Phần bốn: Đỉnh Điểm 1918 - 1950
Chương 47

Đavid K. đổ xe ngoài nhà của Emma, anh quay sang nàng, " Cám ơn em đả làm việc sáng nay. Emma. Em đả dành một phần ngày chủ nhật của em cho lủ trẻ thật là tốt quá"
Emma mỉm cười, "không sao thật đấy, không sao đâu Davit. Thực tế em củng thích để bà Hamilton phác một ít bản vẻ kiểu đầu của em và em biết anh củng nóng lòng để thực hiện ngay" Nàng mở cửa xuống xe " anh có chắc là anh không muốn uống chút gì không"
Không, cám ơn em, tôi phải đi. Tôi đả hứa với ba tôi, tôi sẻ đến thăm ông" Anh đột ngột nắm cánh tay nàng " Emma, tôi có điều muốn nói với em"
Giọng anh căng thẳng khiến Emma giật mình " có chuyện gì vậy, Davit"
Anh đang định ly dị
Bàng hoàng, Emma há miệng nhìn anh, không tin " ly dị, trời ơi Davit" Nàng do dự một lúc rồi nói " có chuyện gì không ổn giửa anh và Robeca vậy"
" Củng không khá hơn trước chiến tranh" Anh hắng giọng. "Tôi thấy cuộc sống không sao có thể chịu nổi từ khi tôi về nhà. Tôi phải thành thực với em..." Anh ngừng lời nhìn nàng chăm chút " Tôi vẩn yêu em, Emma. Tôi nghỉ nếu tôi được tự do...Ồ, tôi vẩn hy vọng em sẻ lấy tôi"
Emma cứng người, không ngờ, và rung động vì đề nghị của anh " Ôi Davit, Davit" Nàng chạm vào bàn tay anh đang nắm tay lái và nói " anh ạ, anh biết điều ấy không thể được. Như vậy thì em đả chẳng hy sinh chín năm trước đây khi anh còn tự do để gây nên một tai hoạ, giờ đây khi anh đả có vợ. Điều ấy sẻ làm mẹ anh chết mất. Hơn nửa nah có hai con trai và em có hai con. Lại còn phải nghỉ đến nhửng người khác, củng như Rebeca và chính anh nửa. Nhiều năm về trước em đả nói với anh không thể xây dựng hạnh phúc trên đau khổ của người khác và em biết là em đúng.
" Nhưng còn em và tôi thì sao Emma?" Anh hỏi, đôi mắt đầy đau khổ
"Không còn em và anh, Davi6" Nhận thấy sự thất vọng của anh, nàng nói dịu dàng " Em hy vọng em không làm điều gì để khuyến khích anh tới chổ đó, Davit. Chắc em không xây nên hy vọng của anh chứ, phải không anh?
Anh cười đau khổ, " không, tất nhiên là không. Và từ trước tới gờ, tôi không hề nói lên điều ấy bởi vì tôi còn phải tìm hiểu tâm hồn. Cuối cùng tuần trước tôi biết tôi phải nói với em điều tôi cảm thấy. Yên lặng và không đạt được gì hết. Em biết không tôi luôn nghỉ là em yêu tôi, ngay cả sau khi em lấy Joe. Trong suốt chiến tranh tôi đả tin điều đó. Nó làm cho tôi vửng mạnh, làm tôi sống hiểu theo nghỉa nào đó. Tình cảm của tôi vẩn y như trước đâu và tôi nghỉ rằng tình cảm của em củng thế. nhưng em không còn yêu tôi nửa, có phải không?
"Ôi, Davit anh thân yêu, tất nhiên là em có. Như một người bạn thân. Nói thật, em vẩn còn yêu anh khi lấy Joe. Bây giờ em có một tình yêu khác đối với anh và bây giờ em khác. Sự thăng trầm của cuộc đời quả có xen vào, và cuối cùng tình cảm củng thay đổi. Em đả đi đến chổ hiểu được rằng cái vỉnh hằng duy nhất là sự thay đổi"
"Em đang yêu một người khác phải không." Anh thốt lên theo trực giác.
Emma không trả lời. Nàng nhìn xuống tay, nắm chặt túi xắc, miệng mím lại. Davit nói " tôi biết câu trả lời của em rồi, mặc dù em yên lặng. Em không cần phải thương hại đến tình cảm của tôi làm gì" anh nói ngắn gọn, cả quyết nhưng không cay độc. " Đáng lẻ tôi phải đóan ra. Chín năm là thời gian dài. Em có định lấy anh ấy không?
"Không, anh ấy đi rồi. Anh ấy không sống ở nước này. Em nghỉ anh ấy không còn quay trở lại nửa" Giọng nàng nghẹn lại.
Davit nhận ra cái buồn, cái thất bại trong nàng và mặc dù trong lòng mình đau khổ, anh thấy rộn lên tình thương, bởi vì anh thật sự yêu nàng và chỉ nghỉ đến điều tốt đẹp cho nàng. Anh để tay lên tay nàng và nắm lấy " Emma, tôi hết sức xin lổi"
Emma nhìn nah qua đôi mắt nhòa " Em không sao, vết thương của em hầu như đả lành...em hy vọng thế"
" Tôi vẩn không còn dịp nào, Emma? Ngay cả khi hình ảnh ấy đả nhòa?"
" Đúng vậy, Davit. Và em luôn luôn nói với anh sự thất mặc dù nghe nó không vui. Em không bao giờ có ý làm tổn thương tình cảm của anh, nhưng em chẳng có thể nói được gì nhiều để an ủi anh. Tha lổi cho em, Davit"
" Chẳng có gì để tha lổi, Emma. Tôi không thể trách em là không còn yêu tôi nửa" Đôi mắt anh dịu dàng, " Tôi hy vọng em tìm t hấy sự bình yên, Emma thân yêu"
" Em củng hy vọng như thế" Nàng mở cửa, " Không anh đừng ra" Nàng hôn lên má anh. " Anh hảy suy nghỉ cẩn thận trước khi làm một điều gì vội vàng đối với Rebeca và cuộc hôn nhân của anh. Chị ấy là một người tốt và chị ấy yêu anh. Và anh hảy nhớ rằng anh rất đặt biệt đối với em, Davit. Em làm bạn anh, và lúc nào em củng có mặt nếu anh cần em."
" Cám ơn em, và anh củng là người bạn tận tụy của em, Emma ạ. và nếu như có một cái gì đó có thể làm đở được em, bây giờ hoặc sau này, em biết là anh sẻ làm" Anh mỉm cười " hình như cả hai chúng ta đều bất hạnh trong tình yêu. Nếu em cần một đôi vai mạnh khoẻ thì.....ờ, nó đây"
" Cảm ơn anh, anh thật tử tế và thông cảm." Nàng cố gắng cười " em sẻ gặp lại anh ở nhà máy như thường lệ tuần tới. Tạm biệt"
"Tạm biệt, Emma thân yêu"
Emma bước lên lối đi trong vườn và không quay nhìn lại, chân này dẩm trên tuyết cứng nghe lạo xạo, đầu nàng cúi. Nàng đầy lòng thương mến Davit, biết cái thất vọng của anh, và nổi đau của nàng. Mặt nàng chơi vơi trong cái ánh sáng mùa đông lạnh lể, ý nghỉ của nàng chợt quay về Pôn. Nàng đứng ở cửa trước, hít một hơi dàn trước khi vào. Nàng cởi áo khoác, bỏ mủ ở phòng ngoài, nhìn bà Fenton đang chuẩn bị bửa trưa chủ nhật trong bếp rồi mệt mỏi leo lên cầu thang tới phòng của bọn trẻ.
Đó là tuần trước ngày Noen 1919, vừa đúng mười hai tháng trước, Pôn Mác Gin đả ở ngôi nhà này với nàng và lủ trẻ, với anh em của ngày. Cuộc chiến tranh vỉ đại cuối cùng đả chấm dứt tháng mười một, Pôn đả đến ở với họ trước khi trở về Úc để giải ngủ. Đó là một Noen vui, đầy tiếng cười và tình thương. Emma đả chóng mặt vì hạnh phúc, và càng yên Pôn hơn là nàng nghỉ có thể yêu. Nàng cảm thấy tất cả nhửng điều nàng hằng ao ước, hằng mong chờ, cuốn cùng đả tới với nàng. Tới với nàng mải mải. Nhưng giờ đây nàng không có gì hết....một trái tim tan nát, nổi cô đơn và thất vọng. Sao nàng lại có thể điên rồ để tin rằng sự việc có thể khác đi. Hạnh phúc cá nhân luôn lảnh tránh nàng. Noeh năm nay khác quá.
Tay nàng để trên quả đấm cửa phòng của bõn trẻ. Nàng nghỉ mình phải cố gắng vui vẻ vì lủ trẻ.
Kit đang ngồi vẻ ở bàn. Mắt nó sáng lên, nó nhảy xuống, nhảy chân sáo qua phòng. Nó choàng lấy Emma, " Mẹ, mẹ. Mẹ về con mừng quá, nó hét lên và ôm lấy chân Emma.
Nàng hôn lên đầu con " Trời, Kit, con làm cái gì thế này? Con hình như vẻ lên người mình nhiều hơn là vẻ lên giấy. Mà con vẻ cái gì thế này, cưng?
- Mẹ chưa thấy được đâu, chưa được. Đây là một cái tranh. Cho mẹ đấy ạ. Một món quà Noeh" Kít bây giờ đả tám tuổi, nhìn lên Emma, nheo mủi lại cười: Nếu mẹ, mẹ có thể liếc một cái.
Nếu con muốn sẻ là một điều ngạc nhiên thì thôi
Mẹ có thể không thích nó. Nếu mẹ không thích thì con vẻ một cái khác. Tốt nhất, nhất là mẹ nên nhìn một cái xem sao, ngộ nhở....Nào đi mẹ.
Kít nắm bàn tay Emma và kéo nàng vào căn phòng.
Tốt nhất, chứ không phải nhất nhất, con. Emma chửa lại và nhìn xuống bức tranh. Nó trẻ con, vẻ vụng về, mầu sắc loè loẹt. Bức tranh vẻ một người đàn ông mặc quân phục. Emma nín thở. Trong đầu này, người đó là người nào, điều ấy không còn nghi ngờ gì nửa. Với cái vệt đên dây ở trên môi và đôi mắt sáng. " Đẹp lắm con ạ" Emma nói, mặt nàng tư lự
" Bác Pôn đấy. Mẹ có biết được không?. Trông có giống bác ấy không? Mẹ có thích thực không, mẹ?
" Mẹ thích thật đấy, Chị con đâu?, Emma hỏi, nàng muốn nói sang chuyện khác.
"Ô, bà già Edwina cớm nắng ở trong phòng, đang đọc điếc gì đó. Sáng hôm nay chị ấy không chơi với con. Ồ, ai cần gì. Con muốn vẻ cho xong bức tranh này, mẹ" Kit leo lên ghế, cầm bút vẻ lên bức tranh một cách hung hăng và hăm hở. Vẻ tập trung trên khuôn mặt tàn nhang của nó " Con phải vẻ thật đẹp cho mẹ. Con nghỉ con sẻ để một con Kanguru vào đó. Và một con gấu bắc cực nửa"
" Có phải con định nói gấu Koala không Kít?"
" À, một con gấu, mẹ. Bác Paul kể với con là ở Úc có gấu" " Đúng, con ạ" Emm nói một cách lơ đảng " Nửa tiếng nửa thì có cơm, Kit. Con đừng quên phải cho gọn gàng trước khi xuống". Nàng xoa đầu con và vội vả về phòng mình, nàng cảm thấy cần phải ở một mình để tập trung nhửng ý nghỉ tản mác.
Mặt trời mùa đông đang ùa vào qua nhửng cách cửa sổ cao và căn phòng tràn đầy ánh sáng tinh khôi. Nhung bức tường màu vỏ đào thẩm và tấm thảm chuyển vào vàng, nhưng tấm lụa màu xanh nhạt phủ giường, sopha, và nhiều chiếc ghế nhỏ khe khẻ rung rinh như có ánh bạc bắn vào. Nhửng đồ cổ Georgian, mặt gổ của chúng bóng lên điểm cho màu thẩm của căn phòng, nhửng ngọn đèn pha lê với nhửng chao đèn lụa màu kem bắt ánh sáng ấp áp lên nhửng bức tường màu hồng. Một ngọn lửa cháy trong lò sưởi đá cẩm thạch trắng và không khí vui tươi. Emma hầu như không để ý đến chung quanh. Nàng đứng trước ngọn lửa sưởi đôi tay, cái băng giá ngày xưa của tuổi thơ thấm qua thân thể nàng. Đầu nàng giần giật, nàng cảm thấy buồn chán hơn thường lệ.
Lời tỏ tình và sự khước từ của nàng làm tăng thêm nổi giày vò nung nấy của Paul McGill đả gây ra cho nàng. Luôn luôn biểu hiện trong đầu, tình cảm lúc này mảnh liệt hơn bao giờ hết, nàng cảm thấy bị thất bại hoàn toàn. Một lát sau nàng bước tới ngăn tủ đứng và mở ngăn cuối cùng. Nàng đưa tay vào dước nhưng bộ quần áo ngủ bằng lụa và lấy ra tấm ảnh của Paul. Nàng đả để nó ở đó nhiều tuần trước, không chịu được khi nhìn thấy nó để trên bàn trang điểm của nàng. Nàng nhìn vào khuôn mặt thân thương, ngắm đôi mắt nhìn thẳng dưới cặp lông mày rậm, nụ cười trên chiếc miệng rộng và trái tim tan nát của nàng nhói đau. Đột nhiên một cơn giận điên cuồng ập đến, nàng liệng chiếc ảnh qua phòng hết sức mạnh, mắt nàng bốc lửa.
Ngay phút nó rơi khỏi bàn tay nàng, nàng ân hận vì hành động thiếu chín chắn của mình và chạy ra cầm nó lên. Cái khung bạc dúm dó, kính nát ra, nhưng nàng nhẹ nhỏm vì tấm ảnh không việc gì. Nàng quỳ trên sàn, nhặt nhửng mảnh kính vở, để nó vào sọt rác. Nàng ngồi xuống ghế bên lò sưởi, ôm lấy tấm ảnh và nghỉ đến Paul. Ảnh chụp vào tháng giêng, trước khi anh rời Anh, khi họ củng ở khách sạn Ritz với nhau. Anh mặc quân phục thiếu tá trông cực kỳ đẹp trai. Nàng còn hình dung thấy anh đứng trên sân ga Eusten trước khi anh bước lên tàu. Anh đả nâng mặt nàng lên gần mặt anh và nhìn sâu trong mắt nàng, mắt anh đắm đuối: "Anh sẻ trở lại, em thân yêu nhất. Anh hứa anh sẻ trở lại rất nhanh để em không biết là anh đả từng ra đi", anh đả nói như vậy. Và nàng thật là ngu ngốc đả tin anh.
Nàng nhìn xuống tấm hình. “ Tại sao anh không trở lại, Paul? Anh đã hứa mà! Anh đã thề là không có gì có thể làm anh xa em!”. Câu hỏi của nàng vang lên khắp phòng, và nàng không có câu trả lời cho mình, nàng lại thêm bối rối và điên đảo vì thất vọng. Paul đã viết cho nàng hai lần và nàng đã trả lời ngay. Nàng ngạc nhiên, anh không bao giờ trả lời lá thư thứ hai của nàng. Lúc đó nàng tự hỏi hay là lá thư bị thất lạc và đã viết lại. Bức thư này cũng không có trả lời. Cuối cùng, phải cố nuốt long tự hào ghê gớm của mình, nàng đã gởi đi mấy lời thận trọng và đợi anh trả lời. Tuần đã chuyển thành tháng, sự yên lặng là tuyệt đối. Trong tâm trạng bàng hoàng choáng váng, nàg đã không làm gì hết. Nàng đã mất nhuệ khí. Cho đến tháng mừơi, Emma đã đau khổ cam chịu chấp nhận sự kiện là Paul sẽ không đủ chí khí đàn ông để viết và nói cho nàng biết là anh không còn yêu nàng nữa. Rằng thế là hết rồi. Đó là cái kết luận duy nhất nàng có thể rút ra được trong tâm trạng đau khổ của mình. Anh ta không cần gì tới mình nữa, nàng nghĩ. Mình chỉ giúp anh ta thực hiện một mục đích khi anh ta một mình ở nứơc Anh, anh ta lại đi theo con đường cũ ở Úc. Anh là một người đã có vợ.
Emma ngã người về phía sau, nhìn lơ đãng vào khoảng không, mặt nàng lạnh và nghiêm nghị, đôi mắt mỡ to, không nước mắt. Nàng đã khóc tất cả những dòng nước mắt có thể khóc được vì Paul McGill, hằng đêm trong những tháng vừa rồi. Paul McGill không cần nàng và chỉ có thế thôi. Nàng không thể làm gì được.
-“Mẹ ơi, con vào được không”. Edwina thò đầu vào trong hỏi.
-“Ồ, con vào đi”. Emma nói và để chiếc ảnh vào dưới ghế, cố gắng mĩn cười. “Buổi sang có vui không con? Mẹ xin lỗi phải đi đến nhà máy vào ngày của con. Có chuyện cần”.
-“Mẹ làm việc quá nhiều, mẹ ạ”, Edwina trách. Con bé ngồi xuống chiếc ghế đối diện và vuốt chiếc váy len.
Emma không để ý tới lời nhận định và giọng nói phật ý đó, nàng nói một cách vui vẻ. “Con vẫn chưa cho mẹ biết, con muốn quà gì cho Noel. Có lẽ tuần tới con muốn đến cửa hang với mẹ nhìn xem sao”.
-“Con cũng chẳn biết con muốn gì ngày Noel nữa” Edwina nói, con mắt màu bạc của nó quan sát Emma. “Nhưng con muốn giấy chứng sinh của con, mẹ ạ”.
Emma cứng người lại trên ghế. Nàng cố làm cho nét mặt tự nhiên. “Tại sao con lại cần giấy chứng sinh, Edwina?”, nàng hỏi với giọng nhẹ nhàng.
-“ Bởi vì con cần nó để lấy giấy thông hành”.
-“ Trời, con cần giấy thong hành làm gì?”
-“ Cô Mathews, mùa xuân tới đưa lớp đi Thụy Sĩ và con cũng đi”.
Đôi lông mày của Emma nhíu lại. “Mẹ nhận thấy là con chỉ đơn giản cho là con sẽ đi. Con chưa xin phép mẹ. Edwina, mẹ thấy như vậy là không được chút nào”.
- “Con có đi được không, mẹ”.
- “Không, Edwina, con không được đi”, Emma nói một cách nghiêm khắc.
- “Con mới có mười ba. Theo ý mẹ, con hãy còn quá nhỏ để đi lục địa không có mẹ đi cùng”.
- “Nhưng chúng con đã có người trông nôm. Hầu hết bọn con gái đều đi cả. Tại sao con lại không đi được”.
- “Mẹ đã nói với con vì sao rồi, con ạ. Con còn nhỏ quá. Hơn nữa, mẹ khó mà có thể tin được hầu hết bọn con gái đều đi. Chính xác là có bao nhiêu người trong nhóm đi?”.
- “Tám”.
- “Ồ, thì ra thế”. Tám trong số hai mươi bốn người, như vậy chỉ là một phần ba. Edtwina, thỉnh thoảng con hay cường điệu quá”.
- “Như vậy là con không thể đi?”.
- “Năm tới thì không. Có lẽ vài năm nữa. Mẹ còn phải suy nghĩ cẩn thận đã. Mẹ xin lỗIicon đã làm con thất vọng nhưng lẽ ra con phải bàn với mẹ trước đã. Và quyết định của mẹ là quyết định cuốI cùng, Edwina”.
Biết rằng không thể tranh luận với bà mẹ sắt đá, Edwina thở dài theo kiểu đống kịch và đứng lên. Cô ta ghét mẹ. Phải chi ba cô còn sống thì ông đã để cô ra nước ngoài rồi. Cô bé mỉm cười với Emma, khôn khéo che giấu ác cảm của mình. “Không quan trọng lắm”, con bé nói và lướt qua phòng, về phía bàn trang điểm của Emma. Cầm cái lược lên, nó bắt đầu chải tóc màu bàng bạc dài chấm lưng, ngắm nghiá mình trong gương. Emma nhìn nó, sự bực bội tăng lên, mặt nàng nheo lại khi nhìn thấy nụ cườI thoả mãn trên nét mặt con gái nàng trong gương.
- “Edwina ạ, hãy còn bé như con mà đã làm đỏm làm dáng quá. Mẹ chưa thấy có ai lại soi gương luôn như con”.
- “Mẹ lại cường điệu rồI”, Edwina cãi lại một cách ngạo xược.
- “Đừng hỗn”, Emma nói cáu kỉnh. Sáng hôm nay nàng không còn kiên nhẫn được và thần kinh căng thẳng. Nhưng tiếc là mình đã tỏ ra quá nóng nảy, nàng nói giọng nhẹ nhàng hơn. “Bác Winston của con đến uống trà hôm nay đấy. Con thích như thế, phải không con”.
- “Không đặc biệt như vậy. Từ khi cái người đàn bà ấy nắm được bác, bác ấy không còn như trước nữa”.
Emma cố nén cười. “Bác Charlotte không phải là nắm được bác con, Edwina, như con đã nói một cách lạ lùng như vậy. Bác ấy lấy bác con. Và bác ấy rất tốt. Con cũng biết là bác ấy rất mến con”.
- “Nhưng bác Winston vẫn không như trước”. Étwina nói một cách ương bướng. Nó đứng lên “Con phải làm cho xong bài tập ở nhà, mẹ. Con xin lỗi”.
- “Ừ, cưng”.
Khi Emma còn lại một mình, nàng để tấm hình của Paul vào ngăn kéo, đầu óc nàng bận rộn vvì cái đề nghị của Edwina đòi giấy chứng sinh của nó, một tình thế tai hại nàng chưa hề lường trước. Nàng chạy xuống gác, vào phòng làm việc, đóng cửa thật chăt lại và gọi điện cho Blackie ở Harrogate.
- “Chào cưng”, Blackie nói.
- “Blackie, có chuyện khủng khiếp đã xảy ra!”.
Anh nghe thấy sự sợ hãi trong giọng nói của nàng. “Có chuyện gì vậy, Emma?”.
- “Edwina vừa đòi em giấy chứng sinh của nó”.
- “Jaysus!” Anh trấn tĩnh lại ngay. “TạI sao đột nhiên cháu nó lại cần giấy chứng sinh?”.
- “Để lấy giấy thông hành cho một chuyến đi lục địa của nhà trường vào năm tới”.
- “Chắc là em từ chối”.
- “Tất nhiên. Nhưng rồi sẽ có ngày em không thể lảng tránh được nữa, Blackie. Em sẽ làm như thế nào?”.
- “Em sẽ phiI trao cho nó. Nhưng không phải trước khi nó đủ lớn để nắm hiểu được tình thế, Emma”. Anh thở dài. “Điều ấy rồi một ngày nào đó thể nào cũng phải xảy ra”.
- “Nhưng em biết giải thích thế nào tên anh trên giấy chứng sinh? Nó cứ nghĩ Joe là bố nó”.
- “Em có thể để cho nó nghĩ rằng anh chính là bố nó”.
- “Nhưng như vậy là một trách nhiệm quá nặng nề cho anh, Blackie”.
Anh cười: “Lưng anh rộng, em ạ. Đến bây giờ em phải hiểu như thế mới phải”. Giọng anh thay đổi có thể nhận thấy được, anh nói tiếp. “Tất nhiên, Em có thể nói viI nó, cha đẻ của nó là ai. Nhưng anh không nghĩ là em muốn làm như thế, phải không Emma?”.
- “Không, dứt khoát là không!”, Emma quyết định, hít một hơi, nàng nhào vô. “Anh biết người đó là ai phải không?”
Blackiei thở dài nhè nhẹ trên ống nói: “Anh có thể phỏng đoán. Anh thấy nó rất giống Adele Fairley nên không còn nghi ngờ gì nữa. Là Edwin không?”
- Đúng, Blackie ạ”, Emma trả lời lặng lẽ, và bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn người vì cuối cùng nàng đã nói với anh sự thật. “Nhưng Edwina sẽ không bao giờ biết. Không bao giờ được biết. Em phải bảo vệ nó khỏi gia đình nhà Fairley suốt đời nó”.
- “Vậy thì em cũng phải để nó tin rằng anh là cha thực của nó. Anh không phản đối, Emma”. Anh cười lặng lẽ. “Thôi nào, cưng, cứ thoải mái đi. Anh có thể thấy sự căng thẳng của em qua đường dây. Thôi hãy quên cái vấn đề nhỏ nhặt ấy đi đã. Cứ trì hoãn chừng nào có thể được. Em là một phụ nữ khôn ngoan. Em có thể lảng tránh vấn đề trong một vài năm. Ít nhất cho tới khi nó mười bảy hay mười tám tuổI”.
- “Em nghĩ là em có thể làm được”, Emma nói chầm chậm. “Chúng ta không bao giờ thoát được quá khứ, phải không anh?”.
- “Đúng vậy, em gái ạ, và anh nghĩ đó là sự thật đáng buồn. Nhưng chúng ta đừng sống trong quá khứ. Không ích gì. Nào em không quên bữa tiệc của anh vào ngày Boxing (!) chứ”. Blackie nói tiếp, cố gắng lái nàng sang chuyện khác. “Bữa tiệc mừng nhà mới của anh. Nhà đẹp lắm, Emma ạ, anh vẫn phải nói như thế”.
- “Tất nhiên là em không quên. Nhất định em không bỏ lở nó. Frank sẽ về Yorkshire để ăn Noel và cậu ấy đã hứa đem em đi. Và em rất muốn xem ngôi nhà. Anh kín đáo về chuyện ấy gớm”.
- “À, nhưng mà phảI đợi đến lúc xem mới rõ, Emma. Đúng như anh miêu tả với em nhiều năm về trước trên đồng hoang đó. Toà biệt thự Georgian tuyệt đẹp của anh”.
- “Em hồi hộp mừng cho anh quá, Blackie. Giấc mơ tốt đẹp nhất của anh bao giờ cũng là như vậy mà”.
- “Ừ, đúng thế. Emma, thôi anh ngừng ở đây nhé. Anh đã thấy chú bé Bryan kháu khỉnh của anh đi cùng chị vú ở lối xe vào kia rồi. Thôi nhé, em đừng lo cái chuyện giấy chứng sinh nữa. Hãy quên nó đi cho đến năm sau gì đó. Chúng ta sẽ giải quyết nó chỉ khi nào tuyệt đối cần thiết”.
- “Em sẽ cố gắng. Và cám ơn anh, Blackie. Anh bao giờ cũng là một nguồn an ủi đối với em”.
- “Đúng rồi có gì đâu, em gái”.
Emma đặt ống nghe xuống, nàng ngồi đắm trong suy tư, trí óc nàng quay về với đứa con gái nàng. Có một cái gì đó không thể gần được, một sự lạnh lùng cố hữu trong bản chất nó. Emma nhận thấy sự không tán thành trong cái cung cách của nó và nàng thường lúng túng không biết giải quyết ra sao! Làm thế nào mình có đủ can đảm để mà nói sự thật với đứa bé này? Nàng tự hỏi. Làm thế nào mình có thể kể cho nó nghe mà không mất đi sự trìu mến nhỏ bé ít ỏi của nó đối với mình? Nàng ngại ngùng khi nghĩ tới một cuộc chạm trán, mặc dù nó còn xa đến mấy, và lần đầu tiên trong nhiều tháng, Emma trong chốc lát đã quên Paul Mcgill và nỗi khổ riêng của mình.
Blackie O’neill đi thanh thản qua phòng ngoài lộng lẫy của biệt thự Georgian của anh ở Harrogate, tay anh ôm lấy vaiWinston. Anh đưa Winstonvào thư viện và khoá cánh cửa đôi lớn lại.
- “Tại sao anh lại làm thế?”, Winston bối rối hỏi. “Mình nghĩ chúng ta vào đây để uống một chút gì cho yên ả”.
- “Đúng, đúng. Nhưng mình muốn nói chuyện riêng với anh mà không bị ai làm phiền”.
- “Ai sẽ làm phiền chúng ta? Mọi người ai cũng phải vui trong bữa tiệc”.
- Ví dụ như Emma chẳng hạn”.
- “A ha! Anh muốn nói về em gái mình. Phải không?”
- “Đúng thế”, Blackie bận rộn ở phía tủ, rót hai cốc Courvoisier lớn.
Winston đứng bên lò sưởi, nhìn Blackie, không hiểu anh ta có ý gì. Anh lắc đầu bối rối và liếc nhìn quanh một cách ngưỡng mộ vẻ lịch thiệp của đồ đạc và cách bài trí sang trọng. Những bức tường bằng gỗ thông trắng xếp những giá sách hài hoà bằng những tấm thảm nhung màu rừng xanh và một tấm thảm lớn cùng màu trải trên sàn gỗ vàng tâm. Những chiếc ghế sôpha và ghế bành dày được bọc nhung xanh nhạt hơn và lụa màu hồng; cái màu sắc ấm cúng này làm tôn màu xanh mát mẻ. Những chiếc bàn, tủ búp phê và một bàn giấy vẽ kiểu Sheraton và Hepperwhite làm căn phòng thêm duyên dáng, một chùm đèn pha lê Waterford rủ xuống từ trần cao vút. Thư viện, cũng như tất cả những thứ khác của toà nhà là do cái khiếu và cái tài của Blackie về thiết kế và màu sắc, cũng như cách trang trí thờI trang Georgian của anh.
Trông rất đẹp trai trong bộ comple, Bláchki đưa cho Winston ly cô nhắc lớn: “Chúc mừng, Winston ”, anh nói.
- “Chúc mừng Blackie”.
Blackie chọn một điếu xì gà, cắt đầu thuốc, từ từ châm. Anh bập bập hút một vài giây rồi cuối cùng đôi mắt đen và sáng nhìn Winston. “Bao giờ thì cô ấy ngừng tất cả những cái trò xuẩn ngốc này?”.
- “Trò xuẩn ngốc gì cơ?”. Winston cau mày hỏi lại.
- “Ném tiền đi ấy. Sáu tháng vừa rồi, cô ấy thật điên. Hay ít nhất thì mình cũng thấy như thế”.
- “Emma không ném tiền đi đâu. Sự thật cô ấy không hoang phí cho mình chút nào”.
Blackie dướn đôi lông mày đen lên hài hước và một nụ cười nhẹ thoáng qua miệng anh. “Thôi nào, đừng giở trò ngây thơ với mình nữa. Anh biết rõ mình muốn nói gì rồi mà. Một cách liều lĩnh, mình có thể nói thêm như thế”.
Winston cười: “Không liều lĩnh một chút nào đâu. Cô ấy kiếm được lớn đó. Blackie ạ”.
- “Ừ, thế nhưng cũng rất dễ dàng mất! Trong một đêm. Buôn bán hàng hoá là một trò chơi nguy hiểm nhất, anh biết đấy”.
- “Ừ, mình biết. Và vì thế mà cả Emma cũng biết. Cô ấy tựa như một người đánh bạc trong công việc kinh doanh. Cả hai chúng tôi đều biết điều ấy. Tuy nhiên, cô ấy khôn ngoan và biết mình đang làm gì…”
- “Nguy hiểm quá mình không thích chút nào. Cô ấy có thể dễ dàng bị phá sản…”. Winston cười. “Em mình thì không đâu. Anh thừa nhận phải là một thiên tài mới khởi nghiệp từ tay trắng và xây dựng nên một cách rực rỡ như ngày nay. Chỉ có một kẻ ngu mới liều lĩnh ném tất cả đi. Emma không phải là đồ ngu và hơn nữa cô ấy đã ngừng mua, bán hàng hoá mấy tuần trước đây rồi!”.
- “Cám ơn Chúa”. Blackie nhẹ người, nhưng giọng anh vẫn lo ngạI khi anh nói tiếp: “Dù sao thì mình vẫn e ngại vì tất cả sự phát triển nhanh chống của cô ấy. Những của hàng mới ở Bradford và Harrogate phải thừa nhận là mua tốt, nhưng những của hàng mới cô ấy khăng khắng bảo mình giải quyết sẽ rất đắt. Và mình không thể tin được ở tai mình tối nay cô ấy nói với mình cô ấy đang nghĩ tới việc xây dựng một của hàng ở London. Như thường lệ, những ý kiến của cô ấy rất táo tợn. Phải thành thực mà nói. Winston ạ, mình choáng váng cả người. Làm thế quái nào mà cô ấycó thể trả nổi tất cả những cái đó? Đó là điều mình muốn nói. Theo ý kiến mình, cô ấy quá căng trải bản thân mình”.
Winston lắc đầu một cách kiên quyết. “Không, không phải thế đâu! Em mình rất tài giỏi và không bao giờ làm điều gì một cách hấp tấp. Làm sao mà cô ấy lại phảI trả. Mình đã nói với anh cô ấy kiếm được rất nhiều tiền trong hàng hoá đó. Và cô ấy bán những đồ còn lại vớI thời giá rất cao. Sự thật, dần dần cô ấy đã đẩy đựơc tất cả bất động sản Joe để lại cho cô ấy, trừ mảnh đất ở trung tâm Leeds. Cô ấy còn giữ lại vì cô ấy nghĩ nó sẽ tăng giá trị và anh cũng biết cô ấy đúng. Cửa hàng ở Leeds phát đạt và sự nở rộ này về kinh doanh vải vóc kể từ khi kết thúc chiến tranh đã biến Layton thành một nơi kiếm tiền lớn hơn bao giờ hết. Những đơn đặt hàng ùn tới từ khắp nơi trên thế giới và Ben Andrew đã phải để hầu hết công nhân làm thêm giờ để đáp ứng những nhu cầu đó. Và nhà kho Gregson đã hoạt động lại đầy đủ và đừng quên Emma là người chung cổ phần với David Kallinski”.
Ngừng lại một lúc, Winston nhìn Blackie một cách thích thú. “Cái đó có thể trả lời được những câu hỏi của anh là làm thế nào cô ấy có thể trả được tất cả không?”.
Blackie phải bật cười: “Ấy, cậu cả ơi, trả lời được”.
Anh lắc đầu ngạc nhiên. “Rõ ràng là cô ấy đã trở thành một phụ nữ rất giàu… giàu hơn mình đã hình dung, theo như anh nói với mình”.
Winston gật đầu, một vẻ kiêu hãnh trên mặt anh: “Anh nghĩ cô ấy có bao nhiêu?”, anh nói một cách bột phát và anh ân hận liền, bởi vì anh không thể nói thật.
- “Mình không thể đoán liều”.
Winston uống một ngụm rượu để che đậy sự do dự của mình. Anh không thể nói số tài sản thật của Emma, bởi vì anh không thể tiết lộ sự tồn tại của công ty Emeremn và việc nàng là chủ của nó. Vì thế anh lựa một con số tương đốI thấp. “Một triệu pao. Tất nhiên đó là trên giấy tờ”.
- “Jaysus!” Blackie kêu lên. Anh biết Winston không nói dối hoặc cường điệu, và anh hết sức kính phục. Blackie nâng ly: “Điều đó đáng chúc mừng. Chúc mừng Emma. Mình tin là cô ấy đã vượt tất cả chúng mình!”.
- “Chúc mừng Emma”, Winston nhìn một cách suy tư. “Ừ đúng thế. Anh có biết tại sao không? Anh có biết bí mật của sự thành công lớn của em gái mình không?”
- “Chắc chắn biết. Mình nghĩ đó là một số đặc tính, lanh lợi, dũng cảm, tham vọng, khả năng làm việc, kể sơ sơ một số như thế”. “Tham vọng không bình thường. Khả năng làm việc không bình thường. Đó là sự khác nhau giữa Emma và hầu hết mọi người. Cô ấy không cho phép bất cứ cái gì ngăn cản cô ấy và cô ấy sẽ chống đến cùng địch thủ làm ăn của cô ấy, nhất là khi cô ấy bị dồn vào chân tường. Nhưng đó không phải là những lý do duy nhất cho sự thành công của cô ấy. Emma có một bản năng tàn sát để leo lên tột đỉnh”.
- “Bản năng tàn sát! Nói như thế năng quá. Anh nói nghe cô ấy có vẻ tàn nhẫn”.
- “Đứng về một số mặt, cô ấy như vậy đó”. Winston không thể nhịn cười vì vẻ hốt hoảng của Blackie, anh nói: “Anh đừng nói với mình là anh không hề nhận ra nét đó trong cô ấy!”.
Blackie suy nghĩ, nhớ lại những sự kiện trước đây “Cũng có đôi lúc mình nghĩ cô ấy có khả năng tàn nhẫn:, anh lẩm bẩm chậm rãi nói. “Thảo nào, Blackie, đủ rồi. Mình hy vọng mình đã làm vơi được nỗi lo lắng của anh về cô ấy”.
- “Ừ đúng thế. Mình sung sướng, chúng ta có cuốc nói chuyện hôm nay. Winston mình đúng là hết sức băn khoăn về cái vụ hàng hóa đó từ lúc cô ấy đề cặp với nình. Thật là sợ hết hồn hết vía, nói thật với anh. Thôi chúng ta hãy gạt chuyện ấy đi, mình quay lạI buổi tiệc, anh?”.
- “Bất cứ lúc nào anh thích. Nhân tiện nói đến chữ tàn sát, mình để ý thấy cái tay tàn sát phụ nữ đang rình mình tối nay. Anh ta không rời mắt được khỏi Emma và chắc chắn là anh ta chết mê chết mệt cô ấy rồi”.
Blackie chăm chú. “Anh đang nói về ai vậy?”.
- “Sao, tất nhiên là về Arthur Ainsley. Vị anh hùng vĩ đại của chiến tranh … theo lời anh ta. Một thằng khốn tự cao tự đại”.
- “Mình luôn luôn nghĩ rằng Emma không thích anh ta”.
- “Mình cũng không biết nữa. Mình không có mặt ở đó, anh nhớ không? Nhưng cô ấy nói là anh ta đã thay đổi và hình như cô ấy không phiền lòng về sự quan tâm của anh ta tối nay”.
- “Mình thực sự không chú ý”, Blackie nói cộc lốc và đột ngột đứng lên. Anh có vẻ bận tâm điều gì khi họ trở lại phòng khách. Ngay khi họ vào, Winston nhập bọn với Charlotte và Frank còn Blackie nhẹ nhàng tới bên piano. Anh tựa vào đàn một cách thảnh thơi, nhưng tất cả sự chú ý của anh dồn hết vào Emma, nàng đang trò chuyện vớI Frederick Ainsley và Arthur, con trai ông.
Blackie thấy đêm nay Emma thật là đẹp, hơi xanh hơn và buồn suy tư. Tóc nàng chải hất lên như một vương miện, kiểu tóc đó làm mặt nàng thanh tao hơn bao giờ hết. Nàng mặc chiếc áo nhung trắng, cắt thấp, hở vai và cài ở một bên ống tay áo chiếc trâm có đính đá quý mà xanh anh đã tặng nàng nhân ngày sinh thứ ba mươi của nàng. Nó là bản sao của chiếc trâm nhỏ bằng thuỷ tinh màu xanh anh đã mua cho nàng khi nàng mười lăm tuổi, nhưng nó to hơn, tinh xảo hơn. Anh rất vui trước sự ngạc nhiên rõ rệt của nàng vì anh đã nhớ lời hứa của anh cách đây đã lâu và rung động vì thấy nàng sung sướng trước món quà đắt tiền. Bây giờ anh trong thấy nó như một cái đồ trang sức loè loẹt ít giá trị so với đôi hoa tai ngọc thạch lộng lẫy nàng đang đeo.
Tự động, tay anh đút vào túi, ngón tay anh bao quanh chiếc hộp trang sức đang nằm ở đó. Nó đựng chiếc nhẫn kim cương anh đã mua tuần trước. Tối nay anh định hỏi Emma làm vợ. Sau một cuộc nói chuyện vừa rồi của họ về giấy chứng sinh của Emma và tình thế tiến thoái lưỡng nan nó đặt ra, cuối cùng anh đã đi tới quyết định anh đã mang trong lòng từ nhiều tháng. Gần đây anh đã đi tới chỗ hiểu rằng anh không yêu Emma một cách tôn thờ và thượng giới như anh đã yêu Laura của anh, nhưng quả là anh yêu Emma. Anh vẫn luôn luôn yêu nàng, từ ngày nàng còn là đứa bé ngây thơ, một con bé gầy còm của những vùng đồng hoang đơn lạnh và mù sương ấy. Anh thấy nàng về vật chất là hấp dẫn, nàng làm cho anh vui và anh đánh giá cao tình bạn của nàng. Bryan rất mến nàng và cậu nhỏ Bryan thân yêu của anh cần một bà mẹ. Vả lại Blackie kết luận, nếu anh lấy Emma thì có lẽ Edwina sẽ đỡ choáng váng khi nó phát hiện ra sự bất hợp pháp của nó. Đối với đứa bé anh sẽ như một người cha, sẽ cố gắng thay thế Joe trong tình cảm của nó. Nếu để đáp lại nó cũng đi tới chỗ yêu anh thì nó có thể không bực bội lắm khi nó thấy tên anh trên tờ khai sinh và anh sẽ vui lòng cho nó tên anh một cáchhợp pháp.
Tóm lại, anh đã nghĩ ý định của anh là không thể thất bại được, cho đến khi những bộc lộ mấy phút trước đây của Winston. Đột nhiên Blackie nhìn thấy Emma trong một ánh sáng hoàn toàn khác, thấy nàng lúc này là một phụ nữ có quyền lực khôn cùng và của cải hết sức to lớn. Anh chưa bao giờ đánh giá thấp nàng, bởi vì anh là người thông minh, sự thực anh chỉ không nhận ra nàng đã thực sự trở thành thế nào, anh quá chủ quan không thấy nàng là một phụ nữ của thế giới và một tycoon đầy thành công. Bản thân anh làm ăn cũng khá, nhưng nàng vượt xa anh và David Kallinski, vượt xa một cách đáng kinh hoàng nhất. Hơn nữa, bây giờ anh thừa nhận rằng nàng không bao giờ giống một phụ nữ bình thường, tận tuỵ với một người chồng, một gia đình, một mái nhà. Nàng không thể bị giằng ra khỏi công việc. Đúng về nhiều mặt, đó là nàng.
Blackie không còn chắc rằng nàng có chấp nhận anh là chồng không, và có lẽ, điều này chắc hơn, anh không chắc ở khả năng của anh có thể điều khiển được nàng. Và như vậy là Blackie O’neill, ba mươi ba tuổi, duyên dáng, giàu có, và cho đến nay vẫn là một con người tự tin của mình vì những thành tựu không thể nào tin nổi của Emma! Và anh nao núng trong quyết tâm cầu hôn.
Emma đã nhìn thấy anh, nàng xin lỗI bố con nhà Ainsley và lướt đi tới chỗ anh. “Bữa tiệc tuyệt vời, Blackie và ngôi nhà mới thật ghê. Kỳ diệu”. Nàng ngước nhìn anh, mắt nàng long lanh trong khuôn mặt trái xoan tai tái. “Và nó đúng như anh đã từng nói trước đây, màu xanh lá cây nhạt và màu xanh nước biển với những đồ đạc thời Georgian”. Nàng cười. “Anh có còn nhớ là em đã hỏi anh Hepplenwhite, Chippendate và Sheraton là ai không?”
- “Có, lúc ấy anh cũng nói với em, em sẽ trở thành một mệnh phụ lớn. Lời tiên đoán của anh đã trở thành sự thật”.
Nàng mỉm cười.
Blackie để ý thấy con mắt của Arthur Ainsley đang nhìn họ, anh cau mày nói: “Anh cứ nghĩ rằng em không thể nào chịu nổi cái gã thanh niên Ainsley ấy, nhưng tối nay anh lạI thấy em có vẻ nghiêng về hắn”.
- “Ồ, anh ta cũng không đế nỗi tệ lắm. anh ta thông minh hơn là em nghĩ và cũng hay hay. Sự thật em thấy anh ta cũng duyên dáng nữa”.
Đôi mắt Blackie loé lên: “Ồ đúng thế. Nếu hắn không phải là một Sasenach (!) thì anh thề hắn đã hơn hòn đá Blarney rồi”, anh tuyên bố.
Emma cười vì nhận xét mỉa mai của Blackie và thừa nhận: “Vâng, đôi khi em thấy anh ấy mượt mà quá. Nhưng ít nhất thì anh ta cũng vui vui và dễ gần”.
- “Em có gần anh ta nhiều không?”, Blackie hỏi bình thản thôi, mặc dù anh thấy một thoáng ghen tuông.
- “Không, không chút nào hết. Em chỉ gặp Authur trong công việc thôi. Sao?”, nàng nhìn anh bối rối.
- “Không có lý do gì đặc biệt cả. Anh chỉ hỏi thế thôi. À này, nhân nói đến công việc, em định xây ở London một cửa hàng ở chỗ nào?”.
- “Em đã làm được một khu đất rộng ở Knightsbridge và em có thể mua được với một giá rẻ. Em muốn anh xem mảnh đất đó”. Nàng chạm vào cánh tay anh. “Tuần tới anh có thể đi với em đến London không, cưng?”. “Có và anh sẽ rất vui. Nếu em mua mảnh đất đó, anh có thể bắt đầu thiết kế ngay. Anh sẽ xây cho em một của hàng lộng lẫy, Emma. Đẹp nhất London”.
Họ nói chuyện một lúc về cửa hàng bách hoá trong dự định. Emma giải thích ý kiến của mình, hết sức bề thế, nhiệt tình của nàng lây sang Blackie, anh bỗng thấy mình kích động về sự thách thức nàng bày ra cho anh và tài năng của anh. Sau một lúc trò chuyện, Blackie ngồi ở piano và bắt đầu chơi. Anh hát một vài bài hát vui Ireland, Emma ngồi lại, nàng bao giờ cũng thích nghe giọng hát tuyệt vời của anh. Nhiều vị khách xúm quanh piano, y như những người ở quán Con Vịt Nhớp Nhúa. Emma nhớ lại những ngày xưa, nàng mỉm cười một mình. Rồi bỗng nàng lạnh người khi giọng nam trung đầm ấm của Blackie lại ngân lên, trong sáng và rõ ràng, đoạn mở đầu của bài “Danny Boy”. Những lời quen thuộc gợi lên trong lòng nàng nỗi khát khao da diết và một nỗI buồn mênh mang.
“Nhưng khi anh tới, những bông hoa ấy đang tàn phai…”
Emma không thể nghe tiếp được nữa. Nàng nhẹ bước ra khỏi phòng, trái tim tan nát, cổ họng nghẹn tắc khi nàng nghĩ đến Paul, và chỉ nghĩ đến anh thôi: đã bước ra khỏi đời nàng mãi mãi.
Frank và Winston nhìn nhau, hoảng hốt. Frank lắc đầu khi Winston đứng lên. “Để em đi. Anh ở đây với Charlotte”, Frank đi theo ngay Emma và bắt kịp nàng trong phòng lớn. Cậu nắm lấy tay chị, đưa nàng vào trong thư viện không nói một lời. Cậu khép cửa, vòng tay qua vai chị, rồi nói: “Anh ấy không quay lại đâu, Emma ạ. Chị phải nhìn vào sự thực chứ”.
- “Chị có nhìn vào sự thực, Frank à”, nàng trả lời, giọng cam chịu.
- “Chị biết em không bao giờ can thiệp vào cuộc sống của chị, nhưng em không thể nhìn chị đau khổ mãi được, Emma. Có một số điều em cần phải nói với chị. Chị cần phải biết. Em không thể giữ được”.
Emma nhìn em cảnh giác. “Em định nói sao?”.
- “Paul McGill đã có vợ rồi”.
- “Chị biết, Frank ạ. Chị vẫn biết từ trước”.
- “Em hiểu”. Miệng cậu mím lại.
- “Chắc là Dolly Mosten kể cho em”, Emma nói.
- “Vâng, cô ấy kể”.
- “Dolly là một con người bép xép! Cô ấy không có quyền gì…”
- “Em hỏi cô ấy, Emma. Buộc cô ấy phải kể cho em, sự thật là như vậy. Chỉ vì quan tâm đến chị thôi”.
- “Ôi”, Emma nói, nàng nhìn xuống bàn tay mình một cách khổ sở.
- “Vậy Paul nói với chị anh ấy đã có vợ. Em nghĩ chắc anh ấy cũng hứa sẽ ly hôn”.
- “Anh ấy nói sẽ giải quyết”. Emma thì thầm, nàng nhận thấy sự cay độc trong giọng nói của Frank.
Nàng yên lặng, Frank nói tiếp một cách giận dữ, “Anh ấy có nói vớI chị là anh ấy lấy con gái của một trong những nhân vật chính trị nổi tiếng nhất của Úc và mẹ của cô ta là một trong những gia đình thứ nhất ở Sydney không?”
- “Không, anh ấy không bao giờ nói về vợ”.
- “Em cũng chắc thế! Em cũng chắc là anh ta không nói với chị là anh ta đã có một đứa con”.
Emma há miệng nhìn Frank môi nàng run run: “Một đứa con”. “Vâng, một đứa con trai. Em chắc anh ta không nói ra một cái tin quan trọng như thế”.
- “Đúng thế”, Emma thú nhận, tim nàng thót lại. Một người vợ anh ấy đã trở nên xa lạ thì nàng có thể cạnh tranh được, nhưng nàng không thể chống lại được một đứa con trai. Những người giàu có như McGill đặt tất cả hy vọng của họ vào thế hệ mới, vào đứa con thừa tự của dòng họ. Anh sẽ không bao giờ bỏ con trai mình vì nàng.
- “Em phải uống chút gì”, Frank nói và đứng lên. “Trông chị cũng có vẻ cũng muốn uống đấy”. Cậu rót một ly sâm banh cho Emma và ly rượu cho mình, quan sát chị kỹ lưỡng. Trời ơi, chị ấy là một phụ nữ cứng rắn, cậu nghĩ một cách thán phục. Cậu biết chị mình choáng váng và đau khổ, nhưng chị hoàn toàn làm chủ được mình. Cậu nói: “Em xin lỗi đã làm chị bị tổn thương, cưng, nhưng chị cần phải biết”.
- “Chị mừng là em đã kể cho chị biết, Frank”. Nàng cười cay đắng. “Chắc em phải hỏi Dolly kỹ lắm, phải không?”.
- “Chị sẽ ngạc nhiên một người phụ nữ có thể tâm sự với người yêu của mình như thế nào, nhất là trong không khí thân mật của phòng ngủ”.
- “Em và dolly! Frank, chị không tin!”, nàng kêu lên không tin.
- “Vâng, lúc này”.
- “Nhưng cô ấy nhiều tuổi hơn em nhiều”.
- “Chính xác là mười tuổi. Tuy nhiên em không nghĩ quan hệ của em với Dolly lúc này là vấn đề quan trọng, phải không?”
- “Đúng tất nhiên là không”, Emma nghiên người về phía trước một cách chăm chú. “Làm sao cô ấy biết nhiều về McGill như vậy?”.
- “Mấy năm trước đây, cô ấy là tình nhân của Bruce McGill”.
- “Trai gái hình như là đặc tính của gia đình nhà đó!” Emma thốt lên một cách khinh bỉ. “Cô ấy còn nói gì với em nữa? Chị cần phải biết mọi chi tiết”.
- “Thực tế cũng không nhiều. Hầu hết Dolly kể vể của cải và thế lực của họ. Sự thật cô ấy không biết nhiều về vợ Paul và anh trai anh ta. Quả là em có cảm giác có một chút bí mật về người vợ. Dolly nói đại khái là Paul luôn luôn xuất hiện một mình trước công chúng, ngay ở Sydney trước chiến tranh, cô ấy nói rằng anh ấy là một …”.Frank dừng ngay lại và nhìn xuống ly rượu.
- “Một gì?”.
Frank hắng giọng. “À, nếu chị muốn biết. Dolly có ám chỉ là anh ta là một con người trai gái”.
- “Chị không ngạc nhiên, Frank. Em cứ nói đừng ngại gì”.
Frank nốc cạn ly rượu: “Em không ngại. Em chỉ giận là chị bị tổn thương”. cậu đứng lên bước ra bàn rượu, mang lại một chai sâm banh và cô nhắc. Cậu rốt đầy vào ly đã cạn của Emma và nói: “Em vẫn thích Paul. Không ngờ nó lại là một thằng khốn như thế. Điều ấy chứng tỏ trong cuộc đời, người ta có thể lầm lẫn như thế nào. Tại sao chị không nói cho em chuyện đó, Emma? Đôi khi nó cũng làm chị vơi đi…”
Emma buồn cười. “Chị cũng không chắc là như thế. Nhưng chị sẽ kể cho em tất cả những điều em muốn biết.
Frank. Có lẽ em có thể giải thích được cho chị hành vi của anh ấy".
Khi Emma tâm sự với Frank, nàng dần dần uống hết cả chai sâm banh và lần đầu tiên trong đời, nàng cố tình say. Khi Winston xuất hiện ở lối đi một tiếng sau, anh nhìn nàng ngạc nhiên: "Em say đấy à?". Anh vừa kêu vừa đi nhanh nhẹn một cách đặc biệt qua sàn.
Emma nâng cốc lên, vẫy vẫy làm đổ cả nước cốc sâm banh. "Sưa say, à tôi định nói say sưa", nàng líu lưỡi, và nốc.
- "Tại sao em lại để cho chị ấy say như thế Frank?". Winston lớn tiếng giọng trách móc. Anh nhìn Emma tựa mình mệt mỏi trên sofa, mắt nhăm nhắm, miệng nàng méo đi trong một nụ cười câm lặng. "Ngày mai thế nào cô ấy cũng nhức đầu thôi", anh lẩm bẩm cáu kỉnh.
- "Thì đã sao? Anh đừng khe khắt, Winston". Frank nói lặng lẽ: "Một lần trong đời chị, em nghĩ chị ấy cần say".