Phần Ba: Cao nguyên 1914 - 1917
Chương 37

Emma nắm lấy ống điện thoại chặt hơn và tim nàng bắt đầu đập nhanh hơn thường lệ.
- Chị không muốn em làm như vậy, Frank! Em tự đặt mình vào nguy hiểm không cần thiết. Thật ngu xuẩn và...
- Không, không phải thế đâu, - Frank ngắt lời, giọng cậu vang lên trên đường dây xa. - Chị Emma này, em đã ấp ủ ý nghĩ tòng quân, nhưng em biết quân đội sẽ không nhận em với đôi mắt cận thị và phổi yếu. Nhưng phải có người viết về chiến tranh ở đó. Em phải đi, chị Emma.
- Nhưng không phải là em chứ, Frank. Em chỉ là một chú bé, - Emma kêu lên vời vợi.
- Không, em không phải là chú bé. Sang tháng là em hai mươi ba tuổi, - giọng của cậu trở nên căng thẳng. - Em muốn đi. Xin chị hãy cố gắng hiểu cho, Emma. Vả lại, ông chủ bút muốn em đi. Đứng về một phương diện, đó là điều vinh dự.
- Một điều vinh dự! - nàng há miệng không tin là thật. - Ờ, theo ý chị thì đó là một điều vinh dự không cần thiết! Em sẽ ở trong chiến hào, giữa chiến trận. Tình trạng sẽ là khủng khiếp, và chính em cũng nói là thể chất em không khỏe. Frank ơi, em nghĩ lại đi. Nghĩ thật cẩn thận trước khi em làm một quyết định cuối cùng, - Emma van nài.
- Em đã quyết định rồi, - Frank nói kiên quyết. - Dù sao thì cũng quá muộn rồi. Vì thế mà bây giờ em mới gọi điện cho chị lúc này. Năm giờ sáng mai em sẽ ra mặt trận.
- Ôi, Frank! Giá mà em nói với chị trước, - nàng trách.
- Em sẽ không sao đâu, chị Emma. Thật đấy, không sao mà. Đừng làm khó khăn thêm cho em nữa, - cậu van nài. - Chị hãy giữ gìn sức khỏe và chuyển lời em hỏi thăm tất cả mọi người. Bao giờ em có dịp, em sẽ báo tin ngay. Chị sẽ biết được em ở đâu trong bài của em ở mục thời sự. Chị giữ những bài ấy cho em, Emma. Hãy cố gắng đừng lo lắng cho em. Tạm biệt, chị thân yêu.
- Ôi, Frank! Frank! - giọng nàng vỡ ra, nàng phải nuốt mạnh để trấn tĩnh. - Tạm biệt, Frank. Nhớ mang theo áo mưa, giày ủng tốt nhé... - nàng dừng lại, không thể nói tiếp được nữa.
- Em nhớ. Tạm biệt.
Điện thoại lặng câm. Trí óc nàng giá lạnh trước ý nghĩ Frank băng mình qua những chiến trường Flander. Sự phát triển này là điều cuối cùng cô dự liệu và cô choáng váng trước tin của em trai và sợ thay cho cậu. Mấy tuần qua, nàng đã luôn tự an ủi mình rằng nếu nước Anh có bước vào chiến tranh thì ít nhất em trai của nàng cũng không có nguy hiểm gì vì thể trạng yếu ớt của cậu. Và ở sự thể chắc là như vậy nếu như cậu không tạo cho mình một tên tuổi nhà báo. Frank, một ngôi sao đang nổi trong giới báo chí, và loại phóng viên trẻ tuổi mà các chủ bút đi tìm. Cậu nắm rất vững ngôn ngữ Anh, mạnh mẽ, sâu sắc, bậc thầy về miêu tả không ai bì kịp trong việc thể hiện tâm trạng và không khí. Không phải chỉ có thế, bản chất cậu cũng là người lãng mạn, phiêu lưu và không để ý gì đến nguy hiểm. Đáng lẽ nàng phải đoán được em mình muốn làm phóng viên mặt trận từ lâu, và bây giờ, nàng mới nhận ra rằng thực sự cậu rất hăm hở muốn đi.
Đột nhiên và hoàn toàn phi lý, Emma mong ước giá như Frank không tài giỏi đến thế thì cậu sẽ thất bại và an toàn. Có lẽ gián tiếp đó là lỗi của nàng. Nếu như Frank có bị giết, nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho nàng.
"Đáng lẽ mình cứ để cho nó như thế, làm việc ở một tờ báo hàng tuần vớ vẩn ở Shipley và nó sẽ cứ ở đó thôi, - nàng tự nhủ một cách giận dữ. - Nhưng mình đã can thiệp, bởi vì mình thấy khả năng của nó và đã có tham vọng cho nó. Quá tham vọng, - nàng quả quyết như vậy. " - Nàng tự trách mình, nhưng chỉ một lát sau, bản chất thực tế tự nhiên của nàng lại nổi lên như nó luôn luôn là vậy, bởi vì ở tuổi hai mươi lăm, Emma còn là cái gì không thực tế, một đặc điểm choán lấy con người nàng từ nhiều năm nay. "Mày thật vớ vẩn, - nàng tự nhủ một cách kiên quyết. Nàng nhận ra rằng không có sự giúp đỡ của nàng, Frank cũng vẫn thành công như vậy. Loại tài năng sáng rực của nó không thể nào kìm hãm được lâu hơn nữa, nó hoàn toàn tin chắc ở số mệnh của mình. Có lé nàng chỉ đẩy nó lên đến tột đinh nhanh hơn được một chút, thể thôi. Vai trò của nàng chỉ có một tầm trọng nhỏ bé. Nàng chỉ thiết kết cho cậu em làm phóng viên của tờ Mercury ở Leeds qua sự quen biết của nàng với trợ lý chủ bút Archie Clegg. Sau đó không gì có thể giữ cậu lại. Cậu đã vươn lên nhanh như một vì sao băng làm cho cả nàng, Archie và đồng nghiệp của cậu kinh ngạc. Tất nhiên là còn vấn đề sách vở nữa. Nếu như nàng thành thật với chính mình, thì nàng phải thừa nhận là mình có công đưa sách tới cho đúng người. Nhưng nếu như nàng không làm như thế thì cuối cùng Frank cũng sẽ làm. Khi cậu hai mươi tuổi, cậu đã đưa cho nàng xem một cuốn tiểu thuyết cậu viết trong 2 năm, thẹn thùng đề nghị nàng đọc nó và lẩm bẩm nói là “ nó quả thực là không được tốt lắm”.
Mặc dù rất bận, Emma đã thức suốt đêm để đọc nó và sáng hôm sau, nàng đã cúi xuống bên tai Frank đang đọc báo: “Taị sao em lại nói là không tốt?”, nàng đã kêu lên, không thể giấu được sự kích động của mình. “Thật là tuyệt vời! Và nó sẽ được in. Cứ để đâý cho chị”. Nàng đã dồn ép Archie Clegg tới một bữa ăn đắt tiền tại nhà hang Metropole ở Leeds và sau đó đã quấy rầy ông ta hết ngày này sang ngày khác cho đến khi ông ta phải đồng ý gửi cuốn sách tới một nhà xuất bản ở London. Nó được Hollis và Black chấp nhận ngay và chính nàng đã thương lượng một hợp đồng thuận lợi cho Frank. Vài tháng sau khi cuốn sách ra mắt công chúng, nó được tiếp nhận với sự hoan nghênh có phê phán. Điều quan trọng hơn, ít nhất là đối với Emma, là cuốn sách thành công về mặt thương mại. Frank đã trở thành người nổi tiếng một sớm một chiều và vài ba tháng sau khi cuốn sách được ấn hành, cậu đã được một chỗ làm ở tờ Daily Chronicle và đã tới phố Fleet. Ngày nay cậu được coi là một trong những nhà văn trẻ tuổi xuất sắc trong báo giới Anh, tương lai của cậu được bảo đảm. Hay nói cho đúng, nó được bảo đảm từ tối nay.
- “Cái cuộc chiến tranh bẩn thỉu khốn kiếp này!” Emma kêu la, đầy một nỗi tức giận bất lực. Nàng quan niệm đó là một điều bất hạnh khủng khiếp, bởi vì nó đã làm ngang trở những trở những kế hoạch đã được vạch ra hết sức chi tiết của nàng, thế nhưng mặc dù nàng chỉ chú tâm vào công việc làm ăn của mình, nàng vẫn đủ khôn ngoan để nhận ra những hậu quả trầm trọng hơn của nó. Cuộc chiến sẽ ném thế giới này vào sự hỗn độn và làm tan tác hàng nghìn cuộc sống, một viễn cảnh làm nàng ghê sợ.
Đột nhiên nàng đứng lên. Suy nghĩ về quá khứ và lo lắng chờ đợi tương lai chỉ là hao phí thời gian, một tội ác đáng ân hận nhất đối với Emma. Nàng cũng không thể làm được gì để thay đổi những cái đã xảy ra hoặc khống chế những sự kiện rõ ràng vượt quá sức nàng. Nàng kéo chiếc áo khoác ngoài bằng lụa màu xanh quanh mình, khẽ rung mình, mặc dù đêm ấm, nàng bước qua phòng đôi dép lách tách trên sàn đá hoa, âm thanh nhạt dần khi nàng bước lên những bậc thang trải thảm. Đồng hồ của ông nội để ở chỗ rẽ của cầu thang điểm hai tiếng, âm thanh ngân nga của nó vang lên mồn một trong yên tĩnh của nhà ngủ. Emma rón rén vào phòng ngủ rũ chiếc áo khoác ra, chui vào chiếc giường lớn
Joe cựa mình
- Xin lỗi Joe. Em có làm anh thức không?, nàng thì thào và kéo chăn lên đắp.
- Không. Nhưng ai điện thoại đánh thức em dậy đấy?. Anh hỏi giọng đầy ngái ngủ.
- Frank. Em nó lên đường ra mặt trận làm phóng viên chiến tranh. Vài tiếng nữa nó sẽ đi. Em không thể thuyết phục được nó đừng đi. Joe. Em sợ cho nó quá. Emma nói khẽ.
- Còn hơi sớm một chút, phải không? Chúng ta mới bước vào chiến tranh một vài ngày. Cậu ấy không đợi được sao?
- Em đã van xin nó thay đổi ý kiến nhưng nó không nghe em. Bây giờ em có hai người để lo nghĩ…..Nàng rùng mình và nắm chặt lấy gối, cố nuốt những giọt nước mắt mới chớm.
Joe nhận thấy cái rùng mình của nàng. Anh xích lại gần nàng hơn. “Đừng lo, Emma” anh lẩm bẩm: “Họ sẽ không sao đâu. Dù sao thì sự lộn xộn này sẽ qua đi trong vài tháng nữa”
Emma rên lên, nàng cố nén cơn giận đang bốc lửa trong người nàng. Joe không có một ý niệm gì về thực tế cả. Nàng đã tiên đoán chiến tranh từ hàng tháng nay. Những lời nói của nàng rơi trên sân đá và nàng ko còn thiết tranh luận với anh nữa. Joe sờ vai nàng ướm thử. Sự thôi thúc của anh ngày một tăng lên và anh lật nàng nằm ngửa. Anh chống một khuỷu tay lên, ngó đăm đăm vào mặt nàng trong ánh sáng mờ mờ. Emma cảm thấy hơi thở ấm của anh phả vào má nàng, nàng lập tức cứng người lại. Anh ta phảng phất có mùi hành, bia, thuốc lá, nàng nghiêng đầu sang một bên để tránh, lòng đầy ghê sợ, Joe bắt đầu hôn mặt nàng, một tay để không luồn dưới bộ đồ để túm lấy vú nàng.
- Joe. Đừng. Đừng bây giờ!
- Đừng lạnh lùng với anh như thế, Emma, anh lầm bầm.
- Em có lạnh lùng đâu, em chỉ cảm thấy…
- Emma chẳng bao giờ cảm thấy gì hết, anh xẳng giọng
- Nói thế là không đúng và anh biết điều đấy, nàng nói chống chế. Ngày hôm nay mệt nhoc quá và em đang lo cho Frank. Sao anh có thể thiếu suy nghĩ như vậy? mà dạo này anh chẳng cẩn thận gì hết. Em không muốn có mang một lần nữa.
- Anh sẽ cẩn thận Emma….Anh hứa mà, anh ta nói bằng một giọng dỗ dành. Nào, em. Đã hàng tuần nay rồi.
- Mười ngày, Emma nói thẳng băng, bực mình vì sụ thiếu tế nhị và ích kỷ của anh.
- Nhưng, anh muốn em. Anh ta rên rỉ và phớt lờ sự phản kháng của nàng, anh kéo nàng vào lòng. Emma, xin em, đừng xua đuổi anh
Emma không trả lời. Hiểu lầm sự yên lặng của nàng là đồng ý. Joe loạng quoạng lần áo ngủ của nàng, hơi thở của anh lúc này dồn dập và nặng nề. Anh sờ khắp người nàng, hai tay lần đi mọi chỗ, trên đùi, dưới háng, và trên đôi vú nàng. Emma nghiêng đầu đi, tránh những cái hôn của anh. Nàng nhắm mắt lại, cố đẩy lùi bản năng hất anh đi. Trong bốn năm lấy nhau, Emma đã phải cố gắng khủng khiếp để chiều những đòi hỏi về thể xác của Joe Lowther, và nàng biết nàng sẽ phải nhượng bộ. Như vậy dễ hơn là khước tù và ngăn chặn được những trận cãi nhau dữ dội sau này. Nàng tự mặc cả với mình là sẽ làm một người vợ tốt đối với Joe và không bao giờ đi ngược lại sự mặc cả ấy. Nàng không ngờ sự đòi hỏi dục tình và sự ăn uống ghê gớm của anh ta ngày một tăng lên, chứ không hề giảm đi với thời gian.
Bây giờ mà đẩy anh ta ra thì quá muộn nếu không phải là sẽ gây nên một sự giận dữ ghê góm, vì thế Emma thừ người ra. Rồi nàng để cho trí óc mình nghĩ đến những chuyện khác, bay vào thế giới của nàng. Nàng bắt đầu làm những con tính phức tạp về những cuộc phiêu lưu tài chính mới đây nhất, tìm nơi ẩn náu trong công việc kinh doanh để ngăn chặn cái thực trạng đang diễn ra.
Joe đè lên người nàng, thở hồng hộc, dập xuống một cách tàn bạo (nghe ghê quá!!!!!!!!!! +_+). Thân thể nàng là một cái máy đe của anh ta. Đà dập của anh ta tăng lên và làm nàng mất tập trung vào ý nghĩ của mình và đúng như nàng đã từng biết, anh ta không còn tự chủ được nữa, hoàn toàn không biết đên sự tồn tại của nàng trong cơn buông thả man dại. Anh ta nắm lấy hai chân nàng hất ngược lên để nó ép chặt vào ngực nàng và lúc này Emma thấy sự kiềm chế của nàng không nổi nữa. Nàng cố nuốt lấy tiếng thét của cơn đau bất ngờ, nỗi căm giân, sự ghê tởm của anh ta liên tục nhào lên nhào xuống người nàng như một con bò mộng chăm chú vào mục đích của nó.
Anh ta yên lặng. Cám ơn chúa, cuối cùng anh ta đã yên lặng. Sau khi đã xẹp, Joe nằm lử trên người nàng, hơi thở của anh ta nặng nhọc nhưng dần dần đã trở lại bình thường. Emma ruỗi đôi chân bị làm co quắp của nàng, đầu nàng đung đưa mệt mỏi trên gối, những giọt nước mắt tủi nhục ứa ra hai bên mắt, mùi máu đăng đắng trong miệng nàng khi nàng cắn môi. Sự đi lại dục tình khi người ta không muốn thật là lộn mửa, trở thành không sao chịu nổi vì Joe không hề hấp dẫn nàng về thể xác, anh ta không khơi dậy ham muốn hoặc say mê nào trong nàng. Hơn nữa, thậm chí anh ta không bao giờ cố gắng làm như thế. Mặc dù sự say mê làm tình, hoặc có lẽ chính vì như thế mà anh ta không hề chú ý đến sự đáp ứng của nàng. Có lẽ nếu như anh ta tỏ ra ý tứ, ân cần hơn, nhạy cảm và hiểu biết hơn đối với những nhu cầu phụ nữ của nàng thì tình hình có thể khá hơn. Sự thể là Emma tin rằng nó đang tan rã. Nàng thực sự không biết nàng còn có thể tiếp tục tha thứ cho sự làm tình tàn bạo vào cơ thể của nàng được bao lâu nữa. Joe hình như luôn luôn ở trong tình trạng ham muốn cao độ và điều này làm nàng kinh sợ.
Joe vòng hai tay ôm lấy nàng, vùi đầu vào ngực nàng “Tuyệt vời quá, em yêu”, anh ta nói lặng lẽ bằng một giọng thẹn thò kỳ cục: “Em thật quá sức đối với bất cứ một người đàn ông nào. Với em thật là kiệt sức”.
Nàng không nói gì hết. Joe nhích ra khỏi người nàng, quay lưng lại và trong vài ba phút đã ngủ say. Sao, hắn ta thậm chí cũng không nói đến câu chúc ngủ ngon nữa, Emma nghĩ, lòng loé lên bực bội và nàng cảm thấy nhục nhã, nàng cẩn thận tuồn ra khỏi giường, lướt qua phòng tới nhà tắm, đôi chân trần của nàng lún sâu trong tấm thảm dày. Nàng khoá cửa lại cẩn thận, quẳng chiếc áo ngủ nhàu nát, buộc hất tóc lên rồi bước vào phòng tắm. Cúi lom khom trước những vòi nước cho đến khi nó nóng bốc hơi lên, gần như là quá nóng không chịu nổi, sát xà phòng đầy khắp người, cào cọ làn da trắng muốt cho đến khi nó đỏ hồng lên. Rồi nàng nằm ngửa trong nước hy vọng làm dịu than thể đau nhức và trấn tĩnh lại thần kinh căng thẳng của mình. Một lát sau, nàng cảm thấy dễ chiu và trèo ra khỏi bồn tắm, lau khô người. Đi qua phòng tắm sang trọng, nàng nhìn thấy mình trong gương. Nàng dừng lại, và nhìn mặt mình, không một dấu vết khổ não hoặc thất vọng nào trong khuôn mặt trãi xoan tai tái ấy; vả lại xưa nay nàng chưa hề có. Blackie luôn luôn nói với nàng là nàng có một bộ mặt đông phương bí hiểm và nàng bắt đầu tin anh. Nhưng sự bí hiểm của mình phục vụ cho mục đích của mình một cách hoàn hảo nhất, nàng tự nói với mình. Nàn lấy một chiếc áo ngủ sạch trong ngăn kéo tủ, chui đầu qua, nhặt đôi dép lê và vội vã xuống gác.
Emma đi ngay vào phòng làm việc nhỏ cạnh phòng khách, định bụng làm việc một tiếng đồng hồ. Nàng tỉnh táo và bồn chồn, nàng luôn luôn lui vào công việc khi nàng muốn tránh suy nghĩ tới nàng chuyện không vui. Ánh trăng chiếu vào khung cửa, nàng đứng nhìn ra vườn, ngây ngất vì vẻ đẹp của nó.
Theo bản năng, Emma đẩy cánh cửa và bước ra sân hiên lát đá chạy dài theo ngôi nhà. Đó là một đêm tháng tám đẹp, yên tĩnh và ngát hương, không gian hình như ôm lấy nàng. Emma thở sâu, bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, vợi nổi phiền muộn. Nàng ngước nhìn lên. Bầu trời cao vút và sâu thẳm, xanh như sắc của con công, trong sáng, ko một gợn mây và mảnh trăng non là một thiên thể hoàn hảo, toả một ánh sáng bạc lên cây lá, lên thảm cỏ và những luống hoa huy hoàng của khu vườn trong ánh sáng mơ hồ của những bức tường đá cổ có trường xuân leo.
Emma lướt trên sân hiên và đứng lặng trên đỉnh của dãy bậc đá dẫn xuống vườn, tay nàng vịn vào một trong những chiếc lư lớn đặt ở một phía. Đôi mắt nàng nhìn lướt khu vườn, đặc biệt Anh, đầy vẻ dịu dàng và tràn đầy thư thái. Thật khó mà tin được có một cuộc chiến tranh đang bung nổ ở bên kia eo biển và hàng ngàn thanh niên Anh đang chuẩn bị bước vào cuộc chiến tranh đẫm máu ấy.
Emma bước chầm chậm tới cuối vườn hướng về nơi đặc biệt yêu thích. Ở đây gần đồng hồ mặt trời là những khóm đỗ quyên lộng lẫy và những chum hoa mẫu đơn đâm thẳng ra những màu hồng, màu môvơ và màu trắng. Joe muốn trồng hồng ở khu này, nhưng Emma đã cực lực phản đối, không cho phép một bụi hồng nào được trồng ở bất cứ nơi nào trong vườn. Nàng chưa bao giờ nói với Joe là nàng ko chịu được cái loài hoa đó hoặc cái hương của nó làm nàng nôn nao đến buồn nôn.
Một cây sồi đại thụ cành lá rủ xuống tận đất trùm lên một chiếc ghế cũ trong vườn “Ghế của mẹ”, bọn trẻ gọi như vậy, bởi vì đây là nơi nàng luôn luôn tới khi muốn thoát khỏi công việc nhà cửa bận rộn hang ngày để suy nghĩ và nghĩ ngơi, các con nàng đã biết là ko bao giờ được xâm phạm vào sự cô đơn ở nơi riêng tư này. Những ý nghĩ về Joe len vào tâm trí nàng, làm nàng tan đi sự bình tĩnh mà nàng vừa lấy lại được. Nàng cứng người khi nhớ lại cách làm tình hung bạo của anh ta. Và rồi nàng lại thấy mình suy nghĩ: tội nghiệp Joe. Anh ta quả thực ko dằn long cho được. Cơn giận của nàng tan biến đột ngột khiến Emma phải ngạc nhiên trước sự thay đổi này trong tình cảm của nàng.
Trước đây khi bị Joe đè dí xuống và điên cuồng vì bực bội, Emma đã tính đến chuyện bỏ anh. Bây giờ nàng cân nhắc lại ý nghĩ này và do dự. Một sự chia ly và ko thể nghĩ tới, ko phải chỉ bởi vì lũ con va tình thương của chúng đối với Joe cũng như Joe đối với chúng ma còn vì cính nàng cũng cần Joe vì một số lý do chính đáng. Vả lại Joe sẽ ko bao giờ chịu rời nàng. Anh yêu nàng đến mê dại. Đôi khi nàng chỉ mong Joe là một kẻ mê gái và khi mà hắt hủi anh vào những dịp hãn hữu như thế này thì anh sẽ đi tìm an ủi trong những đôi cánh tay nồng nhiệt hơn. Nàng đã đi đến chỗ nhận ra rằng như vậy là hoàn toàn phi lí. Joe chỉ muốn có nàng thôi. Không một người phụ nữ nào khác có thể thoả mãn được những nhu cầu cấp bách của anh bởi vì nàng là vật ham muốn duy nhất.
Emma ngồi ngả người, suy nghĩ tới cuộc hôn nhân của nàng một cách khách quan, cuối cùng nàng đã thừa nhận là không có ý định thay đổi hoàn cảnh của đời nàng. Những lối thoát khác không hề hấp dẫn nàng và Joe có là một cái gì khác đi nữa thì anh ta cũng chỉ là một bước đệm giữa nàng và những kẻ có thể mong muốn hại nàng hoặc Edwina. Và nữa, nàng cũng phải thừa nhận rằng mặc dù nỗi bất hạnh cơ bản trong hôn nhân, nàng vẫn thích Joe. Hầu hết thời gian anh là người biết điều và khong bao giờ can thiệp vào công việc kinh doanh của nàng. Tất nhiên, anh ta phớt lờ và khăng khăng giữ ý kiến của mình, thường nổi đoá nếu nàng ngăn trở anh hoặc cau có hàng ngày về những điều vụn vặt tầm thường. Nhưng dù những điểm ấy, những điểm luôn luôn làm nàng bực bội, anh cũng kông phải là một người xấu.
Emma là một người độ lượng, nàng không hờn oán và nàng lại thừa nhận một lần nữa rằng Joe Lowther là một người chồng tốt hiểu theo nhiều nghĩa khác. Lúc này nàng nhớ lại một vài cử chỉ hào hiệp của anh. Anh đã mua cho nàng ngôi nhà này vào tháng mười hai năm 1910. Đó là bốn tháng sau ngày cưới của họ, khi nàng mang thai đứa con hai người, tháng sau, ngay trước ngày cưới, Joe được một thừa kế bất ngờ nữa, to hơn gia tài của mẹ anh rất nhiều. Một bà trẻ thuộc họ mẹ của anh đã chết năm chín mươi mốt tuổi. Bởi vì bà không có con và không có họ hàng nào khác. Joe là ngưòi thừa kế duy nhất trong di chúc của bà. Ngoài số tiền mắt một trăm năm mươi ngàn pound và ngôi nhà lớn của bà ở Old Farnley, anh còn trở thành ông chủ mới của bốn tài sản thương nghiệp ở trung tâm Leeds. Đó là những xưởng máy thường xuyên cho một người thuộc da thuê, một xưởng đóng giày, một nhà in và một cửa hàng bán buôn đồ khô. Số thu nhập hàng năm của những gia tài đó vượt quá cả những mong ước của Joe. Anh đã cân nhắc tình hình tài chính của mình và quyết định là anh có thể dễ dàng mua một ngôi nhà ở Tower.
Ngôi nhà này ở trong một công viên nhỏ, tách biệt vùng thượng Armley có trường bao quanh và phía trước là những cánh cổng sắt lớn. Một con đường hình vòng cung dẫn tới tám lâu đài đẹp đẽ ở trong khu công viên, mỗi cái đều tách biệt, có tường thấp bao quanh và một khu vườn. Ngay giây phút Emma bước vào trong ngôi nhà ấy, vào một ngày tháng mười hai lạnh lẽo, nàng đã thích nó, bàng hoàng trước cái vĩ đại, sung sướng vì vẻ ngoài hấp dẫn. Ở tầng chính có rất nhiều phòng tiếp đón thoáng đãng và cân đói gồm cả phòng lịch sự và một phòng làm việc nhỏ. Ở phía sau nhà có một cái bếp khổng lồ, phòng để thức ăn của quản gia, khu gia nhân, và một nhà giặt. Trên gác có tám phòng ngủ kích thước khác nhau, ba phòng tắm rộng thênh thang cho gia dình Joe, chẳng bao lâu nữa sẽ phải mở rộng thêm với sự ra đời của đứa bé. Tầng thứ ba dưới mái hiên của ngôi nhà đá xám cổ gần hai mái gác và phòng chứa đồ.
Vì tầm cỡ của nó, Emma nhất quyết sẽ tiếp tục công việc kinh doanh sau khi đứa bé ra đời nên Joe đã đồng ý thuê một số ít người làm. Bà Fenton, một bà già goá sống ở gần đó được thuê để làm bếp giữ nhà và bà Hewitt người giúp việc cũ của Joe, tới hàng ngày để quét dọn. Cô cháu của bà Hewitt, Clara, trước đây đã được thuê đẻ làm chị bảo mẫu cho Edwina, đã ở lại với họ để trông nom Christopher, sinh tháng 6 năm 1911.
Ngày Emma, Edwina và Joe dọn về nhà mới, nàng có một cảm giác hết sức an toàn, yên ổn lần đầu tiên sau nhiều năm. Trong toà lâu đài sang trọng và tách biệt này, cuối cùng Emma đã cảm thấy chắc chắn nàng được che chở tuyệt đối khỏi gia đình nhà Fairley và đặc biệt là Gerald Fairley. Emma rùng mình khi nhớ lại sự thâm nhập thô bạo hoàn toàn không tính trước của hắn ta bốn năm trước. Cái buổi chiều tháng tư ghê tởm ấy vẫn còn sống động trong tâm trí nàng và Emma biết rằng nàng sẽ không bao giờ quên được nó. Hàng tháng sau đó, nàng vẫn sống trong tình trạng thấp thỏm lo âu.
Emma cũng phải mất nhiều tuần để thuyết phục David Kalinskin rằng nàng không đảo ngược lại quyết định của mình. Cuối cùng anh ta đã chấp nhận một cách buồn rầu và mặt dù họ vẫn là bạn, là người chung việc kinh doanh, David đã khôn khéo hạn chế sự giao thiệp của họ trong công việc. Hiểu thấu động cơ của anh, nên tuy vẫn mong nhớ, ao ước, Emma đã nguỵ trang tình cảm của mình, nàng không biểu hiện xúc động, hy vọng như vậy sẽ làm giảm bớt nỗi đau của anh.
Với sự tính toán và mưu chước của phụ nữ, nàng đã tiến hành dụ Joe Lowther vào cuộc hôn nhân với nàng. Đã phản lòng nàng, bị choáng ngợp trước nhan sắc của nàng, vì sự cần cù và nhạy bén về phương thức làm ăn của nàng, Joe là 1 mục tiêu dễ dàng và tự nguyện. Khi tình bạn của họ phát triển, anh ta trở nên mạnh dạn hơn. Không bị quở trách gì, anh đã lo sợ, hồi hộp cầu hôn với nàng và đã hết sức sung sướng khi nàng chấp nhận mà không thấy rằng chính anh là người bị ve vãn và lôi cuốn.
Đêm hôm anh cầu hôn, và sau khi nàng đã chấp nhận anh, Emma nói với Joe, Edwina là con bất hợp pháp. Nàng đã nói điều đó một cách bộc trực nhất, đồng thời cũng hết sức khôn ngoan bỏ qua tung tích của người bố. Nàng chỉ đơn giản nhắc lại câu chuyện nàng đã bịa cho Blackie O’Neil nhiều năm trước đây. Joe xúc động vì sự thành thực của nàng, anh đã thán phục triết lý chiu đựng của nàng, một mình mang gánh nặng cuộc đời. Anh đã nói với nàng là anh không quan tâm đến quá khứ của nàng và sự thật là như thế. Anh quá mê muội Emma, điều duy nhất quan trọng là sự chấp nhận anh ta làm chồng của nàng.
Emma không muốn bắt đầu cuộc hôn nhân của nàng bằng trò lừa dối về hoàn cảnh hoặc đứa con của nàng, nàng đã nhận ra rằng là phải kể cho Joe nghe sự thật. Joe tin rằng nàng là vợ goá của một phù thuỷ tên là Winston Harte. Làm thế nào nàng có thể giải thích anh trai của nàng với Joe – cũng là một thủy thủ, cùng tên với người chồng không hề tồn tại đã qua đời của nàng? Vì lí do này, nàng đã phải tâm sự về những câu chuyện một nửa là sự thật ấy với Laura và cuối cùng với David một vài tuần sau ngày cưới. Không một ai tỏ ra ngạc nhiên và họ đã chấp nhận lời giải thích của nàng với sự thông cảm.
Giây phút khó khăn nhất là sự chạm trán của nàng với Winston và Frank, bởi nàng cần phải giải thích với họ sự tồn tại của đứa con gái ba tuổi rõ rang không phải là con của Joe. Frank vẫn còn khiếp sợ và thán phục Emma không dám thốt ra lời phê phán nào hết. Winston, trái lại tôn sùng Emma nên anh đã nổi giân, đã thất vọng và buộc tội nàng. Sau khi đã lắng xuống, anh đã thuyết phục được mình là em gái mình bị lừa, bị bắt buộc và anh giải hết mọi tội lỗi cho Emma, giữ cho hình ảnh của nàng nguyên vẹn. Anh đã nguyền rủa thằng khốn nạn đã súc phạm đứa em gái ngây thơ của anh bằng ngôn ngữ lính thuỷ đầy màu sắc đến nỗi Emma và Joe đều bàng hoàng cả người.
Biết được sự thông minh và mẫn cảm của anh và em trai mình, nàng đã tỏ vẻ câu chuyện của nàng chứa đầy màu sắc, bịa ra một con người mơ hồ có xuất xứ không rõ ràng mà nàng nói nàng đã gặp ở Leeds. Nàng đã nói trước với Joe nàng không dám nói với anh em mình là một tên trong gia đình nhà Fairley đã lợi dụng nàng. Nếu nàng làm vậy thì sẽ có những cuộc trả thù ngầm. Joe đã đồng ý như vậy là có lý và thành đồng minh của nàng. Về phần mình, Emma thấy nhẹ nhõm trong người, nàng không còn phải bịa chuyện về quá khứ của nàng nữa, vì bản chất nàng không phải là một người nói dối.
Phải, Joe là con người tử tế, Emma tự nhủ với mình như thế. Anh đã nhắc đi nhắc lại và đòi nhận Edwina sau ngày cưới và anh đã đặt con bé tên của anh. Anh đã yêu quý Edwina nhiều như anh yêu con đẻ của mình, nếu không phải là hơn. Emma nhiều khi ngờ ngợ điều ấy.
Trong khi tư tưởng miên man ấy len lỏi trong đầu Emma, nàng bỗng cảm thấy nhói lên một niềm tội lỗi về cơn giận của nàng với Joe. Anh đã cư xử như một người quân tử và đã tỏ ra độ lượng với nàng, Emma tự trách mình. Món quà của thân thể nàng và lòng tận tuỵ của người vợ chỉ là cái giá rất nhỏ để phải trả khi nàng cân nhắc xem xét tất cẩ mọi điều một cách bình tĩnh, không xúc động.
Emma biết rằng điều đó thật không dễ dàng gì khi nàng nghĩ tới cơn dục vọng không hề chán của anh trong phòng ngủ hai người. Nhưng nàng tự trấn tĩnh với một quyết tâm lạnh lùng và quyết định sẽ thông cảm hơn và chú ý tới chồng mình trong tương lai.