Chương 11
NGƯỜI KHÁCH BẤT NGỜ

- Này, anh da đen kia, chủ anh đâu?
- Ngài Pôinđekter phải không ạ, thưa ngài? Già hay trẻ ạ?
- Cậu chủ trẻ mà làm gì? Ta hỏi ngài Pôinđekter. Ông ta ở đâu?
- Vâng, vâng, thưa ngài, cả hai đều có nhà, có nghĩa là cả hai đều không có nhà. Không có cả ông chủ, cả cậu Henri. Họ ở đằng kia, dưới bến sông, nơi người ta đang làm hàng rào mới. Vâng, cả hai đều đi tới đó.
- Ở dưới sông à? Có xa đây không?
- Ồ, thưa ngài! Độ khoảng ba hoặc bốn dăm nếu không xa hơn.
- Ba hay bốn dặm? Anh thật là ngù ngờ! Không lẽ đồn điền của ngài Pôinđekter lại kéo dài đến vậy? Theo như ta biết, ông ta không phải là loại người đặt hàng rào của mình lên đất người khác. Thế đấy, tốt nhất hãy nói cho ta hay, khi nào ông ta trở về? Điều này anh phải biết.
- Cả hai người đều sắp quay về. Cả cậu chủ trẻ tuổi, cả ông chủ, cả ngài Kôlhaun. Sẽ có lễ lớn trong nhà này. Ngài hãy ngửi mùi nhà bếp mà xem! Còn thiếu thứ gì mà người ta không đem ra xào nấu ngày hôm nay. Nào là món rán, món luộc, nào là gà hầm, gà nấu! Đồ uống của chúng tôi sẽ không thua gì ở Mixixipi. Thật vinh dự và vinh quang cho nhà Pôinđekter! Vậy ông chủ cần gì tới ông, hở ông già không quen biết! Tại sao người ta lại không mời ông cơ chứ? – Hay ông không phải là bạn của ông chủ?
- Quỉ tha ma bắt anh đi, anh da đen ạ, chẳng lẽ anh không nhớ ra ta à? Còn ta vừa nhìn vào cái mặt đen của anh là ta nhận ra liền.
- Lạy Chúa! Không lẽ đây là ngài Xtump, người mang nai và gà tây tới đồn điền cũ? Ồ, đúng rồi, thật rồi! Của đáng tội, ngài Xtump, kẻ da đen này nhớ rất rõ ngài, dường như chỉ mới ngày hôm kia. Ngài có lẽ đã ghé đến trong những ngày cháu không có ở đây. Bây giờ cháu là người đánh xe rồi, cháu ngồi ghế xà ích cỗ xe nhẹ của cô chủ, tiểu thư Luiza xinh đẹp. Ơn Chúa, thưa ngài, ngài chẳng phải đi kiếm cô chủ, người ta nói rằng Florinđa không đáng làm cái đế dép cho cô chủ… Nhưng không sao, tốt hơn là ngài chờ cho chút xíu. Ông chủ sắp về đến nơi rồi.
- Được, nếu vậy ta sẽ chờ - Người thợ săn vừa trả lời vừa từ từ leo khỏi yên – Nghe đây – Ông vừa nói vừa trao cho người da đen cương ngựa – Hãy đưa cô chủ sáu bắp ngô. Ta phi trên con vật này hơn hai mươi dặm nhanh như chớp cũng chỉ để cho chủ anh đó.
- Ồ, Zepulông Xtump, bác đấy ư? - Một tếng nói trong như bạc vang lên, trên hiên nhà xuât hiện Luiza Pôinđekter – Cháu đã nghĩ ngay ra bác – nàng vừa nói vừa tiến tới gần tay vịn lan can - Mặc dầu cháu không ngờ là lại được gặp bác nhanh như vậy. Hình như bác đã nói là bác chuẩn bị cho một chuyến đi xa. Cháu rất vui mừng… Plutôn, đi ngay tới bác đầu bếp Hlôi xem bác ta có thể dọn gì cho ngài Xtump nhé… Chắc là bác chưa ăn, không phải thế ư? Người bác đầy bụi, có lẽ bác từ xa đến chứ gì. Nghe đây… Florinđa, chạy ngay vào quầy rượu mang một cái gì đó để uống. Ngài Xtump có lẽ đang khát. Hôm nay nóng đến thế cơ mà… Bác muốn gì, Pôtve, Seri hay Klaket? À, bây giờ thì cháu nớ ra rồi – bác thích rượu uýtky nguyên chất chứ gì? Ở nhà cháu có thể kiếm ra được… Florinđa, hãy xem ở đó có không nhé… Bác Xtump, hãy lên hiên nhà ngồi đi. Bác muốn gặp cha cháu ư? Cha cháu về ngay bây giờ thôi. Còn cháu sẽ cố gắng tiếp bác.
Nếu nàng krêôl có ngừng nói sớm hơn thì nàng cũng chẳng nghe được câu trả lời.
Qua một vài giây sau Xtump mới thốt ra được. Ông đứng, mắt không rời khỏi cô gái, người dường như đờ ra vì khâm phục.
- Chúa lòng lành, tiểu thư Luiza! – Mãi ông mới thốt lên – Khi tôi nhìn thấy tiểu thư ở Mixixipi tôi nghĩ rằng tiểu thư là tạo vật tuyệt mỹ nhất trên trần gian. Còn giờ đây, tôi tin rằng tiểu thư không chỉ là tạo vật đẹp nhất trên trần gian mà cả trên vòm trời nữa!
Người thợ săn già không hề phóng đại. Mái tóc mới chải của nàng óng ánh, đôi má sau khi rửa nước lạnh rực hồng, cân đối trong chiếc áo dài nhẹ nhõm bằng sa tanh trắng Ấn độ, Luiza Pôinđekter rõ ràng không chỉ là người đẹp nhất trên mặt đất mà cả trên trời nữa.
- Có trời chứng giám! – Người thợ săn thốt lên – Tôi đã nhìn thấy những người đàn bà mà tôi cho là xinh đẹp và cả người vợ tôi cũng không phải là thường khi tôi gặp nàng ở Kentucki. Đúng vậy. Nhưng tôi nói, tiểu thư Luiza ạ: nếu lấy tất cả sắc đẹp của họ gộp lại thì dù sao cũng không được lấy một phần nghìn vẻ đẹp thiên thần của tiểu thư.
- Ô ôi ôi, bác Xtump ơi, cháu không bao giờ tin điều đó ở bác cả! Rõ ràng là Tếchdát đã dạy cho bác biết nói những lời tâng bốc như vậy. Nếu bác cứ tiếp tục theo kiểu đó, cháu sợ rằng bác sẽ mất tiếng là con người thành thật. Bậy giờ cháu hoàn toàn khẳng định là bác phải uống… Mau lên Florinđa!... Bác nói rằng bác thích Uýtki phải không ạ?
- Nếu tôi không nói thì ít nhất tôi cũng đã nghĩ gần đúng như vậy. Vâng, thưa tiểu thư, tôi đánh giá cao thứ nước uống nội hóa của chúng ta so với tất cả những thứ nước uống nước ngoài và tôi không bao giờ bỏ qua khi nhìn thấy chúng. Tếchdát không thay đổi được tôi trong chuyện này.
- Thưa ông Xtump, cháu đưa nước đến để pha loãng ra chứ ạ? – Florinđa xuất hiện với lưng cốc rượu,hỏi.
- Cô sao vậy, con bồ câu nhỏ! Ta cần gì nước cơ chứ? Hôm nay ta chán nó lắm rồi. Từ sáng tới giờ ta chẳng được một giọt rượu nào vô miệng, thậm chí chẳng nghe đến hơi nó nữa.
- Bác Xtump thân mến, nhưng rượu uýtki không thể uống như vậy được đâu, nó đốt cháy cổ họng mất thôi. Bác hãy pha một chút mật hoặc đường.
- Làm mất khoái đi làm gì, thưa tiểu thư! Uýki là thứ nước uống tuyệt diệu không cần tới một thứ nước thuốc nào, đặc biệt là sau khi quí vị đã được chiêm ngưỡng nó. Bậy giờ quí vị sẽ thấy tôi có thể uống uýtki nguyên chất như thế nào. Đưa đây ta thử xem!
Người thợ săn già đưa cốc lại gần môi, sau khi làm ba bốn ngụm, ông trả chiếc cốc rỗng lại cho Florinđa. Tiếng tắc lưỡi ồn ào chìm đi trong những lời trầm trồ của nàng krêôl trẻ tuổi và cô hầu.
- Làm ta cháy cổ ư, các cô? Không một chút nào. Nó chỉ đủ tráng cổ họng ta thôi, bây giờ đã có thể nói chuyện với ông thân sinh của tiểu thư về con muxtang đốm sao được rồi.
- Ồ vâng! Cháu quên biến mất… Không, cháu không muốn nói như vậy… Đơn giản là cháu nghĩ rằng, bác chưa kịp biết gì thêm. Không lẽ đã có tin tức gì mới về người đẹp này ư?
- Người đẹp! Tiểu thư nói đúng quá!
- Bác nghe được điều gì mới về con muxtang này phải không?
- Tôi không chỉ nghe mà còn nhìn thấy nó, thậm chí sờ tay vào nó nữa kia.
- Không lẽ?
- Đã săn được con muxtang đó rồi.
- Thật tư? Thật là một tin tuyệt vời! Cháu mừng làm sao, sẽ được nhìn thấy người đẹp, được cưỡi lên nó thì thích quá! Từ khi đến Tếchdát tới nay, cháu chẳng có được một con ngựa nào cho ra hồn. Cha cháu hứa mua cho cháu con muxtang ấy bằng bất cứ giá nào. Nhưng ai là kẻ may mắn rượt theo kịp nó vậy?
- Tiểu thư muốn nói ai đã săn được nó phải không?
- Vâng, ai vậy bác!
- Thì tất nhiên là chàng Muxtangher.
- Chàng Muxtangher?
- Đúng, chàng là người cưỡi ngựa và tung lắcxô giỏi nhất trong đồng cỏ này. Người ta ca ngợi những người Mếchxích. Nhưng tôi chưa bao giờ thấy một người Mếchxích nào điều khiển ngựa một cách nghệ thuật như chàng trẻ tuổi này, vậy mà chàng chẳng có một giọt máu Mếchxích nào trong người hết. Tôi xin lấy đầu đảm bảo!
- Tên chàng là gì vậy?
- Tên chàng là gì ư? Phải nói rằng cái họ của chàng chưa từng nghe thấy bao giờ, còn tên chàng là Moric. Ở đây người ta gọi chàng là Moric-Muxtangher.
Người thợ săn gì chẳng đủ tinh tường để nhận thấy những câu hỏi của nàng được đặt ra chứa đựng sự quan tâm hồi hộp ra sao. Đồng thời ông cũng chẳng để ý thấy đôi má cô thiếu nữ đỏ bừng lên khi nghe thấy câu trả lời của ông.
Tuy nhiên cả điều này lẫn điều kia đều chẳng thoát khỏi sự chú ý của Florinđa.
- Ồ, cô Lui – Cô gái da đen kêu lên - Đấy chính là tên ngài trẻ tuổi đã cứu chúng ta trong đồng cỏ đen đấy!
- Đúng như vậy! – Người thợ săn thốt lên, miễn cho nàng krêôl trẻ tuổi khỏi nghĩa vụ phải trả lời – Chàng vừa kể cho tôi nghe chuyện này ngày hôm nay, trước khi chúng tôi ra đi. Chính chàng đấy. Chính chàng đã săn được con ngựa đốm sao. Bây giờ chàng đang trên đường tới đây. Chàng còn rong theo chừng một tá ngựa hoang. Và chàng phải có mặt ở đây trước lúc xế chiều. Còn tôi phải vội vã đi trước với con ngựa già để báo tin cho thân sinh của tiểu thư. Tôi biết rằng nếu ở đồn biên hay các trang trại được hay tin về con ngựa này thì người ta sẽ mua tranh mất nó. Tôi làm điều này vì tiểu thư đấy, tiểu thư Luiza ạ. Tôi còn nhớ, tiểu thư quan tâm đến con ngựa này như thế nào khi tôi kể về nó. Nhưng không sao, bây giờ tiểu thư chớ lo nữa, mọi việc đã đâu vào đấy cả rồi đấy. Già Zep Xtump này bảo đảm điều đó.
- Ôi, bác tốt quá, bác Xtump! Cháu biết ơn bác lắm lắm! Nhưng bây giờ cháu phải lưu bác ở đây đã. Hôm nay ở đây có tiệc. Cháu phải trông coi việc nhà… Florinđa, hãy nhắc người ta dọn cơm cho ngài Xtump. Đi mau lên. Còn điều này nữa, bác Xtump – Cô gái vừa nói tiếp vừa tiến đến gần người thợ săn và hạ giọng xuống – Nếu như… Nếu như ngài trẻ tuổi này có đến, bấy giờ ở đây sẽ đầy khách khứa, chắc là chàng chẳng quen với họ, vậy bác hãy xem chừng và chăm sóc tới chàng. Bác sẽ có rượu và thức nhắm ngay đây, trên hiên nhà này. Bác hiểu cháu nói gì chứ, bác Xtump thân mến?
- Quỉ tha ma bắt tôi đi, nếu tôi hiểu được điều gì, thưa tiểu thư Luiza! Tôi hiểu khi tiểu thư nói về đồ ăn thức uống, nhưng về ngài trẻ tuổi nào đó mà tiểu thư dặn thì tôi chưa hiểu gì.
- Thế bác không hiểu sao! Ngài trẻ tuổi ấy mà, người trẻ tuổi sẽ đưa con muxtang đến đây ấy.
- A, a! Moric-Muxtangher! thì ra tiểu thư nói về chàng ư! Phải công nhận rằng tiểu thư không lầm khi gọi chàng là “ngài”, mặc dầu người ta ít gọi các chàng săn ngựa như vậy. Nhưng chàng trai này hoàn toàn là một ngài lịch sự: dòng dõi, giáo dục và cung cách, dù rằng chàng là thợ săn ngựa, và chàng là dân Iếclăng.
Đôi mắt Luiza Pôinđekter sáng rực lên mừng vui khi nàng nghe thấy ý kiến của người thợ săn già về Moric-Muxtangher.
- Nhưng tiểu thư biết không – Zep nói tiếp, như có một mối nghi ngờ nào đó đã nảy ra trong óc ông – Tôi nói đây với tiểu thư là hoàn toàn thân tình, cách tiếp khách qua bàn tay thứ hai như vậy sẽ làm chàng trai phật ý. Bởi vì chàng, cũng như ở chỗ chúng ta ở Mixixipi người ta thường nói “kiêu hãnh như Pôinđekter”. Tha lỗi cho tôi, tiểu thư Luiza, bởi tôi đã bộc lộ với tiểu thư như vậy. Tôi quên rằng tôi đang nói chuyện với tiểu thư Pôinđekter, không chỉ là người kiêu hãnh nhất mà còn là thành viên xinh đẹp nhất của gia đình.
- Ồ, bác Xtump, đối với cháu thì bác có thể nói tất cả những điều bác thích. Bác biết không, đối với bác, cũng như đối với người khổng lồ dễ thương, cháu không bao giờ giận đâu.
- Ai mà nỡ lòng nào nói một điều gì phật ý tiểu thư hở tiểu thư Luiza?
- Cháu xin cảm ơn, cảm ơn! Cháu hiểu trái tim nhân hậu của bác, sự trung thành của bác. Có thể một khi nào đó, bác Xtump ạ - Cô gái do dự nói – Cháu cần tới tình bạn của bác.
- Tình bạn đó không bắt tiểu thư phải chờ đợi đâu, Zep Xtump có thể hứa với tiểu thư như vậy, tiểu thư Pôinđekter à.
- Cám ơn! Ngàn lần cám ơn bác! … Nhưng bác vừa nói gì cơ? Bác nói gì về việc tiếp khách qua bàn tay thứ hai ấy?
- Vâng, tôi đã nói.
- Bác nói vậy có ý gì?
- Tôi muốn nói, chẳng ra sao nếu tôi mời Moric-Muxtangher uống hay nhấm nháp chút gì ở trong nhà tiểu thư. Không lẽ cha tiểu thư không tự mời chàng được. Nếu không chàng sẽ bỏ đi, sau khi không thèm động tới một thứ gì. Tiểu thư hiểu không, thưa tiểu thư Luiza, không lẽ chàng là con người mà người ta có thể ấn vào trong bếp.
Nàng krêôl trẻ tuổi không trả lời ngay. Dường như nàng đang suy nghĩ mông lung điều gì.
- Được rồi, bác đừng lo - Cuối cùng nàng nói, theo giọng nói của nàng có thể đoán được rằng sự do dự của nàng đã kết thúc - Được rồi, bác Xtump ạ, bác đừng tiếp chàng. Chỉ có điều, khi chàng đến bác hãy báo cho cháu. Nhưng nếu đúng vào bữa ăn, chàng tất nhiên sẽ hiểu rằng không ai có thể tiếp chàng được - Bấy giờ cháu xin bác giữ chàng lại một chút. Bác hứa với cháu chứ?
- Tất nhiên rồi, bởi tiểu thư đã yêu cầu.
- Cám ơn bác. Chỉ có điều nhất thiết phải báo cho cháu biết lúc chàng tới. Cháu sẽ tự mời chàng ăn
- Tôi sợ, thưa tiểu thư, tiểu thư sẽ làm mất đi sự ngon miệng của chàng. Thậm chí con sói đói cũng không còn muốn kiếm mồi, khi nhìn thấy tiểu thư và nghe giọng nói du dương của tiểu thư. Khi tới đây tôi đói mèm, chuẩn bị nuốt tươi cả một con gà tây sống. Thế mà bây giờ tôi chẳng thiết gì ăn uống, và còn có thể nhịn ăn suốt cả một tháng cơ đấy.
Luiza trả lời bằng một chuỗi cười giòn giã và nàng chỉ cho bác thợ săn nhìn về cuối sân đối diện, nơi từ trong cửa bếp xuất hiện Florinđa với chiếc khay trên tay và theo sau cô là Plutôn – cũng bưng một chiếc khay, chỉ có điều là nó nặng hơn.
- Ôi bác, người khổng lồ dễ thương! – Nàng krêôl nói giọng quở trách vờ vịt – Cháu chả tin là bác không muốn ăn nữa… À Plutôn và Florinđa đây rồi! Những gì họ mang tới là bạn với bác vui hơn cháu đấy. Vậy cho nên cháu để bác lại đây. Tạm biệt, bác Zep! Tạm biệt!
Nàng nói những lời này với một giọng thật vui vẻ, và hấp tấp đi qua hiên nhà, một mình lọt vào phòng riêng, và lần nữa nàng lại đắm mình vào những suy nghĩ mông lung.
“Đây là số phận ta. Ta cảm thấy như vậy, ta biết mà, ta khiếp hãi chờ đợi nó, nhưng ta không đủ sức tránh nó nữa rồi. Ta không thể và cũng không muốn!” – Nàng thì thầm.