Xét theo góc độ giải phẫu học sinh lý, năng lực phản ứng tình dục và năng lực hành vi tính giao của con người là có cơ sở cấu tạo vật chất, khi sinh mệnh mới hình thành, từ tuyến giới tính nguyên thuỷ hình thành tinh hoàn và buồng trứng, tế bào thể và tế bào phôi tác dụng với nhau tạo thành tuyến sinh dục và làm cho khả năng của nó phát triển, hoàn thành quá trình phân phối tự nhiên hai giới tính nam nữ của loài người. Khi đã sinh ra nam nữ là cũng sinh ra bản năng tình dục. Nhìn vấn đề theo góc độ triết học, bản năng tình dục là một bộ phận của thuộc tính sinh vật của loài người. Nói một cách đơn giản hơn, nhân tố sinh lý đã quyết định bản năng tình dục của con người. Con người bị bản năng này thôi thúc đến hành vi tình dục. Do đó muốn hiểu biết sâu sắc hơn ảnh hưởng của nhân tố sinh lý đối với hành vi tình dục, rất cần nói tới bản năng tình dục và sự biểu hiện của nó. Loài người muốn sinh tồn thì trước hết phải làm hai việc lớn: một là ăn, không ăn thì không còn sinh mệnh; hai là sinh hoạt tình dục, không có nó thì loài người mất khả năng tối thiểu để sinh tồn, phát triển. Người Trung Quốc cổ xưa có câu? ẩm - thực – nam - nữ, đó là đại sự của con người, như vậy đã đặt vấn đề tình dục và ăn uống ở vào địa vị quan trọng ngang nhau. Đại văn hào Anh Shakespeare cũng đã đưa ra so sánh tương tự, thơ ông có đoạn viết: Hôm nay ăn uống đã no say, Ngày mai cứ thế là rất hay. Còn tình yêu nữa, người đẹp đây, Nhìn dù no mắt vẫn chưa khuây, Mai đây vẫn muốn và vẫn muốn Yêu em, yêu mãi chẳng rời tay. Tình dục là một bản năng không thể xoá bỏ của con người, là biểu hiện bản năng tự nhiên của con người. Trừ khi ốm đau, còn vào bất cứ lúc nào, bất cứ trường hợp nào, lực lượng bên ngoài chỉ có thể kiềm chế, gây ảnh hưởng chứ không thể thủ tiêu nó. Khi đã hưng phấn tình dục thì bước theo rất hợp lý là sẽ có hành vi tính giao. Đối với con người hiện đại mà nói, giữa hưng phấn tình dục và hành vi tính giao có một khoảng cách nhất định. Đó là vì ngoài nhân tố sinh lý ra còn có hai nhân tố khác ảnh hưởng đến hành vi tính giao của loài người là nhân tố tâm lý và xã hội (sẽ được trình bày trong các mục sau). Hầu như trình độ văn mình của loài người càng cao thì ảnh hưởng của các nhân tố phi sinh lý đối với hành vi tính giao càng sâu sắc Nhưng đối với người nguyên thuỷ chất phác và một số dân tộc chưa được khai hoá thì hưng phấn tình dục và bản năng tính giao hoàn toàn là một. Ví dụ phụ nữ bộ lạc Kapurai ở Ghana khi hứng tình cao độ không giữ nổi đã ra ngoài đường, phía trước và phía sau một nơi gài một cái lá, mồm cũng ngậm một cái lá, có gã đàn ông nào đi qua thích làm tình thì lập tức hai người sẽ ôm ấp mang nhau đi hành lạc. Có lẽ chúng ta rất kinh ngạc trước hiện tượng quá ư lộ liễu như vậy nhưng họ lại coi đó là việc bình thường không cần che đậy. Bản năng tính giao của con người hiện đại không thể bộc lộ quá rõ nên các nhà xã hội học mới đặt ra một giải thiết sau: ví dụ một ngày nào đó quả đất bị đại nạn, loài người chết hết chỉ còn một nam một nữ thì họ sẽ sống ra sao? Trong tiểu thuyết "Người thứ 41", nhà văn Liên Xô đã có lời giải đáp cho vấn đề này. Nữ xạ thủ bắn tỉa Hồng quân Maritga là một người bắn rất giỏi. Chị đã ngắm nòng súng vào đầu tên trung uý Đức, hắn sẽ trở thành người thứ 41 nằm trong danh sách tử thần của chị. Nhưng chị đã không bóp cò súng. Thế rồi hai con người đã tách khỏi chiến trường ác liệt cùng sống với nhau trên một hoang đảo thuộc biển Aran qua một mùa đông bảng giá, cô liêu. Qua tiếp xúc với nhau nhiều lần, tình cảm ngày càng sâu đậm, giữa họ không còn tâm lý thù địch nhau nữa. Cuối cùng họ đã sinh hoạt tình dục với nhau. Viên trung uý Đức được cô gái Hồng quân gọi là "chú ngốc mắt xanh" và là người đầu tiên được ghi tên trong lịch sử trinh tiết của cô gái. Giả dụ viên trung úy này vừa già vừa xấu, giả dụ cô gái lớn hơn anh ta vài chục tuổi thì trong tình cảnh như vậy họ có trao đổi xác thịt với nhau không? Bản năng tính giao đã có thể phá vỡ sự đối lập giai cấp thì càng có thể phá bỏ giới hạn về dung nhan và tuổi tác. Nhận thức được và thừa nhận bản năng tính giao là không thể xóa bỏ được, đó cũng là một bước tiến bộ lớn của văn minh nhân loại. Trong lịch sử loài người, đã từng xảy ra nhiều việc làm ngu xuẩn chế áp tình dục. Đầu thế kỷ 20 con người đã phát minh ra một thiết bị ngăn chặn hưng phấn tình dục và sinh hoạt tình dục. Ví dụ họ dùng băng bó chặt dương vật để ngăn cản không cho nó cương cứng. Họ còn phát minh ra một dụng cụ tinh xảo gọi là Mũ nồi dương vật, úp mũ này vào dương vật, trong mũ có đinh, khi dương vật cương cứng sẽ bị đau do đinh chọc vào, thế là mất cương cứng. Có bác sĩ dùng phẫu thuật cắt dương vật, hoặc nối liền bộ phận Sinh dục với tiền liệt tuyến, hoặc cắt bỏ thần kinh điều khiển dương vật. Làm như vậy để diệt tình dục. Đạo cơ đốc gọi cắt âm vật là lễ cắt nữ tính. Đó không phải là phát minh của người hiện đại mà là một tập tục từ xa xưa. ở Ai Cập, Nam Phi, Sudan, Ethopia và trong các dân tộc lạc hậu vùng ven biển Đông Phi và Tây Phi vẫn còn phong tục cắt âm vật của nữ. Trong các tín đồ Hồi giáo ở Sudan và Malaisia, thậm chí còn tồn tại một cách làm khủng khiếp là khâu kín âm đạo. Lý do cắt âm vật là để tránh cho nữ giới khỏi mắc tội lỗi. Từ rất lâu trước đây, con người đã biết âm vật là khu vực nhạy cảm tình dục nhất của nữ, có âm vật là dễ ham muốn tình dục, đi giao hợp với nam giới, nay cắt bỏ đi thì không còn lo ngại nữa. Đạo Cơ đốc lại giải thích việc cắt bỏ âm vật dưới một góc độ khác. Đạo này coi thủ dâm là một tội ác, cắt bỏ âm vật thì không thủ dâm được nữa. Do những quan niệm sai lầm nói trên, trong nửa đầu thế kỷ 19 đã lưu hành rộng rãi tại âu Mỹ phẫu thuật cắt bỏ âm vật. Hiện nay tuy cách làm đáng sợ đó đã giảm đi nhiều nhưng vẫn có khoảng 20 triệu phụ nữ bị đau khổ vì tập tục này. Nhân loại đã vắt óc suy nghĩ tìm cách áp chế hưng phấn tình dục của nữ giới. Việc phát minh và sử dụng rộng rãi "Đai trinh tiết” là một ví dụ rõ nhất. Đai này còn gọi là "khăn mỹ nhân", có người nói do người Phlorence ở Ý phát minh ra đầu tiên, cũng có người nói quân Thập tự chinh đi đánh nhau ở Cận đông học được rồi làm theo. Đai trinh tiết là một mảnh vải bó chặt lấy hạ bộ phụ nữ khiến họ không thể giao hợp được. Đai có hai loại, một loại dùng lông Thiên nga bọc lấy một cái đai sắt, phía chính diện có một mảnh ngà voi cong úp lấy âm họ, ở giữa có một khe hở rất nhỏ. Như vậy nữ giới không thể giao hợp phi pháp nhưng vẫn đi tiểu được Một loại nữa còn tinh vi hơn, gồm hai mảnh kim loại được gọt rửa cẩn thận, bên cạnh có sợi dây xích nối lại, trên mảnh kim loại có khảm vật trang trí óng ánh vàng, nom hết sức đẹp mắt. Dụng cụ này bọc kín hạ bộ và mông của nữ giới, có khoá hẳn hoi, chìa khoá do chồng giữ. Người chế tạo ra loại đai trinh tiết này tuy đã nghĩ khá tinh vi nhưng vẫn lơ là một điều: đã có khoá phải có chìa và có thể làm chìa giả. Các tác phẩm văn học thời đó thường kể chuyện có người muốn làm tình với người yêu đã thuê thợ khoá làm chìa giả để bất cứ lúc nào cũng có thể tùy ý mở khoá Đai trinh tiết. So sánh thấy phương pháp bảo vệ trinh tiết của người Ba Lan hồi thế kỷ 18 còn có phần thanh nhã hơn. Họ đeo vào người cô gái trẻ tuổi nhiều quả chuông nhỏ, đi đến đâu chuông kêu đến đó, như vậy sẽ khó mà lén dan díu với đàn ông. Cách hành hạ cơ thể để chế áp tình dục vào thế kỷ 18 là cực đoan nhất, tột đỉnh nhất. Tín đồ Ferome sợ chuyện ham muốn tình dục khiến mình rơi vào vòng tội lỗi nên đã nhịn ăn uống, mình hạc xác ve, hình dung tiều tuỵ, lại còn vào sa mạc sống chung với thú dữ. Nữ tín đồ Christine còn nằm trên bếp nóng, buộc thân mình vào bánh xe, treo người cạnh xác chết trên giá treo cổ, thậm chí thấy làm như vậy vẫn chưa chắc chắn lại còn chôn nửa thân người xuống mộ. Kết quả chế áp tình dục thường là phản tác dụng. Tình dục của con người giống như một quả bóng được bơm căng, đập càng mạnh nảy càng cao. Vì vậy trong số các tăng lữ hồi Trung thế kỷ đã không cấm được tình dục mà còn sinh ra đủ mọi chuyện phong tình lăng nhăng. Trong cuốn "Chuyện 10 ngày" của nhà văn Ý có một câu chuyện sau: một tu sĩ gặp một cô gái ở cánh đồng hoang vắng nên muốn làm tình với cô. Tu sĩ sao lại làm chuyện bậy bạ ấy được, thế là ông ta cầu cứu chúa giúp đỡ. Ông nói với cô gái rằng dương vật của ông là quỉ dữ, không phải là quỷ dữ thì làm sao lại vừa to vừa cương cứng thế được. Vậy phải tống con quỷ này vào địa ngục. Đâu là địa ngục? Đó chính là âm đạo của cô gái. Con quỷ bị tống vào địa ngục, ra vào vài lần là nó bị thuần phục mềm đi. Trong sách này còn có một chuyện nữa, có mặt vị tu sĩ rất thành kính Chúa sinh hoạt độc thân ở nơi hoang vắng, sống cuộc đời thanh tâm diệt dục, có uy tín lớn trong đám tín đồ, được mọi người kính nể. Có người không tin ông ta cấm dục được nên đã bảo một cô kỹ nữ xinh đẹp đến rủ rê. Mới đầu ông ta còn làm ra vẻ đạo mạo nhưng rồi dần dà đã mê mẩn tâm thần. Phong thái kiều diễm, khuôn mặt xinh xắn, đường cong mê hồn của cơ thể cô gái đã làm bùng cháy ngọn lửa lòng vẫn tiềm ẩn trong đáy tim ông, thế là cơn hưng phấn tình dục nổi lên ào ào. Rồi mọi chuyện ra sao, suy ra đủ biết. Trong tiểu thuyết của Trung Quốc cổ đại cũng có chuyện tương tự tên là "Hồng Liên ghẹo ông già". Ông cụ đã tu luyện được bản lĩnh trong vài chục năm ròng, cuối cùng đã bị khuất phục trước sức cám dỗ của mỹ nhân và rồi lại “tống ma quỷ vào địa ngục" Về một ý nghĩa nào đó mà nói, các nhân vật trong mấy chuyện đó đều không nên bị chê trách. Tình dục đã là bản năng thì nó tất phải bộc lộ ra ngoài, chế áp nó lại cực kỳ vô đạo đức. Hiểu theo một góc độ khác, "Anh hùng nan quá Mỹ nhân quan" (người anh hùng cũng khó qua hỏi cửa quan Người đẹp) câu tục ngữ này không có ý nói đến nhược điểm lớn nhất của loài người mà chỉ nói đó là bản tính của con người mà thôi, anh hùng cũng vậy, thường dân cũng vậy. Anh hùng đối với mỹ nhân là như vậy, mỹ nhân đối với anh hùng cũng là như vậy. Mọi người trong thiên hạ đều là như vậy vì bản tính của con người là giống nhau