PHẦN THỨ NHẤT: THUNG LŨNG
Chương 17

Bữa tiệc thành công lớn, trước sự nhẹ nhõm và hài lòng sâu sắc của Adam Fairley. Ông ngả người trong ghế đầu bàn, cười thầm, quan sát các vị quan khách và cảnh tượng loang loáng trải ra trước mắt ông.
Không khí thoải mái và thân mật gần như là vui vẻ và mọi người tỏ ra dễ chịu. Đã từ lâu lắm Adam mới lại nghe thấy những tiếng rì rầm trò chuyện và sự vui vẻ vang lên trong những bức tường cổ lỗ và nó làm ông tràn đầy vang nỗi biết ơn khiến ông giật mình. Lúc bắt đầu tối, ông hết sức hồi hộp. Adam cảm thấy lo ngại cũng là chuyện bình thường, xét tới những hành động trước đây của Adele, và trong khi ông có thể giấu những nỗi lo sợ của mình, ông bồn chồn, tất cả các giác quan của ông đều báo động chờ sự rắc rối. Nhưng khi bữa tiệc tiếp diễn không có sự cố gì, những tình cảm này giảm đi và ông bắt đầu lơi được. Thỉnh thoảng ông lấy làm kỳ lạ tình trạng phiền muộn trong tâm hồn ông dần dần giảm đi trong mấy tuần qua, bây giờ đêm nay đây đã hoàn toàn biến mất. Y như một gánh nặng to lớn đã được cất khỏi vai ông, ông cảm thấy nhức nhối; thậm chí còn thoải mái nữa.
Ông nâng ly sâm banh pha lê mà Murgatroyd vừa rót đầy cho ông và nhấm nháp chậm chạp, thưởng thức cái vị mát lạnh lấp lánh của nó. Thức ăn rất ngon, các loại rượu quý tuyệt vời, Murgatroyd và Emma đã thực hiện nhiệm vụ của họ một cách tự tin, y như thể họ là một đội được rèn luyện để chuẩn bị một bữa tiệc phức tạp và tinh vi mỗi đêm trong tuần. Ông nhận ra rằng thành tựu này không phải là tình cờ. Nó chỉ đạt được với sự hoạch định tài năng của Olivia, khiếu thẩm mỹ hoàn hảo của nàng có thể thấy được một cách rõ ràng ở khắp nơi.
Adam nhìn xuống dãy linen trắng cho đến khi Adele hiện ra trong tầm mắt của ông. Ông đã theo dõi nàng sát sao suốt cả buổi tối, thái độ của nàng đã làm ông ngạc nhiên. Nàng duyên dáng và chú ý tới các vị khách của họ và, ít nhất là về bề mặt, nàng dường như giống một người đàn bà cách đây nhiều năm. Trông nàng thật lộng lẫy. Nàng tán tỉnh với Bruce McGill, ông này dường như mê say, khiến Adam thú vị nhăn nhó. Ông ngờ ngợ một vẻ gì như kịch trong con người Adele. Chắc chắn nàng đã gây được sự hấp dẫn hơn. Bruce đã đến sớm hơn các vị khách khác để kết thúc công việc làm ăn của họ, hai người đang bước dạo qua căn phòng lớn thì nàng hiện ra ở đầu cầu thang. Biết là họ đã nhìn thấy mình, nàng đã dừng lại bất chợt ở bực thang giữa, bám lấy trụ thang một giây rồi lướt xuống như Aphrodite (1) giáng trần. Bruce miệng há ra, trong một giây không thốt nên lời, Adam thấy ông ta như một chú học trò nhỏ mê sân khấu. Cái dáng vẻ ấy vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt ông người Úc. Ngồi bên trái Adele, ông ta chú ý ngây ngất tới nàng và tiếng cười vang của Adele bay tới chỗ Adam trong làn không khí ấm áp. Ông nheo mắt lại, quan sát nàng kỹ hơn. Mặc dù tất cả vẻ đẹp của nàng, vẫn có một cái gì đó di chuyển kỳ quái trong con người nàng. Nữ hoàng Tuyết. Không bao giờ được sờ mó tới.
Mắt Adam lướt qua chỗ Olivia, đang ngồi ở giữa bàn. Nàng có một vẻ tự tin đặc biệt thường thấy ở những người phụ nữ Anh tầng lớp quý tộc luôn luôn thoải mái, làm chủ được bản thân và tình thế, bất kể là ngồi trên lưng ngựa hay ở bàn ăn. Trông nàng cũng lộng lẫy như Adele nhưng đỡ mong manh hơn. Chiếc áo dài lụa màu xanh của chim bói cá thật lịch thiệp, cổ áo cắt thấp gợi tình, tuy không quá buông thả như Adele. Chiếc vòng saphia tạo nên một vòng lửa xanh quanh cổ nàng, cũng những viên kim cương như vậy buông xuống đôi tai nhỏ nhắn của ngàn, những chiếc vòng tay ôm lấy cánh tay tuyệt vời kia. Nàng đang lặng lẽ nghe người thực khách trong một dáng điệu thanh thản. Người đẹp ngủ trong rừng, đợi đánh thức dậy, Adam tự nhủ, ngạc nhiên sao một tư tưởng kỳ lạ như vậy lại đến với ông.
Ông bắt gặp cặp mắt của Olivia. Nàng mỉm cười ấm áp với ông, và nghiêng đầu về phía cửa phòng ăn. Ông gật đầu, hiểu rằng nàng nghĩ bữa tiệc lúc này đã kết thúc.
Adam phác một cử chỉ cho Murgatroyd, lão vội vã đến bên ông. "Tôi nghĩ là ông đã bày rượu và xì gà trong thư viện, Murgatroyd".
- "Dạ, vâng, thưa đại nhân. Loại rượu cognac ngon nhất của Pháp, rượu port và Bénédictine, cũng có cả rượu Scotch và Ailen. Bà Wainwright cũng lệnh cho tôi để khay đồ uống trong phòng dành cho các quý bà nữa rồi ạ".
- "Tốt lắm Murgatroyd", Adam quay sang các vị khách nữ ngồi gần ông nhất: "Tôi biết các quý bà sẽ tha lỗi cho chúng tôi nếu đàn ông chúng tôi xin được phép dời quý bà trong chốc lát". Ông nói với nụ cười. Ông đẩy lùi ghế lại và nhìn quanh bàn: "Thưa quý ông chúng ta có nên dời sang một nơi không?", ông nói tiếp và đứng lên. Với những tiếng lầm bầm đồng ý, các quý ông đã đi theo Adam, trò chuyện râm ran.
Vào đến thư viện, Bruce McGill uống một ly whiskey sô đa Murgatroyd đưa cho và bước lại phía lò sưởi. Bruce khoảng trên bốn mươi, cao và gầy, dáng đi cuồn cuộn của một người suốt đời trên lưng ngựa. Ông ta có mớ tóc quăn màu nâu trên một khuôn mặt gồ ghề, một bộ mặt lập tức làm cho người ta tin tưởng, đặc biệt là đối với phụ nữ, đôi mắt của ông vui tươi. Phong cách của người đàn ông, một dáng vẻ táo tợn mang đầy tính hấp dẫn.
Ông đến bên Adam và nói: "Xin chúc sức khỏe anh, mối quan hệ lâu dài và thành công". Ông cười tươi và đôi mắt lấp lánh. "Tôi nghĩ chắc chắn là chúng ta sẽ có một tình bạn tốt đẹp nhất". Ông chạm ly với Adam.
"Xin chúc anh Bruce". Adam rất thích Bruce McGill mặc dù tất cả sự cứng rắn của ông ta trong việc buôn bán. Người đàn ông này thẳng thắn và lương thiện mà Adam đánh giá cao những đức tính này vì nó cũng là bản chất của ông. Ông nói "Thế là tuần sau anh lên thành phố vì bây giờ anh đã hoàn thành công việc ở Yorshire rồi. Anh sẽ ở London bao lâu?"
- "Nửa tháng. Tôi sẽ đi Sydney đầu tháng năm", nét mặt của Bruce rạng rỡ hẳn lên. "Liệu có dịp gặp lại anh ở thành phố không, Adam? Anh có thể đi một vài ngày không? Chúng ta sẽ có thể ăn với nhau, đi xem hát vài buổi vui vẻ một chút. Tôi có một vài người bạn rất tốt tôi chắc thể nào anh cũng thích gặp. Ông ngừng lại và nháy mắt. "Những người bạn rất khoái trá, thật đấy".
Adam cười khùng khục và lắc đầu. "Dù nghe nói có quyến rũ đến mấy tôi cũng không nghĩ là tôi có thể vắng khỏi nhà máy lúc này. Chúng tôi có nhiều đơn đặt hàng khẩn cấp và tôi không thể trút tất cả mọi gánh nặng lên cho Wilson. Anh ấy cần tôi. Xin lỗi, nhưng tôi phải khước từ, Bruce ạ, lần sau anh đến đây, có lẽ".
- "Anh là chủ nhà rất tốt đối với tôi, Adam, trong nhiều chuyến đi của tôi tới Yorkshire những tháng gần đây. Và nói đến lòng hiếu khách, nếu như tôi không thể thuyết phục anh làm khách của tôi ở London, tôi có thể dụ dỗ anh tới Úc vào cuối năm nay được không? Tôi quả thật thích anh đến thăm Dunoon".
- "Anh bạn, anh thật là tốt quá", Adam nói. Mắt ông sáng lên trước ý nghĩ đó. "Tôi có thể làm như thế. Quả thật có thể". "Anh sẽ thích. Tôi hứa với anh như thế. Chỉ có tôi với con trai tôi, cháu Paul ở trại cừu ở Coonamble, tất nhiên là không kể những người làm công. Vợ tôi chết cách đây ba năm. Nhưng tôi có một người trông nom nhà cửa tốt và chúng tôi sẽ làm anh hết sức thoải mái. Chúng ta cũng có thể tiêu một chút trong khi ở Sydney. Đó là một thành phố thú vị, nếu như không tinh tế bằng London", ông kết thúc bằng một tiếng cười rầu rĩ. Ông nắm lấy cánh tay Adam và nói: "Này tôi nảy ra một ý nữa. Tại sao anh không tính đến chuyện mua đất ở Úc, Adam? Anh thấy khong, nó sẽ là một sự đầu tư rất tốt. Anh có thể nghĩ tới bắt đầu một trại cừu nhỏ của riêng anh. Tôi có thể kiếm được cho anh những tay giỏi, và thậm chí tôi có thể cai quản cho anh trong lúc anh vắng mặt. Anh có thể làm người cung cấp cho chính anh, hả".
Adam nhìn Bruce trầm ngâm: "Anh nói có lý đấy Bruce. Nó đáng để cân nhắc, xem xét và tôi có suy nghĩ một cách nghiêm túc tới chuyến đi ấy. Tôi sẽ cho anh biết cuối năm nay".
Adam lấy chiếc đồng hồ bỏ túi ra liếc nhìn. "Chúng ta hãy uống một chút nữa rồi có lẽ chúng ta sẽ tới với các quý bà trong phòng khách trước khi họ trở nên quá bồn chồn".
- "Ý kiến hay. Nhân tiện, tôi phải xin chúc mừng anh về vợ của anh, Adam ạ. Nàng đẹp và rất dễ mến. Anh là một người may mắn".
"Có phải không nhỉ", Adam nói, ông mỉm cười yếu ớt. Giá như anh biết được. Nếu như anh biết được, ông nghĩ cay đắng, khi hai người sóng bước vào thư viện.
Chú thích của người dịch:
(1)- Aphrodite, thần thoại Hy lạp. Nữ thần của ái tình và sắc đẹp, con gái của thần Zeus.