Chương 40
VIÊN ĐẠN ĐƯỢC ĐÁNH DẤU

Trước khi đội tìm kiếm đuổi kịp người trinh sát, một sự kiện nhỏ đã xảy ra. Viên thiếu tá đưa người của mình không đi theo con đường rừng mà đi thẳng qua rừng. Con đường này được chọn không phải là tình cờ. Viên thiếu tá muốn tránh cho người cha khỏi những đau đớn không cần thiết, không để ông nhìn thấy máu – máu của con trai ông, như người dò dấu vết đã đoán. Nơi khủng khiếp đó được tránh sang một bên, không ai ngoài viên thiếu tá và người dò dấu vết biết được điều phát hiện đáng buồn đó, và đội ngũ lại tiến bước mà chẳng hay biết gì.
Họ đi theo những con đường mòn hẹp của thú rừng, cho nên các kỵ sĩ chỉ có thể đi sóng đôi hai người, đôi khi con đường mòn rộng ra thành một khoảng trống nhưng qua một vài acđơ nó lại thu hẹp và mất hút trong đám cây rậm rạp.
Ở một trong những khoảng trống trên đường đi của đội tìm kiếm, từ trong một khóm cây rậm rạp nhảy ra một con báo đốm đen. Đó là một con vật rất hiếm thấy, thậm chí đối với những rừng rậm nhiệt đới, bởi vẻ đẹp rực rỡ của nó. Thiên nhiên đã cầu kỳ vẽ lên bộ lông vàng của nó những hoa văn như chạm trổ, những vòng tròn, dấu chấm kết hợp uốn lượn với nhau. Con mèo lớn tha thướt, hùng mạnh nhảy một bước mềm mại ra khoảng trống ngay trước mắt tất cả các kỵ sĩ. Mặc dầu trong tình thế nghiêm trọng của cuộc tìm kiếm, có hai người đã bắn theo con vật đang chạy.
Đó là Kacxi Kôlhaun và một chủ đồn điền trẻ tuổi đi cùng hắn.
Con báo đốm đen chết ngay, viên đạn đi dọc theo sống lưng con thú.
Ai trong hai người có vinh dự bắn trúng? Cả hai, cả Kôlhaun và chàng chủ đồn điền kia đều nhận đó là mình. Họ bắn cùng một lúc, nhưng chỉ một người trúng mục tiêu.
- Tôi sẽ chứng minh cho ngài! – Viên đại úy giải ngũ vừa tuyên bố một cách tin tưởng, vừa leo khỏi ngựa.
Bước tới chỗ con báo trúng đạn, sau khi rút dao ra hắn quay lại nói với những người có mặt:
- Viên đạn nằm trong xác con vật, có phải thế không ạ, thưa các ngài? Nếu nó là của tôi, thì trên nó sẽ là hai chữ cái đầu họ tên của tôi – “K, K” với một nửa vành trăng. Những viên đạn của tôi được làm theo đơn đặt hàng đặc biệt, và tôi luôn luôn có thể biết được con thú bị giết có phải là của mình hay không.
Kôlhaun huênh hoang đưa mọi người xem viên đạn đã được lấy ra – không khó khăn gì cũng đoán được là hắn nói thật. Nhiều người tò mò đến xem: viên đạn quả thật được đánh dấu bằng những chữ cái đầu họ tên của Kôlhaun, và cuộc tranh luận kết thúc một cách không có lợi cho người chủ đồn điền.
Một lát sau đội ngũ đã tới chỗ người dò dấu vết đang đứng đợi, người đó lại đưa họ đi tiếp.
Ỡ đây không còn hai dấu vết của hai con ngựa thuần hóa. Chỉ còn dấu vết của một con ngựa, nhưng nó rất mờ, đến nỗi chỉ có người dò dấu vết mới nhìn thấy.
Dấu vết này xuyên qua các bụi cây, thỉnh thoảng nó đi ra khoảng trống và cuối cùng, sau khi vẽ nên một vòng tròn, nó dẫn họ tới cũng con đường rừng, chỉ có điều xa hơn về phía Tây.
Mặc dầu Xpengler không phải là người dò dấu vết hạng nhất, nhưng anh ta theo dấu vết này nhanh đến nỗi những người còn lại phải cố gắng lắm mới theo kịp.
Anh ta đã đoán ra con ngựa nào để lại dấu vết này. Anh ta biết đấy là con muxtang đã đứng dưới gốc cây bạch dương trong thời gian người kỵ sĩ của nó hút điếu xì gà, cũng là con muxtang, mà vết móng sau để lại trên đất nhuốm đầy máu.
Lúc người dò dấu vết đứng một mình, anh ta cũng đã lướt qua dấu vết của con ngựa Mỹ. Anh ta hiểu rằng, dấu vết này dẫn ngược về đồng cỏ, theo đó họ đã đi tới đây, và sau đó là về đồn điền trên sông Lêông.
Nhưng hình như dấu vết của con muxtang hứa hẹn nhiều hơn và Xpengler quay ra nghiên cứu nó, dấu vết này có thể dẫn tới câu giải đáp cho bí mật của vũng máu, và thậm chí sẽ tới nơi ẩn náu của kẻ giết người.
Nhưng nó cũng đánh đố người dò dấu vết không kém gì những dấu vết chồng chéo lên nhau của hai con ngựa.
Dấu vết không đi thẳng như thường lệ, khi con ngựa được người kỵ sĩ điều khiển: nó ngoằn nghèo, lúc đi vòng, lúc đi thẳng, lúc thì quay ngang, dường như con muxtang không có kỵ sĩ hay kỵ sĩ đã ngủ thiếp đi trên yên.
Có thể nào đó là dấu vết con ngựa của kẻ phạm tội vội vàng chạy trốn sau khi thực hiên xong tội ác.
Xpengler không cho là như vậy. Không biết giải thích thế nào, anh ta đâm ra hoàn toàn rối trí. Anh ta thẳng thắn nói điều đó với viên thiếu tá khi ông này hỏi về ý nghĩ của những dấu vết.
Song le cái sắp hiện ra trước mắt anh ta, và tất cả những người đồng hành của anh ta cùng chứng kiến vào chính lúc đó, không chỉ không giúp gì cho họ giải đáp ra điều bí mật mà ngược lại càng làm cho nó thêm khó hiểu.
Còn hơn nữa: những dự đoán và suy luận bỗng nhiên biến thành nỗi khiếp hãi tràn ngập tất cả. Và không ai có thể quả quyết được, nó là cái gì.
Không lẽ bạn không khiếp đảm, nếu bạn nhìn thấy một kỵ sĩ, ngồi vững vàng trên yên, với đôi chân lồng trong bàn đạp, tay giữ chặt dây cương, thoạt nhìn cũng như trăm nghìn kỵ sĩ khác, nhưng sau khi nhìn kỹ bạn thấy ở người kỵ sĩ đó có một cái gì rất kỳ dị: anh ta không có đầu.
Chính một cảnh tượng như vậy đã hiện lên trước mắt mọi người. Tất cả bọn họ đều giật ngựa lại đột ngột dường như trước mặt họ là một vực thẳm đang há toác miệng.
Mặt trời đang lăn, cái đĩa tròn rực lửa hầu như chạm vào những ngọn cỏ, những tia đỏ rực chiếu thẳng làm mắt mọi người mờ đi, không để cho họ nhìn rõ đó là cái gì. Tuy vậy họ vẫn nhìn rất rõ cái hình dạng kỳ dị đó, nó như hiện ra trước mắt họ: kỵ sĩ không đầu.
Nếu chỉ có một người trong số những người có mặt tuyên bố rằng anh ta nhìn thấy kỵ sĩ không đầu, mọi người sẽ cười và gọi anh ta là thằng điên. Thậm chí có hai người quả quyết điều này thì người ta cũng buộc tội họ là mất trí.
Nhưng vì tất cả cùng nhìn thấy một lúc, và điều đó lại quá hiển nhiên mà nếu trái lại, có ai đó nói ngược lại điều này thì mọi người lại cho anh ta là mất trí.
Không một ai nghi hoặc. Tất cả rướn người nhìn về một hướng - hướng có hoặc là kỵ sĩ không đầu, hoặc là một con bù nhìn được làm ra một cách cực khéo.
Đây là một con bù nhìn chăng? Mà nếu không phải thì nó là cái gì vậy?
Câu hỏi này nảy ra ở tất cả mọi người cùng một lúc. Và vì không có ai có thể tìm ra câu trả lời cho mình nên tất cả đều im lặng.
Các quân nhân và thường dân ngồi chết lặng đi trên yên, chờ đợi sự giải thích mà không ai có thể đưa ra.
Chỉ nghe thấy những tiếng ú ớ vì kinh ngạc và khiếp hãi. Nhưng chẳng ai thốt nổi một lời.
Kỵ sĩ không đầu – bóng ma hay hiện thực – ngay lúc cả bọn vừa nhìn thấy, nó đã đi ra tới con đường rừng, đối diện với đội ngũ và đứng lại. nếu như nó tiếp tục con đường của mình, thì nó sẽ đi thẳng tới chỗ bọn họ, tất nhiên nếu họ đủ can đảm chờ nó.
Nhưng nó dừng lại cùng một lúc với họ, dường như nó đang nhìn họ với một vẻ nghi ngờ, cũng như họ nhìn vào nó.
Bắt đầu một sự chết lặng, đến nỗi nghe được rõ cả tiếng mẩu xì gà rơi vào cỏ. Lúc bấy giờ những người can đảm có thể nhìn rõ người kỵ sĩ kỳ dị này, nhưng phần đông họ đã run lên vì khiếp đảm, mất hết khả năng nhận thức. Nhưng ai có gan nhìn vào hình dáng kỳ dị đó, cố gắng tìm hiểu xem đó là cái gì, thì họ cũng bị lóa mắt bởi những tia mặt trời đang lặn. Họ chỉ nhìn được hình dáng to lớn đẹp tuyệt vời của con ngựa với người kỵ sĩ trên lưng. Thân hình con người rất khó nhìn ra bởi nó được quấn trong một cái gì đó giống như chiếc áo choàng tỏa xuống từ vai.
Nhưng tất cả những cái đó thì có ý nghĩa gì, nếu người kỵ sĩ không có đầu? Con người không đầu kia, nó đang cưỡi ngựa, nó ngồi trên yên một cách trang nhã tự nhiên, những chiếc cựa giày lóng lánh trên gót chân, một tay xiết chặt dây cương, tay kia thả lỏng trên đùi.
Cái gì vậy? Một bóng ma ư? Không lẽ đây là một con người sống?
Những người đang nhìn nó là những con người không tin vào cả những bóng ma, không tin cả vào những ảo ảnh siêu tự nhiên. Rất nhiều người trong số họ không chỉ một lần phải chiến đấu với thiên nhiên thất thường và khắc nghiệt nhất trong chốn thâm sơn cùng cốc hoang dã. Những người như vậy không tin vào những bóng ma.
Nhưng khi nhìn vào một hiện tượng khác thường như vậy thì thậm chí những người có đầu óc sáng suốt nhất cũng trở nên nghi ngờ vào tính hiện thực của nó và thầm nhắc lại:
“Đây là một bóng ma. Tất nhiên, đây không thể là con người được!”
Kích thước của kỵ sĩ không đầu khẳng định điều dự đoán rằng trước mắt họ là một hiện thượng siêu tự nhiên. Nó dường như to gấp đôi người thường ngồi trên một con ngựa. Nó hơi giống một người khổng lồ ngồi trên lưng một con ngựa khổng lồ. Có thể đó là cảm giác không thực, được giải thích bằng sự khúc xạ của những tia mặt trời đi là là qua làn không khí đang giao động trên bình nguyên rực nóng.
Nhưng bấy giờ chẳng ai còn nghĩ tới chuyện suy luận, thậm chí cũng không thể nhìn cho kỹ bóng ma lạ lùng – cái mà tất cả những người có mặt vừa căng thẳng nhìn, vừa lấy tay che mắt khỏi những tia mặt trời chói lòa.
Không thể phân biệt được cả mầu quần áo của nó, cả đặc điểm con ngựa của nó. Chỉ nhìn rõ được những nét hình dáng của nó - một hình dáng màu đen trên nền trời vàng rực. Nhưng nó dù có xoay hướng nào về phía bọn họ, thì cũng vẫn là một hiện tượng không giải thích nổi: một kỵ sĩ không đầu.
Vậy là cái gì mới được? Không lẽ là bóng ma ư? Không lẽ đây là con người sống?
- Đây là một con quỉ ngồi trên ngựa! - Bỗng một người trong số những người dân vùng biên thùy từng trải, người mà không một cái gì làm cho sợ hãi kêu lên – Tôi thề, đó chỉ có thể là quỉ sứ!
Tiếng cười thô kệch của anh ta kèm theo lời chửi rủa làm cho người nhút nhát hơn trong số những người có mặt càng thêm sợ hãi, và dường như nó cũng làm cho kỵ sĩ không đầu xúc động. Kỵ sĩ quay ngoắt ngựa, con ngựa hý lên một cách man rợ và phi đi.
Kỵ sĩ không đầu lướt thẳng tới phía mặt trời và nhanh chóng biến mất, dường như nó đã đi vào cái đĩa tròn rực sáng đó.