Chương 55
MỘT NGÀY TIN TỨC

Đông Xilviô Martinec là một trong những người Mếchxich giàu có. Ông không bỏ Tếchdát ra đi sau cuộc xâm lược của những người Mỹ.
Ông ít quan tâm tới chính trị. Ông đã đứng tuổi và khá dễ dàng giải hòa với những thay đổi của các sự vật. Việc chuyển sang một chế độ mới, theo ý ông đã được đền bù bởi sự an toàn tránh khỏi những cuộc tấn công của những người Komantri, đã tàn phá đất nước trước khi những chủ nhân mới chuyển đến.
Những người rừng thật ra không đình chiến hẳn, nhưng những cuộc tiến công của họ trở nên thưa thớt hơn nhiều. Đấy đã là một thành tựu đáng kể so với trước đây.
Đông Xilviô là chủ nhân của những đàn gia súc lớn. Bãi thả gia súc của ông kéo dài nhiều dặm về cả bề ngang và bề dọc, những đàn gia súc của ông phải tính tới hàng ngàn con.
Ông sống trong một ngôi nhà dài một tầng hình chữ nhật. Nó làm cho người ta dễ liên tưởng đến một nhà tù hơn là một ngôi nhà để ở. Bốn phía dinh cơ bao bọc bởi những bãi đuổi súc vật - những sân quần.
Người chủ già của dinh cơ, một người kiên trì cuộc sống độc thân, sống một cuộc đời cô đơn bình lặng. Sống cùng ông còn có người chị gái. Chỉ khi nào từ bờ sông Riô Granđ cô cháu gái xinh đẹp đến làm khách thì dinh cơ lặng lẽ kia mới sôi động lên.
Bất cứ ở đâu, mọi người luôn luôn vui mừng vì Ixiđôra. Nàng tới và ra đi khi nào nàng thích. Trong ngôi nhà của ông bác nàng được phép làm tất cả những gì nàng muốn. Tính yêu đời của Ixiđôra làm ông già rất thích, bởi vì bản thân ông cách đây không lâu cũng chẳng phải là người u buồn. Những nét trong tính cách của nàng, nếu ở những đất nước khác có thể bị cho là thiếu nữ tính, thì lại rất tự nhiên trên đất nước mà những ngôi nhà ngoại ô thông thường hay biến thành pháo đài và những bếp lò thường bị tưới ướt bởi máu của chính chủ nhân.
Đông Xilviô Martinec bản thân đã trải qua một tuổi trẻ sóng gió giữa những mối nguy hiểm sôi động nên sự can đảm đôi khi gần như liều lĩnh cũa Ixiđôra không những không làm cho ông phật ý mà ông còn ưa thích.
Ông già yêu quý cô cháu gái của mình như con đẻ. Không ai nghi ngờ rằng Ixiđôra sẽ là người thừa kế gia sản của ông. Không có gì đáng ngạc nhiên rằng tất cả các gia nhân của dinh cơ đều coi nàng là bà chủ tương lai. Thêm vào đó, người ta kính trọng nàng không phải chỉ vì vậy: sự can đảm của nàng làm cho tất cả mọi người đều thán phục và ở vùng này chắc gì đã tìm ra được một chàng trai nào không cầm vũ khí để bảo vệ nàng.
Miguel Điac đã nói sự thật, khi hắn quả quyết rằng hắn đang bị nguy hiểm đe dọa. Đối với hắn tất cả những điều đó đều có cơ sở. Nếu Ixiđôra nghĩ tới việc phái các chàng Vakerô của ông bác đến để treo cổ Điac lên cái cây đầu tiên thì điều này sẽ được thực hiện ngay tức khắc.
Không có gì đáng ngạc nhiên là hắn vội vã rời khoảng cỏ trống.
Như chúng ta nhớ, Ixiđôra sống ở bên kia Riô Granđ khoảng sáu mươi dặm cách dinh cơ của ngài Martinec. Song điều này không ngăn cản nàng thường xuyên thăm viếng những người họ hàng của mình.
Nàng thường tới đây không phải vì những ý định vụ lợi. Nàng không hề nghĩ tới chuyện thừa kế bởi cha nàng cũng rất giàu có. Đơn giản là nàng rất yêu người bác và người cô của nàng. Ngoài ra nàng thích những cuộc đi chơi từ con sông này tới con sông khác. Không ít lần nàng đã vượt qua khoảng cách như vậy chỉ trong một ngày không cần người đưa đường.
Thời gian gần đây Ixiđôra đến làm khách ở Lêông thường xuyên hơn. Có phải vì nàng thêm quyến luyến những người họ hàng ở Tếchdát và muốn an ủi tuổi già của họ? Hay có thể, một cái gì đó đã lôi cuốn nàng tới đây?
Chúng ta sẽ trả lời một cách thẳng thắn vì đó cũng chính là tính tình bẩm sinh của Ixiđôra. Nàng tới Lêông với hy vọng được gặp gỡ với Moric Giêran. Có thế nói thành thật hơn nữa là nàng đã yêu chàng. Có thể từ sự giúp đỡ bè bạn, mà chàng đã có lần tỏ ra. Nhưng chính xác hơn nếu ta cho rằng, sự dũng cảm của chàng biểu lộ khi cứu giúp nàng đã chinh phục được trái tim của Ixiđôra gan dạ.
Chàng có muốn được nàng yêu quí hay không – Ai mà biết được… Chàng chối cãi điều này, nhưng thật khó ai có thể thờ ơ khi nhìn vào mắt Ixiđôra.
Moric, có thể đã nói sự thật. Nhưng chúng ta sẽ dễ dàng tin vào chàng hơn, nếu như chàng gặp Luiza Pôinđekter trước khi chàng làm quen với Ixiđôra.
Song xét cho cùng, thì xenhorita người Mếchxich kia cũng có những cơ sở để cho rằng Moric không hề thờ ơ với nàng.
Ixiđôra không sao bình tĩnh được. Tính cách nồng nhiệt của nàng không chịu đựng được sự mập mờ. Nàng yêu chàng Muxtangher. Nàng quyết định thú nhận tình yêu của mình và yêu cầu trả lời thẳng thắn: nàng có được yêu hay không? Cho nên nàng đã hẹn Moric Giêran tới cuộc gặp gỡ mà chàng không thể tới. Miguel Điac đã can thiệp vào.
Ixiđôra đã nghĩ như vậy, khi nàng rời bỏ khoảng cỏ trống phi về dinh cơ của người bác nàng.
-o0o-
Ixiđôra giục con ngựa xám phi dồn.
Búi tóc xổ tung ra, mái tóc đen dày xõa trên vai. Đôi mắt nàng long lanh kích động, đôi má nàng rực hồng.
Giờ thì các bạn đã hiểu tại sao.
Và bạn cũng hiểu tại sao nàng phi nhanh như vậy: chính nàng đã nói điều này.
Gần đến nhà, Ixiđôra kéo dây cương. Con ngựa chậm lại phi nước kiệu sau đó nó đi bước một và cuối cùng dừng hẳn lại giữa đường.
Rõ ràng nữ kỵ sĩ đã thay đổi ý định hoặc là dừng lại để suy nghĩ kế hoạch của mình. Ixiđôra suy tính:
“Hay tốt hơn hết là đừng động tới hắn. Điều này sẽ gây nên sự om sòm. Mà bây giờ còn chưa ai biết về… Với lại chỉ có mình ta là nhân chứng. Chà, nếu như ta có thể kể cho tất cả những người Tếchdát tử tế biết, thì chỉ cần một lời của ta cũng để cho họ trừng trị hắn nghiêm khắc! Nhưng cứ để hắn sống. Hắn đểu cáng, nhưng ta không sợ hắn. Sau chuyện này, sau những gì đã xảy ra, hắn chẳng dám đến gần ta nữa đâu. Thánh nữ thiêng liêng! Một phút đã làm ta thoát khỏi hắn!... Cần phải phái ngay ai tới đó giải thoát cho hắn. Một người giữ được bí mật cho ta. Benitô người quản lý! Anh ta can đảm và trung thành. Lạy Chúa, anh ta kia rồi. Anh ta đang kiếm súc vật như mọi khi”.
- Benitô! Benitô
- Tôi đây, thưa Xenhorita.
- Benitô thân mến, ta muốn đề nghị anh một việc. Anh có giúp ta không?
- Tôi rất vui mừng được thực hiện mệnh lệnh của tiểu thư – Người Mếchxich vừa trả lời, vừa cúi chào rất thấp.
- Đây không phải là lệnh: ta xin anh hãy giúp đỡ ta.
- Xin cứ ra lệnh thưa Xenhorita.
- Anh có biết đỉnh ngọn đồi nhìn ra con đường lớn hay không?
- Biết rất rõ, như bãi thả gia súc thuộc dinh cơ của bác tiểu thư.
- Tốt lắm, hãy đi tới đó. Anh sẽ nhìn thấy một người, đang nằm trên mặt đất, tay hắn bị trói bởi một chiếc lắcxô. Hãy tháo bỏ cho hắn, và để hắn đi đâu tùy ý. Nếu hắn có bị thương thì hãy giúp đỡ hắn như anh có thể. Chỉ có điều đừng nói ai đã phái anh tới đó. Có thể anh biết hắn. Nhưng điều này không quan trọng. Đừng nói gì với hắn cả. Cũng đừng trả lời những câu hỏi của hắn, nếu hắn có hỏi han anh. Nếu hắn đứng lên được thì anh cứ mặc kế hắn cuốn xéo đi đâu hắn thích. Anh hiểu ta chứ?
- Vâng, thưa Xenhorita. Lệnh của tiểu thư sẽ được hoàn thành chính xác.
- Cám ơn, bạn Benitô. Còn một đề nghị nữa, bạn cần hiểu việc này chỉ có ba người biết, ngoài ra không ai cả. Người thứ ba là anh mà ta phái đến. Hai người còn lại chắc anh đã biết rồi.
- Tôi hiểu, thưa Xenhorita. Ý muốn của tiểu thư là pháp lệnh đối với tôi.
Benitô phi ngựa đi, mặc dầu không cần nhắc tới điều này, bởi vì những người làm nghề nghiệp như anh rất hiếm khi đi bộ, thậm chí khi con đường có vẻn vẹn một dặm.
- Khoan đã! Còn điều này nữa! – Ixiđôra gọi anh ta – Anh sẽ thấy ở đó có chiếc xerap và chiếc mũ, hãy mang nó về đây. Của tôi đấy. Tôi sẽ đợi anh ở đây hoặc đón anh dọc đường.
Sau khi nghiêng người, Benitô phi đi. Nhưng lần nữa anh ta lại bị gọi giật lại.
- Ta nghĩ lại rồi, Xenhor Benitô ạ. Ta quyết định đi cùng anh.
Viên quản lý của đông Xilviô đã quen với tính nhõng nhẽo của cô cháu gái ông chủ. Anh ta vâng lời không do dự và lại quay ngựa hướng về phía ngọn đồi.
Cô gái đi theo anh ta. Nàng ra lệnh cho viên quản lý đi trước.
Lần này nàng có lý do để không giữ những tập quán của giới quý tộc.
Nhưng Benitô đã nhầm. Xenhorita Ixiđôra đi theo anh ta không phải vì trái tính trái nết: ở nàng có những nguyên nhân nghiêm chỉnh. Nàng quên không chỉ chiếc xerap và chiếc mũ, mà còn cả tờ giấy có thể mang lại cho nàng bao nhiêu điều khó chịu.
Benitô không cần phải biết điều này. Nàng không thể nào hoàn toàn tin tưởng nơi anh ta.
Tờ giấy này sẽ gây nên chuyện lôi thôi, khó chịu hơn cuộc cãi nhau với Đông Miguel Điac.
Nàng hy vọng sẽ thu hồi được bức thư đó. Thật dại dột, trước đây nàng không hề nghĩ tới điều này…
Nhưng bức thư này lọt vào tay “Sói đồng” như thế nào? Hắn chỉ có thể nhận được từ tay Hôxê!
Có nghĩa là người hầu của nàng là kẻ phản bội? Hoặc có thể Điac khi gặp anh ta, đã dùng vũ lực buộc anh ta đưa bức thư chăng?
Cái này hay cái kia đúng?
Từ Điac hoàn toàn có thể chờ đợi một hành động như vậy. Đối với Hôxê, thì đây là lần đầu tiên nàng có căn cứ nghi ngờ hắn phản bội.
Ixiđôra suy luận như vậy khi nàng phi lên đồi.
Cuối cùng họ đã đứng trên ngọn đồi và bước ra khoảng cỏ trống. Ở đó, nói chung, không có ai, và, điều làm nàng cay đắng hơn nhiều, là không thấy mảnh giấy đâu. Chiếc mũ xombrêrô, chiếc xerap, đoạn lắcxô của nàng còn nằm trên cỏ, ngoài ra không còn gì nữa.
- Anh có thể về nhà, Xenhor Benitô ạ. Con người bị ngã ngựa chắc là đã tỉnh lại và bỏ đi rồi. Rất tốt. Nhưng chớ quên, bạn Benitô ạ, rằng điều này chỉ có chúng ta biết thôi nhé. Anh hiểu chứ?
- Tôi hiểu, Đônha Ixiđôra à.
Benitô phi đi và nhanh chóng khuất sau sườn đồi.
Ixiđôra còn lại một mình trên khoảng trống.
Nàng nhảy khỏi yên, khoác lên người chiếc xerap, đội lên đầu chiếc mũ xombrêrô và lần nữa trở thành một gã trai trẻ. Nàng chậm chạp leo lên yên, những ý nghĩ của nàng rõ ràng là đang phiêu đãng ở một nơi nào đó rất xa. Đang lúc đó thì Hôxê hiện ra trong khoảng cỏ trống. Nàng chậm rãi hỏi hắn:
- Mi đã làm gì với bức thư rồi, hở quân khốn khiếp?
- Tôi đã mang nó đi, thưa Xenhorita.
- Cho ai?
- Tôi mang nó tới… tới khách sạn - Hắn tái mặt nói ấp úng – Tôi không gặp Đông Morixiô.
- Mi nói dối, quân đê tiện. Mi đã đưa nó cho Đông Miguel Điac. Đừng chối cãi! Ta đã nhìn thấy bức thư đó trong tay hắn.
- Ôi, Xenhorita, hãy tha tội, hãy tha tội! Tôi không có lỗi, tôi thề với tiểu thư, tôi không có tội!
- Đồ ngu xuẩn, mi đã tự tố cáo mình. Đông Miguel Điac trả cho mi bao nhiêu vì sự phản bội?
- Tôi thề với tiểu thư, rằng tôi không có tội! Hắn.. Hắn bắt tôi… hắn dọa nạt, hắn đánh. Hắn… hắn không trả gì cho tôi cả.
- Bây giờ ta sẽ trả cho mi. Mi sẽ không hầu hạ ta nữa. Còn đây là phần thưởng cho mi. Đây này, đây này!
Nàng nhắc đi nhắc lại từ này đến mười lần, mỗi lần nói chiếc roi của nàng lại vút lên vai người hầu.
Hắn thử bỏ chạy. Vô ích! Nàng đuổi theo hắn, hắn phải dừng lại vì sợ rơi vào móng con ngựa hung dữ. Chỉ khi trên làn da ngăm đen xuất hiện những lằn tím sự trừng phạt mới kết thúc.
- Còn bây giờ hãy cút đi! Đừng có để ta nhìn thấy nữa. Cút ngay.
Như con mèo quá sợ hãi. Hôxê chạy khỏi khoảng trống, hắn mừng vì có thể giấu giếm sự nhục nhã của mình sau những bụi cây.
Ixiđôra cũng không ở lại đấy lâu. Nỗi giận dữ của nàng được thay bằng sự buồn nản sâu sắc. Nàng không chỉ không thực hiện được ý định của mình mà bí mật của trái tim nàng lại rơi vào bàn tay của kẻ phản bội. Lần nữa nàng bỏ về nhà.
Xung quanh dinh cơ là cả một cảnh rối loạn.
Những người làm công, các vakerô, các gia nhân vừa chạy rối lên giữa các cánh đồng, bãi chăn và sân nhà vừa kêu la sợ hãi.
Những người đàn ông vũ trang, những người đàn bà quì xuống hướng lên trời kêu cứu.
- Việc gì xảy ra vậy? – Ixiđôra ngỡ ngàng hỏi người quản lý mà nàng tình cờ gặp.
- Người ta giết người trong đồng cỏ - anh ta trả lời - Một người Mỹ bị giết, con trai của ngài chủ đồn điền vừa dọn đến dinh cơ Kaxa-del-Korvô cách đây không lâu. Người ta nói rằng đây là bàn tay của bọn da đỏ.
- Những người da đỏ ư?
Những lời này đã giải thích được cảnh bối rối trong các gia nhân của đông Xilviô.
Sự kiện một ai đó đã bị giết hại, hoàn toàn làm một sự việc không đáng kể trên đất nước của những người say mê không kìm chế được này, nó sẽ không gợi được một sự xúc động như vậy, đặc biệt nếu người bị giết là một người xa lạ - “người Mỹ”.
Những tin tức về sự xuất hiện của những người da đỏ lại là chuyện khác. Đấy là một nguy cơ.
Tin tức này gây một cảm xúc hoàn toàn khác ở Ixiđôra. Nàng không sợ những người da đỏ hoang dã. Nhưng tên của người bị giết đã đánh thức mối nghi ngờ ghen tuông nơi nàng. Nàng biết rằng anh ta có một người chị, mà tất cả đều cho đó là một giai nhân tuyệt sắc. Chính nàng đã nhìn thấy cô ta và cần phải công nhận là lời đồn không ngoa chút nào.
Người ta nói rằng họ đã nhìn thấy người đẹp không gì sánh kịp này cùng với Moric Giêran.
Qua vài giờ, những tin tức đồn đại mới lại lan ra. Vụ giết người được thực hiện hoàn toàn không phải do những người thuộc bộ lạc Komantri, mà là do Moric-Muxtangher! Không có những người da đỏ ở gần đấy.
Những tin tức này làm các gia nhân của đông Xilviô yên tâm nhưng lại gây ra tác động hoàn toàn khác ở người cháu gái của ông. Nàng không ngồi yên được nữa. Nửa tiếng sau Ixiđôra đã dừng con ngựa của mình trước khách sạn của Obeđôphê.
Một vài tuần trước đây, vì một nguyên nhân nào không rõ Ixiđôra sốt sắng nghiên cứu “ngôn ngữ người Mỹ”. Vốn từ tiếng Anh của nàng mặc dầu còn ít ỏi, nhưng cũng đủ để hỏi, không phải về con người bị giết mà về thủ phạm mà mọi người giả định.
Người chủ khách sạn khi biết được ai đang đứng trước mặt, anh ta trả lời các câu hỏi của nàng với một vẻ xun xoe, nịnh bợ. Nàng được biết rằng Moric Giêran đã đi khỏi khách sạn và thêm một vài chi tiết của vụ giết người.
Với nỗi đau buồn tràn ngập trong tim, nàng Mếchxich quay về dinh cơ của ông bác. Ở đó lại bao trùm một sự xôn xao nữa. Nguyên nhân của nó dường như rất buồn cười, nhưng những người làm công mê tín lại có ý kiến khác.
Tin đồn mới khó tin làm họ lo sợ: ở một nơi nào đó gần sông Nuexet người ta nhìn thấy một người không có đầu, đi ngựa trên thảo nguyên. Tin đồn nghe thật ly kỳ, nhưng không một ai nghi ngờ nó. Tất cả khu dân cư đã biết điều này, ngoài ra những người mục đồng của đông Xilviô, khi đi tìm những súc vật bị lạc, chính họ đã nhìn thấy kỵ sĩ đáng sợ đó. Bỏ cả việc tìm kiếm súc vật họ chạy trốn, dường như đó là một con quỷ.
Cả ba người mục đồng đều sẵn sàng thề là họ nói sự thật. Nhưng vẻ khiếp hãi của họ lại còn hơn bất cứ lời thề thốt nào. Đến chiều thì cả dinh cơ đã tràn ngập những tin đồn dễ sợ ấy.
Nhưng không ai có thể ngăn cản được cô cháu gái trái tính trái nết của đông Xilviô, bất chấp mọi khuyên răn của ông bác và bà cô, cô gái quyết định trở về Riô Grand.
Nàng không sợ đồng cỏ, mà con đường đi qua đó đã xảy ra vụ giết người. Bóng ma của kỵ sĩ không đầu mà người ta nhìn thấy ở đó còn làm nàng ít sợ hơn. Những gì làm phần đông mọi người sợ hãi Ixiđôra chỉ thấy hay hay.
Nàng sửa soạn ra đi một mình. Đông Xilviô đề nghị đưa mười vakerô vũ trang đến tận răng đi bảo vệ nàng.
Ixiđôra từ chối thẳng thừng.
Nàng có mang theo Benitô không?
Nàng sẽ đi một mình. Nàng đã quyết định như vậy.
-o0o-
Sáng hôm sau Ixiđôra lên đường. Vừa sáng tinh mơ, nàng đã ngồi trên yên. Chưa đến hai tiếng đồng hồ sau nàng đã đến, không phải bờ sông Riô Granđ, mà tới bờ sông Alamô.
Tại sao nàng lại đi đường vòng như vậy? Nàng không lầm lẫn chứ?
Không, người lữ hành nhầm đường trông hoàn toàn khác. Thật ra vẻ mặt nàng rất buồn, nhưng nàng không có vẻ bối rối. Con ngựa của nàng phi về phía trước một cách tự tin, nó tuân theo bàn thay người nữ kỵ sĩ.
Không, Ixiđôra không nhầm. Nàng biết đường.
Nếu nàng nhầm lẫn, thì điều đó đối với nàng có lẽ tốt hơn…