QUYỂN 2
CỬU VƯƠNG ĐOẠT ĐÍCH
HỒI THỨ BA MƯƠI TƯ
Thay mưu kế, Bát da phủ chỉnh cờ trống
Nói thiên mệnh, Tứ vương lập môn phái

    
ận Tự ở trong cung có thần báo bên tai nhiều; (ý nói có nhiều kẻ mách lẻo), Tứ a-ca và thái tử, sau hai giờ ý kiến bất đồng, liền truyền vào trong phủ Liêm thân vương. Theo cách nghĩ của Dận Đường thì thời cục bây giờ làm cho Dận Chân tuyệt đối không lập được phe phái của mình, việc chống lại thái tử, nhất định phải dựa vào việc lôi kéo Bát a-ca, mấy lần họp kín, đều muốn để cho Thập tứ a-ca, với thân phận đặc biệt của ông mà vào cung Ung Hòa thăm dò thử, nhưng Dận Tự lại muốn "đợi xem xem". Trong bụng của mình ông ta đã có tính toán, tự mình cho rằng vì thế lực rất lớn đã gây ra những điều thánh kỵ, nhiều lên một Dận Chân, ít đi một Dận Chân, điều đó không quan trọng, đi liên lạc nữa thì càng gây ra sự nghi kị của thái tử và hoàng đế, không phải là thượng sách. Nói về tâm lý, Dận Chân là thân vương đã lớn tuổi ngang ngược kiêu ngạo, cũng thực là khó kéo vào trong tay mình. Vì thế nên Dận Tự có chủ trương ngồi nhìn người ta đánh nhau, muốn xem trong cái ổ đảng của thái tử, tàn sát lẫn nhau.
Nhưng đã chờ đợi hai tháng mà không thấy thái tử và Dận Chân có sự chia rẽ. Dận Chân điều bảy mươi vạn thạch gạo xay của Vụ Hồ đưa đi cứu giúp nạn nhân ở Sơn Đông, Điền Văn Kính cũng đã được thăng lên Giang Tây Đạo, Điền đã trực tiếp xin chỉ ý để giải quyết. Thái tử cũng không làm khó dễ, Dận Nhưng liên tiếp bảo tấu với ông bố nuôi của mình là Hoàng Văn Ngọc, nha môn Đinh Hạo, A Long Bố, Nhã Tề, có người làm tướng, có người làm bố chánh sứ, cũng là tấu trình một bản phê chuẩn người nào làm việc của người ấy, không có can thiệp vào việc của nhau. Mắt nhìn thấy tiết trời thu tháng Tám lại sắp đến, hai anh em Dận Chân, Dận Tường luôn ngâm mình trong bộ Hộ, trừ mỗi ngày một lần vào gặp thái tử, vấn an xong là ra, cũng không thấy có hành vi gì, Dận Tự cảm thấy bồn chồn, lên báo cáo với cung Thừa Đức và cung Dục Khánh, nói là đã ốm khỏi, muốn hỏi bộ Hình để nhận việc và tiến cử Thập tứ a-ca và Thập tam a-ca cùng chủ trì bộ Binh, "chỉnh đốn quân vụ, để chuẩn bị nhu cầu cấp bách cho sự việc ở phía tây, Qua sáu, bảy ngày, cung Dục Khánh bèn chuyển đến chỉ dụ phê duyệt đóng dấu sẵn của hoàng đế Khang Hy ở Thừa Đức như:
- Trẫm xem tấu rất yên tâm. Bệnh lâu ngày mới khỏi, cũng nên ít lao động. Thập tam a-ca giúp Dận Chân giải quyết các công việc quan trọng của hai bộ Hộ và Hình việc nhiều mà phức tạp vậy ngươi có thể hợp tác làm cho thỏa đáng, không nên lệnh cho Dận Tường giải quyết công việc của bộ Binh nữa. Việc này do Thập tứ a-ca Dận Đề chấn chỉnh là được rồi, trẫm sẽ đi tuần thú phương nam ngay, mọi việc chi tiết, ngươi đợi xin chỉ thị của thái tử mà thi hành, nhiệm vụ quan trọng của đất nước về quân đội, có thể báo ngay cho trẫm biết và đợi chỉ xử lý.
Nhận được ý chỉ, Dận Tự lập tức cho người mời Dận Đề đến phủ bàn bạc.
- Ý chỉ của hoàng thượng, cung Dục Khánh đã cử người tuyên đọc rồi, có thể nói là lời chiếu không gây phiền hà.
Dận Đề vừa mới tiếp chỉ, vẫn đang mặc áo long triều mầu vàng, đội mũ hai lớp rồng vàng viền các hạt đá quý trông thật lộng lẫy. Chỗ nào ông ta cũng giống y hệt Dận Tường, chỉ một điều giống với Dận Chân, anh cùng mẹ, Dận Đề rất thích trang điểm. Hễ gặp Dận Tự liền cười và nói rằng:
- Ông ta (tức Dận Chân) chăm chỉ nên người đã mệt, việc lớn không buông tay, việc nhỏ lại ném sang cho chúng ta làm. Tôi đang muốn đến bàn bạc với Bát ca, bộ Binh xẩy ra chuyện thì làm sao đây?
Dận Tự đang mặc chiếc áo đài bằng lụa mầu đồng Mông Cổ, trong tay đang cầm chơi cái quạt đan bằng trúc Tương Phi (88), mấy tháng nay không ra khỏi cửa, chỉ đánh quyền, đọc sách trong phủ. Do sự nghỉ ngơi, bồi dưỡng tốt nên người trông đẹp hẳn ra, càng thể hiện rõ điệu bộ phong lưu hào phóng, nho nhã đoan trang, Dận Tự trầm ngâm hồi lâu và nói rằng:
- Bốn vụ của bộ Hình, có bốn câu khẩu hiệu, đệ biết không? Vụ tuyển võ "tuyển võ tuyển võ, nhiều ân, nhiều oán", vụ Chức phương "chức phương, chức phương, thì nghèo nhất, bận nhất", vụ Xa giá "xa giá, xa giá, không lên không xuống được"; vụ Kho vũ khí "kho vũ khí, kho vũ khí, vừa nhàn hạ vừa giầu có"; thực ra vụ Xa giá không có gì đệ phải chỉnh đốn, quan trọng là nắm chắc vụ Tuyển võ, thanh lý kho vũ khí cho các quan lại làm việc của vụ Chức phương một chút lợi lộc, đệ sẽ đứng được ở bộ Binh. Đệ mỗi lần gặp tuần phủ bên ngoài đến kinh, đều phải hỏi kỷ cương quân đội ở địa phương đó. Học vấn trong đó, không ít hơn quan văn, mạo lĩnh tiền lương quân đội thì không cần nói, đó là việc mọi người đều làm. Có người chuyên môn bậc một, chỉ dựa vào gây chuyện rắc rối để phát tài. Ví dụ: vụ án ăn trộm nói thành vụ án ăn cướp, nói vụ án ăn cướp thành vụ án tụ tập quần chúng mưu làm phản, mạo chi tiền nhà nước để làm hại dân lành, những loại đó, đệ không nên mềm tay, phải nghiêm trị vài đứa. Luyện quân được tốt, cho bẩm công của vụ Chức phương điều tra rõ, khen thưởng nâng lên cho vài thằng thì việc sai khiến của đệ sẽ làm được!
Dận Đề không nghĩ là Dận Tự đối với việc quân cũng thành thạo như thế nên chàng bất giác sững sờ, vui vẻ nói rằng:
- Đệ thật không ngờ, việc quân chính mà huynh cũng thạo như thế, cho đệ đem theo binh lính thì Bát a-ca tự thấy hổ thẹn mà toán cả mồ hôi!
- Trong mọi việc chỉ với kiến thức đọc trong sách không thể giải quyết nổi mà ta phải có thực tế, trong học vấn xuất ra cái tài trị sự.
Dận Tự cũng không khiêm tốn, ông nói tiếp với một thái độ thận trọng:
- Tứ ca mỗi ngày đọc sách từ canh hai đến canh tư thì đứng dậy. Vẫn là đọc sách, cho nên ta nhìn ông ta làm việc, mọi việc đều có trình tự và nguyên tắc. Cái điều hà khắc tính trời của ông ta không thể học được, sở trường cũng không thể mất đi ạ!
Đang nói thì nói thấy Dận Ngã, Dận Đường một người đi trước một người đi sau đến. Dận Ngã chưa vào cửa đã ồn ào:
- Một bản thượng tấu của Bát ca, khiến cho Thập tứ đệ sẽ trở thành đại nguyên soái binh mã trong thiên hạ, điều này đúng là bảo đảm vui đến mức đệ sẽ mất ngủ mấy đêm, đệ phải mời khách thôi!
- Cửu ca, Thập ca!
Dận Đề cười và đứng dậy, vì quen nên không phải chào, nhưng vẫn chấp tay chào nói rằng:
- Đừng cho rằng đệ không biết, các huynh đang nói rằng xem đạo diễn binh sĩ, bộ Binh của đệ có thể quản được việc của các huynh không?
Dận Đường cười nói rằng:
- Các huynh không có việc làm, đọc sách, lại chậm một chút, đành phải luyện một chút thời gian thở ra hít vào, cho thân thể khỏe mạnh, lấy cái gì mà so được với đệ? Ta xem nếu không phải là cái lệnh điều binh của Thừa Đức thì đệ cũng vị tất có thể độc nắm binh quyền!
Mấy anh em hơi pha trò cười, bèn chuyển sang chủ đề chính. Dận Đề vỗ cái quạt vào lòng bàn tay, nói rằng:
- Lời Bát ca vừa nói, đệ thấy rất đúng, đệ thấy việc quân chính dễ làm hơn dân chính, có Bát ca nhắc điểm đó, trong lòng càng có tính toán. Cái chóp mũ của Niên Canh Nghiêu sao lại đỏ như thế? Giết người không phải là hai pháp môn! Ông ta và Nhạc Chung Kỳ ở Xuyên Tây tiễu phỉ, chặt tám nghìn cái đầu, đệ không tin chúng đều là thổ phỉ! Điều tra kỹ, nếu đúng như thế, đệ xin chỉ hành quyết vài thằng!
- Anh em sai rồi. - Dận Tự cười nói: - Đệ ra tay với Niên Canh Nghiêu, là ép Tứ ca thành người đối nghịch với chúng ta, một chút ích lợi cũng không có cần phái người đến hành dinh của ông ta để kiềm chế là xong. Vạn tuế da sợ nhất là chúng ta làm rối việc nhà, làm rối mọi việc trong triều, chúng ta phải quan tâm đến thánh ý, cho nên đệ không được động đến những người đó. Ngược lại nếu là môn hạ của chúng ta ở bên dưới làm bừa không có pháp luật, phải xử lý cho nghiêm, chỉ cần không tổn hại đến thực lực là được. Không cần học cái tính khí tiểu nhân của thái tử chỉ thu nhặt các kẻ thù chính trị, phải thiết thực làm tốt việc sai phái, theo lẽ công bằng mà thực hiện pháp luật, chúng ta cũng được đẹp mặt vì đệ.
Dận Đường cười nói:
- Huynh cũng có điểm không an tâm ở đệ, lão Thập tam tùy cơ vuốt theo lông, đệ và lão ta là giống nhau, còn nhiều cái tàn ác độc địa, như vậy sao có thể tốt được?
Dận Đề thấy Dận Ngã cũng muốn khuyên bảo, phải bèn cười nói rằng:
- Đúng rồi! Củ cải to, vẫn cần phải tưới phân! Đệ nghe các huynh, quyết một lòng ở bộ Binh thay hoàng thượng làm việc!
Dận Đề phất cái quạt nói rằng:
- Thái tử nay như đã đổi thành người khác, càng ngày càng không ra thế nào. Trong phủ của đệ, Tiểu Đường hôm qua nghe người trong phủ nội vụ nói, lão Thập tam đi đến chỗ bộ phận giặt quần áo, chưa đến hai ngày Trịnh Xuân Hoa bỗng lăn ra chết, nói là bị bệnh đau bụng khan, còn không chắc là bị ngộ độc hay tự sát. Mới đầu thì làm loạn mọi việc cuối cùng thì lăn ra chết, lại tung ra một chiêu mới. Nghe nói lão Tứ và lão Thập tam thật không ra một thứ người gì hết! Bộ Hình đã điều tra kỹ, đưa ra một bản danh sách 147 quan chức tham ô hối lộ, đưa đến cung Dục Khánh, thái tử dập xóa một đường ngang một đường dọc, có thêm có bớt, thêm vào thái giám trẻ là Triệu Lư Nhi. Nói nhỏ với đệ thêm vào đều là người của Bát ca chúng mình, giảm đi lại đều là người của ông ta.
Nói rồi, thở một hơi dài, xem ra nội tâm rất không bình tĩnh, các đường gân xanh trên trán đều nổi lên rất cao.
- Cho ông ấy bắt thật nhiều vào! - Dận Tự lạnh nhạt cười nói rằng: - Ta thấy a-ma đang nhượng bộ, cho nên tấu bản nào là phê duyệt bản ấy, gây ra đầy nghiệp chướng, không chắc là tình hình hư thực ra sao, hay là các triều thần bảo vệ tiến cử, tiếng là lấy ý kiến chung nhưng nói cho cùng đều là do Vạn tuế da một tay nâng lên, ngoài việc bảo vệ ta không đúng ra, không có ai hai lòng đối với hoàng thượng. Nay đã có những lời đồn đại, nói là: "theo hoàng thượng bây giờ không sống được, mà theo thái tử thì tương lai cũng không sống được", nhìn về phía sau vẫn thấy còn có chỗ ồn ào!
Dận Đường trái lại còn đang trầm tư, nói rằng:
- Trong cái hồ lô của Tứ ca bán thuốc gì? Theo thái tử như gần như xa, theo chúng ta thì không gần không xa. Huynh xem như thế nào, có văn bản như thế nào?
Dận Ngã cười nói:
- Người bóng không giống người bóng, rễ cây không giống rễ cây, con bọ hung bò trên cái chổi, ông ấy có thể kết được một cái kén nào? Ông ấy không những không thấy được thái tử không có đường hầm lại không rõ được cục diện trong triều thay đổi, cho nên rút đến một bên để xem hình thế, một kiểu hoãn binh đấy thôi!
- Lời Thập ca nói đệ thấy rất có lý. Nếu đệ là Tứ ca, có lẽ cũng phải làm như thế.
Thập tứ ca Dận Đề nói, rồi tiếp:
- Bàn tay đó của ông ta rất là cao minh. Trịnh Xuân Hoa không có danh tiếng kỳ diệu đã chết, đệ thấy đó là mưu mô của ông ấy, đằng sau có ý tứ gì còn khó nói. Muốn thật là một màn kịch, tâm cơ của Tứ ca cũng rất là ghê, một là lặng lẽ làm việc, tìm ra cái tử huyệt của chúng ta, một lại là chuẩn bị sẵn gạch để đập vào thái tử! Để chó cắn trộm là rất hận, chúng ta không thể không có chút đề phòng!
Nghĩ đến việc Dận Tường không chịu giao hồ sơ, mấy người đều hít một hơi lạnh, dựa vào các hồ sơ đó, đã liên can đến hơn một trăm quan chức phải tham gia điều tra, biết đâu không kiểm tra được những thứ liên quan đến Bát ca đang đợi thời cơ để ném đi? Mấy người khổ sở nghĩ ngợi, không biết từ trước ở bộ Hộ, bộ Hình làm việc rất nhiều giấy viết tay đều thu về rồi, nhưng các khoản mục nhân sự khác liên quan tới cái đó, trong một lúc đâu có thể làm rõ được? Dận Đường nghĩ tới tình hình gặp Dận Tường ngày ấy, càng thấy không đúng, nhưng "không đúng" cuối cùng là ở chỗ nào? Cũng không lần ra đầu mối, không nhịn được, cứ lắc đầu mãi.
- Cửu đệ - Dận Tự tỏ ra trầm tư suy nghĩ, nói rằng: - Hồ sơ không thể lấy được nữa rồi, Thập tam đệ là con quỷ yêu tinh, nó không chịu giao cho, bản thân đệ không tin, chưa biết chừng họ đã ngửi thấy mùi vị gì rồi.
Dận Đường gật gật đầu, nói rằng:
- Biết rồi. Đệ để trong bụng, đệ đã căn dặn Giả Bình, bảo nó chăm sóc Kiều Thư, Thập tam da viết một mảnh giấy, cũng phải xem xem viết cái gì! Nhiệm Bá An cũng cần phải có A Lan là thủ hạ của ông ấy, trông coi phải chặt chẽ một tí.
Dận Tự gật gật đầu, đưa mắt lên nhìn Dận Đường.
- Ta luôn luôn cảm thấy ở đằng chỗ Nhiệm Bá An phải xẩy ra chuyện. Ông ấy mà có chuyện thì chúng ta gay go rồi, nhưng nay không có người này thì vẫn không được. Ta cần cho ông ta đi ra khỏi Kinh, trốn về ở Giang Hạ, hồ sơ bách quan mà ông ta sao chép, tất cả chuyển đến cửa hàng cầm đồ Vạn Thụy ở bến đò sông đào Đôi Môn, cất giữ nghiêm ngặt. Nay tình hình không ổn, cần phải hết sức cẩn thận!
Hai người nói với nhau, làm cho Dận Ngã như rơi vào trong năm dặm sương mù, không biết gì cả, nhưng Dận Đề lại biết rất rõ ràng. Nhiệm Bá An ở Cứ Bộ viết giấy tờ từ năm Khang Hy thứ 22, bắt đầu lập một "hồ sơ của bách quan", chuyên ghi chép các lỗi lầm của các quan văn, quan võ mắc phải, đại thể nhiệm vụ chính trị của triều đình xử lý không thỏa đáng như việc chơi đĩ, đưa hối lộ, thay mặt người khác trình bày sự việc, các loại phán quyết án tù đều chuẩn bị chu đáo tường tận. Nhiệm Bá An, lấy một quan lại đã bị cách chức để sai khiến các vụ của sáu bộ như là nô lệ phục dịch, là bởi vì ông ta tùy theo lời nói mà có thể hủy bỏ công danh, quá trình trước kia của bất kỳ người nào, những cách đó của ông đem áp dụng với Dận Tự, Dận Đường trở thành thiển cận khiến ông ta cảm thấy nguy hiểm, mở miệng ra muốn nói gì, nhưng lại thôi không nói nữa.
Văn bản phê duyệt 147 quan chức phạm tội phải đeo gông xiềng được phát đến phủ Ung thân vương, Dận Chân chỉ nhìn qua, lập tức đến mức mặt bệch ra như tờ giấy trắng sau đó bèn đến bàn bạc với Ô Tư Đạo. Khi đó thấy Ô Tư Đạo và Dận Tường đang chơi cờ dưới đình Phong Vãn, hòa thượng Văn Giác ngồi bên cạnh xem đánh cờ, bèn nói rằng:
- Thập tam đệ đến khi nào?
- Tôi đến được một chút rồi! - Dận Tường đẩy cái bàn cờ nói: - Ván cờ này hòa rồi, đến giờ nói chuyện với Chu Thiên Bảo, đệ không làm Tứ ca giật mình chứ?
Dận Chân nói rằng:
- Chu Thiên Bảo là do ta giới thiệu đến gần thái tử, gần mực thì đen, nay lại là kẻ nối giáo cho giặc! Cứ như trước kia thì ta lập tức đã đuổi ông ta đi ngay! Các vị xem xem, cái bản danh sách này mà họ nghĩ ra, là vì cái riêng, hay là vì cái chung?
Dận Tường nhận bản danh sách hơi liếc mắt nhìn rồi đưa cho Ô Tư Đạo, Văn Giác bèn đến bên cạnh xem. Hồi lâu, Dận Tường mới than rằng:
- Triều đình từ đây sẽ có nhiều chuyện. Ô tiên sinh, lời nói đó hoàn toàn là sự thật! Khương Thần là một lão danh sĩ, Vạn tuế da rất biết thưởng thức, đích thân chấm đỗ thám hoa, vì một lạng hai đồng bạc mà ông đã bãi chức của ông ấy! Ngoài ra còn có Lục Long Kỳ, ngoài Vu Thành Long, Quách Tú đã chết ra, ở đâu tìm được quan thanh liêm như thế, làm đến tri phủ, đang giữ hai gian nhà tranh để phụng dưỡng cha mẹ vì cái bản án trái luân thường đạo lý ở biên giới mà ông cũng bị xóa sổ! Phải theo như thế, tôi tưởng lại còn không phải kéo đến Tây Thị để róc xương ra à? Các vị ngồi đây, tôi đi tìm ông ấy, e rằng ông ta bây giờ còn không dám không mua cái sổ của tôi! - Nói rồi, Dận Tường đứng dậy đi liền.
- Thập tam da hãy dừng bước. - Ô Tư Đạo bỗng nhiên ngẩng mặt lên gọi - Ngài muốn đi thiếp vàng cho người, khéo lại mang vạ vào thân đấy?
Dận Tường bỗng dừng chân, hồi lâu môi quay lại nói rằng:
- Nói như thế là thế nào?
Văn Giác cười nói:
- Cái đó có gì là không minh bạch? Thái tử da không dám, không chịu thua và tình nguyện chịu thua là hai việc, đã nghe lời của ông, ông ta chẳng khác nào đánh rơi mất cái danh tiếng "Mình khiêm tốn khuyên can". Cánh Bát da họ chỉ sợ thiên hạ không loạn, cũng càng cảm thấy ông nhiều việc... Ông tính toán cho rõ ràng, có ích lợi gì khi làm việc ấy?
- Thái tử cũng vị tất sẽ "không dám" trở mặt với ông.
Ô Tư Đạo sa sầm nét mặt nói rồi tiếp:
- Trong tay ông cần có cái chủ bài, miệng nói ra không có bằng cớ, nói không chắc thì gậy ông lại đập lưng ông mà thôi!
Dận Tường hoảng sợ gật gật đầu, lại ngồi xuống, trái lại thấy Dận Chân nhăn trán than rằng:
- Tôi nay thật hâm hộ Tam ca, Thất đệ, Thập nhị đệ bọn họ, còn chúng ta thì tiến không được mà lùi cũng không xong, bị kẹt ở đây rất là khó chịu... Trời hiểu được chúng ta làm thế nào mà đã bày ra được cái ông chủ như thế? - Đang nói, giọng đã nghẹn tắc.
Ô Tư Đạo biết rằng, Dận Chân tuy tính nết cương nghị, một khi thoát ra khỏi cái cánh non của Dận Nhưng, về tâm tính không thể không có cái cảm giác trống trải, nguyên nhân là ở chỗ thái tử đang tại vị. Đảng của "Bát da" bố trí dày đặc như rừng cây, Ung Thân Vương là một người làm việc không dựa vào người xung quanh, nên lòng tin khó xác lập. Vì thế cười nói rằng:
- Tứ da không oán trời trách người. Mạnh tử nói rằng: "Trời sẽ giáng xuống nhiệm vụ cho người nào, thì trước tiên người ấy phải mệt cái gân cốt, đói cái thân thể, làm khốn cùng cái thân xác, có tăng thêm cái ích lợi cho cũng không thể được...?" Từ ngày ấy, khuyên can bóng gió ở thủy đình, có bao nhiêu kẻ sĩ quen biết đã đến gần được cung Ung Hòa? Ngay cả Long Khoa Đa của nhà họ Đồng, không đến nhà, cũng đến cầu xin báu mực của ngài. Chữ của ngài là cái gì mà bây giờ mới luyện được? Bát da xin chỉ trả phép để làm việc, Thập tứ da chỉnh đốn bộ Binh, những việc đó đúng là vang động đến tận trời.
- Ừ... Tôi là...
- Yên tâm đi! Thái tử hành sự như thế, lần thứ hai phế truất chỉ còn đợi từng ngày!
Văn Giác hòa thượng nói:
- Ông ấy rất không phối hợp được với sự sáng suốt của hoàng thượng, hoàng thượng khôi phục ngôi vị cho ông ấy, vì là do thế lực của Bát da đã bức bách. Chẳng qua ông ta chỉ là con bài khi hoàng thượng chưa có cách gì hơn chứ, ông ấy cũng không xứng đáng với sự trông cậy rất lớn của hoàng thượng!
Dận Chân ngẩng đầu lên một cách mạnh mẽ, dường như không nhận thức được nhìn Văn Giác và Ô Tư Đạo, hồi lâu mới nói:
- Các ông nói những lời nói đó, ta không muốn nghe, cũng không dám nghe! Cho dù thái tử thất đức đi nữa thì cái việc tìm một hoàng tử có đạo đức cao, danh vọng lớn để thay thế, có liên quan gì với ta? Các ông muốn tìm đến ta để nói cái ý đó chẳng có nghĩa gì sất.
- Tứ ca, ai bảo huynh không có nghĩa? - Dận Tường nói: - Bất luận là Ô Tư Đạo hay là Văn Giác, cũng không khuyên huynh mưu phản nghịch, càng không khuyên huynh cướp ngôi đích! Nay thiên hạ rối loạn chính trị như tơ vò, vạn tuế da không giúp về tinh lực, thái tử không giúp về năng lực, Bát ca một lòng như hổ nhìn trừng trừng, người có mưu trí có dã tâm như lang sói đều biết, tình thế cục diện như thế, huynh đệ không nên cầu xin cái đạo tự toàn? Cho dù không muốn đến cái cảnh cá nằm trên thớt, thì người ta là dao thớt còn huynh và đệ vẫn cứ là cá, liệu khi đó còn giẫy giụa được không?
Ô Tư Đạo hiểu biết sâu cái bí mật ẩn náu trong lòng Dận Chân, muốn thò tay ra, nhưng lại sợ bỏng, vả lại Dận Chân không có thái tử đỡ lưng, vẫn không quen với việc tự lập môn phái, nghĩ rồi lại nghĩ, cần phải cho thuốc theo chứng bệnh, vì thế ông cười nói rằng:
- Mệnh trời có quan hệ lợi hại, Tứ da có suy nghĩ nghi ngờ, đó là chuyện thường tình của con người. cái gì gọi là mệnh trời nhỉ? Xem tượng sao, xem bát quái triết tự thuật du hí của Tử Bình, tôi đều có chút hiểu biết, nhưng chỉ hiểu thôi, biết là các trò vui đó xem gần mà không nhìn xa, thấy bé mà không thấy lớn, từ cổ ai lấy cái đó thành sự việc đã ai thấy chửa? Việc xấu thì sử chép điên đảo mà sách thì không hết! Cho nên, tôi từ trước đến nay không giũ rối những cái đó. Tứ da trong lòng suy nghĩ gì, không ngại cứ nói ra, tôi sẽ giải phá cho ông một chút.
Dận Tường nhìn Dận Chân sắc mặt tối sầm cúi đầu không nói gì bèn nói:
- Kỳ thực Tứ da không bỏ được sự việc gặp Trương Đức Minh ở trong lòng. Trương Đức Minh, cái mũi trâu này, rất biết đổ cháo cho Liêm thân vương. Tam ca không thò tay vào nữa, kỳ thực cũng là vì cái việc này.
Nói rồi hèn chuẩn bị nói kỹ về việc xem tướng của Trương Đức Minh ở phủ Bối lặc ngày hôm nay. Ô Tư Đạo lặng lẽ nghe, bỗng nhiên phá lên cười, nói rằng:
- Tứ đa, ông nên sớm nói cho tôi biết! Cái trò cười triết tự đó, ngay khi tôi mới 17 tuổi đã tinh thông rồi! Trương Đức Minh làm sao có thể chịu đựng được khi biết rằng các việc đoán đại đồ đệ của mình, du thuyết Đại a-ca, Tam a-ca, có thể bị Vạn tuế da cắt đầu?
- Cái lão đạo này đúng là có điểm tà môn! - Dận Tường nói: - Nhiều người đích thân gặp, không những ở phủ Bát da, dù cho gặp người khác, cũng là trăm cái không sai một cái! Ông ta còn có thể nhận ra Bát ca từ trong đám đông người, còn nhìn thấy khí trắng xuyên lên đỉnh!
Ô Tư Đạo cười nói rằng:
- Ủa! Khí trắng xuyên lên đỉnh? Kinh Kha ngày trước đi sang phía tây đến nước Tần, thái tử Đan nước Yên đã đến tận bờ sông Dịch Thủy để tiễn đưa, Kinh Kha ngẩng mặt lên trời mà hát rằng: "Gió hiu hiu thổi, nước sông Dịch Thủy lạnh ghê, tráng sĩ ra đi không trở về". Thế là có cái cầu vồng mầu trắng xuyên qua mặt trời, đó là nét thứ nhất sách sử ký ghi về "khí trắng". Đã buồn và đau thương, đâu có điểm ích lợi gì? Theo cái lý của ngũ hành, khí trắng là khí vàng ở phía tây, binh đao của chủ hung dữ và nguy hiểm, trên chữ vương (vua) mà có thêm chữ bạch (mầu trắng) thì tuyệt đối không có nói được về điều lành điều lợi. Tôi trực tính nói ra, năm đó vua nước Yên là Chu Đệ khởi binh đánh Tĩnh Khang (vua Tống), trong đêm mơ thấy tuyết rơi làm ướt cả mũ, cảm thấy đó là điềm không lành, Chu Điền vì bằng cái chí kiên quyết đi xuống phía nam của ông ta mà an ủi rằng: "Trên chữ "vương" mà có thêm chữ "bạch" vẫn là chữ "hoàng", Trương Đức Minh lừa gạt mọi người không biết điển tích, bịa ra một cách có bài có bản, lại ngay cả các ông là những người tinh thông mà cũng đều không hay biết gì.
Dận Tường giương mắt nhìn Ô Tư Đạo thay đổi vẻ mặt hớn hở, hỏi rằng:
- Ấy chữ "mỹ" thì sao? Tách ra lẽ nào không phải là ba chữ "bát", "vương", "đại" à?
Ô Tư Đạo ứng khẩu đáp rằng:
- A-ca là lá ngọc cành vàng nói chữ "đại" có ngại gì? Theo chữ mỹ cũng có thể tách ra ba chữ "Bát Vương Đại", "Đại Bát Vương", "Vương Đại Bát", "Vương Bát Đại", "Đại Vương Bát"... ông nghe xem, đó là một số trò chơi gì...
Nói chưa hết lời thì mọi người đã phá lên cười.
Dận Chân vốn là người đứng đắn nghe Ô Tư Đạo nói rất "mê" cũng nhịn không nổi phun ra một ngụm nước trà, lại hỏi:
- Còn có chữ giai nữa! Tiên sinh lại giải thích như thế nào?
- Chữ giai à. - Ô Tư Đạo hứng chí sôi nổi nói rằng: - Một người cầm cái ngọc khuê (dụng cụ bằng ngọc, trên nhọn dưới vuông, hay dùng trong nghi Lễ của vua chúa thời xưa - ND) vẫn là tể tướng tấu sự, thời xưa, tướng thần vào triều, lo lắng quá nên nhiệm vụ chính quan trọng lại hay quên, sẽ phải mắt nhìn ghi chép ở trên cái tấm ngọc khuê, rồi cứ nhìn vào đó mà bẩm tấu để tỏ lòng thành kính, ai nói cầm cái ngọc khuê, chắc chắn sẽ là hoàng đế? Xem hình thù này, chữ "khuê" tựa như chữ "chủ" dễ không phải là chủ, nhưng vẫn là cái ý "bất thành nhân chủ", yêu ngôn của Trương Đức Minh cốt để lừa bịp người trên ý nói bậy nói bạ, thật ra thì đó là chuyện đáng buồn cười ta nên bỏ qua! Ấy thế mà Bát da lại "mê" đấy!
Một câu nói thao thao bất tuyệt, nói làm cho mọi người trong lòng thấy sảng khoái. Dận Tường nghe đến nỗi phải hua chân múa tay, cười nói rằng:
- Có thể nói rằng lời nói có đạo lý tuyệt diệu! Khảm Nhi bưng bình rượu lại đây, tôi phải làm cho rõ ràng! Hừ, ông có cái tài đó sao không sớm để lộ ra. Nhân dịp vui vẻ, ông xem tướng cho tôi đi!
Khảm Nhi hầu hạ đứng bên cửa sổ, cặp mắt đang lơ mơ bỗng sáng lên nghe đến nỗi nhập thần, vội đáp một tiếng, đi vào bên trong bưng ra một bình rượu Mao Đài, rót cho mỗi người một cốc to. Dận Tường uống "ực" một hớp giương mắt nhìn Ô Tư Đạo không nói năng gì. Ô Tư Đạo cười nói rằng:
- Quân vương tể tướng là người tạo ra số mệnh, hoàng tử ở vào vị trí giáp ranh tướng và quân, vốn không nên lấy tướng để tranh thủ lòng người, nhưng đã là chuyện vui đùa thì nói chơi chơi với nhau đều vô hại. Thập tam da trong nhà thì hào khí sôi nổi, mặt mày sáng sủa, lòng dạ rộng rãi, đó là do trong cái bẩm tính từ trong bào thai, ngày sinh vào ngày mồng 1 tháng Mười chính là tiết âm của quỷ tào, chính vì âm mà đến chỗ cực, ngược lại mà sinh ra dương, khóe miệng ẩn hiện vân đứt, nguyên chủ sát khí, Thập tam da thích đọc binh thư, chính là vì như thế. Nhưng Thập tam da thuộc Sao Thổ, mềm nhũn như mỡ, trong bụng hiền hòa lương thiện, vì thế mà ham binh, biết binh nhưng không thể cầm quân. Trong mệnh vô hữu, không thể làm mạnh được!
- Số thọ thì sao?
- Chín mươi hai tuổi mới thiện chung.
Ô Tư Đạo nhìn Dận Tường, mặt trên dưới đúng là rất ngắn không phải là tướng thọ, nhưng lúc này bất luận như thế nào cũng không thể cụt hứng, vì hàm hồ mà nói rằng:
- Ngày đến đêm, lại lập lại vòng tuần hoàn, sinh tử đại sự, cái lý khó rõ. Thuyền đi ở dòng giữa, Thập tam da có tai nạn, nước rộng, nhảy qua được, tôn kính trời mà sợ số mệnh, cẩn thận đừng lo, có thể bảo vệ được, không có gì phải lo lắng.
Dận Tường cười nói:
- Giầu sang là ta tự có, sinh ra trong gia đình đế vương, trưởng thành ở thời đại Khang Hy thánh triều, sống lâu tới chín mươi hai tuổi, ta cho thế là quá đủ rồi! Ông hãy xem cho cả Tứ ca!
- Tứ da tôi xem không đúng lắm.
Ô Tư Đạo nhấp một ngụm rượu nhỏ, sắc mặt hồng hào, cười nói rằng:
- Kỳ thực đến phủ, tôi sẽ luôn luôn ngắm nhìn, cũng mấy lần cùng Văn Giác, Tính Âm tán gẫu, hóa thần thì khó thành danh, không phải là tôi đã biết. Nhưng Tứ da, nhìn mạnh thẽ như chim ưng, dáng đi như hổ rồng bay, trên thì ứng với thiên tượng, khi đông thì thu lại, lòng dạ cất ở nơi sông núi. Hoàng thượng giáo hóa thiên hạ bằng cái nhân từ, còn Tứ da thì lấy chính nghĩa để giáo hóa thiên hạ, hoặc là cái đó sâu xa khó hiểu?
Ông ta không chịu nói, thực ra là đã nói rồi, mọi người trong lòng đều rõ cả, mặc dù ở trường hợp này, Dận Chân cũng khó thừa nhận cái sự nhận xét dứt khoát đáng sợ đó. Dận Chân nghe hết sức chăm chú, thấy ông ta không chịu nói, bèn cười nói rằng:
- Tôi hiểu rõ ý tứ của ông rồi, ông không nói cũng không sao, cái gọi là giáo hóa bằng nhân từ, là hóa thành thiên hạ, cái "chính nghĩa", thì là trị thiên hạ, là việc đường đường chính chính. Nhưng ông nói "trên ứng với thiên tượng", xin nói cho rõ.
- Cuối đời Tống, đầu đời Nguyên, có một nhà xem tướng sao, tên là "Hoàng Nghiệt Sư".
Ô Tư Đạo chậm rãi nói tiếp rằng:
- Ông ta làm một bài hát mê tín, nói là Tứ da.
Nói xong, kéo theo cái giọng nặng nề ngâm rằng:
Có một người chân thật, sinh ra từ Ung Châu, chim trĩ trên thảo nguyên làm cho người ta buồn. Cần biết sâu sắc phép phi thường, hổ trắng than thở một tuần mới gặp.
Ông ta ngâm rất chậm, từng chữ từng câu phát ra những tiếng leng keng như các âm thanh của vàng đá va nhau như quả búa nặng ngàn cân đập vào người đang ngồi. Nhà tiên tri trước đây bốn trăm năm, suy diễn số thần bẩm sinh, luận đoán là đời sau thay đổi, thậm chí tinh vi nhìn thấu cả tính cách trầm lặng nghiêm khắc kiêng kị của người thật "Ung", thậm chí ngay cả anh em các hoàng tử đấu tranh đảng phái xung đột với nhau cũng đều có cả phát ra một tiếng cảm khái dài thâm trầm "khiến cho người ta buồn"! Dận Chân trước tiên là cúi đầu lặng lẽ suy nghĩ, cảm thấy trong lòng hoang mang hỗn độn, tiếp theo là dâng lên một tinh thần trách nhiệm thần thánh. Ông ta ngẩng đầu lên, với ánh chớp long lanh của hai con ngươi đen sâu không nhìn thấy đáy, nói rằng:
- Đã nói đến đây, tôi còn có thể nói được điều gì? Tôi không có lời để có thể đối đáp được. Lời nói của nhà hiền triết, nghe thấy rợn cả người.
- Trời cho Phật lấy, ngược lại phải chịu tội lỗi, số trời không yêu tha thiết ở một người. - Ô Tư Đạo gác cái nạng lên, chậm rãi đi trên đất, âm thanh truyền ra giống như là từ trong một cái hang động, đem theo bao nhiêu là điểm âm u đáng sợ - Biết được số trời là một việc, thuận theo số trời lại là một việc, biết số trời mà không thể thuận theo số trời, thì số trời phải thay đổi, cái lý lặp đi lặp lại âm dương thuận nghịch, cổ kim không cùng, đạo lý là ở chỗ đó. Cho nên tôi rất ít đến với những cái đó, bởi vì chúng ta đều là con người, thần xác là cái thai bình thường, chỉ có thể từ việc của con người mà cố gắng hết sức, nếu vì những lời thơ đó mà cho rằng số trời thuộc về tôi, vất bỏ cái việc về con người đi, điều đó từ xưa đến nay sẽ không có gì đáng nói, dựa vào quẻ bói quyết đoán nghi ngờ để làm việc là cũng được rồi. Ngài nói gì vậy, Tứ da?
Dận Chân không nói gì, chỉ gật gật đầu một cách nặng nề, rồi quay mặt lại hỏi Dận Tường:
- Ta đi con đường này rất nguy hiểm. Thập tam đệ nếu đệ tìm được con đường khác mà thoát ra; Tứ ca sẽ bỏ qua cho đệ, không trách đệ.
Dận Tường hai tay vịn vào tay vịn của cái ghế, từ trong kẽ răng nói ra một tiếng:
- Không!
- Được đấy, sinh tử cùng chịu, sống chết dựa vào nhau! - Giọng nói của Dận Chân càng thêm lạnh lẽo.
- Dận Chân là văn sĩ viết văn sắc sảo, là biện sĩ sâu sắc là dũng sĩ kiếm thuật sắc bén, có đủ cả ba cái sắc đó, muốn dùng dao mổ trâu để thử cắt tiết gà. Ô Tư Đạo thay tôi viết thư cho Niên Canh Nghiêu, nói là hoàng thượng đi tuần thú phương nam ở Kim Lăng, năm nay mọi báo cáo phải rõ ràng, tỉ mỉ. Hoàng thượng tất phải đến Bắc Kinh trước, bảo ông ta là đi qua Nam Kinh gặp vua, chờ thư của tôi rồi hãy gửi tấu sớ đến Bắc Kinh!

Truyện UNG CHÍNH HOÀNG ĐẾ GIỚI THIỆU NỘI DUNG HỒI THỨ NHẤT HỒI THỨ HAI HỒI THỨ BA HỒI THỨ BỐN HỒI THỨ NĂM HỒI THỨ SÁU HỒI THỨ BẨY HỒI THỨ TÁM HỒI THỨ CHÍN HỒI THỨ MƯỜI HỒI THỨ MƯỜI MỘT HỒI THỨ MƯỜI HAI HỒI THỨ MƯỜI BA HỒI THỨ MƯỜI BỐN HỒI THỨ MƯỜI LĂM HỒI THỨ MƯỜI SÁU HỒI THỨ MƯỜI BẢY HỒI THỨ MƯỜI TÁM HỒI THỨ MUỜI CHÍN HỒI THỨ HAI MƯƠI HỒI THỨ HAI MƯƠI MỐT HỒI THỨ HAI MƯƠI HAI HỒI THỨ HAI MƯƠI BA HỒI THỨ HAI MƯƠI BỐN HỒI THỨ HAI MƯƠI NHĂM HỒI THỨ HAI MƯƠI SÁU HỒI THỨ HAI MƯƠI BẨY HỒI THỨ HAI MƯƠI TÁM HỒI THỨ HAI MƯƠI CHÍN HỒI THỨ BA MƯƠI HỒI THỨ BA MƯƠI MỐT HỒI THỨ BA MƯƠI HAI HỒI THỨ BA MƯƠI BA HỒI THỨ BA MƯƠI TƯ HỒI THỨ BA MƯƠI NĂM HỒI THỨ BA MƯƠI SÁU HỒI THỨ BA MƯƠI BẢY HỒI THỨ BA MƯƠI TÁM HỒI THỨ BA MƯƠI CHÍN HỒI THỨ BỐN MƯƠI HỒI THỨ BỐN MƯƠI MỐT HỒI THỨ BỐN MƯƠI HAI HỒI THỨ BỐN MƯƠI BA HỒI THỨ BỐN MƯƠI BỐN HỒI THỨ BỐN MƯƠI NĂM HỒI THỨ BỐN MƯƠI SÁU HỒI THỨ BỐN MƯƠI BẢY HỒI THỨ BỐN MƯƠI TÁM HỒI THỨ BỐN MƯƠI CHÍN HỒI THỨ NĂM MƯƠI HỒI THỨ NĂM MƯƠI MỐT HỒI THỨ NĂM MƯƠI HAI HỒI THỨ NĂM MƯƠI BA HỒI THỨ NĂM MƯƠI BỐN HỒI THỨ NĂM MƯƠI NĂM HỒI THỨ NĂM MƯƠI SÁU HỒI THỨ NĂM MƯƠI BẢY HỒI THỨ NĂM MƯƠI TÁM HỒI THỨ NĂM MƯƠI CHÍN HỒI THỨ SÁU MƯƠI HỒI THỨ SÁU MƯƠI MỐT HỒI THỨ SÁU MƯƠI HAI HỒI THỨ SÁU MƯƠI BA HỒI THỨ SÁU MƯƠI BỐN HỒI THỨ SÁU MƯƠI NĂM HỒI THỨ SÁU MƯƠI SÁU HỒI THỨ SÁU MƯƠI BẢY HỒI THỨ SÁU MƯƠI TÁM HỒI THỨ SÁU MƯƠI CHÍN HỒI THỨ BẢY MƯƠI HỒI THỨ BẢY MƯƠI MỐT HỒI THỨ BẢY MƯƠI HAI HỒI THỨ BẢY MƯƠI BA HỒI THỨ BẢY MƯƠI BỐN HỒI THỨ BẢY MƯƠI NĂM HỒI THỨ BẢY MƯƠI SÁU HỒI THỨ BẢY MƯƠI BẢY HỒI THỨ BẢY MƯƠI TÁM HỒI THỨ BẢY MƯƠI CHÍN HỒI THỨ TÁM MƯƠI HỒI THỨ TÁM MƯƠI MỐT HỒI THỨ TÁM MƯƠI HAI HỒI THỨ TÁM MƯƠI BA HỒI THỨ TÁM MƯƠI BỐN HỒI THỨ TÁM MƯƠI NĂM HỒI THỨ TÁM MƯƠI SÁU HỒI THỨ TÁM MƯƠI BẢY HỒI THỨ TÁM MƯƠI TÁM HỒI THỨ TÁM MƯƠI CHÍN HỒI THỨ CHÍN MƯƠI HỒI THỨ CHÍN MƯƠI MỐT HỒI THỨ CHÍN MƯƠI HAI HỒI THỨ CHÍN MƯƠI BA HỒI THỨ CHÍN MƯƠI BỐN HỒI THỨ CHÍN MƯƠI NĂM HỒI THỨ CHÍN MƯƠI SÁU HỒI THỨ CHÍN MƯƠI BẢY HỒI THỨ CHÍN MƯƠI TÁM HỒI THỨ CHÍN MƯƠI CHÍN HỒI THỨ MỘT TRĂM HỒI THỨ MỘT TRĂM LẺ MỘT HỒI THỨ MỘT TRĂM LẺ HAI HỒI THỨ MỘT TRĂM LẺ BA HỒI THỨ MỘT TRĂM LẺ BỐN HỒI THỨ MỘT TRĂM LẺ NĂM HỒI THỨ MỘT TRĂM LẺ SÁU HỒI THỨ MỘT TRĂM LẺ BẢY HỒI THỨ MỘT TRĂM LẺ TÁM HỒI THỨ MỘT TRĂM LẺ CHÍN HỒI THỨ MỘT TRĂM MƯỜI HỒI THỨ MỘT TRĂM MƯỜI MỘT HỒI THỨ MỘT TRĂM MƯỜI HAI HỒI THỨ MỘT TRĂM MƯỜI BA HỒI THỨ MỘT TRĂM MƯỜI BỐN HỒI THỨ MỘT TRĂM MƯỜI LĂM HỒI THỨ MỘT TRĂM MƯỜI SÁU HỒI THỨ MỘT TRĂM MƯỜI BẢY HỒI THỨ MỘT TRĂM MƯỜI TÁM HỒI THỨ MỘT TRĂM MƯỜI CHÍN HỒI THỨ MỘT TRĂM HAI MƯƠI HỒI THỨ MỘT TRĂM HAI MƯƠI MỐT HỒI THỨ MỘT TRĂM HAI MƯƠI HAI HỒI THỨ MỘT TRĂM HAI MƯƠI BA HỒI THỨ MỘT TRĂM HAI MƯƠI BỐN HỒI THỨ MỘT TRĂM HAI MƯƠI LĂM HỒI THỨ MỘT TRĂM HAI MƯƠI SÁU HỒI THỨ MỘT TRĂM HAI MƯƠI BẢY HỒI THỨ MỘT TRĂM HAI MƯƠI TÁM HỒI THỨ MỘT TRĂM HAI MƯƠI CHÍN HỒI THỨ MỘT TRĂM BA MƯƠI HỒI THỨ MỘT TRĂM BA MƯƠI MỐT HỒI THỨ MỘT TRĂM BA MƯƠI HAI HỒI THỨ MỘT TRĂM BA MƯƠI BA HỒI THỨ MỘT TRĂM BA MƯƠI BỐN HỒI THỨ MỘT TRĂM BA MƯƠI NĂM HỒI THỨ MỘT TRĂM BA MƯƠI SÁU HỒI THỨ MỘT TRĂM BA MƯƠI BẢY HỒI THỨ MỘT TRĂM BA MƯƠI TÁM HỒI THỨ MỘT TRĂM BA MƯƠI CHÍN HỒI THỨ MỘT TRĂM BỐN MƯƠI HỒI THỨ MỘT TRĂM BỐN MƯƠI MỐT HỒI THỨ MỘT TRĂM BỐN MƯƠI HAI HỒI THỨ MỘT TRĂM BỐN MƯƠI BA HỒI THỨ MỘT TRĂM BỐN MƯƠI BỐN HỒI THỨ MỘT TRĂM BỐN MƯƠI LĂM HỒI THỨ MỘT TRĂM BỐN MƯƠI SÁU HỒI THỨ MỘT TRĂM BỐN MƯƠI BẢY HỒI THỨ MỘT TRĂM BỐN MƯƠI TÁM HỒI THỨ MỘT TRĂM BỐN MƯƠI CHÍN HỒI THỨ MỘT TRĂM NĂM MƯƠI