Chương 20
TÌNH THẾ NGUY HIỂM

Sau khi tắm bằng uýtki, Kôlhaun rút ngay súng ra khỏi bao. Nhưng trước khi xông vào đối thủ của mình, hắn dừng lại để chùi mắt.
Chàng Muxtangher cũng đã rút ra một thứ vũ khí tương tự và giờ đây chàng đứng đó sẵn sàng đáp lại phát súng bằng phát súng.
Những người nhút nhát nhất trong số khách quen hoảng hồn xô nhau về phía cửa ra vào.
Một vài người vẫn còn ở lại trong bar. Một loại – đơn giản là vì quá bối rối. Những người khác - bởi họ can đảm hoặc khát máu hơn. Họ hiểu rằng, lúc này mà bỏ chạy thì có thể nhận một viên đạn vào lưng.
Bắt đầu một sự im ắng hoàn toàn, nó kéo dài chừng vài giây. Đấy chính là khoảng thời gian khi quyết định tỉnh táo vẫn chưa thành hành động.
Có lẽ, trong cuộc đụng độ của những đối thủ khác, khoảng thời gian này sẽ ngắn hơn. Nếu là hai người hồn nhiên và ít kinh nghiệm hơn thì họ đã bóp cò rồi. Nhưng đó không phải là Kôlhaun và Giêran, những người không chỉ một lần chứng kiến những trận giáp chiến đường phố và tham gia vào chúng. Họ biết rằng trong những trường hợp như vậy sự vội vàng là rất nguy hiểm. Mỗi người quyết định bắn chỉ khi nào thật chắc chắn. Sự chậm lại được giải thích bởi điều này.
Đối với những người đứng ngoài và thậm chí không có can đảm liếc vào trong cửa, sự chậm trễ này gần như là tra tấn.
Tiếng réo của những phát súng lục mà họ cho rằng sẽ nghe thấy trong bất cứ thời điểm nào làm tăng thêm sự căng thẳng. Và họ hầu như thất vọng, khi thay vì tiếng súng lại vang lên giọng nói ồm ồm đầy uy quyền của viên thiếu tá, một trong số những người đứng lại trong bar.
- Dừng lại! – ông ra lệnh bằng giọng của một người quen được những người khác phục tùng và sau khi tuốt thanh gươm, ông gạt hai đối thủ ra - Đừng bắn, tôi ra lệnh cho cả hai ngài! Hạ vũ khí xuống, nếu không ta sẽ chặt tay kẻ nào đầu tiên lẫy cò! Dừng lại, tôi nói với hai ngài đấy!
- Tại sao? – Kôlhaun gào lên, đỏ mặt tía tai vì điên giận - Tại sao hở ngài Ringvuđ? Sau một sự nhục mạ như vậy, có quỉ mới biết tại ai…
- Ngài đầu têu, đại úy Kôlhaun…
- Thì đã sao nào? Tôi là người không chịu được sự nhục mạ! Ngài bước khỏi đây đi, ngài thiếu tá! Cuộc cãi lộn này chẳng dính dáng gì tới ngài, ngài không có quyền can thiệp!
- Thế hả? Ha ha! Xloumen, Henkot, Lroxmen! Các ngài có nghe không! Ta không có quyền can thiệp… Ngài đại úy giải ngũ Kôlhaun, ngài chớ quên rằng chúng ta đang ở đâu. Ngài đừng tưởng rằng ngài đang ở ban Mixixipi, giữa những “dân miền Nam hào hiệp”, những kẻ chuyên tra tấn nô lệ. Ở đây là đồn biên quân sự, thưa ngài. Ở đây những luật lệ nhà binh đang có hiệu lực, và người phục vụ tận tụy cho ngài đây đã được giao chỉ huy đồn biên này. Cho nên tôi ra lệnh cho ngài cất súng ngay vào bao, nơi ngài đã lôi nó ra. Và ngài hãy thi hành ngay cho, kẻo tôi tống ngài và nhà giam như một tên lính trơn bây giờ.
- Không lẽ? – Kôlhaun rít lên – Người ta đang biến Tếchdát thành một quốc gia tuyệt hảo chăng. Có nghĩa là con người bị nhục mạ không có quyền quyết đấu nếu không có sự cho phép của ngài, thưa ngài thiếu tá Ringvuđ? Vậy luật lệ nào thống trị ở đây vậy?
- Hoàn toàn không phải – Viên thiếu tá trả lời – Ta không bao giờ ngăn cản những cuộc đấu trong danh dự. Không ai cấm ngài và đối thủ của ngài giết nhau, nếu điều này làm các ngài thích thú! Nhưng không phải là bây giờ. Ngài cần phải hiểu là những trò tiêu khiển của ngài là nguy hiểm đối với những người khác, những người chẳng hề dính dáng gì đến chuyện này. Tôi hoàn toàn không muốn đặt mình dưới viên đạn mà ngài định tặng cho kẻ khác. Hãy chờ cho một chút, để chúng tôi lùi ra một khoảng cách an toàn và bấy giờ hãy bắn nhau bao nhiêu tùy thích. Bây giờ, thưa ngài, tôi hy vọng, ngài đồng ý chứ ạ!
Nếu thiếu tá là một người bình thường, chắc gì lệnh của ông đã được thực hiện. Nhưng vì uy tín sĩ quan cao cấp nhất đồn biên, cộng vào đó sự kính trọng con người tuổi tác, biết sử dụng vũ khí một cách điêu luyện và - điều này đã được biết quá rõ – ông không cho phép khinh thường mệnh lệnh của mình. Ông rút gươm ra không chỉ để đe dọa suông.
Hai đối thủ đều hiểu điều này.
Cùng một lúc họ hạ nòng xuống, nhưng súng vẫn lăm lăm trong tay.
Kôlhaun đứng đó, lông mày nhíu lại, răng nghiến chặt như thú dữ, chuẩn bị xông vào. Chàng Muxtangher phục tùng mệnh lệnh một cách bình tĩnh không chút bực mình.
- Tôi cho rằng các ngài sẽ quyết đấu – Viên thiếu tá kết luận vì hiểu quá rõ rằng hy vọng giải hòa không còn.
- Tôi sẽ không hỏi điều này – Moric trả lời khiêm tốn - Nếu ngài Kôlhaun xin lỗi vì lời nói và hành động…
- Anh ta cần phải làm điều này: anh ta là người đầu tiên gây chuyện! - Một vài người chứng kiến cuộc gây lộn xen vào.
- Không bao giờ! – Viên đại úy giải ngũ trả lời ngạo mạn – Kacxi Kôlhaun này không quen xin lỗi, hơn nữa lại trước một con khỉ thối tha như vậy!
- Câm đi! – Chàng Iếclăng hét lên, lần đầu chàng nổi giận – Ta đã cho hắn khả năng tự cứu! Hắn từ chối điều này. Thế thì bây giờ ta thề có các thánh, một người trong hai ta sẽ không còn sống khi ra khỏi nhà này! Ngài thiếu tá, tôi khẩn thiết đề nghị ngài cùng các bạn ngài đi khỏi nơi đây! Tôi không thể chịu được sự thô bỉ của hắn.
- Ha ha ha! - Tiếng cười khinh bỉ của Kôlhaun vang lên – “Khả năng cứu sống”! Lui hết! Ta sẽ cho nó biết tay!
- Dừng lại! – Viên thiếu tá hét lên, ông không có ý định quay lưng lại những người quyết đấu. – Như vậy không thích hợp. Các ngài có thể lẫy cò sớm hơn cần thiết. Chúng tôi cần phải ra hẳn, trước khi các ngài khởi sự… Ngoài ra, thưa các ngài – Ông vừa tiếp tục vừa hướng tới những người có mặt trong phòng – Chúng ta cần tuân thủ luật lệ quyết đấu. Nếu họ đã quyết, hãy để cho bên này và bên kia có cùng điều kiện. Trước tiên hai bên phải được vũ trang như nhau, và làm sao cho họ cùng khởi sự trong danh dự.
- Tất nhiên! Ngài nói đúng! - Mười người có mặt cùng kêu lên. Tất cả nhìn vào hai kẻ quyết đấu và chờ đợi xem họ phản ứng như thế nào.
- Tôi hy vọng không ai trong số hai ngài phản đối chứ? _ Viên thiếu tá tiếp tục một cách dò hỏi.
- Tôi không thể từ chối những yêu cầu chính đáng – Chàng Iếclăng trả lời.
- Tôi sẽ đấu với thứ vũ khí tôi cầm trong tay – Kôlhaun giận dữ nói.
- Đồng ý. Thứ vũ khí đó cũng hợp ý tôi - Giọng nói của đối thủ vang lên.
- Tôi thấy rằng ở cả hai vị là những khẩu súng lục sáu viên đạn - Giờ đây tất cả đều xong xuôi. Hai ngài vũ trang như nhau
- Có lẽ nào họ lại không còn thứ vũ khí nào khác? – Chàng Kenkôt trẻ tuổi hỏi, chàng nghi ngờ Kôlhaun giấu dao dưới áo khoác.
- Tôi chẳng có gì hơn cả - Chàng Muxtangher trả lời một cách chân thành, không để một chút nghi ngờ vào sự đúng đắn của những lời nói của chàng.
Tất cả nhìn Kôlhaun, người chậm trả lời. Hắn hiểu rằng, hắn phải công nhận.
- Tất nhiên - Hắn nói – Tôi còn có dao. Tôi hy vọng các ngài không tước nó đi chứ? Tôi cho rằng mỗi người được quyền sử dụng những vũ khí mà họ có.
- Nhưng, đại úy Kôlhaun – Henkôt nói tiếp - Đối thủ của ngài không có dao. Nếu ngài không đấu với anh ta trong điều kiện ngang nhau, thì ngài cần từ chối con dao găm của ngài.
- Phải, tất nhiên! - Một vài giọng kêu lên - Tất nhiên cần phải như vậy!
- Đưa nó đây cho ta, đại úy Kôlhaun – Viên thiếu tá đòi – Sáu viên đạn cần phải đủ cho bất cứ người quyết đấu nào, thế thì cần gì sử dụng vũ khí lạnh nữa. Bởi vì trước khi các vị ngừng bắn, đã có một người…
- Quỉ quái! – Kôlhaun vừa nói vừa cởi nút áo khoác. Lôi con dao ra. Hắn thảy nó về góc bar đối diện và nói bằng một giọng khiêu khích - Đối với con chim sặc sỡ này, ta chẳng cần tới nó – Ta sẽ kết thúc với hắn ngay từ phát súng đầu tiên!
- Còn đủ thời gian cho ngài nói, sau khi ngài đã chứng minh được điều này bằng việc làm. Đừng tưởng rằng những lời huênh hoang của ngài làm cho tôi sợ… Mau lên các ngài! Tôi cần phải kết thúc với thằng ba hoa và hay nói càn này!
- Đồ chó! – “Dân miền Nam hào hiệp” kia điên cuồng rít lên – Con chó Iếclăng đáng nguyền rủa kia! Ta sẽ cho mày về sủa trong cái cũi chó của mày! Tao…
- Thật đáng xấu hổ, đại úy Kôlhaun! – Viên thiếu tá ngắt lời hắn trong sự công phẫn chung - Đấy là những lời thừa. Trong một xã hội lịch sự mà ngài lại giở thói bất nhã đó. Hãy giữ mình và suy nghĩ một phút trước khi nói… Bây giờ, thưa các ngài, còn một điều nữa – Ông nói với những người vây quanh - Cần phải bắt họ hứa rằng họ sẽ không bắt đầu bắn cho tới khi chúng ta còn chưa ra hết khỏi đây.
Lập tức nảy sinh ra những cái khó. Cuộc quyết đấu bắt đầu như thế nào. Một lời hứa đơn giản trong những tình cảm hừng hực như vậy là quá ít. Ít nhất, một trong hai đối thủ chắc gì đã chờ được tới lúc được phép.
- Cần phải bắt đầu theo hiệu lệnh – Viên thiếu tá nói tiếp – Không một người nào trong số họ được bắn sớm hơn. Có ai đề nghị một cái gì đó, một hiệu lệnh như thế nào chăng?
- Tôi cho rằng, tôi có thể - Viên đại úy Xloumen khôn ngoan vừa nói vừa tiến về phía trước – Hãy để ngài Kôlhaun và ngài Giêran đây cùng ra khỏi phòng với chúng ta. Nếu các ngài chú ý, sẽ thấy ở hai đầu đối diện của bar này có hai cửa ra vào, cả hai được bố trí hoàn toàn như nhau. Hãy để cho họ cùng lao vào một lúc, một người từ cửa bên này, một người từ cửa bên kia, và họ chỉ bắt đầu bắn chỉ khi đã bước lên ngưỡng cửa.
- Tuyệt! Thật đúng như yêu cầu - Mọi người đều tán thành.
- Vậy cái gì làm tín hiệu? – Viên thiếu tá nhắc lại câu hỏi của mình - Bắn súng ư?
- Không, cái chuông của khách sạn.
- Thật không thể nghĩ ra cái gì tốt hơn nữa, tuyệt! – Viên thiếu tá nói, ông đi về phía cửa dẫn ra sân.
- Trời ơi, thiếu tá! – Người chủ bar vừa kêu lên, vừa chạy ra khỏi quầy, nơi ông ta vừa đứng câm lặng đi vì quá sợ hãi - Trời ơi! Không lẽ họ sẽ bắn nhau trong bar của tôi? Ôi! Họ sẽ đánh vỡ tất cả chai lọ của tôi, những chiếc gương đẹp của tôi, và chiếc đồng hồ pha lê, mà giá của nó những… hai trăm đôla cơ đấy! Phá hủy hết cả rượu quí… Ôi, ngài thiếu tá! Tôi phá sản mất. Tôi còn biết làm gì! Trời ơi! Bởi tất cả!...
- Đừng sợ, ngài Ôbeđôphê – Viên thiếu tá dừng lại trả lời – Tôi không nghi ngờ rằng, tất cả sự thiệt hại của ngài sẽ được đền bù. Nhưng dù thế nào chăng nữa ngài cũng nên lánh đi một chỗ nào đó. Nếu ngài còn ở lại trong bar chắc người ta sẽ bắn lạc vào ngài, mà điều đó còn tệ hại hơn những cái chai của ngài bị bắn vỡ.
Cùng với những lời này, viên thiếu tá bỏ mặc người chủ khách sạn đang ngơ ngác và ông lại bước ra phố, nơi ông gặp hai đối thủ vừa bước ra khỏi hai cánh cửa khác nhau.
Ôbeđôphê đứng một lát nữa giữa bar của mình. Cánh cửa còn chưa sập lại từ phía ngoài sau lưng viên thiếu tá, thì cũng đã sập lại từ phía trong ngay sau lưng chủ nhân khách sạn. Và quầy rượu được chiếu sáng bởi những ngọn đèn những chai lọ và những chếc gương quí giá chìm đắm trong im ắng giữa tất cả những đồ vật, chỉ còn nghe thấy tiếng tích tắc đều đặn của chiếc đồng hồ trong hộp phalê.