy sẽ được nhận nguồn thu nhập từ tài sản của Mcgill với ngân hàng Thương Gia Rossiter là người ủy thác. Tôi đã chỉ định Daisy là người thi hành di chúc tài sản của Mcgill và Henry Rossiter là người cộng tác thi hành.
Khi tôi chết, con gái của Daisy là Paula, sẽ thay thế tôi trong ban điều hành Tổng công ty dầu Sitex và sẽ làm việc thay mặt mẹ nó như tôi đã hướng dẫn nó làm. Ðiều nữa, sau khi tôi chết, con trai của Daisy là Philip sẽ nắm toàn bộ tài sản của Mcgill Ở úc và sẽ điều hành thay cho mẹ nó, điều này nó đã học làm dưới sự dìu dắt của tôi trong ba năm qua. Tôi chắc tất cả các anh các chị đều đã hiểu rõ không có một cách nào bất kỳ một người con, một đứa cháu khác của tôi có thể thừa hưởng một đồng xu nhỏ từ tài sản của Mcgill".
Không ai nói gì. Con mắt nheo lại của Emma lướt nhanh qua những khuôn mặt chằm chằm nhìn bà.
Các con khác của bà nghĩ gì. Chúng đều giữ tình cảm trong lòng và nét mặt chúng không thay đổi.
Bà nói: "Gia sản của Mcgill đã được làm rõ rồi, bây giờ tôi bắt đầu chuyển nhượng tài sản của bản thân tôi". Emma cảm thấy sự căng thẳng và đợi chờ tăng lên rõ rệt như những lớp sóng va vào cơ thể bà. Ðôi mắt bà dừng lại trên đứa con duy nhất của Edwina, bá tước Dunvale ba mươi hai tuổi, cháu ngoại của Edwin Fairley, họ hàng với jim. "Anthony, xin mời đến đây đứng bên cạnh bà".
Người bá tước trẻ, e thẹn, hơi giật mình vì bị gọi đến tên, nhưng anh đã làm như được bảo và đứng Ở vị trí bên phải Emma. Bà mỉm cười với cháu và quay lại đối diện với những người khác: "Cháu đầu của tôi, Anthony sẽ được nguồn thu nhập của trust hai triệu bảng mà tôi đã lập cho nó. Tôi cũng cho Anthony ngôi nhà của tôi Ở jamaica, miền Tây ấn của Anh và tất cả những đồ đạc trong đó trừ những bức họa mới treo trong ngôi nhà đó", Emma nhìn Anthony, anh này kinh ngạc, không nói nên lời. Bà nói: "Bà không để cho cháu chút lãi nào trong công việc kinh doanh của bà bởi vì cháu không bao giờ làm việc cho bà, và cũng bởi vì cháu hết sức bận rộn với những tài sản của cháu Ở Ireland và những công cuộc kinh doanh khác cháu thừa hưởng của cha cháu". Bà ngừng lại và nhìn xoáy vào anh. "Bà hy vọng là cháu hiểu và không cảm thấy mình bị lừa Ở một phương diện nào hết".
- "Trời ơi, bà, hoàn toàn không ạ!", anh kêu lên, mặt đỏ bừng: "Cháu không biết nói thế nào. Cháu bị ngợp. Bà rộng lượng đến không thể nào tin được. Cám ơn bà". Anh định đi về chỗ của mình.
Emma giữlại: "Ðứng đây với bà", bà nói, Anthony gật đầu và bước lùi lại đứng sau ghế của Em ma phía phải. "Nào bây giờ đến hai đứa cháu nhỏ nhất của tôi. Amanda và Francesca", bà vẫy gọi hai đứa sinh đôi mười bốn tuổi, con gái của Elizabeth, cháu của Arthur Ainsley đang ngồi Ở sàn, dưới chân Blackie.
Chúng đứng dậy, hơi bàng hoàng và dắt tay nhau tiến lại.
- "Ðứng bên người họ hàng của các cháu đi", Emma bảo hai đứa. "Bà cũng lập một trust hai triệu bảng cho Amanda và cũng như vậy cho Francesca, cả hai sẽ nhận được nguồn lợi tức từ những trust trên khi đến tuổi mười tám". Bà xoay ghế để nhìn hai chị em sinh đôi. "Bà biết các cháu còn hơi trẻ để mà hiểu những sự việc này. Bà sẽ giảng mọi điều cho các cháu sau đó". "Vâng, thưa bà", hai đứa bé đồng thanh nói, Amanda kêu lên giọng đầy nước mắt: "Bà không sắp chết chứ, bà ơi".
Emma lắc đầu và mỉm cười trấn an: "Không, chưa, cháu ạ? Nhưng bà phải phân phối hợp lý cho tương lai của các cháu. Câu chuyện chỉ là như thế thôi".
- "Chúng cháu có thể và sống với bà, được chứ bà?". Francesca hỏi một cách buồn thảm, mặt cô bé nhăn nhúm. "Chúng ta sẽ nói chuyện ấy sáng mai, cưng".
Emma nghiêng người về phía trước, hai tay chắp vào nhau, và giọng bà vốn luôn luôn mạnh mẽ, lại càng rung lên hơn bao giờ hết. "Bây giờ tôi sẽ nói về việc phân chia Harte Enterprises, công ty điều hành những nhà máy may quần áo, nhà máy len sợi, công ty mua bán nhà cửa Deergeld, công ty phát triển Roe Lanh, cũng như công ty thương nghiệp bán lẻ tổng hợp và Công ty báo chí Yorkshire.
Như các anh chị đã biết, nó là một công ty trị giá nhiều triệu bảng và tôi có trăm phần trăm cổ phần..."
Bà ngừng lời, uống một ngụm nước, và ngả người trong ghế, mặt bà không thể dò biết. Một nụ cười nhè nhẹ khẽ lướt trên môi bà. Bốn kẻ âm mưu trước đây hết sức chú ý, bây giờ chúng như bị thôi miên. Bà nhìn thẳng vào Ro bin rồi Kit.
- "Tôi để lại bằng chúc thư cho cháu trai tôi Alexander Barkstone, năm mươi hai phần trăm cổ phần Ở công ty Harte Enterprises".
Bà nghe Kit hít một hơi, sự ngờ vực lan trên mặt anh ta. Còn Robin thì há hốc miệng: "Trời ơi", mặt tái mét và hơi nhỏm người lên. Emma nhìn trừng trừng. "Tiếp tục. Tôi để lại theo di chúc cho các cháu Sarah Lowther, -]onathan Ainsley, và Emily Barkstone chỗ còn lại của gia sản Ở Harte Enterprises.
Những phần nói trên được chia đều trong ba người đó, mỗi người nhận mười sáu phần trăm còn lại".
Bà ra hiệu cho bốn người được hưởng hoa lợi tới bàn. HỌ đừng trước mặt bà, nét mặt trang nghiêm.
Emma nhìn từng người một và nói đều đều: 'Tôi hy vọng mọi người hiểu lý lẽ của tôi trong việc phân chia Harte Enterprises này. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng tôi quyết định phương cách duy nhất để giữ gìn công ty, để tránh chia rẽ và cãi cọ là để quyền kiểm soát công ty vào tay một người. Theo ý kiến đã được cân nhắc của tôi, Alexander là người được trang bị tốt nhất cả về trí thức và kinh nghiệm để điều hành công ty. Không phải nghi ngờ khả năng của cháu đâu, nó tuyệt vời rồi. Nhưng cháu vẫn tiếp tục làm việc Ở công ty phụ và sẽ nắm quyền kiểm soát khi bà chết. Và tất nhiên, cháu sẽ có nguồn thu nhập đáng kể từ những cổ phần bà cho cháu. và cũng lập một trust một triệu bảng cho mỗi cháu, kể cả Alexander. Bà hy vọng các cháu không nghĩ là bà thiên vị hoặc không công bằng".
HỌ nói với bà là họ hoàn toàn hiểu, từng người một cảm ơn bà và bước sang bên trái bàn. Sarah nhìn chăm chú vào lò sưởi đá, không thể gặp ánh mắt trừng trừng tức giận của Kit. CÔ hiểu cha mình mong được thừa hưởng phần lớn cổ phần của công ty Harte. jonathan nhìn xuống chân mình, tránh cặp mắt nảy lửa của Robin cũng với một lý do đó. Nhưng Alexander lầm lì và Emily sôi nổi hình như không quan tâm đến Elizabeth, phản ứng của mẹ họ là bàng hoàng và không tin là thật.
Emma tiếp tục: "Bây giờ không nói tới những tài sản kinh doanh của tôi nữa. Tôi muốn nói để các anh, các chị rõ tôi sẽ phân những ngôi nhà của tôi như thế nào, những bộ sưu tầm nghệ thuật, điêu khắc và đồ nữ trang. Cho cháu trai Philip Mcgill Amory, tôi để lại bộ sưu tầm nghệ thuật và điêu khắc, ngoài những bức họa Ở Pennistone Royal này, Ở khắp các ngôi nhà của tôi, các văn phòng làm việc Ở Lon don, Paris và New York. Philip, cháu hãy đứng bên các anh chị em của cháu'.
philip đứng Ở bên bàn và cám ơn bà. "Bà sẽ không để cho cháu cái gì khác nữa, Philip ạ, bởi vì cháu sẽ trở thành một đại triệu phú theo di chúc của ông cháu. Bà hy vọng cháu hiểu được những lý do của bà ".
- "Dạ thưa bà cháu hiểu. Bà thật là công minh".
- bây giờ tới những ngôi nhà khác của tôi. Tôi chuyển theo di chúc những ngôi nhà sau đây cho các cháu của tôi. Cho Alexander, biệt thự Ở Cạp Martin Ở miền nam nước Pháp. Cho Sarah, nhà Ở quảng trường Belgrave. Cho Emily ngôi nhà Ở đại lộ Foch Ở Paris. Cho jonathan, ngôi nhà Ở đại lộ thứ năm Ở New York. Các cháu này cũng được thừa hưởng tất cả đồ đạc trong những ngôi nhà nói trên. Ðồ nữ trang của tôi trừ kim cương sẽ được chia đều cho các cháu gái của tôi. Sarah, Emily, Francesca, và Amanda".
Emma dừng lại và đưa mắt ra hiệu cho Daisy. Người con gái trẻ nhất của bà, nhận thức được một cách sâu sắc mối ác cảm trong căn phòng, đã đừng lên và lướt đi nhanh nhẹn qua phòng, đừng bên con trai Philip. Emma nói: "Con gái Daisy, tôi cho nhẫn kim cương, hoa tai, vòng cổ, mà cha cô đã cho tôi. Tôi cũng di chúc cho cô ấy ngôi nhà này, Pennistone Royal với tất cả mọi thứ trong đó trong suốt đời cô ấy Sau khi Daisy chết sẽ chuyển qua con gái cô ấy, Paula".
Tiếng rì rầm, thì thào nổi lên. Tiếng áo dài sột soạt. Ghế kêu rắc rắc khi những tấm thân cựa quậy một cách giận dữ bên trong. Bốn người con lớn nhất của bà ngồi Ở phía đối diện của căn phòng, chằm chằm nhìn bà, sự thù địch không che giấu, nhưng ánh mắt Emma không nao núng và mặt bà sắt đá.
Mặt bà chú mục vào jim Fairley. Bà nâng một tài liệu khỏi chồng giấy. "Cái này cho cháu, jim", bà nói và để nhanh nó vào phong bì, đưa ra cho anh.
jim giật mình, mắt mở to, rồi anh vội vã chạy lại bên bà. Bà trao cho anh chiếc phong bì: "Ðây là hợp đồng mới của cháu, bảo đảm sử dụng cháu làm Ở Công ty báo Yorkshire trong mười năm tới. Hãy nghiên cứu nó, đưa nó cho các cố vấn pháp luật của cháu, và trả lại cho bà vào tuần tới. Ký tên. Bà cũng chỉ định cháu làm giám đốc điều hành của Công ty, sẽ có hiệu lực vào tháng tới với tiền lương tăng".
- "Cháu xin cám ơn bà, thưa bà Harte. Cháu không biết biểu lộ lòng biết ơn của cháu như thế nào.
Cháu sẽ..."
Emma nói ngắn gọn: "Ðể sau, jim, và cháu hãy Ở đây cùng với người khác". Emma nâng cốc nước, uống một hơi hết. Bà thẳng người trong ghế, cử chỉ vương giả, bộ mặt lạnh băng. "Bây giờ tôi sẽ phân cửa hàng bách hóa dây chuyền Harte. Ðiều mà tôi chắc các anh chị ai cũng nóng lòng nghe". Bà ngừng lời, đôi mắt trở nên suy tư: "Tôi xây cửa hàng ấy từ chỗ không có gì, với lao động của đôi bàn tay này". Bà giơ đôi tay lên cho mọi người nhìn. "Cả một đời người lao động để xây dựng nên cửa hàng dây chuyền như hình hài của nó ngày nay. Một trong những cửa hàng lớn nhất thế giới. Tôi đã quyết định mấy tuần trước đây là nó phải chuyển đến đúng người, đúng một người có thể bảo đảm sự tiếp nối của tôi, điều hành nó một cách hữu hiệu, theo cái cách mà tôi thường điều hành...". bà ngắt cuối câu một cách bi thiết, lúc mà sự yên lặng lên đến tột độ, cái căng thẳng không thể chịu nổi.
- "Tôi dành và di chúc tất cả cổ phần của tôi tại Cửa hàng Harte cho cháu gái tôi Paula Mcgill Amory.
Tôi cũng cho Paula chỗ còn lại của bộ sưu tầm ngọc bích của tôi".
paula đứng bật lên như một cái máy, cô buồn bực phát hiện rằng đôi chân cô không vững khi cô bước qua tấm thảm dài. Nhưng cô giữ cho nét mặt không thay đổi, đôi mắt chỉ hướng về Emma. Vẫn chờ đợi sự rắc rối suốt cả tuần, nhưng cô vẫn không chờ đợi một điều gì bi thiết như thế này và cô không dám nghĩ tới hậu quả của nó. CÔ đứng trước bàn: "Thưa bà, cháu xin cám ơn bà đã tin cậy cháu.
Cháu xin hứa cửa hàng Harte bao giờ cũng sẽ được an toàn".
- cháu tưởng bà không biết điều ấy hay sao, cháu yêu?", Emma nói, Paula đi nhanh về những người khác đứng vòng quanh Emma như đội hình phalanx. và đã chia căn phòng thành hai phe, Paula tự nhủ, và tự hỏi, với một nỗi thích thú ngày một tăng, không hiểu cái gì sẽ xảy ra tiếp theo.
- "Cuối cùng, tôi đã chỉ định cho con gái tôi Daisy Amory làm người thi hành di chúc gia tư tài sản của tôi và Henry Rossiter của ngân hàng Thương Gia Rossiter làm người đồng hành di chúc".
Edwina, Kit, Robin, Elizabeth tê liệt vì choáng, Emma nhìn thấy lòng hận thù hòa cùng nỗi cay đắng và thất vọng ánh lên trên những bộ mặt lạnh lùng của họ. Bà ngồi hoàn toàn yên lặng, đợi cho sự giận dữ bùng nổ.
Robin là người đầu tiên bừng tỉnh. Anh ta chồm lên, nét mặt ứ máu: "Này, mẹ. Mẹ thật không công bằng chút nào. Mẹ đã nhẫn tâm cắt bỏ chúng con ra khỏi di chúc của mẹ, tước bỏ của chúng con những cái thuộc về chúng con một cách hợp pháp. Con hoàn toàn tán thành sự phân chia tài sản Mcgill, nhưng tài sản của mẹ, tất nhiên là phải về các con của mẹ. Chúng con là những người thừa tự hợp pháp của mẹ. Con không chấp nhận điều này. Con sẽ tranh cãi về di chúc, và những người khác sẽ ủng hộ con. Những ảnh hưởng không tốt đã có tác động đến mẹ. Con sẽ chứng minh là mẹ không đủ sáng suốt khi viết chúc thư. Mẹ rõ ràng là không còn chịu trách nhiệm đối với những hành động của mẹ. Bất cứ một tòa án nào cũng thừa nhận điều đó. Hơn nữa...". "Câm miệng và ngồi xuống", Emma nói, giọng bà vang lên trong không gian. Bà đứng lên và nắm lấy mép bàn. "Quả là tôi đã cắt bỏ anh ra khỏi di chúc của tôi. Mà có lý do rõ ràng. Anh biết không, tôi biết bốn người các anh đã âm mưu giật tôi ra khỏi vương quốc của tôi, để mà đoạt lấy mọi thứ cho các anh chị, thậm chí bất chấp cả quyền lợi của con các anh chị". Bà cười mỉa mai: tôi nghĩ tôi có thể có một chút kính trọng tiết kiệm nếu như các anh chị tinh tế hơn chút nữa trong âm mưu của mình. Tôi vẫn luôn luôn kính trọng các địch thủ thông minh của tôi. Nhưng các anh chị vớ vẩn và lộ liễu. Bà hít hơi: "Và có một khuyết điểm tai hại trong kế hoạch của các anh chị. Các anh chị đánh giá thấp tôi".
Bà nhìn họ, đôi mắt chỉ còn là hai sợi chỉ nhỏ. "Henry Rossiter có lần miêu tả các anh các chị như một ổ rắn độc. ông ấy nói đúng quá. Các anh chị không xứng đáng phải cân nhắc quan tâm do hành vi tán tận lương tâm. Nhưng tôi không có tính hay trả thù như các anh các chị nghĩ đâu, và như nhiều người làm Ở địa vị của tôi. Và vì thế tôi quyết định không thu hồi quĩ của trust mà tôi đã lập cho mỗi anh chị vài năm trước đây". Môi Emma cong lên miệt thị: "Còn như tranh cãi về di chúc của tôi thì, tôi đã mong đợi điều ấy. Tôi đã tiên lượng anh sẽ làm điều đó, Robin. Tôi đã chuẩn bị cho sự việc".
Emma cầm một chiếc phong bì lên, lấy ra bốn mảnh giấy. Bà giơ chúng lên cao và phất phất giữa những ngón tay. "Ðây là những tấm check làm cho mỗi anh chị. Giá trị của mỗi cái check là Một triệu bảng. Một giọt trong thùng nước, so với cái mà các anh các chị có thể được hưởng nếu các anh các chị không phản bội tôi, nhưng, tuy nhiên nó cũng là rất nhiều tiền theo tiêu chuẩn bình thường". Bà mỉm cười cay độc: "Chớ có nghĩ đây là những món quà. Chúng không phải như vậy đâu. Tôi đơn giản là mua các anh các chị đó. Và tôi biết tất cả các anh các chị đều có một giá".
Ðặt những tấm check lên bàn, bà cầm một tập tài liệu lên. "Nếu các anh các chị mỗi người nhận một tấm check một triệu bảng, có thể đổi ra tiền mặt vào thứ hai, mỗi người sẽ phải ký với tôi một hợp đồng riêng". Bà vẫy vẫy tập tài liệu bà đang cầm trước mặt họ. "Chúng đã được viết ra, như các anh các chị thấy. Mỗi hợp đồng là một thỏa ước hợp pháp giữa chúng ta qui định các anh các chị thừa nhận di chúc của tôi. Là luật sư, Robin, anh hiểu rằng ký vào một thỏa ước như vậy và nhận tiền thì các anh chị không thể tranh cãi".
Mắt bà lướt nhanh từ Robin đến Kit, Edwina và Elizabeth. "Tôi báo trước để các anh các chị rõ là di chúc của tôi không thể thay đổi. Bởi vì nó là như vậy, các anh các chị có thể hỏi tại sao tôi lại sẵn lòng đưa cho các anh các chị một triệu bảng. Rất đơn giản, là để ngăn các anh các chị đừng quậy phá công việc triều chính của tôi dù chỉ là gợn sóng lăn tăn và bảo đảm rằng không một ai trong số các anh chị gây rắc rối cho các cháu tôi". Bà lại cầm lấy những tấm check, vẫy vẫy chúng trong không khí.
"Chúng ta hãy nói rằng tôi tin tưởng Ở chính sách bảo hiểm".
Bà ngồi yên, chăm chú nhìn họ một cách không xúc động. Kit rũ ra Ở trong ghế. Anh ta nao núng và không thể gặp con mắt của bà. Elizabeth hồi hộp đan bện những ngón tay vào nhau, rõ ràng là không biết quyết định như thế nào, trong khi Robin, toán trưởng, làm một vẻ anh hùng rơm giả tạo. Trong số bọn họ chỉ có Edwina hình như là bình tĩnh nhất, ít quan tâm nhất.
Emma, trước đây không chú ý đến con dâu, con rể của mình, trong suốt quá trình diễn biến, bấy giờ bà chuyển sang nói với họ: "Anh, chị có muốn trò chuyện với vợ chồng mình không?". Bà hỏi và cười:
"Một triệu bảng là một món tiền quá lớn để mà từ chối". june và Valeri xưa nay vẫn yêu mến Emma và rõ ràng là kinh hoàng trước sự ăn Ở hai lòng của chồng họ, lắc đầu câm lặng. Còn bá tước, nhận thức được vị trí bấp bênh của mình trong gia đình, cũng lịch sự nghiêng người. "Nào, các anh các chị quyết định đi", Em ma buông xõng. "Tôi không có thì giờ cả đêm đâu. bà đứng dậy và nhanh chóng bỏ tài liệu vào trong cặp. "Tùy các anh các chị thôi. Nhưng tôi xin báo để các anh các chị rõ lần cuối cùng, các anh các chị không thắng được đâu nếu các anh các chị định tranh cãi về bản di chúc sau khi tôi chết. Không bao giờ. Từ trong mồ tôi sẽ thắng các anh các chị".
Elizabeth đứng lên trước: "bút đâu?", cô ta kêu to, đứng dậy, tránh cái nhìn giận dữ của Robin, Edwina làm theo. Robin cũng tiếp, vẫn nỗi căm giận sôi sục. Tất cả đến ký vào hợp đồng và nhận check. Kit là người cuối cùng. Emma nhận thấy tay anh run lên và hoàn toàn không thể nhìn vào mặt mẹ.
Emma khóa những hợp đồng vào cặp, "vâng, bây giờ câu chuyện nhỏ trong gia đình đã hoàn tất một cách thỏa đáng, tôi đề nghị chúng ta tiếp tục cuộc vui".
Một giây phút hoàn toàn yên lặng, mọi người đều há hốc miệng nhìn bà và sự hỗn loạn tột độ bà đã tính trước, bùng nổ. Tất cả xúm quanh bà, nhao nhao lên. Emma cầm lấy cặp và nói: "Tôi xin lỗi một vài phút". Bà nắm lấy cánh tay Paula. "Chúng ta hãy lên phòng khách với jim. Bà muốn gặp riêng hai cháu một lát. Và làm ơn mang hộ bà cái cặp".
- "Tất nhiên, thưa bà".
Emma lướt qua phòng. Bà khoác tay Blackie: "Anh có lên uống một chút với em trong yên tĩnh được không?". "Anh rất sung sướng". Blackie nói. ông hướng mặt Emma về phía mình, như cung cách vốn có, nhìn sâu vào mắt bà, mắt ông lấp lánh: "Thật là một màn biểu diễn, Emma, một màn biểu diễn".
Emma mỉm cười lại với ông, nhưng yên lặng, và cả hai rời thư viện, đi qua Stone Hall, theo Paula và jim lên cầu thang cuốn rộng thênh thang. Một điều gì đó đã khiến Em ma dừng Ở lối rẽ cầu thang. Bà quay người nhìn lại Kit, Edwina, Ro bin và Elizabeth đang đứng Ở ô cửa thư viện nhìn bà đi lên, nét mặt họ không sao hiểu nổi. Nhưng bà biết họ đang nghĩ gì. Bà thẳng người lên, đá vạt áo sau của bà với một cử chỉ xua đuổi khinh bỉ. Bà bước tiếp lên, đường bệ như bao giờ.
Vào đến phòng khách, Emma cáo lỗi, và đi vào phòng ngủ của mình. Một vài phút sau khi bà quay lại, bà đã thấy jim và Paula ngồi trên sofa, Blackie ngồi Ở bên kia, bà đứng trước lò sưởi nhìn từ jim sang paula. "Cháu đã kể cho Paula nghe câu chuyện dị thường của những người phụ nữ nhà Harte với những người đàn ông nhà Fairley chưa?".
jim nói nhanh. "Dạ thưa bà Harte, cháu chưa ạ. Cháu thấy bà kể thì đúng hơn ạ".
- "Câu chuyện dị thường gì?", Paula hỏi một cách tò mò. "Bà sẽ để jim kể lại cháu nghe. NÓ sẽ kể sau đó Bây giờ không phải lúc". Lúc này Emma mở bàn tay phải ra: "Bà tìm thấy trái tim lồng ảnh trong số đồ đạc của mẹ bà sau khi bà mất. NÓ có khắc "A cho E 1885". Bà biết cái này là của Adam Fairley, cụ của jim tặng cho mẹ bà, cụ của cháu. bà muốn cháu giữ lấy, Paula".
Ngạc nhiên, Paula cầm lấy trái tim, xem xét: "Cảm ơn bà". CÔ nói: "Cháu sẽ giữ nó mãi mãi". CÔ nhìn jim: "Anh phải kể cho em nghe chuyện khi chúng ta xuống nhà. Nghe có vẻ hấp dẫn".
Emma lúc này quay sang jim: "Bà cũng thấy cái kẹp ca vát bằng vàng cùng với trái tim. Không biết có phải của cụ cháu không?"
- "Cháu tin là đúng", jim thốt lên, xoay xoay nó trong tay. "Có một bức ảnh của cụ cháu trong phòng làm việc của ông Edwin cháu mà cháu tìm thấy khi xem những đồ đạc của ông. Adam lúc này còn rất trẻ và ăn mặc quần áo đi ngựa. Cháu tin chắc là hoàn toàn cụ đeo cái này".
- "Cháu hãy giữ lấy, jim ", Emma nói dịu dàng.
- "Cháu xin cám ơn bà Harte. Cháu rất là cảm động. Và cháu xin cám ơn bà vì bản hợp đồng là tăng cấp cho cháu. Cám ơn bà vì tất cả. Cháu không ngờ!..."
- "Ðó là cái ít nhất có thể làm", Emma ngắt lời. "Thôi bây giờ các cháu hãy đi chơi. Bà muốn nói chuyện với Blackie một lát. Suốt cả buổi tối nay, ông Blackie và bà chưa nói với nhau được một lời nào. ông và bà có nhiều chuyện cần nói".
jim đứng lên. Anh cúi xuống hôn vào má bà. "Bà quả là một người đàn bà vĩ đại, thưa bà Harte".
Emma mỉm cười. Paula ôm lấy bà và thì thầm vào tai: "Cháu vẫn biết bà lắm mưu lắm mẹo và lường trước được mọi thứ. Nhưng ngay cả cháu cũng bàng hoàng. Bà lúc nào cũng đầy sự ngạc nhiên, bà ạ.
Và cháu yêu bà".
Emma nhìn hai đứa cùng nhau rời phòng khách, tay nắm tay và mỉm cười trong mắt nhau. Chúng nó sẽ tốt đẹp, bà tự nhủ.
Blackie nhìn bà chăm chú, miệng bặp cigar, đôi mắt đen của anh đầy âu yếm. Anh đã yêu nàng sáu mươi tư năm, cô gái trẻ, hoang dại của vùng đầm hoang. HỌ đã qua một đoạn đường dài bên nhau, chia sẻ niềm vui nỗi buồn và nàng không bao giờ hết làm anh kinh ngạc. Cuối cùng anh nói: "Như vậy là thù oán cuối cùng cũng đã hết, em đã đoàn kết hai gia đình, Paula trở thành một người nhà Fairley".
Anh cười dịu dàng với nàng, "anh bắt đầu nghĩ rằng em là một bà già đa cảm, Emma Harte ạ".
- "Có lẽ thế", Emma ngồi dựa vào sofa và vuốt ve tà áo.
- "Anh biết không, Blacke, em mà sống lâu em sẽ có chắt nhà Fairley nhảy lên lòng. Ai mà có thể tin được điều ấy!" Ðôi mắt nàng long lanh: "Em rất mừng đã khoan nhượng cho jim và Paula. Bây giờ hạnh phúc của chúng nó là điều quan trọng. HỌ là tương lai".
Blackie nói: "Ư, đúng thế", ông đứng lên và bước nhanh về phía bàn con. "Em có thích uống chút gì không Emma?", ông hỏi và róc cho mình một ly cognac. "Cho em xin một ly Bonnie Prince Charlie".
Blackie quay lại, ngồi cạnh bà trên sofa. HỌ chạm ly. "Ly này cho những người chúng ta yêu và đã mất, cho những người chúng ta yêu và giữ gìn, cho những con cháu chưa ra đời, Emma".
- "Vâng, cho thế hệ tiếp theo, Blackie".
HỌ ngồi yên lặng một lúc, suy tư, thoải mái bên nhau như ngày mới gặp lần đầu Ở vùng đồng hoang trên làng Fairley. Ðột nhiên Blackie cầm lấy tay nàng trong tay mình. ông nói: "Emma, em đã đi một con đường lạ thường, đi tìm quyền lực và sự giàu có. Em hãy nói cho anh biết, em có phát hiện được điều gì đặc biệt, em có thể thổ lộ cho người bạn già của em không?"
- "Có, Blackie. Em tin rằng em đã học được bí mật của cuộc đời".
Blackie nhìn nàng chăm chú. "Cái gì vậy, em gái?".
Emma nhìn lại ông một hồi lâu. Rồi nàng mỉm một nụ cười độc đáo làm rạng ngời khuôn mặt nàng.
- Ðó là cam chịu, nàng nói.

Hết.


Xem Tiếp: ----