PHẦN THỨ NHẤT: THUNG LŨNG
Chương 25

Emma bước qua hiên xuống lối đi dẫn tới vườn hồng, tay khoác lẵng hoa, tay cầm chiếc kéo lớn. Bá tước và phu nhân Sydney sẽ đến dự bữa trưa, bà bếp đã sai cô đi cắt ít hoa để cắm vào những chiếc lọ bằng pha lê Waterford trong phòng ăn và phòng khách. Emma rất thích hoa, đặc biệt là hoa hồng mà khu vườn này đặc biệt trồng hồng. Đây là nơi cô ưa thích nhất trong toàn bộ vùng đất mênh mông của Fairley Hall và đối với Emma, nó hình như lạc lõng với ngôi nhà mà cô thấy là xấu xí, âm u, bởi khu vườn này tràn đầy một sự yên tĩnh, nó cho cô nỗi thư thái, và vẻ đẹp của nó làm giàu tâm hồn cô.
Khu vườn cũ đáng yêu được bao quanh bởi bốn bức tường đá cổ đến hàng trăm năm phủ những dây leo cuốn lấy hai cây cổ thụ ở cuối vườn, hoa của chúng lấp lánh trong những lùm cây màu thẫm như những mảnh lụa màu trắng toát. Những bông hồng đại nở rộ dưới chân tường. Hồng được trồng thành từng khóm lớn, quấn quít với nhau, mỗi bông thuộc một loại màu sắc chen nhau tươi rói. Màu đỏ, màu nhạt trong màu san hô, màu san hô lại nhuốm màu hồng phơn phớt như sương, rồi trắng, màu vàng đan nhau, những cuộn hoa nhung giữa đám lá xanh rờn.
Ở chính giữa bao quanh bởi những lối đi rải sỏi là khu trưng bày cây cảnh. Bồn hoa này với những luống hoa chạy quanh vườn giống như tự nhiên, nhưng lại được sắp xếp một cách chính xác để làm tăng thêm tác dụng tương phản của nó. Trong bồn hoa, những luống hồng đủ lọai xếp theo hình khối, hình tam giác, hình vuông trông như được khắc bằng đá nhẵn bóng. Cũng giống như tất cả mọi vật, vườn hồng cũng chịu chung số phận do cơn bão khốc liệt đã làm cả miền đầm lầy tan hoang. Nhưng Adam Fairley đã đưa những chuyên gia làm vườn tới, gồm một chuyên gia về hoa hồng và một nghệ sĩ phong cảnh giúp cho người làm vườn của gia đình ông. Với chi phí khổng lồ về tiền bạc và thời gian, với tài khéo léo phi thường, họ đã dựng lại được vườn hoa rực rỡ như trước đây của nó.
Trong cái yên lặng lộng lẫy của buổi sáng tháng tám huy hoàng, mảnh vườn có một vẻ đẹp choáng váng khiến Emma nín thở, ngây người ngắm vẻ diễm lệ của nó. Mặt trời bềnh bồng trên bầu trời không mây, không gian trong suốt và đậm hương thơm ngây ngất của những loài hoa hồng. Không một chiếc lá lay động, âm thanh duy nhất là tiếng vỗ cánh nhè nhẹ của một con chim cô đơn bay vút lên trong ánh sáng trong veo, tiếng kêu vọng lại yếu ớt dần xa. Emma thở dài, ngơ ngẩn vì vẻ đẹp chung quanh, cô bước tiếp, hăm hở vì một mục đích.
Vì những bông hồng ở trong bồn không bao giờ cắt, Emma tiến lại cụm hoa bao quanh dưới chân tường. Cô hơi có mồ hôi vì đã vội vàng xuống lối đi trải sỏi và rất vui sướng đứng dưới bóng mát của những cây lá sum xuê. Cô quỳ xuống và bắt đầu cắt những thân cây, đi từ bụi này đến bụi khác lựa chọn những bông hoa một cách cẩn thận. Người làm vườn đã dạy cô chỉ cắt một ít bông ở mỗi khóm để cho cái diện mạo tổng thể của vườn hoa lộng lẫy khỏi bị trụi đi từng đám. Cô cầm những bông hồng một cách nhẹ nhàng bởi vì hoa đã nở hết, hầu như nở quá. Cô hết sức chú ý tới màu và loại, dần dần xếp đầy lẳng hoa.
Emma vừa làm việc vừa mỉm cười một mình. Edwin đã trở lại Fairley tối qua cùng với ông chủ. Ông luôn trở vễ Yorkshire để bắt đầu mùa săn gà gô trắng. Hai tuần qua, Edwin đã đi thăm Olivia Wainwright tại ngôi nhà của bà ở nông thôn miền nam. Đối với Emma thì hình như đó là hai năm. Căn nhà ngay trong những lúc tốt đẹp nhất cũng là một nơi hoang vu và đặc biệt là như vậy khi chỉ có một mình Gerald Fairley ở đó và nó đã bắt đầu đè nặng lên cô hơn bao giờ hết. Những căn phòng cao vút, mênh mông và âm u lặng lẽ quái đản, và mỗi khi xong công việc, cô lại trốn khỏi chúng. Bây giờ Edwin đã trở về, mọi thứ sẽ khác đi. Cô nhớ nụ cười của anh, sự âu yếm và mê say của anh vì những buổi họ đi chơi ở đồng hoang vẫn tiếp tục hết tháng sáu đến tháng bảy cho đến ngày anh đi.
Đôi khi Emma đã lên đỉnh của Thế Giới và ngồi một mình trên hòn đá phẳng dưới bóng vách Ramsden mở rộng, lạc trong muôn ngàn ý nghĩ. Cô không bao giờ vào hang mà không có Edwin. Trước khi anh đi nghỉ, anh đã dặn cô một cách nghiêm khắc là không bao giờ được vần gảng đá nếu không có anh bởi vì nó rất nguy hiểm và cô rất dễ bị thương.
Nhưng bây giờ anh đã trở lại và nỗi cô đơn của cô tan biến. Sáng sớm hôm đó khi hai người tặp nhau ở hành lang trên gác, họ đã thì thào hẹn nhau ở vườn hồng vài phút trước khi đi chơi bằng ngựa! Cô hầu như không thể chịu nổi nỗi thông khổ đợi chờ anh. Cô hết sức mong anh mau tới. Lẵng hoa của cô đã đầy tràn; vả lại bà bếp cũng sốt ruột không hiểu cô đi đâu. Vài phút sau, Emma đã nghe bước chân anh lạo xạo trên sỏi, cô mong ngóng nhìn lên. Cô thấy tim mình đập nhanh kỳ lạ, một niềm hạnh phúc trào dâng, đem tia sáng óng ánh lên mắt và nụ cười trên mặt cô.
Edwin bước nhanh xuống lối đi với một dáng vẻ phóng khóang, vô tư lự, chiếc roi da vung vẩy trong tay. Anh mặc chiếc sơ mi trắng, chiếc khăn lụa màu vàng buộc ở cổ, quần da bò, đôi ủng đi ngựa đánh bóng lộn ánh lên trong nắng. Trông anh cao hơn, to hơn, lớn hơn bao giờ hết. Anh đẹp trai quá, Emma nghĩ, cổ họng cô nghẹn lại. Cô thấy đau nhói và cô nhận ra một cách đầy đủ nỗi cay đắng ngọt ngào của tình yêu.
Mặt Edwin rạng rỡ khi anh nhìn thấy cô, anh rảo bước. Khi anh đứng trước mặt cô, miệng cười tươi, đôi mắt màu xanh biếc của anh phản chiếu nỗi vui sướng lại được trở về. Emma nghe tim cô đập đến vỡ tung ra mất. Anh đưa tay ra đỡ cô đứng lên, dìu cô tới một góc, khuất ngôi nhà. Anh ôm ghì lấy cô, hôn say đắm. Bàn tay rám nắng vuốt lưng cô âu yếm. Rồi anh lùi ra, những ngón tay khỏe mạnh của anh nắm lấy hai vai cô, anh nhìn kỹ vào khuôn mặt cô y như thể mới nhìn thấy nó lần đầu. Trời nắng đẹp quá, anh nghĩ, một nỗi kích thích làm rạo rực lòng anh.
- Anh nhớ em quá, Emma, - anh nói hăm hở, sự nồng nhiệt lộ rõ trên mặt anh, - Anh nóng lòng muốn trở về. Em có nhớ anh không?
- Ôi, có, Edwin, em nhớ anh. Anh đi em thấy cô đơn quá. - cô mỉm cười, - anh đi nghỉ có vui vẻ không?
Anh cười và nhăn mặt:
- A, có, đứng về một số mặt. Nhưng nó xã giao quá, không hợp với tính cách của anh. Dì Olivia có hàng tấn khách khứa đến và đi. Dì cũng tổ chức hai buổi vũ hội mà giá anh không đi dự thì hay quá. Những cô gái ngu ngốc của bạn bà dì làm thần kinh anh căng thẳng.
Emma thẳng đơ người trong đôi bàn tay nắm chặt cứng của anh. Một sự ghen tuông bừng lên tâm trí cô với ý nghĩ Edwin ôm những cô gái khác trong tay, chỉ là để nhảy với họ. Cô thấy tắc nghẹn không nói nên lời.
Nhìn thấy vẻ đau đớn thoáng qua mắt cô, anh tự mắng mình là thiếu suy nghĩ rồi anh cười an ủi:
- Anh thích ở với em hơn nhiều, Emma dịu ngọt của anh. Hẳn em biết điều ấy. - Anh nới lỏng vòng tay. - Chúng mình lại ngồi ở chỗ kia đi, - anh nói, gật đầu về phía chỗ ngồi kết bằng những cành cây dưới một thân cây có bóng mát ở góc vắng trong vườn.
Anh mang lẵng hoa cho cô và khi hai người đã ngồi, anh nói:
- Chúng ta có thể gặp nhau ở đỉnh của Thế Giới chủ nhật này để đi picnic không? Đó là những ngày nghỉ cuối tuần của em, phải không?
- Vâng, đó là ngày nghỉ cuối tuần của em. - Emma nói. - Em sẽ gặp anh chứ?
Emma nhìn anh, đôi mắt cô nghiêm chỉnh khi nó dõi tìm khuôn mặt anh, lúc này thật thân yêu đối với cô và không bao giờ rời khỏi tâm trí cô, ngay cả ngày lẫn đêm. Edwin mỉm cười âu yếm.
- Sao đột nhiên em có vẻ suy tư vậy? Chắc em không thay đổi ý kiến về những cuộc hẹn của chúng ta chứ? Không phải là em không còn yêu tôi nữa?
- Tất nhiên là em yêu anh, - cô kêu lên. - Anh Edwin.
Emma do dự và nuốt nước bọt. Những từ cô biết cần phải nói nghẹn lại trong cổ họng.
Edwin chạm vào vai cô âu yếm:
- Ờ, tại sao em lại do dự chuyện gặp anh?
- Edwin, em có mang. - Cô nói tuột ra một cách mộc mạc, không biết cách nào để nói với anh dịu dàng hơn. Cô không thể mang nổi cái gánh nặng đầy lo âu này một mình.
Trong khi nói, Emma không rời mắt khỏi anh. Cô nắm chặt hai tay vào nhau để cho bàn tay khỏi run. Trong phút giây yên lặng đầy dằn vặt buông xuống giữa hai người như một bức màn chì, tim Emma muốn rụng xuống. Cô nhận thấy một cách rõ ràng thân thể của Edwin cứng lại, nó lùi xa cô lúc nào không hay, vẻ nhìn không tin là thật đã xóa nụ cười khỏi khuôn mặt anh. Nỗi kinh hoàng tiếp tục theo ngay và đọng lại ở đó, vẻ mặt hoá băng đã nói lên sự choáng váng của anh.
- Ôi, trời ơi! - anh kêu lên, loạng choạng lùi lại ngã vào chiếc ghế dài. Anh há hốc miệng nhìn cô, mặt anh lúc này nhợt nhạt và dúm dó. Edwin có cảm giác như vừa bị đánh một đòn tàn bạo, chí tử vào bụng. Anh hoàn toàn bị suy sụp. Anh cố gắng một cách vô vọng để rũ cái cảm giác run rẩy nó chóan lấy anh, nhưng ít thành công. Cuối cùng, anh cất tiếng nói được. - Emma, em có hoàn toàn chắc như vậy không?
Cô cắn môi, đưa mắt nhìn anh cố gắng đánh giá thái độ của anh:
- Vâng, Edwin, em chắc.
- Trời đất thánh thần ơi!, - anh kêu lên, quên cả lễ độ trong lúc lo âu. Anh đăm đăm nhìn vào khoảng không, mặt anh co rúm lại. Một cảm giác ngột ngạt choáng lấy anh. Anh nghĩ anh không thể thở được. Cuối cùng, anh quay lại và nhìn cô chằm chằm, đôi mắt anh đầy lo ngại. - Cha anh sẽ giết anh mất. - Anh thở hổn hển, hình dung ra nỗi giận dữ điên cuồng của cha.
Emma liếc nhìn anh, ánh mắt hiểu biết:
- Nếu cha anh không giết anh, thì cha em sẽ làm điều đó. - Cô báo cho anh biết một cách ngắn gọn, giọng cô thất thanh và khàn khàn.
- Trời ơi, em sẽ làm thế nào? - Anh hỏi.
- “Có phải anh muốn nói là chúng ta sẽ làm thế nào không, Edwin?”. Câu hỏi đó khá nhẹ nhàng nhưng Emma cảm thấy nỗi hốt hoảng dâng lên cổ họng đã tắc nghẹn của cô. Trong mấy tuần vừa qua, cô không một phút nào nghĩ tới một phản ứng như vậy ở anh. Cô biết, anh sẽ bối rối, lo lắng trước cái tin của cô cũng như chính cô. Nhưng cô không bao giờ nghĩ được rằng anh lại hành động y như thể đây là trách nhiệm của cô và chỉ cô mà thôi. Nó làm cô kinh sợ.
- “Ừ, tất nhiên anh muốn nói chung ta”, anh hỏi lại vội vàng,” Emma, nhưng mà am có thực sự chắc chắn là như thế không? Có thể em chỉ… chỉ chầm thôi chăng?”
- “Không, Edwin, em chắc mà.”
Edwin yên lặng, đầu óc anh hoang mang, hàng nghìn ý nghĩ chen lẫn1 trong đầu anh. Anh chưa bao giờ suy nghĩ tới sự việc này trong lúc mê đắm vì sắc đẹp của cô và sự ham muốn sôi sục trong lòng anh. Anh quả thật là một thằng đốn mạt đã không cân nhắc đến điều không thể tránh được ấy, cáu hậu quả tự nhiên của những cuộc làm tình.
Emma phá vỡ sự yên lặng ấy.
- “Edwin, xin anh, hãy nói với em! Hày giúp em! Trong thời gian anh đi vắng, em lo lắng quá khi biết em có mang, em chắng hiểu phải làm thế nào nữa. Em không thể nói với ai khác. Thật là kinh khủng đối với em, quả thật là như vậy, thời gian em chờ đợi anh trở lại Fairley”.
Edwin suy nghĩ nát óc. Cuối cùng, anh hắng giọng hơi sợ hãi. Giọng anh run run:
- “Emma này, anh nghe nói có các bác sĩ- các bác sĩ lo những chuyện như thế này trong những giai đoạn đầu của sự thai nghén lấy những món tiền lớn. Có thể sẽ có người làm điều này. ở Leeds hoặc Bradford. Có lẽ chúng ta có thể tìm được một bác sĩ. Anh có thể bán chiếc đồng hồ của anh.”
Emma kinh sợ bàng hoàng. Những lời nói của anh ta như dao nhọn đâm vào da thịt cô. Sự lạnh lùng nhẫn tâm này quá ghê gớm, khiến cô run lên bần bật.
- “Đến một ông lang vườn à?” Cô kêu lên giận dữ, ngày một ngạc nhiên hơn, mắt cô mở to. “Một ông lang băm nào đó sẽ mổ thịt tôi bằng một con dao và có thể sẽ giết chết tôi.” Đôi mắt cô lúc này hết sức lạnh lùng, ánh lên màu xanh sẫm và cảnh giác. Cô hầu như không thể tin được rằng anh đã thốt ra những lời ghê gớm đó.
- “Nhưng mà Emma, anh không biết phải gợi ý với em một điều gì khác nữa! Đây đúng là một thảm họa, một tai ương. Edwin không thể có con được!”
Edwin tiếp tục nhìn cô ngây dại, trí óc anh hỗn độn. Điều cần làm là lấy cô. Họ có thể trốn đi. Tới Gretna Green và S cotland. Anh đã đọc truyện những đôi trai gái lấy nhau ở đó. Nếu người ta sống ở đó hai mươi mốt ngày thì sẽ hợp pháp. Anh mở miệng định nói điều đó nhưng ngậm ngay miệng lại. Sao đó rồi sao? Nghĩ tới sự điên giận của cha làm anh tê liệt. Ông sẽ từ anh, bỏ mặt anh không biết gì hết. Rồi Edwin nghĩ tới Cambridge, tới tương lai làm luật sư của anh. Anh không thể đóng đai vào một người vợ lúc này, ở tuổi của anh, ở cái tuổi quyết định nhất của đời anh. Đôi mắt anh lướt trên người cô. Cô là một cô gái đẹp. Sáng nay, mái tóc màu nâu đỏ của cô hất ngược về phía sau, bím tóc tết trên đỉnh đầu như một vương miện. Khuôn mặt trái xoan, xanh xao hơn thường lệ nhưng long lanh thanh tú và kiêu sa. Mái tóc của cô nhô ra trên vầng trán rộng và đôi mắt to xanh màu ngọc bích làm tăng vẻ đẹp của cô lên một cách khác thường. Cô đẹp mê hồn, điều ấy không còn gnhi ngờ gì nữa. Quần áo sang trọng mặc vào… nhưng bài học dạy cách ăn nói… một cái lí lịch bịa. Nhưng điều như vậy có thể làm được, học hành đúng qui cách có thể đem lại hiệu quả thần kỳ. Có thể có một cách để giải quyết. Không, không có, không bao giờ có thể được. Một giọng nói nhỏ day dứt sau đầu anh. Anh sẽ bị phản bác. Anh có thể đánh giá được một cách rõ ràng phản ứng của cha anh. Ông sẽ giận dữ đến độ phát điên lên. Cô là một cô gái quê. Con mắt Edwin dừng lại ở Emma, anh nghĩ tới cô với một vẻ lạnh lùng tính toán và trong một giây lát, sắc đẹp của cô mờ đi. Cô là một đầy tớ, xét cho đến cùng, sự khác biệt về giai cấp giữa hai người quá lớn lao, không thể chấp nối được.
Và, vậy là Edwin nuốt nước bọt và yên lặng, kìm lại những lời anh định thốt ranh lúc ban đầu. Đó là một sai lầm mà anh sẽ phải sống để mà ân hận, bởi vì nếu như anh nói lên, thừa nhận cô là của anh, thách thức cha anh và cả thế giới thì đời Edwin hẳn sẽ khác đi biết chừng nào.
Lúc này, Emma đã nhìn thấy một cách thật là rỏ ràng sự khước từ trên mặt anh, nhận thức được một cách cay đắng sự chối bỏ trong mắt anh. Cô đứng thẳng người, đầu cô hất lên trên chiếc cổ mỏng manh. Cô phải lấy hết sức tự chủ để nói một cách bìnht hường bởi vì người cô đang run lên giận dữ, sự xúc phạm và sự kinh tởm trong lòng cô trỗi dậy.
- “Tôi không đến một ông lang băng nào như thế và sự yên lặng của anh nói với tôi rằng anh không định lấy tôi, Edwin”. Cô cười khe khẽ, nhưng đó là nụ cười cay độc. “Nó không xứng đáng, có phải thế không, cậu chủ Edwin? Giai cấp quí tôc và giai cấp công nhân cách nhau quá xa không thể thực sự lấy nhau được”.
Cô nói lên với sự mẫn cảm chính xác thường lệ của mình, giọng cô lạnh băng.
Edwin dúm người lại. Anh có một cảm giác đặc biệt là cô đã đọc được ý nghĩ của anh và anh đỏ bừng mặt.
- “Emma, không phải như vậy, không phải là vì anh không yêu em. Nhưng chúng ta còn quá trẻ để mà lấy nhau”, anh nói lập lờ, “anh sắp sửa đi Cambridge. Cha anh…”
- “Ấy, tôi biết“, cô cắt ngang. “ông ấy sẽ giết anh”. Đôi mắt sáng của cô nheo lại khi cô nói, nó xoáy lấy mặt anh.
Edwin lùi lại và anh hiểu rằng mình sẽ không bao giờ quên được cái nhìn đầy uất ức ấy. Nó kết án anh một cách hung dữ và với tất cả lòng căm ghét. Anh sẽ không bao giờ xóa gột được nó khỏi tâm trí anh.
- “Emma, anh- anh- anh xin lỗi”, anh ấp úng, mặt đỏ bừng, “nhưng, nó…”
Cô lại ngắt lời anh với tất cà sự cay độc:
- “Tôi sẽ phải đi khỏi Fairley. Tôi không thể ở đây. Tôi không chịu trách nhiệm cho những gì cha tôi sẽ làm. Trước hết là ông không thể chịu đựng được sự tủi nhục này và tình khí ông rất hung bạo”.
- “Bao giờ em đi?”, anh hỏi một cách vụng về, không dám nhìn vào mắt cô.
Một cái nhìn khinh bỉ xuất hiện trên mặt emma. Anh không thể đợi để cô rời đi. Điều đó đã quá rõ ràng đối với cô. Sự vỡ mộng của cô là trọn vẹn.
- “Càng sớm càng tốt”, cô buông thõng.
Edwin hai tay ôm lấy đầu, suy nghĩ điều cô vừa nói. Có lẽ đó là một giải pháp lý tưởng. Để cô trốn đi. Anh cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút và ngẩng đầu lên:
- “Em có tiền không?”, anh hỏi.
Emma muốn nôn mửa. Sự phản bội của Edwin, hành vi yếu đuối, đáng khinh bỉ của anh ta làm cô choáng váng. Cô nghĩ chắc mình sẽ ngất đi và ngã ngất xuống. Đau đớn này chồng chất lên đau đớn khác, bện vào nhau thành một chiếc đay sắt thít chặt hầu như không thể chịu nổi. Đau đớn, căm giận, nhục nhã, thất vọng và một nỗi hoảng hốt đột ngột nổi dậy thành một cơn đau xé lòng xâm chiếm toàn cơ thể cô. Hương thơm của hoa hồng bốc lên từng đợt ngột ngạt, ngột đến nhức đầu, nó làm cô muốn xỉu. Mùi thơm của nó đang làm cô nghẹt thở. Cô muốn chạy khỏi khu vườn này, khỏi anh ta. Cuối cùng, cô nói giọng khẽ không có âm sắc:
- “Có, tôi có một ít tiền để dành”.
- “Ồ, anh chỉ có £5. Tất nhiên, anh sẽ cho em. Nó sẽ có ích đôi chút, Emma”.
Niềm tự kiêu dữ dội của Emma dâng lên buộc cô không nhận, buộc cô từ chối lời đề nghị của anh, nhưng vì một lý do nào đó cô không biết, trong giây phút ấy, cô đã thay đổi ý kiến.
- “Cám ơn, Edwin”. Cô nhìn anh, cái nhìn xuyên thấu tim gan. “Còn một điều nữa anh có thể làm cho tôi”.
- “Ừ, Emma, bất cứ điều gì. Em biết anh sẽ làm bất cứ điều gì để giúp đỡ em”.
Bất cứ điều gì, cô tự hỏi. H anh ta không làm bất cứ điều gì đâu, chỉ là nhưng cái tiện cho anh ta thôi, những cái giúp anh ta rũ trách nhiệm trong vấn đề này.
- “Tôi sẽ phải cần một chiếc vali”, cô đáp một cách lạnh lùng, không thể che dấu nỗi đắng cay.
- “Anh sẽ để một chiếc vào phòng em chiều nay và trong đó có cả £5”.
- “Cám ơn Edwin. Như vậy tốt quá”.
Anh nhận ra sự chua chát và cả giọng điệu học thức mà cô đã bất ngờ tạo nên. Anh nhăn mặt:
- “Emma, xin em, xin em hiểu cho”.
- “Ồ, có chứ. Tôi hiểu lắm chứ”.
Anh đứng lên, bàn chân luôn luôn di động 1 cách bồn chồn, rõ ràng là muốn đi, muốn chấm dứt tất cả câu chuyện. Cô nhìn anh ta đứng đó, cao lớn và quá đẹp trai, hình ảnh thu nhỏ của xã hội bên ngoài. Còn phần bên trong của anh thì sao? Cô tự hỏi mình. Một kẻ yếu đuối. Một thằng bé con sợ sệt chỉ có hình hài của một thằng đàn ông. Chì có thế thôi. Anh ta không là cái gì hết. Anh ta không bằng cục đất dưới chân cô.
Emma đứng nâng lẵng hoa khoác vào cánh tay. Mùa hoa hồng ngào ngạt ùa vào mũi cô làm cô choáng váng, nôn nao như ốm. Cô trừng trừng nhìn anh đang đứng gần chiếc ghế băng.
Cô bước đi chầm chậm, người thẳng và kiêu hãnh, tư thế đĩnh đạc, một tư thế che dấu nỗi cô đơn ghê gớm trong linh hồn cô. Cái yên lặng trong khu vườn là một vật hữu hình cô có thể với tới và sờ được. Tất cả mọi thứ trông không thực, mong manh và nhạt nhòa rồi lại lóe sáng dữ dội ùa vào làm mắt cô đau nhói. Không gian tối sầm xung quanh, mắt cô mờ đi. Hình như lớp sương mù lơ lửng che vùng đồng hoang đã đổ xuống. Một cái lạnh khủng khiếp ngấm qua người cô, nội tạng của cô teo lại trở thành không còn gì hết. Mòn đi, mòn đi. Tim cô rung động thật nhanh rồi dừng lại. Nó cứng lại thành đá, cô để một bàn chân trước bàn chân kia, di chuyển chúng một cách tự động. Chúng như những trọng lực đã chết. Cô tự hỏi không biết cô có thực sự mong đợi Edwin lấy cô không. Cô không dám chắc. Nhưng cô biết chắc là cô không hề chờ đợi anh ta đối xử không một chút quan tâm tới sự nguy hiểm đối với cô, tới lợi ích của cô. Cô cũng không lường được một sự sợ hãi dúm dó đáng khinh bỉ đến như vậy. Thậm chí anh ta cũng không tỏ một chút quan tâm cho đứa bé cô mang trong mình. Đứa con của anh ta. Thật là một cái mẫu tội nghiệp của nhân loại. Cô mỉm cười hài hước. Hãy tưởng tượng anh ta chỉ có được £5 mang trên mình. Chính cô cũng còn có nhiều hơn thế. £15, nói một cách chính xác. Cộng với ý chí sắt đá của cô. Và quyết tâm của cô.
Edwin nhìn hình bóng lùi dần của cô với nỗi bồn chồn ngày một tăng, rồi với một sự thôi thúc, anh bước theo cô:
- “Emma”, anh gọi, cô phớt lờ, “Emma, xin em khoan đã”, anh gọi lại.
Cô dừng lại, anh nín thở hy vọng cô quay lại. Nàng anh nhận ra là cô dừng lại chỉ vì áo cô vướng vào một bụi cây. Cô gỡ áo ra, bước lên những bậc sân hiên, không nhìn lại một lần.
Edwin đứng ngây người trên lối đi trải sỏi, tay nắm chặt chiếc roi đang đi ngựa tới nỗi nhưng đốt ngón tay nhợt ra, nổi hằn lên trong ánh nắng chói lọi. Một nỗi hốt hoảng đột ngột đến khi cô khuất vào trong nhà. Đôi chân anh nhũn ra như nước, trí óc anh như bơi trong chốn mông lung, rồi cái cảm giác kì quái nhất choán lấy như đọng thành cục trong dạ dày anh. Anh cảm thấy như thể một cái gì của sự sống còn đang rút khỏi cơ thể anh, quét sạch mọi cảm xúc khác. Đứng đó, trong khu vườn hồng cổ xưa, Edwin Fairley, mười bảy tuổi, không b iết là sự trống rỗng nôn nao bao trùm khắp con người anh. Cái hố này trong trái tim anh là một cảm giác sẽ không bao giờ rời bỏ anh chừng nào anh còn sống. Anh sẽ mang nó theo tới nấm mồ của mình.
Emma mang những bông hồng vào buồng cây gần nhà kính và đặt lẵng hoa trên bàn. Cô gài cửa lại thật cẩn thận và lao ra chỗ chậu rửa bát. Cô ọe cho đến lúc cô tưởng có thể chết được, mắt cô đẫm nước, ruột gan lộn lại. Một vài giây sau, cơn nôn dịu đi, cô lấy tay lau mặt, tựa vào chậu rửa bằng thiếc cũ, thở hổn hển. Rồi cô quay sang những bông hồng một cách bình thản, bắt đầu cắt tỉa một ít lá, sắp xếp những bông hoa cẩn thận vào trong cái lọ bằng pha lê, tập trung tất cả sự chú ý vào đó. Cô không thể chịu được mùi hoa hồng lúc này. Sự thật, cô sẽ căm ghét cái mùi hương lan tỏa của chúng mãi mãi, nhưng cô còn có việc phải làm và sự cố gắng miệt mài này đã giúp cô xoa dịu trí óc đầy phiền muộn và chân tay run rẩy của cô.
Vừa làm việc, cô vừa chợt nghĩ rằng Edwin thậm chí cũng không hỏi là cô đi đâu. Chỉ hỏi khi nào. Cô sẽ đi đâu? Cô không biết chắc. Nhưng cô sẽ ra đi vào ngày mai. Cha cô và Frank làm việc ở nhà máy sáng thứ bảy cũng như một số công nhân khác muốn làm thêm giờ. Họ đi khỏi một cái là cô sẽ biến ngay. Cô sẽ để lại cho cha mấy chữ như Wilson đã làm. Cô không biết cô sẽ viết gì trong lá thư ấy. Cô sẽ nghĩ điều ấy sau.
Emma vừa làm việc vừa rủa thầm mình. Cô thật là một con điên. Cô không thấy ân hận hoặc nuối tiếc gì về những cuộc hẹn hò của họ trong hang. Những cái đã làm rồi không thể làm lại và hối tiếc chỉ là một sự hao phí thời gian quí báu. Cô là một con điên vì một lý do khác: cô đã để cho Edwin lôi kéo cô khỏi mục đích của mình, có thể thiệp vào kế hoạch với chữ K hoa của cô cũng giống như cô đã cho phép cái chết của mẹ cô, sự ra đi vội vã của Wilson và sự cần thiết không thể thiếu cô của cha cô đã làm cô nao núng quyết tâm đi khỏi Fairley.
Một tiếng vọng yếu đuối từ quá khứ trở về với cô. Đó là những lời nói với cô một năm trước. Đêm hôm ấy, tại bữa tiệc cái đêm trước hôm mẹ cô chết, những lời đã quên từ lâu nhưng bây giờ lại nhớ. Đó là lời của Adele Fairley nói với cô.
- “Cháu phải đi khỏi chốn này, Emma, khỏi ngôi nhà này, trước khi quá muộn”.
Bà Fairley không phải là một người rồ dại như mọi người nghĩ, Emma tự nhủ, bà đã biết. Bằng cách nào đó, bà đã biết tai họa, sự rắc rối và nguy hiểm rình rập trong những bức tường này.
Emma ngừng tay, đứng lặng, đắm chìm trong những ý nghĩ. Cô nắm chặt lấy mép bàn vì một sự chấn động đột ngột ập đến, cô nhắm mắt lại, tập trung vào những ý nghĩ của mình. Vài giây sau, cô mở mắt ra, nhìn một cách lờ mờ vào những bông hồng. Emma không nhận ra rằng một ánh sáng hoàn toàn mới và nguy hiểm đã nhập vào đôi mắt màu ngọc bích ấy. Đó là lúc cô thề với mình, với mọi đường gân thớ thịt, với tất cả sức mạnh của mình. Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Cô sẽ không bao giờ cho phép ai, cho phép bất cứ cái gì đưa cô chệch khỏi đường hướng của mình, chắn lối mình, phá ngang hoặc làm yếu quyết tâm của cô. Từ hôm nay trở đi, cô sẽ chuyên tâm vào một mục đích, gạt bỏ mọi thứ khác. Mục đích đó: tiền. Thật nhiều tiền. Vì tiền là quyền lực. Cô trở nên giàu và đầy quyền lực để không thể nào bị tổn thương đối với cuộc đời này. Và sau đó thì sao? Trả thù. Cô mỉm cười và đó là một nụ cười không khoan nhượng và hận thù.
Emma mở then cửa, cầm một chiếc lọ hoa lên, mang nó vào phòng ăn. Cô phải làm xong công việc của cô ngày hôm nay. và bằng mọi giá, cô phải tránh Edwin. Cô sẽ không bao giờ nhìn thấy cái bộ mặt ấy. bởi vì sự khinh bỉ của cô đã biến thành hận thù. một lòng hận thù dữ dội quá, ghê gớm quá. Nó đã làm đầy ứ tâm hồn cô, xóa nhòa tất cả mọi chuyện khác. Thậm chí, cô cũng không nghĩ tới đứa bé cô đang mang trong bụng hay những vấn đề to lớn đang ở trước mặt. sự căm thù khủng khiếp đối với Edwin Fairley sinh ra trong lòng cô ngày ấy chỉ làm tăng thêm nỗi ghê tởm cô luôn luôn có đối với Adam Fairley, đó là một sức sống mạnh mẽ trong lòng cô, đọng lại trong tim cô suốt cả cuộc đời. về thực chất, nó trở thành một động lực thúc đẩy kết hợp lại với tham vọng nghị lực và sự khôn khéo của cô đưa tới những đỉnh cao mà chính cô cũng không thể mơ tới.