Tống Khuyết bắt đầu sải bước, không ngừng tiến sâu vào đêm tuyết không bờ không bến, phảng phất như không có mục đích đặc thù nhất định, lại như y đã hoàn toàn quên đi quyết chiến sinh tử với Ninh Đạo Kỳ. Y dùng khẩu khí chuyện rỗi: “Nếu ngươi chuyện nào cũng không chịu bỏ qua, sinh mệnh sẽ biến thành khổ sai đến chết mới ngưng, bởi đó là chuyện bất kỳ ai cũng không có đủ sức. Nói cho ta biết, nếu ngươi không chịu bỏ Thượng Tú Phương, sẽ có hậu quả gì?”Khấu Trọng theo cạnh y thừ người: “Đương nhiên sẽ mất Trí Trí, nhưng Phiệt chủ năm xưa hoàn cảnh khác biệt, không cần chọn lựa mà.”Tống Khuyết cười khổ: “Có khác gì chứ? Ta chỉ có thể chọn một giữa Đao đạo và Phạm Thanh Huệ, giả như nàng phản Từ Hàng Tịnh Trai theo ta, ta dám khẳng định Tống mỗ ngày nay không có thành tựu như vầy. Cảnh giới không còn gì khác ngoài xả đao ra là cảnh giới phải trả một giá đắt, hơn nữa là cảnh giới tàn nhẫn phi thường. Nàng và ta lối kiến giải trên phương diện chính trị cũng theo đường lối đối lập, nếu đi cùng nhau, một bên tất cần biến đổi, nhưng ta vĩnh viễn không chịu cải biến lòng tin của mình, cho nên từ lúc ban đầu bọn ta đã biết sẽ không có kết quả.”Khấu Trọng nói không nên lời.Tống Khuyết nhìn sang gã, trầm giọng: “Mấy chục năm nay, ta không lúc nào dám nghĩ tới nàng. Ngươi có hiểu thứ cảm giác đó không? Tư niệm thật quá thống khổ! Hơn nữa ta cần giữ lòng không lạc đường, chuyên chí cho Đao đạo, để ứng phó hình thế trước mắt, ta không chỉ đơn thuần ứng phó một Ninh Đạo Kỳ, mà là hình thể toàn thiên hạ bao gồm cả lão trong đó. Luyện đao tức là luyện tâm, ngươi minh bạch chứ? Không có quá khứ động lòng người, làm sao sử được đao pháp động lòng người?”Khấu Trọng giật mình: “Văn Lập hiện tại có phải rất thống khổ không?”Tống Khuyết giơ tay đặt trên vai Khấu Trọng, thở dài: “Ngộ tính của tiểu tử ngươi làm cho Tống Khuyết ta cũng phải khen tuyệt, hôm nay là lần đầu tiên trong hai chục năm ta nghĩ tới nàng không một chút e dè, cho nên ngươi cảm thấy ta khác thường lúc ngồi một mình trong nội đường của soái phủ.”Không đợi Khấu Trọng đáp lời, y chắp tay sau lưng, tiếp tục cất bước, ngửa mặt đón tuyết trắng đang rụng rơi tìm lối về, mỉm cười: “Phạm Thanh Huệ, thời trẻ, đẹp đến mức khó tin, cho dù giương tròn mắt nhìn kỹ cũng vẫn không tin phàm trần có nhân vật như vậy, Sư Phi Huyên về phương diện này chắc được chân truyền của nàng. Đó là hiện tượng Tiên Hóa tu tập từ ‘Từ Hàng kiếm điển’. Nếu ta không nhìn lầm, Sư Phi Huyên đã vượt lên cảnh giới Kiếm tâm thông minh, so với cảnh giới Tâm Hữu Linh Tê của Phạm Thanh Huệ đã hơn một bậc rồi.”Khấu Trọng vỗ tay khen tuyệt: “Sự hình dung của Phiệt chủ thật sắc bén, không có gì có thể hình dung khí chất độc đáo đặc thù của Sư Phi Huyên một cách xác đáng hơn là hai chữ ‘Tiên Hóa’.”Tống Khuyết đón mục quang của gã, điềm đạm như không: “Chớ dùng góc độ bình phẩm từ đầu tới chân mà xem hai chữ Tiên Hóa, bên trong còn có thâm ý huyền diệu trong huyền diệu. Đạo gia Phật môn, bất kể là thành Tiên hay thành Phật, mục đích đâu khác biệt, là cho rằng sinh mệnh không ngưng ở đây. ‘Từ Hàng kiếm điển’ là kỳ thư Phật môn sáng tạo dùng Kiếm đạo tu Thiên đạo, có ảnh hưởng mở mang chỉ điểm rất lớn với ta, khi Đao đạo đạt đến mức tột cùng, cũng nên là cảnh giới vượt qua sinh tử đạt đến đỉnh cao thành Tiên thành Phật.”Khấu Trọng rúng động: “Tiểu tử đã minh mạch! Trên sự thật cái Phiệt chủ theo đuổi cũng không khác biệt gì với mục tiêu tu hành của Thanh Huệ trai chủ, Phiệt chủ bỏ cơ duyên trở thành quyến thuộc với nàng, tình huống cùng nàng kiên trì tu hành là đồng một mục đích.”Tống Khuyết lắc đầu: “Ta và nàng có bất đồng căn bản, là ta đâu có để ý tới chuyện vượt qua sinh tử, chỉ là toàn lực cầu tiến trên Đao đạo. Ta đặc biệt đề tỉnh ngươi về chuyện Sư Phi Huyên đã đạt đến cảnh giới Kiếm tâm thông minh là muốn ngươi có lòng cảnh giới, bởi nàng ta là một trong số những người có tư cách đánh bại ngươi.”Khấu Trọng nghĩ tới sự khiêu chiến của Sư Phi Huyên với gã ở Thành Đô, cười khổ không nói gì.Tống Khuyết chăm chú nhìn đằng trước, cước bộ không ngưng, hiển nhiên đang chìm mình nghĩ ngợi không chút e dè về chuyện cũ.Hoa tuyết trắng trong nối nhau lan man hạ mình, bốn bề bình nguyên một vùng trắng xóa, cứ như thật như ảo.Khấu Trọng vẫn không hiểu mục đích của chuyến đi này, tất cả tựa hồ mờ mịt không mục đích, gã lại có hơi thưởng thức hưởng thụ thứ cảm giác và không khí kỳ dị này.Gã chợt hỏi: “Phiệt chủ chưa từng giao thủ với Ninh Đạo Kỳ, tại sao lại có niềm tin tất thắng?”Tống Khuyết cười khà: “Mỗi một người tề danh cùng ngươi, lần lượt từng người nối tiếp nhau nuốt hận dưới đao của ngươi, mấy chục năm liền đều như vậy, ngươi cũng sẽ có lòng tin thập phần như Tống mỗ thôi. Ninh Đạo Kỳ sao lại là ngoại lệ? Đây không phải là khinh địch, mà là niềm tin bồi dưỡng ra từ trăm trui ngàn rèn.”Khấu Trọng thở dài: “Nhưng tiểu tử vẫn có hơi lo, ít ra Phiệt chủ vì Phạm Thanh Huệ mà tâm tình có biến hóa, e rằng khó có thể dùng trạng thái tốt nhất để nghênh chiến Ninh Đạo Kỳ.”Tống Khuyết gật đầu đồng ý: “Ngươi có ý tưởng này thật không đơn giản, quả thật đã đạt tới cảnh giới nhân vi. Thanh Huệ kiên trì với niềm tin của mình, không ngại dùng Ninh Đạo Kỳ đến đối phó Tống mỗ, thật đang làm đau xót lòng ta, nhưng ta lại không có ý trách cứ nàng chút nào, trái lại còn tăng phần kính trọng đối với nàng, bởi lúc nàng quyết định như vậy, còn khó chịu hơn cả ta.”Khấu Trọng nói: “Có thể đó chỉ là chủ ý của Sư Phi Huyên.”Tống Khuyết lắc đầu: “Sư Phi Huyên biết rõ quan hệ giữa Thanh Huệ và ta, nếu không có sự đồng ý của Thanh Huệ, tuyệt không dám sai phái Đạo Kỳ làm con cờ cuối cùng này.”Ngưng một chút lại nói: “Chướng ngại khiến ta và Thanh Huệ không thể kết hợp, ngoại trừ niềm tin và lý tưởng khác biệt ra, còn là vì ta có hôn ước trên mình, hôn ước này có quan hệ trọng đại đối với sự phát triển của Tống gia ta ở Lĩnh Nam, có điểm giống như tình huống của ngươi và Ngọc Trí. Nói như vậy ngươi chắc hiểu được ta đem gia tộc đặt ở vị trí tối cao, cái mong chờ là cơ hội đề cao Hán thống của ta, nhất thống thiên hạ trước mắt, trọng yếu hơn bất cứ ái tình nam nữ gì. Bất kể trận chiến này ai thắng ai bại, ngươi cần phải kiên trì.”Khấu Trọng hỏi: “Phiệt chủ đã bất chấp tất cả kiên trì lo cho Hán thống, tại sao Thanh Huệ trai chủ không ủng hộ người?”Tống Khuyết điềm đạm đáp: “Phương diện này một lời khó giải thích, ngươi có hứng thú nghe chứ?”Khấu Trọng gật đầu: “Tiểu tử rất muốn nghe.”o0oTên hỏa kế của tửu quán chăm đèn hai bên vách trong điếm cho ọn họ, dưới ánh lửa mập mờ ấm áp, Phục Khiên râu ria xồm xoàm, tướng mạo hùng dũng nhấp một ngụm rượu, mục quang nhìn rượu sóng sánh trong chén, từ từ thốt: “Chuyện này cần bắt đầu lúc Dương Kiên ép Tĩnh đế của Chu triều nhường ngôi bốn chục năm về trước, Bắc Chu luôn có quan hệ mật thiết với Đột Quyết, Thiên Kim công chúa của Bắc Chu là vợ của Đột Quyết khả hãn Sa Bát Lược, cực kỳ thù hận đối với việc bản triều bị Dương Kiên soán quyền, cho nên không ngừng sách động Sa Bát Lược phục thù cho Bắc Chu của nàng. Dương Kiên lại bỏ chính sách trấn an của tiền triều, không để người Đột Quyết trong mắt, cho nên dưới sự thúc đẩy của nhân tố trong ngoài đó, Đột Quyết thường hay lấn cướp, làm cho Dương Kiên không thể không tăng cường phòng ngự biên giới, sửa sang xây dựng Trường Thành, đồn trú trọng binh sai đại tướng trấn thủ hai châu U, Tịnh. Vào thời kỳ khẩn trương đó, xuất hiện một nhân vật then chốt là Trưởng Tôn Thịnh.”Từ Tử Lăng cau mày: “Trưởng Tôn Thịnh?”Phục Khiên gật đầu: “Chính là Trưởng Tôn Thịnh, theo ta biết, người này rất có khả năng là sư phụ của Triệu Đức Ngôn, phụng mệnh Bắc Chu hoàng đế đưa Thiên Kim công chúa gả đến Đột Quyết, một mặt chắn gió thắp lửa ở Đột Quyết, cấu kết Xử La đệ đệ của Sa Bát Lược, mặt khác về Trung thổ được Dương Kiên tín nhiệm, hiến dâng kế sách đâm thọt chia rẽ Đột Quyết. Do hắn ở Tái ngoại lâu năm, cho nên thông thạo tình huống giữa các tù trưởng Đột Quyết, càng nắm rõ hình thế sông núi vùng Tái ngoại, Dương Kiên mừng rỡ tiếp nhận sách lược đại thể của hắn, lần lượt liên kết với hai tiểu khả hãn có thế lực nhất của Đột Quyết là Đạt Đầu và Xử La, cuối cùng khiến cho Đột Quyết chia thành đông tây hai nước, nhưng người Đột Quyết cũng không ngừng xâm nhập quý quốc, cướp bóc tàn sát, quân canh phòng lại phản kích không ngừng, cừu hận sinh ra từ đó, hiện tại ai ai cũng không thể cải biến được, chỉ có một phía bị diệt thì chiến hỏa mới có thể tắt phụt.”Từ Tử Lăng thốt: “Đa tạ Phục huynh chỉ điểm, ta và Khấu Trọng đâu có rõ chuyện thời Dương Kiên, chưa từng nghĩ tới lại có khúc mắc như vậy. Người của Ma môn thật lợi hại, trước có Trưởng Tôn Thịnh, sau có Thạch Chi Hiên và Triệu Đức Ngôn sử dụng âm mưu quỷ kế, thao túng sự phát triển cục thế. Dám hỏi Phục huynh, quý quốc Thổ Cốc Hồn hiện tại tình huống ra sao?”Phục Khiên song mục bừng bừng sát khí, trầm giọng: “Địch nhân trực tiếp uy hiếp bọn ta nhất là tây Đột Quyết, từ lúc Thống Diệp Hộ kế vị, tây Đột Quyết quốc lực cường thịnh. Thống Diệp Hộ có Vân Soái phù trợ, bản thân lại văn võ song toàn, hữu dũng hữu mưu, đánh đâu thắng đó, thêm vào dã tâm cực lớn, tuy tạm thời còn bảo trì quan hệ tốt với bọn ta, chỉ là vì có lợi cho hành động thôn tính Thiết Lặc của y, đến như y chịu ngấm ngầm ký kết hiệp ước với Lý Kiến Thành chính là vì muốn cùng Đường quân giáp kích Hiệt Lợi. Nếu Đại Đường có thể nhất thống thiên hạ, Hiệt Lợi đương nhiên không có kẽ hở nào có thể thừa cơ, nhưng sự quật khởi của Khấu Trọng lại giúp cho Hiệt Lợi có cơ hội, nếu ta không đoán lầm, Hiệt Lợi trong một thời gian ngắn sẽ liên kết với Đột Lợi cử binh xâm lăng miền Nam, trấn thành làng xã bị Lang quân đạp chân qua đừng hòng ngói yên vách lành.”Từ Tử Lăng nghĩ tới chiến thuật tiêu hủy của Lang quân Đột Quyết, trái tim chìm xuống, nhịn không được hỏi: “Kẻ Thống Diệp Hộ cấu kết là Lý Kiến Thành, tại sao Phục huynh lại đồn đại quảng bá tây Đột Quyết cấu kết Lý Thế Dân?”Phục Khiên chăm chú nhìn gã một hồi, ngạc nhiên hỏi: “Lý Thế Dân hiện tại không phải là địch nhân của Tử Lăng sao? Sao giọng nói lại ẩn hàm ý tứ trách móc vậy?”Từ Tử Lăng đáp: “Có lẽ là vì ta không ngờ Phục Khiên huynh lại sử dụng thủ đoạn như vậy.”Phục Khiên cười khổ: “Đang lúc cường địch bắt tay, sự tồn vong của quốc gia chịu uy hiếp, vì để vùng vẫy cầu tồn, bất cứ một ai cũng sẽ bất chấp thủ đoạn đi đối phó địch nhân. Giả như chuyện cấu kết tây Đột Quyết là vô trung sinh hữu, tuyệt không tạo được tác dụng gì. Nhưng lời đồn trong giả có thật, sẽ sinh ra ảnh hưởng vi diệu, có thể làm cho Lý Kiến Thành nghi thần nghi quỷ, lại khiến cho Hiệt Lợi sinh ra cảnh giác, càng có thể tiến thêm một bước chia rẽ sự đoàn kết trong nội bộ Lý phiệt, đối với phe Thiếu soái chắc có lợi chứ không có hại.”Hình Mạc Phi bổ sung: “Từ gia có nghĩ tới liên quân thảo nguyên của Hiệt Lợi xâm phạm Trung thổ sẽ hình thành cục diện gì chứ?”Từ Tử Lăng thốt: “Xin chỉ điểm.”Hình Mạc Phi nghiêm mặt: “Chỉ cần Hiệt Lợi có thể lấy được cứ điểm ở Trung nguyên, Thống Diệp Hộ sẽ không còn đường chọn lựa phải nhào vào Trung nguyên chia một chén canh, tránh chuyện Hiệt Lợi công hãm Trường An. An tọa thế lực, sau đó sẽ chia ra từ Tái ngoại và Quan Tây phát động công kích nhắm Hiệt Lợi, lúc đó Hiệt Lợi sẽ lọt vào cục diện chịu đòn lưỡng diện thụ địch, đây chính là nguyên nhân Lý Kiến Thành và Thống Diệp Hộ bắt tay nhau dễ dàng. Lý Kiến Thành tuy luôn bí mật cấu kết với Hiệt Lợi, một mặt là sợ uy thế của Hiệt Lợi, mặt khác là muốn mượn sức đối phó Lý Thế Dân, lại không phải không biết dã tâm lang sói của Hiệt Lợi, cho nên hy vọng có thể dùng Thống Diệp Hộ chế ngự Hiệt Lợi, nhưng đây lại là dẫn sói vào nhà, nếu Thống Diệp Hộ nhờ vào phương tiện Lý Kiến Thành cung cấp mà mọc rễ thành công đứng vững ở Trung nguyên, hình thế của bọn ta lại càng nguy kịch.”Phục Khiên tiếp lời: “Thoái một bước mà nói, nếu Hiệt Lợi chỉ cướp bóc một phen, rồi quay về vùng Bắc Tái, còn Lý Kiến Thành ngồi lên hoàng tọa, quan hệ giữa hắn và Thống Diệp Hộ sẽ càng mật thiết. Thống Diệp Hộ không còn nỗi lo Đông Cương, sau khi diệt Thiết Lặc sẽ toàn lực dụng binh đối phó bọn ta, đây là tính huống bọn ta không muốn thấy nhất.”Âm Hiển Hạc im lặng không nói gì, tựa như không chút nào hứng thú với chuyện thiên hạ đại thế mà ba người thảo luận.Từ Tử Lăng lại nghe đến mức đầu to như cái đấu, thêm một bước hiểu được quyết tâm của Sư Phi Huyên ngăn cản Khấu Trọng xâm phạm Ba Thục. Phục Khiên biết rõ hình thế Tái ngoại hơn Từ Tử Lăng gã hay bất cứ một người Trung thổ nào, hắn dự liệu Hiệt Lợi trong một thời gian ngắn sẽ nam xâm không phải là lời nói bậy. Hơn nữa trước mắt quả là thời cơ tốt nhất để liên quân Bắc Tái xâm lăng miền Nam, nội bộ Lý Đường chia rẽ, Lý Thế Dân tuy được Lạc Dương, lại lọt vào cục diện khổ chiến ứng phó hai mặt. Lý Uyên căn bản không có sức đề kháng liên quân Tái ngoại do Lang quân dẫn đầu. Nghĩ tới sự đáng sợ của lối đánh thiêu hủy của người Đột Quyết, thêm vào một Thống Diệp Hộ bên cạnh dòm ngó, sự phát triển tương lai quả là khiến cho người ta rùng mình.Phục Khiên trầm giọng: “Ta đem tin này tiết lộ ra, nói không chừng có thể khiến cho Hiệt Lợi tạm hoãn xâm lăng Trung nguyên, đổi sang đối phó Thống Diệp Hộ. Nếu Hiệt Lợi tin rằng kẻ cấu kết với Thống Diệp Hộ là Lý Thế Dân, tất sẽ thông qua Triệu Đức Ngôn ra lệnh cho đồng bọn Ma môn sau lưng thao túng Lý Uyên và Lý Kiến Thành mau chóng đối phó Lý Thế Dân, cho nên đây là kế nhất thạch nhị điểu. Ta rất hy vọng kẻ thống nhất Trung nguyên là Thiếu soái chứ không phải Lý gia, bằng vào giao tình của bọn ta, đến lượt Thống Diệp Hộ lo cho sự tồn vong của hắn.”Từ Tử Lăng lòng rúng động, bề ngoài lại không để lộ tình cảm nội tâm, nói đến cùng, mục đích cuối cùng của Phục Khiên là muốn chấn hưng Thổ Cốc Hồn, thay thế người Đột Quyết trở thành bá chủ mới của vùng Tái ngoại. Hắn đến Trung nguyên chính là để tìm cơ hội cho nước nhà. Lời nói của hắn tuy nói rất dễ nghe, nhưng gã lại cảm thấy Phục Khiên có che giấu. Trên lập trường của Phục Khiên, Trung nguyên càng loạn càng tốt, tốt hơn hết là đông tây Đột Quyết đồng thời lún mình ở Trung nguyên, huyết chiến không ngừng với Lý Đường và Khấu Trọng, không có cách thoát thân, vậy Thổ Cốc Hồn mới có thể thừa cơ. Đối với Phục Khiên mà nói, vì lợi ích của nước nhà hắn là chuyện không có gì lầm lỗi. Nhưng Từ Tử Lăng gã sao lại có thể đứng nhìn cục diện như vậy. Cái làm cho Từ Tử Lăng lần đầu tiên sinh ra hoài nghi đối với thành ý của Phục Khiên là Phục Khiên đem tin tức phao đồn sau khi đã bẻ cong. Đây chỉ có thể là thêm dầu vào lửa.Phục Khiên cười nói: “Nãy giờ nói chuyện phiền nhiễu, còn chưa hỏi Tử Lăng tại sao lại đến Hán Trung, có phải muốn đi Trường An không?”Từ Tử Lăng thầm nghĩ nếu Phục Khiên thật lòng đem tin tức Lý Kiến Thành cấu kết với tây Đột Quyết tiết lộ, hiệu quả có thể còn lớn hơn, bởi Hiệt Lợi đối với chuyện này nào dám sơ suất. Nói không chừng y một mặt xâm lăng Trung nguyên, một mặt công đả Thống Diệp Hộ bên hông, tự giải cái nguy Lý Kiến Thành. Lý Kiến Thành tuy không có cách phái binh viện trợ Thống Diệp Hộ, lại có thể ủng hộ Thống Diệp Hộ qua phương diện binh khí, lương thực.Gã thầm than trong lòng, thản nhiên đáp: “Ta đi Trường An sau khi lo xong vài chuyện sẽ lập tức bỏ đi.”Đôi mắt ốc nhồi loang loáng hữu thần của Phục Phiên nhoáng qua thần sắc phức tạp khó rõ, liền lộ vẻ vui mừng, hân hoan thốt: “Bọn ta đang định vào Trường An bái kiến Lý Uyên, có đội sứ tiết của ta yểm hộ, Tử Lăng có thể không gặp phiền hà gì.”Từ Tử Lăng thầm nghĩ về hàm ý trong nhãn thần của Phục Khiên, bề ngoài vẫn bất động thanh sắc, mỉm cười cự tuyệt: “Trước khi vào Trường An bọn ta còn có chuyện khác phải lo, hay là chia nhau vào thành tiện hơn.”Phục Khiên cười nói: “Như vậy Tử Lăng sau khi đến Trường An phải đến gặp Phục mỗ đó, sau khi lo xong chuyện ở Trường An, ta hy vọng có thể gặp mặt Thiếu soái, xem xem mọi người có thể hợp tác gì không. Đi! Bọn ta uống một chén, mong hai nước bọn ta vĩnh viễn tồn tại trong hòa bình, làm hảo hữu đời đời.”o0oTống Khuyết dẫn Khấu Trọng lên một tòa núi, dõi mắt nhìn xa gần, tuyết càng lúc càng dày đặc, bọn họ giống như bị nhốt kín trong một thế giới băng tuyết, không còn bất cứ một sự vật gì khác tồn tại.Tống Khuyết song mục bắn ra thần sắc trầm túy trong giao tình xa xưa, dịu giọng: “Ta và Thanh Huệ đều thấy từ sự phân chia trường kỳ của Ngụy, Tấn - Nam, Bắc triều đi đến sự thống nhất của Tùy triều Dương Kiên thật là một đoạn lịch sử huy hoàng kế tục thuở Chiến Quốc đi đến sự thống nhất của Tần, không có bất kỳ sự kiện lịch sử nào có thể so bì. Nhưng đối với chuyện làm sao trường trị thiên hạ được an bình dài lâu, ta và Thanh Huệ lại có lối nhìn khác biệt hoàn toàn, trước khi ta nói ra sự khác biệt giữa bọn ta, ta cần phải nói rõ sự khác biệt trong lối nhìn của bọn ta đối với nguyên nhân Dương Kiên có thể nhất thống thiên hạ.”Khấu Trọng cảm thấy đầu óc mở mang, bất kể từ góc độ nào mà nhìn, Tống Khuyết và Phạm Thanh Huệ đều là người vĩ đại siêu trác, bọn họ tầm mắt sâu xa, thông hiểu sự hưng suy trị loạn tự cổ chí kim, lối nhìn của bọn họ đương nhiên là có cân nặng, liền hứng thú hỏi: “Thống nhất thiên hạ còn cần nguyên nhân gì đó ủng hộ sao? Quyền đầu của ai đủ cứng, tựa nhiên có thể ngang nhiên thu thập những kẻ phản đối.”Tống Khuyết cười khà khà: “Đó chỉ là điều kiện một bá chủ cần có, còn phải có sự phối hợp của điều kiện khác mới có thể dẫn nước vào kênh. Thử nghĩ xem nếu thiên hạ vạn dân toàn thể đều phản đối để ngươi quản trị, ngươi bằng vào cái gì mà đi thống nhất thiên hạ? Nếu chỉ đơn thuần luận về binh cường mã tráng, thiên hạ không có một đội quân nào có thể hơn được Lang quân của Đột Quyết, lại không thấy bọn chúng có thể chinh phục được Trung nguyên sao? Nhiều lắm là giết người đốt nhà, cướp bóc dày xéo một phen. Mà đó chính là quan điểm của Thanh Huệ, thống nhất là khát vọng của nhân dân, chỉ cần có người phù hợp với nguyện vọng của dân chúng trên các phương diện, y sẽ được ủng hộ, nhất thống thiên hạ thành công.”Khấu Trọng gật đầu: “Lối nhìn của Thanh Huệ trai chủ không phải không có lý.”Tống Khuyết điềm đạm thốt: “Vậy ta hỏi ngươi một câu, những năm cuối đời Tây Hán, hay là thời kỳ Ngụy Tấn, lẽ nào người của thời đó không khát vọng thống nhất hòa bình sao? Tại sao lưỡng Hán diễn biến thành thế chân vạc Tam Quốc? Thời kỳ Ngụy Tấn phân chia Nam Bắc đối kháng lâu dài thì sao?”Khấu Trọng im bặt, gật đầu: “Lời nói của Phiệt chủ là sự thật rành rành, sao lại vẫn không thể sửa đổi ý tưởng của Thanh Huệ trai chủ?”Tống Khuyết thở dài: “Thanh Huệ thấy như vậy, sau lưng còn ẩn hàm thâm ý khác, ta hơn nữa không khám phá ra, trước hết để ta nói ra lối nhìn của bản thân ta cho ngươi nghe.”Khấu Trọng thành khẩn thốt: “Tiểu tử xin lắng nghe!”Tống Khuyết lộ thần sắc trầm tư, chầm chậm nói: “Nam Bắc triều sở dĩ chia cắt trường kỳ, vấn đề là từ ‘Vĩnh gia chi loạn’, từ lúc lịch sử tiến vào giai đoạn đại hỗn chiến của các dân tộc Bắc phương, Hung Nô, Tiên Ti, Yết, Chi các bộ xông vào Trung nguyên như kiến bu mật, thay nhau kiến lập địa bàn và chính quyền của mình, mà cừu hận giữa các dân tộc không có một lực lượng nào có thể hóa giải được, chỉ có sự chấn hưng của một tộc mới có thể giải quyết tất cả mọi vấn đề.”Khấu Trọng giật mình: “Không trách Phiệt chủ kiên trì ủng hộ Hán thống, lại nói Dương Kiên sở dĩ có thể được thiên hạ là thành quả chấn hưng Hán thống, hiện tại tiểu tử cuối cùng đã minh bạch lời nói năm xưa Phiệt chủ từng nói với tiểu tử.”Rồi gã lại liền tỏ ra không hiểu: “Vậy chỗ khác biệt giữa Phiệt chủ và Thanh Huệ trai chủ là ở đâu?”Tống Khuyết song mục bắn thần sắc thương cảm, cười khổ: “Là khác biệt ở chỗ chấn hưng Hán thống, ta đứng trên lập trường một người Hán đi nhìn toàn cục, nàng lại là đi xem hình thế từ góc độ dung hòa các tộc. Cái nàng theo đuổi là một mộng tưởng, ta lại chỉ nhìn tình huống thực tế, đó là chỗ khác biệt căn bản giữa ta và nàng.”Khấu Trọng tuy vẫn chưa thể nắm bắt hoàn toàn sự phân chia giữa Tống Khuyết và Phạm Thanh Huệ, lại bị giọng điệu thê lương của Tống Khuyết câu dẫn niềm nhớ của gã đối với Tống Ngọc Trí, từ đó mà nghĩ đến chuyện Tống Ngọc Trí phản đối Lĩnh Nam Tống gia quân chui đầu vào dòng thác tranh đoạt thiên hạ, sau lưng chắc có ý niệm sâu xa, còn mình chưa từng tìm cách thấu hiểu, mà chính là sự khác biệt trên mặt tư tưởng đó đã làm cho gã vĩnh viễn không có cách nào đoạt được trái tim của nàng, nhất thời lòng rối như tơ vò, tình cảm như mớ bòng bong.
- o O o -
HỒI 698
Tư Tưởng Phân Kỳ
Hoa tuyết không ngừng rơi, bay bay trong gió phủ lên mình hai nhân vật xuất sắc một già một trẻ, đại biểu cho Trung thổ.Tống Khuyết phát giác tình huống kỳ dị của Khấu Trọng, ngạc nhiên nhìn gã: “Ngươi đang nghĩ gì vậy?”Khấu Trọng buồn bã: “Tiểu tử từ sự khác biệt giữa Phiệt chủ và Thanh Huệ trai chủ mà nghĩ tới sự bất đồng với Ngọc Trí, nhờ vậy mới ý thức sâu sắc hoàn cảnh đương thời của Phiệt chủ.”Tống Khuyết khẽ gật đầu: “Sự khác biệt giữa ta và Thanh Huệ quả đã làm cho bọn ta khó phát triển thêm một bước, nguyên nhân khác đều là thứ yếu. Thanh Huệ nghĩ Hán tộc không những chiếm ưu thế về nhân số, hơn nữa về mặt kinh tế và văn hóa cũng có tính ưu việt rõ rệt, chỉ cần có đủ thời gian là có thể đồng hóa ngoại tộc nào xâm nhập, một khi đã hết sạch sự khác biệt dân tộc, hỗn chiến giữa các dân tộc tự nhiên kết thúc, từ phân chia đi tới thống nhất, coi đây là tính tất nhiên của lịch sử. Ở một mức độ nào đó, ta đồng ý với lối nhìn về phương diện này của nàng. Nhưng nàng nghĩ sự dung hợp các dân tộc Bắc phương sau khi Hồ hóa mới là sự phát triển trong tương lai của Hán tộc ta, về chuyện này Tống mỗ thật không dám đồng ý.”Khấu Trọng là lần đầu nghe, bất cứ một ai từ góc độ này phơi bày biến hóa thế cục Trung thổ, hơi có cảm giác mới lạ. Hồ hóa Hán tộc phương Bắc hay Hán hóa Hồ tộc là sự thật đã thành, giống như bọn Vũ Văn Hóa Cập, Vương Thế Sung, chính là Hồ nhân sau khi Hán hóa hay Hán nhân bị Hồ hóa không hơn không kém, họ Lý cũng có huyết thống người Hồ.Nhưng muốn một người kiên trì ủng hộ Hán thống như Tống Khuyết đi tiếp nhận Hồ nhân đã Hán hóa hay Hán nhân đã Hồ hóa lại là chuyện không thể nào. Sự khác biệt giữa Phạm Thanh Huệ và Tống Khuyết trong đục rõ ràng, mà sự bất đồng này càng thể hiện trên tình thế trước mắt.Tống Khuyết trầm giọng: “Ta không phản đối văn hóa ngoại lai, đó là bí thức bảo vệ sức sống và sự tiến bộ của dân tộc, Phật học là từ Thiên Trúc truyền đến Hán tộc ta, căn nguyên trải dài, phát dương quang đại sau khi kết hợp văn hóa thâm thúy tinh vi. Nhưng đối với ngoại tộc mà không có lòng đề phòng, sơ sẩy một chút sẽ biến thành dẫn sói vào nhà, giống như bọn Lưu Vũ Châu, Lương Sư Đô, chính vì Hồ hóa quá sâu cho nên không để ý tới mối họa Đột Quyết. Còn cha con họ Lý có dòng Hậu Trần, quan hệ mật thiết với các tộc Tái ngoại, sớm muộn gì cũng thành đại họa. Ta tán thưởng Thanh Huệ có lòng dạ bao dung, nhưng dưới tình huống thực tế, ta cần phải thẳng tay phân biệt Hán di, nếu không các tộc Tái ngoại sẽ lần lượt nối đuôi nhau xen chân vào Trung nguyên, Trung thổ vĩnh viễn không còn ngày yên lành. Bắc phương đã không có sức tự lo, duy chỉ còn nước để người miền Nam bọn ta vùng dậy nhất thống thiên hạ, dẹp loạn sắp xếp trật tự. Buông bỏ thì không còn đường đi nữa, nếu không, Đại Hán ta sẽ vô lực hướng tâm để duy trì hệ thống văn hóa, thiên hạ phải lọt vào tình trạng chia rẽ trường kỳ.”Tiếp đó lão cười khà: “Tâm sự để Thanh Huệ dụ dẫn khiến phiền não ấp ủ trong tâm tư gần bốn chục năm dốc ra hết, Tống mỗ cảm thấy rất thống khoái. Thiếu soái hiện tại chắc minh bạch mục tiêu và lý tưởng của Tống Khuyết ta, ta giúp ngươi lên đế tọa, không phải là vì vinh nhục của Tống gia, mà là vì chính thống Đại Hán Hoa-Hạ ta. Sự xuất hiện của một dân tộc vĩ đại, hẳn là không có tính tất nhiên trên lịch sử, có được không phải dễ, cũng không phải không thể dựa vào ý chí con người mà chuyển dời, giả như không có Thủy hoàng Doanh Chính, Trung thổ có thể vẫn còn cục diện chư hùng cát cứ. Ta hy vọng thiên thu vạn thế sau, thần dân Hoa-Hạ lúc nghĩ đến Khấu Trọng ngươi, công nhận Khấu Trọng ngươi là kẻ kế thừa Doanh Chính và Dương Kiên, là nhân vật thứ ba kết thúc sự phân chia Trung thổ. Đây là sứ mệnh vĩ đại, tất cả mọi thứ khác đều không dính dáng tới.”Khấu Trọng lòng trào dâng nhiệt huyết, đồng thời hiểu thấu dụng ý Tống Khuyết chịu thổ lộ tâm sự đã giấu tận đáy lòng bao lâu nay, là y kỳ thực không lạc quan mấy về trận quyết chiến với Ninh Đạo Kỳ. Chỗ sơ hở của y là ở Phạm Thanh Huệ. Đang lúc y nghĩ mình không còn chịu sự chi phối tình cảm đối với Phạm Thanh Huệ nữa, Sư Phi Huyên lại thay Ninh Đạo Kỳ hạ thư khiêu chiến, lại câu dụ mối hoài tình năm xưa của y, một khi phát ra là không thể thu thập, khiến cho y không có cách nào bảo trì cảnh giới tột bực của Đao đạo “ngoài xả đao ra không còn gì khác”, nói gì tới tất thắng.Tống Khuyết không những muốn Khấu Trọng hiểu rõ nỗi khổ tâm thống nhất thiên hạ của y, còn muốn gã có thể kiên trì giữ niềm tin, cho dù Tống Khuyết y có lạc bại thân vong, vẫn không bị Sư Phi Huyên dùng đại nghĩa lung lạc, khiến Khấu Trọng buông bỏ di chí chấn hưng thiên thu đại nghiệp Hán thống của y.Khấu Trọng nghiêm mặt: “Phiệt chủ an tâm. Khấu Trọng sẽ kiên trì, cho đến khi hoàn thành lý tưởng tâm nguyện của Phiệt chủ.”Tống Khuyết cười dài: “Được! Tống Khuyết ta không nhìn lầm ngươi, ngươi nên ghi nhớ, bọn ta không phải là vì nghĩ cho riêng mình, mà là phúc phận của cả dân tộc. Hiện tại ta có thể đặt hết tâm sự xuống, toàn tâm toàn ý cho cuộc quyết đấu với Ninh Đạo Kỳ, xem coi Đạo thiền của hắn được, hay là Thiên Đao của ta vẫn thắng ván này. Ngươi vẫn muốn theo ta đi xem chứ?”Khấu Trọng gật đầu không chút do dự.Tống Khuyết lại cười dài, phất người tới trước, tiến sâu vào vùng bình nguyên trắng xóa tuyết rơi lã tã.Khấu Trọng rượt sát theo sau, hai đại cao thủ một già một trẻ trong nháy mắt đã chìm vào vùng sâu thẳm vô tận tràn ngập tuyết và tuyết.o0o“Cộc! Cộc!”Từ Tử Lăng ngồi một mình trong phòng khách lên tiếng: “Hiển Hạc, mời vào, cửa không có cài then.”Âm Hiển Hạc đẩy cửa vào phòng, đóng cửa lại, thần tình ngay đơ ngồi đối diện Từ Tử Lăng.Đây là một lữ quán khá quy mô bên kia đường của tửu quán, sau khi Phục Khiên cáo biệt, bọn họ đã đến đây mướn hai gian phòng.Từ Tử Lăng quan tâm hỏi: “Ngủ không được sao?”Âm Hiển Hạc đằm đằm gật đầu, buồn bã thốt: “Ta có phải rất vô dụng không?”Từ Tử Lăng không đồng ý: “Sao lại có thể coi mình như vậy, ngươi lo được lo mất là hợp với nhân tình. Kể từ khi lệnh muội thất tung, ngươi lặn lội chân trời góc biển tìm nàng, tuy chưa có kết quả, vẫn còn một tuyến hy vọng. Hiện tại nơi hạ lạc của lệnh muội có thể Kỷ Thiến đã tìm ra, đổi lại ta là ngươi, cũng sợ tin tức sẽ là sự thật đáng sợ không có cách nào vãn hồi, lúc đó ngươi sẽ mất đi tất cả hy vọng, ngay cả ý nghĩa của sinh tồn, cho nên sợ là đúng rồi.”Âm Hiển Hạc khổ não: “Ngươi rất hiểu ta.”Từ Tử Lăng mắt bắn kỳ quang: “Nhưng ta có dự cảm ngươi nhất định có thể đoàn tụ với tiểu muội, ta thật có cái cảm giác đó, tuyệt không phải là nói để an ủi ngươi.”Âm Hiển Hạc có vẻ phấn chấn một chút, hỏi: “Ngươi có cảm giác gì đối với Phục Khiên?”Từ Tử Lăng bần thần nhìn hắn một hồi, cười khổ: “Ta không muốn nghĩ tới vấn đề của hắn, mọi người cuối cùng cũng là bằng hữu.”Âm Hiển Hạc hỏi: “Đột Lợi không phải cũng là sinh tử chi giao của ngươi sao? Nhưng dưới sự ép bức của tình thế, cuối cùng cũng có một ngày ngươi sẽ đối diện quyết chiến sa trường với y. Hiệt Lợi và Đột Lợi tuy thường hay đấu đá, nhưng về chiến tranh đối ngoại, vì lợi ích của cộng đồng, luôn cùng một đường lối. Ta đồng ý với lời nói của Phục Khiên, liên quân của Hiệt Lợi và Đột Lợi sẽ ào ạt xâm nhập Trung nguyên bất cứ khi nào, đây là hiện thực không ai có thể cải biến.”Từ Tử Lăng hỏi: “Bọn chúng có lợi ích cộng đồng gì?”Âm Hiển Hạc đáp: “Ta lưu lãng Tái nội Tái ngoại trường kỳ, tìm kiếm Tiểu Kỷ, cho nên ý thức được tâm trạng của các tộc dân Tái ngoại sâu sắc hơn ngươi và Khấu Trọng. Cái bọn chúng sợ nhất là xuất hiện một đế quốc Trung nguyên thống nhất lớn mạnh, ký ức họa hoằn Dương Quảng tạo cho chúng còn mới tinh. Chỗ duy nhất ta không đồng ý với Phục Khiên là Thống Diệp Hộ của tây Đột Quyết tuyệt sẽ không vào lúc này ngáng giò Hiệt Lợi, đó là truyền thống của đám sói lang bọn chúng, hễ thấy một con cừu mập là tụ bầy cắn xé, no nê hết đói. Trước mắt Lý phiệt trong chia ngoài rẽ, Trung thổ vì Khấu Trọng nổi dậy mà trở thành Nam Bắc đối kháng, nếu người Đột Quyết không lợi dụng thời cơ trời ban nhất thời này mà cắn xé con cừu mập bọn ta, một khi Lý phiệt hay Khấu Trọng bất cứ phe nào thống nhất Trung nguyên, bọn chúng sẽ mất đi cơ hội.”Từ Tử Lăng cảm thấy lưng ướt đầm mồ hôi, Âm Hiển Hạc chưa từng dùng luận điệu dài dòng đi thuyết minh chuyện gì, chuyến này chịu mở miệng, hơn nữa từng chữ từng lời như phun châu nhả ngọc, đem hình thế Tái nội Tái ngoại phân tích vừa sinh động vừa sắc sảo.Thình lình gã thấu hiểu nguyên nhân Sư Phi Huyên lại đạp chân vào phàm trần, chính là muốn bất chấp tất cả cản trở sự phát triển sự tình như Âm Hiển Hạc nói.Chính trị bất kể động cơ, chỉ nói hậu quả.Sự tranh bá thiên hạ của Khấu Trọng, cái mang đến rất có thể là tai nạn khổng lồ.“Tử Lăng à! Ngươi đã từng có nói, nếu Lý Thế Dân lên đế tọa, ngươi sẽ khuyên Khấu Trọng thoái lùi. Vì chúng sinh thiên hạ, Tử Lăng có thể đổi sang thái độ tích cực, giúp Phi Huyên hoàn thành tâm nguyện được không?”Lời nói của Sư Phi Huyên còn lan man trong đầu gã.Lúc đó gã không nghĩ gì lắm về lời nói đó của nàng, giờ phút này lại như tiếng trống sớm chuông chiều, làm gã sực tỉnh, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.Phúc phận của vạn dân ở giữa một ý niệm như vậy.Thanh âm của Âm Hiển Hạc vang bên tai gã: “Sao sắc mặt ngươi lại biến thành khó coi như vậy?”Từ Tử Lăng khốn khó lắm mới cất tiếng: “Ta từng tận mắt chứng kiến tình cảnh đáng sợ bầy sói dữ tụ lại cấu xé một con nai, cho nên sự so sánh của ngươi làm cho tận đáy lòng ta sinh cảm giác sợ hãi.”Âm Hiển Hạc thở dài: “Người Đột Quyết luôn luôn coi sói như thầy, chiến thuật của bọn chúng chính là chiến thuật của sói, trước hết chạy vòng vòng bốn bề gầm gừ thăm dò hư thực của ngươi, đánh sụp đấu chí của ngươi, làm cho tinh thần ngươi chịu áp lực, một khi ngươi tỏ vẻ khiếp sợ, lập tức tụ lại tấn công, dùng công thế hung tàn nhất cấu xé thú săn, hơn nữa không để ý gì tới sự an toàn của mình.”Ngưng một chút y lại tiếp: “Nếu ta là Hiệt Lợi, càng không cho phép Khấu Trọng có cơ hội thống nhất thiên hạ, hiềm kỵ Khấu Trọng khẳng định còn hơn là hiềm kỵ Lý Thế Dân, bởi không có ai hiểu rõ năng lực trên chiến trường của Khấu Trọng hơn là Hiệt Lợi. Thời gian nước sông đóng băng ba tháng này chính là cơ hội tốt nhất để Hiệt Lợi xâm nhập.”Từ Tử Lăng giật nảy mình: “May là được Hiển Hạc đề tỉnh ta. Ta đâu nghĩ tới đóng băng có chỗ hại như vậy.”Âm Hiển Hạc thốt: “Tử Lăng sinh trưởng ở miền Nam, đương nhiên không biết sự khổ não lo sợ đề phòng đêm đến của con dân ở vùng biên giới phía Bắc. Người Đột Quyết xuất quỷ nhập thần như bầy sói, đến như gió, tới chỗ nào là gạch ngói cũng không chừa.”Từ Tử Lăng cộc lốc: “Không! Ta tuyệt không cho phép tình huống đó xuất hiện.”Âm Hiển Hạc chán ngán: “Bọn ta còn có biện pháp gì có thể làm chứ?”Từ Tử Lăng nhíu mày: “Đột Lợi lẽ nào hoàn toàn không nhìn mặt mũi của ta và Khấu Trọng?”Âm Hiển Hạc lắc đầu: “Người Đột Quyết vĩnh viễn lấy dân tộc làm đầu, cá nhân làm thứ, Khả Đạt Chí là một ví dụ tốt. Huống hồ có Tất Huyền ủng hộ Hiệt Lợi, chỉ cần Tất Huyền xen tay, Đột Lợi sẽ không dám không theo. Nếu không hắn đâu có giữ được Hãn vị của hắn. Dưới tình huống đó, tình huynh đệ gì gì cũng không có tác dụng. Tử Lăng cần phải đối diện sự thật.”Từ Tử Lăng trầm giọng: “Ta phải đi gặp Lý Thế Dân.”Âm Hiển Hạc ngạc nhiên: “Gặp y có tác dụng gì? Các ngươi không còn là bằng hữu nữa, mà là tử địch thế bất lưỡng lập.”Từ Tử Lăng thần tình kiên quyết: “Lời nói của ngươi đêm nay giúp ta tháo gỡ nhiều chướng ngại trong đầu não, nghĩ thông rất nhiều sự tình. Trong dĩ vãng ta và Khấu Trọng luôn từ lập trường của bản thân mà đi quyết định lý tưởng và mục tiêu, chưa từng nghĩ đến hậu quả dẫn tới.”Đến phiên Âm Hiển Hạc nhíu mày: “Hình thế đã đến nước một khi bắn ra không thể thu thập lại, Tống Khuyết đã ra Lĩnh Nam, thiên hạ không còn ai có thể nghịch chuyển hình thế như vầy, Tử Lăng gặp Lý Thế Dân còn có gì để nói chứ?”Từ Tử Lăng đáp: “Ta không biết! Nhưng đây là cơ hội cuối cùng giúp Trung nguyên tránh qua đại họa. Nếu ta không tận lực đi thử, ta sẽ có lỗi với chúng sinh, còn cô phụ kỳ vọng của Phi Huyên đối với ta.”Âm Hiển Hạc bắt đầu hiểu rõ tâm ý của Từ Tử Lăng, hít một hơi sâu: “Thuyết phục được Lý Thế Dân thì sao, trên Lý Thế Dân còn có Lý Uyên, Kiến Thành Nguyên Cát lúc nào cũng muốn dồn Lý Thế Dân vào tử địa, theo ta thấy Tử Lăng chỉ tốn một chuyến đi vô ích mà thôi.”Từ Tử Lăng lộ thần sắc trầm tư, không đáp lại hắn.Âm Hiển Hạc than: “Khấu Trọng không còn là Khấu Trọng của trước đây nữa, gã hiện tại không những là lãnh tụ của Thiếu Soái quân, còn là kẻ kế thừa của Tống Khuyết, trên vai gã có gánh nặng rất ghê gớm, ta thật không muốn thấy hai hảo huynh đệ các ngươi vì chuyện này mà bất hòa.”Từ Tử Lăng thốt: “Ta không có cách nào xoá đi tranh cãi mặc cả, nhưng bây giờ ta chỉ biết bá tánh Trung thổ sắp đại họa lâm đầu. Bọn họ chịu đựng đủ rồi! Nên có một đoạn ngày tháng an lạc hòa bình trường trị.”Âm Hiển Hạc gật đầu: “Tử Lăng là người lo tưởng cho người ta, không tính được mất của bản thân. Chỉ tiếc thời gian và hình thế đã đến hoàn cảnh ông trời cũng bất lực, cho dù Khấu Trọng có đầu hàng Lý Đường, Tống Khuyết vẫn không ngưng nghỉ. Ngươi rõ Khấu Trọng nhất, gã dưới hình thế ác liệt nhất vẫn không chịu khuất phục đầu hàng, huống hồ là thời khác có hy vọng thống nhất, gã không những không có cách ăn nói với bản thân, khó lòng mà ăn nói với người theo chân ủng hộ gã, càng không có cách nào ăn nói với tướng sĩ hy sinh vì gã.”Hắn ngưng một chút lại tiếp: “Ta nói nhiều lời như vậy, không phải là không hiểu khổ tâm và hoài bảo của Tử Lăng, mà là sợ ngươi gặp hiểm, chiến trường đâu bao giờ là chỗ nói nhân tình. Ngươi đi gặp Lý Thế Dân như vầy, y sẽ đối phó ngươi ra sao thật khó dự liệu, cho dù niệm tình xưa, bọn Lý Nguyên Cát, Dương Hư Ngạn càng tuyệt không thể buông tha ngươi. Trừ đi ngươi coi như phế được một nửa người Khấu Trọng. Theo ta thấy Lý Thế Dân không chịu bỏ qua cơ hội Tử Lăng đưa dê vào miệng cọp đâu.”Từ Tử Lăng sâu sắc cảm nhận được sự thành khẩn đối với mình của con người tựa như không hề quan tâm bất cứ một sự tình nào, cảm động thốt: “Ta sẽ cẩn thận hành sự.”Người trong lòng nghĩ đến là Lý Tịnh, gã vốn không định tìm hắn, hiện tại lại phải cần đi gặp hắn, không tính toán chuyện này sẽ dẫn đến hiểm nguy gì nữa.Âm Hiển Hạc thấy không thể thuyết phục gã, ráng nỗ lực lần cuối: “Ngươi nếu muốn thuyết phục Khấu Trọng đầu hàng, sao lại cần gặp Lý Thế Dân?”Từ Tử Lăng đáp: “Nếu không thể thuyết phục Lý Thế Dân, không có khả năng đả động đến Khấu Trọng, cho nên cần phải trước hết du thuyết y. Chuyện này phức tạp cực kỳ, dây dưa sâu rộng, một lời khó nói hết.”Âm Hiển Hạc trầm giọng: “Vấn đề Tống Khuyết làm sao giải quyết?”Từ Tử Lăng buồn bã: “Ta không biết, chỉ còn nước thấy bước nào đi bước đó, Phi Huyên nói nàng có thể kiến tạo một bước chuyển mình cho thống nhất hòa bình, hy vọng nàng quả có thể làm được.”Âm Hiển Hạc chợt nói: “Ta theo ngươi đi gặp Lý Thế Dân.”Từ Tử Lăng nói: “Gặp Kỷ Thiến rồi hãy nói đi!”Âm Hiển Hạc thở dài: “Lời nói của Tử Lăng đối với ta rất có ích, so với hạnh phúc hòa bình của thiên hạ bá tánh, sự đau thương của cá nhân đâu đáng nói tới.”Từ Tử Lăng chợt thò tay quạt tắt đèn: “Có người đến!”Âm Hiển Hạc nắm trường kiếm sắt lạnh trên lưng, tiếng xé gió từ ngoài song và ngoài cửa vang lên.o0oGiữa gió tuyết mờ mịt, Tống Khuyết và Khấu Trọng đứng ở bờ đông Y Thủy, nhìn nước sông dằng dặc chảy qua trước mắt.Mãi đến giờ phút này, Khấu Trọng vẫn chưa biết thời gian và địa điểm Ninh Đạo Kỳ ước chiến với Tống Khuyết.Tống Khuyết thần thái an nhàn, không một chút biểu lộ tình cảm.Y chợt mỉm cười: “Thiếu soái có cảm giác gì đối với Trường Giang?”Khấu Trọng nghĩ tới đủ thứ quan hệ cùng Trường Giang, nhất thời trăm mối tơ vò, khẽ thở dài một hơi: “Một lời khó tận.”Tống Khuyết thản nhiên thốt: “Trường Giang giống như một con rồng lớn, từ trên ngọn núi chính của dãy Đường Cổ Lạp Sơn là Các Lạp Đan Đông dốc xuống, ngang qua Trung thổ, kéo từ tây sang đông ra đại dương, tạo dựng cảnh vật văn minh phồn hoa của phương Nam. So sánh với Hoàng Hà, Đại Giang hơn mấy phần ôn nhu tươi đẹp. Giang, Hà, Hoài, Tế gọi là ‘Tứ Độc’, đều là đường sông chảy vào biển lớn. Danh xưng Thiên hạ đệ nhất Đại Hà tuy là Hoàng Hà, nhưng ta độc chỉ chung tình với Đại Giang, có rất nhiều phương diện Đại Hà không thể nào bì được.”Khấu Trọng hoàn toàn bối rối, không rõ Tống Khuyết tại sao đột nhiên lại nói đến Trường Giang, tuy tựa như có cảm tình khắc sâu kiểu co kéo thần hồn đối với Đại Giang, giọng điệu lại thê lương thương cảm.Tống Khuyết nói tiếp: “Ta từng vì thăm dò ngọn nguồn của Đại Giang, dọc Giang Tây mà tiến, đã gặp qua biết bao là dòng băng. Nơi đó núi non liên miên, tuyết trắng phau phau, những khối tuyết khổng lồ tan chảy dưới ánh mặt trời, lần theo vực băng đổ xuống bốn phía, hình thành trăm ngàn thác nhỏ, tụ lại thành sông, trôi dòng sang Đông, uy thế cực kỳ hoành tráng, không phải tận mắt chứng kiến thì đâu dám tin.”Khấu Trọng nghe đến mức lòng bừng bừng hùng khí: “Có cơ hội tiểu tử nhất định sẽ cùng Tử Lăng đi một chuyến.”Tống Khuyết đề tỉnh: “Ngươi tựa như đã quên Ngọc Trí.”Khấu Trọng buồn bã: “Nàng tuyệt sẽ không chịu theo tiểu tử đi!”Tống Khuyết mỉm cười: “Nếu đổi lại là hôm qua, ta có lẽ sẽ nói với ngươi thời gian có thể gạt bằng tất cả, hiện tại lại không dám nhất định nữa. Sau khi lên làm Hoàng đế, ngươi nghĩ còn có thể tùy tiện chạy chơi tứ xứ sao?”Khấu Trọng như xót xa mất mát, không nói gì.Tống Khuyết quay lại thoại đề trước: “Người ta nói Hoàng Hà tương đồng với ba hẻm sông của Trường Giang, có sự hùng vĩ hiểm trở của Cù Đường hạp, có sự đẹp đẽ u trầm của Vu hạp, và sự tuôn chảy không ngừng của Tây Lăng hạp, là ba cái nhất của Trường Giang, đó chỉ là lời của kẻ vô tri. Hổ Khiêu hạp trong Kim Sa Giang, dài mười mấy dặm, mõm đá trồi sụt, sóng tuyết dập dềnh, khói nước mông lung, hai bờ núi tuyết ngàn dặm, dòng băng vắt mình, mây mù quyện quẩn, hẻm núi sâu vạn trượng, cứ như một thế giới khác, đó mới là cái nhất của Trường Giang.”Khấu Trọng cười khổ: “E rằng tiểu tử vĩnh viễn không có duyên đi minh chứng lời nói của lão gia.”Tống Khuyết không để ý, điềm đạm thốt: “Thuyền của ta chìm ở đó, ta phải đổi sang thuyền chở khách để đi Ba Thục, là vào một đêm trăng sáng, gặp được Thanh Huệ trên sàn thuyền, ta chưa từng thử chủ động nói chuyện với bất cứ một cô gái mỹ lệ nào, nhưng đêm đó lại không cầm được lòng làm một bài thơ mở đầu tỏ bày, khiến cho ta vĩnh hằng ôm một đoạn thương tình mỹ lệ, hồi ức lúc ta nghĩ đã quên đi thì lại khắc sâu hơn bất cứ lúc nào khác.”Khấu Trọng lòng giật nảy, không ngờ Tống Khuyết vẫn không thể thoát thân khỏi niềm thương nhớ Phạm Thanh Huệ, trận chiến này thật không mấy lạc quan.- o O o -