Chương 37
SỰ MẤT TÍCH ĐÁNG NGỜ

Tiếng chuông ở Kaxa-del-Korvô vang lên báo hiệu giờ ăn sáng, tiếng tù và vang lên còn sớm hơn, gọi dậy những người nô lệ từ những xó xỉnh xa nhất của đồn điền.
Những người làm việc ở gần, ở cạnh những ngôi nhà hay hàng rào đã bắt đầu đi ăn.
Gia đình ngài chủ đồn điền đã tụ tập trong phòng ăn, chuẩn bị ngồi vào bàn, nhưng hình như họ tập hợp chưa đủ.
Không thấy Henri đâu.
Lúc đầu mọi người không thấy gì lạ, tất cả chờ chàng xuất hiện.
Nhưng mấy phút trôi qua mà Henri vẫn không thấy. Ngài chủ đồn điền hơi ngạc nhiên nói rằng con trai ông không hề quen đến bàn ăn trễ.
Ở vùng Tây nam nước Mỹ này người ta quy định rằng tất cả thành viên trong gia đình phải tụ tập ăn sáng vào một giờ nhất định để cùng ngồi vào bàn. Sự ra đời của phong tục này có liên quan đến một vài đặc điểm của thực đơn: bánh bích quy Viêcghin, bánh kem, bánh cam - tất cả những thứ ngon lành này ra lò đúng vào lúc mọi người ngồi vào bàn – là giờ vất vả nhất đối với những người làm bên bếp lò nóng rực.
Kẻ lười nào thích ngủ nướng và đến bàn ăn chậm có thể phải ăn bánh cam nguội, hoặc không còn bánh kem nữa – chính vì vậy mà ở các đồn điền miền Nam những kẻ lười như vậy rất hiếm.
Cho nên mọi người thực sự lấy làm lạ, tại sao Henri Pôinđekter vẫn chưa tới ngồi vào bàn.
- Thằng bé biến đi đâu nhỉ? – Như chẳng nói với ai, người cha hỏi tới lần thứ tư.
Cả Kôlhaun, cả Luiza đều không ai trả lời. Luiza cũng tự hỏi như vậy. Mặc dầu trong cái nhìn và trong giọng nói của nàng có cái gì đó khác lạ, nhưng điều này phải nhìn thật kỹ vào mặt nàng mới thấy được.
Điều gì có thể giải thích sự vắng mặt của em nàng trong bữa sáng. Chẳng lẽ điều vớ vẩn như vậy lại khiến mọi người lo lắng. Nhưng Luiza lúc này đang rất lo sợ.
Sao vậy? Không ai hỏi gì nàng. Cha nàng không để ý thấy điều kỳ lạ trong mắt nàng và càng không chú ý tới người anh họ của nàng, người cũng đang tự cố gắng che dấu một ý nghĩ nào đó không mấy dễ chịu dưới cái mặt nạ bình tĩnh giả tạo.
Từ lúc bước vào phòng ăn, Kôlhaun không nói một lời, bất chấp cả thói quen, hắn không nhìn Luiza một lần nào.
Ngồi sau bàn ăn hắn có vẻ sốt ruột rõ rệt, thậm chí lúc người hầu xuất hiện, hắn rùng mình đến hai lần.
Rõ ràng hắn cũng đang rất lo lắng vì một cái gì đó.
- Lạ thật, Henri mà đi ăn trễ - Phải đến lần thứ mười ngài chủ đồn điền nhắc – Không lẽ nó còn ngủ?... Không, Henri không bao giờ dậy muộn. mà nếu nó đã đi đâu thì cũng phải nghe tiếng tù và chứ… Có thể nó còn đang ở trong phòng… Plutôn!
- Cháu ở đây, thưa ông Vili! Ông gọi cháu ạ?
Ngoài nhiệm vụ xà ích, người ta còn giao cho Plutôn làm nài ngựa, phục vụ bàn ăn.
- Đến ngay phòng ngủ của cậu Henri, nếu có cậu ở đó, nói với cậu rằng chúng ta sắp ăn sáng xong.
- Không có cậu ở đó, thưa ông Vili.
- Anh đã đến phòng nó rồi ư?
- Dạ, không ạ, cháu muốn nói là không. Cháu không đến phòng cậu, nhưng cháu ở chuồng ngựa, cháu muốn cho ngựa ăn, thưa ông Vili. Suốt buổi sáng nay không có nó ở đấy. Cháu dậy từ tờ mờ đất. Cả yên cương cũng không có nốt. Cậu đã ra đi khi tất cả còn đang ngủ.
- Anh tin chắc điều này chứ? – Ngài chủ đồn điền nói, ông càng thêm lo lắng bởi một cái tin như vậy.
- Đúng thế, thưa ông Vili! Trong chuồn chỉ có con ngựa của ông Kôlhaun. Con đốm sao được thả ở sân quần, còn con ô của cậu Henri thì không thấy đâu cả.
- Điều này chưa có nghĩa là Henri không có trong phòng. Hãy đi ngay xem xem.
- Cháu đi ngay đây, thưa ông! Ông sẽ thấy, Plutôn này nói đúng sự thật. Cậu chủ trẻ tuổi không có ở đó đâu. Cậu ở chỗ con ngựa của cậu ấy.
- Ta không thể hiểu được – Ngài chủ đồn điền thốt lên khi Plutôn bước ra khỏi phòng – Henri đi khỏi nhà, mà lại đi trong đêm. Nó đi đâu nhỉ? Ta không thể hiểu được, nó có thể đến nhà ai trong đêm khuya như vậy. Theo lời tên da đen, như vậy là nó vắng mặt suốt đêm. Chắc là nó đến đồn biên với đám thanh niên. Ta hy vọng nó đừng ở quán rượu…
- Ồ không, tất nhiên là cậu ấy không tới đó – Kôlhaun nói xen vào, dường như cũng phân vân không kém gì ngài chủ đồn điền. Mặc dù hắn không nói một câu nào, một lời nào về màn kịch diễn ra trong vườn.
“Ta hy vong Kacxi không biết gì về điều này – Luiza nghĩ - Nếu vậy tất cả chỉ có thể là bí mật giữa ta và em ta. Ta lúc nào cũng biết cách nói với Henri… Nhưng tại sao nó lại vắng mặt tới lúc này nhỉ? Ta không ngủ, suốt đêm chờ nó. Có lẽ nó đã đuổi kịp Moric và hai người đã làm lành với nhau. Ta hy vọng như vậy, mặc dầu nơi họ làm lành với nhau có thể là ở bar. Henri rất điều độ, nhưng dưới ảnh hưởng của những xúc động như vậy, nó có thể thay đổi thói quen của mình. Mà cũng chẳng nên xét nét nó làm gì, hơn nữa đối với một người bạn như vậy thì không thể xảy ra điều gì không hay cả.”
Thật khó nói được những ý nghĩ của Luiza sẽ đi xa tới đâu, nếu như nó không bị ngắt quãng bởi sự xuất hiện của Plutôn.
Bộ dạng của anh ta trông căng thẳng như thể đang chuẩn bị báo một tin gì đó rất quan trọng.
- Nào, thế nào – Ngài chủ đồn điền quát lên, không kịp cho anh ta mở miệng – Nó có ở đó chứ?
- Không, thưa ông Vili! – Người da đen khép nép trả lời – Không có cậu chủ ở đó. Nhưng… anh ta nói tiếp vẻ lo sợ - Plutôn rất buồn phải nói điều này… con ngựa của cậu chủ đang ở đằng kia.
- Con ngựa của cậu chủ ở đằng kia? Ta hy vọng không phải nó ở trong phòng ngủ chứ?
- Không, thưa ông. Cũng không ở trong chuồng ngựa. Nó đứng cạnh cổng.
- Con ngựa của nó đứng cạnh cổng? Nhưng sao anh lại lo buồn khi nói điều này?
- Bởi vì, thưa ông Vili, bởi vì… Ngựa… con ngựa này của cậu Henri… bởi vì con ngựa ô…
- Nói đi xem nào, líu lưỡi rồi à! “Bởi vì” cái gì? Ta hy vọng cái đầu nó vẫn còn nguyên chứ? Hay có lẽ nó đánh mất đuôi rồi chăng?
- Ô, ông Vili, người da đen không sợ điều này! Ngựa cứ việc mất đầu mất đuôi cũng được. Plutôn chỉ sợ nó đánh mất người kỵ sĩ của mình.
- Cái gì? Con ngựa bỏ Henri? Mi nói gì vậy, Plutôn! Không thể con ngựa lại bỏ rơi một kỵ sĩ như vậy, một kỵ sĩ như con trai ta. Không thể!
- Cháu không nói rằng con ngựa hất cậu Henri. Cháu sợ rằng tai họa còn tệ hơn: ông chủ quí mến, cháu sẽ không nói gì nữa đâu ạ! Xin ông hãy tự ra cổng nhìn xem.
Những lời của Plutôn và đặc biệt là giọng nói và điệu bộ của anh ta làm tất cả hoảng sợ: không chỉ ngài chủ đồn điền mà cả con gái và người cháu họ lập tức cùng đứng dậy, vội vàng chạy tới cổng dinh cơ.
Những gì mà họ nhìn thấy chỉ có thể gợi lên những dự đoán thảm đạm nhất.
Một người nô lệ da đen đang đứng giữ cương con ngựa đã được đóng yên. Mình con ngựa còn ướt đẫm sương đêm, và rõ ràng tay người nài ngựa còn chưa chạm tới nó. Nó đập móng và hý lên, dường như nó vừa thoát ra khỏi một mối nguy hiểm đáng sợ nào đó. Nó bị dây một thứ nước gì đó màu sẫm - sẫm hơn sương, hơn cả bộ lông của nó: vai, chân trước, yên bị vấy những vết máu đã khô lại.
Con ngựa từ đâu phi về đây vậy?
Từ đồng cỏ. Người da đen tìm thấy nó trên bình nguyên, với dây cương kéo lê giữa những đôi chân, được hướng dẫn bởi bản năng, nó chạy về nhà - về dinh cơ.
Con ngựa này của ai?
Không ai đưa ra câu hỏi này. Tất cả đều biết đó là con ngựa của Henri Pôinđekter.
Không ai hỏi, máu của ai vấy đầy lên con ngựa. Ca ba người chỉ nghĩ về một con người: về con trai, về em trai, về em họ.
Những vết màu nâu, những vết mà họ nhìn với vẻ đầy kinh hoàng, tuyệt vọng kia, chính là vết máu của Henri Pôinđekter. Không còn nghi ngờ gì nữa.