Chương 53
ĐẾN VỪA KỊP

- Không được để chậm một giây, nếu không sẽ muộn mất.
Nói xong những lời này, người thợ săn vội vàng lên đường.
Ông có lý: khi ông nói những lời này thì người đã viết nên những dòng chữ bằng máu một lần nữa lại bị thêm một mối nguy hiểm chết người đe dọa: bọn chó sói lại vây quanh chàng.
Bạn đọc, chắc bạn đã rõ, người bị thương đội chiếc mũ panama và bận chiếc áo choàng là Moric Giêran. Sau trận chiến đấu với bầy sói, mà chúng ta đã mô tả, kết thúc một cách khả quan nhờ sự can thiệp của Tara trung thành, chàng quyết định giờ đây cần nghỉ ngơi.
Sau khi biết rằng con chó trung thành sẽ che chở cho chàng khỏi những đôi cánh đen như thế nào thì cũng bảo vệ được cho chàng khỏi bọn thú ăn thịt bốn chân như vậy, người trẻ tuổi nhanh chóng rơi vào một giấc ngủ say sưa.
Khi tỉnh lại, chàng cảm thấy sức lực có phần nào hồi phục và đã có thể bình tĩnh suy nghĩ về tình thế của mình.
Con chó đã cứu chàng khỏi bầy sói. Không nghi ngờ rằng chàng còn phải tính tới nó trong trường hợp những cuộc tấn công mới. Nhưng cái gì sẽ tiếp theo? Bởi vì nó không đủ sức giúp chàng về tới căn lều, mà ở lại nơi đây, có nghĩa là sẽ chết vì đó và vì vết thương.
Người bị thương đứng dậy, chàng lảo đảo vì còn quá yếu, sau khi cố gắng bước được vài bước, chàng lại phải nằm xuống.
Trong giây phút nặng nề, trong đầu chàng bỗng lóe lên một ý nghĩ vui mừng: “Tara có thể mang về căn lều một bức thư”.
- Chỉ cần ta bắt được nó trở về! – Chàng vừa nói vừa nhìn con chó vẻ thử thách - Lại đây, bạn yêu quý của ta – Chàng nói tiếp với người bạn không biết nói của mình – Ta muốn mi là người đưa bức thư này đi. Hiểu không? Đợi đấy, ta viết xong đã, rồi ta sẽ giải thích rõ hơn cho mi… Thật may là ta đã mang theo danh thiếp – Chàng vừa nói vừa lần mò tìm những tờ giấy – Không có bút chì. Nhưng không sao. Mực ở đây khá đủ. Còn ngòi bút thì gai cây thùa này sẽ phục vụ ta.
Chàng bò lại gần bụi cây, gỡ một trong những chiếc gai ở cuối phiến lá dài, nhúng nó vào máu của lũ chó sói, rút tờ giấy ra và bắt đầu viết.
Viết xong bức thư, người bị thương lấy một đoạn dây da quàng xung quanh cổ con chó, cẩn thận bao tờ giấy lại trong miếng vải lót nilông dứt ra từ tấm lót của chiếc mũ Panama chàng dấu cái bao sau chiếc cổ dề tự tạo.
Bây giờ chỉ còn lại việc bắt con chó mang lá thư đi.
Điều này khó. Con chó trung thành, dù cho có trí tuệ không tầm thường nhưng nó không sau hiểu được vì sao nó lại bỏ con người ra đi trong cơn hoạn nạn. Cả những lời giảng giải, cả sự âu yếm cũng không giúp gì được.
Chỉ tới khi con người mà nó cứu sống cách đây không lâu làm vẻ nổi giận quát lên, lấy gậy đánh đuổi nó, nó mới vâng phục và ra đi.
Cho dù trung thành, nhưng Tara không chịu nổi cách đối xử như vậy. Bực bội, nó chạy qua những bụi rậm, đôi khi nó quay lại, ném cho chủ những cái nhìn đầy trách móc.
- Con chó tội nghiệp – Moric nói vẻ than thở, khi con chó đã đi khuất – Ta đã đánh người bạn gần gũi nhất. Nhưng không sao, ta xa nó không lâu, nếu ta còn may mắn nhìn thấy nó lần nữa. Còn bây giờ ta phải nghĩ tới việc tự vệ trước những cuộc tấn công mới của bọn sói. Chắc chắn chúng sẽ hiện khi chúng thấy ta một mình.
Chàng biết, chàng phải làm gì.
Gần đó có một cây hồ đào, mà chúng ta đã nói đến. Ở độ cao cách gốc cây độ sáu bảy fút có hai chạc lớn mọc ra hầu như song song với nhau.
Chàng Muxtangher cởi áo choàng, trải nó ra cỏ và dùng dao đục thủng mấy lỗ trên thân áo.
Sau đó chàng tháo chiếc khăn lụa và xé nó thành hai dải dây dài.
Rồi chàng căng chiếc áo giữa hai cành cây và buộc nó lại bằng những dải khăn. Thế là thành một thứ tương tự như chiếc võng, mà một người lớn có thể nằm vừa.
Moric biết rằng bọn sói không biết leo cây, khi chuẩn bị xong cho mình chiếc giường treo này, chàng có thể hoàn toàn bình tĩnh quan sát sự tuyệt vọng của bầy sói khi cố gắng vươn lên chỗ chàng.
Chàng thiết kế cái võng, bởi chàng tin rằng bọn sói sẽ quay trở lại. Quả vậy, rất nhanh chóng, chúng lại xuất hiện từ trong rừng, chúng đi thận trọng, cứ tiến hai ba bước chúng lại dừng lại để quan sát. Sau đó, chúng lên đến gần nơi đã xảy ra cuộc chiến cách đó không lâu.
Sau khi khẳng định không có chó, chúng nhanh chóng tập hợp thành bầy. Moric trở thành người chứng kiến sự biểu hiện tàn bạo ghê tởm của loài động vật hèn hạ này.
Lúc đầu chúng xâu xé những cái xác của đồng loại đã hy sinh với một vẻ tham lam phản tự nhiên, việc này được tiến hành gọn đến nỗi vị khán giả quan sát từ trên cây chắc gì đã đếm được đến hai mươi.
Sau đó sự chú ý của bầy sói hướng về con người. Khi treo võng, chàng Muxtangher không ngụy trang nó – chàng treo khá cao và chàng cho rằng những biện pháp phòng ngừa khác là không cần thiết.
Chiếc áo khoác mầu sẫm và con người nằm trong đó đập ngay vào mắt lũ sói.
Rõ ràng vị máu kích thích sự thèm khát của bầy ác thú, giờ đây chúng vừa đứng dưới gốc cây, vừa liếm môi sau bữa ăn đáng sợ. Cảnh tượng thật ghê tởm.
Moric hầu như không chú ý tới chúng, thậm chí cả khi những con chó sói nhảy lên hoặc bám vào gốc cây tìm cách leo tới chỗ chàng. Chàng tin rằng không còn gì đe dọa được chàng.
Song le, tồn tại một mối nguy cơ mà chàng quên mất.
Chàng sực nhớ tới nó khi bọn sói thôi những cố gắng vô vọng, vừa thở nặng nhọc chúng vừa nằm xuống dưới gốc cây.
Trong tất cả những loài thú sống nơi đồng cỏ và trong rừng nhiệt đới sói là loài tinh ranh nhất. Những người đi săn sẽ nói với bạn rằng: “Không có loài nào láu cá hơn”. Chúng xảo quyệt như loài cáo và hung dữ không kém gì bọn chó sói ở xứ lạnh. Có thể làm cho chúng thuần, nhưng lúc nào nó cũng sẵn sàng cắn vào bàn tay đang âu yếm nó. Một đứa trẻ con cũng có thể dùng gậy đuổi nó, nhưng nó lại không do dự tấn công người bị thương hay những người bộ hành kiệt sức. Một mình thì nó khiếp nhược như loài thỏ, nhưng hợp thành đàn – thì sự nhút nhát của chúng biến mất. Khi quá đói, chúng trở nên hung hăng làm người ta tưởng chúng là loài thú can đảm.
Nhưng cái đáng sợ nhất ở loài sói rừng, đó là sự tinh ranh của chúng.
Khi loài ăn thịt hiểu rằng chúng không thể với được tới con người, và điều này cần phải có thời gian, đàn sói không giải tán mà chúng nằm chờ trên cỏ từ trong rừng những con khác còn chạy thêm tới. Không nghi ngờ gì nữa, chúng quyết mai phục con người.
Nhưng điều này không làm cho chàng Muxtangher lo lắng, bởi vì bầy sói không với được tới chiếc võng.
Chàng sẽ không lo lắng gì nếu như chàng không muốn uống nước một lần nữa.
Chàng rất giận mình vì sự thiếu lo xa như vậy, tại sao chàng lại không nghĩ tới điều đó trước khi leo lên cây! Mang theo một lượng nước dữ trữ không khó gì. Dòng nước ngay bên cạnh, mà một chiếc lá thùa cuộn lại có thể làm bình chứa nước được.
Nhưng bây giờ thì đã quá muộn. Dòng nước dưới gốc cây làm chàng khổ sở và cái khát vì thế mà càng hành hạ chàng. Đến với dòng suối chỉ có một cách là phải vượt qua vòng vây bọn sói rừng, điều này đồng nghĩa với một cái chết chắc chắn. Chàng hầu như mất hết hy vọng rằng con chó sẽ quay lại lần nữa để cứu chàng, chàng không còn tin rằng tờ giấy sẽ rơi đúng vào tay người cần đưa tới: chỉ có một phần trăm hy vọng xảy ra điều này.
Sau khi mất đi một lượng máu lớn, cái khát đặc biệt mãnh liệt. Nỗi khốn khổ của con người bất hạnh này càng trở nên không sao chịu đựng nỗi. Liệu chàng còn kéo dài được bao lâu nữa?
Chàng Muxtangher bắt đầu mê sảng. Chàng có cảm giác không phải một trăm mà ít nhất cũng phải là hàng nghìn con sói ghê tởm vây quanh gốc cây. Chúng càng ngày càng tiến đến gần. Mắt chúng cháy lên những ngọn lửa đáng sợ. Những chiếc lưỡi đỏ lòm của chúng chạm vào chiếc áo choàng, những chiếc răng bập vào vải áo. Người bị thương cảm giác được những tiếng thở hổn hển của loài ăn thịt…
Trong những phút tỉnh táo chàng hiểu rằng tất cả những cái đó chỉ là ảo giác, những con chó sói vẫn chỉ là một trăm như trước, chúng vẫn tiếp tục nằm trên cỏ chờ đợi cái kết cục. Cái kết thúc đó đến trước khi chàng Muxtangher bắt đầu mê sảng lại. Chàng thấy lũ sói đột ngột vùng đứng dậy và lủi hết vào rừng.
Đây là ảo giác chăng? Không, giờ đây chàng đâu có mê sảng.
Cái gì xua chúng đi như vậy?
Moric reo lên vui mừng. Chắc là Tara đã trở lại. Mà có thể cùng với nó còn có Felim. Thời gan cũng đã đủ để con chó đưa bức thư tới. Bọn sói canh chàng đã được hơn hai tiếng đồng hồ.
Moric nhỏm dậy, gập người qua cành cây đưa mắt nhìn khắp khoảng trống. Chẳng thấy chó, cũng chẳng thấy người hầu. Không có gì ngoài những cành cây và những bụi rậm.
Chàng nghe ngóng. Không một tiếng động, ngoài tiếng gầm gừ của bầy sói mà rõ ràng là chúng đang tiếp tục rút lui. Hay chàng bắt đầu mê sảng lần nữa? Cái gì có thể buộc lũ sói quay ra chạy trốn?
Nhưng dù sao thì con đường cũng đã mở ra tự do. Giờ đây có thể đi tới dòng suối. Trước mắt chàng, mặt nước sáng long lanh, tiếng nước chảy réo rắt êm dịu.
Chàng tụt xuống khỏi cây và lảo đảo lần ra bờ suối.
Nhưng trước khi cúi xuống nước, Moric còn nhìn quanh lần nữa. Thậm chí cái khát khổ sở cũng không làm chàng quên đi mối ngờ vực mà chàng cố giải thích. Sự thay đổi bất ngờ này là như thế nào.
Vẫn hy vọng là bọn sói đã bị con chó đe dọa nhưng dù sao chàng cũng thấy lo ngại. Linh cảm không đánh lừa chàng. Giữa những đám cây xanh sáng lên bộ lông vàng lốm đốm. Không còn nghi ngờ gì nữa: đó là “Chúa sơn lâm” của Tân thế giới: con báo.
Sự xuất hiện của nó giải thích tại sao bầy sói bỏ chạy.
Ý định của con thú rất rõ ràng: nó đánh hơi thấy máu và vội vã tới nơi máu đã đổ.
Con báo không rời mắt khỏi con người, nó tiến thẳng về phía con người, lúc đầu chậm rãi, ép sát người xuống đất, sau đó bước nhanh hơn và chuẩn bị một bước nhảy.
Leo lại lên cây là vô ích: con báo trèo cây như mèo, chàng Muxtangher biết rõ điều này.
Nhưng Moric không hề nghĩ tới điều này, chàng hầu như mất khả năng suy nghĩ. Một phần vì chàng quá xúc động, một phần trí óc chàng đang bị cơn sốt xâm chiếm.
Hoàn toàn bản năng, chàng nhảy thẳng vào dòng nước và chỉ dừng lại khi nước suối dâng đến thắt lưng chàng.
Nếu Moric có khả năng suy tính, thì chàng sẽ hiểu rằng cả điều này cũng vô ích, bởi con báo không chỉ leo cây được như mèo mà còn bơi được như con rái cá. Trong nước nó cũng nguy hiểm như trên cạn.
Moric không nghĩ về điều này. Chàng chỉ cảm giác theo bản năng. Con báo đi tới bên dòng nước, rùn người xuống, chuẩn bị nhảy.
Moric tuyệt vọng chờ đợi.
Chàng không thể tự vệ được. Chàng chẳng có súng săn, không súng lục, không dao, thậm chí không có cả chiếc nạng. Trong cuộc đấu tay không với con thú, cái chết là không tránh khỏi.
Chàng rú lên man rợ khi nhìn thấy con thú lốm đốm bay vút lên trên không.
Cùng lúc đó vang lên tiếng rú của con báo và sau khi vồ hụt, con thú nặng nề rơi tòm vào dòng nước.
Một tiếng rú vang lên từ trong rừng như một tiếng vọng trả lời tiếng kêu cứu của chàng Muxtangher, nhưng sớm hơn nó là tiếng rít lên khô khốc của một phát súng.
Từ trong bụi rậm, một con chó lớn nhảy ra lao xuống dòng nước, nơi con báo vừa biến mất. Một con người có vóc dáng khổng lồ hối hả chạy lại bờ suối. Một người khác nhỏ con hơn chạy theo ông ta, kêu la inh ỏi bằng cái giọng hoảng hốt của hắn.
Nhưng đối với chàng trai, những tiếng động và những hình ảnh này nhanh chóng trở nên hư ảo hơn là hiện thực. Chúng là những cảm xúc cuối cùng của cái ngày đáng sợ đó. Sau đó thì chàng không còn nhớ, không còn hiểu là chàng đã làm gì nữa. Người ốm muốn bóp chết con chó trung thành của mình, khi nó âu yếm chàng và cố vùng vẫy khỏi bàn tay mạnh mẽ của người bạn, đang cố gắng đưa chàng lên bờ.
Tất cả những thử thách vừa qua là quá nặng nề. Moric đã không chịu nổi sự căng thẳng như vậy. Chàng đã mất hết khả năng nhận thức hiện thực đáng sợ và rơi vào sự mất trí còn đáng sợ hơn. Chàng bắt đầu cơn mê sảng.