Phần bốn: Đỉnh Điểm 1918 - 1950
Chương 45

Những tuần lễ tiếp theo thật là kỳ thú, nhưng giờ fút bất tận đắm trong mê si, trong mơ, thời gian hình như ngưng lại. Ngày hoà vào đêm, đêm trôi tới bình minh, và mỗi fút đều được tẩm, được đan bện bằng lòng ham muốn và niềm vui buộc cả Emma & Paul lại với nhau, không thể nào tách rời
Họ chỉ tồn tại cho nhau, chỉ cần có nhau, vui với nhau. Họ vẫn ở trong hai dãy fòng nối nhau ở khách sạn Ritz ít khi đi ra ngoài chỉ trừ những cuộc đi dạo trong công viên Xanh và những bữa ăn tối lặng lẽ hạn hữu ở những nhà hàng khuất nẻo, lánh xa các xã hội fồn hoa. Họ yêu nhau cuồng dại, say đắm đến độ khó giấu được tình cảm đối với nhau, họ thậm chí không muốn chia sẻ 1 fút nào với bạn bè và muốn bo bo giữ lấy fần riêng tư. Các kế họach đều bị huỷ bỏ, những lời mời đều từ chối. Bruce McGill và Frank để sang 1 bên, thế giới bị lãng quên đối với cả hai
Họ bị cuốn hút vào nhau bởi xác thịt và tình yêu ngày 1 tăng đến độ thờ thẫn, nhìn nhau kinh ngạc tự hỏi sao 1 điều kỳ diệu như vậy lại có thể xảy ra. Một cái nhìn thôi cũng ngốn ngấu như 1 cái hôn, một cử chỉ đơn giản cũng có ý nghĩa như 1 vòng tay ôm & mỗi lời họ thốt ra với nhau đều có ngụ ý riêng của nó
Emma thấy đầy những điều không thể tin được và ngập tràn cảm xúc. Và nàng không dừng lại để mà fân tích. Nàng mê cuồng vì hạnh fúc. Niềm vui trọn vẹn và bay bổng lúc này đã xua đi nỗi đau buồn, tổn thương và nhục nhã của nhiều năm. Tình yêu đã xé rách cái màn bí hiểm che fủ khuôn mặt nàng. Tình yêu đã bộc lộ mọi điểm có thể làm tổn thương trong trái tim nàng; nàng đuợc đem lại với cuộc sống bằng cái cớ của tình yêu. Sự si mê của Paul, sự hiểu biết về nàng 1 cách sâu sắc của anh làm cho nàng hết nghi ngờ và không tự bảo vệ mình vốn là bản tính cố hữu của nàng. Đối với anh nàng trở lại con người thực của mình đứng về 1 khía cạnh nào đó hơn bất cứ ai khác. Tất cả những sự cảnh giác cuối cùng đã buông lơi vì 1 người duy nhất nàng đã thực sự yêu và nàng đã trao cho người ấy không chút dè dặt
Paul là 1 fát hiện đối với nàng. Thái độ kiêu căng và nhạo báng của anh đã không còn nữa, lúc này nàng được phép biết về anh những điều mà không 1 người đàn nào khác trước đây biết. Cái khía cạnh suy nghĩ và trầm tư của anh đã được fát hiện, nàng đã thấy 1 trí óc tốt đẹp đằng sau cái khuôn mặt đẹp trai, và chải chuốt đó. Nàng kính fục đầu óc và tri thức hết sức rộng lớn của anh về thế giới. Nàng mê tài trí của anh, sự lịch lãm của những con người xuất thân dòng dõi giàu sang và được đào tạo ở Wellington và Oxford.
Nàng không ngừng thích thú vì tài ứng đối mau lẹ của anh. Nói tóm lại, nàng bị anh mê hoặc.
Paul cũng kinh ngạc và bàng hoàng không kém, anh bị thít vào vòng đai yêu đương chân chính duy nhất anh đã từng mơ ước trong những năm trẻ trung lãng mạn. Anh tin nàng là người phụ nữ đẹp nhất mà anh được nhìn thấy trong những năm lang thang khắp thế giới; anh cũng tin nàng là người thông minh nhất, anh biết trí óc linh lợi của nàng làm anh giật mình. Nhưng điều duy nhất làm anh sửng sốt là nhân cách của nàng, nó làm nàng tách biệt hẳn và độc đáo. Hình như có một đốm sáng tỏa ra từ một cốt lõi sâu kín của nàng. Anh chỉ có thể so sánh nó với cái duyên không thể định nghĩa nổi làm cho một nữ diễn viên hấp dẫn trở thành một minh tinh lớn. Đối với cả hai, đây thật là sấm sét như chớp giật, họ đã yêu nhau mù quáng ngay từ đầu.
Ngày lại qua ngày trong màn sương đam mê bàng bạc bùng lên rồi lại giảm xuống, rồi lại bùng lên trong một ngọn lửa sáng hơn, mạnh hơn những cuộc nói chuyện sôi nổi kéo dài tận khuya. Họ tìm thấy ở nhau tất cả những điều họ ao ước ở một người tình, một người bạn, sự giao lưu của họ là sự hòa hợp của trí óc, của tâm hồn cũng như là thân thể.
Một buổi chiều khi họ đang nằm trong tay nhau, kiệt sức sau cơn hoan lạc, Paul nói: "Anh đi ra ngoài một chút, em không phiền chứ, cưng? Anh có một vài việc cần phải làm".
"Anh phải hứa trở về sớm cơ", Emma trả lời, đưa môi hôn lên ngực anh.
"Không có gì có thể làm anh xa em lâu hơn một tiếng. Bốn giờ anh sẽ về", anh nói và hôn lên tóc nàng. Anh buông nàng ra và biến vào nhà tắm. Một lát sau anh xuất hiện, râu cạo nhẵn, mái tóc đen chải lại, chiếc khăn tắm cuốn quanh lưng. Từ chỗ của mình trên giường, Emma lén quan sát anh như một con mèo, ánh mắt màu xanh chăm chú xoáy vào người anh, nàng phát hiện ra mình có một cái thú hết sức to lớn ngắm nhìn anh làm một công việc đơn giản bình thường là mặc quần áo. Anh nhặt chiếc sơ mi ở ghế, bắp thịt ở tấm lưng to lớn của anh nổi hẳn lên, nàng phải kìm một thôi thúc theo bản năng là chạy lại ôm lấy anh. Nàng nghĩ. Anh ấy đã trở thành tất cả thế giới của mình.
Anh gài chiếc thắt lưng to bản trên chiếc áo quân nhân và sải bước tới bên giường. Anh cúi xuống, hôn nàng, đôi tay nàng choàng lấy cổ anh. Một lát sau, anh nhẹ nhàng gỡ tay nàng. "Anh phải đi, em yêu".
"Em đang tự hỏi không hiểu anh đi đâu", Emma nói mắt chớp chớp ra vẻ ngây thơ. "Cạo râu, chải chuốt, sức nước hoa, ngất trời. Sao, thưa thiếu tá Mcgill, nếu ngài có một cuộc hẹn hò với một người phụ nữ nào khác, tôi sẽ móc mắt ngài ra. Tôi thề như thế! Và cả cô ta nữa!".
Anh cười, chạm vào đầu mũi nàng một cách nghịch ngợm. "Ôi, trái tim hổ trong da một người đàn bà!".
"Thơ phú quá vậy? Thiếu Tá?" nàng trêu.
"Ăn cắp của Shakespeare, anh phải thừa nhận điều đó. Henry VI".
Paul hôn lên những đầu ngón tay nàng, bàn tay anh nắm chặt, đôi mắt anh xanh thăm thẳm. "Và nếu em chỉ cần nhìn người đàn ông khác thôi, anh sẽ giết em". Anh đứng lên. "Ngoan nào, anh đi nhanh thôi".
Sau khi anh đi, Emma bận rộn gọi điện cho thư ký của nàng ở cửa hàng và cho người giữ nhà, nàng sốt ruột muốn biết xem là mọi sự ở Yorkshire vẫn tốt đẹp trong khi nàng đi vắng không. Nàng nhẹ người vì mọi việc vẫn bình thường như sau những lần gọi điện hôm qua, sau đó nàng nói chuyện với Frank tại tòa soạn Chronicle.
"Trời ơi! Thảo nào mà đang có tuyết!". Frank kêu lên khi nghe giọng nàng. "Vậy ra anh ấy để chị khỏi vòng kìm kẹp của mình lâu đủ để chị gọi điện cho em cơ đấy". Cậu cười. "Em nói đùa đấy. Em mừng cho chị, Emma".
"Ô, Frank chị cũng mừng. Chị hạnh phúc đến độ không thể tin được. Và lần này thì em lầm. Chính chị mới là người để Paul thoát khỏi vòng kìm kẹp của chị một tiếng đồng hồ".
"Munm! Ra thế! Ồ, em phải nói rõ ràng là anh ấy rất tốt cho chị. Chưa bao giờ em thấy chị vui hơn thế. Nhưng này, sao chị không nói cho em biết thực sự anh ấy là ai?".
"Em định nói sao?".
"Rằng anh ấy là con trai duy nhất, con duy nhất của ông Bruce McGill. Một triệu phú và một trong những người mạnh nhất ở Úc, em chắc là chị biết Paul là người thừa hưởng cả một gia sàn. Một trại cừu mênh mông. Mỏ khoáng sản. Những cánh đồng than và có cả trời mà hiểu được còn gì gì thêm nữa".
"Anh ấy có nhắc tới tài sản nhiều mặt của gia đình, tất nhiên. Nhưng làm sao mà đột nhiên em lại biết nhiều đến như vậy?".
"Hôm nọ em có gặp Dolly Mosten. Cô ấy có kể cho em nghe một vài điều về Paul...".
"Cô ấy còn nói với em điều gì khác nữa?", Emma hỏi một cách ngờ vực, tim thắt lại.
"Không có gì nữa. Chỉ có vậy thôi. Cô ấy chỉ nhận xét là gia đình McGill cực kỳ giàu có và quyền thế. Có chuyện gì vậy? Nghe chị có vẻ nôn nóng".
"Không, chị có nôn nóng gì đâu". Nàng cười: "Em thế nào, Frank? Em có khỏe không, cưng?" nàng hỏi, nhanh chóng thay đổi chủ đề. "Có, mọi sự tốt đẹp. Nhưng em sợ là chị gọi cho em vào lúc này là không đúng lúc. Lúc này thực sự em không thể nói chuyện được. Em phải tới hội nghị tòa soạn. Chị có thể gọi cho em ngày mai để chúng mình có thể nói chuyện lâu hơn một chút được không, cưng?".
"Có, tất nhiên".
"Thôi, tạm biệt nhé. Cho em gởi lời thăm Paul. Tạm biệt".
"Tạm biệt Frank".
Emma đặt ống nghe xuống, nàng ngó nó chăm chú, và mặt trầm ngâm, ý nghĩ đan bện vào nhau như mạng nhện trong đầu nàng khi nàng nghĩ về gia đình McGill hoặc chính xác hơn, về bà Paul McGill bí hiểm. Người vợ mà anh không bao giờ nhắc lại và nàng cũng không bao giờ dám hỏi anh ta về bà ta, mà cũng không muốn biết về chuyện đó. Nhưng lúc này, Emma hết sức tò mò. Trông cô ta ra sao? Cô ấy có đẹp không? Cô ấy bao nhiêu tuổi? Tại sao cuộc hôn nhân không đến nơi đến chốn? Họ có con không? Phải chăng đó là lý do Paul không bao giờ ly dị, mặc dù ly thân từ lâu? Emma nhắm mắt lại, gạt những câu hỏi đang loé lên trong đầu nàng. Nàng sẽ không mở chiếc hộp của Pandora(1). Cuối cùng rồi anh sẽ kể cho nàng nghe tất cả, nàng chắc như thế, nàng không muốn có một cái gì làm gợn quãng thời gian còn lại họ bên nhau. Cài thời gian vô cùng quí báu này.
Nàng nhìn chiếc đồng hồ treo trên bệ lò sưởi, nàng ngạc nhiên thấy Paul đã vắng trên hai tiếng đồng hồ. Đã năm rưỡi. Nàng thấy hốt hoảng. Tình cảm này phi lý, tuy nhiên sự lo ngại của nàng tăng lên, nàng bỗng có một linh cảm Paul sắp sửa rời nàng. Anh đã cẩn thận không đả động gì đến ngày anh lên đường, nhưng nàng đã nhận ra rằng hai tuần trôi qua. Ở Yorkshire anh đã nói với nàng thời gian đang rút lại gần. Phải chăng bây giờ đã đến lúc? Nàng tự hỏi, người buồn thiu.
Để trấn tĩnh những ý nghĩ hỗn độn, Emma vội vã vào phòng tắm và mải mê tắm rửa. Nàng tắm nước nóng, lau khô người, bơm nước hoa và đi vào phòng ngủ. Nàng mặc chiếc áo nhung xanh trong nhà do chính nàng vẽ kiểu và Paul rất thích. Đó là kiểu áo Pháp, eo cao, phần trên thít, tay dài làm cho nàng có vẻ là một cô gái ngây thơ chân thật. Nàng chải mái tóc dài, buông xõa kia mà anh thích và sau khi đã thoa chút son, đeo hoa tai ngọc bích, nàng bước ra phòng khách ngồi đợi. Đến bảy giờ, nàng thấy nôn nao, và nỗi hốt hoảng trở thành một sự sợ hãi thật sự. Anh ấy ở đâu nhỉ? Anh ấy bị tai nạn gì chăng? Nàng nắm đôi bàn tay đặt trong lòng, từng cơ bắp căng lên. Và rồi theo bản năng, nàng biết. Paul ở Văn phòng chiến tranh nhận lệnh. Anh ấy sắp đi. Nàng chắc là như vậy. Chiến tranh! Nó đã bị quên lãng trong nhiều ngày trong khi họ sống quá say đắm mù quáng bên nhau... anh ấy có thể bị chết... anh ấy có thể không bao giờ trở lại... Nàng lấy tay ép lên đôi mắt đau nhói.
"Anh về đây rồi, em yêu", anh vừa nói vừa bước qua cửa nối dãy phòng anh với phòng nàng.
Emma buông tay, nhảy lên, chạy lại phía anh, mắt nàng căng thẳng. "Em cứ nghĩ có chuyện gì xảy đến với anh". Nàng nói, tay nắm lấy ve áo khoác của anh.
"Sẽ không có chuyện gì xảy đến với anh cả", anh an ủi nàng. "Anh có thần hộ mệnh. Và, thời gian của anh chưa hết. Anh còn bao nhiêu năm dành cho anh. Những năm tháng chung sống cùng em. Em không quên rằng em là số mệnh của anh chứ? Số mệnh ấy được hoàn thành đâu, em yêu".
Tim nàng bắt đầu đập bình thường hơn. Nàng ngước lên anh, mỉm cười rồi lùi lại. "Áo anh ướt hết", nàng nói. "Anh đi thay quần áo đi không có ốm mất".
Anh cười, mắt nheo lại. "Thưa bà, bốn tiếng đồng hồ qua, tôi chỉ mong ước như vậy đó". Anh nháy mắt ngụ ý.
"Ô, khỉ ở đâu ấy, anh biết em định nói gì mà!".
"Anh hy vọng là anh biết", anh nói. "Cho anh mười phút. Anh đã gọi bữa tối lúc chín giờ, và có một chai sâm banh ướp lạnh trong phòng anh. Xin lỗi, thiên thần của anh, anh quay lại ngay", anh ngoái qua vai nói.
Khi Paul trở lại, anh đã thay quần áo thường phục. Anh mặc chiếc áo sơ mi lụa trắng, quần len đan, chiếc gilê lụa kẻ. Trông anh thật lịch thiệp một cách tự nhiên khi anh mang xô ướp sâm banh tới. "Anh nghĩ nó đủ lạnh rồi đây", anh nói và mở chai Dom Pérignon.
Một lần nữa Emma lại ngắm nhìn anh một cách ngạc nhiên. Cũng như thường, cặp mắt anh theo từng cử động của nàng, bây giờ nàng lại tập trung vào anh, nàng lại thấy anh mới lạ. Mỗi khi anh đi vắng một lúc, dù là ngắn ngủi, nàng luôn luôn giật mình vì vẻ nhìn của anh đối với nàng khi anh quay lại. Không phải một điểm riêng biệt nào mà toàn bộ một người đàn ông. Nàng cảm phục cái dáng vẻ điều khiển của anh cách thức sang trọng anh làm mọi thứ.
Anh bắt gặp nàng đang ngó mình đăm đăm, anh mỉm môi và cười thích thú. Anh bước nhanh lại, đưa cho nàng ly sâm banh. "Anh hổng có đi với bà khác, anh thề anh hổng mà", anh nói, bắt chước giọng Cockney.
"Em cũng hy dọng anh hổng", nàng nói cũng một giọng như vậy. Nhưng ánh mắt nàng nghiêm trang nhìn mặt anh, nàng sợ không dám hỏi anh đi đâu. "Anh đi lâu quá, anh yêu", nàng thì thầm khe khẽ.
"Anh phải đi gặp ba anh về một số việc. Bàn chuyện công việc", Paul vừa nói vừa chạm ly với nàng, "chúc mừng em, Emma yêu kiều của tôi".
"Chúc mừng chúng ta".
Paul ngả người trong ghế. Anh sợ anh lãng quên mất ông già trong mấy tuần qua..."
"Tất cả là lỗi tại em".
"Không, không phải lỗi tại ai", anh nói nhanh. Và mỉm một nụ cười trẻ thơ với nàng. "Ông già có một trái tim thông cảm... khi nói đến vấn đề con tim". "Tuy nhiên em đã lấy mất anh của ông cụ vào một thời gian quan trọng và làm anh xa lánh tất cả các bạn bè khác của anh".
"A, thế nhưng em chỉ được nghĩ đến hạnh phúc em đã cho anh và đừng quan tâm đến họ. Anh không! Đó là sự lựa chọn của anh. Anh tin rằng anh làm ra qui luật, có phải thế không? Dù sao thì, chúng ta vẫn có thể gặp người này người khác nên anh không coi đó là quan trọng. Anh không coi là quan trọng. Không có một người nào trên đời anh muốn ở bên ngoài em. Những người khác sẽ làm dung tục hóa thế giới riêng tư của chúng ta. Cái thế giới đặc biệt này mà chúng ta đã tạo cho riêng mình, ở đây trong cái tổ kén nhỏ này của chúng ta. Anh không muốn một cái gì thâm nhập vào để làm tan vỡ ảo ảnh. Anh làm như cái mà chúng ta tồn tại chỉ ở đây thôi!".
Anh nhìn nàng, một bên lông mày nheo lên. "Không phải thế! Trời ơi, Emma em hẳn biết rằng hiện nay hoặc trong tương lai chúng ta ở đâu, thì đó là thực. Đây không phải là ảo ảnh. Đây là thực tại. Anh đã nói với em điều này trước đây".
Trái tim nàng rưng rưng. "Em sung sướng vì không phải chúng ta đang sống trong một thế giới mộng ảo. Em không thích khi thức dậy và thấy tất cả chỉ là một giấc mơ..."
Paul thấy nụ cười tan, một đám mây lướt qua mặt nàng. Hiểu tâm trạng của Emma, anh nghiêng người về phía trước, chạm vào đầu gối nàng, hỏi: "Có chuyện gì vậy. Em? Có điều gì làm em buồn phiền?". "Anh tới Văn phòng chiến tranh. Rồi anh đi gặp ba anh để từ biệt, phải thế không? Anh sắp đi phải không, Paul? Và sắp đi đến nơi rồi".
"Ừ", anh thú nhận lặng lẽ.
"Bao giờ".
"Mai".
"Ôi, trời ơi!".
Anh bước tới sofa và cầm lấy ly sâm banh trong bàn tay run rẩy của nàng và đặt nó lên bàn. Anh kéo nàng lại sát anh, nhìn vào khuôn mặt lo lắng của nàng. "Hồi còn ở đại học Oxford nhiều năm trước, anh đọc được chuyện về những người yêu sắp sửa xa cách. Câu chuyện luôn đọng lại trong đầu anh, đại khái như thế này: "Cuộc chia ly này không thể lâu; vì những người yêu nhau không thể xa cách. Chúng ta luôn luôn bên nhau trong ý nghĩ, và ý nghĩ là một tảng nam châm lớn. Anh thường nói với em về lý lẽ, giờ đây anh nói với em về lòng tin". Anh thấy đôi mắt nàng chằm chằm nhìn anh, đầy nước mắt. Anh đưa những ngón tay âu yếm gạt chúng khỏi hàng mi dài của nàng.
"Đừng, em ơi. Em đừng".
"Em xin lỗi, Paul. Chính vì những lời ấy. Nó làm em cảm động quá, anh nói ai vậy", nàng hỏi, giọng run run.
"Abelaed với Heloise(1). Những lời đó được nói ra từ nhiều thế kỷ trước, nhưng lúc này nó đúng hơn bao giờ hết. Emma, em đừng quên nó, và xin em hãy có lòng tin. Và em tin rằng chúng ta bao giờ cũng sẽ ở bên nhau trong ý nghĩ và vì thế mà là một. Và em cũng nên biết rằng anh luôn luôn mang hình ảnh em trong tim anh cho đến mãn đời".
"Ôi, Paul, sao mà em yêu anh! Em không thể chịu được sống không có anh".
Anh đưa bàn tay lên xoa nhẹ cằm nàng. "Thôi nào, em yêu. Em phải dũng cảm lên. Và chúng ta đừng nói đến chuyện anh đi nữa. Chúng ta sẽ chỉ nghĩ đến bây giờ thôi. Chỉ có bây giờ thôi. Ít nhất cho đến khi cái mớ hỗn độn này qua đi". Nụ cười bỡn cợt của anh nở trên chiếc miệng rộng, mắt anh nhìn nàng đầy tán thưởng như bao giờ. Và chúng ta cũng còn những giờ sung sướng ở phía trước nữa mà, sự thật là cả một đêm", anh nói. Anh ngó nhìn nàng như trên sâu khấu, cố gắng làm nàng quên để nàng cười: "Và em thân yêu, anh phải thành thật thú nhận là một đêm với em đáng giá..."
"Thôi đi, anh chỉ được cái thế! Đồ... Đồ... đồi trụy", nàng mỉm cười âu yếm qua làn nước mắt.
"Em tả anh thật là hết sức đúng nhất là khi với em". Anh ôm nàng trong tay, hôn lên má nàng và từ từ xuống đến cổ nàng. Anh bắt đầu nói khe khẽ, dùng những từ âu yếm, ái ân làm hồng đôi má nàng. Nàng bám lấy anh, móng tay ngập vào cánh tay anh, tim nàng đập thình thịch khi anh đẩy nàng nằm ngửa trên sôpha và nằm đè lên, anh bắt đầu mở khuy áo nàng. Đôi mắt anh sáng rực làm nàng lóa. Nàng nhắm mắt lại, anh ép môi mình vào môi nàng.
-----------------------------
(1) Thần thoại Hy Lạp. Pandora không được phép mở hộp, vì tò mò nàng cứ mở làm tất cả những thói hư tật xấu thoát ra, chỉ còn lại hy vọng.
(2) Abelaed (1079 - 1142). Triết gia người Pháp. Người tình của ông là Heloise.