Phần II - 23 - 24
Vừa biết chớm buồn

     ốn thằng bạn trẻ kéo nhau tới nhà thằng Vọng. Nhà nó ở tận lối vào cống Kỳ Bá, không điện, cũng chẳng có nước máy. Lúc ấy, con nhà Vọng đang nằm ngửa trên chiếc chõng tre, đọc cuốn Tấm lòng vàng, của Nguyễn Công Hoan. Nó mặc trần xì cái quần đùi đen, mình để trần. Vừa say mê coi truyện, thằng Vọng vừa mê mẩn gãi ghẻ. Đến đoạn anh chàng học trò nghèo kiết xác đỗ làm quan, về thăm thầy cũ, trường xưa, con nhà Vọng rơm rớm nước mắt. Thầy giáo Hoan viết hay quá. Năm nay, Vọng học thầy Hoan đây. Ước gì thầy Hoan giúp đỡ nó ăn học nên người, như thầy giáo trong cuốn Tấm lòng vàng đã giúp đỡ thằng cu Đức thì tuyệt cú mèo.
Vọng gấp sách lại. Ước mơ. Có tiếng réo ngoài ngõ:
- Vọng ơi!
Thằng Vọng ngồi nhổm dậy, quên luôn cả giấc mơ tiểu thuyết. Nó chạy ra đón khách. Thằng Côn trách liền:
- Nhà mày tìm khó bỏ mẹ đi ấy.
Vọng mỉm cười. Con nhà Luyến hỏi:
- Chim gáy có hay về đây không hở, Vọng?
Thằng Vọng nhìn cái súng cao su đeo lủng lẳng ở cổ thằng Luyến, nói đùa:
- Nó sợ mày, bay đi hết rồi.
Bọn trẻ cười thích thú. Luyến tiếc rẻ:
- Giá nó không sợ, tao hạ vài chú, tụi mình rán chén, ngon biết bao!
Lộc nuốt nước bọt:
- Mày tả chim rán, làm ông thèm nhỏ rãi.
Long xỏ Luyến:
- Mày kiếm chào mào hạ đi, Luyến ạ!
Rồi, nó vỗ vai Vọng:
- Mẹ mày có nhà không?
Vọng lắc đầu. Bốn đứa theo thằng Vọng vào nhà. Chúng nó đứng, ngồi quanh chiếc chõng tre. Côn chợt thấy mình mẩy thằng Vọng đầy mụn ghẻ. Thằng này ghẻ khiếp quá. Trước đây, Côn tưởng con nhà Vọng chỉ ghẻ ở tay. Hèn chi, mỗi lần tập đá bóng, dù nóng chảy mồ hôi, thằng Vọng vẫn không chịu cởi trần. Côn ngắm nghía từng chiếc xương sườn nhô lên từ cái thân hình gầy gò, xanh xao của thằng Vọng. Nó nheo con mắt:
- Trông thằng Vọng giống bộ xương cách trí ghê, chúng mày nhỉ? Vọng ơi, sao mày lười thế?
Vọng ngơ ngác:
- Lười cái gì?
- Mày ngủ không buông màn.
Vọng thật thà:
- Nhà tao làm gì có màn. Tao ngủ chung với mẹ tao.
Con nhà Luyến vớ dịp may, trả nợ liền:
- Thế đêm mày có rờ vú mẹ mày không?
Thằng Vọng bẽn lẽn. Con nhà Côn chớp mắt lia lịa:
- Thảo nào mày bị ghẻ. Muỗi nó đốt mày thành ghẻ đấy mà.
Nó pha trò:
- Muỗi Mã Viện khiếp lắm. Để chúng tao chữa bệnh ghẻ cho mày mới được. Năm ngoái, tao cũng bị ghẻ, mẹ tao bắt con ở đi hái lá gáo, lá mơ dại, về nấu nước, bắt tao ngâm, rồi bôi thuốc. Chỉ một tuần là tao khỏi. A lê hấp, chiều nay, mày đi hái lá gáo ngay tút xuỵt. Sợ trèo cây, thì tao trèo.
Lộc tiếp lời Côn:
- Tao cho mày thuốc ghẻ của chú Phương tao, nhé! Có cả thủy ngân lóng la lóng lánh, mới lại mỡ nữa. Chú tao bảo mỡ để nhử ông bạn cái ghẻ. Ăn xong, là cái ghẻ củ dế liền tù tì.
Vọng lặng yên nghe các bạn bàn cách chữa bệnh ghẻ tầu của nó. Thằng Luyến mím môi:
- Tao xin mẹ tao cho mày cái màn cũ. Mày đừng chê, nhé?
Long giục Vọng:
- Nhận đi, Vọng ơi! Không ngủ màn, thế nào muỗi nó cũng tha mày ra cống Kỳ Bá đó.
Con nhà Long bắt chước thằng Vũ:
- Mày không nhận, chúng ông tẩn mày om đòn.
Vọng hơi cúi đầu. Giọng nó thật nhỏ nhẹ:
- Chúng mày chớ nói với tụi ở trường, nhé!
Bốn thằng bạn trẻ của Vọng cùng gật đầu. Côn muốn Vọng khỏi thắc mắc chuyện ghẻ, bàn sang việc chính của nó. Tức là phục kích bọn nhãi Tầu, trưa nay. Chúng nó ức bọn Tầu lắm rồi. Ức từ hai tuần nay. Chủ nhật trước, đội bóng lớp nhì 2 của Côn đá với trường Tầu, bị bọn nhãi Tầu tặng hai quả trứng vịt. Thiếu thằng Vũ, đội bóng như mất linh hồn. Thằng Vọng đá kém đi. Thằng Luyến bắt ban hết dính nhựa mít sơ lanh. Suốt trận đấu, con nhà Vọng không hề biểu diễn nổi một cú ngả bàn đèn nào ra hồn. Thằng Côn bị hai thằng nhãi Tầu kèn cựa, mất bóng luôn luôn. Đội bóng của Côn không được công kênh hoan hô, còn bị nói xỏ nữa. Thằng Hách trở mặt, trêu thằng Vọng liên miên. Con nhà Huấn thù Vũ, ghét lây thằng Côn.
Côn đã giậm chân kêu trời, giữa sân cỏ. Cuối cùng, nó rủa con Thúy thậm tệ. Như thế, vẫn chưa đủ. Chiều hôm qua, tụi trường Tầu đá với đội bóng tròn lớp thành chung, thằng Coóng đã cộp anh thằng Côn xưng mắt cá chân. Anh thằng Lộc bị thằng Sáng đánh khuỷu tay trúng bụng. Anh thằng Minh ngã trước gôn tụi Tầu, bị thằng Sùi giẵm lên tay. Bọn trường Tầu gấu quá. Côn cần phải trả thù chúng nó. Yết Kiêu Côn đã từng coi Mông Cổ như lũ kiến, há chịu thua bọn Tầu phố chính hay sao? Nó bẻ ngón tay kêu rắc rắc:
- Chơi nhé, chúng mày nhé?
Luyến tháo cái súng cao su khỏi cổ. Nó móc túi lấy viên đạn đất sét, nhét vào miếng da. Rồi, nhắm cái bát mẻ trước mặt, kéo căng hai sợi dây cao su, nhả đạn. Viên đạn trúng cái bát. Con nhà Luyến ngạo nghễ:
- Ông sẽ bắn vỡ đầu bọn Mông Cổ phố chính.
Côn sốt ruột:
- Mày tính sao, Vọng?
Vọng nghiến răng:
- Chơi thì chơi, sợ gì. Ông ức Tầu còn hơn tụi mày cơ.
Vọng thuật thêm chuyện ghét Tầu cho bọn thằng Côn nghe. Nào là mẹ nó ngồi trước cửa hiệu cao lâu nhà thằng Sùi, đương bán hàng đắt khách, con nhà Sùi xui bố nó đuổi, không cho bán. Nào là mẹ gánh hàng qua nhà thằng Nhì, bị thằng Nhì đổ nước, ướt hết đầu mẹ nó. Vọng nói bằng giọng căm tức. Khiến Côn tưởng rằng đang coi ban kịch hướng đạo Hải Dương diễn vở Phá cường địch báo hoàng ân, tả sự tích ông Trần Quốc Toản. Côn bảo Vọng:
- Cầm quả cam đi, mày!
Vọng ngớ ngẩn:
- Làm gì có cam. Nhà tao còn mỗi quả chanh. Muốn chén với muối à?
Con nhà Long toét miệng cười:
- Nó muốn mày bóp nát quả chanh để giết... cái ghẻ!
Năm thằng bạn trẻ cười vang. Vọng gật gù:
- Tụi chúng mày chê tao ghẻ, chứ ghẻ cũng có cái thú vị.
Long hỏi:
- Thú bắt quyết, hở?
Vọng nhận ngay:
- Ừa, gãi thú vị lắm. Đang ngứa tuyệt đỉnh, mà vớ được chậu nước nóng ngâm tay, không còn gì sung sướng bằng.
Côn lắc đầu:
- Hèn chi mày cứ thích ghẻ. Thôi, chúng mình bàn chuyện khịa bọn Tầu đi. Chúng ta chơi trò mọi da đen tấn công tụi săn tê giác.
Nó hớn hở:
- Xuống bếp, anh em ơi!
24
Năm đứa kéo nhau xuống bếp nhà thằng Vọng. Mỗi đứa cầm một chiếc nồi, xòe bàn tay xoa đít nồi, rồi bôi lên mặt. Nhọ nồi bị mài sạch. Chúng nó phun nước miếng vào, cho nồi ra thêm nhọ. Côn thó hũ mỡ của mẹ thằng Vọng, tưới lên đít nồi. Mặt nó đen bóng, như mọi đen chính cống. Và, năm thằng nhóc đã có năm khuôn mặt ma chê quỷ hờn. Đứa nọ nhìn đứa kia, cười nhe răng trắng ởn.
Luyến hỏi Côn:
- Xong chưa, mày?
Côn đáp:
- Còn vẽ mình nữa chứ.
Chúng nó cởi phăng áo, bắt thằng Vọng đem lọ mực tím, vẽ cái đầu lâu và hai khúc xương bắt chéo trên ngực. Vẫn còn thiếu. Côn bàn nên kiếm mỗi thằng một sợi dây chuối, buộc ngang trán, rồi dắt lông vịt quanh đầu. Xong xuôi, chúng nó kéo nhau ra ngõ.
Trời quá trưa, nắng lửa muốn đốt cháy tóc khách bộ hành. Con đường nhỏ, từ cống Kỳ Bá đẫn tới đường cái, đầy nắng, vắng bóng người qua lại. Lúc ấy chỉ có học trò đi học thôi. Bọn nhãi trường Tầu, ở xóm này, khá đông. Tụi đá bóng cừ đều là dân Tầu cống Kỳ Bá. Côn đã chọn đúng quân thù, để rửa hận cho anh nó và học sinh thành chung. Nó ưỡn ngực về phía trước:
- Tao vưỡn là Yết Kiêu đấy, nhé!
Luyến nhận chức anh hùng:
- Thằng Vũ đi rồi, giờ tao là Dã Tượng.
Lộc giơ tay:
- Tao là Trần Quốc Toản.
Vọng lắc đầu:
- Quốc Toản là tao rồi. Mày chọn thằng khác đi.
Lộc vỗ vai Vọng:
- Trần Quốc Toản cũng... ghẻ tầu hở, mày?
Vọng đưa tay ra sau lưng, gãi xoàn xoạt:
- Ừ, ông Trần Quốc Toản, ngày xưa, ghẻ như tao ấy. Ông ấy lở đít nữa cơ.
Lộc đành thua. Nó chưa biết chọn nhân vật nào. Thì Côn nhanh miệng:
- Con nhà Lộc là Lê Lai đi!
Long đã nhắm mắt ôn lại những bài Việt sử, mà chẳng tài nào nhớ nổi tên một anh hùng cừ cả. Nó cáu quá, hét lớn:
- Còn tao là gì?
Côn đập trán nhè nhẹ:
- Mày hở? Mày là Lý Thường Kiệt.
Luyến trêu bạn:
- Đêm ngủ, con nhà Long còn đái dầm. Lý Thường Kiệt cái khổ nào?
Long đá Luyến một cái:
- Ông ăn ba con nhện nướng, hết đái dầm từ năm ngoái cơ mà.
Cuộc chọn lựa anh hùng chu rồi. Côn dặn Lộc:
- Hễ tao bị bắt, mày phải liều mình cứu tao, nhé! Lê Lai liều mình cứu Yết Kiêu. Nghe chưa!
Năm đứa tìm chỗ nấp. Côn ẩn bên bờ tre. Mắt nó trừng trừng nhìn về phía xóm Tầu. Tâm hồn nó nghĩ tới con Thúy. Côn chả hiểu tại sao con Thúy xử ức thằng Vũ thế. Thằng Vũ có cái gì cũng đem cho con Thúy. Nó mạo hiểm cớp cái lồng chim khuyên, tặng Thúy. Nó ăn cắp những mười đồng, rủ Thúy đi ăn kem ở cầu Bo. Giang hồ xuống tận cống Đậu, Vũ vẫn nhớ thó táo tầu, về biếu Thúy. Rồi, Vũ khinh thường thằng súc sinh Dương, đấm con lão phó cẩm chảy máu mũi, để bênh vực Thúy. Vậy mà con Thúy vô ơn, nói xỏ thằng Vũ, làm con nhà Vũ buồn.
Hôm Vũ ra bến ô tô, Vũ cầm tay Côn. Mắt nó đỏ hoe. Nó méo xệch cái miệng, tâm sự với Côn rằng, nó lên Hà Nội sẽ học phép phù thủy, biến con Thúy thành con nhặng. Côn ta mủi lòng, đấm bụng bốp một cái, hứa hẹn Tao sẽ trêu nó phát khóc, trả thù cho mày.
Vũ đi. Côn và các bạn ở lại Thái Bình. Mùa hè qua, mùa thu tới. Cổng trường mở rộng. Lớp học chẳng có gì thay đổi. Năm nay, thầy Đàn dạy lớp nhì 2, nên Côn không cảm thấy mới lạ, bỡ ngỡ. Thằng Vũ để lại tâm hồn Côn một khoảng trống rỗng. Khoảng trống rỗng này cứ gần lấp đầy, thì lại trống rỗng thêm, bằng những trận đá bóng thua tơi bời, bị cộp sưng vù chân, bị bạn trong trường chế nhạo.
Khoảng trống càng rộng, Côn càng ghét con Thúy. Đã mấy tháng, Côn vẫn chưa trêu con Thúy phát khóc được. Mỗi lần, đến gần con Thúy, là mỗi lần Côn ta đần người ra. Cuối cùng, nó nhún vai, buông thõng đôi tay, lẩm nhẩm chờ hôm khác, sẽ biết tay nhau. Hôm khác, Côn vừa mở miệng, con Thúy đã toét miệng cười. Côn ta bỗng thấy nóng ran ở tai, ngẩn ngơ, như người vừa đá hụt trái bóng. Nó nuốt nước bọt, ngó quanh quẩn, rồi thọc tay vào túi quần xoóc, cúi mặt, lảng xa.
Côn nghĩ tới thằng Hội, con ông Đốc. Thằng mụ sữa Hội, dạo này, hay lại nhà con Thúy chơi lắm. Côn nghiến răng ken két. Nó nắm chặt đôi bàn tay, cơ hồ sắp tống bọn nhãi Tầu.
Ngồi dưới gốc cây ổi, Luyến mít sơ lanh, vua bắn súng cao su, lim dim mắt mơ mộng. Nó vừa đọc xong truyện Mới lớn lên, đăng ở Phổ thông bán nguyệt san. Thằng bé mới lớn lên mê chị của thằng bạn mình. Bà chị lớn hơn nó những năm tuổi. Chú bé gửi lá thư tình, liền được bà này tặng kẹo, xoa đầu. Chú bé cho rằng, thế là, chị của thằng bạn mình yêu mình. Chú khoe rối rít mình đã biết yêu. Luyến bị ám ảnh bởi câu chuyện buồn cười ấy. Nó nhớ đến chị thằng Lộc, cũng hay xoa đầu, tặng kẹo nó. Luyến mỉm cười. Tâm hồn non dại và tinh khiết của nó đang bị vẽ vời một cảnh tiểu thuyết.
Từ xóm Tầu, lố nhố bọn trẻ con cắp sách đi học. Côn quên phứt con Thúy. Luyến bỏ rơi tiểu thuyết. Lộc ngưng nhẩm ôn bài đức dục. Vọng không cần biết mẹ nó sắp về. Chúng nó mở căng mắt, theo rõi bọn trẻ. Yết Kiêu Côn ra lệnh:
- Mày trèo lên cây ổi xem, có đúng tụi Mông Cổ không, Dã Tượng?
Dã Tượng Luyến, súng cao su quàng cổ, thoăn thoắt trèo cây. Nó lựa cái chạc, đứng thật vững, biểu diễn buông hai tay, đưa lên mắt làm ống nhòm:
- Đúng tụi Mông Cổ.
- Bao nhiêu đứa?
- Mười.
Dã Tượng đã tụt xuống khỏi cây ổi. Bọn Tầu con mỗi lúc đến một gần. Chúng nó xí xa xí xố. Vua súng cao su gom hết đạn đất sét nung thành một đống nhỏ. Nó nạp viên đạn đầu, sửa soạn khai hỏa. Yết Kiêu, Trần Quốc Toản, Lý Thường Kiệt, Lê Lai đương ở thế quỳ, trước khi vùng chạy. Dã Tượng dặn trước:
- Đợi tao ăn gỏi vài thằng đã, rồi hãy tràn ra bắt sống chúng nó, nghe tụi mày?
Vọng ngán nghề bắn súng của Luyến, hỏi:
- Mày định bắn vào đâu?
Luyến nghiến răng:
- Ông sẽ bắn vỡ đầu chúng nó.
Côn vỗ đùi đét một cái:
- Đừng, đừng bắn vỡ đầu, đi tù bỏ bố.
Luyến toét miệng cười:
- Thế tao bắn sứt rốn chúng nó vậy.
Bọn Tầu con chỉ còn cách ổ phục kích ba chục thước. Rồi, hai chục thước. Dã Tượng kéo căng hai sợi dây cao su. Véo. Viên đạn đất sét nung xé không khí, trúng cẳng một thằng Tầu. Tên giặc buông cặp sách. lăn trên đường, ôm lấy chân, tỉu nà ma ầm ỹ. Dã Tượng khoái chí, bắn viên thứ hai. Người nhắm bụng thằng Tầu con. Viên đạn vừa bay khỏi miếng da, thằng Tầu cũng, bất chợt, đưa cái cặp mây ngang bụng. Thành thử viên đạn trúng cái cặp mây, vỡ tan tành. Thằng Tầu hoảng quá, hét inh lên:
- Ló pắn chộm, lằm li!
Bọn Tầu con nằm hết xuống. Thằng Dzoòng, con lão Tầu thọt bán bánh bò, ngóc đầu cao, tuyên chiến:
- Có giỏi ra đây!
Dã Tượng bắn liên tiếp năm viên đạn. Đạn cầy mặt đường, làm thành những đám bụi nhỏ. Yết Kiêu hỏi anh em:
- Xuất đầu lộ diện chưa?
Trần Quốc Toản lắc đầu:
- Gượm đã. Đợi thằng Luyến xực phàn thêm vài thằng nữa, cho chúng nó chết vợi đi.
Bọn Tầu con sợ đạn đất sét, nằm im bất động. Dã Tượng, khôn lỏi hơn, cũng đã ngừng bắn. Người nói thầm “Ông cho chúng mày phơi nắng, tha hồ uống thuốc Thối nhiệt tán, các con ơi! Trễ giờ học, chúng mày sướng nhá!” Chủ tướng Dzoòng bảo các bạn:
- Chạy thôi!
Dã Tượng đã đoán đúng sự lo ngại của quân Mông Cổ. Đám Tầu con vụt dậy, cắp cặp mây, chạy theo chủ tướng. Yết Kiêu truyền lệnh:
- Đuổi theo!