Chương 16
BỊ ĐÀN NGỰA HOANG RƯỢT ĐUỔI

Hai kỵ sĩ hồi hộp ngồi trên yên, Luiza lo lắng ít hơn chàng Muxtangher, bởi vì nàng tin tưởng nơi chàng. Nàng chưa hiểu đầy đủ nối nguy cơ đang đe đọa họ, nàng chỉ đoán rằng mối nguy cơ rất nghiêm trọng, vì một con người như Moric Giêran đã để lộ sự lo lắng. Nhận thức được rằng sự lo lắng của chàng phần nhiều là do nỗi sợ hãi cho nàng, bất chấp tất cả, tim nàng tràn ngập niềm vui.
- Bây giờ, xin mời, chúng ta thử xem – sau khi nghe ngóng thêm một lần nữa, Moric nói – Hình như chúng đã vượt qua cánh đồng, nơi con đường chúng ta cần đi qua. Hãy chú ý, tôi van tiểu thư! Hãy ngồi thật vững trên yên và giữ cương cho chặt. Trên đường đi hãy phi sát cạnh tôi và trong bất cứ trường hợp nào cũng không được để chậm hơn tôi trong khoảng cách một đuôi ngựa. Tôi phải phi trước để chỉ đường… Kìa, chúng đã hướng về cánh đồng của chúng ta… Chúng đã tới gần mép… Đã tới lúc!
Trong cái im ắng của đồng cỏ bỗng ập tới những tiếng động điên cuồng như trong một cái nhà thương điên vậy. Tiếng hý chói tai của những con ngựa hoang làm người ta nhớ tới tiếng gào thét của những người cuồng nộ, chỉ có điều những tiếng kêu này còn mạnh hơn nhiều. Kèm theo chúng là tiếng vó ngựa rầm rập như sấm, tiếng rít và tiếng cành cây gẫy răng rắc, tiếng phì phò man rợ, lẫn tiếng nghiến răng ken két.
Những tiếng động này chứng tỏ bầy ngựa đang trong cơn điên. Còn chưa nhìn thấy chúng, nhưng chúng đang tới gần, xuyên qua rừng cây và không một phút nào ngừng đánh lộn.
Moric vừa ra dấu xuất phát thì bầy ngựa hoang sặc sỡ đã xuất hiện ở những lối đi hẹp giữa những bụi cây. Thêm một khắc nữa, chúng như một dòng thác ào ạt tràn ra cánh đồng mở rộng.
Đây là dòng thác sinh động của những con vật đẹp đẽ nhất chỉ tồn tại trong nhiên nhiên - thậm chí con người cũng phải nhường vị trí thứ nhất cho nó. Ta không nói những con ngựa bị hành hạ trong thế giới văn minh, những con ngựa với chiếc lưng gầy, với những chiếc cẳng cong queo và cái đầu rũ xuống, những con ngựa méo mó đi vì những vết kéo của những chàng công tử hay những người hầu – Không, ta nói về những con ngựa hoang của đồng cỏ, sinh ra giữa khoảng không xanh rờn và lớn lên tự do như những ngọn gió trên cánh đồng.
Không có cảnh gì hùng vĩ hơn đàn ngựa hoang non phi trên đồng cỏ. Nhưng các con vật tuyệt vời này lại đe dọa con người. Đứng im mà quan sát chúng là rất nguy hiểm. Đặc biệt khi người quan sát nhìn đàn muxtang từ một nơi trống trải thì rất có khả năng trở thành vật hy sinh cho sự tấn công của chúng.
Chính cái đó đang đe dọa chàng kỵ sĩ trên con ngựa tía và nữ kỵ sĩ trên lưng con đốm sao. Chàng kỵ sĩ có kinh nghiệm biết rõ tình thế của họ nguy hiểm như thế nào, còn nữ kỵ sĩ thì không đoán được điều này.
- Tới đây! – Moric hét lên và giục ngựa – Ôi Chúa tôi! Chúng đã để ý tới chúng ta, mau lên mau lên, tiểu thư Pôinđekter. – Hãy nhớ đây là cuộc sống của tiểu thư đó!
Những lời này là thừa. Cung cách của bọn ngựa non cho thấy rõ ràng rằng chỉ có sự nhanh nhẹn mới có thể cứu được con muxtang đốm sao và người nữ kỵ sĩ của nó.
Sau khi nhảy ra chỗ trống và nhìn thấy những con ngựa đóng yên cương, những con ngựa non bất ngờ ngừng đánh lộn nhau. Chúng dừng lại, dường như theo một hiệu lệnh của một người chỉ huy giàu kinh nghiệm, chúng dàn thành một hàng như một đội kỵ binh tập trung trước cuộc chiến.
Lúc đó mối căm thù lẫn nhau giữa chúng như bị lãng quên đi. Dường như chúng đang tập hợp lại nhằm tấn công vào kẻ thù chung hay chống lại một hiểm họa chung.
Chúng đứng sững lại có thể bởi chúng kinh ngạc nhưng dù sao đi nữa nó cũng là thời cơ cho những kẻ chạy trốn. Chỉ trong vài giây hai kỵ sĩ đã kịp vòng qua kẻ thù lọt vào hậu phương của nó, tới được con đường thoát thân.
Song le họ chỉ mới tới được con đường. Họ có bỏ xa được những kẻ đuổi theo hay không, điều này còn chưa biết được, bởi bọn ngựa non, sau khi nhận ra mánh khóe của họ, chúng hý lên ầm ỹ và lao theo với ý định đuổi kịp bằng được.
Bắt đầu một cuộc chạy đuổi vun vút không gì ngăn cản được qua đồng cỏ mênh mông, cuộc tranh tài tuyệt vọng giữa những con ngựa trần trụi và những con ngựa có yên cương.
Thỉnh thoảng Moric lại liếc ra phía sau, mặc dầu khoảng cách mà họ tạo ra được ban đầu không bị giảm đi, nhưng chàng vẫn lo lắng. Nếu chỉ có mình chàng thì không có gì đáng ngại. Chàng biết con tía – đó cũng chính là một con muxtang – không cho phép ai đuổi kịp. Tai họa là ở chỗ Luna bắt đầu giảm tốc độ - nó guồng chân chậm hơn trước, dường như không muốn thoát khỏi bọn ngựa đuổi theo.
- “Thế này nghĩa là gì? – Chàng Muxtangher băn khoăn, chàng ghìm ngựa lại một chút để không vượt quá xa người bạn đường - nếu có gì đó giữ chúng ta lại ở bờ vực thì chúng ta chết mất thôi. Giờ đây từng giây cũng quý giá”.
- Chúng còn chưa đuổi kịp chúng ta, không phải thế ư? – Luiza hỏi khi để ý thấy sự lo lắng của chàng Muxtangher.
- Còn chưa kịp. Rủi thay, phía trước có một chướng ngại vật khá nghiêm trọng. Tôi biết, tiểu thư là một kỵ sĩ giỏi. Nhưng con ngựa của tiểu thư… Tôi chưa tin vào nó. Tiểu thư biết rõ nó hơn tôi. Nó có thể nhảy qua…
- Qua cái gì, thưa ngài?
- Tiểu thư sẽ thấy ngay bây giờ. Chúng ta gần tới chỗ đó rồi.
Họ tiếp tục phi nước đại cạnh nhau, mỗi phút phải phi được đến một dặm.
Y nhưlời chàng Muxtangher, lát sau họ đã nhìn thấy chướng ngại. Đó là một cái vực lớn, lượn giữa đồng cỏ bát ngát. Nó rộng ít nhất phải hơn mười lăm fut, cũng sâu như vậy và kéo dài ra hai phía xa chừng nào mắt người còn nhìn thấy được. Nếu kỵ sĩ rẽ trái hay rẽ phải thì lũ ngựa non có thể rút ngắn được khoảng cách. Để cho chúng chiếm được ưu thế thì ngang với tự sát.
Cần phải nhảy qua vực, nếu khác đi thì bọn ngựa hoang sẽ đuổi kịp. Chỉ có bước nhảy mười lăm fut đó là có thể cứu được những người chạy trốn. Moric biết rằng con ngựa tía sẽ không sa hố - nhiều lần nó phải làm những bước nhảy như vậy. Nhưng còn con đốm sao?
- Tiểu thư nghĩ thế nào, liệu nó có nhảy qua được chướng ngại không – Chàng Muxtangher hỏi khi họ đã đến gần bờ vực dựng đứng.
- Tôi không nghi ngờ - Luiza tin tưởng trả lời.
- Nhưng tiểu thư có ngồi vững trên nó được không?
- Ha-ha-ha! – Nàng krêôol cười mỉa mai – Đây là một câu hỏi rất lạ lùng đối với một người Iếclăng. Tôi tin rằng những người đồng hương của ngài sẽ cho đây là lời nhục mạ. Thậm chí, tôi sinh ra ở vùng đầm lầy Luziana, cũng cho rằng chúng không được lịch thiệp cho lắm. Tôi ngồi có vững không ư? Vâng, tôi sẽ dính chặt vào nó, dù nó có đem tôi đi đâu chăng nữa.
- Nhưng thưa tiểu thư Pôinđekter – Moric lắp bắp, chàng vẫn chưa tin vào sức của con muxtang đốm sao - Bỗng dưng nó không nhảy qua được thì sao? Nếu tiểu thư có nghi ngờ nó một chút nào, thì tốt hơn có lẽ để nó lại đây chăng. Tôi biết con ngựa của tôi sẽ dễ dàng mang cả hai chúng ta sang bờ bên kia. Hy sinh con muxtang, chắc chắn sẽ loại trừ được sự rượt đuổi. Bọn ngựa non…
- Để Luna lại! Quăng nó đi cho bọn ngựa non cắn xe! Không, không, ngài Giêran ạ! Con muxtang này đối với tôi vô cùng quí giá. Chúng tôi sẽ cùng nhảy qua vực, nếu như chúng tôi có thể. Còn nếu không, sẽ gãy cổ cùng nhau… Nào, em thân mến của ta! Chúng ta cùng ba-y! Con người đã săn em, đã hiểu và chinh phục em, hãy cho người ta biết rằng em còn chưa phải là nô lệ hoàn toàn, để nếu cần, có thể hất bạn hoặc thù ra khỏi mình. Hãy cho người ta thấy một trong những bước nhảy mà em cùng ta đã làm vào những tuần cuối. Nào, bạn thân yêu, bay lên!
Và nàng krêôl gan dạ, không chờ đợi một tấm gương khuyến khích nào, can đảm phi tới mép vực rộng hoác và vượt qua nó bằng một trong những bước nhảy mà nàng “thường làm với Luna vào những tuần cuối”.
Khi theo dõi bước nhảy, ở chàng Muxtangher vụt tới cùng lùc ba ý nghĩ. Đầu tiên là kinh ngạc, thứ hai là khâm phục, thứ ba thì rất khó xác định Nó sinh ra khi nghe nghững lời này: “Con muxtang này là vô cùng quí giá đối với tôi” “Tại sao?” – Chàng suy nghĩ khi bay trên con ngựa tía.
Cuộc vượt chướng ngại thành công mỹ mãn, nhưng nguy hiểm vẫn không giảm bớt. Cái vực không thể dừng bọn ngựa non lại. Moric hiểu rõ điều này, chàng vẫn liếc về phía sau với nỗi lo ngại không kém gì lúc trước.
Và rồi chàng lại còn lo lắng mãnh liệt hơn. Sự dừng lại, mặt dầu không là bao nhiêu, nhưng đã cho kẻ rượt đuổi có ưu thế. Trong suốt cuộc đuổi bắt chưa lần nào khoảng cách của họ gần lại như vậy. Chúng sẽ bay qua vực không chút chậm lại bằng những bước nhảy tự tin.
Và lúc bấy giờ sẽ ra sao? Chàng Muxtangher tự hỏi mình, chàng lặng người, không tìm được câu trả lời.
Sau khi vượt qua chướng ngại, chàng Muxtangher không dừng lại một giây, tiếp tục phi nước đại như trước, người bạn đường vẫn theo sát chàng. Dù vậy, trong khi di động chàng Iếclăng không còn tự tin như trước đây nữa. Dường như chàng đang dao động, và không thể đi tới quyết định được.
Vừa ra xa vực một chút, Moric kéo cương và quay ngựa, tưởng như chàng quyết định phi ngược lại.
- Tiểu thư Pôinđekter – Chàng nói với người bạn đường của mình, nàng còn chưa kịp xoay theo chàng – hãy chạy đi một mình.
- Sao vậy, thưa ngài? – Nàng hỏi, giật mạnh dây cương dừng con muxtang lại.
- Nếu chúng ta không chia tay nhau, bọn ngựa non sẽ đuổi kịp tiểu thư mất. Cần phải làm một cái gì đó để chặn cái bọn điên rồ này lại. Bây giờ có một khả năng. Hãy vì Chúa, đừng hỏi gì cả! Mười giây mất đi thì mọi sự đã muộn. Hãy nhìn phía trước - tiểu thư có thấy mặt nước sáng lên không? Đó là một cái đầm. Hãy phi thẳng tới đó. Ở đó tiểu thư sẽ lọt vào giữa hai hàng dậu cao. Chúng kéo dài tới tận bờ đầm. Tiểu thư sẽ thấy cổng vào và những cây sào cạnh đó. Nếu tôi không đến kịp hãy nhảy vào trong sân quần ngựa, rồi xuống ngựa cài cổng lại bằng những cây sào.
- Còn ngài thì sao? Ngài hứng lấy sự nguy hiểm như vậy…
- Đừng sợ cho tôi. Riêng tôi thì không có gì mạo hiểm hết. Nếu không có con đốm sao… Mau lên nào, đi đi! Đừng để mất bóng chiếc đầm. Nó sẽ là ngọn hải đăng cho tiểu thư. Xin tiểu thư chớ quên đóng cổng. Mau lên! Mau lên nào!
Cô gái do dự trong một giây, không chia tay được với con người sẵn sàng hy sinh cuộc sống vì nàng.
Nhưng may sao, nàng chẳng phải là một trong số những cô gái nhút nhát, trong phút khó khăn đánh mất cái đầu và kéo luôn xuống đáy người ân nhân của mình. Nàng tin vào lời khuyên nàng, tin rằng chàng biết xử sự và thế là nàng phi nước đại về phía bờ đầm. Còn Moric quay ngược lại về phía vực mà chàng vừa nhảy qua.
Sau khi chia tay với người bạn đường, chàng Muxtangher rút trong túi yên ra một thứ vũ khí hoàn thiện nhất, mà một khi nào đó phải đem ra sử dụng chống lại những cư dân của đồng cỏ - để tấn công hoặc tự vệ - người da đỏ, bò rừng hoặc gấu, đấy là một kẩu súng lục với sáu viên đạn kiểu đại tá Kôl. Không phải loại súng dỏm rẻ tiền của các hãng Đina, Adamka hay đại loại như vậy, mà nó được chế tạo chính cống ở “Đất đậu” (Tên gọi bang Knonnektikut, nơi có thành phố Harphôt nổi tiếng vì có nhà máy chế tạo vũ khí tốt.) với nhãn hiệu Marphôt quốc gia.
- Chúng sẽ nhảy qua chính chỗ hẹp mà ta vừa bay qua – Chàng vừa lẩm bẩm vừa quan sát đàn ngựa vẫn còn ở bên kia vực – Nếu ra bắn gục được dù chỉ một con, thì có thể làm dừng lại được những con khác hoặc ghìm chúng lại đủ để cho con muxtang trốn thoát. Con đầu đàn – con màu tía này đây. Tất nhiên nó sẽ nhảy đầu tiên. Khẩu súng lục ta bắn trong khoảng cách một trăm bước. Đến lúc rồi!
Vừa dứt lời, khẩu súng lục cũng réo lên. Con ngựa lớn nhất trong đàn – con ngựa tía - trượt trên cỏ, ngáng đường những con còn lại.
Một vài con đang lao theo sau nó, lập tức dừng lại, và sau đó đến lượt cả đàn.
Chàng Muxtangher không nhìn bọn ngựa tiếp tục làm gì và cũng không bắn nữa. Không để mất thời gian, lợi dụng sự hỗn loạn của chúng, chàng lập tức quay ngựa và phi nước đại theo bóng con muxtang đốm sao đang tiến gần tới bờ đầm sáng rực.
Những con ngựa hoang không còn đuổi theo những người chạy trốn nữa – có thể cái chết của con đầu đàn làm chúng sợ hoặc cái xác đã cản trở chúng, ngăn lối đi đến chỗ độc nhất có thế nhảy qua.
Moric yên tâm phi theo người bạn đường của mình.
Chàng đuổi kịp nàng ở ngay bờ đầm. Nàng đã thực hiện chính xác sự chỉ dẫn của chàng chỉ trừ một điều. Cô gái hãy còn ngồi trên yên ngựa – nàng không tìm được lời để diễn tả lòng biết ơn của mình đối với Moric.
Nguy hiểm đã qua rồi.