PHẦN THỨ NHẤT: THUNG LŨNG
Chương 16

Hai người cùng đi dọc hành lang dài và mờ tối, chậm chạp xuống những bậc thang thứ nhất của cầu thang lớn trải thảm đỏ. Adele vịn vào tay cầu thang bằng gỗ sồi nhẵn bóng để trấn tĩnh, còn Emma thì đỡ lấy khuỷu tay bên kia. Khi họ tới đầu cầu thang nơi hai loại cầu thang trái và phải đồng quy để nối vào cầu thang chính, Adele dừng lại để lấy hơi nàng bám chặt lấy trụ giữa chạm trổ tinh vi.
Một cửa sổ lắp kính khổng lồ phía trên đầu cầu thang rực rỡ màu sắc, ném ra những tia sáng dữ dội, hắt lên những bức tường trắng, ùa vào căn phòng lớn thăm thẳm ở phía dưới. Emma liếc nhìn xuống bất giác rùng mình. Căn phòng hoang vắng khủng khiếp thậm chí kinh hoàng, ánh sáng ma quái, làm những đồ đạc mang hình thù kỳ dị. Một lần nữa, nỗi kinh hoàng lại chảy qua đường gân thớ thịt của cô và vẫn như bao giờ, cô muốn chạy trốn khỏi cái căn nhà ngột ngạt đầy những bí mật và sự hung bạo tàng ẩn này.
Đừng ngu ngốc nữa, cô tự nhủ mình một cách kiên quyết, nhưng cô nắm chặt lấy cánh tay bà Fairley vừa để dìm nỗi sợ hãi của mình vừa để nâng đõ Adele.
Cuối cùng khi họ tới căn phòng lớn, Adele nhìn quanh thật nhanh rồi nàng cũng rùng mình, khép chặt tà áo quanh người. Hình như nàng đã vọng lại những tình cảm của Emma khi nàng nói: “Ở trong này tối tăm và lạnh lùng quá, Emma ạ. Làm ơn vặn đèn lên”.
Emma đã làm như vậy rồi vội vã theo sát gót Adele đương oai vệ vào thư viện, lưng thẳng, đầu ngẩng cao trên đôi vai kiêu hãnh, mặt nàng không một xúc động, như đá trắng. Murgatroyd đang mải miết đánh những chiếc ly pha lê trên chiếc tủ bằng gỗ.
Lão vội đứng thẳng người, nhìn bà Fairley, đôi chút kinh hoàng, bà vốn rất hãn hữu xuất hiện dưới gác, nếu không phải là lần đầu tiên. “Dạ thưa bà, thấy bà khỏe mạnh như vậy thật là một điều sung sướng. Bà có sai bảo gì không ạ, thưa bà Fairley?” lão hỏi một cách cung kính. “Không, cám ơn ông, Murgatroyd”, Adele nói, nàng cố gắng mỉm cười. “Thưa bà Fairley, không có chuyện gì chứ ạ?” Lão hỏi và nhìn nàng kỹ lưỡng.
Adele vừa bước ngang qua phòng cùng Emma vừa nói nhanh. “Không, tất nhiên là không, Murgatroyd ạ. Tôi muốn nói chuyện với lũ trẻ một chuyện; chỉ có thế thôi. Nhưng cám ơn ông đã qua tâm”.
- “Thưa bà, không có gì ạ”, Murgatroyd nói. Sự tò mò của lão tăng lên, lão quản gia cứ loanh quanh bên Adele, nàng từ chối chiếc ghế lão mời và đứng trước lò sưởi.
Emma lùi lại phía sau, mặt cô quyết liệt, mắt cảnh giác.
Adele quay về phía lão. “Nếu tôi cần gì tôi sẽ có chuông gọi ông, Murgatroyd”, nàng nói, cho lão đi bằng cái gật đầu khẽ.
- “Dạ thưa bà vâng”, lão quản gia nói, cúi chào lễ phép. Lão nhặt vải vóc của lão lên và đi lùi ra khỏi phòng. Khi lão rút lui, lão ném một cái nhìn gườm gườm vào Emma. Cái kiểu mà đứa con gái này quẩn quanh bà chủ và bà Wainwright thật là khó chịu, lão lẩm bẩm ghen tị.
Adele vẫn đứng, một tay nắm lấy mép lò sưởi, tay kia đút vào túi áo dài, nắm chặt đến nỗi ngón tay đâm vào lòng bàn tay. Bản năng của nàng là chạy lên gác rút lui vào sau những cánh cửa khóa chặt. Chỉ có mối lo âu cho Edwin mới làm nàng đứng vững vàng tại chỗ và chuẩn bị đối đầu với Gerald, người mà nàng biết là độc ác.
Cửa mở, Gerald bước vào, theo sát là Edwin, cậu đứng gần bàn làm việc của cha. Mặt cậu là một bức tranh đau buồn và cậu run rẩy.
Gerald đi chậm chạp quanh phòng, cái thân hình phục phịch của cậu ta căng chếic áo vét và quần đi ngựa chật ních của cậu, cái anh chàng Gerald láu cá vừa mới nghĩ là đương đầu với mẹ cậu thí vị hơn với bố cậu nhiều. Theo quan niệm của cậu ta thì cái người đàn bà hão huyền và vô công rồi nghề này có thể dễ dàng thao túng. Cậu ta biết không thể như vậy với cha cậu.
Cái đồ đàn bà ngu ngốc, cậu ta nghĩ và mỉm cười với Adele một cách âu yếm. Cậu ta đứng sững lại ngay trước mặt mẹ. Cậu ta lấy vẻ mặt dịu dàng và nói một cách vui vẻ, xa lạ với bản chất của mình: “Thưa mẹ, xin mẹ tha lỗi cho con đã vô lễ với mẹ. Nó thật không sao có thể tha thứ nổi, con biết. Nhưng con e là, chúng con có hơi bị kích động đôi chút. Tuy nhiên, con không có ý định hỗn láo hoặc làm phương hại tới mẹ. Con mong mẹ tha thứ cho con, mẹ thân yêu nhất của con”.
Đã chuẩn bị chờ đợi những lời lẽ tức giận và thóa mạ hoặc ít nhất cũng là sự hỗn láo, nên Adele có bàng hoàng trong giây lát. Một chút nhẹ nhõm tràn qua và nàng định buông lỏng gân cốt. Nàng kìm lại được theo bản năng. Mặc dù Gerald đánh giá thấp mẹ, nhưng nàng có tầm nhìn bên trong sâu sắc hơn cậu ta tưởng, nàng biết nó là thế nào và nàng không tin nó. Nàng cũng nhận ra rằng, như tất cả những kẻ đi bắt nạt người khác, nó là một thằng hèn nhát.
Nàng ngồi yên như tờ, không nhúc nhích. Và nàng không khoan nhượng. Nàng biết nếu nàng chùn bước thì không những nàng sẽ mất mặt mà Edwin sẽ còn bị khốn khổ trong bàn tay Gerald.
- “Con quả là hành động một cách cục cằn thô bạo nhất Gerald ạ”, Adele nói, “Lần này mẹ cho qua, nhưng lần sau mẹ mong con cư xử lễ độ và đàn ông hơn”. Giọng nàng vững vàng. Nàng nhìn thẳng vào mặt cậu ta không nao núng và nói tiếp: “Con sẽ phải giải thích về cái hành động bỉ ổi của ocn ở ngoài sân. Mẹ muốn biết tại sao con – Adele ngừng lại và liếc nhìn cậu con trai một cách lạnh lùng – Tại sao con lại đối xử với Edwin một cách không thể nào nói nổi như vậy. Mẹ nghĩ cái cách con cứ liên tục gây chuyện với Edwin thật là đáng quở trách. Nó là em trai của con. Mẹ sẽ không cho phép điều này tiếp diễn, Gerald”.
Gerald cựa quậy một cách thiếu bình tĩnh, cậu ta bắt đầu nhận ra rằng tình hình diễn biến khôngg đơn giản như cậu ta tưởng. Tuy nhiên, cậu ta ngạc nhiên bối rối trước sự kiềm chế của mẹ. Giờ đây, hiểu rằng chỉ một lời xin lỗi không thôi là không đủ, như cậu ta đã tưởng tượng một cách sai lầm, cậu ta hít một hơi dài và bắt đầu giải thích bằng một giọng dàn hòa. “Dạ chuyện thưc sự là không có gì, mẹ thân yêu nhất. Xin mẹ haỹ tin cho, đó là sự thật tuyệt đối. Không may là con lạii là – lại – mất bình tĩnh”. Cậu ta ngừng lại, nở nụ cười âu yếm vờ vịt. “Chúng con phi ngựa trên đầm lầy, như mẹ biết đó. Trên đường về, chúng con bắt gặp một con chó có lẽ là của làng bị kẹt trong những chiếc bẫy cha đã cài để săn thỏ và những vật khác. Edwin trở nên bồn chồn, quá bồn chồn về điều này, con có thể nói như vậy và thực sự là muốn thả con chó ra. Con không để em nó làm việc đó. Chúng con tranh luận nhau về điều đó, mẹ ạ, chủ yếu là bởi vì con không muốn Edwin bị thương tích. Những chiếc bẫy đó cực kỳ nguy hiểm, mẹ ạ. Con thuyết phục Edwin cứ phi ngựa tiếp, vì một lý do gì đó, mà con hoàn toàn không hiểu, khi về tới nhà em nó càng sướt mướt hơn. Tất cả chỉ có thế thôi, mẹ thân yêu nhất”.
Ra thế, Adele nói một cách tư lự. Nàng nhìn xoáy vào Gerald, cậu ta hơi chùn người lại dưới sự quan sát căng thẳng, nhưng vẫn nói khá ngọt ngào: “Con đã kể cho mẹ nghe toàn bộ sự thật, mẹ ạ. Mẹ hỏi Edwin mà xem”.
- “Ồ, mẹ cũng hoàn toàn có ý định đó”, Adele nói một cách quyết liệt. Đôi chân nàng đã nhũn ra, và mạch máu trên thái dương nàng đã bắt đầu đập thình thình. Nàng ép mình phải nói tiếp, nàng quay lại nhìn Edwin. Mẹ muốn nghe con nói về cái – cái chuyện ghê tởm này, Edwin”.
- “Thưa mẹ, vâng, Edwin nói và đến gần mẹ bên lò sưởi, mặt cậu vẫn còn trắng bệch, sự hốt hoảng của cậu rõ rệt, mặc dù điều đó là do sự khiếp đảm của cậu đối với sức khỏe của mẹ cậu hơn là sợ hãi người anh trai. Mặc dù bản chất nhạy cảm của mình, Edwin vẫn có thể chọi lại anh cậu hầu hết mọi lúc.
Cậu che miệng ho rồi nói nhẹ nhàng: “Gerald nói với mẹ sự thật đấy ạ. Ít nhất thì cũng là hầu hết sự thật. Anh ấy chỉ bỏ mất một việc là con chó vẫn còn sống và quằn quại trong nỗi đau ghê gớm. Khi Gerald không để cho con cố gắng giải thoát cho nó, con đã đề nghị cho một người giữ ngựa đến để gỡ cho nó ra. Hoặc là nếu như không thể được thì bắn nó đi, chấm dứt cho nó nỗi đau đớn. Đối với con thì đó hình như là một điều ơn huệ duy nhất có thể làm”. Edwin dừng lại nhìn kết tội Gerald cậu này lập tức quay đi.
Giọng của Edwin cất cao giận dữ. “Nhưng anh ấy cười nhạo con. Thực sự là cười lớn nói rằng con là đồ trẻ con và tâm thần. Gerald còn nói rằng làm như vậy phí thời giờ và phí cả viên đạn nữa. Chính vì thế mà con mới tức giận như vậy” – Cậu đưa tay lên vuốt mớ tóc một cách bồn chồn. “Chính sự tàn nhẫn của anh ấy làm con điên lên. Và đến khi con nói con sẽ kể cho ba về chuyện con chó thì Gerald trở nên hết sức lăng nhục”.
Adele nuốt nước bọt, cố gắng nén sự nôn nao đang cuộn dâng: “Con thật là đáng ghê tởm. Để một con vật khốn khổ tội nghiệp đau khổ như thế mà không cứu lấy nó. Sao, con thật là không bằng” – Cái nhìn cuồng nộ của nàng xoáy vào Gerald, cậu ta không nhúc nhích chỉ nhìn lại con mắt buộc tội của mẹ đăm đăm.
- “Xin mẹ đừng tự giày vò như thế, chỉ thêm làm mẹ ốn thôi”, Gerald nói một cách dịu dàng che giấu sự lừa lọc của cậu ta. “Con chó đó đã gẫy cả chân sau rồi. Có lẽ bây giờ nó dã chết”. Cậu ta nhún vai. Gerald biết cậu ta phải giải quyết cho xong vấn đề này trước khi cha cậu từ Leeds về, nếu không thì mọi chuyện sẽ loạn xà ngầu cả lên. Vì vậy cậu ta nói, lại với sự dịu dàng giả dối. “Mẹ muốn con làm gì để chuộc lỗi, thưa mẹ? Con không muốn thấy mẹ ở trong tình trạng rối loạn như thế này”.
Adele nhìn thẳng qua cái con người Gerald phục phịch, nét mặt nàng bí hiểm. “Mẹ muốn con đem ngay người coi ngựa đến đây, ngay lập tức, Gerald”, Adele nói.
Gerald chớp mắt, quai hàm cậu ta trễ ra một cách đần độn. “Mẹ định nói mang anh ta, đến đây, vào nhà này. Vào trong thư viện của ba?”, cậu ta nói, lẩn tránh ý nghĩ đó.
- “Đúng Gerald, vào trong nhà này. Chắc chắn mẹ không có ý định đi đến chuồng ngựa rồi”.
- “Nhưng, thưa mẹ, có lẽ…”.
- “Đừng tranh luận, Gerald”.
- “Vâng thưa mẹ, như mẹ muốn, cậu ta nói một cách miễn cưỡng.
Mắt Adele tìm Emma, cô đang đứng trong một góc tối, mặt cô cũng xám ngắt và xao xuyến như mặt Edwin. “Emma, cháu làm ơn chạy xuống bếp lấy cho tôi một ly nước. Cái câu chuyện khủng khiếp làm tôi thấy nôn nao quá”.
- “Thưa bà, vâng ạ”, Emma nói, nhún đầu gối cúi chào.
- “Còn con, Edwin”. Adele tiếp tục, “lấy hộ cho mẹ ống muối ngửi ở phòng ngủ của mẹ. Nó ở trên bàn trang điểm ấy, con ạ”. Edwin gật đầu, lướt ra sau Emma.
Adele lúc này tập trung con mắt bốc lửa và tất cả sự chú ý của mình vào cậu con cả. Cậu ta đang nhích về phía cửa. “Gerald, trước khi con đi gọi người coi ngựa, mẹ muốn nói chuyện với con”. Giọng nói của Adele dịu dàng và nàng mỉm cười rạng rỡ.
Gerald bối rối vì sự thay đổi cơ bản. "Về việc gì?", cậu ta nói thô lỗ.
- "Một việc có tính chất quan trọng. Quay lại đây, Gerald", Adele gọi.
Gerald miễn cưỡng bước lên, cậu ta đã nhận ra quá muộn là giọng của mẹ cậu không dịu dàng chút nào. Nó là chất acid và nụ cười ấy là nụ cười nguy hiểm. Cậu ta do dự, nao núng và dừng lại.
Adele đột ngột bước nhanh lên và trong một cử động như ánh chớp, chộp lấy cổ tay cậu bé. Họ chỉ đứng cách nhau vài bước, Adele giơ bàn tay kia lên, tát vào mặt cậu ta một cách tàn bạo.
Gerald lùi lại, cố gắng thoát ra. Adele nắm lấy cậu ta như một gọng kìm mạnh mẽ không thể tưởng tượng nổi. Nàng nghiêng người về phía trước, nhìn sâu vào mặt cậu ta đầy căm ghét: "Nếu tao thấy mày làm nguy hại đến tính mạng của Edwin một lần nữa, hoặc nghe thấy mày làm như vậy, tao sẽ không chịu trách nhiệm đối với những hậu quả đâu đấy nhé".
Cái lưỡi dễ uốn của Gerald đã định chối, nhưng khi cậu ta nhìn thấy ánh lửa trong mắt của mẹ liền đổi ý. Lần đầu tiên trong đời cậu sợ hãi trước người đàn bà mà trong cơn giận dữ ngút ngàn trông đẹp hơn bao giờ hết, và cũng thật là đáng sợ.
- "Tao thấy mày đá con Russet Dawn", Adele vẫn tiếp tục rít lên cay độc. "Mà đá vào sườn nó. Mày cũng thừa biết như tao là khi một con ngựa đua giỏi bị đánh bất thình lình và đánh mạnh như vậy thì chắc chắn phải nhảy dựng lên. Tất nhiên, chính vì vậy mà mày đã làm điều đó! Edwin rất dễ dàng bị giết chết. Mày biết người ta làm gì đối với những tên giết người ở nước Anh này không, Gerald? Người ta treo cổ chúng lên cho đến chết. Tao có cần phải nói thêm nữa không? Mày có hiểu tao không?"
Gerald tái mét không còn hột máu. Những ngón tay dài của mẹ cậu ta nắm chặt vào da thịt cậu, những vết lằn đỏ xuất hiện trên bộ mặt híp của cậu. "Vâng, con hiểu, mẹ", cậu lẩm bẩm. "Tốt. May mắn cho mày là tao đã quyết định không để lộ chuyện này với ba mày. Nhưng tao cảnh cáo mày, tao sẽ làm như vậy nếu từ nay về sau một chuyện tương tự như vậy còn xảy ra nữa", Adele nhìn Gerald chằm chằm một hồi lâu rồi nới lỏng nắm tay, hất mạnh bàn tay của con trai như thể nó bị nhiễm trùng. "Bước cho khuất mắt tao! Ngay lập tức! Trước khi tao đánh mày một lần nữa!" nàng rít lên. Gerald chạy vụt đi.
Cửa đóng sầm, Adele lấy tay bưng miệng, nàng run rẩy. Đây là lần đầu tiên nàng đánh con của mình, hoặc bất cứ một người nào, sự hung bạo của nàng khiến nàng kinh hoàng. Adele ngả người vào sofa và nhắm mắt lại. Một lát sau, nàng nghe thấy tiếng Emma.
- "Thưa, bà bị choáng đôi chút, phải không ạ? Dạ nước đây". Mở mắt ra, Adele thấy Emma và Edwin đứng trước mặt. Nàng uống cốc nước một cách biết ơn và đưa lại chiếc cốc không cho Emma. "Cám ơn". Edwin quỳ xuống dưới chân mẹ, đưa qua đưa lại ống muối ngửi dưới mũi bà nhiều lần. Adele nhăn mặt và lùi lại: "Cám ơn con. Thế đủ rồi. Mẹ đã khỏi hẳn rồi".
Mặc dù sự cam đoan này, Edwin tiếp tục cau mặt một cách lo ngại: "Mẹ có chắc không? Trông mẹ xanh ghê lắm".
- "Chắc, Edwin ạ!" Adele mỉm cười và vỗ nhẹ đầu con. "Con là đứa con ngoan". Nàng liếc nhìn Emma. "Nhưng cho tôi xin một cốc nước nữa".
- "Thưa bà, vâng. Cháu đã mang một bình lên ạ". Emma chạy ra chiếc bàn gỗ sồi nơi cô để nước và rót một cốt thứ hai.
- "Có lẽ mẹ nên uống chút rượu. Nó có thể làm mẹ khỏe lên đôi chút".
- "Không!" Adele kêu lên.Lời nói được thốt ra dữ dội đến nỗi Edwin lùi lại. Cậu hình như bị tổn thương và nói: "Con xin lỗi mẹ. Con cứ nghĩ nó làm cho mẹ khỏe lên!"
- "Mẹ biết, con ạ, và vào bất cứ lúc nào khác, mẹ sẽ uống một ly nhỏ, tất nhiên, chỉ vì mục đích chữa bệnh. Nhưng mẹ phải giữ cho đầu óc minh mẫn cho bữa tiệc tối nay, Edwin ạ. Nó sẽ là một buổi tối dài và sẽ có nhiều loại rượu khác nhau được dọn. Mẹ không muốn bắt đầu uống quá sớm". Sự thật thì, Adele cần uống kinh khủng, nhưng nàng chống lại ham muốn đó. Nàng nhìn con âu yếm: "Mẹ không có ý nói gay gắt như vậy. Tha lỗi cho mẹ, con nhé".
- "Có gì đâu phải tha lỗi ạ", Edwin nói và nhìn lại mẹ. "Con biết điều này làm mẹ mệt mỏi nhiều. Con xin lỗi mẹ để mẹ phải bận tâm".
Cánh cửa mở ra đón Gerald, theo sau là người coi ngựa. "Trên đường từ chuồng ngựa tới đây, con đã thừa dịp giải thích về con chó tội nghiệp bị sa bẫy và mối quan tâm của mẹ đối với vấn đề đó, mẹ thân yêu nhất". Gerald nói với một thoáng mai mỉa, vẻ nghênh ngáo của cậu ta đã hoàn toàn trở lại.
Adele đứng lên, nhìn cả hai với vẻ lạnh lùng. "Ừ, nàng đưa mắt nhìn người coi ngựa, tôi cho rằng anh biết cách sử dụng những cái bẫy đó và có thể gỡ con chó ra một cách dễ dàng. Tôi muốn anh đi làm việc đó ngay".
- "À, à, cháu không biết chuyện đó", anh ta lẩm bẩm. "Ông chủ không nghĩ nhiều tới chuyện đó ạ, phụ nữ thích dính vào những chuyện của đàn ông. Xin bà nhớ cho là cháu đã nói với ông những cái bẫy đó nguy hiểm lắm ạ. Cháu đã nói với ông chủ sẽ có chuyện không hay xảy ra mà. Một thứ đồ chơi mới lạ, những cái bẫy là như vậy đó".
- "Đúng thế. Nhưng vì rõ ràng ở đây anh là người duy nhất có thể điều khiển được chúng, vậy hãy đi làm như tôi nói. Tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm với ông chủ", Adele nói. "Chúng ta không biết chắc là con chó đã chết chưa. Có thể, nó vẫn còn sống và đang đau đớn. Hãy đi làm việc đó ngay lập tức. Nếu nó chết thì hãy chôn nó. Nếu như nó còn sống và còn có thể sống được thì mang nó về đây, chăm sóc nó. Nếu như con vật tội nghiệp ấy đã tuyệt mọi hy vọng, hãy bắn nó và chôn nó ngoài đầm lầy".
Nàng trợn mắt nhìn anh ta còn ngập ngừng trên ngưỡng cửa. "Còn đợi gì nữa? Đi ngay lập tức! Cậu chủ Gerald sẽ đi cùng với anh, để khi về cậu ấy có thể báo cáo với ta", bà dằn giọng, thần kinh căng thẳng.
- "Nhưng, mẹ ạ!" Gerald nói một cách bướng bỉnh. "Không có lý do gì để con phải đi. Anh ta hoàn toàn có đủ khả năng giải quyết vấn đề này một mình".
- "Đừng cãi! Làm như ta bảo", Adele ra lệnh.
Nhìn thấy vẻ sắt đá trong con mắt của mẹ, Gerald nhún vai, nói: "Nào thì đi vậy". Họ cùng ra đi. Gerald hết sức phẫn nộ.
Adele ngồi xuống và nhìn chằm chằm ngọn lửa, mặc dù nàng lãng quên một cách kỳ lạ những nỗi đau của con người, trái ngược thay, ý nghĩ về một con vật bị thương và đau đớn luôn luôn làm nàng xúc động.
Emma mang nước đến cho nàng. "Họ sẽ làm như bà bảo", cô nói. "Xin bà đừng ngại, thưa bà Fairley".
- "Con đưa mẹ lên gác nhé", Edwin gợi ý, "Mẹ nên nghỉ một chút, trước khi chuẩn bị cho bữa tiệc buổi tối".
- "Ừ, Edwin, ý kiến của con rất hay", Adele nói đầy lòng biết ơn. Nàng đã kiệt lực. Đương đầu với Gerald đã làm tiêu hao hết nghị lực của nàng. Buổi tối sắp tới sẽ là một sự gắng sức nữa, và nàng muốn thu tàn lực để sẵn sàng đối phó với nó. Lúc này đây, nàng ao ước biết bao được lui về chiếc giường đầy thoải mái với một chai rượu và quên mình trong thế giới bên trong của nàng, nàng đứng vụt dậy. Edwin đỡ lấy cánh tay nàng, đưa mẹ ra khỏi thư viện.
Họ chậm chạp bước lên cầu thang, Emma nhẫn nại theo sau. Khi Edwin đỡ mẹ vào phòng ngủ với tất cả sự dịu dàng, Emma làm Edwin chú ý và ra hiệu cho cậu theo cô. Cậu xin lỗi mẹ và vội vã đi theo Emma. Cô đang đợi ở phòng khách.
- "Cái gì thế, Emma?" Cậu hỏi, nghi ngại vì nhận ra vẻ lo âu trên mặt cô. "Cậu Edwin, xin cậu đừng để bà một mình", Emma dặn khe khẽ. "Cậu có thể ở lại một chút, đọc cho bà nghe hoặc trò chuyện với bà cho đến khi tôi thay đồng phục của tôi và trở lại giúp bà chuẩn bị được không?"
- "Sao, tất nhiên là tôi có thể làm được, Emma. Nhưng không biết để cho mẹ tôi ngủ một chút có phải là tốt hơn không?", cậu hỏi. "Tại sao không để mẹ tôi một mình?"
- "Bởi vì bà xúc động vì chuyện vừa rồi và hết sức hồi hộp vì bữa tiệc đêm nay. Vả lại tôi biết bà không ngủ đâu vì trưa nay bà đã ngủ nhiều rồi. Cậu cứ ngồi trò chuyện với bà. Giúp bà không nghĩ tới bữa tiệc tối. Chỉ một lát là tôi trở lại ngay thôi, còn làm đầu cho bà", Emma nói.
Edwin gật đầu đồng ý. "Phải, cô nói hoàn toàn đúng, Emma ạ. Mẹ tôi hồi hộp và dễ dàng trở nên lơ đãng". Cậu nhô ra theo bản năng khẽ chạm vào cánh tay Emma. "Cảm ơn cô rất nhiều, Emma ạ, vì đã chăm sóc mẹ tôi ân cần như thế. Tôi ghi nhận điều ấy, xin ghi nhận", cậu nói chân thành, đôi mắt dịu dàng, tử tế.
Emma nhìn lên Edwin, người cao lớn đối với tuổi cậu, cô ngạc nhiên sung sướng vì biểu hiện của lòng biết ơn đó. "Cậu nói vậy thật là tốt đẹp thưa cậu Edwin. Tôi làm hết sức mình", cô trả lời ngọt ngào, lòng bừng lên nỗi sung sướng thật sự. Rồi cô mỉm cười. Một nụ cười sáng trong nhất chiếu sáng bừng khuôn mặt cô làm nó lung linh trong nắng quái, và mắt cô mở to, ngước lên màu xanh sẫm sáng đến làm người ta ngừng thở.
"Sao cô ta đẹp", Edwin nghĩ, cậu hơi loạng choạng và lóa mắt bởi ánh sáng của cô với nụ cười quyến rũ, đôi mắt màu ngọc bích đầy thông minh, hiền dịu ngây thơ nhìn anh không chớp và tin cậy hoàn toàn. Lạ thật, taọi sao mình không chú ý tới nhan sắc của cô trước đây, cậu bàng hoàng nghĩ trong lòng, cậu không thể dời mắt khỏi cô. Trái tim non trẻ của Edwin xốn xang, những xúc cảm mạnh mẽ lấn át mối cúc cảm trước đây cậu chưa bao giờ trải qua và không hiểu nổi. Hai người cứ nhìn nhau như đam mê quyện chặt trong giây phút yên lặng kéo dài đến nỗi không gian dường như rung lên xung quanh họ. Họ như hai bóng hình cô đơn và ngây dại. Khuôn mặt của Edwin trắng bệch, xương nhô lên. Đôi mắt trong trẻo của cậu ghi nhận từng nét mịn màng khuông mặt nàng, y thể cậu buộc phải gắn nó vào ký ức muôn đời. Một nét ửng hồng của cô hé mở. Cô bối rối trước cái nhìn căng thẳng và chăm chú trong con mắt Edwin. Một nỗi lo âu chợt đến làm tắt ánh rực rỡ trên mặt cô. Chính lúc đó, Edwin mơ màng nhận ra ở dưới tiềm thức của mình rằng một cái gì cực kỳ quan trọng đã xảy đến với cậu, mặc dù cậu không biết chắc đó là cái gì. Trong tuổi hoa niên của mình, cậu không hiểu lúc này cậu đang ngắm người đàn bà duy nhất cậu sẽ thực sự yêu. Người đàn bà sẽ ám ảnh cậu một cách bi thảm suốt cuộc đời cậu, người mà tên cậu sẽ kêu to, với lòng khao khát khi cậu trút hơi thở cuối cùng.
Hoàn toàn bất ngờ, những giọt nước mắt dâng lên trong mắt Edwin, cậu buộc phải quay đầu đi. Cậu nuốt mạnh, lấy tay che miệng ho bối rối. Ngượng ngùng một cách kỳ lạ trước mặt cô gái đã đem lại một sự chấn động thình lình trong cậu. "Xin lỗi", cậu nói, lại ho, không dám nhìn thẳng vào mặt cô, nhưng cậu không thể cưỡng lại được, mắt cậu lại nhìn cô, Emma mỉm cười, dịu dàng, nhân hậu, mặt cô thanh tú quá, mong manh quá, dịu hiền quá. Edwin phải gắng sức ngăn sự thôi thúc muốn vươn ra nâng nó trong hai bàn tay mình, sờ vào nó một cách tôn kính. Cuối cùng, cậu cố gắng nói bằng một giọng nghẹn ngào: "Cô là một cô gái tốt, Emma ạ, và tôi sẽ ở lại với mẹ, như cô nêu ý kiến, cho đến khi cô quay lại".
Cậu quay gót và đi về phía phòng ngủ. Khi cậu bước qua phòng với dáng điệu thanh thoát duyên dáng thừa hưởng được của cha, cậu thấy một nỗi mất mát kỳ lạ, một cảm giác cô đơn sâu xa tràn ngập cõi lòng làm cậu đứng sững lại. Rung động, cậu quay ngoắt lại làm Emma giật mình. Cậu nhìn cô chăm chú, đôi mắt dò hỏi và bối rối. Emma quan sát cậu kỹ lưỡng và với một sự hiểu biết của người lớn. Cô mỉm cười yếu ớt, và trước khi cậu có thể nói một điều gì khác, cô vội vã ra khỏi phòng với khay trà, những chiếc đĩa lách cách ầm ĩ.
Kỳ diệu thay, sự ồn ào trong bếp đã lắng xuống và mặc dù Turner mặt đỏ bừng bừng, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, bà dường như ít bực bội và lo ngại về bữa tiệc tối hơn. Bà chế ngự những xoong chảo với một vẻ kiêu ngạo, một nụ cười tán thưởng nở trên bộ mặt màu mận, chiếc muỗng móc vào túi tạp dề, hai tay chống nạnh.
Emma để cái khay gần chậu rửa bát và nói: "Nếu bà không cần gì cháu nữa, bà Turner, cháu nghĩ có lẽ cháu nên đi chuẩn bị cho buổi tối nay".
- "Ồ, đúng thế, cưng ạ, mà nhanh lên", bà bếp vừa trả lời vừa nhìn vào đồng hồ để trên bệ lò sưởi. "Ở đây mọi sự đều yên ổn cả. Từ nay tất cả đều thuận buồm xuôi gió, bác có thể nói như thế". Bà nở một nụ cười mãn nguyện với Emma. "Khi biết cách thì sẽ được hết", bà nói tiếp giọng hài lòng: "Lần sau có đại tiệc thì nhắm mắt lại bác cũng có thể làm được".
Annie đang đánh một cái khay đồng lớn để đựng thịt ở một góc, nhìn lên, cười. Cô ta nháy mắt với Emma, cô quay đi cố nén một nụ cười và nói: "Cháu chắc thế, thưa bà Turner. Hẹn gặp bà sau".
Emma trèo lên những bậc thang hẹp và ngoằn ngoèo dẫn lên phòng cô trên gác xép. Cô rùng mình khi bước vào. Cửa sổ mở toang, những tấm rèm xanh căng phồng trong gió rét buổi chiều thổi từ đầm lầy. Emma chạy lại đóng cửa sổ lại rồi nhanh chóng cởi quần áo. Cô đứng trước giá rửa mặt trước cửa sổ nhỏ bằng chì và kỳ cọ mặt bằng nước lạnh và một chiếc khăn flannel cho đến khi nó sạch bóng lên. Cô chải mái tóc dài, khéo léo búi lại thành búi to rồi mặc bộ đồng phục buổi tối cô mới may. Đó là chiếc áo len dài đen, tay dài, chật và một chiếc váy thẳng, trông nghiêm trang hơn bộ áo ban ngày của cô. Nhưng chiếc cổ cồn và cổ tay áo bằng lụa trắng làm giảm bớt cái mạnh mẽ của màu đen, cả chiếc tạp dề đăng ten màu da cam cuốn quanh tấm lưng thon thả.
Emma nhìn mình trong gương và đột nhiên hài lòng với cái cô nhìn thấy. Cô đội chiếc mũ màu da cam duyên dáng lên đầu, mỉm cười sung sướng một mình. Cô chợt thấy là mình xinh đẹp. Blackie luôn luôn bảo với cô là cô quyến rũ và cậu Edwin rõ ràng cũng nghĩ như vậy. Cô biết điều đó, xem như cái cách cậu ta nhìn cô. Cô đã dành nhiều thì giờ nghĩ đến Edwin. Cậu không giống những người trong gia đình Fairley một chút nào. Cô rùng mình khi nghĩ tới Gerald và câu chuyện khủng khiếp về con chó. Cậu ta gian ác và đầy gian ý, trong khi Edwin thì tử tế và tốt bụng. Sự thật, cậu đúng như không thuộc về Fairley Hall. Cô tự hỏi không hiểu có phải cậu bị những người Digan đánh cắp và đem bán cho ông chủ để lấy tiền hay không. Cô cười to vì trí tưởng tượng bay bổng của mình mà cô biết là điên rồ. Những chuyện như vậy chỉ xảy ra trong những chuyện kể mà cậu em trai Frank của cô đã bịa ra chép trên những mẩu giấy rồi đọc cho cô khi cô có thì giờ để nghe. Thốt nhiên cô thở dài. Cô sẽ lấy làm tiếc khi Edwin trở lại trường, ngày mai. Cô đã nghe ông chủ nói như vậy. Cô sẽ nhớ những nụ cười thân mật của cậu, những câu chuyện vui vẻ và sự chu đáo của cậu. Mẹ cậu cũng sẽ nhớ cậu, cô nghĩ thế, lòng bỗng trào lên một nỗi buồn sâu xa cho Adele. Theo bản năng, Emma nhận ra rằng Edwin là người duy nhất có thể cho người đàn bà bị ám ảnh và đầy xao động này chút niềm vui.
Lúc này, cũng vẫn vội vàng như bao giờ, Emma rời khỏi gương, treo bộ quần áo mặc ban ngày vào mắc đằng sau cửa và vội vã xuống gác. Cô phải giúp bà Fairley mặc quần áo cho bữa tiệc tối, phòng khách trống rỗng và khi Emma đi qua phòng ngủ, cô ngạc nhiên thấy Edwin một mình. "Bà đâu, cậu Edwin?"
Edwin dời mắt khỏi cuốn sách cậu đang xem, cố nén khỏi há hốc miệng khi nhìn thấy Emma. Emma lại còn đẹp hơn trước nữa, cậu nhìn cô như mê hoảng. Chiếc áo dài đen làm cho cô cao hơn nhiều, lả lướt và nó cho cô vẻ lịch duyệt rõ rệt. Và, màu đen làm tôn nước da ngà của cô, trong như màu sứ mềm mại, dịu dàng tươi mát như hoa mai. Chiếc mũ đội trên đầu gọn ghẽ giữ mái tóc nâu đỏ và mắt cô rực lên một màu sáng lóng lánh ở bên trong. Mắt mèo, cậu nghĩ. Phải, có một cái gì tựa như mèo trong con người Emma lúc này đang thu hút người ta.
- "Xin lỗi cậu chủ Edwin, bà Fairley ở đâu ạ?" Emma nói vừa nôn nóng vừa quan tâm.
Edwin như sực tỉnh. "Mẹ tôi đang tắm, Emma ạ", cậu nói nhanh. Emma cau mày. "Nhưng thường bà vẫn đợi tôi chuẩn bị nước tắm cho bà cơ mà", cô nói và cắn môi. Cô nhìn đồng hồ. "Và tôi cũng có chậm đâu. Mới có sáu giờ".
- "Xin đừng lo ngại, Emma. Mẹ không khó chịu gì đâu Bà muốn bắt đầu mặc quần áo sơm hơn bình thường. Sự thực là tôi đã vào chuẩn bị nước tắm cho mẹ tôi rồi đó", cậu giải thích.
- "Đáng lý cậu nên gọi tôi mới phải thưa cậu chủ", Emma nói giọng trách óc, miệng nàng mím lại.
Edwin cười vui vẻ: "Trời ơi, Emma, đừng cáu giận như thế. Không tai hại gì đâu. Vả lại cô không nghĩ rằng tối hôm nay cô có đủ việc làm rồi hay sao? Tôi chuẩn bị cho mẹ tôi tắm cũng không có gì là phiền phức cả".
- "Thưa cậu chủ, nếu cậu đã nói như thế, tôi xin cám ơn cậu", Emma nói một cách lịch sự. Sau đó cô hỏi một cách lặng lẽ: "Mẹ cậu thế nào? Bà không bị xáo động nữa chứ".
- "Không, Emma ạ. Tôi đọc cho bà nghe, như cô đã gợi ý đó, rồi chúng tôi trò chuyện một lúc, tôi đã làm bà cười, khi kể cho bà nghe về lũ học sinh ở trường và những trò đùa của họ. Mẹ tôi vui vẻ lắm, Emma ạ, thật đấy".
- "Cám ơn Chúa", Emma nói, nhẹ nhõm trong người. Cô nở một nụ cười ướm rồi bắt đầu bận rộn trong phòng ngủ. Vừa làm những công việc nho nhỏ của mình, Emma vừa vô tình trò chuyện với Edwin, cậu đang quan sát mỗi cử động của cô một cách tỉ mỉ và đầy thán phục. "Thế, chuyện gì đã xảy ra với con chó, cậu chủ Edwin? Cậu chủ Gerald có quay lại báo cáo tình hình như bà Fairley bảo cậu ấy làm không?"
- "Có, Emma ạ. Gerald vừa ở đây xong. Con chó vẫn còn sống. Nhưng những vết thương quá nặng, hy vọng ít lắm. Họ đã bắn nó và đào một nấm mồ, ngoài đầm lầy". Cậu thở dài nặng nề. "Thôi bây giờ nó đã hết đau đớn. Đó là điều quan trọng nhất. Tôi không thể chịu được sự tàn ác, Emma ạ", cậu kết luận, giọng tâm tình. "Vâng, tôi biết điều đó, cậu Edwin", Emma nói. "Thật tội nghiệp cho con chó bị sa bẫy!" cô lẩm bẩm thương cảm. "Những cái bẫy ấy nguy hiểm thật đấy".
Trước khi Edwin có dịp bày tỏ tiếp thái độ của mình, Adele đã đi vào phòng ngủ, người quây trong chiếc áo choàng tắm len dày. "Cháu đấy à, Emma". Bà liếc nhìn Edwin. "Mẹ xin lỗi con. Bây giờ mẹ phải mặc quần áo".
- "Thưa mẹ vâng", Edwin nói kính cẩn. Cậu chạy lại hôn mẹ. "Chúc mẹ một buổi tối tốt đẹp", cậu nói thêm và mỉm cười với bà.
- "Cám ơn Edwin. Nhất định thế", Adele nói mà không chắc rằng có được như thế hay không. Nhưng bà quyết định không nghĩ ngợi gì tới cái buổi tối sắp tới, nếu không bà sẽ trở nên mê hoảng và không thể dời căn phòng của bà. Sau khi Adele đã mặc xong đồ lót, Emma thắt corset cho bà. "Chặt nữa, Emma". Adele kêu lên, miệng há ra một chút, tay nắm cột giường để giữ cho vững.
- "Thưa bà Fairley, nếu cháu thít chặt hơn, bà sẽ không thể ăn uống gì được", Emma nhận định. "Bà nghĩ mà coi, bà cũng sẽ không thể thở được nữa".
- "Tất nhiên được! Đừng ngốc, Emma". Adele nói nhanh nhẹn: "Tôi thích eo nhỏ".
- "Vâng, nhỏ hay không, nhưng bà không muốn bị ngất trong bữa tiệc chứ ạ, thưa bà Fairley".
Adele hơi tái mặt khi nàng nghĩ tới chuyện đó. Nó sẽ là một tai họa nếu nàng ngất đi tối nay. Adam sẽ không bao giờ tin như vậy là vì thiếu không khí. "Ờ, có lẽ cháu nói đúng", nàng miễn cưỡng nhượng bộ. "Vậy thì đừng thít chặt hơn nữa, nhưng cũng đừng nới lỏng ra Emma ạ. Như thế này là được lắm rồi. Và làm ơn buộc bằng nơ đúp chắc chắn để khỏi tụt".
- "Thưa bà, vâng ạ", Emma nói, cô làm xong công việc nhanh chóng.
- “Thưa bà, bây giờ để cháu làm tóc. Bà biết phải làm lâu lắm ạ”.
Adele ngồi xuống trước bàn trang điểm có gương sáng bóng ngắm nhìn khuôn mặt mình một cách thán phục và mê mải, trong khi Emma chải mái tóc dài óng mượt và bắt đầu thao tác phức tạp thành một kiểu tóc lộng lẫy. Đây là một kiểu tóc lịch sự, thời thượng mà Adele đã để ý thấy trong một tờ họa báo trình bày mốt tóc mới ở London và Paris. Tuần trước, khi Adele đã sao chép lại cho Emma, cô đã cố gắn sáng tạo, nâng nó lên, thêm vào một số nét độc đáo của mình làm cho nó thích hợp hơn với dáng vẻ mảnh mai của Adele. Trước sự ngạc nhiên của Adele kết quả cuối cùng không những thật đặc sắc và độc đáo mà còn hết sức nghệ thuật nữa.
Lúc này Emma đưa cả mớ tóc lên khỏi mặt Adele, khuôn lại bộ mặt kiều diễm của nàng, cài trâm để giữ cho chắc. Emma làm miệt mài, hết sức tập trung, trong một lúc, cô lùi lại để ngắm công trình của mình, gật đầu hài lòng, mắt cô ngời lên. Khi đã gần hoàn thành, cô mới nhận ra là trâm của cô đã hết rồi.
Emma tặc lưỡi bực bội. Adele nhìn cô qua gương, nàng cau mày: “Cái gì thế? Tôi hy vọng không có vấn đề gì chứ, Emma? Tóc tôi đêm nay chắc là đẹp”.
- “Ồ vâng sẽ đẹp, thưa bà”, Emma bảo đảm. “Bây giờ đã đẹp rồi. Nhưng cháu cần một ít trâm nữa để cài ở phía trước. Cháu sẽ đến chỗ bà Wainwright hỏi mượn bà mấy cái, cháu xin lỗi bà một phút”. Emma để chiếc lược bạc lên bàn trang điểm, nhún gót chào rồi lướt ra.
Hành lang tối tăm và đầy những bóng vô hình, những bộ đồ thời Victoria điểm cho con đường dài những bóng ma âm u trong ánh sáng đục lạnh lẽo tỏa ra từ những chiếc đèn gá trên tường. Emma phải đi suốt chiều dài của hành lang âm u mới tới được phòng của Olivia Wainwright, vì nó hoang lạnh như vậy nên cô đã chạy suốt đoạn đường mặc dù không phải vì sự cần thiết phải tiết kiệm thời gian, như bao giờ. Cô thở hổn hển khi gõ cửa.
- “Vào đi”, Olivia nói to bằng một giọng nhẹ nhàng du dương. Emma mở cửa đứng lễ phép ở ngưỡng cửa quan sát khắp phòng, theo thói quen, và sự đồng tình dè dặt. Đây là căn phòng duy nhất ở Fairley Hall cô có cảm tình ngoài gian bếp vui vẻ.
Olivia Wainwright ngồi bên bàn trang điểm gỗ sồi chạm trổ, lưng quay ra cửa. Nàng quay ngoắt lại. “Ồ, Emma, cháu cần tôi có việc gì?”, nàng hỏi với thái độ lịch sự bình thường của nàng.
Emma đã bước lên một bước, mỉm cười đáp lại, nhưng đột nhiên cô cứng người, dừng sững lại. Mặt Olivia nhợt nhạt một cách bất bình thường, khi đã không còn son phấn của Pháp và những đồ mỹ phẩm khác nàng ưa dùng. Những màu xanh xao này làm cho nàng có vẻ nhợt nhạt và kiệt sức, cũng như đôi môi rất trắng của nàng, đôi mắt màu ngọc xanh của nàng long lanh, hình như to hơn và xanh hơn trong nét nhợt nhạt của khuôn mặt thanh tú, cái màu sắc hầu như là siêu tự nhiên đó càng tăng thêm chiếc áo dài lục màu thanh thiên nàng mặc. Trong ánh phản chiếu của chiếc đèn mái tóc màu sẫm của nàng, thường vốn được chải đúng mốt, bây giờ buông xõa xuống vai như chiếc mũ trùm bằng nhung óng.
Emma biết mình đang há hốc nhìn Olivia Wainwright, và điều đó là hết sức thô lỗ. Nhưng cô không kìm được, cô không thể quay đi, cô quá kinh hoàng. Cái màu xanh xao ấy, đôi mắt long lanh, tất cả đều hòa tạo thành một bộ mặt tràn đầy dịu dàng, thương xót, một bộ mặt rực rỡ ám ảnh mà Emma quá ư quen thuộc.
Trong khi đó, Olivia đã ngay lập tức nhận ra phản ứng mạnh mẽ của Emma. Nàng bí ẩn và nhìn cô gái một cách tò mò, rồi với nỗi hồi hộp ngày một tăng, bông đánh phấn đung đưa trong tay nàng.
- “Trời ơi, Emma, chuyện gì vậy? Sao cháu như là trông thấy ma ấy. Cháu có ốm không?”, nàng kêu lên, giọng mạnh mẽ khác thường.
Emma lắc đầu. Cuối cùng cô nói: “Không, thưa bà Wainwright. Không có chuyện gì cả ạ. Xin bà đừng lo ngại, thưa bà. Xin lỗi bà, nếu trông cháu có điều kỳ lạ” – Emma ngừng lại, không biết làm thế nào giải thích hành vi của cô mà cô biết là kỳ quái và không phải phép nữa; cô húng hắng ho sau tay. “Cháu thấy như bị ngất đi tý chút”, cô nói dối và tiếp tục chân thật hơn và bằng một giọng mạnh mẽ hơn, “cháu chạy dọc hành lang quá nhanh. Vâng, tại vì thế”.
Olivia thoải mái nhưng nàng vẫn tiếp tục cau mặt. “Cháu lúc nào cũng chạy. Thế nào rồi cũng có ngày xảy tai nạn. Nhưng thôi không sao. Cháu chắc là cháu không làm sao chứ? Trông cháu nhợt nhạt lắm. Có lẽ cháu nên nằm nghỉ cho đến khi quan khách tới”. Olivia gợi ý, hết sức quan tâm.
- “Cháu hết sức cám ơn bà. Nhưng cháu đỡ rồi. Thật ạ. Cháu chỉ mệt vì chạy thôi. Và, bây giờ không thể nghỉ được, thưa bà Wainwright. Cháu phải giúp chuẩn bị cho bà Fairley cho xong. Vì thế cháu mới tới đây mượn mấy cái trâm gài đầu, nếu bà còn”. Emma giải thích bằng một chuỗi lời rối rít để che đậy sự bối rối đáng kể của cô.
- “Tất nhiên là được”, Olivia vừa nói vừa lấy một nắm trâm, Emma đỡ lấy và cố gắng nở một nụ cười. “Xin cám ơn bà Wainwright”.
Đôi mắt am hiểu của Olivia ngắm Emma một cách tư lự. Nàng không chắc là mình có tin lời giải thích của cô gái hay không. Tuy nhiên vì không thể hình dung ra một lý do hợp lý nào khác cho cái bộ mặt tro xám và nỗi đau đớn của cô, nàng không còn cách nào khác là đành phải chấp nhận nó.
- “Tôi thấy cháu hơi có vẻ tiều tụy, Emma”, nàng nói chậm chạp. “Sau khi các quan khách tới, và khi cháu đã lo liệu xong các áo choàng của các phu nhân, tôi muốn cháu nghỉ ngơi trong bếp cho đến giờ dọn bữa tối vào lúc tám rưỡi. Tôi không muốn cháu bị gục vì mệt. Báo cho Murgatroyd biết đó là ý muốn của tôi”.
- “Thưa bà, vâng. Bà thật tốt bụng quá”, Emma nói, cô cảm thấy có tội và xấu hổ vì đã giả vờ ngấy, và vì đã nói dối bà Wainwright.
Olivia nghiêng người vỗ vai Emma. Nàng lắc đầu ái ngại. “Đôi khi tôi nghĩ cháu quá cần mẫn, Emma ạ. Cháu biết là tôi hết sức hài lòng với việc làm của cháu. Hãy cố gắng làm từ từ thôi, con ạ”, nàng nói hết sức tử tế.
Emma nhìn nàng chằm chằm, cô cảm thấy cổ họng thắt lại vì xúc động và nước mắt dâng lên mắt cô. Cô hắng giọng: “Thưa bà vâng”. Cô nhún gót chào và rời phòng khoan thai tới mức có thể. Khi đã an toàn ra tới hành lang rồi, Emma thở dài một hơi nhẹ nhõm. Cô tựa vào một cái bàn nhỏ để trấn tĩnh. Chân cô như nhũn ra trống ngực đập thình thình. Cô nhìn lại về phía cửa, lắc đầu không tin là thật. Olivia Wainwright trông giống y như mẹ cô. Điều ấy dường như không thể tin được, nhưng Emma đã nhìn thấy bằng chính mắt mình. Bà ấy giống hệt như mẹ mình, cô thì thào kinh hoàng, vẫn không tin là thật.
Emma tự hỏi tại sao trước đây cô không bao giờ để ý thấy sự giống nhau này. Ngay lập tức cô hiểu. Sự thực rất là đơn giản. Trong suốt thời gian Olivia ở Fairley Hall, Emma chưa bao giờ thấy nàng để lộ thân hình một cách thoải mái, cởi quần áo và không ăn mặc chỉnh tề trong phòng riêng của mình như mấy phút vừa rồi. Ngồi ở bàn trang điểm trong ánh sáng khuếch tán, quần áo bình thường, mặt không phấn son, nàng là một người phụ nữ khác với người mà Emma vốn quen nhìn thấy đi lại trong nhà một cách lịch thiệp và uy phong lạnh lùng. Bình thường Olivia hết sức đáng yêu, nhưng không có những y phục hợp thời traing, kiểu tóc tinh vi, nàng chân thật, dễ bị tổn thương, một sự giản dị dịu dàng hầu như là trẻ con và ngây thơ bao quanh nàng.
Và Emma không lầm. Olivia Wainwright, không còn vẻ ngoài của xã hội thượng lưu trông giống Elizabeth Harte. Sự thật, sự giống nhau này quá ư lạ lùng. Có thể là cả hai người cùng được đúc từ một khuôn, chỉ có điều nhan sắc của Elizabeth lúc này chỉ là một tiếng vang mờ nhạt của Olivia. Bị kiệt quệ trong cuộc vật lộn để sống, bị hành hạ bởi chứng lao phổi, thiếu ăn, đau đớn liên miên, vẻ đẹp của bà dần dần tàn phai. Thế nhưng, Emma đã nhìn thấy trong Olivia nhan sắc ngày xưa của mẹ cô và điều này không chỉ làm cô giật mình mà còn làm xúc động nữa. Emma không phải là người duy nhất nhận thấy sự giống nhau nổi bật giữa hai người đàn bà từ những thế giới khác nhau đến như thế. Một người nữa ở Fairley Hall đã nhận ra điều ấy và, cũng như Emma, đã thảng thốt trước sự khám phá này.
Nhưng, Emma không hay biết điều này khi cô đứng nhìn đăm đăm ở cửa Olivia Wainwright và lắc đầu. Cô lấy lại được đôi chút bình tĩnh và lần thứ nhất trong đời cô không chạy. Cô đi xuống hành lang chầm chậm, tê dại vì sự trùng hợp kỳ quặc này. Khi cô trở lại phòng ngủ của Adele, Emma không thấy rằng có lẽ cô đã nhận ra một cách vô ý thức sự giống nhau trước đó và điều này phần nào đã giải thích sự quý mến ngấm ngầm của cô đối với Olivia. Chỉ nhiều năm sau, ý nghĩ này mới đến với cô, một cách bắt buộc.
Trong khi Emma đi vắng, Adele đã trang điểm bộ mặt. Nàng đã quyết định là cần phải viện đến những lọ son phấn của Pháp. Nàng đã thoa một ít phấn hồng vừa đủ để làm nổi đôi gò má và làm mất cái nhợt nhạt của làn da, noàng cũng thoa lên đôi môi. Nàng đang nhẹ nhẹ đáng lên mũi thì Emma vào…
- “Thưa bà Fairley, cháu đã về”, Emma nói khẽ và vội vã đi đến bàn trang điểm đợi Adele.
Thường thường thì nàng quá bận rộn với bản thân mình, không để ý đến người khác, nhưng đêm nay nàng đặc biệt mẫn cảm và nhạy bén sẵn sàn cho buổi tối quan trọng và có lẽ là đầy thử thách ở phía trước. Nàng nhận biết được thật ra là để ý thấy tiếng nói khẽ nén lại trong giọng nói của Emma, giọng nói luôn luôn vui vẻ và nàng nhìn Emma soi mói.
- “Bà Wainwright có cho cháu trâm cài đầu không? Có vấn đề gì không?”, nàng hỏi nhanh.
- “Ồ không ạ”. Emma trả lời, cô bắt đầu làm những búp còn lại. “Bà ấy còn rất nhiều ạ”.
- “Bà Wainwright sẽ mặc gì đêm nay, Emma?”, Adele tiếp tục một cách tò mò vừa nhìn Emma chằm chằm trong gương.
- “Cháu chưa thấy bà ấy mặc, thưa bà Fairley”. Emma nói một cách lặng lẽ, mặt cô khép kín.
Adele mím môi buồn bực và thất vọng. Nàng ao ước muốn biết Olivia chọn chiếc áo nào trong rất nhiều chiếc áo thanh nhã của nàng. Adele bao giờ cũng hết sức ganh đua với chị của nàng và giờ đây nó lại càng rõ rệt và nung nấu hơn bao giờ. Adele lòng đầy tủi nhục và bực bội vì Olivia tỏ ra thanh nhã và hấp dẫn trong tất cả mọi dịp. Nàng mỉm cười. Nàng sẽ át tất cả mọi người đêm nay. “Olivia sẽ chỉ là giẻ rách so với ta”. Nàng nghĩ hả hê.
- “Thưa bà thế xong rồi!”. Emma thốt lên đắc thắng, cô bước lùi lại để ngắm mái tóc của Adele. Cô đưa chiếc gương tay nhỏ bằng bạc cho Adele. “Bà xem xem có thích phía sau gáy không, thưa bà Fairley”.
Adele vặn người trong ghế, nhìn mốt tóc pompadour (1) từ mọi phía. “Trời! Emma, thật là tuyệt hảo”, nàng kêu lên thích thú. Nàng cười vui vẻ: “Đây là một tác phẩm nghệ thuật. Một kiệt tác. Tôi ưa quá. Cháu là một cái gái thông minh”.
Adele xỏ đôi dép lê rồi bước xuống luồn tay vào chiếc áo dài Emma giữ cho nàng. Nàng nghiêng người trước tấm gương, Emma kiên nhẫn cài hàng khuy dà phía sau, thầm cầu nguyện để Adele đừng nhớ tới những bông hồng mà cô đã tháo gỡ trước đó; chúng xấu xí và Emma chắc là chúng đã làm hỏng cả chiếc áo, nó đẹp và đầy sức thể hiện trong cái đơn giản của nó. Khi cài xong chiếc khuy cuối cùng, Emma nói vội vã, mong làm Adele hướng sự chú ý sang phía khác. “Chỉ cần những đồi trang sức nữa là xong thưa bà Fairley”.
- “Khoan đã, Emma”, Adele vừa nói vừa bước lùi lại để ngắm nghía. Nàng hết sức sung sướng trước hình bóng mình. Chiếc áo dài nhung đen làm nàng cao lên, uyển chuyển, kiểu may tuyệt vời làm nổi eo nhỏ xíu của nàng. Chiếc cổ thấp ôm lấy hai vai, áo nịt bó lấy thân hình tươi trẻ của nàng.
Nàng thấy đây là chiếc áo hợp nhất, sung sướng với chính bản thân mình, nàng quay một vòng. Emma hoàn toàn đúng về những bông hồng. Chúng thật ghê khiếp, nàng nghĩ, người hầu của nàng quả là có khiếu thẩm mỹ bẩm sinh.
Nàng ngồi xuống, lấy đôi hoa tai kim cương trong chiếc hộp nhung đỏ và đeo vào. Nàng đeo thêm nhiều vòng xuyến, sau đó Emma đeo một chuỗi kim cương quanh cổ nàng, cài cẩn thận. Nó bằng mặt đá rất đẹp. Những viên kim cương lóng lánh rực lên như lửa, đẹp không sao nói hết.
- “Đẹp quá nhỉ”, Adele nhận xét. “Ông chủ tặng tôi”, nàng nói tiếp và thở dài: “trước đây ông tặng tôi nhiều đồ châu báu rất đẹp”, nàng tâm sự nhẹ nhàng.
- “Nó làm cháu ngộp thở, thưa bà Fairley, đúng thế”, Emma nói trong kinh hoàng, tự hỏi không hiểu giá nó bao nhiêu. Cả một gia sản, không còn nghi ngờ gì nữa. Mua được là do mồ hôi nước mắt của người khác, cô nghĩ thoáng cay đắng, cô nghĩ tới Frankie và cha cô lao động ở xưởng máy.
Adele không trông thấy nét cau trên khuôn mặt Emma, nàng mỉm cười một nụ cười hài lòng và mở một hộp nhung khác. Nàng lấy ra một cái trâm kim cương lớn và bắt đầu cài lên ống tay áo bên trái.
Emma bưng lấy miệng. “A – Ô – thưa bà Fairley. Cháu nghĩ bà không cần đến cái trâm đó, nếu bà cho phép cháu nói như vậy”.
- “Đó là của mẹ tôi”, Adele nói một cách kiên quyết.
- “Ồ! Thế thì xin lỗi bà, thưa bà Fairley. Cháu hiểu. Bà muốn mang nó vì những lý do tình cảm”, Emma nói hết sức lễ phép. Nhưng cô thất vọng. Cái trâm này không cần thiết và nó làm hỏng tất cả tác dụng mà cô đang gắng vươn tới.
Những lý do tình cảm, Adele thầm nhắc lại và nhìn vào trong gương. Mắt nàng nheo lại lạnh lùng và cũng lóng lánh như những viên kim cương nàng mang. Nàng nhìn xuống cái trâm một cách lơ đãng và nghĩ tới mẹ nàng, rồi từ từ ngẩng đầu lên.
Như trong mơ, Adele tháo trâm và đặt lại nó vào hộp. Nàng không cần những điều nhắc nhở về mẹ nàng. Nàng cũng không cần phải nhắc nhở cho Olivia. Olivia nghĩ là nàng điên như mẹ họ đã điên, cả Adam cũng thế. Họ đang âm mưu chống lại nàng. Ô phải rồi, đúng thế đấy, Adam và Olivia. Nàng nhìn thấy họ, thì thào trong các góc của ngôi nhà gớm guốc này.
Đôi mắt nàng chằm chằm nhìn Emma, cô đang đóng các hộp trang sức, nàng nắm chặt lấy cánh tay cô. Bị ngạc nhiên, Emma lùi lại. Nhưng nhận thấy vẻ đờ đẫn và hừng hực bất thình lình cô không dẫy dụa để thoát ra. “Dạ thưa bà Fairley? Có chuyện gì thế ạ?”, cô hỏi dịu dàng.
- “Cháu phải đi khỏi nơi này, Emma. Đi khỏi ngôi nhà này trước khi quá muộn. Nó độc hại”. Adele thì thào.
Emma nhìn Adele, kinh hãi vì lời nói đó. “Độc – Độc gì ạ? Cháu không hiểu như vậy là nghĩa thế nào thưa bà Fairley”.
Adele cười ré lên, tiếng cười làm Emma lạnh toát người. “Nó có nghĩa là độc ác. Độc ác! Độc ác! Độc ác!” nàng rít lên, giọng như một tiếng thét.
- “Khẽ chứ, khẽ chứ, bà Fairley!”, Emm nói cố gắng hết sức bình tĩnh.
Cô run lên, da gà nổi lên hai cánh tay, bà ấy nói kỳ lạ quá, cô run sợ nghĩ. Nhưng cô không có thì giờ nghĩ tới nó lúc này. Cô có chuyện quan trọng hơn để mà quan tâm. Đó chính là bà Fairley.
Emma cẩn thận rút tay ra và nhìn đồng hồ. Cô thót tim. Các quan khách sắp sửa tới bây giờ, mà trong tình trạng hiện nay, bà Fairley khó có thể xuống nhà để tiếp họ.
Emma nhìn quan vô vọng, cô cân nhắc cách xử lý tốt nhất, mặt cô trắng bệch và căng thẳng. Cô tự hỏi không biết có nên chạy đi mời bà Wainwright hay không, hay có lẽ cậy Edwin. Thế rồi một bản năng báo cho cô là không nên để họ dính vào. Chỉ mình cô thôi sẽ phải kéo bà Fairley ra khỏi cái tâm trạng mất trí này. Emma quỳ xuống sàn, nắm lấy hai bàn tay mảnh dẻ, quý phái của Adele trong đôi bàn tay nhỏ bé chai sạn của cô. Bàn tay của Adele lạnh chết.
Emma bóp chặt đến nỗi cô nghĩ cô có thể bẻ gãy chúng. “Bà Fairley! Bà Fairley! Nghe cháu này”, Emma nói khẩn thiết, giọng mạnh mẽ và thôi thúc. “Bà phải nghe cháu. Khách khứa sắp tới đến nơi. Bà phải bình tĩnh lại và xuống gặp họ. Bà phải làm điều đó, vì lợi ích của chính bà!” Cô hét lên dữ dội, cuồng nhiệt trong quyết tâm đánh thức Adele.
Adele dường như không nghe thấy. Đôi mắt mờ đục của nàng nhìn Emma như mù. Emma bóp đôi tay Adele mạnh hơn nữa, những vết bầm đỏ bắt đầu xuất hiện. Cô ráng hết sức đến nỗi chính những ngón tay của mình bắt đầu đau. “Bà Fairley, cháu xin bà hãy tự trấn tĩnh lại. Ngay lập tức, bà có nghe thấy không. Ngay lập tức”. Giọng của Emma lúc này hết sức lạnh lùng, và mệnh lệnh, tất cả ý chí ngoan cường của cô trỗi dậy. Nó hiện lên trên khuôn mặt cô, kiên quyết trong mục đích của nó khi cô buộc Adele phải nghe mình. Dáng vẻ của người đàn bà đứng tuổi hơn vẫn khép kín.
Emma tính đến chuyện tát vào má nàng để lôi nàng ra khỏi sự u mê này. Cô đổi ý. Cô không dám. Cô không sợ những hậu quả. Cô chỉ không muốn phương hại đến làn da mỏng mảnh của Adele.
Cuối cùng mắt Adele lấp lánh một tia sáng và đôi môi nhợt nhạt của nàng hé mở. Emma hít một hơi dài và nắm chặt lấy hai vai nàng: “Bà phải xuống nhà, bà Fairley, ngay lúc này, trước khi quá muộn! Bà là vợ của ông chủ, chủ nhân của ngôi nhà này. Ông chủ đang đợi bà, thưa bà Fairley”.
Emma lắc mạnh nàng hơn nữa: “Hãy nhìn cháu đây này, bà Fairley nhìn cháu.” Đôi mắt Emma lóe lên luồng sáng xanh. “Bà phải tự kiềm chế mình. Nếu không nhất định sẽ có chuyện lôi thôi. Sẽ trở thành chuyện bê bối, bà Fairley”.
Adele chỉ nghe thấy lờ mờ những âm thanh của pha lê vỡ vang lên trong đầu nàng. Dần dần tiếng loảng xoảng bắt đầu lùi lại, nàng trông thấy Emma rõ hơn khi mắt nàng bắt đầu tập trung và mất đi dáng âm u. Giờ đây tiếng nói của Emma đang thấm vào trí óc mệt mỏi của nàng. Tiếng nói mạnh mẽ. “Cháu sẽ có mặt ở đó, nếu bà cần cháu, thưa bà. Bà chỉ cần ra hiệu cho cháu trong bữa tiệc, nếu bà cần điều gì. Hoặc sau đó gọi cho cháu. Cháu sẽ trông nom bà cẩn thận. Nhất định thế! Cháu sẽ trông nom bà, thưa bà Fairley. Cháu hứa!” Emm nói giọng vỗ về nhưng cứng rắn.
Adele chớp mắt và ngồi thẳng lên, đột ngột gần như hung bạo.
Emma nói gì thế nhỉ: rằng nàng là chủ nhân của ngôi nhà này… vợ của ông chủ. Phải đó chính là điều cô ta đã nói và đó là sự thật. Adele đưa tay lên trán một dáng điệu nói lên sự bối rối mệt mỏi và thất vọng của nàng.
- “Cháu lấy cho bà một ly nước nhé, bà Fairley?”, Emma hỏi, cô sung sướng vì một sự am hiểu, sự bình thường đang trở lại trên khuôn mặt Adele.
- “Không, cám ơn Emma”, Adele thì thào và nhìn thẳng vào mặt cô. “Tôi không hiểu điều gì đã xảy ra, đầu tôi bắt đầu đau. Phải, thế đó, Emma ạ. Lại một trong những cơn đau đầu khủng khiếp nữa của tôi. Nó là suy nhược ghê gớm, Emma ạ”. Nàng mỉm cười yếu ớt. “Nhưng nó đã qua rồi, ơn Chúa”.
- “Bà có chắc không, thưa bà?”, Emma quan tâm, cô quan sát nàng thật kỹ.
- “Có, có và tôi phải xuống nhà”. Nàng đứng lên run run và chuyển động tới bên chiếc gương. Emma vội vã bước theo.
- “Bà hãy nhìn mình trong gương mà xem, trông bà đẹp đẽ biết bao”, Emma nói một giọng thán phục và đảm bảo, cố gắng nâng lòng tự tinh của Adele lên. “Ông chủ sẽ tự hào về bà. Nhất định như vậy”.
Ôi! Chúa ôi! Adam! Nàng phải đi xuống đó, phải cư xử đàng hoàng, tư thế, duyên dáng, lịch thiệp, nếu không cơn giận của Adam sẽ giáng xuống đầu nàng và nàng sẽ không sống nổi. Nàng nhìn hình ảnh của chính mình trong gương và đột nhiên, nàng thấy nó một cách khách quan, như người ta quan sát một người lạ. Đó là hình ảnh một người phụ nữ đẹp đến choáng váng. Rồi nàng nhớ ra. Nàng như là nấp sau cái mặt nạ của sắc đẹp mình để cho tất cả mọi người đều bị đánh lừa, kể cả Adam. Nụ cười của nàng hắt ra những tia sáng bạc. Nàng vuốt chiếc áo rồi quay lướt nhẹ nhàng. “Tôi xong rồi, Emma”, nàng nói ngọt ngào.
- “Cháu đi cùng bà được không, thưa bà Fairley?”
- “Không, cám ơn cháu. Tôi đi một mình được rồi”, Adele trả lời hoàn toàn chắc chắn. Nàng lướt qua phòng khách bên cạnh ra ngoài hành lang, vừa lúc đồng hồ sư tử bằng sứ trên bệ lò sưởi điểm giờ.