Phần bốn: Đỉnh Điểm 1918 - 1950
Chương 53

Emma bước vào ngôi nhà của nàng ở Roundhay, hơi run rẩy trong gió lạnh tháng mười hai. Nàng cởi chiếc áo khoác da lông chồn mà Paul đã mua cho nàng mùa đông trước khi họ ở New York cùng nhau, nàng quẳng nó trên một chiếc ghế. Nàng nhanh nhẹn bước qua phòng, lòng nghĩ tới Paul đầy dịu dàng âu yếm. Nàng phải gọi điện ngay để cho anh biết ngày mai nàng sẽ đến London.
Nàng đi vào thư viện và đứng sững người ở ngưỡng cửa, ngạc nhiên hiện trên nét mặt: “Trời ơi, Edwina! Con làm gì ở nhà thế này? Mẹ tưởng cuối tuần sau mới hết học kỳ mùa đông”.
- Không”, Edwina buông xõng, trân trân nhìn mẹ một cách lạnh lùng. Nét mặt con gái nàng tái xanh một cách không bình thường, nỗi buồn khốn khổ của cô bé lập tức lan lây sang nàng. Tới bên sofa nàng định cúi xuống hôn con, nhưng con bé vội nghiêng đầu tránh loạng choạng. Emma ngồi đối diện. Emma nhìn kỹ, cô bé hình như rõ ràng bị ốm. Hay là bộ đồng phục nhà trường màu xám đã lấy hết màu hồng khỏi khuôn mặt cô. Edwina trông gần như hốc hác trong ánh mặt trời chiều mùa đông.
- “Có chuyện gì thế, con?”. Emma hỏi với một nỗi quan tâm thực sự. “Con đang làm gì ở nhà? Có chuyện gì xảy ra làm con bồn chồn vậy?”.
- “Không, không có gì cả. Con về nhà vì con muốn gặp mẹ”. Edwina đáp: ‘Nói chuyện với mẹ về một điều”. Cô rút ở túi ra một phong bì và liệng nó về phía Emma.
- "Những cái mà họ dạy con ở nhà trường ký túc xá đắt tiền đó, chắc không phải là cách cư xử”, Emma nhận xét nhẹ nhàng và cúi xuống nhặt tờ giấy ở dưới chân.
Edwina kêu the thé. "Mẹ không cần phải bận lòng nhìn vào bên trong. Đó là giấy khai sinh của con. Mẹ đã không đưa cho con bản gốc vì thế con viết cho Somerset House để xin một bản, mẹ thừa biết có cái gì trong đó. Và bây giờ con biết là mẹ đã giấu con trong bao nhiêu năm tháng đó”.
Chiếc phong bì lật phật trong bàn tay run run của Emma, nàng nhìn nó một cách trống rỗng, mặt cắt không còn hột máu. Nàng nhìn Edwina, một cảm giác buồn nôn choáng lấy nàng, miệng nàng cứng lại, môi trắng bợt. Nàng không nói được lên lời.
Edwina nhìn Emma chằm chằm, vẻ trách móc trên mặt cô bé. “Tại sao trông mẹ lại choáng váng như vậy mẹ?” Cô bé khạc ra: “Con mới chính là người phải choáng váng chứ. Xét cho cùng, con là một đứa con tự sinh”. Cô phát âm từ đó một cách chói tai, sự khinh bỉ của cô rõ rệt khiến Emma dúm người.
Edwina lúc này nhổm người lên, đôi mắt xám bạc của cô ta bừng bừng căm ghét. “Tại sao mẹ lại có thể tiếp tục để con tin Joe Lowther là cha trong suốt những năm ấy, trong khi chính Blackie O’Neill?”, cô ta cười nhạo báng. “Blackie O’Neill! Bạn thân nhất của mẹ. Con cũng đoán ông ta như vậy. Lúc nào cũng lẽo đẽo như một con chó si tình như con có thể nhớ lại được, mà qua hai cuộc hôn nhân cơ chứ?”. Mắt con bé nheo lại: “Mẹ làm con ghê tởm, mẹ ạ, con nhớ thương Joe bao nhiêu năm trời sau khi ông ta bị giết, mà mẹ cứ để nguyên như thế. Sao mẹ tàn ác như thế!”.
Emma cố trấn tĩnh, nhưng giọng nàng run lên khi nàng nói. “Những điều mẹ nói với con, nó sẽ giúp đỡ được gì hay không, Edwina? Nó có làm con với nỗi buồn khổ chăng? Joe đã là cha của con, theo nghĩa tốt đẹp nhất của từ đó. Joe đã yêu con như vậy nếu không phải là hơn cả con đẻ của mình. Con cũng yêu ông ấy, và nếu như con biết sự thật, chắc con vẫn cứ còn thương yêu ông ấy như thường. Bất cứ một người đàn ông nào cũng có thể làm cha của một đứa trẻ, Edwina ạ. Chính điều mà một người đàn ông làm sau khi một đứa trẻ ra đời khiến người đó thành một người cha thực sự, một người cha tốt. Và mặc dù con không phải là máu thịt của Joe nhưng ông ấy đã đối xử với con y như thể con là con đẻ. Và đó là cái đáng kể”.
- “Mẹ chỉ tự bào chữa! Mẹ - mẹ - đồ dối trá!”.
Emma há miệng nhìn cô bé mười tám tuổi đang ngồi trước mặt mình và không biết làm thế nào, nói gì, để trấn an nó, để làm nó bớt đau khổ.
- “Và con phải gọi con là thế nào đây, cho phép con hỏi mẹ thân yêu? Con không có một cái tên, có phải thế không? Có phải là O’Neill không? Hay là Harte, có lẽ?”, Edwina hít hơi, cặp mắt nó băng giá: “Mẹ là con mẹ dối trá, đồi bại!”.
Emma co người lại như bị giáng một cái tát, nhưng nàng phớt lờ cái nhận định ấy và trấn tĩnh. “Tên con là Lowther, Edwina. Joe nhận con và cho con tên của ông”.
- “Cám ơn. Đó là tất cả những điều tôi cần biết”. Edwina đứng lên và giơ tay ra. “Con sẽ lấy lại giấy khai sinh vì con phải vất vả lắm mới kiếm được”. Cô ta giật lại từ tay Emma một cách thô bạo. “Con đi đây”.
Emma cũng đứng lên. Nàng nắm cánh tay Edwina nhưng cô gái giật ra một cách giận dữ. “Đừng chạm vào tôi”, cô ta thét lên và lao qua thư viện.
- “Edwina, xin con hãy ngồi xuống”, Emma nói một cách trầm tĩnh. “Con cũng đủ lớn khôn để bàn bạc chuyện đó với mẹ một cách bình tĩnh và thông minh. Một cách biết điều”. Giọng nàng có vẻ cầu khẩn. “Xin con. Mẹ biết con bị tổn thương và đau đớn ghê gớm, nhưng hãy để mẹ giải thích, hãy cho mẹ một cơ hội để nói…”. “Nhưng điều mẹ nói chẳng có gì làm con thú vị hết. Con đi đây”, Edwina cãi lại.
- “Con đi đâu?”, Emma hỏi một cách khích động và bước lên tay giơ về phía con gái một cách cầu khẩn: “Edwina, xin con đừng đi. Chúng ta hãy nói cho rõ chuyện. Mẹ muốn làm con hiểu rồi lúc đó có lẽ con sẽ tha thứ cho mẹ vì đã giấu giếm con sự thật. Mẹ có những lý do chính đáng. Mẹ muốn bảo vệ cho con, mẹ chỉ vì lợi ích của con thôi, con yêu quí. Mẹ yêu con”.
Edwina nhìn Emma, cái nhìn cay độc và giọng nói của cô bé chua chát. “Con đã nói với mẹ là con không quan tâm thích thú gì tới những lời giải thích của mẹ hết”. Cô ta ưỡn người một cách kiêu căng. “Con sẽ rời bỏ ngôi nhà này và sẽ không bao giờ đặt chân tới đây nữa”. “Nhưng con ơi, con không thể đi được! Con đi đâu?”.
Cổ họng Emma đau thắt vì những giọt nước mắt cố nén. “Con sẽ đến ở với Freda ở Ripon ngày Noel. Sau đó con định đến Thụy Sĩ để học xong phổ thông. Nơi con đã nói với mẹ cho con tới và mẹ đã từ chối. Nào bây giờ mẹ hãy làm những việc cần thiết”. Edwina mỉm cười một cách khinh bỉ: “Mẹ đủ giàu có để kéo tất cả các sợi dây đúng chỗ của nó để thu xếp cho con trong cái thời hạn muộn màng nầy. Con nghĩ là mẹ tiếp tục trả học phí cho con chứ mẹ. Và sẽ không ngừng tiền trợ cấp cho con”.
- “Tại sao con có thể nghĩ được một điều như vậy?”. Emma kêu lên: “Mẹ không bao giờ tước đi của con cái gì và sẽ không bao giờ làm như vậy. Con hãy ở lại. Đừng bỏ đi như thế, chúng ta hãy nói chuyện…”.
- “Con đã nói tất cả những điều con muốn nói với mẹ rồi”, Edwina phăm phăm về phía cửa. Bàn tay cô đặt trên nắm đấm. Cô ta quay lại, nhìn Emma, mặt méo đi: ‘”Tôi ghét mẹ! Tôi không bao giờ muốn gặp lại mẹ nữa chừng nào tôi còn sống!”.
Cánh cửa đóng sầm phía sau Edwina, Emma chằm chằm nhìn cánh cửa, mặt nàng dúm dó, và lảo đảo ngã vào chiếc ghế gần nhất. Nàng gục đầu trong đôi tay, nước mắt lặng lẽ rơi trên đôi má. Nàng đã lo sợ giờ phút này từ bao nhiêu năm nay, đã cố tránh sự đối đầu bất hạnh này. Và giờ đây khi cuối cùng nó đã xảy ra, nàng cảm thấy không có khả năng đương đầu với Edwina, một con người ương ngạnh không sao uốn nổi. Nàng vẫn luôn luôn biết rằng con gái nàng sẽ phản ứng lại một cách mãnh liệt cũng như nàng vẫn luôn luôn biết rằng nàng sẽ mất lòng thương yêu của Edwina, dù lòng thương yêu ấy có đạm bạc, mỏng manh đến mấy một khi sự thật đã được bộc lộ. Edwina chưa bao giờ có một tình cảm sâu đậm gì đối với nàng. Edwina chỉ yêu có Joe và Freda. Tất cả tấm lòng tận tụy và tình cảm dịu dàng mà nàng đã giành cho đứa con đầu lòng đã rơi bên thềm đá. Edwina đã gạt bỏ nàng ngay từ khi nó còn là một đứa bé. Đột nhiên nàng tự hỏi không biết nàng có nên nói với Edwina cha thật của nó là ai không. Nhưng điều đó cũng không làm giảm được nỗi đau và sự nhục nhã của Edwina mà cô đã trải qua. Cô vẫn cứ là đứa con tự sinh. Thôi tốt hơn hết có lẽ cứ để cho sự việc ngủ yên một thời gian đã. Một mớ những ký ức đau buồn và những hình ảnh rõ mồn một rỡn múa quanh đầu nàng.
Nàng nghĩ tới những cuộc vật lộn của mình, những hy sinh nàng đã làm, những nỗi sợ hãi và nhục nhã nàng đã trải qua. Và nàng cũng nghĩ tới tất cả những điều nàng đã làm để che chở cho Edwina. Phải chăng tất cả những điều ấy chẳng đi đến đâu? Chắc hẳn là không rồi. Vả lại, nàng cũng chẳng còn biết làm thế nào khác được và nàng đã làm những điều tốt nhất.
Emma gạt những giọt nước mắt khỏi mặt, và tính lạc quan cố hữu của nàng trở lại. “Có lẽ một vài tuần nữa, khi Edwina bình tĩnh lại hơn, sẽ có môt cơ hội để hòa giải”. Cái ý nghĩ mới mẻ này làm nàng vui lên, nàng vội vã lên gác. Nàng sẽ thuyết phục Edwina gặp mình sau lễ Giáng sinh, cầu xin nó như vậy nếu cần thiết và chắc chắn bằng cách nào đó họ sẽ đi đến chỗ hiểu nhau. Nhưng trước sự đau buồn của Emma, không tìm thấy con bé ở đâu hết. Emma đứng ở giữa phòng của Edwina nhìn vào chiếc tủ những chiếc mắc áo trống không đã nói lên câu chuyện của nó. Nàng bước tới bên cửa sổ, nhìn xuống lối xe đi vào sát nhà. Chiếc Roll Royce đã biến mất, Edwina rõ ràng đã nói với người lái xe đưa nó ra ga rồi. Emma tì trán vào khung cửa và nàng biết, với một cảm giác nôn nao khủng khiếp là sẽ chẳng bao giờ có được sự hòa giải. Đối với nàng, đứa con gái này của nàng đã hết hy vọng.
Nàng quay đi, mặt xám ngoét, bối rối và bước những bước nặng nề vào phòng ngủ. Nàng phải nói với Blackie. Nàng với máy điện thoại, rồi tay nàng buông thõng. Anh đang ở Ireland tuần sau mới về. Emma ngồi xuống một cách mệt mỏi, lòng tràn đầy một cảm giác lạc lỏng. Và tim nàng đau đớn vì Edwina lúc này đang quằn quại, nàng mong muốn an ủi nó.
Cuối cùng Emma đứng lên, cố gắng trấn tĩnh và đi vào phòng tắm. Nàng vã nước lạnh vào mặt đôi mắt sưng đau nhức nhối, và trang điểm lại. Khi đã đủ trấn tĩnh, Emma gọi điện cho Arthur ở cơ quan. “Tối nay anh có về ăn cơm không?”, nàng hỏi một cách bình tĩnh khi anh ta trả lời ở máy.
Arthur giật mình: “Không, sao cơ?”, anh ta hỏi giọng dứt khoát thường lệ của mình.
- “Em phải gặp anh, Arthur ạ. Thực tế, khá là khẩn cấp bởi vì ngày mai em sẽ rời đi London. Em không lấy mất nhiều thì giờ của anh đâu. Nhiều nhất là nửa tiếng thôi”.
- “Ồ… được”, anh nhận lời một cách miễn cưỡng, mặc dù là tò mò nhiều hơn là ý muốn chiều nàng. “Anh sẽ có mặt trong vòng hai mươi phút nữa”.
- “Cám ơn, Arthur”, Emma đặt máy, bước xuống gác đợi chồng.
Một lát sau khi Arthur vào thư viện, anh nhìn vợ một cách cảnh giác, và nói: “Cái gì làm cho bộ lông của em xù cả lên thế. Trông em ghê quá”. Anh tự rót cho mình một cốc rượu, đem nó đến bên lò sưởi. Anh ngồi đối diện với Emma, xem xét nàng một cách thích thú. “Có chuyện gì vậy?”.
Emma nói: “Arthur, em có điều quan trọng muốn nói với anh”. “Xin mời, cưng. Anh đang giỏng tai lên đây”.
- “Em có mang”, Emma nói đều đều.
Arthur cầm cốc rượu trong tay đưa lên miệng nửa chừng và lần đầu tiên trong đời nó không tới chỗ đến của nó. Anh đặt phịch cốc xuống loạng choạng, miệng há hốc ngây ngô, trong một giây lát không nói lên lời. Rồi anh ngửa cổ ra sau, cười lớn. “Ôi, trời đất! Khá thật! Cô tiểu thư bé nhỏ cuối cùng đã có một tình nhân. Anh ta hẳn phải là một người dũng cảm mới muốn nhảy bản tango với em!”, anh ta kêu lên, “cái gã may mắn đó là ai vậy?”.
- “Em không có ý định nói với anh điều đó, Arthur. Em chỉ muốn anh biết em đã có mang được gần bốn tháng. Em sẽ sinh đứa con đó và anh sẽ nhận nó là con anh”.
- “Chắc em không nghĩ tôi không đem tên tôi ra cho một đứa con hoang chứ? Như vậy là phi lý. Tôi sẽ ly dị em ngay lập tức, Emma”.
- “Tôi nghĩ là anh không đâu, Arthur”, Emma nhìn anh bằng con mắt lạnh lùng và mỉm cười khe khẽ. “Tôi không cần ly hôn, ít nhất không phải lúc này. Và cả anh nữa cũng thế”.
- “Tôi nhất định sẽ làm. Cô định đem gán đứa con tự sinh của cô cho tôi”.
Emma đứng lên, bước về phía tủ sách. Nàng ấn một cái nút, một ván ô bật ra để lộ một chiếc két giấu bên trong. Nàng mở ra, lấy một đống tài liệu và trở lại lò sưởi. Nàng nhình Arthur một cách tư lự và nói: “Cha anh là một ông già bảo thủ, Arthur. Và dù tôi quí ông đến như thế nào, tôi cũng vẫn phải thừa nhận ông là một người đầu óc thiển cận và rõ ràng là cổ lỗ nếu tôi đưa cho ông những tài liệu này thì ông sẽ tước bỏ anh khỏi quyền thừa kế ngay lập tức và không cho anh một đồng xu. Và tôi hoàn toàn có ý định trao chúng lại cho ông nếu anh gây phiền hà cho tôi hoặc toan tính ly hôn tôi. Những cái này đọc hay đáo để”. Nàng mỉm cười nụ cười băng giá của mình. “Cha anh có thể không ngạc nhiên khi biết những tội ngoại tình thô bỉ của anh đối với tôi trong nhiều năm, hoặc về chuyện cờ bạc rượu chè vô điều độ của anh. Tuy nhiên, Arthur, tôi hoàn toàn chắc chắc ông sẽ hoàn toàn choáng váng, khi biết con trai của ông, người thừa kế có những mối quan hệ đáng đặt dấu hỏi với những thành tích bất hảo, những kẻ sinh lý bệnh hoạn”.
Arthur trông như một người bị kết án tử hình. “Đó là một sự dối trá bỉ ổi!”. Anh ta hét lên: “Cô bịp bợm”. “Không, tôi không bịp bợm đâu, Arthur ạ. Anh biết không, tôi đã thuê thám tử theo dõi anh. Không còn một điều gì tôi không biết về đời tư của anh nữa. Không may là anh lại không được kín đáo cho lắm”.
- “Tôi nói là cô bịp bợm!”. Arthur rống lên.
Emma đưa cho anh tập tài liệu: “Anh xem đi”.
Anh ta bồn chồn giật lấy tập giấy, lật giở, đôi mắt mở to. Anh ta tái mặt, rồi một nét ửng đỏ bối rối dâng lên cổ và mặt. Anh ta nhìn nàng, và hết sức cố ý xé tờ giấy ra thành từng mảnh nhỏ, ném vào lò sưởi.
Emma cứ mặc anh ta làm không nói một lời, và khi anh ta đã thiêu hủy chúng hoàn toàn rồi nàng cười: “Ồ, Arthur, quả là anh đánh giá tôi thấp quá. Đó chỉ là những bản sao thôi. Còn bản chính cất kỹ đi rồi. Và tôi sẽ không ngần ngại dùng nó nếu anh buộc tôi. Tôi hứa với anh tôi sẽ đến gặp cha anh”.
- “Đồ tồi tệ! Đó là sự hăm dọa tống tiền!”
- “Arthur, anh muốn gọi nó là gì tùy anh”, Emma ngồi lại, hai tay để trong lòng.
Anh ta lảo đảo đứng lên: “Cô cả gan thật! Mong đợi tôi sống ở ngôi nhà này với cô, trong khi mang hoang thai trong bụng”. Anh ta cười nhạt. “Tôi sẽ không tha thứ cho tội thông dâm của cô”.
Emma nhìn anh một cách lạnh lùng. “Đừng có đạo đức giả. Đó chính là điều tôi đã tha thứ trong nhiều năm nay”.
Anh ta đột ngột bước đi, trợn mắt nhìn nàng với lòng hận thù không giấu giếm. Lúc này anh ta run rẩy, vẻ mặt căng thẳng và xám tro. Anh ta nhìn xuống nàng: “Đồ chó cái”, anh ta rít lên. “Cô có thể thắng trận này nhưng hãy chờ đến trận sau”.
Emma đứng im phăng phắc, và nàng yên lặng. Arthur vẫn cứ trân trối nhìn nàng một lúc lâu, rồi anh bước những bước nhanh nhẹn môt cách cố ý qua phòng. Khi đã ra tới cửa, anh quay ngoắt lại nhìn nàng. Anh ta xanh mét và sôi sục giận dữ. Anh hít một hơi. “Trời, sao mà tôi căm ghét cô!”. Anh kêu lên, rồi anh rời thư viện, đóng cửa lại đánh sầm.