Chương 46
SỰ THÚ NHẬN BÍ MẬT

Một buổi sáng náo động và xôn xao ngự trị ở dinh cơ Kaxa-del-Korvô và những người quanh nó.
Trong sân đầy những người có vũ trang. Ở một số người này là những khẩu súng săn dài hoặc những khẩu súng hai nòng, ở những người khác là súng lục, súng ngắn, ở những người thứ ba: dao găm lớn hoặc thậm chí chỉ là những ngọn lao.
Quần áo của họ cũng không kém phần phong phú: những chiếc áo sơ mi đỏ bằng vải Flanen, những chiếc áo khoác bằng vải bông hay bằng vải Keltucki, những chiếc quần nâu bằng thứ vải dệt ở nhà và những chiếc mũ vải bông xanh da trời, những chiếc cátket da, những đôi ủng cao cổ da kép hoặc những đôi ghệt bằng da hươu. Sự tập trung của những con người đầy sức mạnh, có vũ trang chỉ có thể thấy được ở những vùng cư dân biên cương Tếchdát.
Cả sự sặc sỡ trong trang phục, cả vũ khí cũng không nói lên mục đích tụ tập của họ. Cho dù ý định của họ là hòa bình nhất thì họ vẫn vũ trang và ăn mặc như vậy mà đến.
Nhưng chúng ta đã biết họ tụ tập ở đây để làm gì.
Phần đông trong số họ là những người hôm qua đã đi cùng các kỵ binh, giờ đây cả những người khác cũng nhập bọn: những người sống ở những đồn điền xa hơn, những người thợ săn mà hôm qua không có mặt ở nhà.
Số lượng người tập trung vào sáng hôm nay còn nhiều hơn hôm qua, mặc dầu hôm qua còn có binh lính tham gia vào cuộc tìm kiếm.
Hoàn toàn không có các quân nhân trong đám đông, nhưng trong đó có các thành viên trong đội dân binh tình nguyện đã tụ tập lại, những người được gọi là “quân chủ lực”
Họ ăn mặc và vũ trang không khác gì những người khác. Những đội dân binh như vậy thường được tự tổ chức ở những vùng dân cư mới để giúp đỡ quân đội chống lại tội ác. Thành viên của đội dân binh này đôi khi thi hành nhiệm vụ của người đao phủ.
Tất cả đều nói về vụ giết người: vụ giết Henri Pôinđekter, đôi khi nghe thấy tên Moric-Muxtangher.
Nguyên nhân của không khí xôn xao cũng gây nên bởi sự xuất hiện của Kỵ sĩ không đầu trong đồng cỏ. Những người hôm qua nhìn thấy nó kể lại cho những người không có ở đó nghe.
Một vài người lúc đầu còn chưa tin, họ cho rằng đó là chuyện đùa. Nhưng rồi họ cũng nhanh chóng nhận thấy sự nhất trí của các nhân chứng, và sự tồn tại của Kỵ sĩ không đầu được tất cả công nhận.
Tất nhiên mọi người bắt đầu thử phỏng đoán về hiện tượng đáng ngạc nhiên này và đã đưa ra những giả định khác nhau nhất. Nhưng chỉ một trong số đó dường như tỏ ra gần đúng với sự thật – đó là giả định mà chúng ta đã rõ của người cựu dân sống ở biên giới, rằng con ngựa là có thật, còn người kỵ sĩ là hình nộm.
Ai làm ra nó và làm như vậy để làm gì thì không người nào giải thích được.
Việc tập hợp mọi người lại không đòi hỏi sự chuẩn bị gì đặc biệt. Mọi việc đã sẵn sàng.
Những con ngựa của những người đi tìm kiếm đã đứng trước dinh cơ, những người hầu của ngài chủ đồn điền giữ cương một vài con, nhưng phần đông thì đụng đâu buộc đấy.
Tất cả đều hiểu rõ họ tụ tập ở đây để làm gì. Họ chờ đợi Vili Pôinđekter, người chỉ huy đội ra dấu lên đường.
Ngài chủ đồn điền nán lại vì hy vọng tìm được người dẫn đường, người có thể chỉ đường tới Alamô và đưa đội ngũ tới thẳng nhà Moric-Muxtangher.
Không có một người nào như vậy trong số những người có mặt. Các chủ đồn điền, các chủ quán, các luật sư, những người thợ săn, những tay buôn ngựa và các nô lệ, tất cả đều không biết rõ thung lũng Alamô.
Chỉ có một người trong khu cư dân có thể nhận lấy trách nhiệm của người dẫn đường – già Zep Xtump. Nhưng không tìm đâu ra người thợ săn già, ông đã đi săn, những người được cử đi tìm ông, người nọ tiếp người kia đều trở về không kết quả.
Thật ra có một người trong dinh cơ có thể đưa đội ngũ tới căn nhà của người bị nghi là thủ phạm. Nhưng Vili Pôinđekter không hay biết điều này.
Và rất tốt là ông đã không biết điều này. Nếu người chủ đồn điền chỉ trong một giây nghi ngờ rằng con gái ông có thể dẫn đường tới ngôi nhà cô đơn trên sông Alamô thì ông không những cay đắng vì cái chết của đứa con trai mà còn vì cả hành động điên rồ của cô con gái.
Người cuối cùng được phái đi tìm Zep Xtump đã trở về cho biết không có ông. Người ta không chờ đợi nữa. Khát vọng báo thù đang trỗi dậy. Đội ngũ lên đường.
Họ chưa kịp đi xa Kaxa-del-Korvô thì hai người có thể chỉ cho họ con đường đi tới Alamô đã gặp nhau trong những bức tường của dinh cơ.
Cuộc gặp gỡ này không phải là bí mật, nó không định trước. Nó là sự tình cờ. Zep Xtump vừa đi săn về và mang đến dinh cơ những con thú săn được nhờ sự giúp sức của khẩu súng không hề biết bắn trượt của ông.
Đối với Zep Xtump, Luiza Pôinđekter tất nhiên là có nhà, nàng rất muốn nói chuyện với ông, nàng muốn đến nỗi suốt ngày hôm qua từ sáng sớm cho đến lúc mặt trời lặn nàng không rời mắt khỏi con đường bên kia dòng sông.
Đội quân ồn ào chỉ vừa khuất dạng, thì Luiza đã leo lên sân thượng và trông thấy người thợ săn già đang chậm chạp tiến lại gần trên con ngựa già của ông, chất đầy những thứ săn được. Zep Xtump, không còn nghi ngờ gì nữa, đang đi tới dinh cơ.
Luiza rất vui mừng khi nhìn thấy thân hình cao lớn thẳng đờ ra của ông. Nàng biết rằng đó là người bạn đáng tin cậy, người mà nàng có thể thổ lộ những bí mật quí giá nhất, mà nàng lại đang có những bí mật muốn thổ lộ cùng ông, bí mật đã hành hạ nàng suốt cả một ngày.
Zep Xtump còn lâu mới xuất hiện trong sân, vậy mà cô gái đã xuống hiên chờ ông.
Vui vẻ và vô tư, người thợ săn già tiến lại gần dinh cơ. Rõ ràng ông chẳng ngờ tới nỗi bất hạnh làm gia đình ngài chủ đồn điền đang phải chịu đựng.
Khi ông nhận ra là cổng bị đóng lại bằng then, trên khuôn mặt ông xuất hiện sự ngỡ ngàng.
Đây là một điều không bình thường, ít nhất là ở những người chủ mới của dinh cơ.
Khuôn mặt cau có của người da đen ra đón Zep Xtump ở cổng còn làm ông ngạc nhiên hơn.
- Việc gì đã xảy ra với anh vậy, Plutôn? Sao anh nhìn ta như nhìn con gấu bị chặt cụt đuôi vậy. Mà tại sao giữa ban ngày ban mặt lại khóa cổng lại? Ta hy vọng không có chuyện gì xảy ra chứ?
- Ôi, ngài Xtump, đã xảy ra rồi ạ! Chính nó đã xảy ra rồi! Nói ra thật đau lòng. Bất hạnh vô cùng!
- Bất hạnh ư? – Người thợ săn kêu lên - Bất hạnh ra sao hả anh chàng da đen? Nói mau lên, thật không có gì đáng sợ hơn những gì lộ ra trên mặt anh! Không có gì xảy ra với cô chủ trẻ tuổi của anh chứ? Tiểu thư Luiza…
- Chẳng có gì xảy ra với tiểu thư Luiza cả. Nhưng hình như cô chủ trẻ có ở nhà. Hãy vào đi, ngài Xtump. Cô chủ sẽ tự nói với ngài điều bất hạnh.
- Còn ông chủ của anh? Ông ta có nhà không?
- Không – Không! Ông ta bây giờ không có. Ông chủ bây giờ cách xa nhà rồi. Ông ta đã đi mười lăm phút trước. Ông không có nhà, ông ta đi vào đồng cỏ, nơi có những con ngựa hoang. Đến nơi có cuộc săn tháng trước đấy. Mà ngài đã biết rồi phải không, ngài Zep?
- Vào đồng cỏ, nơi có những con ngựa hoang? Cái gì khiến ông ta tới đó? Ai đi cùng với ông ta vậy?
- Đi với ông có ngài Kôlhaun và rất nhiều ngài da trắng khác. Bao nhiêu người đi cùng với ông chủ ấy chứ.
- Thế còn cậu chủ trẻ Henri. Cậu có lẽ cũng ra đi cùng họ.
- Ôi, ngài Xtump, đó mới là nỗi đau đớn! Tai họa của chúng tôi. Cậu Henri cũng đã đi rồi. Và không bao giờ còn quay lại nữa. Con ngựa chạy về nhà, khắp mình nó toàn máu. Người ta nói rằng cậu chủ Henri đã chết rồi.
- Chết rồi? Chắc là anh đùa? Anh nói thật đấy à?
- Ôi, ngài Xtump! Chỉ nói ra điều này cũng cay cực lắm rồi, nhưng mà thật thế đấy ạ. Tất cả đã đi tìm xem cậu ấy đang nằm ở đâu.
- Nào, mang cái này vào bếp. Đây là gà tây và gà rừng. Tiểu thư Luiza đâu?
- Cháu đây, bác Xtump. Bác lại đây đi! - Một giọng trong như bạc, rất quen thuộc với người đi săn trả lời ông, nhưng lần này giọng nói đó vang lên buồn thảm đến nỗi Zep Xtump khó lòng nhận ra – Than ôi! Những gì mà Plutôn nói với bác, tất cả đều đúng sự thật. Em cháu đã mất tích. Không ai nhìn thấy nó kể từ chiều hôm kia. Con ngựa của nó quay về với những vết máu trên yên. Ôi, bác Zep chỉ nghĩ đến điều này cũng đủ sợ rồi!
- Tất nhiên! Cậu ấy đi đâu đó vào đồng cỏ, còn con ngựa của cậu ấy quay lại một mình… Tôi không muốn làm tiểu thư đau khổ, tiểu thư Luiza ạ, nhưng nếu tiếp tục tìm, có lẽ tôi sẽ giúp đỡ được, mà muốn vậy tôi phải biết chi tiết.
Luiza kể lại cho Zep nghe tất cả những gì nàng biết. Nàng chỉ giấu có màn kịch trong vườn và những gì xảy ra với nàng. Nàng quả quyết rằng Henri chắc chắn đi theo chàng Muxtangher, nàng dẫn ra lời kể của Ôbeđôphê.
Giọng nàng đứt quãng vì nỗi đau không thể kiềm chế được, nàng nấc lên nghẹn ngào khi nói ra rằng mọi người buộc tội Moric đã giết em nàng.
- Đấy là điều giả dối! – Người thợ săn quát lên, chia sẻ sự xúc động với nàng – Vu khống! Kẻ dối trá nào đã bịa ra điều này! Đến thế cơ đấy! Chàng Muxtangher không phải là kẻ có thể hành động như vậy? Nếu như giữa họ có sự ác cảm, nhưng chắc điều đó không có. Tôi chịu trách nhiệm về chàng – chàng không chỉ một lần ca ngợi cậu em của tiểu thư với tôi. Đúng thật là chàng không thể chịu đựng nổi người anh họ của tiểu thư. Nhưng tôi muốn biết được có ai yêu hắn? Hãy tha lỗi vì tôi đã nói với tiểu thư như vậy. Nếu như giữa em trai của tiểu thư và chàng Muxtangher có cãi cọ thì…
- Không không! – Nàng krêôl kêu lên sau khi nức nở vì cay đắng - Tất cả đã được thu xếp. Henri muốn xin lỗi, nó đã tự nhận rằng nó đã không đúng, còn Moric…
Cái nhìn kinh ngạc của người đối thoại khiến nàng im bặt. Tay bưng lấy mặt, nàng nức lên.
- Ấy, ấy! – Zep lẩm bẩm – Có nghĩa là giữa họ dù sao cũng có chuyện gì đó… Tiểu thư nói rằng, thưa tiểu thư Luiza, rằng đã có… sự bất hòa giữa em trai của tiểu thư và…
- Bác ơi, bác Zep yêu quí ơi! – Nàng vừa kêu lên vừa bỏ hai tay ra khỏi mặt và nhìn thẳng vào mắt người đi săn cao lớn – Bác hứa với cháu là sẽ giữ bí mật đi! Bác hãy hứa với cháu như một người bạn, như một người tử tế và trọng danh dự. Bác sẽ hứa, phải không bác?
Người thợ săn thay vì thề thốt, ông nhấc bàn tay to tướng của mình lên và sau đó đấm vào ngực trái của mình một cách đầy biểu cảm.
Năm phút sau, ông đã rõ cái bí mật mà một người đàn bà rất hiếm khi phó thác nơi người đàn ông trừ phi người đó thật sự xứng đáng với lòng tin cậy sâu sắc nhất.
Zep Xtump không ngạc nhiên lắm vì lời thú nhận này. Ông chỉ lẩm bẩm một mình: “Ta đã biết mà, ta đã biết cái gì sẽ tiếp theo!”
- Thì đã sao nào, tiểu thư Luiza! – Ông nói tiếp đầy vẻ thông cảm - Chẳng có gì đáng xấu hổ cả, tôi xin nói như vậy với tiểu thư. Phụ nữ bao giờ chẳng là phụ nữ, trên đồng cỏ, cĩng như trên khắp thế gian này. Và nếu tiểu thư đã trao trái tim mình cho chàng Muxtangher thì đâu có phải tiểu thư đã không đắn đo lựa chọn. Chàng là người Iếclăng và chàng không phải là người tầm thường. Tiểu thư hãy tin ở tôi! Còn tất cả những gì mà tiểu thư đã kể làm tôi càng quả quyết rằng chàng không gây ra tội ác này, nếu như có tội ác như vậy thật. Chứng cứ đâu nào? Chỉ có con ngựa quay về với những vết máu trên ư?
- Chao ôi, họ còn tìm được những chứng cớ khác nữa. Người ta tìm chàng suốt ngày hôm qua. Họ đã đi rất lâu theo các dấu vết và còn tìm được một cái gì đó nữa, nhưng họ không nói là tìm được cái gì. Theo cháu, cha cháu không muốn cho cháu biết điều này, còn cháu thì không dám hỏi những người khác. Họ đã ra đi ngày hôm nay, trước khi cháu nhìn thấy bác trên con đường.
- Còn chàng Muxtangher? Chàng nói gì để bào chữa cho mình?
- Ô, cháu nghĩ là bác biết chứ ạ! Bởi vì người ta cũng chưa tìm ra chàng. Lạy Chúa tôi, lạy Chúa! Có thể chàng cũng đã bị giết bởi tay kẻ đã giết em cháu!
- Thế đấy, có nghĩ là họ đang đi theo dấu vết chăng? Chắc là dấu vết của chàng Muxtangher? Nếu chàng còn sống thì chàng ở trong căn nhà của mình trên sông Alamô. Sao họ không đi tới đấy nhỉ? À phải, nhớ ra rồi! Bởi vì ngoài ta ra không ai biết chỗ ấy. Mà nếu là tay Xpengler non nớt này dẫn đường thì anh ta, tất nhiên là sẽ để mất dấu vết trong đồng cỏ đá phấn. Có phải là họ lại đi về hướng ấy không?
- Vâng. Cháu đã nghe thấy một người nào đó trong số họ nhắc đến điều này.
- Phải, nếu họ đi tìm chàng Muxtangher thì ta cũng đi. Ta sợ rằng, ta còn tìm ra chàng sớm hơn bọn ấy chứ!
- Vì thế nên cháu muốn gặp bác. Hiện nay đi với cha cháu có rất nhiều kẻ phiêu lưu. Cháu đã nghe họ chửi rủa lúc ra đi. Họ còn nói về kiểu hành tội Linsơ. Một vài người trong bọn họ còn thề trả thù không thương tiếc. Chúa ơi! Ra sao nếu họ thấy chàng và Moric không thể chứng minh được sự vô tội của mình. Trong cơn giận dữ không kiềm chế được – mà trong bọn họ còn có Kacxi Kôlhaun – bác tưởng tượng xem, họ sẽ làm gì với chàng? Bác Zep yêu quí, hãy vì cháu, vì anh ấy - bởi anh ấy là bạn của bác! Bác hãy đi mau tới Alamô! Phải đến trước họ và báo cho Moric biết. Ngựa của bác đi không nhanh. Hãy lấy ngựa của cháu, bác hãy chọn bất cứ con ngựa nào trong chuồng ngựa nhà cháu.
- Tiểu thư nói phải – Người thợ săn vừa ngắt lời nàng vừa chuẩn bị lên đường - Thực ra sự việc có thể kết thúc rất xấu cho chàng trai. Ta sẽ làm tất cả những gì sức ta có thể làm để giúp đỡ chàng. Đừng sợ, tiểu thư Luiza. Đủ thời gian. Họ còn luẩn quẩn chán trong đồng cỏ thì tôi đã tìm được đến căn nhà rồi. Ta sẽ tới kịp trên con nghẽo già của ta, tôi không hợpvới con đốm sao của tiểu thư. Con ngựa của tôi còn đóng yên cương, nếu Plutôn còn chưa tháo yên cương ra. Đừng buồn. Có thể không có gì xấu xảy ra với em trai tiểu thư đâu. Moric-Muxtangher vô tội, điều này đối với ta rõ như ban ngày vậy.
Nói xong, người thợ săn già vụng về cúi chào và lên đường, còn cô gái thì chạy về phòng mình để trấn tĩnh lại trái tim lo âu bằng những lời cầu nguyện cho người mình yêu.