Đi tới giữa đường, thấy một quán cơm bên sườn núi, trời sắp tối, sai nha bụng đói, lên cơn nghiện, bèn vào hiệu ngả bàn đèn hút thuốc phiện mua rượu thịt, rồi hỏi Kiều Cảnh Tinh lấy tiền, Kiều nói: - Tiền đã tiêu hết rồi, thôi thì hãy vào thành, đêm nay hút thuốc giải khuây cũng được. Sai nha không nghe, chỉ muốn đổ tội cho Kiều Cảnh Tinh, ngang ngược đòi tiền. Kiều Cảnh Tinh rất uất ức, song chỉ biết van nài sai nha: - Còn cách thành chỉ sáu bảy dặm nữa, bây giờ đi vẫn còn kịp. Nếu như ăn cơm hút thuốc thì đêm tối đường khó đi, chúng ta chịu khó một chút nữa thôi. - Ông Kiều! - sai nha nói. - Vì vụ án của ông mà chúng tôi phải đi suốt ngày hôm nay. Ngay cả cơm sáng và thuốc sáng nay cũng không được ăn. Chỉ có mấy người đi đường mà ngươi cũng tiếc tiền, vào thành còn phải thêm người nữa, lúc ấy họ bê thức ăn ra kìn kìn, ngươi càng sốt ruột. Ta thấy ngươi là một tên nhà quê hay lợi dụng, không hiểu được phép tắc, trả tiền mà vẫn còn chịu nhục. - Người trong nha môn rất độc ác, làm việc không có lương tâm. - Kiều Cảnh Tinh nói. - Xuống làng gọi người, luôn đòi tiền bạc. Nếu bắt người thì không những bắt người ta đãi cơm mà còn đãi cả thuốc. Người nhà quê luôn giữ bổn phận, không vì tình riêng mà làm điều sai trái. Hôm nay ta không cứu, thì sói đã ăn thịt các ngươi rồi. Kiều Cảnh Tinh nói xong, thấy sói phẫn nộ nhảy bừa lên giường cầm bàn đèn đập nát, rồi xông vào sai nhai. Sai nha nấp sau lưng Cảnh Tinh xin tha tội: - Kiều tiên sinh, hãy mau mau cứu chúng tôi, chúng tôi không đòi ăn cơm, hút thuốc nữa. Xin tiên sinh nói với sói, chúng tôi đi ngay đây. Kiều Cảnh Tinh nói với sói: - Họ không bắt ức ta nữa, ngươi hãy tha tội cho họ. Sói vẫn chưa nguôi giận, quay vào bếp vơ lấy thịt ăn. Sai nha nói: - Ông Kiều! Con sói này rất hung ác, anh hãy xích nó lại, nếu không trên đường nó sẽ hại người. - Ngươi đến minh oan cho ta, đó là điều tốt. - Kiều Cảnh Tinh. - Ta nghĩ rằng nếu không xích ngươi lại, e rằng người đi đường sẽ sợ hãi, người sai nha này cũng không dám đi cùng, và lại làm ta thêm lo lắng. Ta thiết tha mong sói đừng giận, hãy để ta tạm xích ngươi, khi minh oan xong, ta sẽ giết lợn mổ dê để tạ ơn ngươi. Nói xong, Kiều cầm xích bước tới xích sói. Sói giương vuốt, mắt long sòng sọc trông rất hung ác. Tất cả nhũng người trong hàng ăn hô ầm lên định giết sói. Sai nha nói: - Các người chỉ biết nói cho sướng miệng thôi chứ chẳng nghĩ gì, nếu đánh chết sói thì vụ án sáng tỏ sao được. Kiều Cảnh Tinh van lạy mãi, sói mới cho xích, rồi họ dắt sói về thành. Sai nha vào bẩm quan, nói lại việc tìm sói, xích sói cho quan nghe, quan không ngớt lời kêu lạ. Thế rồi cho sói và Kiều vào miếu Tiêu Tào khóa lại chờ xét xử. Ngày hôm sau, quan ra công đường xét hỏi sói. Cả thành nghe tin, hàng ngàn hàng vạn người đổ về xem xét xử. Quan ngồi giữa công đường sai người giải lão Sử, Kiều Cảnh Tinh và sói tới. Quan hỏi sói: - Có phải trước đây ngươi mời Kiều Cảnh Tinh chữa bệnh, rồi biếu trâm bạc không? Sói không nói, Kiều chỉ vào vết thương trên đầu sói. Quan nhìn thì quả nhiên đầu sói có chiếc sẹo to bằng miệng bát, lại hỏi tiếp: - Những chiếc trâm ấy có phải của Sử Chính Cương không? Sử Chính Cương đi đâu? Còn sống hay đã chết? Ngươi có biết không? Sói vẫn im lặng chẳng nói năng gì. Quan lại hỏi: - Nhất định ngươi đã ăn thịt Sử Chính Cương, rồi lấy trâm tạ ơn thầy thuốc. Có đúng không? Sói vẫn im lặng như trước. Quan hỏi: - Thế thì đó là trâm của ngươi đã mua của Sử Chính Cương. Ngươi đã ăn thịt người ấy rồi lấy trâm biếu Kiều Cảnh Tinh có phải không? Lão Sử thấy bạc tối mắt lại, dấu cất đi, rồi lên báo quan, định cướp không số bạc ấy. Nếu quả như thế ngươi hãy gật đầu ba cái. Ta sẽ ghép lão Sử vào tội vu cáo. Sói vẫn không nhúc nhích. Quan nói: - Vậy thì do một lý do gì khác mà Sử Chính Cương đã bỏ đi, đánh rơi đồ trang sức, ngươi đã nhặt được, rồi đem tạ ơn thầy thuốc, có đúng không? Sói càng im lặng không nhúc nhích. Quan trầm ngâm hồi lâu hỏi: - Ta thấy ngươi biết mời thầy chữa bệnh, lại dùng bạc để tạ ơn lại đích thân tới công đường nghe xét xử. Ngươi tuy là dã thú song có lương tâm, nhất định ngươi biết được Sử Chính Cương còn hay mất. Ngươi đi tìm về đây để Kiều Cảnh Tinh khỏi bị liên lụy, ngươi có đi không? Sói vẫn đứng im. Quan buồn rầu lo lắng, nghĩ một lát, chẳng còn cách nào khác, bỗng nhiên ông đập bàn nói: - Đúng, thế thì đúng rồi! Nhất định Sử Chính Cương bị kẻ thù giết chết, vứt xác lên núi, bị sói ăn thịt, nhặt được đồ trang sức. Nếu như thế thì ngươi sẽ biết hung thủ là đứa nào rồi. Ta sẽ cho ngươi cùng sai nha đi bắt nó về. Ngươi có bằng lòng không? Sói lập tức đứng ngay dậy, rồi chạy vụt đi. Những người xem xét xử thấy sói hung ác lùi lại trốn không kịp, chạy giạt ra, kêu gào như vỡ chợ. Sói xông vào đám đông len lỏi chạy lung tung, đám đông xô giạt như núi lở, sóng xô, người thì rơi mũ, kẻ tụt giày, người thì què chân, kẻ thì giập mặt, quần áo rách tả tơi. Quan cũng kinh hoàng, bảo mọi người: - Tất cả hãy đứng lại, con sói này không ăn thịt người. Song không sao ngăn cản được họ. Bỗng nhiên thấy sói tha một chiếc giày gấm bước vào sảnh đường, nhả xuống bên bàn rồi vẫn đứng im y như ban nãy. Quan hiểu ra, vội mở ngay cửa, lệnh cho những người xem chỉnh đốn lại quần áo, giày dép, nếu ai mất giày thì tới công đường mà lĩnh. Một lúc lâu chẳng thấy ai tới nhận. Quan lệnh cho sai nha hỏi ai mất giày, lúc ấy mọi người hỏi nhau xin lại rồi xỏ vào. Chỉ có một người bị giẫm què chân trái, đứng ở đó, mất một chiếc giày. Sai nha lôi người ấy vào công đường. Quan nhìn thấy chiếc giày người ấy đang đi, giống với chiếc giày chó sói ngoạm tới, bèn hỏi ngay họ tên. Người ấy nói: - Con là Chu Vũ, sống ở phố Nam thành này. Hôm nay nghe thấy thẩm vấn sói, ai ngờ bị mọi người chen lấn, giẫm phải chân rơi mất một chiếc giày. - Ngươi giết Sử Chính Cương, vứt xác ở đâu? - Quan hỏi. - Hãy khai mau! - Con an phận thủ thường, - Chu Vũ nói. - Chưa từng làm điều gì sai trái. Cũng chẳng biết Chính Cương là người thế nào. Con không giết người, thì đâu dám khai bừa. - Thằng chó má này, to gan thật. - Quan nói. - Rõ ràng là mày giết người mà vẫn không nhận ư? - Con không quen biết Sử Chính Cương thì sao con biết được xác người ấy. Quan dựa vào đâu mà bảo con giết người. - Chiếc giày của ngươi là chứng cứ. - Quan nói. - Chiếc giày ấy bị người ta chen lấn làm rơi, sói ngoạm về, sao có thể là chứng cứ được! - Giày của bao nhiêu người nó không ngoạm, mà nó chỉ ngoạm lấy giày của ngươi. Vậy không phải ngươi thì ai? - Sói là loài vật ngu xuẩn, - Chu Vũ nói, - vì nó ngoạm giầy mà bảo là con giết người, thì quả là oan con quá. - Con sói này biết mời thầy thuốc, biết tạ ơn, - quan nói, thấy oan biết minh oan. Nó có lương tâm hơn người, há rằng nó lại vô cớ ngoạm giày của ngươi? - Quả là con không giết người. - Chu Vũ nói. – Cớ sao ngài bỗng dưng đổ oan cho người tốt? Quan nổi giận quát: - Thằng chó má này to gan thật, ta hỏi ngươi mà ngươi cứ cãi bướng, quân bay đâu, hãy trói giật cánh khuỷu nó lại, đánh cho nó tám mươi gậy. Đánh xong quan hỏi: - Ngươi có khai không? Chu Vũ vẫn không khai. Quan gọi: - Đem kẹp ra đây, kẹp nó cho ta! Chu Vũ sợ tra tấn, biết rằng không thể che giấu được nữa, bèn cúi đầu nhận tội: - Thưa ngài đừng tra tấn nữa, con xin khai rõ từ đầu. Con từ nhỏ chơi bời phóng đãng, chuyên dùng ngựa và đường thương. Nhập bọn giang hồ ngông nghênh khét tiếng, chuyên áp bức kẻ hèn yếu. Làm vương làm tướng lui tới sòng bạc. Giả danh anh chị, tối đến vào lầu xanh chơi gái. Trần Thúy Thúy và con đã tình sâu nghĩa nặng. Hẹn với cô ta một ngày nào đó sẽ nên vợ nên chồng. Sử Chính Cương làm điều không thỏa đáng, tìm người che chở cướp người tình của con, dùng tiền bạc làm cho người tình của con thay lòng đổi dạ. Một mình hắn chiếm kẻ chăn gối của con, không cho phép người ngoài đụng đến. Không chịu được, con bèn xông tới. Trần Thúy Thúy ra mặt chửi con. Khiến lửa ghen bùng cháy. Chỉ tức một nỗi không giết được Sử Chính Cương, sợ rằng sẽ phạm pháp. Từ ngày con không được ngủ với cô, ngày đêm con suy nghĩ. Rồi giả vờ làm thân, chịu lép một bề. Chợ sườn núi mở hội bán hàng bách hóa. Con và Sử Chính Cương cùng đi chợ. Con đã đặt sẵn cỗ tại cửa hàng ba cô gái, mời Sử Chính Cương. Chuốc anh ta uống say lúy túy. Đến tối hai người cùng về nhà. Hắn đi trước, con giấu đao theo sau. Sử Chính Cương ngấm rượu, đi chưa đầy ba dặm, lảo đảo ngã lăn xuống vệ đường. Con giả vờ cõng anh ta về, rồi rẽ ngoặt sang đường khác, tới Nam Cương. Nơi đây rất vắng người qua lại, núi cao rừng rậm, con cho hắn đi chầu trời. Vứt xác hắn vào bụi rậm. Chắc rằng chẳng quỷ thần nào mà biết được. Con không biết trong người hắn có bạc. Để đến nỗi mấy chiếc trâm rơi vào chó sói, ông lang Kiều bán bạc mà gặp họa. Lúc ấy con vui sướng. Chỉ biết là người khác chịu oan, còn mình thì không phải đền mạng. Ai ngờ sự báo ứng chẳng sai chút nào. Hôm nay tới công đường, nghe xem sói nói thế nào. Ai ngờ chính mình lại gặp tai ương. Sói ngoạm chiếc giày gấm đặt trước công đường. Quan nhìn thấy biết ngay con là mầm tai họa, đánh con tám mươi gậy, con vô cùng đau đớn. Người ta thường nói rằng, giết người thì phải đền mạng. Âm hồn sớm tối luôn luôn đeo bám mình. Dù người có tài biện bạch đến mấy, lấp liếm đến mấy, không khai cũng khó tránh khỏi đánh đập. Kẻ gây ra tội ác làm sao có thể trốn thoát. Đó là lời khai đúng sự thực, xin ngài rộng lòng thương. Khai xong, quan lệnh áp giải ngay Chu Vũ tới chỗ hắn giết Sử Chính Cương, khám nghiệm thi thể, xác đã bị chó sói ăn chỉ còn lại những mảnh xương đầu và chân tay mà thôi. Lệnh cho lão Sử nhận lấy xương, cho người chôn ngay tại chỗ. Sói lắc đầu vẫy đuôi rồi bỏ đi. Trở về nha môn, quan giam Chu Vũ vào ngục. Rồi gọi vợ chồng Vương Gánh Nước tới, quan mắng: - Vương Gánh Nước không giữ được đạo làm chồng, Trần Thúy Thúy dâm đãng làm bại hoại danh tiết. Vụ chết người này là do ngươi gây ra. Mỗi đứa đánh một trăm gậy, đuổi ra khỏi thành. Tha Kiều Cảnh Tinh, tâu trình cụ thể lên cấp trên, trảm thủ Chu Vũ. Lão Sử về nhà, bảo con dâu nuôi con nuôi để hương khói sau này. Con dâu lại là người rất hiếu thảo. Từ đó ông bà già đủ ăn đủ mặc. Sống tới ngoài bảy mươi tuổi mới qua đời. Con dâu của ông bà cũng là người có tuổi thọ cao. Kiều Cảnh Tinh từ đó hết lòng làm việc thiện, cứu nhân độ thế, ăn nên làm ra. Chỉ trong mười năm trở thành giàu có, con đỗ tiến sĩ. Vương Gánh Nước bị đuổi ra khỏi thành. Vợ anh ta vẫn tiếp khách làng chơi như cũ. Hà Nhị Oa làm tay sai cho Sử Chính Cương, thời ấy đã thông dâm với Trần Thúy Thúy. Nay thấy Sử Chính Cương và Chu Vũ chết, muốn độc chiếm Thúy Thúy. Về sau, tranh nhau với khách làng chơi, bị chúng giết chết, rồi tẩu thoát. Vợ chồng Vương Gánh Nước sau cũng bị chết trong ngục. Các bạn thân mến, Sử Chính Cương hà khắc, bất hiếu với cha mẹ, sống dâm đãng, chỉ muốn bắt nạt người. Ai ngờ hắn bị chết, xác làm mồi cho chó sói. Vợ hắn là người hiền thục, nuôi con nuôi xây dựng gia đình, cuối cùng được hưởng tuổi thọ cao. Chu Lão Ngũ không làm ăn ngay thẳng, hung ác dâm đãng dù có giữ kín đến đâu, cuối cùng vẫn bại lộ, bị chém đầu giữa pháp trường. Vương Gánh Nước buông thả vợ dâm loạn, vợ chồng chết trong ngục. Hà Nhị Oa chỉ đường cho người làm việc ác cuối cùng chết bởi lưỡi dao kẻ khác. Kiều Cảnh Tinh hết lòng làm việc thiện, được sói minh oan, cuối cùng hưởng phú quý. Từ đó ta thấy kẻ nào làm điều ác, dù cho có khôn khéo đến đâu, cũng bị trời trừng phạt. Nếu không thì vì sao sói là loài dã thú cũng biết minh oan. Ta mong mọi người nên gột rửa lòng mình, đừng để cho ý nghĩ gian tà làm lụy đến thân.