Chương 36
BA NGƯỜI TRÊN MỘT CON ĐƯỜNG

Không ai phản đối rằng, đi ngựa trên đồng cỏ là một trong những thú vui dễ chịu nhất trên đời.
Nếu bạn có một con ngựa tốt, sau yên buộc chặt một bao thực phẩm đầy căng, ở mỏ yên lủng lẳng chiếc bi đông, từ trong bao súng nhô ra một cái bót hút thuốc cong, thì bạn có thể tin rằng cuộc phiêu lưu như vậy sẽ chẳng bao giờ làm bạn buồn.
Và nếu người bạn đường, đang phi kề bên bạn, cũng yêu thiên nhiên như bạn, thì cuộc du hành khó khăn sẽ biến thành một thú vui không sao quên được.
Nhưng nếu cùng bạn là một cô gái, mà bạn đã hiến dâng trái tim mình cho nàng, thì bạn sẽ trải qua niềm vui sướng mà nó được giữ gìn trong ký ức bạn suốt cuộc đời.
Ôi, nếu như những nhóm người nho nhỏ như vậy là số phận của tất cả những người du hành trên đồng cỏ, thì khoảng không gian bát ngát nơi đồng cỏ Tếchdát sẽ đầy những người đi du lịch! Bình nguyên hoang dại bao la sẽ đầy những con đường mòn và trong những trảng cỏ sẽ có vô số những tay công tử kiêu kỳ phi ngựa rầm rập.
Nhưng tốt hơn hết là cứ để nguyên đồng cỏ như nó vốn có. Trong đồng cỏ, khi bạn rời xa những dấu vết của khu cư dân, khi bạn rẽ ngoặt khỏi “con đường lớn” in dấu năm sáu con ngựa đã đi qua đấy trước bạn thì bạn sẽ đi hàng giờ, hàng tuần, hàng tháng, và có thể, cả năm tròn mà không hề gặp một người nào.
Chỉ có ai, đã tự mình du hành trên bình nguyên Tếchdát bát ngát, mới có thể đánh giá được sự mênh mông của nó.
Thậm chí đại dương cũng không tạo nên được những cảm xúc như vậy về sự vô tận của không gian. Khi bạn du hành trên đại dương, bạn không nhận thấy bạn đang chuyển động về phía trước. Cái bề mặt xanh ngắt bao la với vòm trời úp lên nó cũng một màu ngọc lam như vậy, nhưng hơi sáng màu hơn một chút, lúc nào cũng bao quanh bạn và ở trên đầu bạn, bạn không hề nhìn thấy sự thay đổi nào. Bạn có cảm giác đang đứng không chuyển động ở trong tâm một vòng tròn lớn dưới một vòm trời vĩ đại, bạn không có khả năng nhận thứcđược toàn bộ sự hùng vĩ của khoảng xa khơi bao la không bờ bến.
Trên đồng cỏ - lại là chuyện khác, những ốc đảo rừng, những gò đống, cây cối, như những cột mốc, kế tiếp nhau thay đổi nói với bạn rằng bạn đang vượt qua không gian bát ngát.
Người lữ hành trên đồng cỏ - đặc biệt là trên đồng cỏ Tây nam Tếchdát - rất ít khi chiêm ngưỡng vẻ quyến rũ hoang dại của đồng cỏ một mình, thường họ đi hai người, ba người, và nhất là họ đi thànhnhóm mười, hai mươi người.
Nhưng ở đây đôi khi có thể gặp những lữ khách cô đơn. Thì đây, thí dụ như đêm hôm ấy, đêm xảy ra tấn kịch ở khu vườn Kaxa-del-Korvô, ít nhất cũng có ba lữ khách xuyên qua bình nguyên, trải dài phía Tây nam bờ sông Lêông.
Đúng vào lúc Kôlhaun, buồn bực vì thất bại, rời khỏi căn lều của tay săn ngựa người Mếchxich, có thể nhìn thấy người lữ hành đầu tiên đi khỏi khu cư dân theo hướng sông Nuêxet hay là một trong những chi lưu của nó.
Chẳng cần nói thêm rằng người đó cưỡi ngựa, bởi vì ở Tếchdát người ta chỉ gặp người đi bộ ở các thành phố hay trong các đồn điền.
Kỵ sĩ ngồi trên một con ngựa tuyệt đẹp, những bước chân đều đăn, dẻo dai nói lên rằng, nó có khả năng chịu đựng những cuộc hành trình dài.
Họ có định làm một cuộc hành trình như vậy không, không thể nói được. Kỵ sĩ ăn vận như bất cứ một người Tếchdát nào, chuẩn bị đi thêm mười dặm nữa. Chắc hơn cả là chàng đang trở về nhà. Chắc gì trong đêm khuya như vậy chàng còn bỏ nhà ra đi. Chiếc xarap hờ hững trên vai, chỉ là để cho chàng tránh sương đêm.
Nhưng vì trong đêm đó không có sương, nên hẳn là kỵ sĩ đang định đi xa, hơn nữa về hướng chàng đang đi tới gần đó không có một khu cư dân nào.
Mặc dầu vậy, chàng hoàn toàn không vội vã, dường như đối với chàng thế nào cũng vậy thôi, khi nào chàng đạt được mục đích cuộc hành trình cũng được. Hình như chàng đang đắm mình trong những hồi tưởng tràn ngập lòng chàng đến nỗi chàng chẳng hề để ý gì đến xung quanh.
Dây cương thả lỏng, con ngựa được hoàn toàn tự do, nhưng nó không dừng lại mà bước những bước chắc chắn, dường như đang đi theo một con đường quen thuộc.
Người lữ hành đầu tiên cứ đi như vậy, không ra roi dục ngựa, không giật dây cương cho tới khi bóng chàng mờ dần trong màn sương được chị Hằng chiếu sáng nơi xa xa.
-o0o-
Hầu như ngay lúc người kỵ sĩ đầu tiên khuất dạng, ở ven khu cư dân xuất hiện kỵ sĩ thứ hai và chàng cũng đi theo con đường đó – như là họ có hẹn trước với nhau.
Nhìn cách ăn mặc của chàng, có lẽ chàng đang bắt đầu hành trình trên một conđường xa.
Chàng khoác một chiếc áo khoác rộng, màu tối, những nếp gấp phóng khoáng rũ xuống phía sau trên mông ngựa.
Khác với kỵ sĩ thứ nhất, kỵ sĩ này rõ ràng đang vội, chàng luôn ra roi và giật cương ngựa.
Hình như chàng muốn đuổi theo ai đó. Có thể chàng đang đuổi theo người kỵ sĩ thứ nhấ… Xét cung cách của chàng, điều này hoàntoàn có thể. Thỉnh thoảng chàng lại dướn người ra phía trước, chăm chú nhìn về phía xa, dường như chờ đợi một bóng người sẽ được vẽ lên cái phông của bầu trời.
Một lát sau, người kỵ sĩ thứ hai cũng biến mất, và cũng y như vậy, chàng biến đi đúng vào chỗ mà người thứ nhất khuất dạng. Nếu có một người nào quan sát từ đồn biên hay ku cư dân sẽ có cảm giác như vậy.
Và như một sự trùng hợp kỳ dị - nếu như đây đúng là sự trùng hợp – chính vào thời điểm đó, thời điểm người kỵ sĩ thứ hai vừa khuất dạng, thì từ rìa khu cư dân nhỏ bé vùng Tếchdát lại hiện ra người thứ ba, người đó cũng chuyển động theo hướng hai người đầu tiên.
Cũng như họ, người đó ăn mặc như người đi du hành. Anh ta bận chiếc áo khoác màu đỏ rực rỡ, thân mình hoàn toàn bị che kín. Dưới tà áo rộng chỉ nhìn thấy khẩu súng săn ngắn, đặt nằm ngang trên yên.
Như người kỵ sĩ thứ nhất, người đó đi rất chậm - thậm chí ngay đối với người định đi một con đường dài. Rõ ràng người đó đang lo lắng, điều này làm người ta nhớ tới kỵ sĩ vừa đi trước anh ta.
Mặc dầu trong hành động của hai người này có sự khác nhau xa. Trong khi người kỵ sĩ bận chiếc áo choàng sẫm màu dường như đang đuổi theo một người nào đó, thì ngược lại kỵ sĩ bận chiếc áo khoác đỏ lại luôn luôn ngoảnh lại phía sau, dường như anh ta chỉ quan tâm đến những gì xảy ra sau lưng.
Thỉnh thoảng người đó vừa đứng dựng trên bàn đạp vừa nhìn quanh, có khi còn quay hẳn ngựa chăm chú nhìn con đường vừa đi qua, và lúc nào cũng nghe ngóng như sợ có người đuổi theo…
Cứ tiếp tục vừa đi vừa quay lại như vậy, người kỵ sĩ thứ ba cũng mau chóng mờ dần ở phía xa, người đó không đuổi theo ai, mà cũng chẳng có ai đuổi theo người đó.
-o0o-
Bị chia cách ra bởi những khoảng cách hầu như bằng nhau, ba kỵ sĩ chuyển động trên đồng cỏ, không nhìn thấy nhau.
Nếu ai có thể nhìn bao quát một lúc cả ba người hay chỉ hai người, thì đó chỉ có thể là con cú mèo đậu trên đỉnh một cái gò cao nào đó hay con chim ăn đêm đang đi săn những con bướm ma trong bầu trời.
Một giờ sau, ba người lữ hành đã đi xa đồn biên khoảng mười dặm, vị trí tương đối của họ đã thay đổi một cách đáng kể.
Người kỵ sĩ thứ nhất đã đi tới khoảng trống trong rừng, nó như một con đường dài có cây cối mọc hai bên được vạch ra trong rừng rậm trải dài về bên phải, bên trái xa tới hút tầm mắt. Khoảng trống có thể so sánh với một eo biển rộng, bề mặt xanh rờn của nó được bao bọc bởi màu xanh đậm hơn của cây rừng, y như mặt nước được bao bọc bởi bờ đất. Mặt trăng đang lặn chiếu sáng nó khoảng nửa dặm. Tiếp theo con đường rừng rẽ ngoặt vào bóng tối những cây cổ thụ.
Trước khi bước vào khoảng trống, người đầu tiên trong số ba kỵ sĩ rõ ràng đang phân vân: chàng ghìm ngựa khoảng một hai giây chăm chú quan sát. Chàng không ngoái lại phía sau, cái nhìn của chàng tập trung vào con đường giữa những cây cối trong rừng. Nhưng chàng phân vân không lâu.
Sau khi quyết định, chàng giục ngựa đi về phía trước.
Đúng lúc ấy người kỵ sĩ bận áo khoác màu đen, cũng trên con đường đó đuổi theo người kỵ sĩ thứ nhất, trông thấy chàng, hai người cách nhau khoảng nửa dặm.
Nhìn thấy kỵ sĩ thứ nhất, kỵ sĩ áo đen khẽ kêu lên. Hình như chàng rất lấy làm hài lòng là cuối cùng chàng đã đuổi kịp con người mà chàng đã mất công phi đến mười dặm. Sau khi thúc ngựa đi nhanh hơn, chàng cũng đi vào khoảng trống trong rừng.
Nhưng người kỵ sĩ đầu tiên đã biến vào bóng tối của chỗ ngoặt.
Người kỵ sĩ thứ hai không chút ngần ngại rượt theo và cũng nhanh chóng biến mất.
Khi người kỵ sĩ thứ ba tới được chỗ đó thì một khoảng thời gian khá lâu đã trôi qua.
Người đó không tiến vào rừng như hai kỵ sĩ đầu tiên mà rẽ sang bên bìa khoảng trống, ở đây anh ta buộc ngựa lại rồi đi xéo qua một đám cây bước vào khoảng trống.
Đầu tiên người đó nhìn lại phía sau, dường như ở đó xảy ra những điều làm anh ta quan tâm hơn nhiều những gì xảy ra phía trước. Anh ta lẩn tới một nơi khuất bóng trong khoảng rừng và dấu mình vào bóng tối, giống như hai kỵ sĩ đầu.
Trong hơn một giờ, dàn đồng ca đêm không dứt của các sinh vật hai lần bị ngắt quãng bởi tiếng móng ngựa, một lần bởi bước chân người, lại tiếp tục vang lên.
Nhưng rồi tiếng rừng lại ngừng bặt một lần nữa, lần này chúng tắt đi và im ắng hồi lâu. Tiếng động làm chúng nín lặng không giống tiếng móng ngựa, không giống tiếng bước chân sột soạt của con người bước trên cỏ mềm Đấy là tiếng réo khô khan của khẩu súng săn.
Con mèo rừng thôi ngao lên trong đám cây rậm, không còn nghe thấy tiếng rú của con chó rừng, đương lang thang theo mép con đường và thậm chí con báo đen cũng thôi gầm gừ.
Nhưng sau phát súng không hề nghe thấy tiếng rên rỉ của người bị thương, không có tiếng gầm rít của con thú bị trúng đạn và con báo đốm đen kia đe dọa cư dân trong rừng bằng tiếng gầm gừ khàn đặc của mình.
Những người bạn và kẻ thù – chim chóc, thú rừng, côn trùng, bò sát – không hề chú ý tới tiếng gào thét vọng đến từ xa của nó, lại hát lên bản hòa tấu đinh tai nhức óc. Và chỉ lát sau trong những đám cây lại lặp lại sự huyên náo mà thậm chí người ta có đứng cạnh nhau, cũng phải hét lên mới nghe thấy được.