Chương 57
TÍN HIỆU QUY ĐỊNH

Felim đứng không lâu, chưa qua mười phút hắn đã nghe thấy tiếng vó ngựa. Có ai đó đang tiến lại gần căn lều.
Tim Felim đập mạnh.
Những lớp cây cối dày đặc ngăn cản không cho hắn thấy người kỵ sĩ và hắn không sao xác định được khách là ai. Song theo tiếng vó ngựa hắn đoán chỉ có một người đang đi tới, nhưng điều này lại làm hắn sợ. Hắn sẽ ít sợ hơn nếu nghe thấy một đoàn kỵ sĩ, hắn rất không muốn một lần nữa gặp người kỵ sĩ giống như chủ hắn, nếu không tính đến cái đầu.
Lúc đầu Felim muốn chạy qua vạt cỏ để thực hiện lệnh của Zep. Nhưng sự khiếp sợ giữ chặt hắn lại một chỗ, trước khi kịp hoàn hồn, hắn đã thấy sự lo sợ của hắn là vô ích: kỵ sĩ không quen biết kia có đầu.
- Nó kia rồi. Trên vai hắn ta – Felim thốt lên khi kỵ sĩ hiện ra sau những hàng cây và dừng lại ở phía đối diện của bãi cỏ - Một cái đầu chính cống, thậm chí khuôn mặt lại rất đẹp nữa là khác, chỉ có điều là không được vui vẻ lắm. Có thể cho rằng anh chàng tội nghiệp kia vừa đi chôn bà ngoại của mình! Mà chân thì lại ngắn… Lạy các thánh, đó là một phụ nữ.
Trong khi gã Iếclăng đang phỏng đoán, lúc thì nói thầm, lúc thì nói thành lời, kỵ sĩ đã đi thêm được vài bước và dừng lại lần nữa.
Trong khoảng cách đó Felim quả quyết rằng hắn đã xác định được giới tính của người kỵ sĩ không quen biết, mặc dầu người đó ngồi trên ngựa theo kiểu đàn ông, đội mũ kiểu đàn ông và khoác tấm xerap, có thể làm người có kinh nghiệm hơn cũng nhầm lẫn.
Đúng là một phụ nữ. Đó là Ixiđôra.
-o0o-
Lần đầu tiên Felim nhìn thấy cô gái Mếchxich, và nàng cũng lần đầu tiên nhìn thấy hắn. Trước đây họ chưa bao giờ gặp nhau cả. Hắn thấy rõ mặt nàng không được vui. Nói cách khác, trông nó thật buồn thảm – trên đó hiện rõ nỗi tuyệt vọng.
Khi mới hiện ra từ sau những lớp cây, cái nhìn của Ixiđôra thoáng vẻ sợ hãi. Khi đến bãi cỏ, khuôn mặt của nàng cũng chẳng sáng lên thêm chút nào mà chi tỏ ra ngạc nhiên pha lẫn thất vọng.
Chắc gì nàng đã ngạc nhiên khi nhìn thấy căn lều. Ixiđôra biết sự tồn tại của nó. Nó là mục đích cuộc phiêu lưu của nàng cơ mà. Cô gái, có lẽ ngạc nhiên bởi thân hình đứng ở ngưỡng cửa. Đấy không phải là người mà nàng chờ đợi sẽ gặp ở đây.
Nàng ngần ngừ tiến lại gần hơn để hỏi thăm
- Tôi không nhầm chứ ạ? – Ixiđôra hỏi bằng “tiếng Mỹ” – Xin lỗi, tôi… tôi nghĩ rằng Đông Morixiô sống ở đây.
- Đông Môrisô, tiểu thư nói thế phải không ạ? Không, người như vậy không có ở đây. Đông Môrisô? Tôi biết có một người có họ là Moris, anh ta sống không xa Balibalax. Tôi nhớ rất rõ gã trai này, hắn đã gạt tôi một lần khi mua ngựa. Chỉ có điều tên hắn ta không phải là Đông mà là Pat. Người ta gọi hắn là Pat Moris.
- Đông Morixiô. Moric, Moric!
- A, Moric! Hay tiểu thư hỏi chủ của tôi, ngài Moric Giêran chăng?
- Đúng, đúng! Xenhor Jeran.
- Nếu tiểu thư cần đến ngài Giêran, thì đúng là ngài ấy sống ở căn lều này. Đúng hơn là thường trở về đây sau những cuộc săn ngựa. Cậu ấy sống ở đây chỉ khi đi săn ngựa thôi. Chà nếu tiểu thư thấy toà nhà ở Iếclăng xưa kia! Nếu tiểu thư nhìn thấy người đẹp mắt xanh! Chắc là cô nàng tội nghiệp phải chảy bao nhiêu là nước mắt chờ đợi sự trở về của cậu ấy. Ôi, nếu tiểu thư mà nhìn thấy nàng.
Mặc dầu cho ngữ điệu Iếclăng của Felim, nàng Mếchxich hiểu lời hắn.
Sự ghen tuông, đó là người phiên dịch tốt. Một cái gì đó như tiếng thở dài buột ra từ Ixiđôra, khi Felim nói cái từ ngắn ngủi “nàng”.
- Ta hoàn toàn không muốn gặp “nàng” – Cô gái vội trả lời – Ta muốn gặp ông ấy. Ông ấy có nhà không?
- Cậu ấy có nhà không ấy à? Một câu hỏi thẳng thắn. Cứ cho rằng, tôi nói với tiểu thư, cậu ấy có nhà. Bấy giờ thì sao nào?
- Ta muốn gặp ông ấy.
- A, ra thế đấy. Tiểu thư phải chờ thôi. Bây giờ không phải là thời gian tiếp khách. Chỉ có thể cho bác sĩ hoặc linh mục vào thôi. Người đẹp ạ, tôi không cho cô vào đâu.
- Nhưng tôi rất cần gặp ông ta, Xenhor ạ!
- Hừm… Tiểu thư cần gặp cậu ấy? Thì tôi đã nghe thấy rồi mà. Nhưng tiểu thư không được phép, Felim Onil này đau lòng phải từ chối người đẹp đặc biệt là người có cặp mắt đen như tiểu thư. Nhưng biết làm thế nào, nếu không thể.
- Nhưng tại sao lại không thể?
- Có nhiều nguyên nhân! Đầu tiên, bởi vì bây giờ cậu ấy không thể tiếp khác được, đặc biệt là các bà.
- Nhưng vì sao vậy, thưa Xenhor, vì sao?
- Bởi vì cậy ấy không ăn mặc đàng hoàng. Cậu ấy chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi, nếu không tính cái giẻ rách mà ngài Xtump quấn cậu ấy lại. Quỉ tha ma bắt! Tấm giẻ đó đủ may cho cậu ấy cả bộ áo trào, gilê và quần.
- Xenhor, tôi không hiểu!
- Không lẽ tôi chưa nói đầy đủ là cậu ấy nằm trên giường hay sao?
- Nằm trên giường, vào giờ này! Tôi hy vọng không có gì…
- Xảy ra, tiểu thư muốn nói vậy phải không? Thật không may là xảy ra rồi, mà còn hơn thế nữa, cậu ấy phải liệt giường trong nhiều tuần lễ.
- Ô, Xenhor, không lẽ ông ấy ốm?
- Ấy, đúng là thế đấy. Biết làm thế nào, con bồ câu nhỏ, giấu cũng chẳng được. Cậu ấy cũng chẳng khá hơn hay tồi hơn nếu tôi nói như vậy. Cứ nói thẳng vào mặt cậu ấy như thế cậu ấy cũng chẳng cãi được.
- Có nghĩa là ông ấy bị ốm. Hãy nói cho tôi biết, thưa Xenhor, ông ấy ốm ra sao và vì sao lại bị ốm như vậy?
- Được rồi. Nhưng tôi chỉ trả lời được một câu hỏi của tiểu thư thôi nhé, câu hỏi đầu tiên. Cậu ấy đau là vì bị thương, còn ai làm cậu ấy bị thương chỉ có trời biết được. Cậu ấy bị đau chân. Còn da thì y như là cậu ấy bị nhét vào một cái bao có đến chục con mèo điên ấy. Một mảnh da lành thậm chí chỉ bằng bàn tay tiểu thư cũng không tìm thấy được. Còn tệ hơn nữa là cậu ấy đang mê man bất tỉnh.
- Bất tỉnh ư?
- Chính thế. Cậu ấy lảm nhảm như người trước đó quá chén, và tưởng rằng bị người ta đuổi bằng que cời lò ấy. Vài giọt chất cay, cậu ấy nói với tôi là sẽ tốt cho cậu ấy hơn những thứ thuốc tốt nhất – Nhưng biết làm sao bởi không có nó! Cả biđông, cả chai, tất cả đều rỗng. Mà tiểu thư có mang theo mình một bi đông nhỏ nào không? Agvarđient? Tôi thì uống cái thứ nước không ra gì cũng được đi. Nhưng một ngụm chất cay có lẽ sẽ rất công hiệu đối với cậu chủ tôi. Hãy nói thật xem, tiểu thư có chút rượu nào không?
- Không, Xenhor ạ, tôi chẳng có. Rất tiếc là không.
- Đáng tiếc! Tôi đau khổ thay cho cậu Moric. Thứ này rất đúng lúc với cậu ấy. Nhưng biết làm thế nào, đành phải chịu đựng vậy.
- Nhưng thưa Xenhor, không lẽ thực sự là tôi không nên gặp ông ấy.
- Tất nhiên. Để làm gì cơ chứ? Cậu ấy dù sao cũng không phân biệt được tiểu thư với bà cố nội của mình. Tôi đã nói với tiểu thư, cậu ấy bị thương khắp người và đang mê man bất tỉnh.
- Như thế tôi càng phải gặp ông ấy hơn. Tôi có thể giúp đỡ ông ấy. Tôi còn nợ ông ấy…
- A, tiểu thư cần và muốn trả tiền? Thế thì là việc hoàn toàn khác. Nhưng tiểu thư cần gì phải gặp cậu ấy. Tôi là quản lý của cậu ấy đây, mọi việc đều phải qua tay tôi cả. Sự thật là tôi không biết viết, nhưng tôi có thể vẽ chữ thập để ký tên, mà cái này là hoàn toàn đủ. Cứ mạnh dạn trả tiền cho tôi đi. Tôi thề với tiểu thư là chủ tôi sẽ không yêu cầu trả tiền lần thứ hai. Bây giờ là rất đúng lúc. Chúng tôi sắp đi khỏi đây và chúng tôi đang cần tiền. Thế đấy, có tiền của tiểu thư, phần còn lại chúng tôi sẽ kiếm thêm. Giấy, bút, mực có ngay trong lều. Chỉ một khắc là tôi sẽ mang ra cho tiểu thư.
- Không, không! Tôi không nói về tiền. Đây là món nợ ơn nghĩa.
- Ôi chào, chỉ có thế thôi ư! Món nợ này trả chẳng khó gì. Chẳng cần đến giấy bút. Nhưng bây giờ không phải là lúc trả món nợ như vậy. Cậu chủ đằng nào cũng không nhận ra được. Khi nào cậu ấy tỉnh lại, tôi sẽ thưa lại rằng tiểu thư đã tới đây để trả nợ.
- Nhưng dù sao tôi cũng có thể gặp ông ấy chứ ạ?
- Tôi đã nói với tiểu thư, bây giờ không được.
- Nhưng tôi cần phải gặp ông ấy!
- Thế nữa. Cần! Người ta bắt tôi canh ở đây và họ nghiêm khắc ra lệnh cho tôi không để ai vào.
- Nhưng điều này không áp dụng với tôi. Vì tôi là bạn của ông ấy. Bạn của Đông Morixiô.
- Làm sao tôi biết được? Dù khuôn mặt tiểu thư thật xinh đẹp, nhưng tiểu thư vẫn có thể là kẻ thù hung ác của ông ấy.
- Nhưng tôi cần phải gặp ông ấy, rất cần! Tôi muốn và tôi sẽ gặp.
Nói xong những lời này Ixiđôra nhảy khỏi yên ngựa và tiến tới cửa.
Vẻ kiên quyết và giận dữ của nàng làm gã Iếclăng thấy là đã đến lúc thực hiện mệnh lệnh của Zep Xtump. Không để mất thời gian hắn vội vàng chạy vào trong lều và khi đi ra khỏi cửa đã vũ trang cho mình một chiếc búa. Hắn muốn chạy qua người khách không mời mà đến nhưng bỗng dừng lại khi nhìn thấy nàng chĩa vào hắn nòng khẩu súng lục.
- Vứt búa xuống! – Ixiđôra hét lên - Đồ vô lại, cứ thử vung búa lên phía ta xem nào, mi sẽ chết ngay!
- Vung lên hại tiểu thư ư? – Felim lắp bắp, lùi lại một chút vì hoảng sợ - Thánh nữ thiêng liêng! Tôi lấy thứ vũ khí này hoàn toàn không phải để chống lại tiểu thư. Tôi thề với tiểu thư có các thánh!
- Vậy ông lấy nó để làm gì? – Nàng Mếchxich hỏi, sau khi hiểu ra sự lầm lẫn của mình, nàng hạ khẩu súng xuống - Thế tại sao ngài lại vũ trang như vậy?
- Tôi thề với tiểu thư, chỉ để thực hiện mệnh lệnh thôi ạ. Tôi cần phải chặt xương rồng, nó mọc ở kia kìa, và đem nó đâm vào dưới đuôi con ngựa này. Chắc là tiểu thư không phản đối chứ ạ?
Xenhorita im lặng, nàng ngạc nhiên vì ý định lạ lùng này.
Cung cách của gã Iếclăng quá ư kỳ quặc để có thể nghi ngờ nó là xảo quyệt. Bộ dạng, vẻ mặt, dáng điệu của hắn có vẻ khôi hài hơn là đe dọa.
- Im lặng, đó là dấu hiệu của sự đồng ý. Đa tạ tiểu thư – Felim nói, không còn sợ nhận một viên đạn vào lưng nữa.
Hắn chạy qua bãi cỏ và hoàn thành chính xác tất cả những điều dặn dò của người thợ săn già.
Nàng Mếchxich lúc đầu im lặng vì ngạc nhiên, nhưng sau đó nàng không thể thốt lên được một lời nào, bởi vì nói cũng chẳng ích gì.
Felim vừa hoàn thành xong lệnh của người thợ săn thì lập tức vang lên tiếng rống của con ngựa cái, kèm theo tiếng gõ móng, nó được nhắc lại bởi tiếng sủa ảo não của con chó, và giờ đây là cả giàn đồng ca của tiếng rừng – chim chóc, thú rừng, côn trùng cùng hòa theo bản hợp xướng cuồng loạn này, có cố đến chết cũng không thể át được nó.
Ixiđôra đứng im vì ngỡ ngàng. Nàng chẳng hiểu gì cả. Khi nào sự náo loạn như địa ngục này còn chưa chấm dứt thì không thể hỏi han gì được.
Felim trở về cửa lều và lại đứng vào chỗ gác lối ra vào với vẻ hài lòng của một diễn viên đã đóng hoàn hảo vai trò của mình.