Chương 64
SỰ TRÌ HOÃN BẤT NGỜ

“Moric Giêran sắp từ gĩa cuộc sống!” - Mỗi một người trong số những người tham gia vào tấn thảm kịch đang diễn ra trên bãi cỏ trong rừng đều nghĩ như vậy. Không ai nghi ngờ rằng qua một phút nữa là họ sẽ nhìn thấy thân hình chàng đung đưa trên cành cây như thế nào.
Nhưng lúc ấy xảy ra một trì hoãn không ai ngờ trước.
Cùng một lúc, có thể nói trong màn kịch này còn diễn ra một màn hài kịch khác. Nhưng lúc bấy giờ tấn bi kịch kia choán hết toàn bộ sự chú ý của những người có mặt nên tấn hài kịch kia không có khán giả.
Hơn nữa, những diễn viên của màn hài kịch này đóng vai trò của mình một cách hoàn toàn nghiêm túc. Họ có hai: một người và một con ngựa cái. Felim diễn lại vở kịch đã từng làm cho Ixiđôra sửng sốt.
Những chứng cớ của Kôlhaun làm sôi lên khát vọng báo thù và thu hút sự chú ý của đám đông vào chỉ một tên tội phạm chính. Không ai để ý tới tên hầu. Không ai có thể nghĩ rằng hắn sẽ là kẻ báo tin. Tất cả chỉ nhìn vào chàng Muxtangher.
Khi những người đao phủ kéo thẳng sợi dây, họ hoàn toàn quên mất Felim, còn hắn thì không bỏ qua cơ hội này.
Vừa lăn lộn trên cỏ, hắn vừa làm yếu sợi dây trói, thoát khỏi sợi dây, hắn len lén trườn đi giữa những ống chân của khán giả.
Không ai để ý tới hành động của hắn. Trong sự kích động cao độ, người ta chen lấn nhau, không rời mắt khỏi cành vả. Có thể nghĩ rằng Felim đang lợi dụng cơ hội thuận tiện để cứu lấy mạng sống của mình, không còn nhớ gì tới chủ nữa. Thật ra hắn không thể giúp gì được cho chàng và hắn hiểu điều này. Hắn đã nói tất cả những sự việc mà hắn biết để bênh vực chủ. Dù vậy sự can thiệp về phía hắn không chỉ không có lợi mà có thể làm cho những người buộc tội tức giận thêm. Sự chạy trốn của hắn không thể gọi là phản bội được - bản năng tự vệ xua hắn đi. Người chứng kiến tình cờ nào cũng lý giải như vậy.
Nhưng người đó không đúng. Tên hầu trung thành hoàn toàn không định phó mặc chủ mình cho số phận, ngược lại hắn lại lần nữa thử cứu Moric Giêran khỏi cái chết khó lòng tránh khỏi. Hắn biết rằng một mình hắn thì không làm nên trò trống gì. Tất cả hy vọng của hắn đặt vào Zep Xtump, cho nên hắn quyết định gọi ông về sao cho thật nhanh bằng cái phương pháp mà chúng ta đã rõ, cái phương pháp tỏ ra rất hiệu nghiệm.
Thoát khỏi đám đông Felim len lén luồn vào rừng, dấu mình sau những gốc cây, bắt đầu mò đến nơi có con ngựa cái đang gặm cỏ.
Dọc theo bìa rừng có nhiều ngựa bị buộc vào các gốc cây. Chúng che chở cho Felim và hắn tới được chỗ con ngựa cái mà không bị ai nhìn thấy.
Nhưng tới nơi hắn phát hiện ra là hắn không mang theo cái dụng cụ cần thiết. Hắn làm rơi mất cành xương rồng khi người ta tóm lấy hắn, và cành xương rồng đang lăn lóc dưới chân đám đông. Đi lấy lại thì thật quá mạo hiểm. Hắn lại không có dao, có một thứ vũ khí nào khác để cắt thêm một cành xương rồng.
Hắn dừng lại, buồn rầu suy tính, không biết nên làm gì. Nhưng chỉ một khắc thôi: không nên để mất thời gian. Mỗi một phút chậm lại có thể trở thành cái chết thảm khốc của chủ hắn. phải cứu cậu chủ bằng bất kỳ giá nào. Nghĩ như vậy Felim lao đến cây xương rồng và dùng hai bàn tay không cố bẻ một trong những cành đầy gai của nó.
Những ngón tay của hắn rách nát bê bết máu. Nhưng có thể nào lại chú ý đến những điều vụn vặt ấy, khi sự việc liên quan tới cuộc sống người chủ thân thiết của hắn! Gã Iếclăng lao tới con ngựa cái, liều mạng cho nó đá, đâm cái dụng cụ tra tấn ấy vào dưới đuôi con ngựa.
Cùng thời gian đó chiếc thòng lọng đã quàng vào cổ chàng Muxtangher, nó đã được kiểm tra cẩn thận, đầu khác của sợi dây vòng qua cành vả. Những đao phủ tình nguyện đã giữ lấy một đầu, những con người mà bàn tay ngứa ngáy chỉ chực kéo với sự quả quyết tàn bạo trong ánh mắt. Chúng chỉ còn chờ hiệu lệnh.
Thực ra mà nói thì ai có quyền ra cái lệnh như vậy? Vì thế nên sự việc bị chậm trễ. Không ai muốn nhận trách nhiệm ra cái lệnh khốc liệt này. Mặc dầu tất cả bọn họ cho rằng thủ phạm đã bị xử, và họ tin rằng chàng là kẻ giết người, nhưng nhận lấy trách nhiệm điều hành bản án thì không ai dám. Thậm chí cả Kôlhaun cũng lùi bước.
Điều này xảy ra không phải vì họ không đủ tàn nhẫn. Về điều này thì không nên trách viên đại úy giải ngũ, và cả rất nhiều người trong số những người có mặt. Sự chậm lại được giải thích bởi lẽ thiếu loại người quen đóng vai trò ấy. Đấy chỉ là sự im lặng trước cơn bão. Sự im lặng trước một đòn mạnh mẽ sấm sét.
Một sự im lặng chết chóc bao trùm tất cả. Mọi người hiểu rằng trước mắt họ là cái chết, cái chết ở dạng ghê tởm và khủng khiếp nhất. Phần đông cảm thấy mình có dính líu tới nó, nhưng không ai ngờ rằng nó tới gần đến thế.
Mọi người im lặng như tờ, chờ đợi cái kết cục.
Nhưng thay vì nhìn thấy Moric Giêran lủng lẳng trên cành cây, họ lại trở thành nhân chứng một cảnh tượng hoàn toàn khác, một cảnh tượng kỳ cục đến nỗi phá vỡ không khí ghê rợn của giây phút đó và làm cuộc xử giảo bị chậm lại.
Con ngựa cái già, tất cả đều biết là nó thuộc sở hữu của Zep Xtump, đột nhiên như hóa dại. Nó bắt đầu nhảy trên cỏ, tung cao hai vó trước làm ầm ĩ cả bãi cỏ bởi những tiếng ý điên cuồng. Và một trăm con ngựa đứng đấy bắt chước, nhại lại cái điệu nhảy điên khùng của nó.
Cảnh tượng trước căn lều biến đổi như có chiếc gậy hóa phép thần thông, Không chỉ việc treo cổ chàng Muxtangher bị đình lại mà nó còn làm cho mọi người hết quan tâm tới nó một lúc.
Song le sự thay đổi không có một tý gì là khôi hài. Ngược lại trên tất cả những khuôn mặt phản ảnh sự lo lắng, những tiếng kêu sợ hãi vang lên.
Mọi người lao đi, kẻ tìm vũ khí, người lao tới ngựa.
- Bọn da đỏ!
Tiếng kêu đó vang lên ở miệng tất cả mọi người, mặc dầu không ai nghe được ai vì tiếng ốn. Chỉ có sự tiến công của những người Komantri mới gây được cảnh náo loạn như vậy.
Mọi người kêu la quay cuồng tứ tung từ bên nọ sang bên kia bãi cỏ hay đứng đờ ra với khuôn mặt khiếp hãi mất một lúc. Nhiều người, sau khi tháo ngựa, nấp sau chúng để tránh tên của những người da đỏ. Chỉ rất ít trong số những người có mặt từng trải qua những hoàn cảnh như vậy, còn hầu hết chưa được thử thách, họ bị nỗi sợ hãi xâm chiếm. Sự náo loạn kéo dài cho tất khi tất cả ngựa đều trở về tay chủ và chúng bình tĩnh trở lại. Chỉ còn một con là tiếp tục hý lên. Đó là con ngựa cái già bắt đầu cuộc hòa tấu. Bấy giờ người ta mới phát hiện được nguyên nhân của sự náo loạn, ngoài ra họ còn phát hiện thấy Felim đã biến mất.
Hắn lo xa đã trốn vào bụi rậm, và nhờ vậy hắn đã thoát chết.
Khoảng hai mươi người tức giận rút súng nhằm vào kẻ gây rối. Nhưng trước khi họ kịp bóp cò, có ai đó trong số người đứng gần đã kịp tung lắcxô vào cổ con ngựa bắt nó im mồm.
-o0o-
Trật tự được lập lại, tất cả quay lại nơi người bị kết án đang nằm. Đám đông vẫn sôi sục như trước. Sự kiện vô nghĩa vừa qua không làm họ tức cười mà trái lại, càng làm tăng thêm sự giận dữ.
Một vài người xấu hổ vì sự hèn nhát mà họ đã tỏ ra trong thời gian báo động giả. Những kẻ khác thì phật ý bởi lẽ việc thi hành án bị gián đoạn.
Khi đã hoàn hồn, những tiếng nguyền rủa, và những lời kêu ca tức tối vang lên.
Đám đông khao khát trả thù lại vây quanh người bị kết án – các diễn viên của tấm thảm kịch lại chiếm lấy vị trí của mình.
Những đao phủ tình nguyện nắm lấy sợi dây và những người có mặt đều nghĩ:
“Moric Giêran sắp từ giã cõi đời”.
May thay, cái nghi lễ khủng khiếp kia lại bị chặn lại lần nữa.
Bóng hình tươi sáng, trái ngược với cái chết, từ trong bóng tối rừng cây hiện ra dưới ánh mặt trời chói lọi.
Một phụ nữ! Một phụ nữ kiều diễm!
Ý nghĩ chỉ lóe lên như vậy, không ai dám nói thành lời. Tất cả đứng bất động, nhưng vẻ mặt của họ thay đổi một cách kỳ lạ. Thậm chí cả những người thô thiển nhất cũng tính đến sự có mặt của người khách không mời mà đến. Họ xấu hổ và cảm thấy mình có lỗi.
Nàng chạy xuyên qua đám đông nín lặng, không nhìn một ai và đến nghiêng người trên kẻ bị kết án còn đang nằm sóng soài trên cỏ.
Rất nhanh nàng túm lấy chiếc lăcxô bằng cả hai tay và giật nó ra khỏi tay những tên đao phủ đang ngỡ ngàng.
- Các người! Đồ hèn nhát! – Nàng vừa thét lên vừa nhìn thẳng vào đám đông - Nhục nhã! Nhục nhã!
Tất cả dường như co rúm lại trước lời quở trách của nàng.
- Đây, theo các ngài, là tòa án ư? Người bị buộc tội, bị kết án không có người bảo vệ, không được khả năng nói dù chỉ một lời để biện hộ cho mình. Thế này mà được gọi là công lý! Công lý Tếchdát đấy! Các ngài không phải là người mà là thú dữ! Đồ giết người!
- Thế này là nghĩa lý gì? – Pôinđekter phẫn uất. Ông lao tới giật lấy tay con gái – Con điên rồi, Lu! Làm sao con lại tới đây? Cha yêu cầu con về nhà. Đi ngay, đi ngay lập tức! Đừng có can thiệp vào những việc không dính dáng đến con.
- Cha ơi, cái này có liên quan tới con!
- Liên quan tới con! Sao?... À, đúng vậy, con là chị. Còn người này là kẻ giết em con.
- Con không tin, con không thể tin… Điều đó không đúng! Cái gì có thể xô đẩy chàng tới tội ác?... Các ngài Tếchdát nếu các ngài là người, thì đừng xử sự như thú dữ. Hãy để cho một phiên tòa công minh, và lúc bấy giờ… lúc bấy giờ…
- Hắn đã được một phiên tòa công minh xử! - Một tên nào đó cao lêu đêu lên tiếng, rõ ràng là bị ai đó xúi giục – Tội lỗi của hắn không còn nghi ngờ gì nữa. Chính hắn đã giết em trai tiểu thư. Và rất không tốt thưa tiểu thư Pôinđekter, hãy tha lỗi vì tôi nói như vậy, nhưng thật không tốt nếu tiểu thư lại bênh vực hắn.
- Đúng rồi! - Một vài giọng nói tiếp vào.
- Công lý đã được thực hiện! – Có ai đó phát ra một công thức long trọng của tòa án.
- Xin lỗi tiểu thư, chúng tôi phải đưa tiểu thư đi khỏi nơi đây… Ngài Pôinđekter, xin mời, ngài phải đưa con gái ngài đi.
- Đi đi, Lu! Đây không phải là chỗ của con. Con phải đi… Con từ chối ư? Chúa lòng lành? Con cho rằng ta có lỗi ư? Kacxi, nắm lấy tay nó dắt về nhà… Nếu con không tự nguyện đi, chúng ta đành đưa đi bằng vũ lực. Nào, hãy biết điều hơn một chút! Hãy làm những gì cha đề nghị con. Con đi nhé!
- Không, thưa cha! Con không muốn. Con còn chưa đi chừng nào cha chưa hứa với con, chừng nào tất cả mọi người chưa hứa…
- Chúng tôi không thể hứa gì được, thưa tiểu thư, cho dù chúng tôi có muốn đi nữa. Và đây nói chung không phải là việc của phụ nữ. Tiểu thư cũng biết đấy, kẻ giết người không đáng được thương xót.
- - Không thương xót! - Tất cả có đến hai mươi giọng giận dữ nhắc lại – Treo cổ hắn lên! Treo cổ!
Sự có mặt của người phụ nữ cũng không giữ được đám đông nữa. Thậm chí đã đến gần phút giây dữ dội nhất. Giờ đây không chỉ mình Kacxi Kôlhaun căm thù chàng Muxtangher. Ghen tỵ với hạnh phúc ở chàng săn ngựa còn cả những người khác nữa.
kkj, tuân theo lệnh của Pôinđekter, đưa tay hay nói đúng hơn là lôi Luiza ra khỏi bãi cỏ. nàng vùng khỏi tay hắn, bàn tay mà nàng căm ghét, nước mắt đầm đìa, nàng kêu gào chống lại cuộc xử giảo vô nhân đạo.
- Quân ác ôn! Đồ giết người! – Nàng la hét.
Nàng không thể giật ra, không ai nghe nàng nói. Người ta đưa nàng ra khỏi đám đông và nàng đã mất hy vọng cứu sống chàng, con người mà nàng sẵn sàng hiến dâng cuộc sống.
Kôlhaun phải nghe rất nhiều điều cay đắng, nàng ném vào mặt hắn những lời lẽ đầy căm giận.
Tin chắc vào sự báo thù đó là niềm an ủi thảm hại đối với hắn. Địch thủ của hắn sắp phải chết, nhưng không vì vậy mà có gì thay đổi. Hắn phải giết chết người tình của Luiza, nhưng nàng không bao giờ yêu hắn cả.