PHẦN THỨ NHẤT: THUNG LŨNG
Chương 9

- Cô có biết bây giờ là mấy giờ rồi không mà còn tha thẩn như không có ngày mai nữa thế? Mà trông bộ như không còn cần cái gì trên đời này nữa! Ấy à, cô bé kia tôi cũng đến lúc phải thôi cô thôi. Thật đấy!
Tiếng nói the thé vang lên trong bếp, phát ra từ một người đàn bà thấp béo lùn, to ngang bè bè như cái bắp cày, vóc người ngắn ngủn. Đôi mắt nâu như mắt chim, ngó nhìn ra trên đôi má hồng như quả táo, loé lên tức giận và cái mũ chụp trắng cứng đó ngất nghểu như một vương miện trên mái tóc màu nâu đốm bạc bồng bềnh khi bà hất đầu lên.
- "Mà đừng có đứng đó ngó tôi như một con vịt con nữa!", bà nói tiếp một cách giận dữ. "Đã đến rồi thì nhanh chân nhanh tay lên! Hôm nay chúng ta không có thì giờ để lãng phí đâu".
- “Cháu xin lỗi bà, bà Turner”, Emma nói to, vừa chạy ngang qua phòng vừa cởi khăn quàng và tuồn ra khỏi áo khoác vo tròn nó lại thành một bọc, cô nói rất nhanh giọng xin lỗi, “cháu đi đúng giờ, quả là như thế, thưa bà Turner. Nhưng trên đồng hoang, sương mù dày đặc quá, cả ở Ghyll và ở…”
- “Ấy, mà tôi chắc cô vẫn dừng lại để đánh đu cánh cửa như thường lệ chứ gì?”, bà bếp ngắt lời pha chút bực bội: “Thế nào rồi cũng có ngày bị phạt thôi, nhất định là thế chứ không đâu”.
Emma đã biến vào trong một chiếc tủ, dưới cầu thang dẫn lên khu phòng khách của gia đình, cô nói to, giọng nghẹt đi: “Cháu sẽ làm kịp công việc của cháu mà, bà Turner. Bà biết là thế nào cháu cũng kịp mà”.
- “Cô sẽ phải làm kịp, đó là điều chắc chắn”, bà bếp đáp lại một cách khắc nghiệt. “Tôi có thể thấy được là hôm nay chúng ta sẽ bận tối tăm mặt mũi. Cả bà Hardcastle ở Bradford và bầu đoàn từ London tới, và Polly thì đang ốm”. Bà lắc đầu, thở dài nặng nề trước những gánh nặng của mình, sửa lại chiếc mũ, đập mạnh cái muỗng xuống bàn. Rồi bà quay ngoắt lại nhìn chằm chằm Blackie, người mà cho đến phút này bà vẫn phớt lờ đi. Hai tay chống nạnh, bà nhìn anh như thể để định giá, đôi mắt tròn sang của bà ngờ vực, con mèo kéo cái gì vào đây thế này, Lôchinvar?”, bà nói gay gắt.
Blackie bước lên một bước và mở miệng, nhưng trước khi anh có thể nói được, giọng của Emma đã từ tủ đựng bát đĩa vọng ra: “Người thợ đấu đó, bà Turner ạ. Người mà bà đang đợi để chữa ống khói các thứ. Tên anh ấy là Shane O’Neil, nhưng tất cả đều gọi anh ấy là Blackie”.
- “Xin kính chào bà”. Blackie kêu to, nở một nụ cười thật tươi, cúi chào kiểu cách.
Bà bếp phớt lờ lời chào hỏi thân thiện này và nói “Người Ireland, hả. Ờ tôi có thể đoán được liền. Tôi có thể thấy anh là một thanh niên khỏe mạnh. Không có chỗ cho những kẻ yếu ớt trong ngôi nhà này!”. Bà ngừng lại và mắt nhìn vào chiếc túi anh để trên sang cạnh anh, cái túi cũ và cáu ghét. “Cái gì ở trong cái của bẩn thỉu kia thế?”, bà hỏi.
- “Chỉ là những đồ nghề của tôi và một ít, à…à…vật dụng cá nhân”, Blackie nói, cử động đôi chân bối rối.
- “Này đừng làm bẩn cái sàn đang sạch đi!”. Bà la rầy: “Để nó ở một góc kia kìa cho nó khỏi vướng”. Sau đó bà ta đi về phía lò sưởi, mở nắp vung lách cách, nhìn vào những chiếc nồi đang sôi sùng sục, lẩm bẩm điều gì đó. Bà ta cũng dịu dần. Đây chủ yếu là bực bội chứ không phải là tức giận thật sự, và cũng chủ yếu là do lo lắng cho Emma phải đi qua vùng đồng hoang một mình chứ không phải là sự chậm trễ của cô bé, điều đó chẳng có gì là quan trọng. Xét cho tới cùng, nửa tiếng đồng hồ có giá trị gì? Bà mỉm cười một mình. Emma là một cô gái ngoan, ta không thể còn nói gì thêm được trong những ngày khủng khiếp này nữa.
Blackie đặt cái túi của anh xuống một góc và nhảy cẫng về phía lò sưởi khổng lồ choán gần hết bức tường. Trong khi anh sưởi tay trước lò sưởi anh nhận thức được hai điều. Anh rét cóng và đói. Cảm giác này càng thôi thúc khi cái ấm áp bốc hơi nóng của căn phòng và mùi thơm ngon tỏa khắp nơi. Anh hít hơi và miệng chảy nước dãi khi anh hít vào mùi thịt hun, mùi ngọt ngào ấm áp của bánh mì mới nướng và trùm lên những mùi hấp dẫn đó anh phát hiện được mùi xúp rau ngào ngạt. Dạ dày anh cồn cào, anh liếm môi thèm khát.
Dần dần thân thể anh bắt đầu tan ra, anh duỗi người như một con mèo lớn, mắt anh đảo khắp phòng và những cái anh thấy làm anh vui lên ghê gớm, giúp anh tan đi cái lo lắng trước đây. Bởi vì không có gì u ám và hăm dọa trong cái bếp này cả. Đó là một nơi ấm áp vui vẻ, sạch như lau như li. Tất cả các xoong chảo đều sáng loáng treo trên những bức tường thẳng và sàn đá lát ánh lên trong ánh sáng của những tia khí thắp và ngọn lửa nổ lép bép vút lên gầm gào trong ống khói lớn. Những đồ đạc bằng gỗ sồi vững chắc, nhẵn bóng lóe lên dịu dàng trong ánh màu hồng này.
Blackie nghe tiếng “cách” của một cánh cửa, anh nhìn lên khi Emma từ tủ đựng bát đĩa nhô ra. Cô đã thay áo hàng xéc màu xanh sẫm, rõ rành là cắt từ cùng một mảnh vải của bà bếp và cô mặc một cái tạp dề bằng vải bông lớn có sọc màu xanh và trắng. “Có phải bà nói Polly lại mệt không, bà Turner?” Cô vừa nói vừa vội vã tiến về phía lò.
- “Ờ, đúng rồi. Ho ghê gớm. Tôi phải nói chị ấy nằm ở giường sáng nay. Cô có thể thăm chị ấy một chút, sau đó xem xem chị ấy có cần gì không?” Có một sự ấm áp chân thật trong giọng nói của bà bếp, nét mặt bà dịu lại khi bà nhìn cô bé. Blackie nhìn bà và nhận thức được rằng không có sự hằn thù thực sự nào trong lòng bà hết. Điều đó rõ ràng, nhìn cái vẻ yêu thương tràn ngập trên khuôn mặt bà thì thấy được bà quý Emma biết chừng nào.
- “Vâng, cháu sẽ tạt vào sau khi dọn xong bữa sáng và đem cho chị ấy ít súp”, Emma đồng ý, cố không tỏ ra quá lo ngại về Polly. Emma chắc rằng chị cũng bị cùng một bệnh như mẹ cô, bởi vì Emma đã thấy những dấu hiệu nói lên điều đó: sự suy nhược, sốt và ho khủng khiếp.
Bà Turner gật đầu: “Ờ, cô bé tốt lắm”. Bà cau mặt, nhìn Emma qua làn khói. “Con phải làm công việc của Polly hôm nay và cả việc của con nữa, cưng. Không thể làm thế nào khác được. Murgatroyd nói với bác là bà Wainwright đến chiều nay, bà Hardcastle vẫn còn đi vắng, chúng ta quả là thiếu người”. Bà thở dài đánh thượt và gõ mạnh cái muỗng vào thành nồi một cách giận dữ: “Ầy, bác muốn giá như bác làm người giữ nhà ở đây thì hay quá! Failey Hardcastl có công việc thật là dễ dàng thoải mái, đúng vậy, luôn luôn đi đây đi đó!”
Emma nén một nụ cười. “Đây là mối bất hòa xưa cũ”. “Bà nói đúng, bà Turner, nhưng chúng ta sẽ lo liệu được”, cô nói để an ủi. Cô yêu bà bếp, người duy nhất tỏ lòng thương yêu cô ở Hall này, và cô luôn cố gắng chiều ý bà. Emma chạy lại tủ đựng bát đĩa dưới cầu thang, lôi ra một cái rổ to đựng bàn chải, vải, xi, chì đen và đi về phía cầu thang, vừa vẫy Blackie.
Bà Turner vội hất đầu lên: “Này, con, ta không đến nỗi nhẫn tâm đến thế đâu! Trông con mệt muốn chết rồi. Đến bên lò mà sưởi ấm một chút đi và hãy uống một bát xúp này trước khi lên đó”. Bà nhấc nắp vung khỏi nồi sắt lớn, quấy thật mạnh, chép miệng hài lòng và bắt đầu múc xúp vào một cái ca lớn. “Anh có muốn làm một bát không, anh bạn?”, bà gọi Blackie, trong khi đã múc đầy một ca thứ hai.
- “Chắc chắn là cháu muốn rồi, và xin cám ơn bà”, Blackie nói to. “Nào, con gái, đưa cho Blackie cái ca này và lấy ca của con đi”, bà bếp nói và tiếp một cách nhanh nhẹn. “Và cậu cả có muốn một lát thịt muối không? Ăn với xúp của tôi vô lắm.”
- “Cám ơn. Vâng, ăn cũng không sao. Cháu sắp chết đói đến nơi rồi”.
- “Con có ăn một chút không, Emma?”
- “Không, cám ơn bà Turner”, Emma trả lời khi cô cầm những ca xúp của bà bếp. “Cháu không đói”. Bà bếp nhìn xoáy vào cô: “Ầy, cô bé, cô ăn uống không đủ đâu đấy. Ăn xúp và uống trà không bao giờ bị béo đâu”.
Emma mang hai ca xúp tới lò sưởi đưa một ca cho Blackie không một lời, nhưng khi cô ngồi xuống một chiếc ghế đẩu khác và ngước nhìn anh, thì một nụ cười dịu dàng hiện trên khuôn mặt cô, sự mệt mỏi giảm đi. “Cám ơn em”, anh nói, đáp lại nụ cười của cô, rồi mắt anh nheo lại khi anh bắt đầu nhận thức được cô lần đầu tiên từ khi họ gặp nhau trên đồng hoang.
Trong khi họ húp nước xúp trong yên lặng, Blackie nhìn Emma một cách kín đáo, cố gắng giấu sự ngạc nhiện anh đang cảm thấy. Anh quả thực là choáng váng. Lúc này cô đã bỏ chiếc khăn trùm kín và chiếc áo khoác cũ chật chội, anh có thể nhìn cô rõ ràng hơn, cô không phải là một cô bé gầy ốm như anh đã nghĩ lúc ban đầu. Anh không thể gọi được cô là đẹp nếu anh phải đánh giá cô qua những tiêu chí trên những bức tranh hiện hành. Cô không có vẻ đẹp của Étoát cái dịu dàng êm ái màu hồng và tính chất phụ nữ yếu mềm, cô cũng không xinh xắn một cách mượt mà. Nhưng cô hấp dẫn người ta, có một cái gì đó không thể định nghĩa được ở con người cô như muốn hút trí tưởng tượng của anh, làm anh ngừng thở. Mặt cô hình trái xoan hoàn hảo, gò má hơi cao, mũi thẳng mảnh mai, miệng cong thanh tú và khi cô cười có lúm ở hai bên. Hàm răng nhỏ, đều, rất trắng giữa đôi môi hồng nhạt và anh thấy nó dịu ngọt và dễ tổn thương mỗi khi cô không chú ý. Nếu như cái trán bằng phẳng của cô rộng hơn lên một chút thì chắc là không hấp dẫn, nó lại được cân đối bởi kiểu tóc hình chữ V trên nước da sáng láng và hàng mi cong dài màu nâu vàng trên cặp mắt to mở rộng. Đôi mắt đập vào anh một cách thật là mạnh mẽ từ lúc ban đầu, quả thực long lánh và xanh như màu lục bảo dưới đôi lông mày màu vàng nâu cong tỏa những bóng mờ tối xuống da thịt của cô. Nó giống như lụa màu kem nhạt và cũng mượt mà như vậy. Mái tóc nâu dầy óng ả được chải một cách đơn giản về phía sau để lộ khuôn mặt nổi bật lên. Mớ tóc mượt mà tết lại rồi kết thành búi sau gáy, trong ánh sáng rỡn múa, nó như giống một chiếc mũ nhung thêu bằng chỉ vàng.
Cô gầy và vẫn còn nhỏ, anh nghĩ thế. Nhưng anh cũng biết cô sẽ lớn mạnh trong một vài năm nữa. Nhìn thân hình cô, Blackie có thể nói được khi lớn lên cô sẽ trở thành một thiếu nữ cao, thon thả. Cô đã bắt đầu nở hoa, bởi vì anh đã nhìn thấy chỗ phồng lên của đôi vú non trẻ và háng đã có hình nét dưới cái tạp dề to tướng, cặp đùi dài làm cho dáng đi của cô hết sức uyển chuyển.
Giác quan bẩm sinh của Blackie về cái đẹp và sự thanh tú không chỉ bó hẹp ở kiến trúc, nghệ thuật và đồ tạo tác mà còn vươn tới cả phụ nữ và ngựa nữa. Niềm say mê phụ nữ của anh hầu như, nhưng không phải là luôn luôn bị lấn áp, bởi thú thích ngựa và những cuộc đua ngựa, anh đặc biệt tự hào ở khả năng xét đoán ngựa và biết được con nào là thuần chủng khi anh nhìn thấy. Bây giờ trong khi nhìn kỹ Emma, anh nghĩ: Thế đó! Cô có vẻ thuần chủng! Anh biết cô là một cô gái nghèo của tầng lớp công nhân, nhưng mặt cô lại là quý tộc bởi vì nó chứa những nét giáo dục và thanh nhã. Đó là những phương tiện hợp thành để tạo nên những phẩm cách không thể định nghĩa mà anh đã khám phá ra trước đó. Cô là quý tộc và có một tư thế bẩm sinh thật là độc đáo. Anh chỉ thấy một điểm để lộ tình trạng sống của cô – đôi tay. Chúng nhỏ và cứng cáp, nhưng nó bị nứt nẻ và đỏ lên, móng tay gãy và thô nhám. Anh biết quá rõ tình trạng xấu xí của chúng là do công việc nặng nhọc cô phải làm.
Anh tự hỏi cái gì sẽ tới với Emma, và lòng anh tràn ngập một nỗi buồn vốn xa lạ đối với bản chất của anh khi nghĩ tới tương lai của cô. Có cái gì cho cô trong ngôi nhà này và cái làng lạnh lẽo trong vùng đồng hoang? Có lẽ cô đúng khi muốn thử vận may của mình ở Leeds. Có thể ở đó cô sẽ có dịp sống chứ không phải chỉ là sống sót.
Bà Turner cắt ngang dòng suy nghĩ của anh khi bà nẩy lên như quả bóng tới bên lò sưởi và dúi một đĩa sandwhich trước mặt anh với dáng hấp tấp. “Thịt lợn muối của cậu đây, cậu cả”. Ăn ngay đi trước khi Murgatroyd xuống. Ông ta đúng là một kẻ vắt cổ chầy ra nước và muốn cho tất cả chúng tôi chế độ ăn chết đói. Cái đồ bần tiện!”, bà cố nén lại cái từ cuối cùng và nhìn có dáng lo ngại ra phía ngoài ở đầu cầu thang.
Quay sang Emma, bà nói tiếp: “Con không phải đánh bóng vỉ lò sáng hôm nay đâu. Nó vẫn còn được cho đến ngày mai. Nhưng con hãy nhóm lửa ở phòng buổi sáng, lau bàn ghế, hút bụi trên những tấm thảm và dọn bàn để ăn sáng như Polly đã bày cho con rồi đó. Rồi quay lại giúp bác chuẩn bị bữa sáng. Rồi con lau dọn phòng ăn, phòng khách và thư viện, lấy phất trần quét thẳng xuống để tường sạch bụi và tất cả các tấm thảm nữa. Rồi con sẽ phải dọn phòng khách của bà Fairley. Khi dọn xong là dến giờ mang bữa sáng cho bà trên gác. Con có thể dọn giường trước bữa ăn trưa cũng được và quét bụi trong phòng của trẻ con. Chiều hôm nay con sẽ làm tất. Còn phải đánh bóng những đồ đạc và đồ sứ nữa…”. Bà Turner dừng lại, mệt thở ra hơi và lôi ở túi ra một mảnh giấy nhầu nát. Bà vuốt thẳng bậm môi lại tập trung đọc.
Blackie nhình Emma một cách cẩn thận, một nỗi giận quặn lại trong bụng anh. Lúc đầu anh đã lắng nghe bản độc tấu của bà Turner một cách vui vui, nhưng bây giờ thì anh nổi giận, không ai có thể làm được nhiều công việc như vậy trong một ngày. Emma lại càng không thể, cô chỉ là một cô bé. Thế nhưng Emma dường như không chú ý khi cô đứng một cách kiên nhẫn bên cạnh bà Turner. Quan sát cô một cách cẩn thận hơn, Blackie nhận ra là một sự vui vẻ nào đó đã che giấu sự lo ngại trong đôi mắt đen của cô và miệng cô bất giác mím lại. Anh liếc nhanh bà bếp. Anh biết bà không cố ý bóc lột Emma, bởi vì bản chất bà là người đàn bà tốt bụng, nhưng anh vẫn cứ kinh hoàng và anh không thể dằn lòng được. “Công việc như vậy quá nặng nề đối với một cô bé, tôi nghĩ thế”.
Bà Turner nhìn anh ngạc nhiên và đỏ bừng mặt. “Ấy, cậu cả, đúng thế đấy. Nhưng Polly đang bị ốm, mà tôi thì biết làm thế nào, có khách khứa tới. À suýt nữa thì quên mất, này Emma”. Bà vội vã nói thêm, không có vẻ bối rối “con phải chuẩn bị phòng khách cho bà Wainwright đó”.
Emma quay sang bà Turner đang nghiên cứu mảnh giấy một cách chăm chú. “Vâng cháu lên gác nhé!”, cô hỏi, Emma không phải là người ngu, trong khi cô nghe sự cắt đặt của bà bếp không hề phàn nàn gì, dù sao cô cũng thấy ớn. Cô sẽ không còn thì giờ để mà nghỉ lấy hơi nếu cô phải hoàn thành mọi công việc cho tới giờ ăn tối, cô nóng lòng bắt đầu những công việc vặt.
- “Ầy, chút xíu nữa đã, con”, bà bếp nói một cách lơ đãng. “Để bác đọc thực đơn ở trong này đã. Mình bác có thể làm được bữa sáng”. Bà nheo mắt nhìn tờ giấy. “Nào, để xem nào. Trứng tráng và thịt muối cho cậu Edwin. Bầu dục, thịt lợn muối, xúc xích, khoai tây rán cho cậu Gerald. Một cá trích muối cho ông chủ. Trà, bánh mì nướng, bánh mì mới, bơ, mứt, mứt cam. Thế, và như vậy là đủ rồi!” Cái đầu của bà lắc lư mạnh mẽ trên cái cổ núc ních ngắn ngủi và bà lẩm bẩm: “Tôi không hiểu sao tất cả họ không thể đều cùng ăn một thứ trong gia đình này”.
Sau một lát bà Turner xác định: “Ờ, bác tin là có thể giải quyết được bữa sáng, con ạ. Còn bữa trưa khoai tây đánh, bánh táo với món sữa trứng?” Bà lật tờ giấy lại và khùng khục cười một mình. “Nhưng mà con gái này, dù sao bác cũng nghĩ là con sẽ phải giúp bác một tay cho bữa tối đấy. Murgatroyd có đề nghị một vài món, hừm! Ông ta có thật. Xúp thịt gà, thịt cừu với sốt, cá chép, khoai tây rán và hoa lơ với nước sốt pho mát, bánh xốp kem. Pho mát Wensleydalevà bánh quy. Và bánh mì rán với pho mát cho cậu Gerald”. Bà dừng lại và chớp mắt, ngó nhìn tờ giấy: “Một bánh mì rán với pho mát cho cậu Gerald!” Bà nhắc lại nghi ngờ: “Cứ như là cậu ta ăn còn chưa đủ cho cả ngày. Cậu ta sẽ trở thành một con lợn con thật sự. Cậu Gerald của chúng ta, nếu có một điều tôi không thể chịu đựng được thì đó là cái tính háu ăn!” Bà nói chung với cả mọi người trong phòng. Bà đút nhanh mẩu giấy vào trong túi: “Bây giờ con có thể đi lên và phải cẩn thận khi quét bụi, cưng nhé”, bà dặn dò.
- “Vâng, thưa bà Turner”, Emma nói đều đều, mặt cô không biểu lộ gì hết. “Em sẽ gặp anh sau, Blackie nhé”, cô gọi to và mỉm cười với anh.
- “Chắc chắn là như vậy rồi, mavourneen ạ, bởi vì anh sẽ còn ở đây một vài ngày, anh nghĩ vậy”
- “Ừ, đúng thế”, bà Turner nói chen vào, “Ông chủ gần đây đã xao lãng công việc ở đây. Cậu Edwin thì ốm từ ngày Noel và bà chủ dạo này rất yếu. Tôi cũng mừng là bà Wainwright tới, bà luôn luôn làm cho tất cả mọi người ở đây vui vẻ lên. Phải, bà chủ dạo này khó ở”. Bà Turner dừng lại giữa chừng và ngậm tăm.
Blackie và Emma theo ánh mắt của bà, nhìn về phía cửa ở đỉnh cầu thang. Một người đàn ông đã vào và đang bước xuống bậc cầu thang một cách chậm chạp. Blackie đoán chắc là người quản gia.
Murgatroyd là một người đàn ông cao, khẳng khiu. Lão ta có một bộ mặt xác chết với những đường nét hằn sâu khiến cho bộ dạng của lão một vẻ cấm kỵ. Đôi mắt nhỏ nhợt nhạt hầu như là không màu, gần nhau trong hai cái hố sâu hoăm hoắm. Đôi mắt lợn luộc này hình như là nhỏ hơn thực chất của nó, bởi vì nó tối đi một phần bởi đôi lông mày rậm, đen đâm lên tua tủa thành một đường dài liếc qua trán. Lão mặc quần đen, áo sơ mi trắng có sọc đen, cổ cồn cao và một cái tạp dề của quản gia bằng vải len tuyết dày, màu xanh. Cánh tay áo của lão vén lên để lộ cánh tay dài lòng khòng, đường gân xanh nhằng nhịt. Mặt lão có vẻ thê thảm, đôi mắt ánh lên hằn thù. “Cái gì thế này? Cái gì thế này?” Lão hét lên bằng giọng the thé khi lão dừng lại ở chân cầu thang. “Thảo nào mà hôm nay chậm”. Lão ba hoa chích chòe. “Tôi có thể thấy bà xao lãng nhiệm vụ của mình, bà bếp”, lão nói tiếp một cách huênh hoang: “Cái con bé lười biếng thối thây này, đáng lẽ phải đến sớm hơn nửa tiếng đồng hồ, đúng là như thế! Ông chủ không phải là đang thực hành công việc từ thiện, các người biết đấy. Con bé này được trả tiền mà làm ăn ít thế à. Ông chỉ thật quá rộng bụng. Ba shilling một tuần chứ ít đâu. Một giá vương giả để chẳng làm một việc gì hết”. Lão cau mặt nhìn Emma đang đứng gần tủ bát đĩa dưới cầu thang “mày còn chờ gì nữa, lên ngay!”, lão gầm lên.
Emma gật đầu câm lặng, nhặt cái rổ, cái hốt rác, cái quét thảm và đi về phía cầu thang. Khi cô đi qua Murgatroyd, vài cái rổ rơi ra và cả thuốc đánh sàn. Cái hộp sắt lăn qua sàn và cái nắp văng đi, đổ bột đen vào chân Murgatroyd. Emma há hốc mồm ra vì kinh sợ, cô cúi xuống nhặt nó lên. Trong khi cô làm như vậy, Murgatroyd vung thẳng cánh tay đánh vào đầu cô rất mạnh bằng mu bàn tay.
- “Đồ ngu ngốc khốn nạn!”, lão hét lên, “mày không làm gì cho nên thân nữa sao? Mày hãy nhìn cái đống bẩn thỉu mày đã làm trên cái sàn sạch sẽ này xem!”.
Emma lộn nhào vì cú đánh hung bạo và bất ngờ, cô lảo đảo lùi lại, buông rơi chổi quét thảm và cái hốt rác. Blackie nhảy ra khỏi chiếc ghế đẩu trong nổi kinh hoàng. Cơn giận sôi sục trong lòng anh. Anh nắm chặt hai nắm đấm tiến về phía lão quản gia. Ta sẽ giết nó anh nghĩ. Ta sẽ giết chết thằng con hoang này!
Bà bếp đã đi được nửa bếp, bà gặp Blackie, bà đẩy anh lùi lại, lắc đầu cảnh cáo và rít lên: “Cậu hãy tránh khỏi chuyện này. Để lão đấy cho tôi”.
Bà Turner đối mặt với Murgatroyd như một con gà chọi. Mặt bà đỏ bừng lên giận dữ, ánh mắt của bà như sát nhân. Bà giơ quả đấm nhỏ bé của mình lên dứ vào mặt lão bừng bừng khí thế: “Đồ chó chết bẩn thỉu!”, bà kêu lên cuồng nộ. “Đó chỉ là lỡ tay. Cô bé không cố ý”. Bà nhìn Murgatroyd qua đôi mắt bừng bừng “Ta mà thấy lão đánh con bé đó một lần nữa thì mạng lão sẽ không đáng sống đâu. Ta hứa chắc như vậy. Ta sẽ không phải tới gặp ông chủ đâu. Ta sẽ không cần phải gặp. Ta sẽ nói với cha cô bé đó. Và lão biết cái gì sẽ chờ đợi lão nếu Jack Harter lớn để tay vào người. Ông ấy sẽ biến ngươi thành khoai nghiền!”.
Murgatroyd trợn mắt nhìn bà Turner, nhưng kìm lại không trả lời gì hết. Blackie, đôi mắt xoáy vào Murgatroyd, thấy được một nỗi lo lắng đột ngột trong lão. Sao, lão là một thằng hèn nhát, Blackie nghĩ. Lão là một thằng nhát gan, đớn hèn, đầy huênh hoang khoác lác!
Bà bếp quay ngoắt khỏi Murgatroyd một cách kinh tởm và quay sang Emma, lúc này đang quỳ trên sàn, nhặt một cách gọn ghẽ tất cả những thứ rơi ra khỏi rổ. “Con không sao chứ, cưng?”. Bà hỏi một cách quan tâm, Emma ngẩng đầu lên và gật chậm chậm. Mặt cô như một phiến đá trắng khắc và cũng bất động như thế. Chỉ có đôi mắt là còn linh động bởi vì nó bừng lên một nỗi căm ghét khôn cùng đối với Murgatroyd: “Cháu sẽ lấy một cái khăn ướt lau sạch chỗ thuốc đen”. Cô nói một cách nhẹ nhàng, che giấu cơn giận của mình.
Murgatroyd Murgatroyd bây giờ hướng sự chú ý vào Blackie. Anh đi vào trong phòng một cách nhẹ nhàng y nhu thể không có chuyện gì xảy ra cả. “O’Neill phải không? Người thợ đấu ở Leeds. Ông chủ nói chờ anh sáng hôm nay”. Lão ước đoán Blackie bằng đôi mắt lạnh lùng và gật đầu một cách tán đồng: “Ờ, trông anh cũng có vẻ khỏe mạnh đấy. Tôi hy vọng là anh không sợ công việc chứ, anh bạn”.
Phải mất một nỗ lực đáng kể để Blackie có thể nói một cách lịch sự với lão quản gia, nhưng anh biết anh không còn cách nào khác. Anh nuốt mạnh cục nước bọt và nói bằng một giọng sự vụ mà anh cố tạo nên:
- “Vâng, tôi đây. Nếu ông cho tôi biết chi tiết của công việc, tôi sẽ bắt đầu”.
Murgatroyd rút một mảnh giấy từ trong túi ra và đưa cho Blackie: “Tất cả đều được viết ở trong này. Chắc anh biết đọc chứ”.
- “Biết”.
- “Tốt. Nào, bây giờ nói chuyện lương của anh. Mười lăm shilling cho một tuần làm việc, ăn ở trong thời gian anh ở đây. Ông chủ chỉ thị như vậy”. Đôi mắt lão đầy quỷ quyệt.
Blackie cố kìm một nụ cười hiểu biết. Sao, cái thằng quỷ đểu cáng này đang cố gắng lừa mình đây, anh nghĩ vậy, nhưng anh nói: “Không, thưa ông! Ông chủ đã đồng ý với tôi ở Leeds với giá một guinea. Vâng một guinea đó. Ông Murgatroyd ạ!”.
Đôi mắt lão quản gia mở to ngạc nhiên: “Anh không chờ đợi tôi tin là chính ngài chủ tới gặp anh chứ anh bạn? Nhân viên của ngài ở Leeds luôn luôn giải quyết những công việc lặt vặt này?”. Lão tuyên bố.
Nhìn Murgatroyd chằm chằm Blackie nhận ngay ra rằng nỗi kinh ngạc của con người này là thật. Nét mặt Ireland đẹp trai của anh nở một nụ cười rộng miệng. “Đúng đó, chính ông ấy đến gặp tôi và ông chú Pat của tôi. Chả là chúng tôi có một xưởng nhỏ. Ông ấy thuê tôi sửa chữa ở đây, còn chú Pat của tôi thì làm ở các nhà máy và các cơ quan báo ở Leeds. Và tôi chắc chắn về giá cả như vậy, chắc chắn là như thế. Có lẽ ông hỏi lại ông chủ xem chắc là có chuyện nhầm lẫn, tôi nghĩ thế”. Blackie cười thầm, bởi vì lão quản gia rõ ràng là không chỉ bối rối mà còn bực tức vì sự việc.
- “Nhất định tôi sẽ nói chuyện với ông chủ!”. Murgatroyd buông xuôi. “Chắc hẳn ông chủ đã quên là ông đã thu xếp với anh. Ông ấy có những việc quan trọng hơn để nghĩ tới! Thôi, ta bắt tay vào đi. Người phụ trách nhà kho đang ở trong chuồng ngựa. Ông ta sẽ chỉ cho anh mọi thứ ở đây, và phòng của anh ở trên chuồng ngựa, anh sẽ ngủ ở đó”.
Murgatroyd ra hiệu cho Blackie đi bằng cái gật đầu cụt lủn và ngồi xuống bàn. “Cho tôi trà và thịt lợn muối xông khói”. Lão gọi bà bếp. Bà ném cho lão một cái nhìn căm ghét. Bà nhặt một con dao lên và bắt đầu cắt ổ bánh mì một cách hết sức hung dữ và từ vẻ mặt của bà, rõ ràng là bà mong ước chính bà đang đâm chém Murgatroyd lúc này.
Blackie sải bước về phía để túi của anh, hất nó lên vai. Emma đang nhặt nhạnh những đồ quét dọn của cô ở dưới chân cầu thang. “Đêm nay anh sẽ gặp em mavourneen”, anh nói nhẹ nhàng và mỉm cười.
- “Vâng, nếu lúc ấy em làm xong công việc”, cô trả lời một cách âu sầu. Nhìn thấy vẻ băn khoăn thoáng hiện trên mặt anh, cô mỉm cười: “Ôi, em sẽ xong thôi. Đừng lo về em, tárar(1), Blackie”. Anh nhìn theo cô biến mất trên những bậc thang trước khi anh mở cánh cửa bếp đi vào, trong buổi sáng lạnh, đầu óc anh đầy những ý nghĩ ngổn ngang về những người sống trong Fairley Hall, và đặc biệt là Emma, thân cô thế cô trong ngôi nhà xa lạ này.
Emma dừng lại trong hành lang nhỏ trên gác nối với cầu thang bếp, cô đặt những dụng cụ lau chùi cô đang mang xuống. Cô tụt cái giỏ ra khỏi đây và tựa vào tường. Mặt cô dài ra, cái đầu đau ê ẩm vì cú đánh mạnh, cô sôi sục căm hờn. Cô thấy hình như lão khoái đánh cô, và mặc dù lão liên tục mắng mỏ Polly, nhưng lão cũng không tàn nhẫn với chị ta như vậy. Sự bộc lộ cái cáu kỉnh của lão một vài phút trước đây chẳng phải là điều gì bất bình thường và cô biết lão sẽ đánh cô tàn nhẫn nếu bà bếp không ngăn cản. Lão sẽ đánh cô luôn luôn, cô nghĩ một cách u ám, rồi ta sẽ cho nó biết.
Cô sửa lại cái giỏ nặng trên cánh tay, nhặt những thức khác lên và đi chậm chạp xuống hành lang, giác quan của cô mẫn cảm, cô lắng nghe chăm chú tất cả những tiếng động bất thường trong nhà. Nhưng không có một âm thanh nào hết vì gia đình vẫn còn đang ngủ. Hành lang đầy mùi u ám, thoang thoảng mùi sáp, mùi bụi khô và mùi mốc đặc biệt chứng tỏ những cửa sổ đóng từ lâu và những căn phòng đóng kín, không có không khí. Cô ao ước được quay lại nhà bếp, nơi vui vẻ nhất trong Fairley Hall.
Mặc dù sự đồ sộ và đồ đạc sang trọng của nó, ngôi nhà làm cho Emma tràn đầy những nỗi kinh hoàng không tên và bao giờ cô cũng muốn chạy trốn khỏi nó. Có cái gì ghê sợ, đè nén trong những căn phòng tối tăm, giá buốt với những trần cao ngút, đồ đạc nặng nề, những căn phòng mênh mông, những hành lang quanh co kéo dài mãi không dứt qua ngôi nhà. Đó là một nơi của những miền yên lặng câm nín, nơi hoang tịch, những điều bí mật dấu kín, một ngôi nhà kỳ bí gợi nên điều bất hạnh và sự mục nát. Tuy nhiên mặc dù tất cả cái im lìm ấy vẫn có một sự xáo động cất giấu ở khắp mọi nơi, được kìm lại nhưng đầy hăm dọa thầm đợi nổ tung ra.
Emma rùng mình khi cô lướt qua tấm thảm Thổ Nhĩ Kỳ giàu có trong tiền sảnh khổng lồ, đẩy cánh cửa đôi của căn phòng buổi sáng. Cô đứng trên ngưỡng cửa, liếc nhìn chung quanh một cách hồi hộp. Những ngón tay gầy guộc của ánh nắng mỏng nhẹ như sa tìm được đường vào trong phòng qua những khung cửa sổ cao, buông rèm lụa trắng, trướng bằng nhung xanh dầy. Những tấm ảnh tối tăm nhìn xuống từ những bức tường nhung xanh mờ mờ và Emma tưởng tượng một cách phi lý, rằng những đôi mắt cổ xưa của họ dõi theo cô khi cô len lén đi về phía lò sưởi, lách qua nhiều đồ đạc nặng nề thời Victoria làm bằng gỗ gụ đen bóng lên trong ánh sáng ảm đạm. Âm thanh duy nhất là tiếng tích tắc rầu rĩ của chiếc đồng hồ để trên bệ lò sưởi bằng đá cẩm thạch đen.
Emma đặt dụng cụ, lau dọn trên sàn và quỳ trước lò sưởi. Cô phủi những vết tro, chất đầy giấy và củi mà Murgatroyd đã xếp thành đống trên lòng lò sưởi cùng với diêm. Cô châm lửa vào giấy và khi củi đã bắt lửa, cô mở chiếc xô đựng than bằng đồng, nhặt ra những hòn than nhỏ. Cô thận trọng đặt chúng vào củi đang cháy. Than không bắt lửa ngay, vì thế cô nâng cái tạp dề lên quạt cho đến khi nó bắt đầu hồng.
Tiếng tích tắc đều đều của cái đồng hồ nhắc cho Emma nhớ là cô còn ít thì giờ. Cô lau dọn căn phòng một cách có hiệu quả và nhanh nhẹn, mặc dù đồ đạc cồng kềnh và chen chúc. Khi đã xong, cô lấy ở trong tủ kéo ra một khăn trải bàn Ireland trắng tinh, trải nó trên chiếc bàn tròn lớn. Cô dọn bốn bộ đồ ăn bằng bạc và chạy lại tủ buffet lấy đĩa. Khi cô lấy ra bốn chiếc đĩa Crown Derby, cô sững người, câm lặng. Cổ cô gai gai và da gà nổi lên, bởi vì cô biết cô không còn một mình nữa. Cô có cảm giác hơn là nghe được một sự hiện diện khác trong căn phòng.
Cô chậm chạp quay lại. Ông chủ Fairley đang đứng ở ngưỡng cửa, ngắm cô chăm chú.
Cô vội đứng lên, cúi chào: “Kính chào ông chủ”, cô lẩm bẩm một cách nhút nhát, ôm chặt chồng đĩa vào ngực để chúng khỏi kêu lách cách trong đôi tay run rẩy của cô. Đôi chân cô run lên, mặc dù vì ngạc nhiên hơn là vì sợ.
- “Chào! Polly đâu?”.
- “Chị ấy bị ốm – Thưa ông chủ”.
- “A”, ông chủ nói một cách ngắn gọn.
Đôi mắt ông ta nhìn xoáy vào cô với sự tập trung tột độ. Ông cau mặt và một nét bối rối đọng trên mặt ông. Sau một hồi yên lặng kéo dài, trong lúc Emma ngó ông như bị mê hoặc, ông gật đầu ngắn ngủi, quay gót nhanh và bỏ đi. Tiếng cửa thư viện đập mạnh khi ông đập cửa đi và làm cô giật mình kinh ngạc. Chỉ lúc ấy cô mới thở dài nhẹ nhõm và dọn xong bàn cho gia đình ăn sáng.
Chú thích của người dịch:
(1) Tárar – tạm biệt.