PHẦN THỨ NHẤT: THUNG LŨNG
Chương 29

Ngày qua, tuần qua, tháng tám đã bước sang tháng chín và rồi bỗng nhiên tháng chín cũng tan đi. Bây giờ đã là giữa tháng mười. Blackie vẫn chưa trở lại Leeds.
Emma luôn luôn tự hỏi không hiểu cái gì đã giữ anh lại Ailen lâu như thế. Lòng lo lắng khi cô một mình trong cô đơn ở căn xép nhỏ, cô hy vọng là anh không bị lôi thôi gì. Cô mong mỏi Blackie trở về bởi vì anh là người thân nhất với mình, anh có liên quan tới quá khứ của cô. Blackie O’Neill là sợi dây tình cảm duy nhất tới lai lịch của cô, tới gia đình người cô yêu thương và nhớ da diết. Nhưng chủ yếu nỗi lo lắng, thỉnh thoảng cô cảm thấy là sự quan tâm chân thành tới Blackie, chứ không phải cho bản thân cô, bởi vì cô không than thân trách phận. Và tự cô cũng có thể xoay xở tương đối ổn rồi. Cô có công ăn việc làm ở cửa hàng may của Kallinski và một căn phòng ở nhà bà Daniel, tuy những cái đó còn bấp bênh, chưa có gì là chắc chắn, nó cũng đã cho cô một mức độ an toàn nào đó để yên tâm.
Bà chủ nhà đã đỡ quàu quạu và ngày một thân mật hơn đã bất ngờ thông báo cho Emma rằng cô có thể tiếp tục ở căn phòng vô kỳ hạn. Con mắt sắc sảo của bà Daniel chỉ cần một thoáng đã nhận ra Emma là con người cẩn thận, thật thà, tự kiềm chế. Cô không giao du, chỉ gật đầu lễ phép với hai người đàn ông cùng trọ mỗi khi cô tình cờ gặp họ ở hành lang rồi vội vã lên phòng mình với tư thế đàng hoàng. Cô không phải là người gây rắc rối, bà Daniel thấy thế và đã nói với Emma: “Cô muốn ở đến bao lâu thì ở. Cô không gây phiền nhiễu gì hết, không một chút nào”, vừa nói, bộ mặt đau đớn của bà nở thành một nụ cười vui vẻ, bà đã vỗ vỗ vào tay Emma gần như trìu mến.
Emma kiếm được tiền tại cửa hiệu Kallinski đủ để sinh sống và điều quan trọng hơn cả là không phải ăn lẹm vào tiền để dành trước đây. Cô cẩn thận với tiền nong đến độ thanh đạm, chỉ tiêu khi cần thiết, đi bộ đến khắp mọi nơi mặc dù người mệt mỏi vì kiệt sức và chỉ cần đi xe điện. Nhưng dù tằn tiện, cô cũng vẫn mua những thức ăn bồi dưỡng. Cô cũng đủ lý trí để mà nhận ra là cô phải bồi bổ sức khỏe và bảo vệ năng lực của mình. Nếu cô lơ là về bản thân mình, cô rất có thể dễ dàng bị ốm và không thể làm việc được. Ý nghĩ ấy làm cô kinh sợ. Cuối cùng còn phải nghĩ tới đứa bé nữa.
Công việc ở xưởng thợ khiến cô bận từ tám giờ sáng đến sáu giờ, đôi khi là bảy giờ tối. Emma thực sự thích làm ở đó và đã làm như vậy từ ngày đầu. Abraham Kallinski điều hành cửa hàng thợ may ở phố Rockingham của ông một cách có hiệu quả, nhưng ông không phải là một kẻ bạo ngược và bởi vì ông công bằng cho nên không ai nghĩ đến việc lạm dụng lòng tốt của ông. Các công nhân không cần phải ghi giờ đến làm và không có những luật lệ khắc nghiệt về thời gian nói chuyện phiếm hoặc kéo dài thời gian để uống trà hoặc ăn trưa. Những người làm công được trả theo sản phẩm và tùy họ muốn kiếm bao nhiêu cũng được, miễn là Abraham có thể thực hiện quần áo may sẵn kịp thời hạn là ông hài lòng và ông không tin ở chuyện cưỡng ép bắt buộc.
Các nữ công nhân hầu hết không phải là người Do Thái, còn công nhân nam đều là người Do Thái. Tất cả đều ở trong một không khí thân hữu tuyệt vời, những câu chuyện vui vẻ át tiếng máy khâu lách cách. Emma ngồi ở chiếc bàn làm việc dài, chung quanh đầy vải vóc, mụn giẻ, cô làm việc nhanh nhẹn, ở một mức độ làm cho các cô lành nghề nhất cũng phải kinh ngạc. Họ là những con người có tính hợp quần, tất cả đều sinh trưởng ở Leeds, thẳng thắn, hài hước nhưng tốt bụng. Họ nói một thứ thổ ngữ lạ đặc biệt của Leeds, rút ngắn các từ luyến chúng lại với nhau, bỏ h’s và thêm chúng vào những chỗ không đáng thêm. Emma hiểu các cô gái khá dễ dàng, bởi vì thổ ngữ của Leeds về cơ bản là con tự sinh của phương ngữ Yorkshire được nói ở các vùng nông thôn. Bản thân cô vẫn tiếp tục nói một cách đúng đắn, luôn luôn nghĩ tới giọng du dương của Olivia Wainwright và bắt chước nó, không bao giờ cho phép mình rơi vào lối nói thô kệch của các bạn thợ. Emma biết những thói quen xấu rất dễ mắc và khó từ bỏ. Lúc đầu các cô gái trêu chọc về cái giọng nói học thức của cô. “Nói như cắt kính”, họ gọi như thế. Emma chỉ cười và chấp nhận sự trêu ghẹo của họ một cách vui vẻ, chẳng bao lâu họ thôi và coi cô như một người của họ. Nhưng không một cô gái nào trong xưởng của Kallinski có thể hoàn toàn quen được với sắc đẹp và vẻ học thức của cô. Họ luôn luôn nhìn trộm và đứng nhìn cô ngỡ ngàng mặc dù cô không hay biết điều đó.
Abraham để mắt trông nom Emma, bởi vì ông không bao giờ quên tình cảm và lòng dũng cảm hiếm có của cô, nhưng ông không để lộ sự thiên vị nào mặc dù ông đặc biệt yêu quí cô. Emma luôn luôn cảm thấy sự có mặt của Victor, nhất là mỗi khi cô gặp phải một vấn đề nho nhỏ về công việc của cô. Công việc bận rộn khiến cô không để ý thấy sự thán phục ánh lên trong đôi mắt dịu dàng, mỗi khi cậu nhìn cô. David là người bảo vệ cô. Cậu đã để cô dưới đôi cánh tay của mình ngay từ buổi sáng thứ hai đầu tiên khi cậu xếp cô vào làm việc thùa khuyết. Cậu không ngạc nhiên khi thấy cô làm chủ được kỹ thuật này trong vòng vài ngày và trở thành một người thợ lành nghề nhất và nhanh nhất. Nhận thấy sự thông minh tuyệt vời và khả năng tiếp thu nhanh kỳ lạ của cô, cậu đã để cô may vạt áo khi người may vạt áo chuyên môn vắng mặt. David đã tháo một tấm áo Yorkshire dài, rất đẹp trải lên chiếc bàn gỗ, lấy phấn vẽ lên giấy và dùng kéo cắt với một sự khéo léo làm người ta phát thềm, vừa làm anh vừa giải thích cặn kẽ cho Emma.
Dưới sự huấn luyện của David, chẳng bao lâu Emma đã học được cách cắt vạt áo, ve áo, rồi vạt trước, rồi lưng áo và cuối cùng là quàn, cô lúc nào cũng sẵn sàng tham gia giúp đỡ khi họ làm không kịp đơn đặt hàng. Đến giữa tháng chín, cô đã có th Trong nhà thờ của Anh, cha xứ chỉ vẩy nước thành từng giọt. Ông không làm dấu thánh. Chúng ta phải làm cho đúng cách. Anh bắt đầu lại đi”.
Blackie cố nén cười. Đối với một người gọi là vô thần, cô thật là khó tính. “Anh hiểu, Emma”. Anh lau dấu thánh trên trán đứa bé bằng chiếc khăn tắm và bắt đầu lại một lần nữa, anh nhúng những ngón tay to lớn mầu nâu của anh vào nước và theo đúng nghi thức, vẩy một vài giọt lên đứa bé lúc này đang nhìn anh không chớp mắt.
- “Cha rửa tội cho con Edwina Laura Shane Harte! Nhân danh Cha và Con và Thánh Thần”. Blackie làm dấu thánh rồi anh cúi xuống hôn đứa bé. Anh mỉm cười với Emma rồi cũng hôn cô. “Đó, em gái. Cháu nhỏ đã được làm lễ thánh. Điều ấy có làm em sung sướng hơn không?”
- “Có, Blackie ạ. Cám ơn anh. Thật là đẹp. Và anh hãy nhìn đứa bé xem này. Nó lại đang cười và nó thậm chí không khóc khi anh vẩy nước lên người nó. Em chắc nó sẽ có một cuộc sống tốt đẹp nhất. Tốt đẹp nhất, anh Blackie”. Cô quay nhìn anh, ánh mắt cô long trọng. “Nó sẽ có quần áo đẹp nhất, đi học ở những trường tốt nhất và nó sẽ trở thành một phu nhân thực sự. Em sẽ thực hiện những điều ấy. Không có gì có thể ngăn được em”. Vẻ trang nghiêm dịu lại thành một nụ cười âu yếm. “Không hiểu khi nó lớn lên, nó sẽ như thế nào, Blackie. Anh nghĩ sao?”
Một Fairley, đó là một điều chắc chắn, Blackie suy nghĩ trong khi ngắm nhìn đứa bé một cách khách quan. Những dấu vết đã có rồi, tuy đứa bé còn rất nhỏ. Anh nói: “Cháu sẽ xinh đẹp, Emma. Đúng thế. Nhưng hãy đặt cháu vào giường và lấy chai rượu của Laura ra. Anh nghĩ điều ít nhất chúng ta có thể làm được là uống mừng cháu bé”.
- “Ồ, Blackie, anh có nghĩ như vậy là đúng không? Laura có thể bực mình chúng ta nhúng vào…”
- “Đừng vớ vẩn, Emma”, Blackie nói qua tiếng cười “Cô ấy không để ý đâu. Và dù sao thì chúng ta cũng phải đến cửa hàng rượu mua một chai khác mà. Chúng ta phải mừng Edwina, em biết không. Đấy là tục lệ”.
Emma gật đầu và làm như lời anh bảo. Họ uống rượu port mừng đứa bé mà Emma đã rót vào hai chiếc ly nhỏ. “Cầu cho cháu khỏe mạnh, giàu có và khôn ngoan”, Blackie nói và uống một ngụm, “và anh không cần phải thêm chữ đẹp vào nữa bởi vì chúng ta đã biết rằng cháu sẽ giống mẹ nó”.
Emma cười với anh một cách hết sức trìu mến, hai người ngồi trước ngọn lửa, uống rượu, đắm chìm trong suy tư. Một lát sau, Emma nói: “Mình đừng nói với Laura về chuyện làm lễ rửa tội. Chị ấy sẽ không tán thành đâu. Chị ấy không nghĩ như vậy là đúng đắn. Chị ấy sẽ tự hỏi tại sao em không đến nhà thờ”.
Blackie gật đầu và cau mặt: “Ồ, em nói đúng đấy. Nhưng chúng ta sẽ nói với cô ấy thế nào, Emma? Xét cho cùng, cô ấy không biết sự thật. Cô ấy sẽ nghĩ thật là lạ nếu không rửa tội cho đứa bé”.
- “Em sẽ bảo với chị ấy em sẽ làm lễ rửa tội cho cháu ở Ripon”, Emma nói, trong khi cô nhận ra rằng cuối cùng cô đã quyết định tương lai trước mắt của đứa bé.
- “Ripon! Tại sao lại ở đó?”, Blackie nhìn cô tò mò.
Emma đăm đăm nhìn anh, hắng giọng và nói nhẹ nhàng:
- “Bởi vì em sẽ đi với cháu đến đó tuần tới. Em sẽ đưa cháu tới ở Freda, người chị họ của em”. Blackie hình như kinh hoàng, Emma vội vàng giải thích: “Cháu sẽ ở đó với người chị em họ của em. Anh biết là em không thể giữ cháu cùng với em trong khi em phải làm việc. Chính anh đã nói như vậy nhiều tháng trước”.
Đôi mắt Blackie nheo lại: “Em đã liên hệ với người chị em họ của em rồi sao? Chị ấy có đồng ý nhận Edwina không?”. “Không, em sợ không dám viết, ngộ nhỡ chị ấy từ chối. Nhưng nếu em đến cùng với cháu, em biết chị ấy sẽ không làm như thế”. Emma nói, cô nói bằng một giọng chắc chắn nhất. “Freda là một phụ nữ tốt, anh Blackie ạ, và chị ấy rất gần gũi với mẹ em, mặc dù chị ấy trẻ hơn mẹ em nhiều. Chị ấy có dáng của bà mẹ và rất yêu trẻ. Chị ấy cũng có hai con còn nhỏ. Em biết chị ấy sẽ không từ chối em khi chị ấy thấy cháu bé. Và em sẽ trả tiền chị ấy trông nom Edwina”.
Blackie thở dài: “Ừ. Anh cũng nhìn thấy mặt thực tế của ý kiến này, nhưng em không nhớ cháu sao, Emma?”
- “Ồ, có chứ, anh Blackie. Em sẽ nhớ nó lắm! Nhưng chừng nào em ổn định, em sẽ mang Edwina trở lại sống với em. Trong khi đó, em sẽ đi thăm cháu một hoặc hai lần trong một tháng”.
Blackie lắc đầu, trông anh đau buồn và tâm hồn Celtic của anh đau đớn vì phải chia ly với con của cô. Nhưng mà anh nói vui vẻ. “Thế bao giờ em định đi Ripon?”
Emma cắn môi: “Tuần tới em sẽ mang cháu đến đó, trước khi em trở lại làm việc. Thứ năm. Em sẽ ở với Freda đêm ấy và cả ngày thứ sáu, ở với cháu lâu hơn một chút nữa”. Nhìn thấy vẻ thất vọng trên nét mặt anh, cô kêu lên. “Em phải làm như vậy. Em không còn cách nào khác nữa!”. Nước mắt dâng lên, giọng cô run rẩy.
- “Anh biết, Emma, anh biết. Em đừng bối rối”. Blackie đáp lại đầy thông cảm. Anh nghiêng người về phía trước, nắm lấy tay cô: “Trong hoàn cảnh này, đó là cách khôn ngoan nhất”.
- “Ít nhất thì cháu bé cũng ở cùng với một người trong gia đình em, và cháu được sống trong bầu không khí nông thôn trong lành. Emma nói một cách kiên quyết như để thuyết phục mình cũng như thuyết phục Blackie về sự khôn ngoan trong quyết định của cô.
Blackie nói: “Nhưng còn ba em thì sao? Người chị em họ của em không nói cho ba em biết về cháu bé sao?”
- “Không, nếu em yêu cầu, chị ấy sẽ không nói đâu”. Emma nói giọng tự tin, hy vọng là mình đúng. “Chị ấy biết ba em là người như thế nào và vì mẹ em chị ấy sẽ che cở cho em. Hai người như chị em với nhau”. Emma nhìn thẳng vào mắt anh và nói tiếp: “Em sẽ nói với chị ấy toàn bộ sự thật, anh Blackie ạ, về anh trai làng phụ bạc kia rồi bỏ vào Hải quân. Em sẽ phải làm như thế”.
- “Ồ, anh cũng nghĩ thế”, Blackie nhận xét, lúc này anh đã thấy là sự thật được bẻ cong đi chút ít. Rồi một ý nghĩ nữa đến với anh, anh suy nghĩ một phút tr!!!7128_30.htm!!! Đã xem 276381 lần.


Nguồn: vnthuquan.net và vietlangdu.com
Được bạn: ms đưa lên
vào ngày: 9 tháng 3 năm 2006