PHẦN THỨ NHẤT: THUNG LŨNG
Chương 8

Emma và Blackie bây giờ đã đứng trên đỉnh dãy đồi mà cô đã chỉ. Đằng sau họ, mênh mông đến tận bầu trời không một gợn mây là những đồi đá cao nơi những lớp tuyết cuối cùng lấp lánh đây đó như những lớp satanh trắng uốn lượn trong ánh sáng mặt trời tẩm nước. Ở phía dưới là một thung lũng nhỏ, đặc điểm của miền Tây Raiđinh nằm trong đôi cánh tay của vùng đồng hoan bao quanh trải dài đến tận chân trời
Và trong thung lũng mờ mờ này, tất cả đều xám mỡ, than củi phủi bụi, màu nâu đất, là Fairley Hall. Chỉ có đỉnh của những chop nhnj và ống khói là có thể được nhìn thấy từ nơi họ đứng, bởi vì bản thân ngôi nhà cũng bị một bãi cây làm cho mờ tối. Không giống những cây cằn cỗi thỉnh thoảng phá vỡ cái trơ trụi của đồng hoang, nhũng cây này là những cây sồi cao, đường bệ, những cành cây lan rộng đan vào nhau tạo nên những hình màu phức tạp. Những cuộn khói từ lò sưởi uốn lượn lên cao phúa sau nhữn hàng cây làm cho bầu trời xanh băng giá đầy những dấu hỏi bằng khói xám. Đột nhiên, một đàn quạ vỗ cánh bay ra khỏi bụi cây, vút lên cao, bay theo một đường lượn như một cuộn giây thừng màu đen dày treo lơ lửng ở cái không gian. Ngòai ra không còn một dấu hiệu nào của cuộc sống trong thung lũng nhỏ đang chìm trong giấc ngủ không bị phá vỡ vào cái giờ sớm sủa này, quang đãng và yên bình trong cái ắng lặng khôn cùng.
Thật đáng ngạc nhiên, đỉnh đồi Emma và Blackie đang đứng không dốc người xuống như Blackie nghĩ mà thoai thoải về phía bờ của một cánh đồng nhỏ. Những bức tường đá, được các chủ trại nhỏ xây dựng từ lâu bao quanh cánh đồng này và những thứ khác ở phía xa, cắt thành hình mẫu chắp vá trên neefn của thung lũng, một hình mẫu mà Blackie thấy hình như rất ngăn nắp để cạnh nhau nổi trên vùng đòng hoang man dại. Y như có bàn tay không lồ đã khắc mảnh đất một cách thật chính xác, rồi đóng mỗi phần đất lại bằng những dãy tường cũ kỹ và lởm chởm.
Emma chạy trước, vừa chạy vừa gọi Blackie: “Nào, em sẽ chạy đưa anh tới cổng”. Cô băng xuống dốc với một tốc độ làm anh choáng đi một lúc, vừa vì sự nhanh nhẹn không thể tưởng tượng nổi vừa vì sự hăng hái đột ngột của cô. Cái con người này thật là dẻo dai. Nắm chắc lấy cái túi trong tay, Blackie nhảy theo sau cô, lúc đầu cách một đoạn khá xa. Với sức mạnh thể lực lớn và đôi chân dài, anh hẳn là đã vượt cô một cách dễ dàng, nhưng khi anh gần đuổi kịp cô, anh chậm lại, giảm bớt tốc độ, để cho cô có thể thắng cuộc đua.
Emma đứng bên cổng một cách chiến thắng: “Anh phải nhanh nhẹn hơn lên nếu anh muốn thắng được em”, cô nói với một chút khoác lác. “Em chạy giỏi lắm, anh ạ”. Cô nói thêm và thở hổn hển.
Blackie cười rộng miệng trước sự phù phiếm nhỏ nhỏ này rồi làm vẻ thán phục. “Ờ đúng thế, anh có thể thấy được điều đó, mavuốcnin ạ! Em chạy nhanh như một con chó săn thỏ, anh nghĩ thế. Hôm nào có cuộc chạy thi, anh sẽ đánh cá em”.
Emma nở một nụ cười biết ơn với anh và một ánh mắt mãn nguyện thoáng lướt qua mặt cô. Rồi cô quay nhanh đi, mở then cổng, đẩy nhè nhẹ, nhảy lên thanh thang thứ nhất, bám riết lấy nó khi cánh cổng đưa về phía bãi đất, đem cô theo. Liếc nhìn Blackie qua vai, cô gọi to: “Em luôn luôn đánh đu ở cánh cổng này, mặc dù em không được làm như thế”. Khi cánh cổng kêu rên rỉ dừng lại, cô nhanh nhẹn bước ra và đẩy nó trở lại, rõ ràng là muốn làm lại một lần nữa, mặt cô ửng hồng, đôi mắt vui vẻ.
Blackie ném chiếc túi xuống: “Nào, Emma để anh đẩy cho”.
Gật đầu một cách phấn khởi, cô lại trèo lên thang đầu, bám chặt lấy cánh cổng bằng hai bàn tay nứt nẻ nhỏ xíu khi Blackie đẩy nó thật mạnh vút vào trong bãi đất. Chiếc áo khoác sờn rách của cô bay tung về phía sau và tiếng cười lướt qua mặt cô. Blackie nhìn cô, thích thú với cô trong niềm vui đơn giản này. Phải, cô chỉ là một cô bé con, một niềm ấm áp dâng lên trong lòng. Tại sao mình có thể hình dung khác thế được? Đúng thế và mình thật là ngu ngốc.
Emma buông cánh cổng ra và vẫy gọi anh. “Nào, ta đi thôi! Em chậm quá mất rồi và em sẽ bị bà Turner bà ấy nói cho”.
Blackie cầm túi lên và đi theo cô. Anh quàng tay qua vai cô như một người anh, đi sóng bước cùng cô tiến về cuối bãi đất: “Anh phải thú thật với em là anh hết sức tò mò muốn biết về những người ở Fairley Hall. Họ ra sao, mavourneen”.
Một chút yên lặng ngắn.
- “Một phút nữa anh sẽ thấy”, Emma mỉm cười là lạ. “Bây giờ chúng ta đã gần đến nơi rồi đấy”. Cô gỡ tay anh ra, chạy lên phía trước, không nói một lời.
Blackie nhìn theo cô cau mặt, bối rối vì nụ cười lạ lùng đó. Cô thật là một hình bóng nhỏ bé trên con đường trước mặt anh, nhảy nhót trong dáng điệu vô tư. Anh phải thừa nhận là cô làm anh lạ lùng khó hiểu. Mới phút trước, cô là một đứa trẻ, nét mặt cô dịu dàng và tươi cười,; phút sau hình như cô giống một bà già, nét mặt đúc thành đồng. Phải, tất cả những người dân Yorkshire này đều kỳ quặc, với giọng nói khàn khàn khó nghe, tính nết độc lập, bản chất ương bướng, cứng đầu cứng cổ của họ và sự nghi ngại đối với người lạ, sự láu lỉnh và mẫn cảm của họ. Và lòng kính trọng đối với đồng tiền của họ. Nhưng anh vẫn có thể thấy được họ rộng lượng, mến khách và họ có óc hài hước, mặc dù thỉnh thoảng nó có trắng trợn và gay gắt. Quả thật họ là những người thú vị và có lẽ những nét rất đặc biệt anh đã thấy được ở Emma chỉ là những vết tích của những đặc tính Yorkshire này… Phải, đúng là như vậy, anh nghĩ, và anh rảo bước để theo kịp cô.
Emma đang đợi anh ở rặng cây cuối bãi đất. “Hall đây nè, Blackie ạ”, cô nói bằng một giọng hoàn toàn không có xúc cảm.
Blackie đứng sững lại và buông ra một tiếng huýt sáo dài khẽ và kinh ngạc. Fairley Hall ở thẳng trong tầm mắt của họ và nó không giống với cái hình ảnh anh mang trong đầu sau buổi nói chuyện với điền chủ Fairley ở Leeds.
- “Giêxuma, lạy Chúa tôi!”. Anh kêu lên, đôi mắt anh mở to, không tin là thật. Không thể được mavourneen. Không ai lại có thể xây một ngôi nhà như thế! Anh nhắm mắt lại thảng thốt và khi mở mắt ra anh thấy rằng mình không chỉ thất vọng trước cái mình thấy mà còn hoàn toàn kinh hoàng nữa.
- “Hall là một ngôi nhà lớn nhất vùng này, Emma chỉ tay, cũng nói bằng một giọng không ra lời ấy. Cha em gọi nó là sự điên rồ của nhà Fairley”. Anh không nhận thấy thoáng cay đắng trên môi cô.
- “Tôi có thể hiểu được vì sao”, Blackie lẩm bẩm, anh nghĩ đây là ngôi nhà kỳ cục nhất anh chưa bao giờ thấy. Trong khi anh ngắm nhìn nó, quai hàm của anh trễ xuống, miệng anh há ra, anh khó chịu nhận ra rằng nó không có một đường nét nào để đền bù lại cả. Bởi vì Blackie O’Neill có một con mắt cực kỳ chính xác đối với sự cân đối và đường nét, thực tế mà nói giấc mơ duy nhất của anh trong đời là khọa kiết trúc. Điều này không thể được, nhưng được khuyến khích bởi cha đạo, cha O'Donovan, khi anh còn là một chú bé, anh đã tự học rất nhiều từ một vài cuốn sách, và bởi lòng ham học cộng với tài năng rất tự nhiên của anh, anh đã trở nên hết sức hiểu biết về thiết kế và xây dựng.
Lúc này anh nhìn ngôi nhà bằng đôi mắt sắc sảo và phê phán. Họ càng đến gần thì Blackie càng thấy được thế nào là sự quái dị. Nó khum mình như một con quỷ giữa những mảnh vườn được sắp xếp cẩn thận nhưng trái ngược nhau một cách kỳ quái. Anh thấy tòa nhà trung tâm này là phần cổ nhất, có lẽ từ cuối những năm 1790 và nếu như nó chỉ đứng một mình thì nó sẽ có một vẻ đĩnh đạc bề thế, thậm chí còn oai vệ nữa. Nhưng những chái nhà khác rõ ràng là được thêm vào qua năm tháng, hình như không được suy nghĩ gì nhiều cho lắm, chúng nảy lên từ hai phía bất chấp hình thức và thiết kế. Bây giờ anh có thể thấy nó bắt chước kiểu mẫu Regency và Victoria, tất cả nháo nhào vào với nhau tạo nên một sự hỗn loạn.
Về thực chất Fairley Hall là một sự hổ lốn của các thời kỳ khác nhau, cạnh tranh nhau để tạo nên một bề mặt không cân đối, không hài hoà, thiếu cái đẹp. Nhà rộng, chắc chắn, giàu có, một tòa nhà thực sự, thật thế, nhưng sự mâu thuẫn trong kiến trúc của nó làm nó gớm ghuốc. Blackie thở dài. Anh yêu cái đơn giản và anh nghĩ tới những ngôi nhà Georgian đang yêu ở Ireland với những đường nét nhịp nhàng, sự cân đối hoàn hảo. Anh không ngờ là lại thấy một ngôi nhà như thế này trên vùng đồng hoang Yorkshire nhưng không phải không nhận thấy sự tồn tại, tầm quan trọng của gia đình Fairley, sự giàu có ghê gớm của họ, và anh đã chờ đợi một cấu trúc trang nhã và có khiếu thẩm mỹ hơn thế.
Họ gần tới ngôi nhà thì Emma đã cắt dòng ý nghĩ của anh khi cô nói “Anh thấy thế nào?” Cô nhìn lên anh tò mò và kéo ống tay áo của anh.
- “Không nhiều lắm! Đúng là điên rồ, đúng như ba em nói. Có thể đây là một ngôi nhà lớn nhất trong vùng này, nhưng nó không hợp với khiếu thẩm mỹ của anh”.
- “Vậy, anh sẽ có một ngôi nhà như Hall này khi anh bước lên thế giới thượng lưu, thành triệu phú một ngày nào đó như anh nói không?” Cô thăm dò và nhìn anh một cách láu lỉnh, “em cứ nghĩ tất cả các triệu phú đều sống trong những ngôi nhà vĩ đại như Fairley”.
- “Đúng thế! Đúng thế!”, anh nói nhanh. “Đúng là họ sống trong những ngôi nhà vĩ đại, nhưng không phải luôn luôn là những ngôi nhà xấu xí như Fairley Hall này, Emma ạ. Anh sẽ không bao giờ muốn một ngôi nhà như vậy cho mình. Nó làm chướng mắt anh, đúng là như thế, bởi vì nó không đẹp không có sự hài hòa, không theo một kiểu nào hết”, Blackie liếc nhìn phía trước và cười vì cái ý nghĩ có một cái lăng kỳ quái như thế.
Một nụ cười cay đắng lại lướt trên khóe miệng Emma và trong mắt cô ánh lên một sự hài lòng hiểm ác. Mặc dù cô không được tiếp xúc với thế giới ngoài vùng đồng hoang, vì thế không có cơ sở để mà so sánh, cô vẫn hằng luôn hiểu theo bản năng của mình rằng Hall thật khó chịu cho con mắt của người ta, không có một chút duyên dáng, không một vẻ đẹp. Cha cô và dân làng có thể gọi nó một cách mỉa mai là sự điên rồ của Fairley nhưng dù thế nào, nó vẫn gây một ấn tượng. Cô cười một mình, hơi hằn học đôi chút. Blackie vừa mới xác nhận những ý kiến của cô đối với Fairley Hall và điều này làm cô vui.
Cô quay sang Blackie, lúc này càng được cô kính trọng hơn và hỏi: “Thế anh thích sống trong một ngôi nhà như thế nào, nếu anh trở thành một nhà triệu phú như thế này?”
Vẻ u ám trên khuôn mặt anh giãn ra và ngay lập tức được thay thế bằng một sự rạo rực mãnh liệt. Đôi mắt đen của anh sáng lên khi anh thốt. “Nó sẽ theo kiểu Georgian, được xây dựng bằng đá trắng thuần khiết với cửa thật đẹp, những chiếc cột lớn cao vút, những bậc thềm rộng rãi. Sẽ có rất nhiều cửa sổ cao sáng chói nhìn ra những thảm cỏ và những khu vườn xanh. Nó sẽ có rất nhiều căn phòng rộng thênh thang, trần cao ngất, và tất cả đều tràn ngập ánh sáng và không khí. Sàn nhà sẽ được làm bằng gỗ sồi và những lò sưởi tất cả sẽ theo kiểu Robert Adam. Ở tiền sảnh rất rộng, anh sẽ cho lát đá cẩm thạch và một cầu thang hình vòng cung dẫn tới tầng trên. Ở mỗi phòng anh đều dùng phấn màu xanh nhạt, màu ve nhạt, làm dịu và mát mắt, Và anh sẽ mua những bộ đồ thật đẹp cho tất cả những căn phòng ấy. Ừ, đúng thế! Anh sẽ chọn kiểu tốt nhất của Sheraton và Hepplewhite và có thể một chút Chippendale. Cả những bức họa nữ, anh cũng sẽ có và rất nhiều những thứ khác đẹp và sang. A mavourneen ơi, nó sẽ là một ngôi nhà làm cho em phải nín thở, thật sự là như thế. Anh hứa với em điều đó. Anh sẽ xây lấy theo thiết kế của anh, chắc chắn là như thế!”
- “Anh xây lấy theo thiết kế của anh”, cô nhắc lại bằng một giọng tắc nghẹn, mặt cô đầy kinh ngạc.
- “Anh làm thế nào mà biết được cách thiết kế nhà, Blackie?”
- “Ờ, anh biết chứ”, anh trả lời một cách kiêu hãnh. Anh đi học, lớp buổi tối ở Leeds, học vẽ đồ án và như vậy là rất cần với kiến trúc. Rồi em sẽ thấy, Emma ạ, thế nào rồi anh cũng sẽ xây dựng một ngôi nhà như thế và rồi em sẽ tới thăm anh khi em là một phu nhân”.
Emma nhìn Blackie trong kinh hoàng: “Ai cũng có thể tới trường buổi tối đó mà học sao?” Cô hỏi, lòng nghĩ tới đứa em trai Frank của mình.
Blackie nhìn xuống nét mặt mong chờ của cô, chứa chan hy vọng và nói với cô một cách tự tin.
- “Tất nhiên thế rồi. Ở lớp học ban đêm, người ta dạy cho mình mọi thứ mình cần học”.
Câu trả lời của anh làm Emma sung sướng và cô ghi nhớ thông tin này để sau này kể cho Frank nghe, và hỏi anh với sự tò mò: “Vậy thì cái ông Robert Adam này là ai vậy và cả những người anh vừa nhắc tên đó? Sheraton, Hepplewhite và Chippendale?”
Nét mặt Blackie rạng rỡ lên vì họ đang đề cập đến một vấn đề thân thiết với anh. “Robert Adam là nhà kiến trúc lớn nhất của thế kỷ mười tám, Emma ạ. Ông xây dựng nhiều nhà lớn và đẹp cho tầng lớp quý tộc, trông thật tuyệt vời. A, nhưng mà Adam còn hơn thế nữa, anh nghĩ vậy, bởi vì ông đã hoàn thành nó đầy ý vị. Chưa ai vượt được ông ấy, mavourneen ạ. Những người khác mà anh đã nhắc tên, anh nói tiếp một cách hăng say, là ba nhà đóng đồ vĩ đại nhất của thời kỳ Georgia, đúng là như thế. Những thợ thủ công bậc thầy làm đồ cho tầng lớp thượng lưu”.
Anh nhe răng cười và nháy mắt với cô. “Em biết không, anh sẽ có những cái tốt nhất khi anh trở thành một gã giàu có. Bởi vì anh thường tự nhủ: “Có tiền mà làm gì, Blackie O’Neill, nếu như mình chẳng được thú vị gì do sự giàu có đó?” Vì thế anh sẽ tiêu nó. Tiền là để như thế, anh nghĩ vậy. Em có đồng ý với anh không?”
Emma nhìn anh một cách tỉnh táo. Hầu hết khi cô nghĩ đến tiền, đó là dùng vào những việc cần thiết của cuộc sống. Blackie đã đưa ra những khả năng mới đối với cô. “Vâng, em cũng nghĩ thế”, cô nói một cách thận trọng “chừng nào mình có đủ tiền thừa để mua tất cả những cái đẹp”.
Anh cười phá lên. Cười đến nỗi nước mắt vui ứa ra từ khóe mắt anh: “Em là một cô gái Yorkshire thận trọng, anh có thể thấy được điều đó”, anh nói qua tiếng cười. “Nhưng thế nào là đủ, Emma? Anh nghe nói một số người không bao giờ có đủ tiền để làm cho họ thỏa nguyện”.
Như ngài điền chủ Fairley, cô nghĩ một cách chua chát, nhưng lại nói: “Thế anh xây nhà của anh ở đâu, Blackie, nó có ở Leeds không?”
Anh lấy vạt áo lau nước mắt, nỗi vui sướng của anh giảm đi, anh lắc đầu: “Không, anh không nghĩ nó sẽ ở đó. Anh đang tính xây nó ở Harrogate, nơi tất cả những người thượng lưu sống”, anh nói một cách quan trọng. “Ừ, chính là ở nơi đó, anh nghĩ thế”, anh nói tiếp, giọng anh vang lên chắc chắn: “Đó là một thành phố đẹp. Một miền suối khoáng. Đúng là một nơi cho một gã lang bạt như anh. Em có nghe nói tới chỗ đó không, Emma?”
- “Có, mẹ em đã từng ở Harrogate cách đây đã lâu khi bà tới thăm Freda, người họ hàng của bà ở Ripon. Mẹ em đã nói với em về nơi đó một lần. Bà nói quả thật là một nơi rất sang trọng”.
Anh cười: “Đúng thế, đúng thế, mà Emma này, em có thích lời anh miêu tả ngôi nhà mà anh sẽ xây dựng cho mình một trong những ngày đẹp trời nào đó không?”
- “Ô, em thích lắm, Blackie ạ! Ngôi nhà của anh sẽ tuyệt vời, em biết nhất định nó sẽ là như thế. Không giống như chỗ này. Anh nên nhìn ngôi nhà này vào ban đêm. Nó làm cho em khiếp sợ hơn là khi em phải đi qua nghĩa địa”, cô thú thật.
Blackie cau mày, nhìn quanh khuôn mặt bé nhỏ của cô, nó trẻ con và đáng tin cậy, anh mỉm cười an ủi: “Ồ, nó chỉ là một ngôi nhà thôi, cô em bé bỏng ạ. Một ngôi nhà không thể làm hại gì em được”.
Cô không đáp lại lời bình phẩm này, nhưng mím môi và rảo bước khi họ đột nhiên ngập trong những bóng xanh xám khổng lồ do Fairley Hall tỏa xuống. Giờ đây khi họ tới gần, Blackie nhận ra một khía cạnh khác của ngôi nhà và chính là cái khía cạnh đó làm anh bối rối. Khi ngắm nhìn nó, Blackie thấy hình như tòa nhà lớn này trầm tư và thù địch một cách lạ lùng y như thể nó chưa từng được biết đến cuộc sống, tiếng cười hay niềm vui. Anh có một cảm giác kỳ quặc nhất là tất cả những người bước qua ngưỡng cửa đều bị nó giam cầm vĩnh viễn.
Anh nhìn lên. Những cửa sổ mênh mông nhìn xuống họ, những chiếc cửa sổ bịt kín với cuộc đời và đối với Blackie, chúng dường như đôi mắt của những người mù, trống rỗng, sâu, chết. Một vệt ánh sáng đập vào những bức tường đen và những cửa sổ mờ mờ, bí ẩn đó, thứ ánh sáng này, mạnh và chói dường như là để tô đậm thêm cái trơ trơ không gì lay chuyển nổi và cái lạnh lẽo của Fairley Hall. Blackie tự nhủ là mình buồn cười và quá tưởng tượng, nhưng những xúc đông này không giảm đi khi Emma dẫn anh qua góc nhà, ra khỏi bóng tối. Họ đi qua sàn ngựa rải sỏi, chan hòa ánh nắng và trời xanh về phía lối vào cửa của các đầy tớ. Anh máy móc quàng tay qua vai cô rồi cười vì sự phi lý trong hành động của anh. Cô đã tới đây lâu hơn anh và chắc chắn không cần đến anh che chở. Mà che chở chống lại cái gì chứ? Anh tự hỏi, khó hiểu với chính mình.
Emma ngước nhìn anh và mỉm cười, y như thể lại một lần nữa cô đọc được ý nghĩ của anh. Nhưng khi họ bước lên bậc thềm, nụ cười ấy lay động, ánh sáng trong mắt cô mờ đi. Một nét cảnh giác đọng trên mặt cô khi cô xoay quả đấm sắt cửa và bước vào bếp.