PHẦN THỨ NHẤT: THUNG LŨNG
Chương 21

Khi Adam Fairley từ xưởng trở về, chiều chủ nhật, ông thấy Olivia ngồi một mình trong thư viện. Ông vội tới bên nàng, mỉm cười thích thú, đôi mắt sáng lên yêu thương. Ông vẩn còn tràn ngập những nổi xúc động của đêm hôm trước, và điều này biểu hiện trên khuôn mặt rạng rở cũa ông, trong dáng nhanh nhẹn, trong tất cả sự vui vẻ và đã mất đi nét vỏ vàng.
Nhưng khi Olivia ngước lên nhìn ông, ông hít một hơi dài rồi chầm chầm nhìn nàng. Đôi mắt lanh lợi của ông lướt qua mặt nàng. Nàng hết sức bối rối và hình như bị đè nặng bởi một nổi chán chường. ông rất buồn và nhận ra rằng nàng đang có nhiuề nổi băng khoăn.
Adam cầm lấy tay nàng, kéo nàng lên, không nói năng gì. Ông hôn má nàng và ôm nàng trong vòng tay âu yếm. nàng bám chặt lấy ông, áp đầu vào vai ông. Ông thấy người nàng run lên nhè nhẹ. Sau vài giây, nàng khe khẻ nhích ra và ngước nhìn ông. Cái nhìn của nàng sâu thẳm trong đôi mắt xanh của nàng. Adam nhận thấy sự bối rối và đau khổ.
- “Có chuyện gì thế, Olivia”, ông hỏi nhẹ nhàng: “Em phiền muộn, điều đó làm anh đau khổ”.
Olivia lắc đầu ngồi xuống. nàng đặt tay vào lòng, nhìn chúng đăm đăm nhưng không nói gì. Adam ngồi xuống cạnh nàng trên ghế sôpha cầm một bàn tay nàng. Ông giử nó trong tay mình, bóp nó một cách âu yếm.
- “Nào, nào, em như vậy không được đâu”, ông thốt lên giọng vui vẻ giả vờ. “ Có chuyện gì xảy ra làm em không vui”. Trong khi nói, Adam cũng hiểu đấy là câu hỏi ngớ ngẩn nhất. Rỏ ràng là nàng bối rối vì sự phát triển của mối quan hệ giữa hai người, điều này làm ông hốt hoảng và kinh hoàng.
Olivia hắng giọng, cuối cùng nàng chầm chậm ngẩn đầu lên. Đôi mắt nàng ươn ướt nước mắt. “Em nghĩ em phải đi khỏi đây thôi, Adam ạ. Ngay, thực tế là ngày mai”.
Trái tim Adam giật thót lên, ông hết sức sợ hải: “ Nhưng mà tại sao?” ông kêu lên, nghiêng người gần hơn. Ông nắm chặt bàn tay nàng: “ Anh biết là tai sao, Adam. Em không thể nào ở lại đây sau câu chuyện đêm hôm qua. Em đang ở vị trí không thể biện minh được”. “ Nhưng em đã nói là em yêu anh”, ông phản kháng.
Olivia mỉm cười yếu ớt. “ Em yêu anh. Em đã yêu anh từ bao nhiêu năm nay. Và em sẽ mãi mãi yêu anh. Nhưng em không thể ở đây được Adam, cùng một mái nhà với chị gái của em, vợ của anh, và làm một chuyện tình bí mật. em không thể!”.
-“ Olivia, Olivia, chúng ta đừng vội vả. Chắc chắn nếu ta cẩn thận”. “ Không phải vấn đế chỉ nhứ thế”, nàng vội vã ngắt lời. “Điều mình làm đêm qua là sai trái. Chúng ta đã phạm một trọng tội”.
Adam nói gần như thô kệch: “ Bởi vì anh đã phạm tội thông dâm, có phải em đang nói như thế không Olivia”. “ Không phải em,mà chính anh đã phạm tội theo con mắt của luật pháp. Đó là vấn đề lương tâm của anh, không phải em. Vì thế hãy để anh lo chuyện này”.
- “ Cả hai chúng ta điều phạm tội… trong con mắt của Chúa”, nàng trả lời rất khẻ.
Nhìn vẻ trang nghiêm trên mặt nàng, ông hiểu, với một linh tính không hay, rằng nàng hết sức nghiêm chỉnh. Ông không muốn lương tâm của nàng đẩy nàng xa ông. Ông không thể để nàng đi. Bây giờ thì không. Không bao giờ hết. không, khi mà cuối cùng họ tìm thấy nhau sau bao năm tháng cô đơn và bất hạnh mà c ả hai người điều phải chịu, kẹt trong cuộc hôn nhân không một chút giá trị của họ.
Adam nói khẩn thiết, “Olivia, anh hiểu tâm trạng của em. Hãy tin anh, anh hiểu. Em là một người rất tốt và lương thiện. Lừa dối và mưu mô không có trong bản chất của em. Anh cũng biết là em có ý thức rất cao về danh dự cá nhân. Cũng như anh, anh đã chiến đấu hết sức qquyết liệt với những xúc cảm, với lòng ham muốn em đêm qua”.
Ông ngừng lại và nhìn sau trong mắt nàng. Ông vuốt khuôn mặt nàng một cách triều mến. “ Anh cho rằng anh có thể sai đứng về phương diện nào đó. Nhưng chúng ta không làm thương tổn đến ai. Alede lại càng không. Và chắc rchắn anh không cảm thấy ăn năn, hối hận gì. Em cũng không nên như thế. Như vậy thì sẽ vô nghĩa, chúng ta không thể không làm những cái mình đã làm, chúng ta cũng chẳng thể thay đổi sự thật là chúng ta yêu nhau. Và anh yêu em, hơn là anh đã từng yêu bất cứ người đàn bà nào”.
-“ Em biết”, nàng lẩm bẩm một cách buồn rầu. “ Tuy nhiên chúng ta không thể chỉ nghĩ đến chúng ta một cách ích kỷ. Chúng ta phải dặt trách nhiệm lên trước”. Mắt nàng đầy nước mắt, nàng cố kiềm lại, mặt nàng tràn ngập tình yêu đối với ông. “ Em biết bản chất của anh không phải là con ngừơi cư xử tồi tệ, Adam”.
_” Tất nhiên, tất cả những điều em nói là đúng. Nhưng anh không thể sống quảng đời còn lại của anh không có em, em yêu”. Ông lắc đầu. “ Anh không thể!”. Đôi mắt sáng của ông van lơn nàng. “ em hảy ở lại với anh ít nhất cho đến tháng bảy như kế hoạch của em trước đây, và như em hứa đêm. Về phần anh, anh sẽ hứa không bao giờ đột nhập, không bao giờ ép buộc em”. Adam lại cầm lấy tay nàng. “ Một điều như vậy dẽ không htể tha thứ được, xét tới hoàn cảnh và những tình cảm của em đối với Adele và địa vị của em trong ngôi nhà này. Nhưng Olivia, xin em hãy ở lại với anh vài ba tháng”. Ông van xin nàng, giọng khẻ và khàn đi vì thất vọng. “ Anh xin thề anh sẻ không bao giờ toan tính làm tình với em. Xin em, anh xin em đừng bỏ mặc cho cuộc đời anh ở cái lăng tẩm này. Mặc anh trong ngôi nhà không tình yêu này”.
Olivia mủi lòng. Nàng yêu ông, yêu ông thật nhiều, cuộc sống đã giáng cho ông một đòn độc ác, đã đóng đai ông vào cô chị gái ốm đau bịnh hoạn của nàng. Ông, một con người mạnh mẻ, đầy sức sống và tốt đẹp như vậy. Nàng nhìn kỷ khuôn mặt căng thẳng và đầy đau khổ của ông, Olivia cảm thấy quyết định cũa nàng lung lai. sự quyất tâm rời Yorkshire của nàng tan biến. Dần dần, nàng mềm yếu đi, bởi vì nàng thấy khó mà từ chối ông. vả lại, nghững điều ông yêu cầu không hề phi lý một chút nào. “Được rồi, em sẽ ở lại” cuối cùng nàng nói với giọng dịu dàng. “Nhưng phải trên những điều kiện anh vừa nêu”. Nàng ngồi sát bên ông trên sôpha, ôm lấy khuôn mặt khổ ải của ông, và hôn lên má ông. “ Không phải vì em không thèm muốn anh đâu, anh yêu. Mà chính là vì thế”, nàng lẩm bẩm. “ Dù sao thì, chúng ta không thể là tình nhân trong ngôi nhà này”.
Adam thở ra một hơi dài. “ Cám ơn Chúa!”, ông thốt lên. Cái lạnh khủng khiếp ngấm vào người ông dần dần biến đi. Một cảm giác mênh mông quá gân nhưu bồng bềnh. Ông ôm lấy nàng, để đầu nàng áp vào vai ông, và vuốt ve mái tóc nàng. Anh cần em thật nhiều, em yêu. Sự hiện diện của em cần cho anh như một hơi thở. Nhưng anh thề không đụng chạm đến em, hoặc làm bất cứ một thỏa hiệp nào. Anh sung sướng được ở bên em, có em bên cạnh làm bầu bạn, chỉ cần em yêu anh. Em cũng cảm thấy như thế phải không em?”
-“ Vang, đúng như thế”, Olivia đáp. Dù sao chúng ta cũng phải kín đáo, và đừng biểu lộ sự yêu thương nhau quá lộ liểu”, nàng nhìn vào mặt ông, gần sát mặt nàng và lần đầu tiên nàng mĩm cười. “ Như thế này, nếu như Gerald. hoặc một trong những gia nhân bước vào lúc này thì thật lúng túng quá”. Vừa nói nàng vừa gở khỏi vòng tay của ông. “Đúng rồi”, Adam đồng ý với tiếng cười ngắn. ông sẳn lòng đồng tình với tất cả những gì nàng muốn, nếu như nó giữ dược nàng ở bên ông. “Phải đấy, em yêu, nếu chúng ta cần thận trọng, có lẻ chúng ta nên uống rượu anh đào và ngồi ở hai phía cữa của căn phòng và trò chuyện vui”, ông làm cho giọng nói của mình nhẹ nhàng và long trọng cốt để gây cừơi. “ Em có muốn uống chút gì trước bữa ăn không, em yêu?”
-“ Vâng, vậy thì tuyệ vời, adam. nới như vậy là tự nhinê nhất nếu như một người nào đó trong nhà tình cờ bước vào”. Đôi mắt nàng đột nhinê vui vẻ và nàng thấy mình cười cùng với ông.
Adam cười và đứng lên. Đôi mắt nàng nhìn theo ông. Nàng cảm thấy một nổi đau bất ngờ ở vùng tim, và nàng tự hỏi không hiểu họ có đủ sức mạnh kìm chế tình cảm của họ để mà khước từ nhau hay không. Chúng ta phải, nàng nói một cách kiên quyết với bản thân.
Adam trở lại với rượu anh đào. Ông đưa cho nàng một ly và cung ly.-“Chúc em, em yêu”. Ông mỉm cười gượng gạo và ngồi xuống ghế đối diện. “ Khỏng cách như thế này đủ kín đáo chưa?”, ônh hỏi đôi mắt nhấp nháy.
-“ Em nghĩ được rồi”, nàng nói và lại cừơi. Nàng ngồi lại trên ghế Chesterfield và nghĩ ngợi, sự thanh thản thường ngày của nàng đã trở lại. Nàng tin Adam hoàn toàn. Ông sẽ giử lời hứa và khoảng cách của ông tự bản thân nó sẻ cho nàng sức mạnh đủ để làm như thế. “ Còn một điều nữa”, Adam bắt đầu một cách thận trọng. “ Em nói chúng ta không thể là tình nhân trong ngôi nhà này. Tuy nhiên, nếu như anh gặp em ở London, thì có lẽ- có thể- khác? Ở đó chúng ta sẽ tự do”, ông tuyên bố.
Cái miệng xinh đẹp của Olivia cong thành một nụ cười nhỏ. “Ôi, anh thân yêu, anh thật sự không thể chịu nổi”, nàng vừa nói vừa lắc đầu. rồi đôi mắt nàng trở nên lặng lẻ và trang nghiêm. “Em không biết phải trả lời câu hỏi đó như thế nào. Như vậy mình cũng phạm tội có phải không?”. Nàng đỏ bừng mặt và cuối đầu. “ Em không biết phải nói như thế nào. Em phải nghĩ đã”.
“ Xin em đừng bận tâm nữa, em yêu”, Adam kêu khẻ lên khi ông nhận thây vẻ bối rối của nàng. “Chúng ta không bàn tới khía cạnh đó về mối quan hệ của chúng ta nửa, cho đến khi nào em muốn bàn tới nó. Nhưng anh có thể xin em một ân huệ được không?”.
-“ Tất nhiên, anh Adam”, Olivia nói.
- “ Khi anh tới thành phố, em sẽ ăn cơm với anh và cùng anh đi xem hát được không?”. Nổi thất vọng của ông hiện rỏ trong giọng nói.
-“ Anh biết rất rõ là em sẻ làm như vậy. Chúng ta bao giờ chẳng cùng nhau khi anh ở London. tại sao bây giờ lại có thể thay đổi, Adam? Chúng ta thậm chí còn có nhiều lý do hơn để gặp nhau về mặt xã hội”, nàng tuyên bố với một giọng cả quyết và bình tỉnh.
Điều đó làm ông an tâm. “ Tốt vậy là mọi chuyện đều được giải quyết”. Adam đứng lên, nén khúc gổ vào lò sưởi, cố xua đuổi ký ức về cơn mê say của hai người đêm hôm trước.
-“ Edwin có mừng khi trở lại trường không?”. Olivia hỏi. Adam đang châm điếu thuốc. Ông hút một hơi và nói” “ Có, nó rất sung sướng được trở lại. Edwin tội nghiệp rất buồn phiền, tù túng với Adele trong suốt bao nhiêu tháng!”. Ông thở dài. “ Cô ấy rất nuông chiều con”. Adam để một cánh tay trên bệlò sưởi, gác một chân đi đôi ủng nâu bóng loáng lên lò, và nghiêng người gần hơn về phía nàng, ông nói tiếp giọng thấp xuống. “Anh mong em biết được là Adele và anh không có quan hệ vợ chồng từ hơn mười năm nay”.
-“ Em cũng nghĩ như thế”, Olivia nói. Nàng đứng lên đi lại chổ ông. Nàng hôn mặt ông và vuốt tóc ông. “ Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Em biết rồi nó sẽ ổn thôi bây giờ em đi lấy cho anh một ly anh đào nữa”.
Nàng đỡ chiếc ly từ tay ông, ông mỉm cười cám ơn nàng vì đã ở bên ông và bây giờ nàng quyết định ở lại Fairley đến hết mùa hè. Ông nhìn nàng đi qua thư viện, duyên dáng tao nhả và tự tin. Ông bổng nhận ra là nếu không có nàng, đời ông sẽ lại chìm vào tăm tối. Nàng là cuộc sống của ông và ông quyết định không bao giờ xa nàng, chừng nào ông còn sống.