Chương 32
ÁNH SÁNG VÀ BÓNG TỐI

Moric không phải đợi lâu dưới gốc cây bạch dương. Vào chính lúc chàng nhảy vào thuyền, một trong những cửa sổ của tòa dinh thự trong ra vườn khẽ hé ra và ngập ngừng một chút, dường như ai đó muốn ra nhưng còn do dự, không biết con đường đó có tự do hay không.
Một bàn tay trắng đeo những chiếc nhẫn đá quý giữ lấy khung cửa hé mở, được chiếu sáng bởi ánh trăng, một lúc sau hình dáng cân đối của cô gái hiện lên trên cầu thang, dẫn ra vườn.
Đó là Luiza Pôinđekter.
Nàng đứng lặng vài giây lo lắng. Có tiếng vỗ mái chèo chăng? Nàng có cảm thấy nó không? Tiếng kêu ve ve không mệt mỏi của những con ve sầu có thể làm nàng nhầm lẫn. Giờ hẹn đã đến và nàng không thể chờ đợi lâu hơn nữa.
Luiza chạy xuống những bậc thang bằng đá không tiếng động, đi vào vườn, nàng lướt qua những bụi cây, những bức tượng và cuối cùng lọt vào dưới vòm bạch dương. Nơi đây vòng tay của chàng Muxtangher chờ đón nàng.
Những giây phút hạnh phúc qua mau, giờ chia tay sắp tới.
- Ngày mai chúng ta lại gặp nhau chứ, anh thân yêu. Đêm mai phải không ạ?
- Nếu có thể, anh sẽ nói với em: đúng, ngày mai, ngày kia và lại lần nữa, em yêu của anh!
- Nhưng sao vậy? Anh lại không thể nói được như vậy?
- Sáng mai anh phải đi Alamô.
- Thế đấy! Không lẽ điều này cần đến thế?
Vô tình, câu hỏi như trách móc. Mỗi lần nghe nhắc đến ngôi nhà đơn độc trên Alamô, trong lòng nàng lại thức dậy một cảm giác gì có khó chịu. Nhưng vì sao? Chính nàng cũng không hiểu nổi.
- Quả thật là anh cần phải đi tới đó.
- Cần ư? Người ta chờ anh ở đó phải không?
- Chỉ có tên hầu Felim của anh. Anh hy vọng không có gì xảy ra với hắn. Anh bỏ hắn lại một mình đã được mười ngày, từ khi có những tin đồn về bọn da đỏ.
- Chỉ có Felim và không còn ai nữa phải không? Moric, anh nói thật chứ? Anh thân yêu, đừng dối em! Anh nói, chỉ mình hắn thôi chứ?
- Sao em lại hỏi vậy, hở Luiza?
- Em không thể nói vì sao được. Em sẽ chết vì xấu hổ, nếu phải thú nhận những ý nghĩ thỉnh thoảng lại nảy ra trong đầu em.
- Đừng sợ, hãy nói anh nghe tất cả những gì em suy nghĩ. Anh không thể giấu em được điều gì. Nói đi, niềm vui của anh!
- Anh muốn vậy ư, Moric?
- Tất nhiên, anh muốn. Anh biết, anh sẽ làm em ngỡ ngàng. Bởi nếu ai đó biết được những cuộc gặp gỡ của chúng ta, họ có thể giải thích một cách rất ngu xuẩn. Vì thế anh phải đi Alamô.
- Để ở lại đó ư?
- Chỉ vẻn vẹn có một hoặc hai ngày. Để thu dọn đồ đạc và nói lời từ biệt cuối cùng cuộc sống của anh ở đồng cỏ.
- Thật thế ư?
- Có lẽ em ngạc nhiên?
- Không! Chỉ có điều em không hiểu. Em không thể hiểu anh và có lẽ không bao giờ hiểu được anh.
- Phải, tất cả những điều này không phải là đơn giản. Anh đã có một quyết định quan trọng và anh biết rằng em sẽ tha thứ cho anh, khi nào anh giãi bày với em.
- Tha thứ cho anh ư, Moric! Vì cái gì mới được chứ?
- Vì anh đã không chia sẻ với em bí mật của mình. Anh không phải là con người mà em biết…
- Nhưng mà anh vẫn như vậy, vẫn là con người mà em biết: anh đẹp, hào hiệp, can đảm, anh thật phi thường. Ôi, Moric! Nếu anh biết được em yêu anh như thế nào, anh quí giá đối với em như thế nào!
- Con bồ câu nhỏ của anh, anh yêu em cũng chẳng kém gì, nhưng hãy vì hạnh phúc chung của chúng ta, hãy chia tay nhau em ạ.
- Chia tay ư?
- Đúng, em thân yêu. Nhưng chúng ta chia tay nhau không lâu đâu.
- Bao nhiêu lâu?
- Thời gian cần thiết cho con tàu vượt Đại Tây dương và quay trở lại.
- vĩnh viễn ư? Nhưng để làm gì?
- Anh cần phải trở về Tổ quốc - Về Iếclăng, về đất nước mà giờ đây người ta đang khinh bỉ, như em đã biết. Chỉ vừa hai mươi giờ trước đây anh nhận được từ đó một tin quan trọng. Anh phải vội tới đó và hy vọng khi quay lại sẽ chứng minh được cho người cha kiêu hãnh của em, rằng chàng Muxtangher nghèo khổ, người đã chiếm được trái tim của con gái ông ta… Anh đã chiếm được nó chưa hở Luiza?
- Anh hỏi điều này mà làm gì! Anh biết rằng anh đã chinh phục được trái tim tội nghiệp của em và em không bao giờ còn thoát ra khỏi sự ràng buộc này nữa. Đừng cười em, Moric ạ, em là nô lệ của anh mất rồi.
Lần nữa họ lại ôm nhau, rồi lại những cái hôn dịu ngọt và những lời thề thốt yêu đương.
Tiếng ri rỉ của những con dế mèn đã lặng đi trong cỏ, trong đám lá những con ve sầu cũng đã im tiếng, tiếng kêu của con chim chích nhỏ trên ngọn cây bạch dương cũng thôi vọng tới, con cú đêm bay cao hơn trong ánh trăng.
Nhưng những kẻ yêu nhau nào có nghe thấy gì. Họ cũng không nhìn thấy bóng đen của một người – hay có thể, đó là một tên ăn trộm. Bóng đen đó lúc thì trườn qua những khóm hoa lúc thì đứng lặng bên những bức tượng, lúc thì ẩn mình trong những bụi rậm, cuối cùng hắn dừng lại sau những gốc cây – cách nơi hai người hôn nhau chừng mươi bước. Trong giây phút hạnh phúc, khi xung quanh im ắng, họ hoàn toàn không ngờ rằng sự im lặng giúp cho tên kia nghe rõ mồn một những lời thú nhận yêu đương, và mặt trăng phản bội tố cáo mọi hành động của họ.
Con người, như cái bóng đen sau gốc cây đứng lắng nghe từng lời, thậm chí những tiếng thở dài, những lời thì thầm đắm đuối, trong ánh trăng như bạc hắn nhìn rõ từng cử chỉ của họ.
Có cần phải nói, tên gián điệp thô bỉ đó là ai không? Kacxi Kôlhaun đã tự làm lấy điều đó.
Phải, đấy chính là hắn.