PHẦN THỨ NHẤT: THUNG LŨNG
Chương 22

-“ Ba không hiểu tại sao Winston lại có thể làm một điều như thế”. Ông Jack Harte lớn nói với Emma “ Bỏ đi ngay sau mẹ con mất, khôngmột lới tạm biệt”.
-“ Nhưng anh ấy để lại cho ba mấy dòng đấy thôi, Emma nói nhanh. Khi ông không trả lời, cô nói tiếp: “ Ba đừng lo, đi vào hải quân không sao đâu ba ạ. Anh ấy đã lớn, anh ấy có thể tự lo liệu”. Cô nghiêng người qua bàn bóp cánh tay cha an ủi.
-“ Ừ ba cũng biết thế. Dù sao thì lặng lẽ bỏ đi goí ghém đồ đạc rồi lẻn ra đi lúc nửa đêm cũng là điều lừa gạt. không giống Winston của chúngt a một chút nào”. Jack càu nahù, sự bực bội của ông lộ rõ. Ông lắc đầu: “Còn một điều nữa- ba muốn biết làm thế nào mà nó vào được hải quân khi không có chữ ký của ba trong giấy tờ của nó. Nó chưa đủ tuổi con biết đấy Emma, đáng lẻ nó phải có cử ký của ba chứ”.
Emma thở dài. Câu chuyện này cứ tiếp diễn không ngừng và lập đi lập lại ba ngày hôm na, từ khi cô từ Hall trở về và nó bắt đầu làm cô bực mình.
Nhưng trước khi cô có thể trả lời, Frank đã lên tiếng “ Anh ấy giả mạo chử ký của ba. Đúng, con chắc là như thế! Anh ấy phải làm như vậy để sĩ quan tuyển quân nhận anh ấy”.
Emma nhìn Frank với vẻ tức giận, cô nói gay gắt: “ Im mồm, Frank. Em chỉ là một thằng bé con. Em không biết gì những chuyện ấy”.
Frank đang ngồi ở phía đầu bếp, hí hoáy niết như thường lệ. Cậu nói bằng một giọng chiếu lệ: “ Em biết tất cả Emma ạ. từ những tờ báo tạp chí có tranh ảnh và báo chí từ Hall về, em đọc từng dòng mà”.
-“ Vậy thì từ nay tao không mang chúng về nữa”. Cô đốp lại: “ Nếu những tờ báo ấy làm cho mày khoác lác và hổnláo như thế. Mày sắp sửa trở thành cái thằng cái gì cũng biết rồi đấy Frank ạ”.
-“ Thôi, Emma mặc kệ nó”, Jack lẩm bẩm. ông đang hút thước là tẩu, chìm đắm trong suy tư, rồi nói: “ Frank nói đúng đấy, con ạ. Winston chắc phải giả mạo chử ký của ba. Không cỏn nghi ngờ gì nữa, nó làm thế đấy. chắc chắn như trứng là trứng vậy’.
- “ Con cũng chắc như thế”, Emma nói: “ Bởi gì đó là cách duy nhất anh ấy có thể gia nhập quân đội. nhưng cái gì đã qua rồi là qua rồi: và bây giờ chúng ta có chẳng thể làm gì được nữa. Dù cho họ có đưa anh ấy đi đâu, anh ấy cũng chẳng sao hết”
- “Đúng đấy, con ạ”, Jack nói và ngã ngưởi tựa vào ghế.
Emma im lặng, cô nhìn cha chằm chằm, cái cau mặt lo âu hằn qua vầng trán phẳng phiu của cô. Mẹ cô chết gần 5 tháng, trong thời gian đó, Jack luôn luôn cố gắng để che dấu mổi đau đớn của mình. Emma biết nó làm ông hao mòn tâm can nhiều lắm. Ông gầy hẳn đi, vì ông hầu như không ăn uông gì hết, thân thể to lớn cường trán của ông hình như co dúm lại. Ông cố dằn lòng một cách đáng sợ và thỉnh thoảng, khi ôpng không biết tới sự theo dõi sát sao của emma thì mắt ông ứot dẳm và mối sầu của ông được bộclộ trên khuôn mặt hốc hác đến phát sợ. Emma quay mặt đi một cách vô vọng, nổi đau đớn của riêng cô trồi dậy như diên cuồng khiến cho cô khó có thể kiềm chế nổi. Nhưng cô phải tự kiềm chế. Phải có người giữ vững tinh thần cho gia đình. Emma tự nghĩ vì nổi buồn thương đã xâm chiếm cha cô nhiều tháng trước khi mẹ cô qua đời, mỗi ngày một tăng lên. Giờ đây, sự ra đi thầm lén của Winston tuần qua lại gieo cho Jack một nổi phiền muộn nữa.
Emma thở dài. Cô đã tạm thời hoãn kế hoạch với chử K hoa của cô. Cô không thể đành lòng đi Leeds được khi mà Winston đã bỏ đi, mặc dù cô đã để dành được nhiều shillings. Cô đã có trên 5 pounds, một món tiền vương giả để khởi đầu cho kế hoạch lập nghiệp của cô. Và, cô đã hứa với mẹ cô là trông nom gia đình. Đó là lời hứa danh dự mà lúc này Emma phải giữ.
Cô cầm một công thức của Olivia, phếthồ khấy bằng bột và nước vào mặt sau rồi dán cận thận vào cuống sách để sau này cần dùng tới. cô nhìn vào chử của Olivia Wainwright. Nét chử thật đẹp, tròn trặn thanh nhã và bay bướm. Emma cố gắng chép lại. Cô cũng chú ý tới cách Olivia nói vì cô đang hết sức bắt chước cách nàng phát âm các từ. Blackie lúc nào cũng nói với emma rằng một ngày nào đó, cô sẽ là một mệnh phụ và cô biết các mệnh phu phải pát âm cho chính trực. Cô âm thầm tu sửa cho mình. Mình phải nói là “ chính xác” hay “đúng” chứ không được nói là chính trực.
đột nhiên, sự yên lặng trong căn bếpnhỏ bị phá vở khi Frank kêu lên đầy kích thích: “ Này, ba, con vừa nghĩ ra một điều: Nếu Winston làm giả chữ ký thì giấy tờ anh ấy không hợp lệ, có phải không ạ?”.
Jack giật mình vì lời bình luận sôi nổi này của Frank, mà chính bản thân ông cũng không nghĩ tới. ông ngắm nhìn cậu con trai út của ông một cách kinh ngạc. Gần đây, Frank liện tục làm ông ngạc nhiên. Cuối cùng, ông Jack nói: “ Frank có vấn đềnhư thế đấy. Có đấy, con ạ”. Ông gây được ấn tượng, bởi vì Frank đang là nguồn thông tin lớn, tất cả những lời bình luận thông minh phát ra từ miệng cậu trong lúc Jack ít chở đợi nhất.
-“ Vậy thì sao”. Emma vừa nói vừa trợn mắt nhìn Frank, biểu lộ mối thù hằn rỏ rệt, xưa nay chưa hề thấy ở cô vì cô vốn là người bảo vệ Frank. Nhưng cô không muốn bàn tới vấn đề Winston bỏ đi nữa. Cô biết kéo dài buổi thảo luận chỉ làm cho cô thêm buồn phiền.
-“ Nó nói đúng đấy, Emma ạ”. Jack nói, giọng nói của ông khẳng định hơn, rõ ràng và phấn chần lên.
-“ Frank của chúng ta có thể nói dúng, nhưng làm thếnào chúng ta đưa Winston ra được, ba?”. Emma hỏi luôn: “Ba sẽ viết thư cho Hải quân Hoàng gia chăng? Và ba sẽ viết cho ai?”. Cô cau mặt nhìn Frank, cậu bé đang nở nụ cười mãn nguyện trên khuôn mặt đầy tàn nhan xanh xao của mình. Thằng bé thông minh, Emma không thể phủ nhận diều đó, nhưng cô bực mình khi cậu gây ra sự bất ổn thêm trong gia dình với những lời bình luận của cậu đôi khi quá thông minh khinế cô không thể ưa.
- “ Ba có thể hỏi ông chủ xem nên như thế nào”. Frank gợi ý.
Jack suy tư, nhưng Emma đả rít lên: “Hỏi ông chủ xem nên làm như thế nào?”, tôi không bao giờ hỏi ông ấy gì hết. Chứ sao, ông ấy chẳng cho mình bải nước bọt mà không đòi tiên đâu”. giọng cô lạnh băng và miệt thị.
Jack phớt lờ không dể ý tới nhận định của cô, ông nói: “Ờ, ba có thể đi Leeds tới phòng tuyển quân và hỏi về Winston của chúng ta. Tìm ra nơi họ điều nó đi. Họ chuyển nó tới trại đóng quân nào. Họ hẳn có hồ sơ. Và ba sẽ nói vớ ihọ là nó đã làm gì. giả mạo chử ký của ba và vân vân”.
Emma ngồi nhỏm ngay lên, nétmặt cô thật thảng thốt, cô nói bằng giọng nghiêm khắc: “ Ba hãy nghe con đây. Ba sẽ không làm gì hết. winston của chúng ta vẩn luông luôn muốn vào hải quân, giờ đây anh ấy đã thực hiện điều đó. Và ba hãy nghĩ tới một điều này. Ở Hải quân, anh ấy sẽ tốt đẹp hơn là làm quần quật bao nhiêu tiếng đồng hồ ở xưởng đóng gạch Fairley, tron bùn lầy bẩn thỉu. Hãy để anh ấy ở đó ba”.
Cô ngừng lại nhìn cha một lúc lâu, có chiều âu yếm rồi dịu giọng: “Winston của chúng ta sẽ viết thư về khi nào anh ấy ổn định. Như vậy, hãy cứ để mặc anh ấy, như con đã nói trước đây”.
Jack gật đầu, bởi vì ông kính trọng sự suy sét của Emma “Đúng dấy con ạ, những lời con mói là hợp lý. Nóluôn luôn muốn đi khỏi Fairley”. Jack thở dài: “Ba không nói là ba trách nó. chỉ trách cái cách nó làm như vậy, bỏ trốn đi”.
Emma không thể nhịn được cừơi: “ Thì ba, con nghĩ là anh ấy biếtnếu anh ấy xin phép ba tì thếnào ba cũng nói không, chíng vì thế,mà anh ấy phải trốn trước khi ba kịp ngăn chận anh ấy”. cô đứng lên, tới ôm lấy cha. “Thôi ba thân yêu, ba hãy vui lên. tại sao ba không ra quán, làmmột vại bia, trò chuyện với bạn bè một chút”. Cô gợi ý. Cô nghĩ thế nào ông cũng gạt bỏ ý kiên đó, mhư ông luôn luôn làm những ngày gần đây, nhưng cô ngạcnhiên khi nghe ôg nói: ‘Ừ có lẻ thế, con ạ”.
Sau đó khi cha cô đã đi tới quán Bạch mã, Emma quay sang Frank: “ Chị mong giá như em đừng nói như vậy, Frank về chuyện Winston giả mạo chử ký của ba là việc không hợp lệ, và đưa Winston ra khỏi Hải Quân. Như vậy chỉ làm cho ba thêm buồn phiền. em nghe này, cưng- cô lắc lắc ngón tay chỉ vào Frank, vẽ mặt nghiêm trang.
-Chị không muốn nghe chuện cú Winston nửa khi chị đã trở lại Hall, em có nghe rỏ không, Frank?”
-“ Có, chị Emma”. Frank nói và cắn môi: “ Em xin lổi chị. Em không có ý làm gì sai trái. Em không nghĩ ra, chị đừng giận em”. –“Chị không giận em cưng! Nhưng em hãy nghĩ tới những điều chị nói khi em còn một một mình với ba”.
- “Em sẽ làm theo chị. Chị Emma này”.
- “ Cái gì thế cưng?”
- “ Xin chị đừng gọi em là Frankie”.
Emma giấu một nụ cười vui thú. cậu bé làm ra vẻ nghiêm trang và làm ra vẻ người lớn: Được rồi Frank. Bây giờ chị nghĩ tốt nhất`là em nên chuẩn bị đi ngủ đi. Tám giờ rồi và chúng ta phải dậy sớm để ngày mai còn phải đi làm. Đừngthức đến nữa đêm đọc báo và sách nữa”. cô chắc lửoi và lắc đầu: “ Thảonào nhà không còn lấy một cây nến! Nào thôi cậu em! chị quay lại một chút nửc để cho em ăn. Chị sẽ mang cho em một cốc sửa và một quả táo coi như cuộc chiêu đãi đặc biệt”. Cậu bé cau mày nhìn chị:” Chị cho rằng em là cái gì, Emma Harte? Một cậu bé lớn xác? Em không muốn chị cho em ăn”. Cậu kêu lên khi cậu lấy những cuốn sổ và những tờ báo. Khi ra khỏi bếp, cậu quay lại: “ Nhưng em thích quả táo đấy”, cậu vừa nói vừa cười.
Sau khi rửa xong bát dĩa buổi tối chất đầy trong chậu, Emma lên gác. Frank ngồi trên giường,viết trong cuốn sổ tay. Emma để quả táo và sữa trên bàn và ngồi xuống giường: “Em đang viết cái gì thế, Frank?”, cô hỏi tò mò. Giống như cha, cô luôn luôn ngạc nhiên, vì sự thông minh đặc biệt của Frank vì cái đầu đầy suy nghĩ của cậu. Cậu cũng có trí nhớ tốt.
-“Truyện m..a”, cậu nói với chị bằng một giọng rầu rĩ. Cậu nhìn cô một cách thận trọng và mắt mở thật to. “ Một truyện ma”. về những ngôi nhà có ma và linh hồn của những ngừơi chết từ những nấm mồ trổi dậy đi lang thang. Muu”. Cậu thì thào, giọng khẻ và đáng ngại. Cậu rung rung tờ giấy trước mặt cô. “ Em đọc cho chị nghe, chị Emma nhé? Nó sẽ làm cho chị sợ đến chết”, cậu báo trước.
-“ Không, cám ơn em! Mà đừng có ngốc nữa”, cô kêu lên kéo chiếc khăn trải giường cho thẳng lại. Đoạn cô bất giác rùn mình, đồng thời tự mắng mình trẻ con, bởi vì cô biết Frank đang trêu cô. Nhưng những đều mê tính dị đoan của miền bắc đã ăn sâu vào cô, cánh tay cô nổi da gà. Emma hắn giọng và làm ra vể bề trên: “ Tất cả những cái chuyện nhảm nhí ấy sẽ đưa em tới đâu, Frank? Chi phí những tờ giấy chị mang từ Hall về. Viết lăng nhăng như vậy có kiếm được tiền đâu?”
-“ Có kiếm được đấy!”. Cậu kêu lên hết sức mạnh dạn làm cô giật mình. Và em sẽ nói để chị biết nó sẽ đưa em tới đâu. Tới tòa báo khi em lớn. Thậm chí có thể tới cả tờ Yorkshire Morning Gazett. Thế đó!”. Cậu nhìn cô không chớp mắt và nói tiếp. Chị phải chấp nhận sự thật đó, Emma Harte”
Tiếng cười nổi lên trong cổ họng Emma nhưng hiểu rằng cậu nghiêm chỉnh, nên cô giữ nét nghiêm nét mặt: “ Chị hiểu, nhưng đợi đến khi em lớn lên đã. Một vài năm nữa, có lẽ chúng ta nghĩ đến chuyện này”.
-“ Đúng thế, Emma”, cậu nói và cắn quả táo. “ Mà, Emma thật tuyệt vời. Cám ơn chị”.
Emma mĩm cười, cô vuốt lại mớ tóc bù xù của em và hôn cậu như một người mẹ. Đôi cánh tay khẳng khiu của cậu vòng qua cổ cô, cậu nép vào chị trìu mến và thương cảm. “ Em yêu chị, Emma. Yêu chị lắm”. Cậu thì thào. “ Chị cũng yêu em, Frankie”, cô trả lời. Ôm chặt lấy em. Và lúc này cậu không trách chị vì gọi mình bằng cái tên ấy.
-“ Đừng thứa suốt đêm, cưng”. Emma bảo em trong khi cô khép lại cửa phòng.
-“ Vâng, em không thức đâu, em hứa với chị, Emma”.
Ngoài đầu cầu thang hơi lạnh, Emma lần vào phòng ngủ của mình, dò dẩm tới bên giá để quần áo gần chiếc giường nhỏ. Cô rờ rẩm tìm diêm và châm ngọn nến dặt trong bình đồng. Ngọn nến lắt lay, tỏa sáng một vùng nhỏ vớiluồng ánh sáng nhợt nhạt. Căn phòng nhỏ xíu đồ đạc đơn sơ như là trống rổng, nhưng giống như tất cả mọi căn phòng khác, nó sạch như lau như li. Emma đặt cây nến tới chiếc hòm gổ lớn ở góc phòng. Cô đặt nó lên bệ cửa sổ và cô quì xuống, nâng nắp hòm lên. Mùi băng phiến và mùi vải hương khô bay lên nồng nặc. Cái hòm này trước là của mẹ cô, và tất cả những thứ trong đó bây giờ là cũa Emma. Cha cô đã nói là đó là ý muốn của mẹ cô. Từ lúc me cô mất, cô mới chỉ nhìn vào đó một lần mà rất vội. Mãi cho đến hôm nay, cô còn quá xúc động và đau khổ để sắp xếp những đố đạc quí giá của mẹ.
Cô nhấc ra một chiếc áo dài lụa, đã cũ nhưng hầu như chưa mặc, vì thế vẫn còn rất tốt. Cuối tuần sau, cô sẽ mặc thử. Cô chắc rằng nó sẽ vừa, chỉ cần sửa sang đôi chút. Dưới chiếc áo dài đen là chiếc áo cưới trắng đơn giản của mẹ. Emma sờ chiếc áo một cách âu yếm. Chiếc đăng ten đã ngả màu vàng được gói trong một giải lụa xanh đã nhạt. Cô tìm thấy một bó hoa nhỏ, khô quắt và rời ra từng mảnh. Chúng có mùi ngọt ngào và thoang thoảng của những bông hồng héo. Cô tự hỏi tại sao mẹ cô lại giữ chúng và chúng có ý nghĩa gì. Nhưng bây giờ thì cô không bao giờ có thể biết được câu trả lời. Một vài bộ đò lót đẹp, một chiếc khăn san màu đen dính những bông hồng đỏ và chiếc mũ rơm trang trí bẳng hoa còn đó!.
Ở dưới đáy hòm là một hộp gổ nhỏ, Emma đã nhìn thấy chiếc hộp này nhiều lần trước đây, khi mẹ cô mang nó ra để chọn một đồ trang sức vào những dịp hết sức đặ biệt và quan trọng. Emma mở nó ra bẳng chiếc chìa khóa nhỏ. Trong hộp không có nhiều đồ trang sức, và những cái đó thực tế cũng chẳng có gía trị gì. Cô lấy ra một chiếc trâm và đôi bông tai mà mẹ cô luôn luôn đeo vào ngày Noel, những đám cưới và lể rửa tội và vào những ngày đặc biệt. Trong khi ngắm những đồ trang sức này, Emm chợt nảy ra ý nghĩ là những viên đá giống như hồng ngọc lóng lánh trong ánh nến. Mẹ cô vốn thích những đồ trang sức này.
“Ta không bao giờ chia tay với những thứ này”. Emma nói to, cô nuốt nước bọt, mắt cô mờ đi. Cô bày tất cả lên bàn và nhìn chung quanh hộp. Có một chiếc trâm đá chạm và một cái nhẫn bạc, cô xem xét cả hai cái một cách thích thú. Cô đeo thử chiếc nhẩn, vừa khít. Cô lại đưa tay vào chiếc hộp, ngón tay cô chạm vào cây thánh giá bằng vàng và chiếc dây mẹ cô luôn luôn đeo trước ngực, Emma nhăn mặt. Cô không muốnmột vật gì nhắc tới Chúa, mà đối với cô không còn tồn tại nữa. Chính vì thế mà cô không tới trường vào Chủ nhật, mặc dù việc trốn học của cô làm cho cha cô bực tức. Cô để cây thánh giá và chiếc dây xuống sàn cùng với những đồ khác và cầm lên một chuổi hạt hổ phách, lật xem trên tay. Chúng ánh lên một màu vàng xẩm mà trong con mắt của Emma nó có màu sắc độc đáo. Nó là món quà của một bà đại quí tộc, mẹ cô đã nói với cô như vậy những năm trước đây.
Sau khi xem xét những tài sản mới của mình, Emma bắt đầu xếp chúng lại vào trong hộp gổ. Chính lúc này cô cảm thấy có một cái gì kệnh lên lên dưới lớp nhung lót ở dưới đáy hộp. Cô đưa tay lần chung quanh mép hộp. Lớp nhung không dính vào hộp vì thế cô có thể nhấc nó lên một cách dể dáng. Có một vật hình trái tim và một cái ghim lộ ra. Emma nhấc lên và nhìn nó một cách tò mò. Cô không nhớ cô thấy mẹ cô đeo nó bao giờ. Sự thật, trước đây cô không bao giờ thấy nó. Nó bằng vàng thật, ánh lên lóng lánh. Cô cố gắng mở nó ra nhưng không được. Cô đứng lên, vội vã đi tìm cái kéo trong hộp đố khâu. Sau một vài giây, hơi ấn một chút cô mở được nó ra. Có ảnh mẹ cô chụp hồi bà còn con gái. Mặt bên kia không có gì. Emma nhìn kỷ hơn trog hộp còn một lọn tóc màu hung.
Không hiểu ai thế nhỉ, cô nghĩ vả cố nâng lớp kính che nó. Nhưng nó gắn rất chặt vào trong trái tim. Nếu lấy kéo bẩy quá mạnh thì nó sẽ long ra, Emma đóng hộp hình trái tim lại, xoay trở nó trong tay một cách tò mò. Lúc ấy cô mới nhìn thấynét chữ khắc ở phìa sau. Nó không rỏ ràng và hầu như bị mờ đi vì thời gian. Cô không nhận ra chút gì nữa. Cô nheo mắt nhìn lại. Cuối cùng cô đem cây nến lại gần hòm, để chiếchộp dưới ánh sáng.
Dòng chử rất là mảnh. Cô chậm chạp đọc to “ A cho E- 1885”, Emma nhắc lại niên đại này. Mời tám năm trước đây. Năm mẹ cô mười lăm tuổi. Có phải E là Elizabeth không? Đúng rồi, cô quyết định như vậy. Còn A là cho ai? Cô không nhớ mẹ cô nhắc tới tên một người nào trong gia đình có cái tên bắt đầu bằng A. Cô quyết định sẽ hỏi cha khi ông từ quán về. Emma để chiếc hộp hình trí tim bằng vàng thật cẩn thận lên trên chiếc áo dài đen, rồi sờ nắn chiếc hộp tóc, nhìn nó thật kỷ lưỡng. Mẹ cô có một cái ghim như vầy thì thật là lạ quá. Cô chau mày. Đây là loại ghim mà một quí ông lịch sự cài vào cà vạt, chắc là cùng với quần áo đi ngựa. Nó cũng được làm bằng vàng, cô cũng có thể nói như vậy, và nó rõ ràng có giá trị. Chắc chắn là của cha cô.
Emma lắc đầu thở dài vẻ buồn buồn. Cô tự động để lại hình quả tim và chiếc ghim vào chổ củ, lấy bạt nhung phủ lên trên rồi cất vào trong hộp gổ. Cô để tất cả các vật khác vào trong hòm, đóng nắp lại, rồi lắc đầu vẻ suy tư. Trí óc sắc nhại của Emma phán doán rằng hình quả tim và chiếc ghim đã được mẹ cô giấu đi, vì một lý do gì không rõ, điều này, làm cô băng khoăn, suy nghĩ. Sau đó cô quyết định sẽ không nói gì với cha, mặc dù chính cô cũng không biết cái gì thúc đẩy cô đi tới quyết định này. Cô cầm hộp đồ khâu lên, thổi tắt nến và đi xuống gác.
Bếp mờ mờ trong ánh sáng nhạt phát ra từ hai ngọn nến để trên bàn. Emma châm ngọn đèn parafin trên bệ lò sưởi cầm chiếc giỏ vámay cô mang từ Hall về để trên bàn. Cô ngồi xuống khâu vá. Trước hết cô sửa chiếc áo sơ mi của bà Wainwright rồi bắt đầu chửa đường viền chiếc áo của bà Fairley. Tội nghiệp bà Fairley, Emma vừa khâu vừa nghĩ. Bà ấy vẩn lạ lùng như bao giờ. Lúc thì yên lặng, ủ rũ, một lát sau lại vui vẻ, trò chuyện sôi nổi, Emma sẽ cảm thấy nhẹ nhỏm khi bà Wainwright đi thăm bạn từ Scotland trở về. Bà ấy mới đi có nửa tháng mà hình như lâu đến hàng tháng. Vắng bà, Hall không còn như cũ, một sự hồi hợp bắt đầu len vào Emma làm cô bồn chồn không dứt.
Ông chủ cũng đi vắng, đi săn gà gô, bà bếp báo với cô thế. sớml ắm thì cũng cuối tuần này ông ấy sẽ về. Mọi việc ờ Hall yên tĩnh, vì bà Wainwright và ông chủ đi vắng, nhiệm vụ của Emma cũng giảm đi. Vì thế bà Turner mới để cho cô nghỉ thứ sáu, thứ bảy và cả chủ nhật nữa. “Ở với bố cháu ít ngày”. Bà Turner nói,rồi nói thêm đầy thiện cảm: “Lúc này bố cháu cần cháu, Emma”. Và thế là tuần này cô ở nhà ba ngày liền, lau dọn, giặt giũ, nấu nứơng cho cha và Frank. Điều duy nhất làm hỏng sự đầm ấm là việc Winston ra đi đầu tuần. Thật là tiếc, bởi vì không có một giải pháp nào cho vấn đề này hết.
Bổng nhiên Emma mỉm cười một mình. Vì ở Hall sự giám sát không chặt chẻ nửa, cô có thể lẻn ra đám lầy vào những buổi chiều có nắng, ngồi dưới vách đá cheo leo của đỉnh Thế Giới cùng cậu chủ Edwin. Họ đã trở thành bạn thân trong thời gian nghĩ hè.
Emma trở thành người để Edwin giảy bày nhiều tâm sự. Cậu kể đủ thứ chuyện, về trường của cậu, về gia đình và hầu hết là những điều bí mật đặc biệt mà cô hứa không tiết lộ với bất cứ một ai. Khi Edwin dẩn cô qua những cánh đầm lầy vào buổi trưa thứ năm. Cậu đã nói với cô rằng có một người bạn thân của cha cậu cuối tuần này sẽ tới làm khách ngày cuối tuần. Ông ấy tận London tới và theo lời Edwin ông là một nhân vật quan trọng. Một ông bác sỉ Andrew Melton nào đó. Edwin rất phấn khích về chuyến thăm sắp tới, bởi vì ông bác sĩ này vừa từ Mỹ về và Edwin muốn biết về New York. Ngay cả bà bếp hay Murgatroyd cũng không biết. Edwin phải bắt cô thề không được nói và cô đã phải thề để làm Edwin yên lòng. Cô phải làm dấu thánh giá, giơ tay lên cho long trọng.
Những ý nghĩ của Emma về Fairley Hall và đặc biệt hơn, về Edwin ngừng lại đột ngột. Cha cô từ quán trở về. Đồng hồ nhà thờ đổ mười giờ. Cô nhận ngay ra rằng ông đã uống nhiều hơn thừơng lệ. Ông bước chân nam đá chân chiêu, mắt mờ đi. Ông cởi áo treo nó vào mắc phía sau cửa trước. Ông treo hụt, chiếc áo rơi xuống sàn.
-“Để con mắc cho, ba. Ba cứ ngồi xuống để con đi pha trà ba uống”, Emma vừa nói vừa để chiếc váy sang sang một bên và đứng ngay dậy.
Jack tự mình nhặt chiếc áo lên, lần này ông treo được áo vào mắc. “ Ba không cần gì hết”, ông lầm bầm và quay vào phòng. Ông chập choạng tiến lên vài bước vềphía Emma và dừng lại. ông trừng mắt nhìn cô một hồi lâu, sự ngạcnhiên hiển hiện trên mắt. “ Thỉng thoảng cón có nét nhìn giống má con quá”, ông thì thầm.
Emma ngạc nhiên vì sự nhận xét đột ngột này. Cô không nghĩ cô giống mẹ cô một chút nào. “ Thế ạ”. Cô hỏi. “ Nhưng mẹ con mắt xanh và tóc đen hơn”. “ Mẹ con cũng không có dường ngôi hình chử V như con”, Jack ngắt lời. “ Con thừa hưởng của mẹ ba, bà con. Nhưng dù thế nào chăng nữa, con cũng giống mẹ con ghê gớm, ngay phút này đây. Khi mẹ con là con gái. Hình dáng khuôn mặt mẹ con, nhất là đường nét của con. Và miệng con. Ấy, con càng ngày trông càng mạnh mẽ giống y như mẹ con. Thế đó con gái ba.
-“ Nhưng mà mẹ con đẹp”, Emma bắt đầu và do dự. Jack tựa vào ghế cho vững. “ dúng mẹ con đẹp. Một cô gái xinh đẹp nhất ba chưa bao giờ thấy. Không một người đàn ông nào ở Fairleynày mà không để mắt tới mẹ con lúc này hay lúc khác. Ấy, con sẽ phải hết sức ngạcnhiên nếu con biết”- Ông kìm lại không nói hết câu và lẩm bẩm điều gì không hiểu nổi.
-“ Ba nói gì. Con không nghe thấy?”
- “ Không có gì cả. Bây giờ thì không sao nữa.” Jack nhìn emma qua đôi mắt mờ đi cũa ông nhưng cón phân biệt được, ông nửe mỉm cười: “ con cũng đẹp, giống như mẹ con. Nhưng cám ơn chúa, con được tạo nên bằng một chất liệu mạnh mẽ hơn. Elizabeth mỏng manh quá. Không khỏe như con”. Ông lắc đầu một cách buồn bả đi không vững vàng qua sàn. Ông hôn lên trán con, lẩm bẩm chúc ngủ ngon rồi bước lên những bậc cầu thang đá, hình dángông nhỏ đi một cách đáng thương đến nổi Emma tự hỏi không biết ông còn được gọi là ông Jack lớn nửa không. Cô ngồi xuống ghế, nhìn lơ đảng vào ngọn nến bùng lên quá sáng trước mắt cô. Cô tự hỏi không hiểu cha cô rồi sẽ ra sao. Không có mẹ, cha cô tựa một linh hồn lạc lõng, và cô biết ông sẽ chẳng bao giờ lại được như xưa. điều nhận biết này làm cô buồn ghê gớm, bởi vì cô cũng hiểu là cô chẳng thể làm được gì để giảm bớt nổi đau khủng khiếp của ông, hoặc gánh nặng đè về mối sầu đè nặng lên ông. Ông sẽ than khóc cho mẹ cô đến ngày chính ông cũng chết.
Cuối cùng Emma giũ khỏi mối suy tư, cầm chiếc váy và tiếp tục. Cô làm việc đến tận khuya, quyất làm cho xong công việc sửa quần áo của Hall. Bà Wainwright đã trả thêm tiền cho cô làm việc này và Emma hết sức cần tiền, điều này đả khiến cô để ý tới đôi mắt mệt mỏi, những ngón tay đau nhức, và sự rả rời toàn thân dần dần choán lấy cô khi những giờ khắc trôi qua. Mãi đến một giờ sáng cô mới gấp chiếc áo cuối cùng và leo lên gác đi ngũ, vừa hăm hở tính món tiền chính xác mà bà Wainwright đã nợ cô lúc này.
Cứ mỗi năm một lần, cánh đồng lầm lì và hoang dại của Tây Riding lại mất đi vẻ tăm tối, không mầu sắc của nó. Đến cuối tháng tám, một sự chuyển mình nhanh chóng đã diễn ra đúng trong một đêm khi cây thạch nam nở hoa rực rở. Những ngọn đồi bừng lên lộng lẩy, từng đợt, từng đợt màu hoa tím rải khắp Pennines làm những thung lũng phía dưới mang một vẻ đẹp sửng sờ khiến những cặp mắt khó tính nhất cũng phải ngột thở.
Cao nguyên menh mông của đồng hoang trải dài trên làng Fairley, một phần của dãy Pennines, cũng không phải là một ngoại lệ. cả ở đây nữa, cái vẻ khắc khổ đen tối bị xóa từ đầu tháng chín, đến tháng mười, y như một tấm thảm mênh mông được tung ra phủ lên núi đồi, phả những màu tím, xanh da trời và xanh thẩm. Bởi trên những dốc thạch nam mọc lên những cây hoa chuông, dương xỉ, việt quất, ngay cả những cây khẳng khiu nhất cũng nhú ra những chiếc lá nhỏ tươi mơm mởm.
Họa mi và chim sẻ khẻ bay vút lên không gian sáng ngời, và bầu trời vốnlúcnào cũng nặng trĩu những đám mây, nay bổng xanh đến lóe mắt và sáng kỳ lạ, ánh sáng đặc biệt của miền Bắc nước Anh. Không phải chỉ một vùng khốc liệt dụi dàng trở lại vào mùa này, mà cả cái yên lặng dể sợ cả mùa đông cũng đột nhiên tan biến bởi những âm thanh sống động. tất cả vùng bên đồi được dệt bằng những thung lũng nhỏ với nhựng giống mới đổ xuống, những thác nước lónglánh tràn trên những vách đá cheo leo. Vào những tháng hè, tiếng nước đổ lúc nòa cũng vang lên trên đồng hoang Yorkshire cùng với những tiếng chim ríu rít dịu dàng, những con thỏ vùn vụt chạy giữa những bụi việt quất và dương xỉ, tiếng kêu be be của nột con cừu lang thang đi tìm ăn trên những ngọn đồi thạch nam.
Emma yếu mềm đặc biệt đối với đồng hoang trong những mùa đông âm u và rét mướt cả khi nó trở thành bạo tàn và khủng khiếp. Như mẹ cô trước đây,cô cảm thấy thoải mái trong cái miền đồi đơn côi ấy, trong sự cô quạnh tột cùng của mình. Cô không bao giờ cảm thấy cô đơn. Cô thấy trong cái mênh mông, trong chính cái trống trải củanó, một miền an ủi cho những cái làm cho cô đau đớn, mọt sự bình yên lạlùng nhưng làm vững dạ trong cái phong cảnh sừng sửng ấy. Đối với Emma, lúc nào nó cũng đẹp qua bốn mùa thay đổi và đặc biệt là vào những ngày cuối hạ khi hoa thạch nam nở rộ, màu sắc ruc85 rở không thể tưởng tượng nổi như thế.
Buổi sáng thứ hai một ngày tháng tám, tâm hồn cô phơi phới. Cô trèo lên bậc đi vào cánh đồng cỏ dài xanh ngát điểm đầy hoa cúc. Cô rảo bước trên lối đi hẹp, thỉnh thoảng lại nhìn lên. Cặp mắt xanh thẩm của cô lướt trên những ngọn đồi cao điểm hoa đinh tử hương ngả màu tím dưới bầu trời xanh như men sứkhôngmột gợn mây. Mặt trời đã lọt qua màng sương mong manh nơi chân trời xa nhuộm nền vàng. Cô hiểu, lại một ngày nóngnhư thiêu đốt nữa sẽ kéo dài trong cả tháng.
Lần đầu tiên cô sung sướng rời ngôi nhà ở đỉnh Fold. Nổi đau buồn của cha cô về chuyện ra đi của Winston đã làm cô khồ sở cho đến ngày cuối tuần. Với một cảm giác lâng lâng cô khép cánh cửa nhà mình, di về phía đỉnh của Thế Giới. Buổi sáng ở miền hoang dã này, không khí trong lành sáng sủa, cô cảm tâhý tự do, không hề bị trói buộc, bởi vì Emma thực sự là đứa con của đồng hoang được sinh ra và lớn lên trên những cánh đồng hoang ấy, hình như chính những đặc tính của chúng đã thắn vào linh hồn cô. Bởi vì, cô cũng bất kham như đồng hoang và chúng là một phần bản chất của cô, y như chính khôngkhí mà cô đang thở.
Ngay từ hồi còn là một đức trẻ nhỏ cô đã chạy nhảy tung hoàng trên những triền đá cao, qua những thung lũng nhỏ hẹp: bầu bạn duy nhất của cô là chim muông và những sinh vật nhút nhát. Không còn một chỗ nào cô không biết, mà lại biết rất rỏ. Cô có những nơi ưa thích, những nơi khuất nẻo trong các khe đá vànhững ngọn đồi hoang, nơi không ngờ có những loài hoa đẹp nở và những con sơn ca làm tổ. cónhững giọt băng lấp lánh trong nắng dịu hiền, những ngón chân cô đặt lên đá lốm đốm.
Giờ đây, khi Emma đả ra đồng hoang yêu mến của mình, cái cảm giác tù túng cô đã trải qua mấyngày vừa rồi giảm đi nhanh chóng. Cô rảo bứơc theo con đường quanh co, uốn khúc, vừa trèo cô vừa nghĩ tới Winston. Cô sẽ nhớ anh cô, bởi vì hai người luôn luôn là bạn gần gủi và thân thiết, nhưng cô cũng mừng cho anh. Anh đã trăn trở nhiều đêm và dũng cảm ra đi, để trốn khỏi làng và xưởng đóng gạch Fairley dù đã quá muộn. Nổi tiếc hận duy nhất của cô là anh cô đã sợ không không dámt hố lộ với cô cí anh ấy tin, một cách hoàn tòan sai lầm rằng cô sẽ nói với cha cô hoặc tệ hại hơn nữa là thuyết phục anh đổi ý. Cô mỉm cười một mình. Sự suy xét của winston đối với cô mới sai lầm làm sao. Cô hẳn là đã khuyến khích anh theo đuổi giấc mơ của mình bởi vì cô hiểu bản chất của anh, hiểu quá rõ anh đã cảm thấy tù túng và buồn bực thế nào, không có gì để mong chờ Fairley này ngoài cái buồn, cái chán và những đêm uống rượu ở quán cùng với bạn bè quê mùa của anh.
Emma dừng lại để thở khi cô lên đến đỉnh đồi. Cô quạt quạt mấy cái, thở sâu mấy hơi, trước khi xuống dốc tới vách Ramsden. Vách dựng đứng như những con tuấn mã khổng lồ bằng granit nổi bật trên nền trời, nhuộm trong ánh nắng, những dòng suối nhỏ chảy phía mặt tối tăm và cổ xưa của nó như vàng lỏng. Mùa đông, băng tuyết phủ đầy, chúng cỏ thể khủng khiếp nhưng bậy giờ đây trong không khí mùa hè dịu dàng, chúng có vẻ nhân từ và cởi mở. Emma nhìn chung quanh, nuốt cả khung cảnh bằng đôi mắt của mình và bao giờ cô cũng thấy được tiếp thêm sức mạnh bởi những phong cảnh tượng thân quen ấy. Sương mù đang tan và mặc dù làn gió nhẹ từ đồi cao thổi xuống, cô đả bắt đầu cảm thấy được cái nóng. Cô mừng là đã mặc chiếc áo bằng vải bông xanh sẩm bà Wainright đã cho. Áo cọ nhẹ vào đôi chân trần của mình gây cho cô một cãm giác êm dịu.
Trong vòng vài ba phút, Emma đã ở dưới bóng vách Ramsden. Cô để giỏ quần áo nặng cô đang mang và ngồi trên một tảng đá phẳng. Dạo này cô luôn luôn ở lại một phút trên đỉnh của Thế Giới, bởi vì ở đây cô cảm thấy có sự hiện diện của mẹ cô rỏ rệt hơn trong căn nhà nhỏ. Đối với Emma, mẹ cô vẩn sống và thở ở cái nơi yên tỉnh được che chở này, nơi cả cô và mẹ cô đầu yêu mến, Emma đã nhìn thấy bộ mặt thân yêu của mẹ trong bóng râm nhợt nhạt và trong ánh úa vàng bốc hơi của đồng hoang, nghe tiếng cười vang ngân trong vách đá đã mòn vì thời gian, chuyện trò với cô trong cái yên lặng dịu dàng không hề bị phá vỡ, chỉ trừ tiếng một con chim thỉnh thoảng cất lên đâu đó, hoặc tiếng ù ù khe khẽ của một con ong.
Emma tựa đầu vào những tảng đá phía sau và nhắm mắt lại, khuôn Mặt mẹ của cô hiện về. Cô mở mắt ra, ngay tức khắc hình như cô thấy mẹ cô đứng ngay trước mặt, vui vẻ và mỉm cười, hình ảnh thân yêu ấy dần dần thành hình trọn vẹn. Ôi, mẹ ơi, mẹ, con nhớ mẹ quá, cô gọi to, lòng cô đau đớn, mong nhớ khôn nguôi nhớ không sao chịu nổi, làm cổ họng cô đau nhói. Cô giơ tay về phía hình ảnh như tinh vân ấy, nó mờ đi nhanh chóng. Emma ngồi yên một lúc lâu, tựa mình vào những tảng đá mát, đôi mắt nhắm lại, nổi buồn củng còn nhấp nhô hiện lên và khi trấn tỉnh lại được, cô nhặt giỏ lên kiên quyết hướng về phía Ramsden Ghyll.
Chuyển chiếc giỏ về phía tay bên kia, cô vội vả đi xuống Ghyll. Trong bóng tối màu xanh, râm và mát rồi chỉ có một chút ánh sáng lọt qua những tấm vách đá và những cây cổ thụ với những cành đan vào nhau như nhũng ngón tay xương xẩu của một ông già. Một con thỏ chạy vụt qua lối đi của cô rồi biến mất phía sau, một cành cây phủ đầy những lớp rêu tồi và mượt như nhung trong ánh sáng mờ mờ. Khi cô tới giữa thung lũng nhỏ, nơi tất cả ánh sáng mặt trời đầu bị xáo sạch, cô bắt đầu cất tiếng hát như tất cả mọi lần đến đây, giọng nữ cao nhẹ nhàng của cô vang lên ngọt ngào trong sự yên tĩnh hoàn toàn. “Ôi, Danny Boy, kèn giục, kèn đang gọi. Từ thung lũng này qua thung lũng khác, bên bờ núi. Mùa hạ đã qua và tất cả những bông hồng đã rụng. Chính anh, chính anh phải đi và tôi phải chờ đợi”.
Cô ngừng hát và mĩm cười một mình, lòng nghĩ tới Blackie. Đây là bài hát ưa thích của anh và anh đã dạy cô lời. Hơn một tháng nay anh không đến Hall. Lúc này anh đã hoàn thành mọi công việc ở đó rồi. Nhưng thỉnh thoảng anh tạt tới thăm cô mỗi khi anh đến huyện, và cô tự hỏi không hiểu bao giờ anh quay trở lại. Cô nhớ anh. Trong vóng vài ba phút, Emma đã leo lên khỏi thung lũng lạnh, lại đi vào trong không khí sáng dưới bầu trời rông bóngloáng, tiến về phía Hall. Cô bắt đầu bước nhanh hơn để bù lại thời gian sáng nay, cô chậm hơn mọi ngày đến hơn một tiếng, chắc bà bếp thế nào củng càu nhàu về sự chậm trể của cô, điầu ấy là chắc chắn rồi. Cô chạy xuống dốc, mở cánh cổng gổ củ kỷ, cọt kẹt ở cuối cánh đồng Baptist, đóng lại cẩn thận phía sau, để then sắt nặng nề vào chổ của nó.
Emma không đánh đu lên cánh cổng nữa. Cô nghĩ bây giờ cô đã quá lớn không nghịch cái trò trẻ con ấy. Xét cho cùng, cô đã mười lăm tuổi bốn tháng, đã vào tuổi thứ mười sáu rồi. Gần như một tiểu thư trẻ, mà các tiểu thư, sau này sẽ thành những mệnh phụ không làm những điều vô tích xự như vậy.
Đi vào sâu chuồng ngựa rải đá cuội, Emma hơi ngạc nhiên thấy con ngựa của bác sĩ Malcolm và dây cương buộc ở bệ lên xuống. Sân hoang vắng và lạnh ngắt, không thấy bóng dáng Tom Hardy, người coi ngựa đâu cả, bình thường anh ấy vẩn bận rộn chải lông cho những con ngựa của ông chủ vào giờ này. Cô cau mày không hiểu tại sao bác sĩ Mac lại tới thăm Hall vào bẩy giờ sáng. Chắc có người nào ốm nặng, cô phỏng đoán và ngay lập tức nghĩ tới Edwin, cậu bị cảm lạnh tuần trước. Hình như cậu bị lạnh phổi, bà Fairley đã nói với cô như thế. Đôi chân Emma lướt lên những bậc thềm dẩn tới cửa sau, nhưng cũng không quá nhanh để con mắt sắc sảo của cô không để ý thấy những bậc thềm còn chưa được cọ rửa. Annie lại trở nên lơ là với nhiệm vụ của mình rồi, cô nghĩ với một thoáng tức giận.
Vừa bước vào trong nhà, Emma hiểu ngay là có chuyện gì rắc rối to. Cô lặng lẻ khép cửa và đi vào trong bếp. Ngọn lửa vẩn reo vang, chiếc ấm đồng vẩn rít trên ngăn bên lò sưởi, nhưng mùi sửa sáng ngon lành rỏ ràng là thiếu vắng. Bà bếp ngồi trong ghế đặt bên lò sưởi, đu đưa, cố nén tiếng nức nở và chùi nước mắt dòng dòng bằng vạt tạp đề đã ướt đẩm nước mắt. Annie tỏ ra tự kiềm chế được. Emma bước nhanh qua sàn lát đá phiến tới bên Annie, hy vọng biết được chút ít tin tức. Nhưng cô thấy ngay là Annie cũng đau khổ như bà bếp, Annie ngồi ngây ra trong ghế y như thể đã biến thành một cột muối. Giống vợ của Lot, Emma nghĩ.
Emma vội đặt chiếc giỏ xuống, “ Có chuyện gì thế?”, cô kêu lên và nhìn hết người này đến người khác. “ Tại sao bác sĩ lại ở đây? Có phải cậu Edwin không? Cậu ấy ốm ư?”. Cả bà bếp lẫn Annie hình như đêu không nghe thấy. Rỏ ràng họ không chú gì đến cô cả. Và nổi lo âu dần lan sang Emma mạnh mẽ làm cô rung chuyển cả người. Bà Turner rả rời lúc này mới nhìn lên, vẻ lo lắng hiện trên bộ mặt như táo chín của bà, đôi mắt đỏ hoe. Bà nhìn Emma câm lặng, rỏ ràng là không thể nói lên được, rồi lại bật khóc một chập nữa người rung lên bần bật và rền rĩ rất to giữa những tiếng nấc.
Emma phát cuồng lên, cô chạm khẻ vào vai Annie. Cô gái hóa đá đả nhảy lên kinh hoàng, y như thể những ngón tay của Emma đả quất vào người cô. Cô đáp lại con mắt dò hỏi của Emma bằng cái nhìn ngây dại, Annie chớp mắt nhiều lần, rất nhanh, miệng cô giật giật, nhưng cô vẩn yên lặng. Rồi cô bắt đầu run lên bần bật. Emma nắm chặt lấy cô bằng đôi bàn tay nhỏ mạnh mẽ của mình, cố gắng trấn tỉnh Annie đồng thời chính Emma cũng thấy mất kiên nhẩn và bắt đầu hốt hoảng thật sự.
Lúc này Emma thấy rằng cô phải đi tìm Murgatroyd, nhưng vào lúc đó, lão quản gia xuất hiện trên đỉnh cầu thang dẩn tới phòng khách của gia đình. Đôi mắt Emma tức thì ngước lên hìn lão một cách khẩn thiết. khuônmặt ấy cũng đau thương hơn bao giờ hết. Lão mặc chiếc áo khoát màu đen của quản gia, trước đây lão chưa hề mặc như vậy vào giờ này, thường lào chỉ mặc có sơ mi và tạp dề bằng vải len tuyết màu xanh để làm những công việc trong nhà. Tới chân cầu thang, lão tựa ngừoi vào cột, đưa tay ôm lấy trán trong dáng điệu tuyệt vọng. Dáng điệu kiêu căng của lảo được thay thế bằng một vẻ ủ ê, điều này làm cho Emma một ấn tượng rất mạnh.
Cô gái bàng hoàng tiến vài bước gần lão! “ Có chuyện không hay đã xảy ra. Cậu Edwin có phải không?”. Cô thì thầm. Đó là một nhận định hơn là một câu hỏi.
Murgatroyd nhìn cô một cách thê thảm: “ Không bà chủ”. - Lảo nói “ bà mệt nặng phải không?”. Chính vì thế mà bác sỉ đến.- “ bà chết rồi”, Murgatroyd ngắt lời thô bạo, giọng lão khẽ và khàn.
Emma bất giác lùi lại một bước. Cô cảm thấy như bị đánh một đòn rất mạnh vào mặt. Cô thấy hình như tất cả máu trong ngừoi đã trào ra khỏi người cô, chân cô run lên. Giọng cô lạc đi khi cô kêu “ Chết!”
- Phải chết hẳn rồi”, Murgatroyd lầm bầm ngắn gọn, bộ mặt đen xậm lại của lão biểulộ nổi thống khổ chân thật nhất.
Trong giây lát, Emma mất hẳn khả năng nói. Miệng cô mở ra rồi đóng lại một cách ngu ngốc trong cơn choáng voáng và kinh hoàng.
Cuối cùng cô mới nói được. “ Nhưng chiều thứ năm khi cháu đi, bà có đến nổi nào đâu”.
-“Đúng, cả hôm qua cũng có sao đâu”, Murgatroyd ngân lên bằng giọng bi thảm. Lão nhìn Emma vẻ nghiêm trang và lần đầu tiên không có chút hằn thù nào trong dáng điện của lảo đối với cô. “ Nửa đêm bà ngã xuống cầu thang. Bị gảy cổ, bác sĩ Mac nói thế”.
Emma há hốc miệng, cô lảo đảo nắm lấy mép bàn để đứng vững. Đôi mắt cô to và xoáy vào lão quản gia.
Murgatroyd nghiêng đầu về phía Annie. “ Cô bé kia thấy bà vào lúc năm giờ rưởi sáng nay khi cô ấy lên gác để khều tro ra khỏi lò sưởi. Bà cứng như gổ nằm ngay ở cuối chân cầu thang lối vào phòng lớn. Trong quần áo ngủ, Annie sợ hải rụng rời vội chạy đến tìm tôi y như quỉ dử đuổi theo sau”.
-“ Không thể như thế được”. Emma vừa rên rỉ vừa lấy khớp ngón tay ấn vào miệng trắng bệch của mình. Mắt cô đầy nước mắt.
- “Ấy, khủng khiếp quá, thấy bà nằm đó, mắt mở to, trừng trứng và đờ đẩn. Đầu bà thòng sang một bên như đấu búp bê gãy. Tôi biết khi tôi chạm vào người bà thì bà đả chết hàng tiếng rồi. lạnh như một tấm đá thế đó!”.
Murgatroyd dừng lại trong lời kể đau lòng ấy, rồi lại tiếp tục: “ Tôi khiêng bà lên gác rấtnhẹ nhàng và dặt lên giường bà. Có thể là bà không hề chết. trông bà thật đẹp, vẫn đẹp như bao giờ, mái tóc vàng xõa xuống gối. Chỉ trừ đôi mắt trừng trừng của bà, tôi cố khép nó lại. Nhưng chúng không chịu khép. Tôi phải để hai đồng pennies cho tới khi bác sỉ Mac tới. Tội nghiệp, tội nghiệp quá!”.
Emma run rẩy và sững sờ gục xuống nặng nề trong ghế. Nước mắt lăn trên gò má, cô lần tìm trong túi một mảnh vải sạch dùng làm mùi xoa và lau mặt. Cô khom người trong ghế, choáng váng và khủng khiếp không còn nghĩ nổi điều gì. Nhưng dần dần sự bình tỉnh của cô trở lại, lúc ấy cô mới nhận ra rằng cô yêu quí Adele Fairley đến chừng nào. Bà phải ghánh chịu số kiếp, Emma tự nhủ. rồi cô nghĩ: mình biết thế nào cũng có chuyện khũng khiếp xảy ra ở cái nhà này.
Sự yên lặng trong nhà bếp thật nặng nề, chỉ thỉnh thoảng vẳng lên tiếng nấc của bà bếp. Một vài phút sau, lão quản gia lại xuất hiện từ phòng để thức ăn và nói một cách cộc cằn chua chát: “ Tất cả những sự khóc lóc, than vãn như nữ thần báo tử đếu phải chấm dứt, hiểu chưa”. Lão nói với cả phòng, mắt lướt qua tất cả mọi người: “ Chúng ta còn có nhiệm vụ phải làm. Còn cả gia đình phải lo liệu”.
Emma nhìn lão một cách đề phòng, cô nghĩ đầy thương cảm đối với Edwin và nổi khổ của cậu khi biết mẹ cậu chết yểu và đầy thê thảm như vậy. “ Các cậu ấy”, cô nói qua những dòng nước mắt cố nén và hỉ mũi. “Họ có biết không?”.
-“ Bác sĩ Mac đangnói chuyện với cậu Edwin trong thưviện lúcnày đây”, Murgatroyd thông báo cho cô biết. “ Còn tôi đã nói với cậu Gerald sau khi tôi khiêng bà vào phòng của bà trên gác, trước khi tôi sai Tom vào làng kiếm bác sĩ. Cậu Gerald đợi bác sĩ Mac. Ông đã tức tốc phái cậu ấy đi Newby Hall để tìm ông chủ về rối”.
- “ Thế còn bà Wainright?” Emma liềnhỏi.
Murgatroyd nén cho cô một cái nhìn cay độc. “ Cô nghĩ rằng tôi là một thằng ngu vô ý thức sao, cô bé? Tôi đã nghĩ đến điều ấy rồi. Bác sỉ Mac đã viết một bức điện và cậu Gerald đã gởi tới Scotland cho bà khi bưu điện bắt đầu mở cửa”. lão quản gia hắng giọng và nói tiếp: “ Nào, bây giờ chúng ta phải nhanh tay lên ở đây. Để bắt đầu, hãy pha một ấm trà. Bác sĩ cần một tách” – lão liếc nhìn quanh phòng và đôi mắt tròn, sáng của lão dừng ở bà Turner. “ Cả bà bep961 cũng cần một tách”.
Emma gật đầu, vội vã làm như lời lão. Murgatroyd lúc này nói với bà bếp giọng to hơn: “ Nào bà Turner. Bà hãy bình tỉnh lại. Còn nhiều thứ phải làm lắm. Chúng ta không thể gục ngã tất cả được, bà biết đấy”.
Bà bếp ngẩn bộ mặt sầu thảm của bà lên, nhìn Murgatroyd bực bội. Bộ ngực đồ sộ của bà vẫn còn phập phồng, nhưng tiếng nứcnở của bà đã hết. Bà nhổm khỏi ghế và gật đầu. “ Phải rồi. Cần phải nghĩ tới những đứa trẻ và ông chủ nữa”. Bà lại lau bộ mặt đẩm ứơt bằng tạp dề của bà, rồi lại nhìn xuống, vẩn lắc đầu. “Để tôi thay cái tạp dề của tôi và chuẩn bị bữa sáng. mặc dù tôi nghĩ chẳng ai thiết ăn uống gì đâu”.
-“ Bác sĩ Mac có thể cần ăn tí chút”, Murgatroyd nói: “Bây giờ tôi lên xem ông ấy một chút. Và kéo rèm. Chúng ta phải tỏ lòng kính trọng đối với người chết”.
Bà bếp đã thay xong tạp dề, bànói nhanh: “Ông đã sai Tom vào làng thăm bà Stead chưa. Để liệm cho bà chủ. Bà ây là người làm công chuyện này, tốt nhất ở đây”.
- “Ờ, tôi bảo rồi”.
Nghe nhắc đến tên mẹ, một thoáng lo ngại hiện lên đôi mắt đờ đẩn của Annie. “ÔNg đã gọi mẹ cháu rồi”. cô nói chậm chậm, cổ vương ra khỏi sự đờ đẩn choán lấy cô mấy giờ liên này.
- “ Tôi đã làm rồi, Annie”, Murgatroyd khẳng định: “ Chỉ vài phút nữa, bà ấy sẽ đến. Bà ấy cũng rất bận rộn với việc khâm liệm. Bà ấy không cần phải lo lắng thêm về cô nữa cô bé ạ!”.
Bà bếp đến bên Annie, ôm lấy cô và nhìn khuôn mặt xanh xao cũa cô bé. “ Cháu có thấy đở nhiều hơn chút nào không, cưng”, bà hỏi một cách lo lắng.
_“ Vâng, có” Annie lẩm bẩm: “ Cháu sợ quá”, cô há hốc miệng “ thấy bà chủ như vậy”, giọng cô run rẩy đứt quảng vì xúc động và cuối cùng nước mắt không nén lại được, cứ dòng dòng chảy.
_ “ Cứ khóc cho thỏa đi con, khóc cho vơi đau khổ trước khi mẹ con đến đây. Đừng để mẹ con phải đau buồn, có phải khôngnào, cưng?”. Annie vùi đầu vào người bà bếp, lặng lẽ khóc, bà Turner vỗ vỗ vai cô, vuốt tóc cô, lẩm bẩm ân cần với cô như một bà mẹ.
Hài lòng vì phần nào trật tự đã được lập lại, Murgatroyd quay đi và nhanh nhẹn bước lên cầu thang trước tiên lảo sẽ bàn bạc với bác sĩ Mac để xem ông có chỉ thị tiếp theo nữa không, rồi lão sẽ phải đi vòng vòng quanh nhà, kéo tất cả rèm lại, không cho ánh sáng lọt vào cho đến sau tang lể theo như phong tục của phương bắc đối với gia đình có người chết.
Emma pha trà, tất cả ngồi uống nứoc, yên lặng, tất cả đều sầu thương. cuối cùng, Annie là người đầu tiên nói. Cô nhìn Emma ở bên kia bàn vànói: “ Tôi ao ước giá Emma có mặt ở đây ngày cuối tuần. như vậy chị sẽ thấy bà chủ chứ không phải là em”. Mắt Annie mở to: “ Em không bao giờ có thể quên được cái nhìn ấy trên khuôn mặt bà ta. Y như bà ta đã nhìn thấy một cái gì khủng khiếp trước khi bà ngã xuống”.
Emma nhìn Annie qua con mắt nheo lại của mình, “ Cậu nói thế là nghĩa làm sao?”.
Annie thấy nghẹn ở họng: “ Y như bà ta đã nhìn thấy – nhìn thấy một trong những bóng hình ma quỉ đi lang thang trên đồng hoang lúc ban đêm mà mẹ em thường kể”, Annie nói, giọng nhỏ dần. “ Thôi nào, Annie, cháu im cái miệng lại. Tôi không cho phép những câu chuyện tưởng tượng về người chết ở trong ngôi nhànày”, bà Turner xẵng giọng. “ Tất cả chỉ là chuyện mê tín ngốc nghếch của dân làng. Toàn là nhảm nhí cả”.
Emma cau mày: “ Không hiểu bà Fairley định làm gì nhỉ?” Đi xuống gáclúc nửa đên, Murgatroyd nói là bà phải chết hàng tiếng đồng hồ rồi. Chắc hẳn bà phải đi lang thang lúchai, ba giờ sáng”.
Annie nói một cách từ tốn: “ Em biết bà định làm gì”.
cả bà Turner và Emma đều nhìn cô một cách khinh ngạc và trông đợi. “ Làm thếnào cháu biết được. Annie Stead?”. Bà bếp hỏi một cách hách dịch: “ Yrừ phi tôi lầm, còn tôi biết cháu ngũ say ở căn gác xép của cháu. Hoặc là lý ra cháu phải như vậy”.
-“ Vâng đúng thế. Nhưng mà chính cháu thấy bà. Và có những mảnh thủy tinh vở chung quanh người bà, thủy tinh của ly rượu đẹp nhất. Bà vẩn còn nắm chặt cái ly, và có máu khô trên tay ở chổ bà bị đứt tay”, Annie rùng mình khi nhớ lại và thì thào: “ Cháu chắc là bà xuống thư viện để lấy chút xíu bởi vì cháu ngủ…”
-“ Murgatroyd không nhắc gì tới chuyện cốc vỡ với tôi cả”, bà bếp nói chen vào một cách dứt khoát và trợn mắt nhìn Annie.
- “ Vâng, ông ấy không. Nhưng cháu nhìn thấy, ông ấy quét dọn những mảnh vở hết sức nhanh”, Annie trả lời: “Ông ấy nghĩ cháu không nhìn thấy vì cháu sợ cứng người”.
Bà bếp tiếp tục trừng trừng nhìn Annie không nói mộtlời, nhưng Emma hít hà, cô lập tức nhận ra sự chân thực trong những điều Annie đã nói. Đó là một giải thích hiển nhiên nhất< “ Cậu không được nói lại điều ấy với ai, Annie. cậu có nghe tôi nói gì không? Ngay cả với ông chủ”. Emma căn dặn một cách trang nghiêm. “ Cái gì đã qua là đã qua, càng ítnói càng tốt”.
-“ Emma nói đúng đấy, cưng?”. Đã trấn tỉnh lại được bà bếp nói: “ Chúng ta không muốn những lời đồn xấu ở trong làng. Hãy để bà chủ tội nghiệp chết an bình”.
Annie gật đầu. “ Cháu hứa sẽ không nói gì hết”.
Emma thở dài và trầm tư. Rồi cô nhìn xoáy vào bà bếp và nói: “ Thật là kỳ quái, thử nghĩ mà xem. Trước hết Polly chết, rồi mẹ cháu. Và bây giờ là bà Fairley, tất cả chỉ cách nhau vài ba tháng”.
Bà bếp nhìn lại cái nhìn tập trung của Emma: “ Nghe nói, ở những miền đó, tất cả điều đi cặp ba”.
Đám tang của Adele Fairley tổ chức vào cuối tuần đó. Nhà máy Fairley đóng cửa ngày hôm ấy, tất cả công nhân đều đi đưa đám cùng với các gia nhân của Hall. Nghĩa trang nhỏ nối liền nhà thờ Fairley đầy người. các nhà quý tộc địa phương và bạn bè của gia đình trên khắp miền đều đến đưa tiển.
Hai ngày sau tang lễ, Olivia Wainright rời đi Luân Đôn, Edwin đi theo. Đúng một tuần sau, Adam Fairley cùng đi để ở với cậu con út ở nhà chị dâu ở Mayfair.
Ernest Wilson được giao trách nhiệm trông mon nhà máy, trước sự khoan khoái ngấm ngầm của Gerald Fairley. Đối với anh chàng Gerald chai sạn, không có đầu óc, vô trách nhiệm hoàn toàn không động tâm trước cái chết của mẹ, chỉ chăm chăm nghĩ tới những cơ hội khôn cùng. Cậu ta hoàn toàn lăn lộn với nhà máy trong khi cha cậu vắng mặt, cậu tha thiết muốn tình hình này sẽ kéo dài.