PHẦN THỨ NHẤT: THUNG LŨNG
Chương 30

Blackie và Emma ngồi trên xe điện đi Armley. Đó là một buổi chiều thứ bảy giá rét đầu tháng giêng năm 1906. Emma ngồi co ro ở một góc, khuôn mặt nhìn nghiêng của cô quay sang anh trong yên lặng giá buốt.
Chúa ơi, Đức Mẹ ơi! Blackie suy nghĩ một cách bực bội. Thỉnh thoảng cô ương bướng, cứng nhắc. Anh liếc nhìn cô rồi quay đi, buồn vì vẻ cứng rắn trên nét mặt cô. Anh biết tốt hơn hết là không nên nói một lời nào. Cô đã khăng khăng từ chối chuyến đi này từ khi anh đề cập tới nó, lần đầu tiên hai tuần trước đây. Anh đã phải dùng tất cả khả năng thuyết phục và miệng lưỡi Ireland ngọt ngào của anh để làm cô đồng ý, và ngay cả lúc ấy sự chấp thuận của cô cũng gượng gạo. Đôi khi anh không hiểu Emma một chút nào và từ lâu anh đã nhận ra cô là một thiếu nữ cực kỳ phức tạp, cứng đầu cúng cổ nhất từ xưa đến nay. Mặt khác, anh phải thừa nhận cô thông minh đến ngạc nhiên thậm chí tài giỏi và có năng khiếu về nhiều mặt. Và trong hầu hết mọi trường hợp, cô mềm dẻo và nghe ý kiến của người khác, cám ơn Đức Chúa toàn năng.
Blackie lại nhìn cô. Thật đáng ngạc nhiên, vẻ nghiêm khắc không hề làm hư hại đến sắc đẹp của cô. Sự thật, nó hình như tạo cho cô một vẻ hách dịch kỳ lạ khiến mọi người chú ý. Hôm nay tóc cô chải về phía sau và tết lại buông lơi sau gáy, một chiếc nơ vải mỏng màu đen giữ mái tóc ấy. Cô đội một chiếc mũ bêrê xanh đen và cái khăn quàng anh đã cho cô nhân ngày Giáng sinh, chiếc mũ bêrê đội nghiêng, khăn quàng dài vắt lên vai chiếc áo len đen. Đôi tay luôn luôn nắm chặt cái xắc màu đen trong đôi găng xanh mà Rosie tận tụy đã đan cho cô. Màu khăn quàng xanh sẫm rất hợp với cô làm nổi bật màu xanh của đôi mắt và nước da màu thạch cao hoa tuyệt vời của cô. Không còn nghi ngờ gì nữa: trong những tháng có mang cuốn cùng này Emma trông mạnh khỏe, đẹp đẽ quá, và vẫn chỉnh tề như bao giờ hết.
Con tàu rầm rầm chạy ra ngoài trung tâm thành phố, hướng về ga đầu mối Whingate ở Armley một làng ngoạn mục ngất nghểu trên một quả đồi, cách chừng nửa tiếng đồng hồ tàu chạy. Blackie ngồi đắm chìm trong suy nghĩ, kiên nhẫn đợi cho Emma thay đổi tâm trạng, thầm cầu cho điều đó sẽ xảy ra trước khi họ tới nơi. Anh sẽ sung sướng khi đứa bé ra đời và cô có thể về thăm Fairley. Mặc dù cô chấp nhận sự có mang của mình một cách bình thản, điềm tĩnh, ít để lộ biểu hiện lo lắng, nhưng Blackie hiểu rằng cô hết sức lo ngại về cha cô và Frank. Thậm chí, cô đã thúc ép anh gửi những lá thư quan trọng cho ba cô, buộc anh phải tìm cho ra những người bạn của anh có thể đi London. Cô quyết định giữ sự giả vờ là đi cùng với một bà John Smith không hề tồn tại nào đó và để giải thích cho sự vắng mặt của cô ở Bradford. May mắn, anh đã có thể làm được cho cô vào tháng mười một và mười hai khi một số bạn của anh ở quán rượu đi về phía nam để tìm việc ở bến tầu East End của London. Họ bằng lòng bỏ những lá thư của Emma cho cha cô mà không hề hỏi những câu hỏi lằng nhằng gì hết. Tuy nhiên, Blackie cũng đưa ra những lời bình luận. "Ba em sẽ ngạc nhiên tự hỏi tại sao em không cho ông địa chỉ để ông có thể biên thư cho em", anh đã chỉ ra điều ấy. "Không, ba em sẽ không thể viết", Emma đã đồng ý như vậy một cách gay gắt: "Trong lá thư tháng mười một, em đã báo cho ba em biết là em sẽ đi Paris cùng bà chỉ và trong lá thư tháng mười hai em đã nói với ông là em sẽ theo bà chủ đi Ý. Chừng nào ông còn nhận được tin của em thì không sao hết".
Blackie đưa mắt nhìn cô, anh hoàn toàn kinh ngạc vì những mưu tính trong đầu cô. "Hình như em đã nghĩ tới mọi chuyện" anh nói một cách khô khan. Cô không trả lời nhận xét này và câu chuyện chấm dứt.
Blackie liếc nhìn cô một lần nữa, xích lại gần hơn, quàng tay lên vai cô nghiêng người về phía cô. "Anh hy vọng em hãy xét tới chuyện về anh", anh nói một cách thận trọng, cứng người chờ đợi phản ứng mạnh mẽ của cô, thật đáng ngạc nhiên, nó lại không xảy ra. Cô hoàn toàn im phăng phắc, mặt nhìn thẳng phía trước.
Có thêm dũng cảm, Blackie nói tiếp: "Ở với Laura Spencer em sẽ sung sướng hơn. Chắc chắn là như thế, em gái ạ. Bây giờ bà mẹ góa của chị ấy đã chết, chị ấy đang đi tìm một người khác trả tiền, một người nào đó để chịu chung phí tổn của ngôi nhà với chị ấy. Mà nhà cũng đẹp lắm. Tất nhiên là nhỏ, nhưng ấm cúng và ngăn nắp. Ông bố đã mất của chị ấy trước đây là đốc công ở một nhà máy in, mẹ chị ấy là thợ dệt. Họ có một chút tiền và tư cách rất tử tế. Điều ấy được chứng tỏ trong ngôi nhà, đồ đạc tất cả mọi thứ Laura giữ rất cẩn thận". Anh dừng lại, tìm mặt cô, nói tiếp bằng giọng vui vẻ: "Em sẽ thực sự thoải mái ở đó. Như anh đã nói với em trước đây, Laura có thể kiếm cho em một việc ở nhà máy Thompson ở Anh, nơi chị ấy làm việc. Anh không hiểu tại sao em lại ương ngạnh về chuyện đó như vậy, Emma".
Cô đột ngột quay đầu lại, nhìn anh chằm chằm, đôi mắt xanh của cô lóe lên. "Bởi vì em không muốn bật khỏi rễ. Em đã học được nghề thợ may thế mà bây giờ anh lại muốn em rời bỏ gia đình Kallinski và bắt đầu làm việc trong nhà máy, học nghề dệt. Điều ấy không có ý nghĩa gì hết, Blackie. Vả lại em thích ở nhà bà Daniel. Dạo này bà ấy rất tử tế và em dùng cái bếp của bà ấy".
Blackie rên lên: "Nhưng, Emma, em sẽ có cả một ngôi nhà chung với Laura. Không những thế, chị ấy sống cách nhà máy của Thompson chỉ mười phút. Hiện nay em phải đi bốn mươi lăm phút để về nhà Kallinskin và cũng một thời gian như vậy để về nhà buổi tối. Thời tiết như thế này mà đi bộ như vậy. Ngay gia đình Kallinski cũng thấy những điều anh nói là có lý. Hôm nọ David cũng bảo với anh là họ sẽ rất sung sướng nhận em trở lại sau khi em sinh con. Như vậy thì em có mất gì không? Không mất gì hết, anh nghĩ như vậy?". Anh thở dài mệt mỏi: "Emma, em thật là một cô gái ương bướng, mà anh thì chỉ muốn nhữnu trời xanh mượt mà, với những áng mây trắng xốp và mặt trời chói lọi. Đó là một ngày lung linh, Emma hít đầy không khí trong mát đầy hương thơm của tháng mười. Cô bước đi duyên dáng tới quảng trường thành phố, đi qua để tới nhà ga thành phố, cô mua một cái vé ở đó đi Bradford. May mắn, tàu đang đỗ ở sân ga và cô lên ngay.
Cuối cùng khi con tàu xình xịch tiến vào Bradford, Emma nhảy ngay ra khỏi toa, chạy băng tới bưu điện rồi lại quay trở lại ga nhanh đến độ kịp chuyến tàu trở lại đi Leeds.
Emma bây giờ cảm thấy nhẹ nhõm trong người, là thư gửi cho cha cô đã được bỏ, cô ngả người thoải mái trong ghế khi con tàu chạy lọc cọc trên đường ray. Cô không phải viết cho cha trong một tháng nữa. Điều đó cho cô đủ thời gian để bịa ra một câu chuyện khác. Mặc dù bản chất con người cô không phải là lừa lọc, Emma biết rằng cô phải dựa vào mưu kế thoái thác để làm cha cô khuây khỏa cho đến khi nào đứa bé ra đời. Ông có thể vẫn còn lo lắng về cô, nhưng sẽ không lo nhiều như khi về phía cô hoàn toàn là yên lặng. Cô phải liên hệ với ông đều đặn thì rồi, có lẽ ông không tìm cách đi tìm cô nữa. Ông sẽ không biết tìm vào đâu. Ông tin là cô ở Bradford và hẳn có hàng trăm bà John Smith ở thành phố đó. Như mọi khi, cô cảm thấy một tội lỗi nhói lên khi nghĩ tới cha.
Chuyến đi Bradford và trở lại Leeds đã mất mấy tiếng đồng hồ, khi Emma bước xuống tàu ở ga thành phố, cô đói như cào. Sự thật, cơn đói mãnh liệt quả làm cô chóng mặt. Cô đi thẳng đến chợ Leeds, ở đó cô mua một đĩa trai to chấm hạt tiêu và dấm, gần đây cô thích ăn cay. Khi tất cả đã được ăn ngấu nghiến môt cách ngon lành, cô đến quầy bánh patê và mua một bánh nhân thịt, nóng, mềm, thơm ngào ngạt. Cô đi loanh quanh trong chợ một lát vừa ăn bánh vừa nhìn vào các quầy, rồi cô đi tới Brighette. Những chiều thứ bảy, Emma có thói quen đi lang thang ở những phố chính của Leeds, nhìn những cửa hàng, cố ghi nhớ cách trưng bày và các loại hàng hóa bán. Cô tới nhiều cửa hàng sang trọng nhìn những đồ trưng bày bên trong, quan sát xem người ta mua gì, một cảm giác rạo rực bừng dậy trong lòng cô, và bao giờ cũng như thế khi cô bước vào một cửa hàng. Cô thích sự nhộn nhịp, màu sắc rực rỡ, dãy hàng hóa, sự trưng bày khéo léo, tiếng lách cách của bàn tín, những khuôn mặt thú vị của những người mua hàng, những phụ nữ thanh lịch trong những bộ quần áo sang trọng. Cô không thể đợi đến khi cô có một cửa hiệu riêng cho mình. Những cửa hiệu, cô tự chữa lại khi cô ngó trân trân vào một bộ trưng bày những chiếc mũ mùa đông, không có cái nào hợp với sở thích của cô, mà cô cũng không ưa cách họ trưng bày.
Sau nhiều tiếng đồng hồ đi lướt qua, Emma quyết định cô phải về nhà thôi. Cô có nhiều việc khác phải làm và chân cô đã đau. Cô vừa bước vào qua cổng trước thì bà Daniel đã hiện ra. Mắt bà sáng ánh lên trong ánh sáng mờ mờ, bà ném cho Emma một cái nhìn dò hỏi và thốt lên. “Có một quí ông đến gặp cô”.
Emma đứng ngây người, tim cô đập thình thịch. Cha cô chăng? Winston? Họ có cách để tìm ra sao? Thôi đừng ngu ngốc nữa, cô kiên quyết tự nhủ. Có thể là David Kallinski. Trước đây cậu đã đến một lần do mẹ cậu nhắn tin, nhưng lần ấy bà Daniel đi vắng vì vậy mà bà chưa nhìn thấy cậu. Phải, chắc chắn là David, Emma cả quyết như vậy. Cô giữ giọng mình được bình tĩnh: “À, thế ạ. Ông ấy có để lại tên không, thưa bà Daniel?”.
- “Không, nhưng ông ấy gửi cho cô cái này”. Bà Daniel lôi phong bì ra khỏi túi tạp dề.
- “Cám ơn bà Daniel”. Emma nói, cô cố tình đặt một chân lên cầu thang.
- “Cô có định mở thư ra không?”. Bà Daniel hỏi, sự thất vọng của bà quá rõ ràng khiến Emma thấy vui vui.
- “Vâng tất nhiên là có chứ ạ”, Emma trả lời với một nụ cười lãnh đạm. Cô nghiêng đầu về phía bà chủ nhà một cách duyên dáng. “Xin phép bà, thưa bà Daniel”.
Không nhìn bà một lần nào nữa, Emma trèo lên gác, lòng nhẹ nhõm. Cô đã nhận ra nét chữ. Đó là chữ của Blackie, chắc chắn cô sẽ không cho bà Daniel cái khoan khoái chứng kiến niềm sung sướng khi nhận được thư của một người đàn ông, mà rõ ràng không phải là “chồng” cô ở Hải quân Hoàng Gia, cái ông Winston được nói tới luôn luôn đó.
Khi đã vào phòng, Emma xé phong bì, ngón tay cô run run, mắt cô tìm ngay chữ ký. Đúng là của Blackie. Anh sẽ đợi cô ở quán Con vịt nhớp nhúa lúc năm giờ hôm nay. Emma ngả người xuống giường, gối đầu lên gối, nhắm mắt lại, trong lògn đầy một cảm giác khoan khoái và sung sướng.
Đúng bốn giờ, khi đồng hồ ở phòng trước điểm giờ, Emma lướt xuống thang ra khỏi nhà trước khi bà Daniel bắt gặp được cô để hỏi những câu hỏi tọc mạch hoặc để lộ sự tò mò không che giấu. Bề ngoài, cô vẫn kiềm chế như bao giờ hết, nhưng trong lòng cô, cô hầu như không thở được với sự mong mỏi khi nghĩ là sẽ gặp lại Blackie O'Neill. Ôi sao mà cô nhớ anh! Mãi đến bây giờ Emma mới nhận ra rằng cô đã tự chủ và tuân thủ một kỷ luật mới to lớn làm sao để mà không buồn và không thấy hoàn toàn cô đơn ở Leeds này, cô cũng ngạc nhiên là lại có thể kiềm chế được những tình cảm của mình một cách thành công đến như vậy.
Emma hồi hộp trên đường tới nơi gặp, xôn xao với những ý nghĩ sâu kín, cô hoàn toàn không hay biết tới những cái đầu cả nam lẫn nữ quay lại nhìn cô khi cô lướt đi trên vỉa hè, hướng về đường York và quán Con vịt nhớp nhúa. Cô là một hình ảnh nổi bật trong bộ đồ len màu xám cô đã sửa lại một cách khéo léo vì vậy những chỉ cũ không lộ ra, nó được cắt rất tài tình và thanh lịch trong cái đơn giản. Chiếc váy thẳng đến bắp chân và từ đó buông loe xuống mắt cá chân. Trên chiếc váy là một cái áo vét khít vào người, vai tròn và ống tay áo hẹp. Ve áo cắt sâu và viền đăng ten từ thắt lưng xuống tạo cho nó một vẻ sang trọng không thể phủ nhận mà người ta không thấy ở vùng này; nó đã cũ đến năm năm và đã lỗi thời ở London, nhưng ở Leeds thì không và nó được Worth (2) may cùng với nó. Emma mặc chiếc áo sơ mi lụa màu xanh, mà Olivia Wainwright đã thải từ lâu, để lộ cổ thêu đăng ten và cổ tay áo màu trắng. Cô đã cài cái trâm bằng thủy tinh màu xanh trên một ve áo, và đây là đồ trang sức duy nhất của cg điều tốt đẹp nhất cho em thôi".
Emma nhận ra tính thực tiễn của điều anh đang đề nghị, và một lần nữa trong đời, cô không dứt khoát: "Em quả là không biết..."
Lúc này Blackie thấy sự nao núng ấy, anh nắm lấy cơ hội và nói bằng một giọng cả quyết: "Em coi, anh chỉ yêu cầu là em nên cân nhắc nó một cách cẩn thận, xem xét mọi điều, chớ làm một quyết định vội vàng là không đến ở với Laura". Anh cầm lấy bàn tay cứng cáp của cô bóp chặt lấy: "Và xin em hãy tử tế với Laura. Chị ấy là một người bạn tốt và anh không muốn em hành động mất lòng chị ấy".
Emma đỏ mặt, nhìn trừng trừng: "Thô bạo! Em không bao giờ thô bạo với ai cả! Chính anh biết điều ấy. Mà em cũng không lên mặt, Blackie O'Neill".
Blackie nhận ra sai lầm của mình quá muộn và hy vọng sửa sai, anh nói một giọng dịu ngọt nhất: "Anh biết là em không bao giờ kiêu kỳ cả, Emma, em thân yêu. Nhưng đôi khi... à, đôi khi em làm cho người ta có cảm giác là... ờ là, kiêu sa".
- "Thế à?". Cô nói một cách ngạc nhiên, cau mày và cắn môi. Emma kinh ngạc trước nhận định này, bởi vì quả thực cô không biết có những lúc cô lại ghê gớm như vậy. Thường thường thì thái độ xa cách của cô là bởi cô quá miệt mài bận rộn với những vấn đề và những kế hoạch của cô chứ không phải là gì khác. Cô yên lặng, ngẫm nghĩ những điều anh nói và cảm thấy xấu hổ.
Cảm thấy có thể cô bị xúc phạm, Blackie nói nhẹ nhàng:
- "Rồi em sẽ thích Laura. Chị ấy là một cô gái dịu dàng, thật đấy. Và anh biết chị ấy cũng sẽ thích em, Emma ạ. Nhất định như thế, em gái của anh".
- "Em không chắc lắm, căn cứ vào điều anh vừa nói", Emma phản ứng lại. Blackie cười hơi thẹn thùng: "Thôi chúng ta quên chuyện ấy đi. Chỉ cần em vận dụng một chút duyên dáng mà em vốn có nhiều thì mọi chuyện sẽ đâu vào đấy hết". Anh lại nắm lấy tay cô và nói tiếp: "Amli là một địa điểm nhỏ rất tuyệt và rất an toàn. Nó thật đẹp về mùa hè khi cây, hoa nở. Có công viên Armley, có ban nhạc chơi vào tất cả các ngày chủ nhật và những con đường nhỏ thú vị cùng những con đường lớn nơi em có thể dạo chơi. Vả lại, bệnh viện St. Mary gần đấy, em có thể sinh cháu ở đó khi tới lúc. Và có rất nhiều cửa hiệu, vì thế em không cần phải tới Leeds nếu đã có công việc gì. Sao, em có đủ mọi thứ em cần ở Armley".
Emma hốt hoảng nhìn anh: "Cửa hàng". Cô nói một cách đầy suy nghĩ: "Em cứ nghĩ, Armley là một làng nhỏ xíu. Không thể có nhiều cửa hàng được, anh Blackie".
- "Ồ, có đấy, em gái ạ. Em biết không. Armley đang mở rộng, người ta nói vậy. Nó sẽ trở nên rất lớn. Có rất nhiều nhà đẹp. Sự thật là có những dinh thự nơi những người giàu có sống. Các nhà triệu phú, đại loại là như vậy. Có một số cửa hàng tốt ở phố Town bán những thứ sang trọng. Anh đã thấy chúng khi anh đến thăm Laura lần trước. Em sẽ có dịp xem chúng khi chúng ta đi xuống phố chính để tới nhà Laura".
- Những loại cửa hiệu gì?", Emma thôi thúc, đôi mắt cô hướng về anh hết sức thích thú.
Biết là mình đã làm được cô hoàn toàn chú ý, quan sát được sự thay đổi trong thái độ của cô, Blackie nói một cách đầy kích thích, hy vọng đẩy cô xa hơn nữa. "À, để anh nhớ xem nào. Có cửa hàng tạp phẩm, cửa hàng thịt, tất cả đều ở phố Town, cùng với cửa hàng thịt lợn, cửa hàng bán rượu chai, một cửa hàng cá, cửa hàng bơ sữa Keene, một cửa hiệu thuốc, và một đại lý báo. Anh cũng nhận thấy có một cửa hàng bán vải, cửa hiệu bán đồ kim chỉ, một cửa hàng giày, một cửa hàng lớn bán quần áo phụ nữ nữa, em gái ạ. Đó là một đường rất lớn hoạt động, cũng nhộn nhịp gần như Briggate, thật thế. Ô, anh nghĩ có cửa hàng bán đủ tất cả mọi thứ, Emma ạ".
Emma đã chăm chú nghe. Cô nhanh chóng đổi ý kiến về việc ở chung nhà với Laura Spencer. "Kể cho em nghe thêm về làng đó", cô nói, "chẳng hạn như nó lớn như thế nào? Bao nhiêu người sống trong đó?"
- "A, Emma, em thân yêu, bây giờ em chịu nghe anh rồi nhé. Anh phải thú thực rằng anh cũng không biết kích thước chính xác của nó hoặc bao nhiêu người sống ở Armley. Nhưng chắc là đông, bởi vì các cửa hàng làm ăn phát đạt. Rồi lại có những nhà thờ lớn, nhỏ và nhiều trường học vì vậy mà phải có đông người. Ừ, đúng là một nơi hấp dẫn, đúng thế. Laura nói với anh là có một thư viện công cộng và những câu lạc bộ của đảng Tự do, Bảo thủ và Công nhân. Ồ, mà có cả một nhà tù ở Amli nữa. Thật là "ghê gớm". Blackie nháy mắt với cô: "Cũng có rất nhiều quán rượu. Riêng anh biết có đến chín cái".
Từ lúc đi đến giờ, lần đầu tiên Emma cười: "Anh thì phải biết chứ".
- "Một thanh niên thỉnh thoảng uống một chút bia thì có gì là hại?", Blackie hỏi đùa, anh làm ra vẻ bị xúc phạm. Rồi anh khẩn thiết kéo cánh tay Emma: "Nào, em gái! Đây rồi, em có thể tự mắt nhìn xem Armley".
Con tàu đã dừng lại chỗ bến cuối nửa đoạn đường lên đồi. Blackie nhảy xuống nhẹ nhàng và giúp Emma xuống. "Cẩn thận nào, cưng. Bước cẩn thận đấy. Anh không muốn em trượt làm ảnh hưởng đến Tinker Bell", anh nói, nắm chặt hai bàn tay cô trong tay anh.
- "Tinker Bell?"
- "Ờ, Tinkel Bell. Anh gọi đứa bé như vậy, tất nhiên là mình anh biết thôi. Em ạ, gọi theo Tinker Bell ở Peter Pan. Em có đồng ý anh gọi cô bé con như thế không?"
Cô cười: "Có, em đồng ý, Blackie. Nhưng làm sao anh biết nó là con gái".
- "Bởi vì em luôn luôn nói với anh nó là con gái mà". Blackie để cánh tay cô trong cánh tay anh, hai tay anh đút vào túi chiếc áo khoác màu xanh lính thủy mới của anh và nói:
- "Trên kia là những tháp nơi những người giàu ở". Anh hướng đầu về phía con đường lái xe sang trọng có những hàng cây ở hai bên. "Và phố Town ở ngay phía trước chúng ta. Em đi cẩn thận. Hôm nay trơn đấy".
- "Vâng, em sẽ cẩn thận, Blackie". Cô nép người vào anh run rẩy, cơn gió Bắc từ đồi thổi xuống thật giá buốt. Emma ngước nhìn lên. Bầu trời cao vun vút, lạnh băng, mặt trời mùa đông nhợt nhạt hầu như không thấy rõ, chỉ là một đồng tiền bạc nhỏ xíu trên bầu trời bao la sâ hơn. Ở đây Emma cảm thấy thoải mái hơn là ở quầy công cộng. Cô nhìn quanh một cách tò mò. Nó trầm lặng, và đối với một quán rượu thì nó khá là tao nhã. Blackie tìm được một chiếc bàn ở trong góc, đặt đồ uống xuống, kéo ghế cho cô vẻ lịch thiệp hào hoa và ngồi đối diện. Anh uống một ngụm bia sủi bọt và nhìn cô trên mép cốc một cách chăm chú. Anh để cốc xuống bàn, nghiêng người về phía trước và nói bằng một giọng trầm tĩnh: "Tất cả những chuyện này là thế nào? Em làm gì ở Leeds? Một cô gái bé bỏng như em. Anh nghĩ anh đã nói với em từ lâu, đây không phải là chỗ cho em, chờ đến khi nào em lớn hơn đã. Chắc chắn là anh đã nói với em điều ấy mà, Emma Harte!"
Emma nhìn nhanh anh: "Em không sao mà".
- "Ờ trông em anh cũng biết được. Nhưng anh đang nghĩ là có thể em không được may mắn. Nào, em nói đi! Cái gì làm em rời Fairley".
Emma còn chưa muốn thố lộ với anh nên cô tảng lờ câu hỏi. "Cô em may mắn", cô nói và thây đổi đề tài. "Em không ngờ là anh lại đi vắng. Em nhớ anh, Blackie. Tại sao anh ở Ireland lâu thế? Em cứ nghĩ anh không bao giờ trở về nữa".
Bộ mặt anh trở nên buồn rầu. "Trời ơi, em gái, em gái", anh nói qua một tiếng thở dài. "Tại ông bạn tốt của anh. Cha O'Donovan đang hấp hối. Một ông thầy tu già mà anh thực lòng yêu mến, ông dạy anh tất cả những điều anh biết được ngày nay. Nghĩa là một chút học thức mà anh có. Anh ở lại với ông cho đến cuối cùng. Buồn quá, ôi thật là buồn quá". Anh lắc đầu và tâm hồn Centic hình như đau thương trở lại, bởi vì mắt anh mờ đi khi hồi tưởng.
Emma giơ bàn tay nhỏ bé nắm vào cánh tay anh. "Em xin chia buồn, Blackie. Hết sức buồn. Em biết chắc là anh đau khổ nhiều lắm". Cô yên lặng một lát, ái ngại cho anh, rồi cô nói khe khẽ: "Vì thế mà anh ở lại Ailen suốt mấy tháng ấy".
- "Không, em gái. Cha O'Donovan, cầu Chúa cho linh hồn cha yên nghỉ, mất trong vòng vài tuần. Nhưng anh ở lại nghỉ ít lâu với mấy người anh em họ của anh, Michel và Siobhan, mà nhiều năm nay anh chưa gặp. Sau đó cậu Pat viết thư cho anh và bảo anh phải về Anh ngay. Anh trở lại Leeds hôm qua. Tất nhiên, đó là tối thứ sáu, anh tới uống chút bia. Và thật là ngạc nhiên khi Rosie đưa cho anh thư của em. Anh thật bàng hoàng". Anh nhìn cô dò hỏi và kết thúc: "Nói thẳng ra đi, em gái. Tại sao em quyết định rời Fairley".
Emma đưa mắt nhìn anh một chút rồi nói một cách lặng lẽ: "Trước khi em nói lý do, anh Blackie, anh phải hứa với em một điều".
Blackie trố mắt nhìn cô, ngạc nhiên bởi sự nghiêm trang của cô. "Có thể là cái gì vậy?"
Emma đáp lại cái nhìn chăm chú của anh một cách bình tĩnh - "Anh phải hứa với em là anh sẽ không bao giờ nói với ba em, hoặc bất cứ ai nơi em ở".
- "Tại sao lại bí mật như vậy?" Blackie căn vặn: "Ba em không biết em ở đây sao?"
- "Ông nghĩ em đang làm việc ở Bradford", Emma giải thích.
- "A, Emma, như vậy là không được. Thế tại sao em lại không nói với ba em là em ở đâu?"
- "Blackie, anh còn chưa hứa với em mà". Cô khăng khăng bằng một giọng lạnh lùng nhất.
Anh thở dài: "Thôi được rồi, nếu em đã muốn như thế. Anh thề có các thánh thần là anh sẽ không nói cho bất cứ một linh hồn sống nào chỗ em ở".
- "Cám ơn anh, Blackie". Một vẻ chững chạc trên khuôn mặt cô; cô không hề hốt hoảng hoặc lo ngại khi cô nói: "Em phải rời Fairley vì em sắp có con!"
- "Lạy Chúa tôi!" Blackie hét lên bàng hoàng, không tin - "Có con!" anh nhắc lại, phát âm từ đó như nó là một từ ngoại ngữ.
- "Vâng, đến tháng ba", Emma thông báo một cách bình tĩnh, "Và em phải đi vì gã thanh niên đó, ba thằng bé, vâng, đã phản bội em".
- "Nó làm gì!", Blackie rống lên, mặt anh đỏ tía. "Thề có Chúa, tôi sẽ đập vỡ mặt nó ra. Nhất định thế. Sáng mai tôi sẽ đi Fairley gặp ba em, gặp bố nó. Và lạy Chúa, nó sẽ phải lấy em nếu như tối có phải đánh nó nhừ tử để lôi nó đến nhà thờ!" "Khẽ chứ, Blackie", Emma nói. Cô có thể thấy anh trong một cơn giận dữ điên cuồng. "Không có ích gì, Blackie. Khi em nói với hắn ta rồi sẽ bị như vậy, hắn nói hắn sẽ lấy em. Và em không cần phải lo lắng gì. Thế rồi anh có biết nó đã làm gì cái đêm ấy không?"
- "Không, em gái, anh không thể hình dung nổi", Blackie lẩm bẩm giữa hai hàm răng nghiến chặt. Lần đầu tiên trong đời, anh có nkềm khao khát giết người. Ý nghĩ là có kẻ xúc phạm Emma làm cho anh giận dữ đến độ phát điên lên.
Emma theo dõi Blackie rất cẩn thận, cô nói dịu dàng: "Hắn đã làm một chuyện kinh khủng. Hắn bỏ chạy rồi. Vào Hải quân Hoàng Gia, anh thử nghĩ coi!" Đôi mắt cô to, giọng cô khẽ: "Hắn lấy một tờ giấy trong cuốn sổ của anh trai em". Cô nói tiếp: "Hắn bắt chước chữ của Winston và chuồn thẳng. Như thế đó. Khi hắn không tới Hall để gặp em, như hắn đã hứa, em xuống làng để gặp hắn. Lúc ấy cha hắn mới nói với em là hắn đã bỏ đi rồi. Thậm chí ông ta còn đưa cho em tờ giấy chứng tỏ là hắn đã đi".
Cô lắc đầu:
- "Em biết làm thế nào, Blackie? Em không thể nói với cha hắn. Và chắc chắn là em không thể nói với ba em. Vì thế em trốn đi Leeds".
- "Nhưng có lẽ ba em sẽ hiểu...", Blackie bắt đầu nói, anh cố gắng giữ cho giọng nói của mình khỏi run.
- "Không, ông không hiểu đâu!" Emma hốt hoảng kêu lên, mặt cô tái đi. Cô đã biết thế nào anh cũng có thái độ như thế này và cô phải thuyết phục anh là cô bắt buộc phải ở Leeds. "Ba em sẽ tức giận và đau khổ! Nó sẽ làm ông chết mất, sau cái chết của mẹ em. Em không muốn mang thêm buồn phiền vào ngưỡng cửa của ba em nữa, như thế này tốt hơn". Emma lúc này đã dịu giọng: "Thành thật mà nói, đúng là như thế đó, Blackie ạ. Em biết ba em. Tính nết của ông ghê gớm và ở trong làng người ta sẽ bêu diếu khủng khiếp. Nó sẽ làm hỏng cuộc đời em và đời đứa bé. Và cả đời ba em nữa. Tốt hơn hết là ông không biết. Ông không thể chịu nổi sự hổ nhục này".
- " Ừ, em gái, anh hiểu ý nghĩ của em". Anh chằm chằm nhìn cô, vẻ mặt anh tư lự. Vì cô đã ước định một cách chính xác như vậy, anh không hề choáng váng vì sự3q3m3237nvn&cochu=">NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐÍCH THỰC
!!!7128_31.htm!!! thật là thú vị".
- "Em làm gì có thì giờ để mà ngồi bất cứ ở đâu với Tinker Bell". Emma nói lại, mặc dầu điều đó được nói lên bằng một giọng nhẹ nhàng. Cô ngước nhìn anh hoài nghi. "Công viên Charley Cake. Tên gì nghe lạ vậy? Em chắc anh lại bịa ra rồi".
- "Tại sao lúc nào em cũng gây chuyện với tất cả những điều anh nói? Anh sẽ phải gọi em là Emma đa nghi nếu em không cẩn thận, cô gái của anh ạ. Nói đúng đắn, tên nó là như thế đó. Mấy năm trước đây, Laura kể với anh có một người tên là Charley bán bánh ngọt ở đó, vì thế mà..."
- "Nó có tên ấy chứ gì", Emma kết thúc hộ cho anh, ánh mắt cô đầy vui vẻ. "Em tin anh mà, Blackie. Không ai có thể bịa ra một cái tên như thế".
Anh cười nhưng không nói gì hết và họ bước tiếp trong yên lặng. Emma liếc nhìn chung quanh khá là thích thú. Họ đang đi qua một dãy nhà gọn ghẽ dẫn tới phố Town. Nó làm cô nhớ lại một cảnh tượng trong truyện thần tiên. Những khói tuyết khổng lồ trườn qua mái nhà đỏ treo lơ lửng ở những rìa và muôn ngàn đũa băng óng ánh trong không gian trong suốt. Một cách thần kỳ, tuyết và băng đã biến những chốn ở nhỏ bé, trần tục thành những ngôi nhà kỳ lạ và hào nhoáng. Những hàng rào, những cánh cổng, những thân cây đen trần trụi, cũng phủ đầy những hoa tuyết băng giá, Emma thấy nó giống như những trang trí bằng bạc trên chiếc bánh Noel lộng lẫy. Những ngọn đèn parafin và ánh lửa bừng lên qua những khung cửa sổ, những lượn khói bồng bềnh tuôn ra từ những ống khói, nhưng đó là dấu hiệu duy nhất của cuộc sống ở phố Town. Những ngôi nhà trông ấm cúng, như mời đón, Emma hình dung ra một gia đình sung sướng trong mỗi căn nhà ấy, những ông bố bà mẹ đang sưởi ấm một cách lười nhác, những đứa trẻ đôi má hồng hào ở dưới chân họ, ăn táo, cam và hạt dẻ nướng, tất cả đều cười đùa, hưởng một buổi tối êm đềm bên nhau, đùm bọc trong tình thương. Cô khắc khoải nghĩ tới cha và Frank, cô mong muốn làm sao đang được ngồi cùng họ trước lò sưởi trong ngôi nhà bé nhỏ ở Fairley.
- "Emma này, đây là những cửa hiệu đầu tiên", Blackie thông báo, tiếng anh vang lên trong yên tĩnh. "Tất cả các cửa hiệu dọc từ phố Town đến đường Branch. Nhìn xem, em gái, có phải anh nói với em sự thật không nào?".
Emma nhìn theo hướng mắt anh, đôi mắt cô mở to thích thú, nỗi buồn của cô được đẩy sang bên. "Đúng, anh nói thật", cô thừa nhận. Họ đi qua cửa hàng cá, cửa hàng bán đồ kim chỉ, cửa hiệu thuốc, và một cửa hàng lớn bán đồ xa xỉ phẩm của phụ nữ, Emma nhận thấy đây đúng là một khu mua sắm sang trọng. Cô hết sức bị cuốn hút và một ý tưởng nảy ra. Kiếm được một cửa hàng ở đây dễ hơn. Tiền thuê sẽ rẻ hơn ở Leeds, cô ý luận một cách hợp lý. Có lẽ mình sẽ mở cửa hàng đầu tiên ở Armley, sau khi đứa trẻ ra đời. Đó sẽ là sự mở đầu. Cô quá sôi nổi với ý nghĩ này đến nỗi lúc họ tới phố nơi Laura Spencer ở thì cô đã có được một cửa hiệu với những mặt hàng khác nhau, Blackie có thể gọi cô là Emma đa nghim bưbg chắc chắn cô không nghi ngờ gì về một điều... đó là thắng lợi cuối cùng của cô. Cửa hiệu đầu tiên của cô sẽ ở Armley và cô sẽ buôn bán xe ngựa. Tiền ở đấy. Chính Blackie cũng nói như vậy.
Họ đi dọc theo phố những ngôi nhà có sân thượng, tất cả đều gọn ghẽ, ngăn nắp với những cánh cửa sơn xanh, cửa sổ bóng lộn, những khu vườn được cắt tỉa và những cánh cửa sắt đen. Ngay trước khi họ tới nhà của Laura Spencer, một ý nghĩ đến với Emma. Cô dừng lại và nắm lấy cánh tay Blackie: "Anh đã nói với Laura như thế nào về em rồi", cô hỏi.
Blackie nhìn xuống, một thoáng ngạc nhiêu trên mặt anh. "Sao, thì đúng những điều em dặn anh nói với cô ấy mà". Anh trả lời lặng lẽ. "Cùng một chuyện anh kể cho mọi người, đúng từng chi tiết một, bà Harte, vợ một thủy thủ, một bà mẹ sắp sinh, bạn thân của Black O'Neill".
Emma mỉm cười nhẹ nhõm và gật đầu, họ cùng bước trên con đườn đi ngoài vườn. CÔ tự hỏi không hiểu Laura ra sao, nhưng cũng chẳng có gì là quan trọng. Điều quan trọng là cô gây được một ấn tượng tốt đẹp với Laura.
Emma lúc này nhận ra rằng, Blackie đã trò chuyện rất ít về bạn mình và cô không biết mình sẽ chờ đợi gì khi hai người đứng ở bậc cửa trước. Chắc chắn cô không chờ đợi cô gái này ra mở cửa, đón họ một cách duyên dáng và sự thích thú không che đậy. Laura Spencer có khuôn mặt bóng, bình thản như Đức Mẹ, một vẻ tin tưởng như vậy trong đôi mắt chị và nụ cười của chị đầy âu yếm, ngọt ngào. Emma lập tức thấy mình đang đứng trước một người rõ ràng là khác tất cả những người cô đã gặp.
Laura dẫn họ vào trong nhà, than thở thời tiết khắc nghiệt, thông cảm với cuộc hành trình dài lạnh lẽo mà họ vừa phải chịu đựng, nỗi quan tâm thực sự của chị là điều hiển nhiên. Chị đỡ áo khoác của họ và mũ nồi của Emma treo chúng lên giá mắc gần cửa rồi kéo họ vào phòng khách, chuyển động với một sự duyên dáng khôn cùng khi chị dẫn họ tới bên những chiếc ghế xếp chung quanh ngọn lửa đang reo.
Laura cầm lấy tay Emma và nói: "Tôi rất mừng được gặp chị Emma, Blackie đã kể cho tôi nhiều điều rất dễ thương về chị. Trời ơi, bàn tay chị lạnh quá. Chị ngồi xuống đây, đuổi cái rét đi, cưng".
Emma nói: "Em cũng rất mừng được gặp chị, Laura". Không tỏ ra thô lỗ, Emma đã quan sát căn phòng thật nhanh, cô nhìn thấy giấy bồi tường màu xanh bọc trắng, một vài bộ đồ gỗ đào hoa tâm, đơn sơ nhưng bóng lộn, tất cả rất hấp dẫn. Căn phòng nhỏ nhưng gọn gàng, không chật ních đồ như phòng khách phía trước của bà Daniel. Một không khí chắc chắn và thoải mái bao trùm.
Laura nói như cáo lỗi với cả hai người: "Tôi xin lỗi không chuẩn bị đầy đủ cho cả hai người, tôi phải đi thăm một người bạn ốm và tôi về chậm hơn dự định. Tôi vừa mới về đến nhà xong thì hai người tới. Nhưng trà cũng sắp được rồi ạ, ấm nước đang sôi".
Blackie nói: "Không sao, Laura. Đừng quá bận tâm. Chúng tôi không vội, vì vậy cứ thong thả cưng ạ". Điều này được nói lên một cách nhẹ nhàng ý nhị đến nỗi Emma liếc nhanh về phía Blackie với nỗi thích thú ngày một tăng nhanh. Cô thấy một sự khác nhau rõ rệt trong cử chỉ của anh, nó dè dặt, và một vẻ dịu dàng vừa kính trọng trên mặt anh. Điều này không làm cho Emma ngạc nhiêu. Cô đã nhận ra cử chỉ thanh nhã của Laura nhất định làm cho người khác phải tốt đẹp lên.
- "Cho tôi xin lỗi chút xíu", Laura tiếp tục nói bằng giọng dịu dàng của cô và đặt những đồ sứ lên bàn. "Tôi còn một vài việc cuối cùng phải làm trong bếp".
Blackie và Emma lầm bầm đồng ý và Blackie nói: "Cho tôi hút ống điếu của tôi được không?" Chị đã đi quá nửa đường qua sàn, chị quay lại, lắc đầu, mắt chị long lanh cười. "Tất nhiên là được chứ, xin cứ tự nhiên, cả Emma nữa".
Từ thế có lợi gần lò sưởi, Emma có thể nhìn thấy Laura trong bếp nhỏ nối với phòng khách. Chị mặc chiếc áo len xanh nhạt, váy dài, ống tay áo dài, mặc dù chiếc áo hơi cũ và mạng một số chỗ, nhưng sự giản dị và màu sắc cổ xưa của nó thêm vào vẻ trong trắng và đức hanh của chị. "Chị ấy đẹp", Emma nghĩ, cô bị cuốn hút bởi cô gái cao, mảnh dẻ toát lên sự thuần khiết.
Những đường nét của Laura Spencer mang tính chất cổ điển, mảnh nai, xương nhỏ, khuôn mặt chị dường như có những lúc mong manh. Có những người không biết phân biệt sẽ coi cô là bình thường, mờ nhạt và họ sẽ không đồng ý với Emma chút nào. Nhưng Emma nhìn thấy những đường nét thanh tú như trong bộ đồ sứ, nhìn thấy ánh sáng màu vàng trong mái tóc màu mật ong của chị làm nó tỏa ra một màu ngũ sắc, nhìn thấy sự dịu dàng và khôn ngoan trong đôi mắt to màu hạt dẻ sáng ngời. Và cô nhận thấy cái đáng yêu của Laura... sự phản ánh chân thật của cái trong trắng.
Emma không lầm trong những nhận xét ấy. Quả là có một cái gì đặc biệt về Laura Spencer. Rất đơn giản, chị không bao giờ chấp nhận điều ác, điều xấu. Laura là người theo Cơ Đốc giáo và không hề nao núng trong đức tin của mình. Tôn giáo của chị mà chị không bao giờ bàn luận hoặc gây ảnh hưởng với bạn bè là động cơ chính của đời chị. Đối với Laura, Chúa không bao giờ mơ hồ hoặc xa vời. Sự hiện hữu của người là thường trực, bền lâu và vĩnh hằng.
Ngồi trong căn phòng ấm cúng, nghe giọng nói nhẹ nhàng của Laura vang trong bếp, Emma còn chưa hoàn toàn nhận thức được điều này. Nhưng dù sao, bằng một phương thức kỳ lạ, cái duyên bên trong của Laura đã tự nó truyền tới cô một cách huyền bí, cô thấy một cảm giác bình yên sâu lắng khiến cô giật mình. Emma tiếp tục ngắm nhìn Laura và nghĩ: Tôi muốn nàng là bạn tôi. Tôi muốn nàng thích tôi. Tôi muốn ở chung ngôi nhà này với nàng.
- "Em yên lặng quá, em gái", Blackie nói, "điều này hơi lạ đối với em, anh nghĩ thế. Thường ngày, em vẫn nói như khướu cơ mà".
Emma nhổm lên. Anh đã làm cô giật mình. "Em đang suy nghĩ", cô trả lời. Blackie mỉm cười và hút chiếc tẩu của mình. Emma bị Laura cuốn hút đúng như anh đã tính trước và anh thấy thích thú.
- "Blackie, anh làm ơn mang hộ cái ấm đun nước vào bếp một tí", Laura gọi, "để em pha trà".
- "Có, anh mang đây, em gái", anh nói to. Anh nhấc chiếc ấm đồng đang bốc hơi ra khỏi ngăn lên lò sưởi và rảo bước qua phòng, một thân hình cao lớn trong khoảng không gian chật hẹp.
- "Em có thể làm được gì không?" Emma cũng đứng lên hỏi một cách hăng hái.
Laura nhìn ra cửa bếp. "Không, cám ơn Emma. Xong tất cả rồi". Trong vòng một vài giây, chị bước vào phòng khách bê một chiếc khay lớn đựng những đĩa thức ăn, Blackie mang ấm trà theo sau.
Khi ngồi xuống, Emma nghĩ Laura đã sắp xếp bàn thật là đẹp. "Chị nghệ sĩ quá, Laura. Trông chiếc bàn thật là dễ thương". Emma đưa ra nhận xét. Cô mỉm cười với Laura, chị dường như thích thú với lời khen dường như thẹn thùng đó.
- "Chà, đây là một bữa đại tiệc cho các vị vua chúa, đúng là như thế", Blackie nói, anh cũng ngắm nhìn chiếc bàn.
- "Nhưng em không nên vất vả chuẩn bị ghê gớm như thế này chứ, Laura. Em cũng đã có đủ công việc của nhà thờ và công việc từ thiện rồi mà".
- "Không, có chuyện gì phức tạp đâu, Blackie. Anh biết em thích nấu nướng mà. Và em cũng rất thích có khách. Nào, xin mời. Xin tự nhiên cho. Chắc sau chuyến đi lạnh lẽo từ Leeds tới, cả hai người hẳn phải đói lắm. Em chắc là anh ăn phải ngon miệng lắm, Blackie".
- "Ồ, đúng thế", anh trả lời và cầm chiếc bánh sandwhich. Một sự mơ hồ hơi tự nhiên của Blackie toát ra ngoài trong buổi uống trà và anh liên tục làm cho hai cô gái cười khúc khích về những câu chuyện và cách thức đầy nghệ thuật của anh khi anh muốn mua vui. Người diễn viên trong anh không bao giờ ngừng lâu, và chẳng bao lâu anh trở nên hoạt bát, không ai chen nổi một lời. Tuy nhiên Laura cũng đáp lại một cách mau lẹ một vài điều quá đáng của anh, Emma nhận thấy cô gái dịu dàng này có óc hài hước mặc dầu tính nết nghiêm trang vốn có và cử chỉ hiền hậu không đúng với trí óc sắc sảo của cô.
Về phần mình, Laura Spencer cũng có một ấn tượng tốt đối với Emma. Ngay từ đầu, cô đã phải giật mình bởi sắc đẹp lộng lẫy của cô, nhưng trong khi pha trà, Laura đã lén quan sát cô và chị nhanh chóng nhận thấy thái độ vui vẻ đàng hoàng của cô gái, chị cũng thấy sự thông minh, trong đôi mắt xanh biếc kia và vẻ thanh tú trong khuôn mặt trái xoan. Blackie đã nói với chị là Emma sống ở một gác xép nhỏ và phải mất nhiều tiếng đồng hồ đi làm và về nhà. Anh lo ngại về sức khỏe của cô. Mà đúng thôi, Laura nghĩ. Cô cần một sự chăm sóc và một thời gian như thế này bởi cô có mang bảy tháng và hoàn toàn đơn độc một mình. Chị bỗng thấy rào rạt một tình cảm chị em đối với Emma.
Khi bữa trà tiếp tục, Blackie suy nghĩ về hai cô gái ngồi ở hai bên bàn trà. Anh yêu cả hai người mặc dù theo những cách hoàn toàn khác nhau, anh sung sướng thấy họ ưa nhau. Anh biết là thế nào họ cũng như vậy, mặc dù về thể chất thế không, Emma? Vui vẻ tí chút để thay đổi không khí cũng là điều hay. Em nói sao? Em có chấp nhận lời mời của anh không nào?"
- "Vâng, em rất thích đi với anh. Cám ơn anh. Blackie... em... ", Emma do dự rồi thú nhận gần như thẹn thùng: "Em rất mừng anh đã trở lại Leeds. Em cảm thấy yên ổn tốt đẹp hơn nhiều khi biết có anh ở đâu đó, khi biết anh là bạn em".
Bờ môi dài Ireland của Blackie nở một nụ cười ấm áp, hàm răng trắng của anh lóe lên: "Ừ, anh là bạn của em, Emma". Anh khẳng định: "Và anh sung sướng vì em tin cậy ở anh. Bây giờ anh đã biết vấn đề em gặp phải trong vài tháng tới, anh có thể vạch đôi chút kế hoạch, chắc chắn là có mặt anh khi em cần đến anh. Nhưng tối nay chúng ta sẽ không nói tới những vấn đề của em nữa. Chắc chắn như vậy và chúng ta sẽ giải quyết từng vấn đề một khi chúng tới. Bây giờ chúng ta đi phố! Anh sẽ dẫn em đi thăm thú, Emma, em thân yêu".
Emma, ngước lên cười với anh, nét mặt linh hoạt. May mắn những vấn đề của cô đã lùi xa một cách thần diệu lúc này khi cô ở bên Blackie. Cô cảm thấy an toàn cùng với anh ngay từ ngày đầu họ gặp nhau trên đồng hoang, cô hiểu một cách bản năng là anh luôn luôn che chở cho mình.
Blackie theo cô ra khỏi Salon Bar vào phòng chính đầy ắp người. Anh không thể không nhận thấy những cái đầu đàn ông quay lại nhìn chằm chằm, những cái nhìn đầy ngưỡng vọng hướng về cô. Anh ưỡn thẳng người và ngẩng cao đầu hơn lên. Anh nghĩ, đúng thật, cô rất ưa nhìn. Không có một người đàn ông nào còn sống mà không tự hào và sung sướng có cô ở bên cạnh mình. Đúng vậy, đó là sự thật, Blackie cả quyết như thế.
Rồi Blackie O'Neill dừng sững lại, anh trân trân nhìn vào cái lưng thẳng, cái đầu ngả về phía sau của cô, với sự thông cảm đột nhiên, anh nhận biết được vì sao câu chuyện của cô trước đây lại làm anh phiền muộn đến như vậy. Cô Emma Harte biết mình này, người đang lướt đi trước mặt anh một cách duyên dáng thế không bao giờ lại dính dấp với một trong những thanh niên thô lỗ cục mịch trong làng. Không bao giờ. Ý nghĩ như vậy không những là không bao giờ có thể có được, mà còn cực kỳ phi lý nữa. Vậy thì ai là bố đứa bé, anh tự hỏi, hoàn toàn ngỡ ngàng. Anh thấy tối nay mà hỏi cô chuyện ấy là không khôn ngoan. Đẩy cái ý nghĩ mới và bối rối ra khỏi đầu, Blackie tạo một nụ cười vui trên mặt và bước kịp Emma. Anh cầm cánh tay cô, đưa cô ra ngoài đường, trò chuyện với cô một cách vui vẻ, cố làm vẻ bình thường. Nhưng mắt anh có một ánh suy tư.
Chú thích của người dịch:
(1)- William Blake (1757-1827) nhà thơ, họa sĩ, nhà điêu khắc và nhà thần bí người Anh. Những tác phẩm văn học của ông gồm: Những bài ca thơ ngây (Songs of Innocence, 1789), Bài ca kinh nghiệm (Songs of Experience, 1794), Cuộc hôn nhân của thiên đường và địa ngục (The mariage ò Heaven and Hell).
(2)- Worth Charles Freolerick 1825 - 1895, thợ may quần áo phụ nữ người Pháp, người đã sáng lập Haute Culture của Paris.